Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 80
Edit: An Ju
Lâu Thăng là người kiêu căng vô cùng từ trong xương, dù cho quần áo của hắn rẻ mạt, cũ nát, chẳng thông hiểu nhiều thói quen giao tiếp ở xã hội thượng lưu, khi hắn bị người lôi kéo vào, cũng chẳng hề mất bình tĩnh, vẫn đúng mực, thỏa đáng.
Hạ Tử Minh rất bội phục sự bình tĩnh tự nhiên của hắn, ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì. Bọn hắn tiến vào phòng riêng ngồi, chẳng nói câu nào, HẠ Tử Minh gọi phụ vụ mang tới rượu ngoại cao cấp.
Lâu Thăng im lặng nhìn hắn khoe khoang, trước khi Hạ Tử Minh nói, không nói lời nào.
Hạ Tử Minh nổi hứng, liền làm ngay vài ly rượu mạnh, không nói một câu, tự mình rót, tự mình uống.
Lâu Thăng yên lặng nhìn, tuy không biết hắn đang có ý gì, nhưng cũng không ngăn hắn.
Hạ Tử Minh tự rót tự uống, dứt khoát uống đến nỗi hai má hồng hồng, hai mắt đỏ bừng, vừa nhìn là thấy hơi rượu đã lên đến đầu, hắn mới đứng bật dậy, đặt ly rược xuống bàn vang một tiếng ‘cạch’, thay đổi vẻ khó chịu, kiêu ngạo đối với Lâu Thăng, ợ một cái, vào thẳng vấn đề: “Lâu Thăng, mày biết không? Thật ra, tao vẫn luôn rất ghen ghét mày, nhìn mày không vừa mắt đâu.”
Lâu Thăng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lại cực kỳ chế giễu mà nhếch môi.
Hạ Tử Minh biết rằng muốn cải thiện mối quan hệ với Lâu Thăng, yếu tố đầu tiên chính là biến chiến tranh thành tơ lụa* với hắn, thảy đổi cách nhìn của Lâu Thăng đối với hắn, mà bước đầu tiên để thay đổi cách nhìn của Lâu Thăng đối với hắn chính là thẳng thắn và chân thành…
*Gốc là 化干戈为玉帛 (hóa kiền qua vi ngọc thạch) nghĩa là dùng biện pháp hòa bình để giải quyêt tranh chấp.
Hạ Tử Minh mượn rượu lung lay lảo đảo đi đến trước mặt hắn, kéo cổ áo của Lâu Thăng, xách hắn lên từ ghế sofa, nói: “Lâu Thăng, CMN, tao thực sự rất ghen ghét, rất ghen ghét với mày, cực kỳ muốn mày biến mất khỏi thế giới này.”
Lâu Thăng lạnh lùng nhíu mày, một tay gỡ tay Hạ Tử Minh đang kéo người mình ra, sau đó chẳng tốn chút hơi sức nào hất ngã Hạ Tử Minh xuống một bên khác của ghế sofa.
Hắn vốn cho rằng tên đần này bị ông chủ Chu day bảo nên thông minh hơn rồi, mới đi với hắn một chuyến, chẳng ngờ Hạ Tử Minh đến đây lại bắt đầu vô duyên vô cớ gây sự với mình.
Quả thực là hết thuốc chữa.
Lâu Thăng không muốn lãng phí thời gian cho hắn nữa, cất bước muốn rời khỏi.
Đằng sau lại truyền đến tiếng khóc nức nở của Hạ Tử Minh, lầm bầm vô tri hỏi hắn, rồi lại hỏi mình: “Dựa vào đâu? Vì sao chứ? Rốt cuộc là tao có chỗ nào thua kém mày, từ nhỏ tới lớn tất cả mọi người đều thích mày, không thích tao… Ba tao cũng vậy, Phương Vũ cũng vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Rõ ràng… Rõ ràng tao mới là thiếu gia nhà họ Chu, mà mày chẳng qua chỉ là con của vệ sĩ thôi.” Hắn khẽ thút thít.
