Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 105
Edit: An Ju
“Mày cho rằng Giang thiếu gia là ai hả? Cậu ấy và bọn tao chính là cùng một laoij người, mày cho rằng cậu ta sẽ cứu bọn mày hả? Bọn mày ở trong mắt cậu ta cùng lắm chỉ là mấy còn kiến mà thôi, ha ha ha, buồn cười quá đi thôi.” Tên đứng đầu đám con nhà giàu nhìn trên mặt Hạ Tử Minh lộ ra vẻ đau khổ, tuyệt vọng, nhìn hắn rồi chế nhạo, xấu tính cười lớn.
Người bên cạnh hắn cũng hùa theo cười lớn, bắt đầu chế giễu Hạ Tử Minh: “Đúng đấy, nó nghĩ nó là ai cơ chứ, còn dám gọi tên Giang thiếu gia, thực sự cho rằng dạng người như Giang thiếu gia sẽ cứu bọn mày hay sao hả? Ngu ngốc.”
Nhìn đám người căn bản không coi mấy người bình thường như họ ra gì, vẻ mặt khinh miệt, coi thường, cười chế giễu, trong lòng Hạ Tử Minh sinh ra một nỗi hận chưa từng có từ trước đến nay…
Bóng lưng của Giang Trạch Thịnh chặt đứt tia sáng cuối cùng, khát vọng được cứu vớt của hắn…
Hạ Tử Minh lúc đầu có hảo cảm với Giang Trạch Thịnh bao nhiêu thì bây giờ lại có sự ghét bỏ, căm hận chưa từng có tương ứng đối với Giang Trạch Thịnh…
Hắn bắt đầu cố chấp sinh ra tâm tính căm ghét người giàu, bắt đầu cố chấp, bắt đầu trở nên phiến diện toàn phần phủ định và thù ghét tất cả đám con nhà giàu bao gồm cả anh em nhà họ Hạ và Giang Trạch Thịnh.
Hệ thống nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tử Minh năm mười mấy tuổi xuất hiện vẻ mặt cố chấp, căm thù, cộng thêm chút tỉnh ngộ: “Hóa ra, tính cách biến thái kia của cậu hóa ra lại hình thành như vậy.”
Nhìn mọi thứ bản thân Hạ Tử Minh từng chịu qua, hệ thống bỗng cảm thấy tính cố chấp, xấu xa của hắn trái lại cũng có thể hiểu được.
“Thực ra, cẩn thận nhớ lại thì các loại ân oán, gút mắc mười mấy năm ròng giữa tôi và Giang Trạch Thịnh cũng là bởi vậy mà bắt đầu.” Hạ Tử Minh thấy hơi hài hước khi nhìn mình lúc còn là thiếu niên trong lòng không cam tâm, dáng vẻ hoang tưởng tuổi dậy thì, thở dài một hơi, có hơi hoài niệm, nói: “ Mặc dù lúc đó người bắt nạt tôi rất nhiều, tôi thậm chí chẳng hề ra tay, chỉ lạnh lùng, bàng quan… Nhưng không biết vì sao, vào lúc, người tôi hận nhất lại là hắn.”
Lúc Hạ Tử Minh làm Chu Chi Minh, thực ra đặc biệt có thể hiểu sự căm thù và ghét bỏ của Chu Chi Minh đối với cái người tự cho mình cao hơn người một bậc là Lâu Thăng.
Bởi vì, hắn cũng ghét hận loại tính khí đó của Giang Trạch Thịnh.
Cho nên, hắn đặc biệt có thể hiểu loại cảm giác không phục và không cam tâm đó của Chu Chi Minh.
Hạ Tử Minh thời niên thiếu hung dữ trừng mắt về phía đám con nhà giàu.
“Trừng à? Mày giỏi rồi, mày còn dám trừng mắt với tao, hôm nay tao phải cho mày thấy kết cục khi đắc tội với tao!” Tên đứng đầu đám con nhà giàu khinh thường, coi rẻ nhìn Hạ Tử Minh, búng tay một cái.
Đám con nhà giàu quen thói bắt nạt người cùng với đám chó săn đí theo bọn hắn lập tức nhảy phốc về phía Hạ Tử Minh, muốn đánh Hạ Tử Minh đếnn ỗi không dám bừa bãi trước mặt bọn họ nữa mới thôi.
