Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 84
Edit: An Ju
Lâu Thăng mê man, rõ ràng có ý thức nhưng lại không sao mở mắt được, không thể động đậy, đang trong lúc hắn mê man lại cảm thấy một đôi môi nóng dán lên môi, đôi môi mềm như thạch đè lên môi hắn, đẩy răng ra, ngay sau đó một lượng lớn không khí tràn vào phổi hắn…
Đó là môi và lưỡi người khác, Lâu Thắng vốn cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì hắn có chứng bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng không biết vì sao?
Bây giờ trong lúc đầu hắn là một vùng mê man, hắn lại không cảm thấy như vậy, trái lại lại có hơi thích, thậm chí là lưu luyết cảm xúc lúc đôi môi kia dừng trên môi mình.
Nhưng thời gian đôi môi kia lưu lại lại rất ngắn, sau khi truyền khí ô xy cho hắn trong nháy mắt lại lập tức ngồi dậy, tiếp tục làm hồi sức tim phổi cho hắn.
Lâu Thăng dần dần khôi phục tri giác, theo sau đó hắn cảm thấy được có hai bàn tay đang không ngừng ấn lên khung ngực hắn, mà mông của người vừa hô hấp nhân tạo cho hắn lại đang không ngừng cọ lên bộ phận nhạy cảm của hắn…
Bờ mông vừa mềm vừa cong trực tiếp cọ lên khiến hắn kích thích không kiềm chế được, mắt thấy sắp có phản ứng rồi.
Hạ Tử Minh lại chú ý đến việc hắn đã tỉnh lại rồi, lập tức đứng ra khỏi người hắn, thở ra một hơi dài: “Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, dọa ông đây sợ chết mất.”
Ham muốn của Lâu Thăng mới dâng lên được một nửa, lại không dâng lên nữa, cọ sát, đụng chạm bị gián đoạn khiến cho sắc mặt hắn trở nên có hơi khó coi, hắn vội vàng ngồi dậy, che đi sự khác biệt ở phía dưới của mình, điều chỉnh lại vẻ mặt, lại dùng sắc mặt không tốt nhìn Hạ Tử Minh: “Cậu – Cậu vừa mới làm cái gì?”
“Hô hấp nhân tạo, hồi sức tim phổi, còn làm gì nữa? Hơ, tôi phải tiêu phí sức lực cả buổi trời cứu cậu đấy.” Hạ Tử Minh vô tâm, hoàn toàn không nhìn hắn, đương nhiên cũng không phát hiện được sự khác thường của Lâu Thăng: “Không ngờ, một Lâu Thăng nhìn có vẻ toàn năng toàn tài, làm gì cũng tốt hóa ra lại là con vịt lên cạn sợ nước, thật sự có hơi khiến tôi ngạc nhiên đấy!?”
Hạ Tử Minh nói rồi liền quay lưng lại, gàn như không hề e dè, tùy tiện cởi áo ra, dùng tay cầm áo vừa giũ nước trên áo vừa nói: “Tôi còn tưởng chẳng có cái gì mà một học sinh ba tốt như cậu không biết làm cơ đấy.”
Ôi, quần áo rơi xuống nước đều ướt cả, dính lên người khó chịu thật sự.
Lâu Thăng ngồi trên đất nhìn bờ lưng trần nhẵn mịn, gầy nhưng khỏe khoắn của Hạ Tử Minh, đường cong mông lộ ra hết sức rõ ràng vì hành động khom lưng giũ chiếc áo bị ướt sũng, ánh mắt hắn bất giác trở nên sâu thêm mấy phần.
Lâu Thăng hít một hơi thật sâu, liền nói: “Tim tôi không tốt lắm, không thích hợp để học bơi cho lắm.”
Coi như là giải thích cho việc một người toàn tài như mình vì sao chỉ độc không biết bơi.
