Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc
Chương 40: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (38)
Cáo bệnh hơn một tháng, Lý đại nhân rốt cuộc lần nữa xuất hiện trong triều đình, các quan viên phát hiện, Trạng Nguyên đại nhân hao gầy không ít, hơn nữa so với lúc trước càng cự người ngàn dặm. Càng làm cho bọn họ kinh ngạc là, từ khi hắn bắt đầu hồi triều, Liễu tể tướng cũng không giống như trước đây, hạ triều liền bắt chuyện với hắn. Thời gian trước Liễu Đình ở trên triều đình công nhiên gây hấn vớiKhương Du, còn Khương Du đạm nhiên phản kích. Hai người rốt cuộc xé rách da mặt bên ngoài. Lý Tấn biết hết thẩy, biểu tình trước sau nhàn nhạt, tựa hồ là đứng ngoài cuộc. Hay là giữa Liễu Lý có mâu thuẫn? Mọi người sôi nổi âm thầm suy đoán.
Lý Tấn không quản người khác mịt mờ đánh giá thế nào, hạ triều liền trở về phủ, nhốt mình tại thư phòng. hắn nhắm hai mắt dựa vào ghế, đầy mặt mỏi mệt, trong đầu lại một lần nữa hiện ra thân ảnh đãthâm nhập cốt tủy đó. Suy sút hao tổn tinh thần vài ngày, có một số việc đã đến lúc hắn cẩn thận ngẫm lại.
Nàng trọng sinh sao? Khi nào? Là bởi vì trọng sinh, cho nên mới trốn khỏi thôn trang sao? không... không đúng! Lần đầu tiên ở Khương phủ nhìn thấy nàng, trong mắt nàng từ đầu rõ ràng là quyến luyến kích động, sau khi Khương Hạo xuất hiện lại đột nhiên trở nên xa lạ. Nhưng mặc kệ thế nào, lúc ấy trong mắt nàng đều không có hận. Vậy... Là lúc hôn mê sao? Hôn mê rồi tỉnh lại, trong mắt nàng mới chứa đựng đầy hận ý. Nhưng nếu như thế, làm thế nào giải thích lúc trước nàng rời thôn trang đi vào kinh thành, rồi đi tới Khương phủ?
Lý Tấn nhăn mi, thật nhiều việc không nghĩ ra, đau đầu sắp nổ tung.
Nhưng cái đó không thể so vớiđau đớnvì nàng lựa chọn rời xa hắn. hắn không nghĩ tới mình sẽ trọng sinh, đời trước mất đi nàng rồi thống khổ tuyệt vọng làm hắn đã sớm không muốn sống, Nhưng hắn vẫn sống lại, về quá khứ, hắn cho rằng đây là trời cao cho hắn cơ hội. hắn kích động, mừng như điên, thề lần này hắn mặc kệ tất cả chỉ muốn bảo hộ nàng thật tốt. Nhưng hắn thật vất vả tìm được nàng rồi, nàng lại nhớ tới hết thảy đời trước, không chịu cho hắn cơ hội đền bù. Vì cái gì! hắn không cam lòng! hắn làm sao có thể chịu đựng đang thấycó hy vọng rồi lại một lần nữa mất nàng! Nhưng mà, hiện giờ hắn có thể làm gìđây? Nàng đã không cần hắn, nàng lựa chọn Khương Hạo...
Nghĩ đến đây, Lý Tấn khó chịu nắm chặt vạt áo trước ngực, khổ sởtrong lòng tầng tầng lan tràn như muốn hoàn toàn bao phủ hắn. rõ ràng, đời trước Khương Hạo yêu Liễu Vũ Vi đến phát cuồng, rõ ràng đời trước bọn họ không hề gặp nhau, vì cái gì lúc này đều thay đổi? hắn nhìn ra được Khương Hạo để ý nàng so với hắn cũng không ít hơn. Nghĩ đến bọn họ ở bên nhau, hắn ghen ghét sắp phát điên. hiệngiờ, hắn thật sự... một chút cơ hội cũng không có sao?
Phủ Tể tướng, trong sương phòng chính viện, đang không ngừng truyền đến tiếng đồ sứ quăng ngã ầm ầm.