Lâu Thăng không thích nhìn thấy cái kiểu mắt chó xem thường người khác này của hắn nhất, cảm thấy hắn ngu ngốc và buồn cười, không thèm giao tiếp với hắn, kéo mở cửa phòng riêng liền định đi khỏi.
Hạ Tử Minh lại mượn men rượu, lảo đảo, nghiêng ngả ôm eo hắn từ đằng sau, ngăn không để hắn đi, giống như say rượu nói: “Mày nói cho tao biết đi, đây rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng tao mới là con của ba tao, ông ấy lại lạnh nhạt, ghét bỏ tao như thế, mà đối với mày lại khen ngợi hết lời, cảm thấy tao là thằng ngu, lại cảm thấy mày là nhân tài có thể đào tạo? Còn Phương Vũ nữa, rõ ràng tao với cậu ta mới là thế giao ở bên nhau từ nhỏ tới lớn, hắn lại vì mày mà trở mặt với tao, đối chọi với tao?”
Chu Chi Minh không hiểu, thực sự không hiểu, sự tồn tại của hắn giống như để làm nền cho ánh sáng rực rỡ của Lâu Thăng.
Lâu Thăng không muốn nói chuyện với sâu rượu, giơ tay lên muốn kéo Hạ Tử Minh ra khỏi người hắn.
Hạ Tử Minh lại sử dụng kỹ xảo, khiến hắn không thoát ra được, giống như một sâu rượu, quấn lấy hắn, không ngừng hỏi: “Vì sao? Mày nói cho tao, mày rốt cuộc là vì cái gì?”
“Rõ ràng tao mới là thiếu gia nhà họ Chu, là con của ba tao… Tao có tiền, có gia thế hơn mày, mày chẳng quả là con của vệ sĩ, vì sao bọn họ lại vẫn chỉ thích mày, không thích tao chứ?” Hắn lầm nhẩm hỏi.
Lâu Thăng bị hắn quấn lấy, thấy cực kỳ phiền, lập tức ghét bỏ nhíu mày, lạnh giọng đáp lại một câu: “Vấn đề này cậu nên tự hỏi mình, mà không phải là hỏi tôi đâu.”
Hạ Tử Minh sững sờ tại chỗ, giống như bị men rượu tấn công đến ngu luôn, dừng động tác, có vẻ như sẽ không động đậy nữa, chỉ ngây ngốc nhìn Lâu Thăng.
“Hơn nữa, không phải cậu cũng đã nói rồi sao? Cậu là thiếu gia nhà họ Chu, mà tôi chẳng qua là con trai vệ sĩ, cậu vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, mà tôi lại phải bắt đầu nỗ lực từ vạch khởi đầu… Cậu cùng tôi từ trước tới này không phải người cùng tầng lớp, đã như vậy, cậu còn có cái gì mà phải đi ghen tị với tôi chứ?” Lâu Thăng kéo bàn tay trên eo mình ra, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Chu Chi Minh, trái lại cảm thấy hắn thuận mắt hơn trước kia nhiều, thấy hắn say thật rồi, cũng không giả bộ nữa, mở miệng liền nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng.
Hắn thật sự không hiểu Chu Chi Minh…
Nói thật, nếu như hắn là Chu Chi Minh, hắn căn bản sẽ không ghen tị với Lâu Thăng.
Hạ Tử Minh ôm đầu, vô cùng chán chường ngồi chồm hổm xuống, lại nói: “Đó là vì tao trừ việc bản thân là thiếu gia nhà họ Chu, ngoài xuất thân của mình ra, đã không còn gì nữa rồi.”
Lâu Thăng nghe thấy lời hắn nói trong lúc vô ý, lại ngẩn ra.