Nhưng bọn hắn lại không biết, Hạ Tử Minh bây giờ lại không còn là đứa trẻ ngoan Hạ Tử Minh luôn khát vọng sở hữu một gia đình, không dám đối đầu với bọn hắn, muốn đóng bọc chính mình thành một đứa con ngoan nữa.
Sau khi biết chân tướng của việc nhà họ Hạ nhận nuôi mình, lại nhìn thấy đám con nhà giàu ỷ vào bản thân có tiền có thể tùy tiện bắt nạt người vô tội, bản thân cùng vì Giang Trạch Thịnh chém đứt tia hi vọng cuối cùng gửi gắm vào người khác, áp lực và phẫn hận, thống khổ của Hạ Tử Minh khi bị hà hiếp bạo phát đến cực điểm.
Có tiền thì giỏi lắm sao?
Có tiền là có thể tự coi bản thân cao hơn người một bậc, tùy tiện bắt nạt người khác sao?
Vì cảm giác không cam lòng và phẫn hận này, vào lúc đám con nhà giàu còn đang muốn lao tới đánh hắn, bắt nạt hắn, Hạ Tử Minh cũng không còn im lặng chịu đựng, không dám đánh trả nữa, mà dồn hết toàn lực đánh nhau với đám con nhà giàu…
Cái gọi là tượng đất cũng có ba phần là đất, huống chi Hạ Tử Minh từ trước tới giờ chưa từng là tượng đất, càng không phải đứa trẻ ngoan bị bắt nạt cỡ nào cũng không dám đánh trả.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện cơ mà, cũng có thể nói từ nhỏ đã phải đánh nhau cho đến khi lớn, tranh địa bàn cướp tài nguyên với một đám trẻ hoang không ba không mẹ.
Hắn là anh cả của cô nhi viện, cũng đã chỉ ra rõ hắn đã là người đánh solo mạnh nhất ở cô nhi viện của bọn hắn rồi.
Chỉ là sau này lớn rồi, hắn không nghĩ cũng chẳng muốn tiếp tục ẩu đả, đánh lộn nữa.
Đám con nhà giàu bắt nạt người, tụ tập đánh lộn thì mạnh đấy, nhưng bàn về đánh nhau chân chính lại không phải đối thủ của Hạ Tử Minh!
Cách đánh đấm của Hạ Tử Minh là loại đánh đấm không sợ chết, chân chính thuộc về một đứa cô nhi, không cần mạng, giống con chó dại cướp đồ ăn vậy.
Hạ Tử Minh trước giờ chưa từng ra tay, đám con nhà giàu thấy hắn chỉ biết chịu đánh, chưa từng đánh trả nên tất cả đều coi hắn là đứa dễ bắt nạt, nhưng sau khi Hạ Tử Minh không cần mạng, giống con chó dại ra tay, bọn hắn lại hoàn toàn bị dọa đến ngơ luôn…
Cho nên, vua cũng thua thằng liều, Hạ Tử Minh đã vứt bỏ hết, chẳng cần gì nữa rồi.
Hắn trên nguyên tắc cùng lắm thì đồng quy vu tận, bản thân chết cũng kéo theo mấy thằng, với thái độ lấy một địch tám đánh nhau với đám con nhà giàu và đám chó săn của bọn nó…
Mấy đứa con nhà giàu không dám tin nhìn Hạ Tử Minh từ trước đế giờ vốn dễ xử lý, tỉnh táo lại, trong số bọn hắn đã có không ít người bị Hạ Tử Minh không muốn sống đánh cho chảy máu đầu, mặt mũi bầm dập rồi.
Từ trước đến nay chỉ có đám con nhà giàu đánh người khác đến mặt mũi bầm dập, làm gì có chuyện bọn hắn bị người khác đánh cho thảm như thế, đau như thế chứ?
Bọn hắn nhìn Hạ Tử Minh mắt đỏ ngầu giống như Tu La đều thấy hơi sợ hãi.
Cho dù sau đó có rất nhiều biện pháp trừng phạt Hạ Tử Minh, nhưng lỡ đâu Hạ Tử Minh nghĩ không thông đánh chết một người trong số bọn họ, bản thân mất mạng, ngồi tù, bọn họ cũng hết chỗ để đòi công bằng.