Nhân vật chính Lâu Thăng của thế giới này di truyền phần nào bệnh tim của mẹ ruột là Chu phu nhân, mà loại vận động không thích hợp nhất đối với bệnh nhân tim lại là bơi lội.
Hạ Tử Minh chỉ thuận mồm hỏi, cũng không định dây dưa thêm về vấn đề này, sau khi giũ xong áo, liền nhìn Lâu Thăng cười ranh mãnh, nghĩ đến cái gì đó, nói: “Có điều, nói xem vừa rồi cậu căng thẳng như thế làm cái gì? Vì tôi là người đồng tính, thừa cơ sàm sỡ cậu sao? Căng thẳng như vậy rồi còn che miệng mình nữa chứ?”
“Không.” Lâu Thăng bình tĩnh và khiêm hòa* đáp lời.
*Khiên tốn và hòa nhã
Hạ Tử Minh chẳng tin hắn chút nào, hắn sớm đã cho rằng Lâu Thăng con người này lại diễn rồi, chỉ cười cợt rồi nói: “Cậu yên tâm đi, cho dù tôi là người đồng tính, cũng sẽ không thích cậu, người tôi thích là Phương Vũ.”
Dựa theo tính tình của Chu Chi Minh, nếu không phải vì sự áp bách của ba Chu và Phương Vũ, hắn căn bản không hề có ý tìm đến Lâu Thăng để biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lâu Thăng sớm đã biết Hạ Tử Minh thích Phương Vũ, nhưng không biết sao lúc nghe Hạ Tử Minh thản nhiên và thẳng thắn như vậy thừa nhận điều này trước mặt mình, trong lòng Lâu Thăng lại thoáng cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng vì sao không thoải mái, Lâu Thăng lại nghĩ không ra, chỉ có thể ép mình quên đi điểm bất thường này.
Trong lúc Lâu Thăng hoảng hốt, Hạ Tử Minh lại tiến đến trước mặt hắn, ghé vào bên tai hắn cười cợt nhả, nói: “Nhìn bộ dạng cậu căng thẳng như vậy, vừa rồi không phải là nụ hôn đầu của cậu đấy chứ? Nụ hôn đầu của cậu cho tôi rồi, đúng không?”
“Không, vừa rồi chẳng qua chỉ là hô hấp nhân tạo mà thôi, cậu nghĩ nhiều rồi.” Lâu Thăng lạnh lùng đẩy Hạ Tử Minh ra, nhếch miệng cười khinh thường, giống như đang cười vì sự nhảm nhí này.
Trực giác của hắn nói cho hắn rằng Hạ Tử Minh rất nguy hiểm, bất kể hắn phải hay không phải thằng ngốc như trước đây, mình đều không nên tiếp xúc quá gần với hắn.
Quân tử chi giao đạm như thủy* là được rồi.
* Gốc Hán là ‘君子之交淡若水/ 小人之交甘如飴’ (Quân Tử Chi Giao Đạm Nhược Thủy / Tiểu Nhân Chi Giao Cam Như Di) – dịch thô là sự giao thiệp giữa người quân tử với nhau lạt như nước lã/ sự giao thiệp giữa kẻ tiểu nhân với nhau ngọt như đường mạch nha. Câu ‘Quân tử…” có thể hiểu là tình bạn cũng như tình yêu, suốt đời tha thiết, thâm trầm, lắng đọng vào bên trong, không sôi nổi, bồng bột ra ngoài. Cũng có thể hiểu là mọi quan hệ dù thân đến đâu cũng cần có giới hạn thì mới lâu bền được. Câu nói này có thể hiểu theo ý tốt lẫn ý hạn chế như trên nên được áp dụng cho nhiều trường hợp.
Hạ Tử Minh thấy dáng vẻ thận trọng của hắn, lại không tim không phổi cười lớn: “ Trước đây luôn đối nghịch với cậu thì không phát hiện thấy, bây giờ tôi sao lại cứ có cảm giác con người cậu dễ đùa thế này nhỉ?