Hắn chưa bao giờ biết được, trong lòng của Chu Chi Minh vẫn luôn đặt xuất thân hắn là thiếu gia nhà họ Chu, mà mình lại là con trai vệ sĩ bên miệng lại ôm suy nghĩ như vậy.
Tất nhiên, hắn cũng chưa từng để ý, lười đi tìm hiểu Chu Chi Minh đang nghĩ gì.
“Lâu Thăng, tao thật sự, thật sự rất hen tị với mày. Ghen tị mày có ba, có mẹ, ba mẹ mày đối xử với mày còn tốt như thế, còn có đứa em gái cả ngày bên cạnh gọi anh hai, người một nhà hạnh phúc như thế, không như tao, ta từ nhỏ đã không có mẹ, ba tao luôn hận tao, luôn cho rằng do tao sinh ra đã hại chết mẹ tao, từ trước tới này không nói chuyện với tao, không quan tâm tao, còn luôn mắng tao, cảm thấy tao chơi bời lêu lổng, cái gì cũng sai, nói tao chẳng có điểm nào giống con ông cả… Chúng ta từ nhỏ coi như là cùng nhau lớn lên, gia thế của tao hơn mày rất nhiều, nhưng những người xung quanh đều giống như sẽ vô thức bị mày hấp dẫn, làm bạn với mày, hết lòng với mày, mà tao dù cho có bạn, cũng chỉ là bạn nhậu mà thôi…” Hạ Tử Minh giống như đã say bí tỉ: “Thời gian Phương Vũ quen biết tao rõ ràng lâu hơn mày, hắn chính là người bạn thật tâm nhất trong đống bạn của tao rồi, nhưng hắn lại vì mày ra mặt phá vỡ thể diện với tao.”
Lâu Thăng không nói một câu, lặng im nghe.
Hạ Tử Minh lại mượn men rượu ôm kẻ thù cũ, khóc lớn lên: “Tao biết tao không có triển vọng, tao biết tư chất của tao bình thường, nhưng vì sao chứ? Vì sao bên cạnh tao còn phải xuất hiện một người như mày chứ? Sự xuất hiện của tao, giống như chính là để làm nền cho sự tồn tại của mày, tao cái gì cũng thua kém mày, tao cố gắng thế nào cũng không đuổi theo kịp… Người xung quanh thấy mày, sẽ cảm thấy tao càng thêm vô dụng.”
“Tao vốn cũng đầu có kém cỏi như vậy đâu, nhưng vì có sự tồn tại của mày mới làm cho tao có vẻ càng kém cỏi hơn. Trên đời này đã có một người như tao, vậy vì sao còn phải đặt một người như mày ngay gần tao?” Hạ Tử Minh nói: “Thấy mày, so sánh với mày, ba tao càng bất mãn hơn với tao, luôn miệng nói tao sao không thể học theo mày, không bằng một phần mười mày, ông luôn nói tao dốt nát… Tao cũng muốn học mà, nhưng, nhưng tao học không vào, Lâu Thăng.”
“Mày luôn có chủ đề chung với ba tao, rất nhiều chuyện không cần dạy, ông chỉ thuận miệng nói một câu, mày đã có thể hiểu luôn. Mà tao, mà tao… Tao bất luận nghe bao nhiều lần, học bao nhiêu lần, tao vẫn không hiểu, Lâu Thăng…” Điều mà Chu Chi Minh ngưỡng mộ nhất chính là sự tán thưởng và yêu thích của ba mình đối với Lâu Thăng.
Hắn tuy là con trai của ông Chu, nhưng từ nhỏ tới lớn ông Chu lại chưa từng thân thiết với hắn dù chỉ một lần.
Lâu Thăng nhìn hắn nổi điên, hoàn toàn không ngờ tới lâu như thế tới nay tỏng lòng Chu Chi Minh đều nghĩ như vậy.