Nhưng không kịp nữa rồi, Hạ Tử Minh bây giờ giống như giết đến đỏ mắt rồi, cản bản nhìn ra được đám người này đã cảm thấy sợ hắn, không ngừng lùi về phía sau, không dám ra tay với hắn nữa rồi, hắn bước lên trước một bước liền đá ngã lăn tên đứng đầu hà hiếp, bắt nạt người khác, ức hiếp người nhiều nhất, ngồi lên người hắn, hung hăng áp đầu người kia, bắt đầu liều mạng hung hăng đánh như điên, như muốn lấy mạng hắn…
Vào giây phút đó, Hạ Tử Minh thực sự muốn giết hắn.
Đồng thời vào lúc đó, trong lòng hắn cũng luôn không ngừng tràn ngập ý nghĩ thôi thúc giết hắn, giết hắn…
“Học sinh Hạ, học sinh Hạ, em đang làm gì đấy?” Ngay cả Diệp Lăng cũng bị hắn dọa cho đôi chút.
Nhưng Hạ Tử Minh lại không nghe được tiếng gì bên ngoài nữa.
Vào đúng lúc này, những nhân viên bảo vệ từ trước vẫn luôn không quan tâm đến chuyện đám con nhà giàu này bắt nạt người khác, lại không biết vì sao đột nhiên xông vào nhà vệ sinh: “Mấy em đang làm cái gì?”
“Cứu… Cứu mạng, cứu với…” Đám con nhà giàu ngày thường gặp phải tình huống này đều chê bảo vệ xen vào việc người khác, giờ đây thấy bảo vệ như thấy cứu tinh, giống như đám học sinh từng bị bọn họ bắt nạt mà không ngừng lớn tiếng kêu cứu với bảo vệ.
Đám bảo vệ lập tức tiến lên phía trước một bước kéo Hạ Tử Minh ra khỏi người tên con nhà giàu đứng đầu đã bị hắn đánh cho sang chấn não bộ.
Hạ Tử Minh cho dù hung hăng cỡ nào, biết đánh đấm cỡ nào, nhưng về mặt sức khỏe thì thân là thiếu niên, đến cùng vẫn không so được với người trưởng thành…
Rất nhiều năm về sau, Hạ Tử Minh khi nhớ lại cảnh này đều cảm thấy cảm kích từ tận đáy lòng với đám bảo vệ kịp thời chạy tới lúc đó, nếu không phải bọn họ kịp thời chạy tới, thì hắn nghĩ cuộc sống của hắn rất có khả năng sẽ bị chính mình cắt đứt vào lúc đó rồi…
Tuy rằng kết cục của chuyện lần này là mọi lỗi lầm về bạo lực, bức hiếp, đánh nhau ẩu đả đều bị quy hết cho một mình Hạ Tử Minh, hắn thương tích đầy mình, đầu chảy máu quay về nhà họ Hạ lại bị trừng phạt, bị đánh một cách hung ác một trận, Phương Vân từ trước đến giờ luôn ôn hòa và Hạ Khôn Sơn xưa nay luôn lạnh lùng lần đầu lộ ra vẻ mặt dữ dằn trước mặt hắn, uy hiếp hắn nếu hắn sau này còn dám gây ra chuyện như vậy nữa sẽ lấy mạng của hắn…
Mọi trách nhiệm đều do Hạ Tử Minh nhận lấy, mà đám con nhà giàu khơi mào cuộc tranh chấp lại chẳng bị sao, thậm chí Hạ Tử Minh còn phải đến chỗ chúng khom lưng nói xin lỗi.
Hạ Tử Minh vốn đã phải lấy một địch tám, chảy máu đầu, mặt mũi bầm dập, đã chịu những vết thương không nhỏ, sau khi về đến nhà họ Hạ, lại bị đánh đập tàn nhẫn và dạy dỗ.
Ước chừng mất gần một tháng để cho vết thương tự khỏi, hắn mới xem như là miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại, quay lại trường.
Vừa mới quay lại trường, hắn lại bị thông báo phê bình nghiêm khắc của trường, bị bắt đứng bêu danh trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường.
Lúc đó đám con nhà giàu bị hắn đanh cho vừa mới xuất viện, tuyên bố lời thế phải cho Hạ Tử Minh một bài học, khiến hắn phải trả giá bằng máu vì chuyện hắn đã làm.
Ngay sau đó, Hạ Tử Minh vừa mới sống được những tháng ngày yên bình chưa được nửa năm lại quay về làm đối tượng bắt nạt bị đám người nhắm đến.