Liễu Đình mới vừa đi đến cửa, một mật gì trắng lao đến trước mặt, "Phanh" một tiếng rơi bên chân ông, ông kinh ngạc ngừng bước, ngẩng đầu nhìn rõ tình hình trong phòng rồi giận tím mặt: "Dừng tay lại cho ta!"
Liễu Vũ Vi đột nhiên quay đầu, trong tay nàng đang giơ một cái bình hoa, hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy dữ tợn.
Thấy bộ dáng của nàng, Liễu Đình vừa tức giận lại đau lòng, "Con nhìn con xem, đã biến mình thành cái bộ dạng gì!"
Liễu Vũ Vi như sắp hỏng mất hô to: "Cha! Con không cam lòng! Con muốn Lý Tấn! hắn là của con! hắnchỉ có thể là của con!" Nàng có hận trong lòng a, Lý Tấn ngày thường đối với nàng lãnh đạm lại xa cách như thế, ngày ấy mất khống chế thậm chí rơi lệ, làm cho nàng quả thực không thể tin được! Trong lòng đau đớn xé rách. Còn Khương Hạo, rõ ràng từ trước thích nàng, lại vì tiện nhân kia thiếu chút nữa bóp chết nàng!
Liễu Đình nắm chặt quyền, tâm tư nữ nhi ông vẫn luôn biết. Mấy ngày nay ôngvì chuyện lần trước mà bất mãn lạnh lùng Lý Tấn, chờ hắn tới xin lỗi, nhưng hắn không có chút phản ứng nào, quả thực khôngđể ông vào mắt! thật là bạch nhãn lang! Nghĩ vậy, trong lòng ông tức giận càng sâu, sầm mặt nói: "Lý Tấn hắn không xứng với con! Việc này chớ có nhắc lại!" Dứt lời phất tay áo rời đi, không để ý tới Liễu Vũ Vi phía sau thét chói tai trong phòng.
Kinh thành trong tửu lâu, Khương Hạo xuyên qua đại sảnh tiến vào phòng bao, không dấu vết quét mắt nhìn chung quanh, sau đó đóng cửa phòng, khóa lại. hắn đi đến phía trước bức tường cuối cùng bên trong, duỗi tay gõ có tiết tấu lên mặt tường một lúc, cùng với một tiếng "Ầm ầm", mặt tường đột nhiên bị dời đi.Trong tường một nam tử hắc y đang đứng, nhìn thấy Khương Hạo thì quỳ xuống hành lễ, Khương Hạo hơi gật đầu sau đó bước vào. Mặt tường một lần nữa bị di chuyển, trong phòng một mảnh yên tĩnh, tựa hồ cái gì cũng không phát sinh.
Trong phòng ngầm, đèn đuốc sáng trưng, người ngồi hai bên nghiêm chỉnh, mỗi người đều dáng vẻ giang hồ, thấy hắn tiến vào, đồng loạt đứng dậy chắp tay nói "Công tử." Người cầm đầu nọ, một thân hắc y, đầy mặt túc sát, không chút nào thấy bộ dáng ôn hòa thấp hèn ngày thường, xem dung mạo hắn, không phải Hà Minh thì ai?
một canh giờ sau, Khương Hạo ra khỏi tửu lầu. Dường như không có việc gì về phủ.
Đêm khuya, hơn mười ám ảnh nhanh chóng xẹt qua nóc nhà, lặng lẽ ẩn núp ở bốn phía phủ Tể tướng.
Hạ Tình Tình mấy ngày nay có thể nói là dễ chịu cực kỳ. Nàng thanh thản ổn định tránh ở trong phòng dưỡng thương, dưỡng lại thịt trên người trở về, Khương Hạo cuối cùng không buộc nàng uống các loại canh bổ, hắn gần đây tựa như rất bận, ban ngày cơ bản đều không ở trong phủ, chạng vạng mới trở về cùng nàng dùng bữa tối, bồi nàng đến lúc sắp đi ngủ mới rời đi. Lúc trước hắn ẩn ẩn có nhắc tới chuyện cùng phòng ban đêm, bị nàng lấy lí do thân thể chưa tốt mà hàm hồ trốn tránh. Về sau hắn cũng khôngnhắc lại, mỗi ngày buổi tối giúp nàng tắm gội, bôi thuốc mỡ xóa sẹo, trong lúc đó cũng rất ít động tay động chân. Nếu không phải có thể cảm giác hạ thân hắn cứng rắn đâm nàng, nàng đều cho rằng hắnmất hứng thú với nàng.