Hắn trời sinh máu lạnh, vô cảm, cho dù có nhiều người thích hắn, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, thậm chí có lúc còn ngại phiền, lại không ngờ Chu Chi Minh thân là đại thiếu gia có dư thừa cảm xúc, khát cầu mấy cái cảm giác tồn tại một cách điên cuồng và mạnh mẽ như vậy.
Nhưng yêu mến và để ý một người rốt cuộc là cảm giác gì?
Lâu Thăng không hiểu lắm.
Hạ Tử Minh rối trí, nước mắt rơi đầy mặt: “Có lúc, tao thực sự cảm thấy cả thế giới đều quay xung quanh mày. Tất cả những thứ tao không có, mày đều có được dễ như trở bàn tay, mà tao… Mà tao ngoài gia thế là thiếu gia nhà họ Chu ra cũng chẳng có gì cả.”
Chu Chi Mình luôn thích nói luôn miệng về việc hắn là thiếu gia nhà học Chu, mà Lâu Thăng chẳng qua chỉ là đứa con trai vệ sĩ, nhìn như không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu, nhưng thực tế trong xương cốt hắn lại lộ ra sự tự ti sâu sắc.
Bởi vì ngoại trừ gia thế và thân phận ra, hắn cái gì cũng kém Lâu Thăng.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính về sau khi hắn biết được gia thế của mình căn bản cũng là giả, Lâu Thăng mới là thiếu gia nhà họ Chu, hắn liền trở nên điên cuồng, không từ thủ đoạn như thế.
Không có cái này, hắn sẽ không có gì cả.
Lâu Thăng không quan tâm, giống như đang nhìn một màn diễn xuất nhìn Hạ Tử Minh ngã trái ngã phải, rối trí loạn óc.
Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, lại cứng rắn nhất định kéo hắn vào trong buổi diễn bằng được: “Nhưng, dựa vào cái gì? Lâu Thăng, nhiều người thích mày, yêu mày như vậy, mày thực sự xứng với những tình cảm này sao? Đúng, tao thừa nhận, mày đích thực là thiên tài, nhưng người như mày thật sự có tình cảm sao?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Lâu Thăng hất tay hắn ra, giọng điệu nguội lạnh.
Hắn đúng thật trời sinh máu lạnh, là người trời sinh thiếu sót về mặt cảm xúc, nhưng hắn không cho rằng tên ngu ngốc như Chu Chi Minh có thể nhìn ra được.
Hạ Tử Minh như đã say mèm, kéo hắn rồi lại cười: “Đừng diễn nữa, Lâu Thăng. Tao nhìn ra được, người như mày căn bản không có tình cảm, mày là quái vật, luôn ngụy trang bản thân thành người bình thường… Phương Vụ luôn thích mày, thầm yêu mày, mày cho rằng tao không nhìn ra mày sớm đã biết rồi, chỉ là luôn làm ra vẻ không biết, không nói ra, trì hoãn, ép khô hắn để có thể mang đến giá trị lợi dụng cho mày hay sao? Hử?”
“Mày nhìn có vẻ là người thích giúp người khác, chu toàn mọi mặt, trên thực tế mày từ trong xương là người rất sợ người khác làm phiền mày, những người không có giá trị lợi dụng với mày mày căn bản là xem thường, lười để ý đến đúng chứ? Mọi thứ mày làm đều có mục đích cả, biểu hiện của mày bây giờ bày ra cho người khác xem cùng lắm chỉ là mặt nạ của mày, một khuôn mặt giả mà thôi.” Hắn phì cười: “Người như mày là loại lạnh từ trong xương.”
Chu Chi Minh cùng Lâu Thăng trong kịch bản thế giới gốc trở thành kẻ địch cũ, ghét nhau không phải không có lý do, bọn hắn một người cho rằng đối phương vừa ngu ngốc vừa độc ác, mà người còn lại lại cho rằng đối phương vừa giả dối vừa biết diễn…
Người này trong mắt người kia đều không phải thứ gì tốt đẹp.