“Xin lỗi, đều là tôi liên lụy cậu, nếu không phải vì giúp tôi, cậu cũng sẽ không chọc vào bọn họ…” Diệp Lăng từng được hắn giúp nhìn thấy Hạ Tử Minh cả ngày thê thảm, cực kỳ hổ thẹn nói.
Hạ Tử Minh chẳng quan tâm, còn an ủi ngược lại hắn: “Không sao, mọi người đều là bạn cùng trường, đều là bạn cả, giúp đỡ nhau là việc nên làm.”
Hạ Tử Minh khi đó đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn hòa nhập vào vòng quan hệ của đám con nhà giàu và kết bạn với chúng rồi, hắn nhận ra chỉ có người cũng giai cấp mới có thể sinh ra đồng cảm, mới có thể thổ lộ tâm tình làm bạn bè.
Đối mặt với Diệp Lăng cũng bị đám người bắt nạt, gia thế trung bình, Hạ Tử Minh lập tức có suy nghĩ kết bạn với Diệp Lăng.
Hắn nghĩ chỉ có tình cảnh của Diệp Lăng mới giống với mình, bọn họ mới nên là bạn bè, để cho đôi bên không đến nỗi một thân một mình ở cái loại trường học như vậy.
Lúc đó, hắn thực sự muốn xem Diệp Lăng là bạn ở ngoài đời của hắn.
Nhưng hắn lại không biết, thứ mà mình nhận lại là sự phản đội đầu tiên trong cuộc đời…
Đám con nhà giàu đó luôn muốn dạy cho Hạ Tử Minh một bài học, Hạ Tử Minh bị nhà họ Hạ hung ác dạy dỗ một trận rồi, không dám ra tay không suy nghĩ như thế nữa, nhưng lại có thể lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình mà chạy mà trốn, khiến đám con nhà giàu không tìm ra được… Cho dù cẩn thận mất cũng có sơ sót, đám người đó thỉnh thoảng bắt được hắn, đánh hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng.
Nhưng hắn sao cũng không ngờ, Diệp Lăng bị đám con nhà giàu bắt nạt, đánh đập ấy thế mà lại giúp đám con nhà giàu đó bỏ thuốc vào trong nước của hắn.
Bắt hắn đến biệt thự của một người trong đám con nhà giàu, bị khóa tay, khóa chân, trói chặt trên ghế điện đánh đập, hành hạ, gần như đến mức hấp hối.
“Diệp Lăng, vì sao? Vì sao?” Bị người mình tin tưởng nhất phản bội, Hạ Tử Minh kinh hoàng, không dám tin.
Diệp Lăng đứng chung với lũ tay sai của đám con nhà giàu nhìn hắn bị ngược đãi, không dám tin nhìn mình, thấp giọng nói: “Xin… Xin lỗi, nhà tôi tổn hao một cái giá lớn như thế cho tôi vào trường học này, chính là để tôi đến kết bạn với những người quyền quý để trải đường cho sau này, tôi chưa từng muốn đối địch với họ, là cậu quá ngốc thôi…”
Hạ Tử Minh không dám tin nhìn hắn, cả thể xác và tinh thần đều trở nên lạnh lẽo.
“Diệp Lăng, mày giải thích với nó nhiều thế làm gì? Đánh nó là được rồi.” Một tên chó săn có gia cảnh tương tự đứng bên cạnh đám con nhà giàu kia với dáng vver quen thuộc đến sát bên người Diệp Lăng nói.
Đám con nhà giàu khinh thường nhìn hắn.
Diệp Lăng từ đó cũng trở thành một trong số những người ức hiếp hắn.
Buồn cười cỡ nào đây chứ, Hạ Tử Minh vì giúp hắn mới rước lấy những sự hà hiếp này, mà hắn lại ‘nhờ’ Hạ Tử Minh mà gia nhập được vào nhóm tay sai của đám con nhà giàu.
Hạ Tử Minh từ đó hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với người khác.
Từ đó về sau, hoàn toàn trở nên lạnh lùng, thông minh.
Đám con nhà giàu đó khiến Hạ Tử Minh phỉa trả một cái giá cực kỳ nặng nề vì hành động của mình, bọn chúng kích điện hắn, dằn vặt hắn lại không để cho hắn chết, mà khiến hắn sống không được chết không xong.
Hắn giống như một cây cỏ dại cứng cỏi, một thân một mình trong hoàn cảnh cứng cỏi, tự mình chịu đày đọa, không người giúp đỡ.