"Hệ thống, cậu nói xem Khương Hạo đang bận cái gì a?" Hạ Tình Tình nằm trên giường, cong chân hỏi.
"Khương đại nhân cố ý bồi dưỡng hắn vào triều làm quan, đại khái là bận cái này đi." Do dự một hồi, hệ thống còn nói thêm: "Ký chủ, ta luôn có dự cảm, gần đây khả năng sắp có đại sự xảy ra."
"A? đại sự gì?"
"Ta hiện còn không rõ ràng lắm, chỉ ẩn ẩn cảm thấy, có một bầu không khí khẩn trương."
"Cái này còn có thể cảm giác được?" Hạ Tình Tình có chút vô ngữ, lại cũng đặt câu hỏi ở trong lòng, "Đúng rồi, gần đây chỗ Liễu Vũ Vi có động tĩnh gì không?"
"Nàng phái không ít người ẩn nấp quanh Khương phủ, là nhằm vào cô, bất quá đại khái nàng khôngnghĩ tới cô vẫn luôn không ra phủ. Những người đó cũng đều bị Khương Hạo và Lý Tấn xử lý."
Nhắc tới Lý Tấn, Hạ Tình Tình hơi hơi sửng sốt, sau đó thở dài. Chuyện giữa Lý Uyển Tình và Lý Tấn cũng không biết nên giải quyết thế nào, rất nhiều lần nàng thử giao tiếp cùng nàng ấy trong cơ thể, nhưng đều không được đáp lại, làm nàng đã bất đắc dĩ lại lo lắng.
Đảo mắt đã là hạ tuần tháng bảy.
một tháng trước, nơiphồn hoa nhất kinh thành, mới mở một cửa hàng trang phục. Cửa hàng buôn bán là váy áo thích hợp với cô nương trẻ tuổi, thủ công thập phần độc đáo, kiểu dáng mới mẻ, trong khoảng thời gian ngắn đã rất thịnh hành trong đám quý nữ. Bất quá cửa hàng này có quy củ, chọn y phục cần tự mình đến, cũng ở trong phòng riêng đơn độc thử đồ, không giống cửa hàng khác sẽ đưa quần áo điphủ của người mua cho họ chọn lựa. Quy củ này làm mọi người thêm rất nhiều phiền toái, lại cũng làm người ta cảm thấy mới lạ, hơn nữa quần áo hoa mỹ, các tiểu thư đều đua theo, sinh ý cửa hàng càng ngày càng tốt.
Liễu Vũ Vi mang theo hai nha hoàn đang ở trên đường đi về hướng của hàng này, trời nóng bức làm tâm tình nàng càng bực bội, cha không cho nàng gặp Lý Tấn, thậm chí thiếu chút nữa cấm túc nàng. Trong lòng nàng phẫn uất không chỗ phát tiết, đương nhiên tất cả đều ghi trên người Lý Uyển Tình. Nàng phái thật nhiều người đi ám sát nàng ấy, lại không một ai trở về! không cần phải nói cũng biết nhất định là hai người kia che chở. Ghen tỵ hận ý trong lòng điên cuồng lan tràn, nàng nhất định phải khiến nàng ấy sống không bằng chết! Đắm chìm trong cảm xúc của mình nàng không cẩn thận, đương nhiên không chú ý thấy phía sau có bóng người đi theo.
Tới cửa hàng, các loại trang phục xinh đẹp làm tâm tình nàng cuối cùng sung sướng hơn. Nhìn thấy nàng, tiểu nhị cửa hàng lập tức ân cần dẫn nàng đi chỗ treo váy áo mới nhất, đó đều là dùng tơ tằm đặc chế mà chế tác thành, mặc không chỉ đẹp mắt còn thoải mái, rất mát mẻ, thích hợp nhất cho những ngày nóng bức này. Liễu Vũ Vi vừa lòng chọn vài cái, trong đó một cái váy vàng nhạt, phần eo thiết kế sáng tạo khác thường, tú khí lại mang theo hoạt bát, làm nàng liếc mắt một cái đã chọn trúng, nhưng thiết kế như vậy lại cũng làm nàng không có cách nào xác định số đo. Nàng vuốt váy do dự thật lâu, vẫn không chống cự được, quyết định đi phòng thử, thử một chút.