Lâu Thăng là người kiêu căng vô cùng từ trong xương, dù cho quần áo của hắn rẻ mạt, cũ nát, chẳng thông hiểu nhiều thói quen giao tiếp ở xã hội thượng lưu, khi hắn bị người lôi kéo vào, cũng chẳng hề mất bình tĩnh, vẫn đúng mực, thỏa đáng.
Hạ Tử Minh rất bội phục sự bình tĩnh tự nhiên của hắn, ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì. Bọn hắn tiến vào phòng riêng ngồi, chẳng nói câu nào, HẠ Tử Minh gọi phụ vụ mang tới rượu ngoại cao cấp.
Lâu Thăng im lặng nhìn hắn khoe khoang, trước khi Hạ Tử Minh nói, không nói lời nào.
Hạ Tử Minh nổi hứng, liền làm ngay vài ly rượu mạnh, không nói một câu, tự mình rót, tự mình uống.
Lâu Thăng yên lặng nhìn, tuy không biết hắn đang có ý gì, nhưng cũng không ngăn hắn.
Hạ Tử Minh tự rót tự uống, dứt khoát uống đến nỗi hai má hồng hồng, hai mắt đỏ bừng, vừa nhìn là thấy hơi rượu đã lên đến đầu, hắn mới đứng bật dậy, đặt ly rược xuống bàn vang một tiếng ‘cạch’, thay đổi vẻ khó chịu, kiêu ngạo đối với Lâu Thăng, ợ một cái, vào thẳng vấn đề: “Lâu Thăng, mày biết không? Thật ra, tao vẫn luôn rất ghen ghét mày, nhìn mày không vừa mắt đâu.”
Lâu Thăng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lại cực kỳ chế giễu mà nhếch môi.
Hạ Tử Minh biết rằng muốn cải thiện mối quan hệ với Lâu Thăng, yếu tố đầu tiên chính là biến chiến tranh thành tơ lụa* với hắn, thảy đổi cách nhìn của Lâu Thăng đối với hắn, mà bước đầu tiên để thay đổi cách nhìn của Lâu Thăng đối với hắn chính là thẳng thắn và chân thành…
*Gốc là 化干戈为玉帛 (hóa kiền qua vi ngọc thạch) nghĩa là dùng biện pháp hòa bình để giải quyêt tranh chấp.
Hạ Tử Minh mượn rượu lung lay lảo đảo đi đến trước mặt hắn, kéo cổ áo của Lâu Thăng, xách hắn lên từ ghế sofa, nói: “Lâu Thăng, CMN, tao thực sự rất ghen ghét, rất ghen ghét với mày, cực kỳ muốn mày biến mất khỏi thế giới này.”
Lâu Thăng lạnh lùng nhíu mày, một tay gỡ tay Hạ Tử Minh đang kéo người mình ra, sau đó chẳng tốn chút hơi sức nào hất ngã Hạ Tử Minh xuống một bên khác của ghế sofa.
Hắn vốn cho rằng tên đần này bị ông chủ Chu day bảo nên thông minh hơn rồi, mới đi với hắn một chuyến, chẳng ngờ Hạ Tử Minh đến đây lại bắt đầu vô duyên vô cớ gây sự với mình.
Quả thực là hết thuốc chữa.
Lâu Thăng không muốn lãng phí thời gian cho hắn nữa, cất bước muốn rời khỏi.
Đằng sau lại truyền đến tiếng khóc nức nở của Hạ Tử Minh, lầm bầm vô tri hỏi hắn, rồi lại hỏi mình: “Dựa vào đâu? Vì sao chứ? Rốt cuộc là tao có chỗ nào thua kém mày, từ nhỏ tới lớn tất cả mọi người đều thích mày, không thích tao… Ba tao cũng vậy, Phương Vũ cũng vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Rõ ràng… Rõ ràng tao mới là thiếu gia nhà họ Chu, mà mày chẳng qua chỉ là con của vệ sĩ thôi.” Hắn khẽ thút thít.