“Mày cho rằng Giang thiếu gia là ai hả? Cậu ấy và bọn tao chính là cùng một laoij người, mày cho rằng cậu ta sẽ cứu bọn mày hả? Bọn mày ở trong mắt cậu ta cùng lắm chỉ là mấy còn kiến mà thôi, ha ha ha, buồn cười quá đi thôi.” Tên đứng đầu đám con nhà giàu nhìn trên mặt Hạ Tử Minh lộ ra vẻ đau khổ, tuyệt vọng, nhìn hắn rồi chế nhạo, xấu tính cười lớn.
Người bên cạnh hắn cũng hùa theo cười lớn, bắt đầu chế giễu Hạ Tử Minh: “Đúng đấy, nó nghĩ nó là ai cơ chứ, còn dám gọi tên Giang thiếu gia, thực sự cho rằng dạng người như Giang thiếu gia sẽ cứu bọn mày hay sao hả? Ngu ngốc.”
Nhìn đám người căn bản không coi mấy người bình thường như họ ra gì, vẻ mặt khinh miệt, coi thường, cười chế giễu, trong lòng Hạ Tử Minh sinh ra một nỗi hận chưa từng có từ trước đến nay…
Bóng lưng của Giang Trạch Thịnh chặt đứt tia sáng cuối cùng, khát vọng được cứu vớt của hắn…
Hạ Tử Minh lúc đầu có hảo cảm với Giang Trạch Thịnh bao nhiêu thì bây giờ lại có sự ghét bỏ, căm hận chưa từng có tương ứng đối với Giang Trạch Thịnh…
Hắn bắt đầu cố chấp sinh ra tâm tính căm ghét người giàu, bắt đầu cố chấp, bắt đầu trở nên phiến diện toàn phần phủ định và thù ghét tất cả đám con nhà giàu bao gồm cả anh em nhà họ Hạ và Giang Trạch Thịnh.
Hệ thống nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tử Minh năm mười mấy tuổi xuất hiện vẻ mặt cố chấp, căm thù, cộng thêm chút tỉnh ngộ: “Hóa ra, tính cách biến thái kia của cậu hóa ra lại hình thành như vậy.”
Nhìn mọi thứ bản thân Hạ Tử Minh từng chịu qua, hệ thống bỗng cảm thấy tính cố chấp, xấu xa của hắn trái lại cũng có thể hiểu được.
“Thực ra, cẩn thận nhớ lại thì các loại ân oán, gút mắc mười mấy năm ròng giữa tôi và Giang Trạch Thịnh cũng là bởi vậy mà bắt đầu.” Hạ Tử Minh thấy hơi hài hước khi nhìn mình lúc còn là thiếu niên trong lòng không cam tâm, dáng vẻ hoang tưởng tuổi dậy thì, thở dài một hơi, có hơi hoài niệm, nói: “ Mặc dù lúc đó người bắt nạt tôi rất nhiều, tôi thậm chí chẳng hề ra tay, chỉ lạnh lùng, bàng quan… Nhưng không biết vì sao, vào lúc, người tôi hận nhất lại là hắn.”
Lúc Hạ Tử Minh làm Chu Chi Minh, thực ra đặc biệt có thể hiểu sự căm thù và ghét bỏ của Chu Chi Minh đối với cái người tự cho mình cao hơn người một bậc là Lâu Thăng.
Bởi vì, hắn cũng ghét hận loại tính khí đó của Giang Trạch Thịnh.
Cho nên, hắn đặc biệt có thể hiểu loại cảm giác không phục và không cam tâm đó của Chu Chi Minh.
Hạ Tử Minh thời niên thiếu hung dữ trừng mắt về phía đám con nhà giàu.
“Trừng à? Mày giỏi rồi, mày còn dám trừng mắt với tao, hôm nay tao phải cho mày thấy kết cục khi đắc tội với tao!” Tên đứng đầu đám con nhà giàu khinh thường, coi rẻ nhìn Hạ Tử Minh, búng tay một cái.
Đám con nhà giàu quen thói bắt nạt người cùng với đám chó săn đí theo bọn hắn lập tức nhảy phốc về phía Hạ Tử Minh, muốn đánh Hạ Tử Minh đếnn ỗi không dám bừa bãi trước mặt bọn họ nữa mới thôi.