Bảo nha hoàn chờ ở cửa, nàng cầm váy đi vào phòng thử đồ, quay người khóa cửa, mới vừa treo váy lên trên giá, đột nhiên cảm thấy sau đầu tê rần, trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác.
Lý Tấn không quản người khác mịt mờ đánh giá thế nào, hạ triều liền trở về phủ, nhốt mình tại thư phòng. hắn nhắm hai mắt dựa vào ghế, đầy mặt mỏi mệt, trong đầu lại một lần nữa hiện ra thân ảnh đãthâm nhập cốt tủy đó. Suy sút hao tổn tinh thần vài ngày, có một số việc đã đến lúc hắn cẩn thận ngẫm lại.
Nàng trọng sinh sao? Khi nào? Là bởi vì trọng sinh, cho nên mới trốn khỏi thôn trang sao? không... không đúng! Lần đầu tiên ở Khương phủ nhìn thấy nàng, trong mắt nàng từ đầu rõ ràng là quyến luyến kích động, sau khi Khương Hạo xuất hiện lại đột nhiên trở nên xa lạ. Nhưng mặc kệ thế nào, lúc ấy trong mắt nàng đều không có hận. Vậy... Là lúc hôn mê sao? Hôn mê rồi tỉnh lại, trong mắt nàng mới chứa đựng đầy hận ý. Nhưng nếu như thế, làm thế nào giải thích lúc trước nàng rời thôn trang đi vào kinh thành, rồi đi tới Khương phủ?
Lý Tấn nhăn mi, thật nhiều việc không nghĩ ra, đau đầu sắp nổ tung.
Nhưng cái đó không thể so vớiđau đớnvì nàng lựa chọn rời xa hắn. hắn không nghĩ tới mình sẽ trọng sinh, đời trước mất đi nàng rồi thống khổ tuyệt vọng làm hắn đã sớm không muốn sống, Nhưng hắn vẫn sống lại, về quá khứ, hắn cho rằng đây là trời cao cho hắn cơ hội. hắn kích động, mừng như điên, thề lần này hắn mặc kệ tất cả chỉ muốn bảo hộ nàng thật tốt. Nhưng hắn thật vất vả tìm được nàng rồi, nàng lại nhớ tới hết thảy đời trước, không chịu cho hắn cơ hội đền bù. Vì cái gì! hắn không cam lòng! hắn làm sao có thể chịu đựng đang thấycó hy vọng rồi lại một lần nữa mất nàng! Nhưng mà, hiện giờ hắn có thể làm gìđây? Nàng đã không cần hắn, nàng lựa chọn Khương Hạo...
Nghĩ đến đây, Lý Tấn khó chịu nắm chặt vạt áo trước ngực, khổ sởtrong lòng tầng tầng lan tràn như muốn hoàn toàn bao phủ hắn. rõ ràng, đời trước Khương Hạo yêu Liễu Vũ Vi đến phát cuồng, rõ ràng đời trước bọn họ không hề gặp nhau, vì cái gì lúc này đều thay đổi? hắn nhìn ra được Khương Hạo để ý nàng so với hắn cũng không ít hơn. Nghĩ đến bọn họ ở bên nhau, hắn ghen ghét sắp phát điên. hiệngiờ, hắn thật sự... một chút cơ hội cũng không có sao?
Phủ Tể tướng, trong sương phòng chính viện, đang không ngừng truyền đến tiếng đồ sứ quăng ngã ầm ầm.
Liễu Đình mới vừa đi đến cửa, một mật gì trắng lao đến trước mặt, "Phanh" một tiếng rơi bên chân ông, ông kinh ngạc ngừng bước, ngẩng đầu nhìn rõ tình hình trong phòng rồi giận tím mặt: "Dừng tay lại cho ta!"
Liễu Vũ Vi đột nhiên quay đầu, trong tay nàng đang giơ một cái bình hoa, hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy dữ tợn.
Thấy bộ dáng của nàng, Liễu Đình vừa tức giận lại đau lòng, "Con nhìn con xem, đã biến mình thành cái bộ dạng gì!"
