Chương 387: Cho ta mượn long bào của ngươi (20)
Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Giống như hiện tại vậy.
Cho dù là nhớ tới, cũng sẽ không cầm lòng được mà tim đập gia tốc.
Quân Trì vô lực ngồi bên cạnh bàn,
Mấy ngày nay không phải hắn, rồi lại là hắn.
Hắn biết một "hắn" khác đang làm gì, cũng có thể cảm giác được.
"Hắn" trực tiếp hơn so với mình, không muốn lâm triều thì sẽ không lâm triều, muốn ở chung với nàng thì sẽ ở chung với nàng, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng thật ra lại phá một đống chuyện để hắn tới xử lý.
Nghĩ đến đây, Quân Trì liền cảm thấy đau đầu.
Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không hay, hắn áp cái dự cảm đó xuống, lại bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Mấy ngày rồi không thượng triều, nữ nhân kia hẳn là đã hoài nghi.
Hơn nữa cái tiểu tử kia, cư nhiên lại không ăn một chút đồ có chứa độc dược nào.
Vân Phiếm Phiếm ngủ chưa được bao lâu, vừa mở mắt ra đã phát hiện trên giường không còn người.
Lo lắng Quân Tiểu Ao sẽ chạy loạn, nàng nhanh chóng xuống giường, ngay cả giày cũng chưa mang.
Dẫm chân trần đi được hai bước mới phát hiện Quân Tiểu Ao ngồi ở bên cạnh bàn.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, chạy tới hỏi hắn: "Tiểu Ao, ngươi còn khó chịu sao?"
Quân Trì nghe được thanh âm của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy y phục của nàng rối loạn, bả vai cũng sắp lộ ra, nhưng nàng lại không hề để ý tới bộ dáng của mình.
Hơn nữa nàng hình như chưa phát hiện ra hắn là Quân Trì.
Nói tới cũng buồn cười, nữ nhân này, năng lực thừa nhận thực sự rất cao.
Từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn ném thanh chủy thủ đó tới trước mặt nàng, bảo nàng chứng minh thành ý.
Nàng lại không hề sợ hãi, không chút do dự muốn đâm nó vào cơ thể mình.
Lớn như vậy rồi, người sợ chết hắn gặp qua không ít, nhưng người chân chính không sợ chết như nàng, đây là người đầu tiên hắn gặp.
Đối phương dường như cũng không sợ hắn, hắn không để ý tới nàng, nàng sẽ tự mình tìm một nơi để ngủ, an an tĩnh tĩnh, không khóc cũng không nháo.
Ngay cả lúc Quân Tiểu Ao xuất hiện, nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó liền trực tiếp tiếp nhận nó, còn ở cùng Quân Tiểu Ao nhiều ngày như vậy.
Nghĩ tới những ngày vừa qua, hắn còn cảm thấy có chút hoảng.
Quân Trì trả lời: "Không."
Vân Phiếm Phiếm cũng không nhận ra có điều gì không thích hợp, chỉ cho là hắn quá khó chịu nên mất sức, không muốn nói nhiều.
Ánh mắt Quân Trì dời xuống, thấy nàng không mang giày, lập tức nhíu mi lại.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn nhìn chân mình, lòng bàn chân có chút lạnh, bây giờ nàng mới nhớ tới mình chưa mang giày.
Nhanh chóng chạy về đeo tất với giày vào.
Thời điểm ăn sáng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Quân Tiểu Ao dường như có chút trầm mặc.
Lúc trước bởi vì lời nàng nói cho nên ở trước mặt người ngoài, Quân Tiểu Ao sẽ không nói gì nhiều, nhưng cũng không giống như bây giờ, cơ hồ là toàn bộ quá trình đều không giao lưu gì.
Bộ dáng này của hắn, làm nàng nhớ tới một người khác ~ Quân Trì.
Ấn tượng của Quân Trì đối với nàng đã quá khắc sâu.
Lần đó nàng bị gọi tới, một câu hắn cũng không nói, thong thả ung dung ăn cơm.
Nàng chỉ biết lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn một màn này.
Hai người ngồi gần nhất, Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: "Tiểu Ao?"
Chiếc đũa Quân Trì dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn nàng.
Vân Phiếm Phiếm hơi an tâm chút, xem ra hắn vẫn là Quân Tiểu Ao.
Nếu là Quân Trì, nàng mà gọi như vậy, đối phương phỏng chừng sẽ không cao hứng.
Tuy nàng không phải không muốn Quân Trì xuất hiện, rốt cuộc thì hiện tại hắn xuất hiện mới là chuyện tốt, ít nhất thì có thể cải thiện cục diện bế tắc này.
Nhưng mà nàng lại nghĩ, ít nhất thì Quân Trì không cần xuất hiện ngay lúc này đây.
Quân Trì thấy nàng dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi hơi giương lên.
Nghĩ đến nàng vì cái gì mà thở phào nhẹ nhõm, độ cung đó lại dần dần rủ xuống.
Tốc độ ăn cơm của hắn cũng chậm lại.
Quân Trì... khiến người ta ghét tới vậy sao?
Bình luận truyện