Nhưng bọn hắn lại không biết, Hạ Tử Minh bây giờ lại không còn là đứa trẻ ngoan Hạ Tử Minh luôn khát vọng sở hữu một gia đình, không dám đối đầu với bọn hắn, muốn đóng bọc chính mình thành một đứa con ngoan nữa.
Sau khi biết chân tướng của việc nhà họ Hạ nhận nuôi mình, lại nhìn thấy đám con nhà giàu ỷ vào bản thân có tiền có thể tùy tiện bắt nạt người vô tội, bản thân cùng vì Giang Trạch Thịnh chém đứt tia hi vọng cuối cùng gửi gắm vào người khác, áp lực và phẫn hận, thống khổ của Hạ Tử Minh khi bị hà hiếp bạo phát đến cực điểm.
Có tiền thì giỏi lắm sao?
Có tiền là có thể tự coi bản thân cao hơn người một bậc, tùy tiện bắt nạt người khác sao?
Vì cảm giác không cam lòng và phẫn hận này, vào lúc đám con nhà giàu còn đang muốn lao tới đánh hắn, bắt nạt hắn, Hạ Tử Minh cũng không còn im lặng chịu đựng, không dám đánh trả nữa, mà dồn hết toàn lực đánh nhau với đám con nhà giàu…
Cái gọi là tượng đất cũng có ba phần là đất, huống chi Hạ Tử Minh từ trước tới giờ chưa từng là tượng đất, càng không phải đứa trẻ ngoan bị bắt nạt cỡ nào cũng không dám đánh trả.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện cơ mà, cũng có thể nói từ nhỏ đã phải đánh nhau cho đến khi lớn, tranh địa bàn cướp tài nguyên với một đám trẻ hoang không ba không mẹ.
Hắn là anh cả của cô nhi viện, cũng đã chỉ ra rõ hắn đã là người đánh solo mạnh nhất ở cô nhi viện của bọn hắn rồi.
Chỉ là sau này lớn rồi, hắn không nghĩ cũng chẳng muốn tiếp tục ẩu đả, đánh lộn nữa.
Đám con nhà giàu bắt nạt người, tụ tập đánh lộn thì mạnh đấy, nhưng bàn về đánh nhau chân chính lại không phải đối thủ của Hạ Tử Minh!
Cách đánh đấm của Hạ Tử Minh là loại đánh đấm không sợ chết, chân chính thuộc về một đứa cô nhi, không cần mạng, giống con chó dại cướp đồ ăn vậy.
Hạ Tử Minh trước giờ chưa từng ra tay, đám con nhà giàu thấy hắn chỉ biết chịu đánh, chưa từng đánh trả nên tất cả đều coi hắn là đứa dễ bắt nạt, nhưng sau khi Hạ Tử Minh không cần mạng, giống con chó dại ra tay, bọn hắn lại hoàn toàn bị dọa đến ngơ luôn…
Cho nên, vua cũng thua thằng liều, Hạ Tử Minh đã vứt bỏ hết, chẳng cần gì nữa rồi.
Hắn trên nguyên tắc cùng lắm thì đồng quy vu tận, bản thân chết cũng kéo theo mấy thằng, với thái độ lấy một địch tám đánh nhau với đám con nhà giàu và đám chó săn của bọn nó…
Mấy đứa con nhà giàu không dám tin nhìn Hạ Tử Minh từ trước đế giờ vốn dễ xử lý, tỉnh táo lại, trong số bọn hắn đã có không ít người bị Hạ Tử Minh không muốn sống đánh cho chảy máu đầu, mặt mũi bầm dập rồi.
Từ trước đến nay chỉ có đám con nhà giàu đánh người khác đến mặt mũi bầm dập, làm gì có chuyện bọn hắn bị người khác đánh cho thảm như thế, đau như thế chứ?
Bọn hắn nhìn Hạ Tử Minh mắt đỏ ngầu giống như Tu La đều thấy hơi sợ hãi.
Cho dù sau đó có rất nhiều biện pháp trừng phạt Hạ Tử Minh, nhưng lỡ đâu Hạ Tử Minh nghĩ không thông đánh chết một người trong số bọn họ, bản thân mất mạng, ngồi tù, bọn họ cũng hết chỗ để đòi công bằng.