Liễu Vũ Vi như sắp hỏng mất hô to: "Cha! Con không cam lòng! Con muốn Lý Tấn! hắn là của con! hắnchỉ có thể là của con!" Nàng có hận trong lòng a, Lý Tấn ngày thường đối với nàng lãnh đạm lại xa cách như thế, ngày ấy mất khống chế thậm chí rơi lệ, làm cho nàng quả thực không thể tin được! Trong lòng đau đớn xé rách. Còn Khương Hạo, rõ ràng từ trước thích nàng, lại vì tiện nhân kia thiếu chút nữa bóp chết nàng!
Liễu Đình nắm chặt quyền, tâm tư nữ nhi ông vẫn luôn biết. Mấy ngày nay ôngvì chuyện lần trước mà bất mãn lạnh lùng Lý Tấn, chờ hắn tới xin lỗi, nhưng hắn không có chút phản ứng nào, quả thực khôngđể ông vào mắt! thật là bạch nhãn lang! Nghĩ vậy, trong lòng ông tức giận càng sâu, sầm mặt nói: "Lý Tấn hắn không xứng với con! Việc này chớ có nhắc lại!" Dứt lời phất tay áo rời đi, không để ý tới Liễu Vũ Vi phía sau thét chói tai trong phòng.
Kinh thành trong tửu lâu, Khương Hạo xuyên qua đại sảnh tiến vào phòng bao, không dấu vết quét mắt nhìn chung quanh, sau đó đóng cửa phòng, khóa lại. hắn đi đến phía trước bức tường cuối cùng bên trong, duỗi tay gõ có tiết tấu lên mặt tường một lúc, cùng với một tiếng "Ầm ầm", mặt tường đột nhiên bị dời đi.Trong tường một nam tử hắc y đang đứng, nhìn thấy Khương Hạo thì quỳ xuống hành lễ, Khương Hạo hơi gật đầu sau đó bước vào. Mặt tường một lần nữa bị di chuyển, trong phòng một mảnh yên tĩnh, tựa hồ cái gì cũng không phát sinh.
Trong phòng ngầm, đèn đuốc sáng trưng, người ngồi hai bên nghiêm chỉnh, mỗi người đều dáng vẻ giang hồ, thấy hắn tiến vào, đồng loạt đứng dậy chắp tay nói "Công tử." Người cầm đầu nọ, một thân hắc y, đầy mặt túc sát, không chút nào thấy bộ dáng ôn hòa thấp hèn ngày thường, xem dung mạo hắn, không phải Hà Minh thì ai?
một canh giờ sau, Khương Hạo ra khỏi tửu lầu. Dường như không có việc gì về phủ.
Đêm khuya, hơn mười ám ảnh nhanh chóng xẹt qua nóc nhà, lặng lẽ ẩn núp ở bốn phía phủ Tể tướng.
Hạ Tình Tình mấy ngày nay có thể nói là dễ chịu cực kỳ. Nàng thanh thản ổn định tránh ở trong phòng dưỡng thương, dưỡng lại thịt trên người trở về, Khương Hạo cuối cùng không buộc nàng uống các loại canh bổ, hắn gần đây tựa như rất bận, ban ngày cơ bản đều không ở trong phủ, chạng vạng mới trở về cùng nàng dùng bữa tối, bồi nàng đến lúc sắp đi ngủ mới rời đi. Lúc trước hắn ẩn ẩn có nhắc tới chuyện cùng phòng ban đêm, bị nàng lấy lí do thân thể chưa tốt mà hàm hồ trốn tránh. Về sau hắn cũng khôngnhắc lại, mỗi ngày buổi tối giúp nàng tắm gội, bôi thuốc mỡ xóa sẹo, trong lúc đó cũng rất ít động tay động chân. Nếu không phải có thể cảm giác hạ thân hắn cứng rắn đâm nàng, nàng đều cho rằng hắnmất hứng thú với nàng.
"Hệ thống, cậu nói xem Khương Hạo đang bận cái gì a?" Hạ Tình Tình nằm trên giường, cong chân hỏi.