Hắn cười đến phô trương, tùy ý…
Lâu Thăng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, lại đột nhiên trong chớp mắt cảm thấy trước đây sao hắn không phát hiện tên đại thiếu gia ăn hại này có vẻ ngoài đẹp mắt thế này nhỉ.
Lông mày dày xếch, ngay cả đuôi mắt cũng có chút phô trương, sống mũi cao, môi màu đỏ tươi*… Từ trong xương lộ ra một vẻ phô trương, kiêu ngạo.
*Từ gốc là ‘diễm hồng’ (艳红) nên rõ nó hẳn là đỏ tươi, đỏ kiểu mọng nước, juicy đồ đó. (Tuy là thấy hơi cấn vì có phải Bạch Tuyết méo đâu mà môi tự đỏ được, cũng ko thể tự bổ não là bạn Minh nhờ hệ thống tạo hiệu ứng môi đỏ được nhưng mà thôi, môi đỏ trong truyện cũng ko phải đỏ như mình nghĩ đâu đúng ko các bác?)
Rõ ràng là từ trước tới giờ hắn chưa từng thích nhìn thấy dáng vẻ này.
Nhưng hôm nay, là vì rơi xuống nước sao?
Không thì vì sao hắn lại cảm thấy Chu Chi Minh đẹp mắt thế này, thu hút người khác mà không tự biết đây?
Lâu Thăng bất kể trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt đều lộ ra vẻ tĩnh lặng, trầm ổn.
Hắn ngụy trang tốt lắm, nhưng Hạ Tử Minh có thể cảm nhận mọi phản ứng của nhân vật và độ hảo cảm của hệ thống đã bán đứng tâm trạng trong lòng hắn.
[Ting! Đối tượng có thể chinh phục Lâu Thăng trước mặt +20 điểm hảo cảm với ký chủ, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Nghe thấy tiếng thông báo trong đầu của hệ thống, ngoài mặt Hạ Từ Minh không biến sắc, trong lòng lại đác ý vô cùng, trực tiếp vây cái đuôi lên với hệ thống: “Nhìn đi, tôi nói rồi mà, không ai có thể kháng lại mị lực của tôi đâu, ngoài mặt Lâu Thăng trông có vẻ đạo mạo, trang nghiêm, độ hảo cảm không phải lại tăng vụt vụt lên rồi à.”
“Cái… Cài này cậu làm thế nào vậy?” Hệ thống nhìn Hạ Tử Minh một chốc đã làm tăng được 20 điểm hảo cảm, lập tức có hơi giật mình.
Nó không thể tin được, nói: “Lúc trước khi ký chủ ngày nào cũng quan tâm, đối xử ấm áp cho Lâu Thăng, nghĩ cách giúp nhà họ Lâu, độ hảo cảm của Lâu Thăng cũng chỉ tăng từng điểm một, có lúc còn tăng lên tụt xuống 5 điểm, lần này chỉ là hô hấp nhân tạo thôi, sao độ hảo cảm của hắn lại tăng tận 20 điểm?”
Có lẽ nào những kết luận dựa trên sự phân tích của hệ thống đều sai rồi sao?
Lâu Thăng kỳ thực là con người rất dễ bị sắc dục ảnh hưởng sao?
“Cái này cậu không hiểu phải chứ, cái này gọi là ‘hiệu ứng cầu treo’.” Hạ tử Minh cà lơ phất phơ nhún vai, nói vậy.
Hệ thống: “ Hiệu ứng cầu treo?”
Hạ Tử Minh khẽ cười nói: “Hiệu ứng cầu treo là chỉ một người trong hoàn cảnh nguy hiểm hoặc lúc gần kề cái chết, sẽ bất giác tim đập nhanh hơn, lúc đó gặp được một người khác, nhịp tim đập nhanh hơn vốn do tình trạng này gây ra lại sai lầm cho rằng là phản ứng sinh lý xảy ra khi bị người kia tác động, bởi vậy sinh ra tình yêu với đối phương.”