Nhưng không kịp nữa rồi, Hạ Tử Minh bây giờ giống như giết đến đỏ mắt rồi, cản bản nhìn ra được đám người này đã cảm thấy sợ hắn, không ngừng lùi về phía sau, không dám ra tay với hắn nữa rồi, hắn bước lên trước một bước liền đá ngã lăn tên đứng đầu hà hiếp, bắt nạt người khác, ức hiếp người nhiều nhất, ngồi lên người hắn, hung hăng áp đầu người kia, bắt đầu liều mạng hung hăng đánh như điên, như muốn lấy mạng hắn…
Vào giây phút đó, Hạ Tử Minh thực sự muốn giết hắn.
Đồng thời vào lúc đó, trong lòng hắn cũng luôn không ngừng tràn ngập ý nghĩ thôi thúc giết hắn, giết hắn…
“Học sinh Hạ, học sinh Hạ, em đang làm gì đấy?” Ngay cả Diệp Lăng cũng bị hắn dọa cho đôi chút.
Nhưng Hạ Tử Minh lại không nghe được tiếng gì bên ngoài nữa.
Vào đúng lúc này, những nhân viên bảo vệ từ trước vẫn luôn không quan tâm đến chuyện đám con nhà giàu này bắt nạt người khác, lại không biết vì sao đột nhiên xông vào nhà vệ sinh: “Mấy em đang làm cái gì?”
“Cứu… Cứu mạng, cứu với…” Đám con nhà giàu ngày thường gặp phải tình huống này đều chê bảo vệ xen vào việc người khác, giờ đây thấy bảo vệ như thấy cứu tinh, giống như đám học sinh từng bị bọn họ bắt nạt mà không ngừng lớn tiếng kêu cứu với bảo vệ.
Đám bảo vệ lập tức tiến lên phía trước một bước kéo Hạ Tử Minh ra khỏi người tên con nhà giàu đứng đầu đã bị hắn đánh cho sang chấn não bộ.
Hạ Tử Minh cho dù hung hăng cỡ nào, biết đánh đấm cỡ nào, nhưng về mặt sức khỏe thì thân là thiếu niên, đến cùng vẫn không so được với người trưởng thành…
Rất nhiều năm về sau, Hạ Tử Minh khi nhớ lại cảnh này đều cảm thấy cảm kích từ tận đáy lòng với đám bảo vệ kịp thời chạy tới lúc đó, nếu không phải bọn họ kịp thời chạy tới, thì hắn nghĩ cuộc sống của hắn rất có khả năng sẽ bị chính mình cắt đứt vào lúc đó rồi…
Tuy rằng kết cục của chuyện lần này là mọi lỗi lầm về bạo lực, bức hiếp, đánh nhau ẩu đả đều bị quy hết cho một mình Hạ Tử Minh, hắn thương tích đầy mình, đầu chảy máu quay về nhà họ Hạ lại bị trừng phạt, bị đánh một cách hung ác một trận, Phương Vân từ trước đến giờ luôn ôn hòa và Hạ Khôn Sơn xưa nay luôn lạnh lùng lần đầu lộ ra vẻ mặt dữ dằn trước mặt hắn, uy hiếp hắn nếu hắn sau này còn dám gây ra chuyện như vậy nữa sẽ lấy mạng của hắn…
Mọi trách nhiệm đều do Hạ Tử Minh nhận lấy, mà đám con nhà giàu khơi mào cuộc tranh chấp lại chẳng bị sao, thậm chí Hạ Tử Minh còn phải đến chỗ chúng khom lưng nói xin lỗi.
Hạ Tử Minh vốn đã phải lấy một địch tám, chảy máu đầu, mặt mũi bầm dập, đã chịu những vết thương không nhỏ, sau khi về đến nhà họ Hạ, lại bị đánh đập tàn nhẫn và dạy dỗ.
Ước chừng mất gần một tháng để cho vết thương tự khỏi, hắn mới xem như là miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại, quay lại trường.
Vừa mới quay lại trường, hắn lại bị thông báo phê bình nghiêm khắc của trường, bị bắt đứng bêu danh trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường.
Lúc đó đám con nhà giàu bị hắn đanh cho vừa mới xuất viện, tuyên bố lời thế phải cho Hạ Tử Minh một bài học, khiến hắn phải trả giá bằng máu vì chuyện hắn đã làm.
Ngay sau đó, Hạ Tử Minh vừa mới sống được những tháng ngày yên bình chưa được nửa năm lại quay về làm đối tượng bắt nạt bị đám người nhắm đến.