"Khương đại nhân cố ý bồi dưỡng hắn vào triều làm quan, đại khái là bận cái này đi." Do dự một hồi, hệ thống còn nói thêm: "Ký chủ, ta luôn có dự cảm, gần đây khả năng sắp có đại sự xảy ra."
"A? đại sự gì?"
"Ta hiện còn không rõ ràng lắm, chỉ ẩn ẩn cảm thấy, có một bầu không khí khẩn trương."
"Cái này còn có thể cảm giác được?" Hạ Tình Tình có chút vô ngữ, lại cũng đặt câu hỏi ở trong lòng, "Đúng rồi, gần đây chỗ Liễu Vũ Vi có động tĩnh gì không?"
"Nàng phái không ít người ẩn nấp quanh Khương phủ, là nhằm vào cô, bất quá đại khái nàng khôngnghĩ tới cô vẫn luôn không ra phủ. Những người đó cũng đều bị Khương Hạo và Lý Tấn xử lý."
Nhắc tới Lý Tấn, Hạ Tình Tình hơi hơi sửng sốt, sau đó thở dài. Chuyện giữa Lý Uyển Tình và Lý Tấn cũng không biết nên giải quyết thế nào, rất nhiều lần nàng thử giao tiếp cùng nàng ấy trong cơ thể, nhưng đều không được đáp lại, làm nàng đã bất đắc dĩ lại lo lắng.
Đảo mắt đã là hạ tuần tháng bảy.
một tháng trước, nơiphồn hoa nhất kinh thành, mới mở một cửa hàng trang phục. Cửa hàng buôn bán là váy áo thích hợp với cô nương trẻ tuổi, thủ công thập phần độc đáo, kiểu dáng mới mẻ, trong khoảng thời gian ngắn đã rất thịnh hành trong đám quý nữ. Bất quá cửa hàng này có quy củ, chọn y phục cần tự mình đến, cũng ở trong phòng riêng đơn độc thử đồ, không giống cửa hàng khác sẽ đưa quần áo điphủ của người mua cho họ chọn lựa. Quy củ này làm mọi người thêm rất nhiều phiền toái, lại cũng làm người ta cảm thấy mới lạ, hơn nữa quần áo hoa mỹ, các tiểu thư đều đua theo, sinh ý cửa hàng càng ngày càng tốt.
Liễu Vũ Vi mang theo hai nha hoàn đang ở trên đường đi về hướng của hàng này, trời nóng bức làm tâm tình nàng càng bực bội, cha không cho nàng gặp Lý Tấn, thậm chí thiếu chút nữa cấm túc nàng. Trong lòng nàng phẫn uất không chỗ phát tiết, đương nhiên tất cả đều ghi trên người Lý Uyển Tình. Nàng phái thật nhiều người đi ám sát nàng ấy, lại không một ai trở về! không cần phải nói cũng biết nhất định là hai người kia che chở. Ghen tỵ hận ý trong lòng điên cuồng lan tràn, nàng nhất định phải khiến nàng ấy sống không bằng chết! Đắm chìm trong cảm xúc của mình nàng không cẩn thận, đương nhiên không chú ý thấy phía sau có bóng người đi theo.
Tới cửa hàng, các loại trang phục xinh đẹp làm tâm tình nàng cuối cùng sung sướng hơn. Nhìn thấy nàng, tiểu nhị cửa hàng lập tức ân cần dẫn nàng đi chỗ treo váy áo mới nhất, đó đều là dùng tơ tằm đặc chế mà chế tác thành, mặc không chỉ đẹp mắt còn thoải mái, rất mát mẻ, thích hợp nhất cho những ngày nóng bức này. Liễu Vũ Vi vừa lòng chọn vài cái, trong đó một cái váy vàng nhạt, phần eo thiết kế sáng tạo khác thường, tú khí lại mang theo hoạt bát, làm nàng liếc mắt một cái đã chọn trúng, nhưng thiết kế như vậy lại cũng làm nàng không có cách nào xác định số đo. Nàng vuốt váy do dự thật lâu, vẫn không chống cự được, quyết định đi phòng thử, thử một chút.
Bảo nha hoàn chờ ở cửa, nàng cầm váy đi vào phòng thử đồ, quay người khóa cửa, mới vừa treo váy lên trên giá, đột nhiên cảm thấy sau đầu tê rần, trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác.
Bình luận truyện