“Lâu Thăng là người vô cùng lãnh cảm, vì có bệnh tim mà cùng luôn cực kỳ kiềm chế mình. Vừa rồi hắn rơi xuống nước, tim vừa đập nhanh mà lại vừa cận kề cái chết… Lúc đó tôi cứu hắn lên, vừa hô hấp nhân tạo, vừa cố ý quyết rũ cọ loạn lên người hắn, độ hảo cảm của hắn đối với tôi bỗng nhiên tăng lên một khoảng lớn, 20 điểm vẫn là ít đó, hắn keo kiệt thật đấy.” Hắn vô tâm nói.
Hệ thống ngu luôn: “Còn có cách nói như thế này à? Vậy về sau, lúc chúng ta chinh phục nhân vật chỉ cần dùng hiệu ứng cầu treo này một lần, không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao?”
Bọn họ chẳng lẽ trong lúc vô ý đã tìm được một cách hack để chạy thẳng đến cuối rồi sao?
“Cảm tình sinh ra từ loại phản ứng này chính là áo giác nhất thời, không phải yêu thật. Đợi đến mấy ngày nữa khi hắn minh mẫn lại, cũng sẽ tự nhiên tiêu tán hết, không lâu dài.” Hạ Tử Minh cười khẽ lại lắc đầu.
Hệ thống mông lung nhìn hắn giống như không hiểu nếu đã như vậy thì vì sao còn phải giày vò như vậy làm gì.
Hạ Tử Minh vừa nhìn đã nhìn ra nghi vấn của nó, giải đáp: “Độ hảo cảm của Lâu Thăng đối với người khác quá thấp đi, độ hảo cảm cao nhất cũng chỉ duy trì ở 20 điểm không tăng nữa, không làm như vậy tôi rất khó phá vỡ giới hạn hảo cảm của hắn đối với người khác.”
“Mà những gì tôi phải làm bây giờ, là trước khi hắn tỉnh táo lại phải duy trì được mức độ hảo cảm này của hắn, khiến hảo cảm giả biến thành thật… Chỉ cần làm được, tôi bây giờ và về sau mà vượt qua được giới hạn độ hảo cảm của hắn dành cho người khác, thì sẽ trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất của hắn.” Hạ Tử Minh đã có chuẩn bị trước, ắt phải thành sự.
Sau khi hai người rơi xuống nước không lâu, Phương Vũ và những người bạn khác của Lâu Thăng lần lượt chạy tới, sau khi xác định hai người đều không xảy ra chuyện gì, còn là Chu Chi Minh cứu Lâu Thăng nữa, nháy mắt thở phào một hơi.
Hai người được sắp xếp ngồi trên ca nô, đi đến địa điểm Phương Vũ đã chuẩn bị để vui chơi tiếp theo.
Ở đó có một bữa tiệc thuộc về những thanh niên trẻ tuổi bọn họ, trong lúc ở đó, để kéo đầu tư cho công ty sắp mở của mình, Lâu Thăng luôn bắt chuyện với một ít bạn tốt giàu có có quan hệ tốt với mình, vô cùng tán thưởng năng lực cá nhân của mình, mà Hạ Tử Minh lại luôn dính bên người bạn tốt duy nhất của mình là Phương Vũ.
Giữa hai người gần như chẳng giao lưu gì.
Hệ thống vốn tưởng rằng Hạ Tử Minh sẽ mượn cơ hội đi tìm thời cơ duy trì độ hảo cảm ảo của Lâu Thăng đối với hắn, không ngờ Hạ Tử Minh lại kéo Phương Vũ vào chỗ tối, giả bộ uống say bày tỏ tình cảm với hắn.