“Xin lỗi, đều là tôi liên lụy cậu, nếu không phải vì giúp tôi, cậu cũng sẽ không chọc vào bọn họ…” Diệp Lăng từng được hắn giúp nhìn thấy Hạ Tử Minh cả ngày thê thảm, cực kỳ hổ thẹn nói.
Hạ Tử Minh chẳng quan tâm, còn an ủi ngược lại hắn: “Không sao, mọi người đều là bạn cùng trường, đều là bạn cả, giúp đỡ nhau là việc nên làm.”
Hạ Tử Minh khi đó đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn hòa nhập vào vòng quan hệ của đám con nhà giàu và kết bạn với chúng rồi, hắn nhận ra chỉ có người cũng giai cấp mới có thể sinh ra đồng cảm, mới có thể thổ lộ tâm tình làm bạn bè.
Đối mặt với Diệp Lăng cũng bị đám người bắt nạt, gia thế trung bình, Hạ Tử Minh lập tức có suy nghĩ kết bạn với Diệp Lăng.
Hắn nghĩ chỉ có tình cảnh của Diệp Lăng mới giống với mình, bọn họ mới nên là bạn bè, để cho đôi bên không đến nỗi một thân một mình ở cái loại trường học như vậy.
Lúc đó, hắn thực sự muốn xem Diệp Lăng là bạn ở ngoài đời của hắn.
Nhưng hắn lại không biết, thứ mà mình nhận lại là sự phản đội đầu tiên trong cuộc đời…
Đám con nhà giàu đó luôn muốn dạy cho Hạ Tử Minh một bài học, Hạ Tử Minh bị nhà họ Hạ hung ác dạy dỗ một trận rồi, không dám ra tay không suy nghĩ như thế nữa, nhưng lại có thể lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình mà chạy mà trốn, khiến đám con nhà giàu không tìm ra được… Cho dù cẩn thận mất cũng có sơ sót, đám người đó thỉnh thoảng bắt được hắn, đánh hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng.
Nhưng hắn sao cũng không ngờ, Diệp Lăng bị đám con nhà giàu bắt nạt, đánh đập ấy thế mà lại giúp đám con nhà giàu đó bỏ thuốc vào trong nước của hắn.
Bắt hắn đến biệt thự của một người trong đám con nhà giàu, bị khóa tay, khóa chân, trói chặt trên ghế điện đánh đập, hành hạ, gần như đến mức hấp hối.
“Diệp Lăng, vì sao? Vì sao?” Bị người mình tin tưởng nhất phản bội, Hạ Tử Minh kinh hoàng, không dám tin.
Diệp Lăng đứng chung với lũ tay sai của đám con nhà giàu nhìn hắn bị ngược đãi, không dám tin nhìn mình, thấp giọng nói: “Xin… Xin lỗi, nhà tôi tổn hao một cái giá lớn như thế cho tôi vào trường học này, chính là để tôi đến kết bạn với những người quyền quý để trải đường cho sau này, tôi chưa từng muốn đối địch với họ, là cậu quá ngốc thôi…”
Hạ Tử Minh không dám tin nhìn hắn, cả thể xác và tinh thần đều trở nên lạnh lẽo.
“Diệp Lăng, mày giải thích với nó nhiều thế làm gì? Đánh nó là được rồi.” Một tên chó săn có gia cảnh tương tự đứng bên cạnh đám con nhà giàu kia với dáng vver quen thuộc đến sát bên người Diệp Lăng nói.
Đám con nhà giàu khinh thường nhìn hắn.
Diệp Lăng từ đó cũng trở thành một trong số những người ức hiếp hắn.
Buồn cười cỡ nào đây chứ, Hạ Tử Minh vì giúp hắn mới rước lấy những sự hà hiếp này, mà hắn lại ‘nhờ’ Hạ Tử Minh mà gia nhập được vào nhóm tay sai của đám con nhà giàu.
Hạ Tử Minh từ đó hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với người khác.
Từ đó về sau, hoàn toàn trở nên lạnh lùng, thông minh.
Đám con nhà giàu đó khiến Hạ Tử Minh phỉa trả một cái giá cực kỳ nặng nề vì hành động của mình, bọn chúng kích điện hắn, dằn vặt hắn lại không để cho hắn chết, mà khiến hắn sống không được chết không xong.
Hắn giống như một cây cỏ dại cứng cỏi, một thân một mình trong hoàn cảnh cứng cỏi, tự mình chịu đày đọa, không người giúp đỡ.
Bình luận truyện