Chương 428: Nguyệt Lão hôm nay không đi làm (36)
Sùng Vân nhìn thiếu nữ trước mặt, không biết vì cái gì, hắn có dự cảm, cô nhất định sẽ trở về.
Mà tiên linh ngọc kính của Kình Thiên Các, càng là chứng thực ý nghĩ này của hắn.
"Hôm đó ở bên ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiên Đế lại muốn nhằm vào ngươi?" Sùng Vân hỏi ra chuyện mình vẫn chưa rõ ràng.
"Cửu Hoa công kích ta trước, ta đánh trả... Thiên Đế liền tới, cho rằng ta khi dễ nàng ta. Nói dừng lại để đàm phán thật tốt nói, ta đã đáp ứng, hắn còn đánh lén ta, chậc..."
Hoa Vụ lắc đầu thở dài, phảng phất là vì phẩm tính của Thiên Đế mà cảm thấy đau lòng.
"Tiên giới có Thiên Đế như vậy, lo gì không tàn."
Sùng Vân: "..."
Biết rõ chuyện ngày đó, Sùng Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Tất cả mọi thứ dường như đều ghé vào với nhau, tạo ra một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Mà trong tay cô nắm nhược điểm của Cửu Hoa, bọn họ tại chỗ có thể vạch trần hành vi của Cửu Hoa.
Nhưng cô không nói gì cả...
Ngược lại thuận thế, mang theo Vọng Sinh chạy đi.
Sùng Vân nghĩ đến thiếu niên hồng y như tuyết ngày đó, trầm mặc: "Vọng Sinh..."
"Chết rồi."
Ánh mắt Sùng Vân dừng trên mặt Hoa Vụ, thần sắc cô như thường, nhìn không ra bất kỳ dị thường nào.
...
Hoa Vụ từchỗ Sùng Vân biết hành vi của Cửu Hoa trong khoảng thời gian này, nghe xong chỉ muốn vỗ tay, không hổ là người làm sự nghiệp.
Đáng tiếc...
"Hiện tại không gặp được Thiên Đế..."
Cửu Hoa không cho bất luận kẻ nào gặp Thiên Đế, nói đây là ý nguyện của Thiên Đế.
Hoa Vụ ném sách sang một bên, tựa tiếu phi cười nói: "Thiên Đế gọi là vì tình yêu dâng hiến, ngươi không hiểu."
Sùng Vân: "..."
Nụ cười của Hoa Vụ càng sâu: "Chúng ta nên thành toán cho Thiên Đế."
Phá hoại tình yêu của người khác, chuyện bất lịch sự như vậy, đương nhiên cô không thể làm.
Hãy để cô bảo vệ tình yêu của họ!
Sùng Vân nghe ra Hoa Vụ nói rất không thích hợp: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cảm thấy tiên giới hiện tại, vẫn là tiên giới trước kia sao?"
Sùng Vân: "..."
Hoa Vụ đứng dậy, một cái tát vỗ lên vai Sùng Vân, ngữ trọng tâm trường: "Tiên tôn, trọng trách chỉnh đốn tiên giới, còn phải dựa vào chúng ta. Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, làm Tiên giới trở nên càng tốt đẹp hơn!"
Sùng Vân: "???"
Mặc dù mỗi từ cô nói hắn đều hiểu, nhưng khi ghép lại giống như lại nghe không hiểu.
Từ sau tiên ma đại chiến, tiên giới hiện tại quả thật trở nên rất kỳ quái...
Sùng Vân suy tư một phen: "Ngươi định làm gì?"
"Trước tiên chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho Thiên Hậu chúng ta." Hoa Vụ nói xong liền cười rộ lên: "Muốn cho nàng ta một kinh hỉ."
"..."
...
Chuyện Hoa Vụ trở về Tiên giới, chỉ có Sùng Vân biết.
Ngày sinh nhật Cửu Hoa, Lăng Tiêu điện đặc biệt náo nhiệt, tiên tới tiên lui, tiên âm thì thầm.
Cửu Hoa cũng rất cao hứng, bởi vì qua ngày hôm nay, địa vị của nàng ta liền cao hơn một tầng.
Cửu Hoa ngồi ở ghế cao, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo ôn hòa, tiếp nhận lời chúc mừng của chúng tiên.
Nhưng khi nàng ta sờ đến hai chân chết lặng của mình, đáy lòng lại dâng lên một trận oán độc hận ý...
Sinh Thần yến tiến hành phi thường thuận lợi, đến cuối cùng, Cửu Hoa xuất ra phương ấn đại biểu của Thiên Đế: "Thiên Đế bởi vì nguyên nhân thân thể sẽ bế quan, trong thời gian này, sẽ do ta thay thế Thiên Đế quản lý Tiên giới."
Phía dưới lặng ngắt như tờ.
Thiên Đế lúc trước bế quan xảy ra vấn đề, thân thể vẫn không tốt lắm.
Mọi người lúc này tựa hồ mặc định lời của Cửu Hoa.
Nhưng những người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cũng không ai biết.
"Về sau còn mời các vị tiên gia chiếu cố nhiều hơn, nếu ta có chỗ làm không tốt..."