“Tôi thích cậu, Phương Vũ, tôi không biết cậu nhìn ra được hay không, tôi… Tôi là người đông tình, tôi vẫn luôn thích cậu, tôi thích cậu đã 5 năm rồi…” Hạ Tử Minh đỏ hồng vành mắt, chuốc say chính mình, giữ chặt Phương Vũ, có vẻ như hắn đang lấy hết can đảm của mình, đập nồi dìm thuyền trực tiếp giải phòng tình cảm của Chu Chi Minh dành cho Phương Vũ và bày nó lên bàn.
Đời trước, nguyên chủ đến chết cũng không để Phương Vũ biết mình thầm yêu hắn…
Phương Vũ cũng chưa từng biết Chu Chi Minh vậy mà lại thích hắn, bây giờ hắn thành Chu Chi minh rồi, vậy để hắn thay Chu Chi Minh xóa đi nỗi tiếc nuối này.
Dù cho không thể ở bên nhau, hắn cũng muốn Phương Vũ biết Chu Chi Minh thích hắn ta.
Phương Vũ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Chu Chi Minh, người hắn coi là bạn thuở nhỏ lại có suy nghĩ như vậy với mình, há miệng ngạc nhiên nói: “Chi… Chi Minh, cậu uống nhiều rồi.”
“Tôi không có uống nhiều, tôi rất tỉnh tảo. Tôi biết mình đang nói gì, từ nhỏ đến lớn, ba tôi không thích tôi, tính khí của tôi không tốt, chưa từng có ai thật tâm coi tôi là bạn, đám người ưu tú đó đều xem thường tôi, những người nịnh bợ tôi, đi theo chơi với tôi chẳng qua đều là nhìn vào thế lực và tiền của nhà tôi, vì ba tôi, vì nhà họ Chu mới lấy lòng tôi, sau lưng không biết đã mắng tôi là thằng ăn hại bao nhiều lần.” Phương Vũ muốn chạy trốn, Hạ Tử Minh lại cắn môi, căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn: “Cậu… Chỉ có cậu là không như thế, chỉ có cậu thật tâm đối tốt với tôi, không vì cái gì, sau khi tôi sai, cậu còn nhắc nhở tôi, mắng cho tôi tỉnh, chưa từng đứng đợi để nhìn tôi phạm sai lầm, làm trò cười, tôi… Tôi thực sự thích cậu đấy.”
Lâu Thăng mê man, rõ ràng có ý thức nhưng lại không sao mở mắt được, không thể động đậy, đang trong lúc hắn mê man lại cảm thấy một đôi môi nóng dán lên môi, đôi môi mềm như thạch đè lên môi hắn, đẩy răng ra, ngay sau đó một lượng lớn không khí tràn vào phổi hắn…
Đó là môi và lưỡi người khác, Lâu Thắng vốn cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì hắn có chứng bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng không biết vì sao?
Bây giờ trong lúc đầu hắn là một vùng mê man, hắn lại không cảm thấy như vậy, trái lại lại có hơi thích, thậm chí là lưu luyết cảm xúc lúc đôi môi kia dừng trên môi mình.
Nhưng thời gian đôi môi kia lưu lại lại rất ngắn, sau khi truyền khí ô xy cho hắn trong nháy mắt lại lập tức ngồi dậy, tiếp tục làm hồi sức tim phổi cho hắn.
Lâu Thăng dần dần khôi phục tri giác, theo sau đó hắn cảm thấy được có hai bàn tay đang không ngừng ấn lên khung ngực hắn, mà mông của người vừa hô hấp nhân tạo cho hắn lại đang không ngừng cọ lên bộ phận nhạy cảm của hắn…
Bờ mông vừa mềm vừa cong trực tiếp cọ lên khiến hắn kích thích không kiềm chế được, mắt thấy sắp có phản ứng rồi.
Hạ Tử Minh lại chú ý đến việc hắn đã tỉnh lại rồi, lập tức đứng ra khỏi người hắn, thở ra một hơi dài: “Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, dọa ông đây sợ chết mất.”