Lâu Thăng không thích nhìn thấy cái kiểu mắt chó xem thường người khác này của hắn nhất, cảm thấy hắn ngu ngốc và buồn cười, không thèm giao tiếp với hắn, kéo mở cửa phòng riêng liền định đi khỏi.
Hạ Tử Minh lại mượn men rượu, lảo đảo, nghiêng ngả ôm eo hắn từ đằng sau, ngăn không để hắn đi, giống như say rượu nói: “Mày nói cho tao biết đi, đây rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng tao mới là con của ba tao, ông ấy lại lạnh nhạt, ghét bỏ tao như thế, mà đối với mày lại khen ngợi hết lời, cảm thấy tao là thằng ngu, lại cảm thấy mày là nhân tài có thể đào tạo? Còn Phương Vũ nữa, rõ ràng tao với cậu ta mới là thế giao ở bên nhau từ nhỏ tới lớn, hắn lại vì mày mà trở mặt với tao, đối chọi với tao?”
Chu Chi Minh không hiểu, thực sự không hiểu, sự tồn tại của hắn giống như để làm nền cho ánh sáng rực rỡ của Lâu Thăng.
Lâu Thăng không muốn nói chuyện với sâu rượu, giơ tay lên muốn kéo Hạ Tử Minh ra khỏi người hắn.
Hạ Tử Minh lại sử dụng kỹ xảo, khiến hắn không thoát ra được, giống như một sâu rượu, quấn lấy hắn, không ngừng hỏi: “Vì sao? Mày nói cho tao, mày rốt cuộc là vì cái gì?”
“Rõ ràng tao mới là thiếu gia nhà họ Chu, là con của ba tao… Tao có tiền, có gia thế hơn mày, mày chẳng quả là con của vệ sĩ, vì sao bọn họ lại vẫn chỉ thích mày, không thích tao chứ?” Hắn lầm nhẩm hỏi.
Lâu Thăng bị hắn quấn lấy, thấy cực kỳ phiền, lập tức ghét bỏ nhíu mày, lạnh giọng đáp lại một câu: “Vấn đề này cậu nên tự hỏi mình, mà không phải là hỏi tôi đâu.”
Hạ Tử Minh sững sờ tại chỗ, giống như bị men rượu tấn công đến ngu luôn, dừng động tác, có vẻ như sẽ không động đậy nữa, chỉ ngây ngốc nhìn Lâu Thăng.
“Hơn nữa, không phải cậu cũng đã nói rồi sao? Cậu là thiếu gia nhà họ Chu, mà tôi chẳng qua là con trai vệ sĩ, cậu vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, mà tôi lại phải bắt đầu nỗ lực từ vạch khởi đầu… Cậu cùng tôi từ trước tới này không phải người cùng tầng lớp, đã như vậy, cậu còn có cái gì mà phải đi ghen tị với tôi chứ?” Lâu Thăng kéo bàn tay trên eo mình ra, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Chu Chi Minh, trái lại cảm thấy hắn thuận mắt hơn trước kia nhiều, thấy hắn say thật rồi, cũng không giả bộ nữa, mở miệng liền nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng.
Hắn thật sự không hiểu Chu Chi Minh…
Nói thật, nếu như hắn là Chu Chi Minh, hắn căn bản sẽ không ghen tị với Lâu Thăng.
Hạ Tử Minh ôm đầu, vô cùng chán chường ngồi chồm hổm xuống, lại nói: “Đó là vì tao trừ việc bản thân là thiếu gia nhà họ Chu, ngoài xuất thân của mình ra, đã không còn gì nữa rồi.”
Lâu Thăng nghe thấy lời hắn nói trong lúc vô ý, lại ngẩn ra.