Cửu Hoa còn chưa nói xong, đã bị tiên binh bên ngoài chạy như bay vào cắt đứt.
"Bẩm Thiên Hậu, cấm chế của Bát Hoang Đài bị phá, những oán khí kia vọt ra rồi."
"Cái gì?" Cửu Hoa đứng mạnh dậy: "Hai ngày trước không phải mới gia cố qua cấm chế sao, làm sao có thể bị phá vỡ?"
"Không... Ta không biết."
Trong thanh âm mờ mịt của tiên binh, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lúc Cửu Hoa mang theo người chạy tới, sương mù đen đã lan tràn ra ngoài một khoảng cách rất dài, bóng đen cuồn cuộn không ngừng từ trong sương mù bay ra, hướng những nơi khác của Tiên giới vọt tới.
Ai cũng không nghĩ tới, vào ngày sinh nhật Cửu Hoa, lại là mở đầu của chiến tranh.
...
Sùng Vân đẩy cửa phòng ra, mang theo toàn thân lãnh ý, sải bước đi đến bên ghế đu, kéo quyển sách thiếu nữ đắp lên mặt.
"Đây là kinh hỉ mà ngươi nói?"
Hoa Vụ dường như đang ngủ, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, một hồi lâu mới đặt tiêu cự trên người hắn.
"A... Cái gì?"
"Bát Hoang Đài bên kia, không phải ngươi làm sao?"
"A..." Hoa Vụ nằm trở về, hà0 phóng thừa nhận: "Là ta làm."
Sùng Vân hít sâu một hơi: "Ngươi điên rồi à?"
"Làm sao ta có thể phát điên." Hoa Vụ phản bác, cũng nói có sách mách có chứng mà bắt đầu lừa dối: "Cách làm hiện tại của tiên giới chỉ là trị ngọn không trị gốc, nơi đó tựa như một khối u ác tính, tìm không được biện pháp giải quyết, vĩnh viễn đều sẽ ở đó."
Sùng Vân: "Điều này có liên quan gì đến việc ngươi thả chúng ra? Ngươi biết bọn chúng sẽ gây ra cái chết cho bao nhiêu người ở Tiên giới không?"
Hoa Vụ: "Không phá thì không xây được. Muốn làm Tiên giới rực rỡ hẳn lên, phải hạ quyết tâm."
Hoa Vụ mặt mày cong lên: "Dù sao không chỉ chúng ta muốn bảo trụ tiên giới, người khác muốn bảo trụ người của Tiên giới, đương nhiên sẽ cố gắng."
Sùng Vân: "..."
Hắn làm sao cảm thấy, cô muốn tiên giới xong đời đây?
Sùng Vân rất nhanh liền hiểu được tính toán của Hoa Vụ: "Ngươi muốn bọn họ tiêu hao lẫn nhau?"
Hoa Vụ: "Có phải rất tuyệt không?"
"Nhưng tiên giới, còn có rất nhiều tiên tộc bình thường vô tội." Bọn họ cái gì cũng không biết, thậm chí không có bao nhiêu năng lực phản kháng.
"Ngươi có muốn họ trở thành nạn nhân?"
"Cho nên cái này cần ngươi nha!" Hoa Vụ giơ tay lên trên dưới khoa tay múa chân: "Trọng trách cho bọn họ rút lui, liền giao cho tiên tôn ngươi."
"..."
Hoa Vụ tự tin cam đoan, cô sẽ không để cho chiến trường lan tràn đến toàn bộ Tiên giới.
Hiện tại oán khí kia đều đã phóng ra, muốn lần thứ hai đem bọn họ đuổi trở về, chỉ sợ rất khó khăn.
Sùng Vân cuối cùng không biết như thế nào bị Hoa Vụ thuyết phục, an bài người của Hồng Mông cung đi rút lui tiên tộc bình thường ở Tiên giới.
...
Lúc đầu, Cửu Hoa cho rằng nguy cơ lần này sẽ giống như lần trước, rất nhanh giải quyết, những bóng đen oán khí kia, rất nhanh sẽ bị đuổi trở về.
Nhưng theo thời gian trôi qua, địa phương bị oán khí xâm chiếm càng ngày càng nhiều.
Những tiên binh tiên tướng chết trên chiến trường, quay đầu đã bị oán khí chiếm cứ thân thể, trở thành lực lượng trung kiên đối phó bọn họ.
"Thiên Hậu, cứ tiếp tục như vậy, chúng nó rất nhanh sẽ đánh lên Lăng Tiêu điện."
"Chúng là oán khí biến thành, sau khi đánh tan chúng nó sẽ trở lại trong sương đen kia, rất nhanh sẽ một lần nữa ngưng tụ lại..."
Cửu Hoa thần sắc có chút tiều tụy, nàng ta lấy lại tinh thần cùng mọi người thảo luận chiến thuật mới nhất.
"Nếu như không cách nào đóng lại những thông đạo oán khí kia, chúng nó sẽ không dứt, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hao tổn."
"Nhưng thông đạo kia phải đóng như thế nào?"
—— Ngắm hoa trong sương mù ——
Bỏ phiếu hàng tháng nha ~~~
Bình luận truyện