Ham muốn của Lâu Thăng mới dâng lên được một nửa, lại không dâng lên nữa, cọ sát, đụng chạm bị gián đoạn khiến cho sắc mặt hắn trở nên có hơi khó coi, hắn vội vàng ngồi dậy, che đi sự khác biệt ở phía dưới của mình, điều chỉnh lại vẻ mặt, lại dùng sắc mặt không tốt nhìn Hạ Tử Minh: “Cậu – Cậu vừa mới làm cái gì?”
“Hô hấp nhân tạo, hồi sức tim phổi, còn làm gì nữa? Hơ, tôi phải tiêu phí sức lực cả buổi trời cứu cậu đấy.” Hạ Tử Minh vô tâm, hoàn toàn không nhìn hắn, đương nhiên cũng không phát hiện được sự khác thường của Lâu Thăng: “Không ngờ, một Lâu Thăng nhìn có vẻ toàn năng toàn tài, làm gì cũng tốt hóa ra lại là con vịt lên cạn sợ nước, thật sự có hơi khiến tôi ngạc nhiên đấy!?”
Hạ Tử Minh nói rồi liền quay lưng lại, gàn như không hề e dè, tùy tiện cởi áo ra, dùng tay cầm áo vừa giũ nước trên áo vừa nói: “Tôi còn tưởng chẳng có cái gì mà một học sinh ba tốt như cậu không biết làm cơ đấy.”
Ôi, quần áo rơi xuống nước đều ướt cả, dính lên người khó chịu thật sự.
Lâu Thăng ngồi trên đất nhìn bờ lưng trần nhẵn mịn, gầy nhưng khỏe khoắn của Hạ Tử Minh, đường cong mông lộ ra hết sức rõ ràng vì hành động khom lưng giũ chiếc áo bị ướt sũng, ánh mắt hắn bất giác trở nên sâu thêm mấy phần.
Lâu Thăng hít một hơi thật sâu, liền nói: “Tim tôi không tốt lắm, không thích hợp để học bơi cho lắm.”
Coi như là giải thích cho việc một người toàn tài như mình vì sao chỉ độc không biết bơi.
Nhân vật chính Lâu Thăng của thế giới này di truyền phần nào bệnh tim của mẹ ruột là Chu phu nhân, mà loại vận động không thích hợp nhất đối với bệnh nhân tim lại là bơi lội.
Hạ Tử Minh chỉ thuận mồm hỏi, cũng không định dây dưa thêm về vấn đề này, sau khi giũ xong áo, liền nhìn Lâu Thăng cười ranh mãnh, nghĩ đến cái gì đó, nói: “Có điều, nói xem vừa rồi cậu căng thẳng như thế làm cái gì? Vì tôi là người đồng tính, thừa cơ sàm sỡ cậu sao? Căng thẳng như vậy rồi còn che miệng mình nữa chứ?”
“Không.” Lâu Thăng bình tĩnh và khiêm hòa* đáp lời.
*Khiên tốn và hòa nhã
Hạ Tử Minh chẳng tin hắn chút nào, hắn sớm đã cho rằng Lâu Thăng con người này lại diễn rồi, chỉ cười cợt rồi nói: “Cậu yên tâm đi, cho dù tôi là người đồng tính, cũng sẽ không thích cậu, người tôi thích là Phương Vũ.”
Dựa theo tính tình của Chu Chi Minh, nếu không phải vì sự áp bách của ba Chu và Phương Vũ, hắn căn bản không hề có ý tìm đến Lâu Thăng để biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lâu Thăng sớm đã biết Hạ Tử Minh thích Phương Vũ, nhưng không biết sao lúc nghe Hạ Tử Minh thản nhiên và thẳng thắn như vậy thừa nhận điều này trước mặt mình, trong lòng Lâu Thăng lại thoáng cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng vì sao không thoải mái, Lâu Thăng lại nghĩ không ra, chỉ có thể ép mình quên đi điểm bất thường này.