Hắn chưa bao giờ biết được, trong lòng của Chu Chi Minh vẫn luôn đặt xuất thân hắn là thiếu gia nhà họ Chu, mà mình lại là con trai vệ sĩ bên miệng lại ôm suy nghĩ như vậy.
Tất nhiên, hắn cũng chưa từng để ý, lười đi tìm hiểu Chu Chi Minh đang nghĩ gì.
“Lâu Thăng, tao thật sự, thật sự rất hen tị với mày. Ghen tị mày có ba, có mẹ, ba mẹ mày đối xử với mày còn tốt như thế, còn có đứa em gái cả ngày bên cạnh gọi anh hai, người một nhà hạnh phúc như thế, không như tao, ta từ nhỏ đã không có mẹ, ba tao luôn hận tao, luôn cho rằng do tao sinh ra đã hại chết mẹ tao, từ trước tới này không nói chuyện với tao, không quan tâm tao, còn luôn mắng tao, cảm thấy tao chơi bời lêu lổng, cái gì cũng sai, nói tao chẳng có điểm nào giống con ông cả… Chúng ta từ nhỏ coi như là cùng nhau lớn lên, gia thế của tao hơn mày rất nhiều, nhưng những người xung quanh đều giống như sẽ vô thức bị mày hấp dẫn, làm bạn với mày, hết lòng với mày, mà tao dù cho có bạn, cũng chỉ là bạn nhậu mà thôi…” Hạ Tử Minh giống như đã say bí tỉ: “Thời gian Phương Vũ quen biết tao rõ ràng lâu hơn mày, hắn chính là người bạn thật tâm nhất trong đống bạn của tao rồi, nhưng hắn lại vì mày ra mặt phá vỡ thể diện với tao.”
Lâu Thăng không nói một câu, lặng im nghe.
Hạ Tử Minh lại mượn men rượu ôm kẻ thù cũ, khóc lớn lên: “Tao biết tao không có triển vọng, tao biết tư chất của tao bình thường, nhưng vì sao chứ? Vì sao bên cạnh tao còn phải xuất hiện một người như mày chứ? Sự xuất hiện của tao, giống như chính là để làm nền cho sự tồn tại của mày, tao cái gì cũng thua kém mày, tao cố gắng thế nào cũng không đuổi theo kịp… Người xung quanh thấy mày, sẽ cảm thấy tao càng thêm vô dụng.”
“Tao vốn cũng đầu có kém cỏi như vậy đâu, nhưng vì có sự tồn tại của mày mới làm cho tao có vẻ càng kém cỏi hơn. Trên đời này đã có một người như tao, vậy vì sao còn phải đặt một người như mày ngay gần tao?” Hạ Tử Minh nói: “Thấy mày, so sánh với mày, ba tao càng bất mãn hơn với tao, luôn miệng nói tao sao không thể học theo mày, không bằng một phần mười mày, ông luôn nói tao dốt nát… Tao cũng muốn học mà, nhưng, nhưng tao học không vào, Lâu Thăng.”
“Mày luôn có chủ đề chung với ba tao, rất nhiều chuyện không cần dạy, ông chỉ thuận miệng nói một câu, mày đã có thể hiểu luôn. Mà tao, mà tao… Tao bất luận nghe bao nhiều lần, học bao nhiêu lần, tao vẫn không hiểu, Lâu Thăng…” Điều mà Chu Chi Minh ngưỡng mộ nhất chính là sự tán thưởng và yêu thích của ba mình đối với Lâu Thăng.
Hắn tuy là con trai của ông Chu, nhưng từ nhỏ tới lớn ông Chu lại chưa từng thân thiết với hắn dù chỉ một lần.
Lâu Thăng nhìn hắn nổi điên, hoàn toàn không ngờ tới lâu như thế tới nay tỏng lòng Chu Chi Minh đều nghĩ như vậy.
