Chương 22: Chương 22
Hồ Ngọc nhìn Lưu Viễn đến gần , kéo Trần Noãn đang trốn sau lưng mình từ từ lùi về phía sau nói ," Lưu Viễn có gì thì từ từ nói, Trần Noãn cũng chỉ là cô gái yếu mềm mà thôi ".
Lưu Viễn không đáp nhìn Lạc Phong nói, " Xách cậu ta rời đi".
Lạc Phong gật đầu kéo lấy cổ áo Hồ Ngọc xách đi , như xách một con gà, dù Hồ Ngọc có vùng vẫy như thế nào cũng vô ích.
À Lạc Phong là trợ lý của Lưu Viễn, nghe lời boss biết đâu anh còn có tiền thưởng mua quà cho vợ.
Mọi thứ chìm vào yên tĩnh, Trần Noãn không còn chỗ dựa, đành chạy tới trốn sau lưng Lưu Yên.
Lưu Viễn nhìn Lưu Yên hơi dịu giọng nói ," Một lát chú hai sẽ đến, em muốn bị đưa ra nước ngoài như cô ta sao?".
Lưu Yên nghe lão cha sắp đến đây còn tham dự việc này đành nhìn cô bạn thương xót một chút cuối cùng là dịch từng bước rời khỏi cách xa Trần Noãn.
Trần Noãn không thể tin được là Lưu Yên sẽ chỉ vì một lời nói đơn giản của Lưu Viễn mà bỏ rơi cô.
Không còn ai che chở, Trần Noãn không thể nhúc nhích vì sợ hãi mà đứng im nhìn Lưu Viễn đến gần sau đó dừng lại trước mặt cô ở khoảng 5 bước chân.
Lưu Viễn lạnh nhạt nói, " Trần Noãn, em biết mình sai ở đâu không?".
Trần Noãn lắc đầu đáp, " Em không biết".
Lưu Viễn hơi mỉm cười nói, " Anh có thể nhịn em mọi việc, nhưng anh không cho phép ai xúc phạm đến Nhiễm Nhiễm".
Chát !
Một cái tát không hề nương tay của Lưu Viễn, ấn vào mặt của Trần Noãn, hiện lên cả 5 ngón tay, mặt Trần Noãn đã xưng đỏ, bên môi còn vươn một ít máu.
Mọi người đều sửng sốt, không ngờ Lưu Viễn xuống tay dứt khoát như thế.
Lưu Viễn xoay người bỏ lại Trần Noãn đang ôm mặt khóc nức nở, trở lại bên cạnh ôm Tống Nhiễm vào lòng nói, " Như thế có đủ không nào ?".
Tống Nhiễm vui vẻ cho anh một nụ hôn trên má, nói " Nể mặt chú hai, như vậy được rồi ".
Trong lòng mọi người thầm than khổ ( vậy mà là nể mặt rồi sao).
Sau khi Lưu Trung cùng vợ đến, được nghe kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nhìn dấu bàn tay trên mặt Trần Noãn, Lưu Trung im lặng nhìn Lưu Viễn một lúc sau mới thở dài, ông quyết định nhanh nghe theo lời Tống Nhiễm từ trước.
Mà không nghe lời cũng không được, dù Lưu Trung tiếp xúc không nhiều với cháu trai Lưu Nhiễm này, nhưng nhìn việc năm xưa mà cậu làm ra cho mẹ của Lý Băng là đủ biết cậu không phải ôn hoà như vẻ bề ngoài đó đâu.
Mọi việc giải quyết xong, tất cả ai về nhà nấy, Tống Nhiễm trở lại phòng ngủ, Lưu Viễn theo sao lưng.
Tống Nhiễm đẩy anh vào nhà tắm, đưa cho anh hai chai nước nói, " Uống hết một chai trước, sau đó lúc anh ra khỏi nhà tắm thì uống chai nữa là được, cũng đừng hỏi đây là gì, em sẽ không nói".
Lưu Viễn nhìn cậu, anh biết cậu đang giận, vì muốn vợ được vui anh đành nhận mệnh làm theo lời cậu.
Kết cục của Lưu Viễn không khác gì cậu cả, nhưng đỡ hơn là anh có chai nước dự bị, nên sức khỏe khôi phục lại rất nhanh.
Lưu Viễn vừa ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy cậu đang đứng bên cửa sổ, trên người chỉ mặc mỗi một cái quần đùi, anh nuốt nước miếng đi đến ôm cậu nói " Nhiễm Nhiễm".
Tống Nhiễm xoay người nhìn anh cười nói, " Em muốn anh".
Lưu Viễn gật đầu ngậm lấy đôi môi của cậu, anh biết cậu không giận nữa, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Bởi vì vừa được ( tẩy tủy cốt), Lưu Viễn cảm thấy sức lực dồi dào, âu yếm vận động màu hồng với cậu rất nhiều lần, tiếng rên rỉ khe khẽ được kìm nén của cậu, cùng tiếng nước ái muội khắp phòng , tình yêu thắm thiết chỉ có thể diễn tả bằng hành động thôi.
Rất nhanh cậu về nước đã hơn một tháng, hôm nay là một ngày rất đặc biệt với cậu và Lưu Viễn.
Cả hai cùng mặc bộ đồ tây trang của trước kia, tới bây giờ còn rất mới, khách mời dự tiệc cũng không nhiều, toàn là người quen thân của cậu và Lưu Viễn, ba mẹ Lưu là người chủ trì hôn lễ.
Sau một hồi vật vả lễ nghi, anh và cậu thật sự đã được tội nguyện ở bên cạnh nhau.
Hai người sao khi trao nhẫn cưới xong thì lại trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc và tràn đầy ngọt ngào trước mắt bao người.
Bong bóng màu hồng trái tim được phát tán khắp nơi.
Sau đó là khoảng thời gian vui vẻ, công việc thì cứ làm, đi trễ về sớm, tình cảm của cậu và Lưu Viễn càng ngày càng sâu đậm hơn trước.
Tống Nhiễm tuy ở trong nước, nhưng vẫn điều khiển được công ty Tống Thiên ngày càng phát triển thêm lớn mạnh.
Thời gian chậm trôi, 60 năm qua đi, vì được nước hồ rèn luyện quanh năm, tuổi thọ của hai người kéo dài hơn người bình thường.
Tống Nhiễm nhìn người nằm trên giường mái tóc đã trắng, mặt có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không mất đi sự điển trai của anh.
Lưu Viễn lau đi giọt nước mắt trên mặt cậu cười nói ," Kiếp sau nữa anh vẫn sẽ yêu em
.
Nhiễm Nhiễm".
Tống Nhiễm cố gắng nhịn khóc nói, " Được vậy chúng ta hẹn ước, kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh".
.
Bình luận truyện