Hắn trời sinh máu lạnh, vô cảm, cho dù có nhiều người thích hắn, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, thậm chí có lúc còn ngại phiền, lại không ngờ Chu Chi Minh thân là đại thiếu gia có dư thừa cảm xúc, khát cầu mấy cái cảm giác tồn tại một cách điên cuồng và mạnh mẽ như vậy.
Nhưng yêu mến và để ý một người rốt cuộc là cảm giác gì?
Lâu Thăng không hiểu lắm.
Hạ Tử Minh rối trí, nước mắt rơi đầy mặt: “Có lúc, tao thực sự cảm thấy cả thế giới đều quay xung quanh mày. Tất cả những thứ tao không có, mày đều có được dễ như trở bàn tay, mà tao… Mà tao ngoài gia thế là thiếu gia nhà họ Chu ra cũng chẳng có gì cả.”
Chu Chi Mình luôn thích nói luôn miệng về việc hắn là thiếu gia nhà học Chu, mà Lâu Thăng chẳng qua chỉ là đứa con trai vệ sĩ, nhìn như không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu, nhưng thực tế trong xương cốt hắn lại lộ ra sự tự ti sâu sắc.
Bởi vì ngoại trừ gia thế và thân phận ra, hắn cái gì cũng kém Lâu Thăng.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính về sau khi hắn biết được gia thế của mình căn bản cũng là giả, Lâu Thăng mới là thiếu gia nhà họ Chu, hắn liền trở nên điên cuồng, không từ thủ đoạn như thế.
Không có cái này, hắn sẽ không có gì cả.
Lâu Thăng không quan tâm, giống như đang nhìn một màn diễn xuất nhìn Hạ Tử Minh ngã trái ngã phải, rối trí loạn óc.
Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, lại cứng rắn nhất định kéo hắn vào trong buổi diễn bằng được: “Nhưng, dựa vào cái gì? Lâu Thăng, nhiều người thích mày, yêu mày như vậy, mày thực sự xứng với những tình cảm này sao? Đúng, tao thừa nhận, mày đích thực là thiên tài, nhưng người như mày thật sự có tình cảm sao?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Lâu Thăng hất tay hắn ra, giọng điệu nguội lạnh.
Hắn đúng thật trời sinh máu lạnh, là người trời sinh thiếu sót về mặt cảm xúc, nhưng hắn không cho rằng tên ngu ngốc như Chu Chi Minh có thể nhìn ra được.
Hạ Tử Minh như đã say mèm, kéo hắn rồi lại cười: “Đừng diễn nữa, Lâu Thăng. Tao nhìn ra được, người như mày căn bản không có tình cảm, mày là quái vật, luôn ngụy trang bản thân thành người bình thường… Phương Vụ luôn thích mày, thầm yêu mày, mày cho rằng tao không nhìn ra mày sớm đã biết rồi, chỉ là luôn làm ra vẻ không biết, không nói ra, trì hoãn, ép khô hắn để có thể mang đến giá trị lợi dụng cho mày hay sao? Hử?”
“Mày nhìn có vẻ là người thích giúp người khác, chu toàn mọi mặt, trên thực tế mày từ trong xương là người rất sợ người khác làm phiền mày, những người không có giá trị lợi dụng với mày mày căn bản là xem thường, lười để ý đến đúng chứ? Mọi thứ mày làm đều có mục đích cả, biểu hiện của mày bây giờ bày ra cho người khác xem cùng lắm chỉ là mặt nạ của mày, một khuôn mặt giả mà thôi.” Hắn phì cười: “Người như mày là loại lạnh từ trong xương.”
Chu Chi Minh cùng Lâu Thăng trong kịch bản thế giới gốc trở thành kẻ địch cũ, ghét nhau không phải không có lý do, bọn hắn một người cho rằng đối phương vừa ngu ngốc vừa độc ác, mà người còn lại lại cho rằng đối phương vừa giả dối vừa biết diễn…
Người này trong mắt người kia đều không phải thứ gì tốt đẹp.
Bình luận truyện