Trong lúc Lâu Thăng hoảng hốt, Hạ Tử Minh lại tiến đến trước mặt hắn, ghé vào bên tai hắn cười cợt nhả, nói: “Nhìn bộ dạng cậu căng thẳng như vậy, vừa rồi không phải là nụ hôn đầu của cậu đấy chứ? Nụ hôn đầu của cậu cho tôi rồi, đúng không?”
“Không, vừa rồi chẳng qua chỉ là hô hấp nhân tạo mà thôi, cậu nghĩ nhiều rồi.” Lâu Thăng lạnh lùng đẩy Hạ Tử Minh ra, nhếch miệng cười khinh thường, giống như đang cười vì sự nhảm nhí này.
Trực giác của hắn nói cho hắn rằng Hạ Tử Minh rất nguy hiểm, bất kể hắn phải hay không phải thằng ngốc như trước đây, mình đều không nên tiếp xúc quá gần với hắn.
Quân tử chi giao đạm như thủy* là được rồi.
* Gốc Hán là ‘君子之交淡若水/ 小人之交甘如飴’ (Quân Tử Chi Giao Đạm Nhược Thủy / Tiểu Nhân Chi Giao Cam Như Di) – dịch thô là sự giao thiệp giữa người quân tử với nhau lạt như nước lã/ sự giao thiệp giữa kẻ tiểu nhân với nhau ngọt như đường mạch nha. Câu ‘Quân tử…” có thể hiểu là tình bạn cũng như tình yêu, suốt đời tha thiết, thâm trầm, lắng đọng vào bên trong, không sôi nổi, bồng bột ra ngoài. Cũng có thể hiểu là mọi quan hệ dù thân đến đâu cũng cần có giới hạn thì mới lâu bền được. Câu nói này có thể hiểu theo ý tốt lẫn ý hạn chế như trên nên được áp dụng cho nhiều trường hợp.
Hạ Tử Minh thấy dáng vẻ thận trọng của hắn, lại không tim không phổi cười lớn: “ Trước đây luôn đối nghịch với cậu thì không phát hiện thấy, bây giờ tôi sao lại cứ có cảm giác con người cậu dễ đùa thế này nhỉ?
Hắn cười đến phô trương, tùy ý…
Lâu Thăng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, lại đột nhiên trong chớp mắt cảm thấy trước đây sao hắn không phát hiện tên đại thiếu gia ăn hại này có vẻ ngoài đẹp mắt thế này nhỉ.
Lông mày dày xếch, ngay cả đuôi mắt cũng có chút phô trương, sống mũi cao, môi màu đỏ tươi*… Từ trong xương lộ ra một vẻ phô trương, kiêu ngạo.
*Từ gốc là ‘diễm hồng’ (艳红) nên rõ nó hẳn là đỏ tươi, đỏ kiểu mọng nước, juicy đồ đó. (Tuy là thấy hơi cấn vì có phải Bạch Tuyết méo đâu mà môi tự đỏ được, cũng ko thể tự bổ não là bạn Minh nhờ hệ thống tạo hiệu ứng môi đỏ được nhưng mà thôi, môi đỏ trong truyện cũng ko phải đỏ như mình nghĩ đâu đúng ko các bác?)
Rõ ràng là từ trước tới giờ hắn chưa từng thích nhìn thấy dáng vẻ này.
Nhưng hôm nay, là vì rơi xuống nước sao?
Không thì vì sao hắn lại cảm thấy Chu Chi Minh đẹp mắt thế này, thu hút người khác mà không tự biết đây?
Lâu Thăng bất kể trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt đều lộ ra vẻ tĩnh lặng, trầm ổn.
Hắn ngụy trang tốt lắm, nhưng Hạ Tử Minh có thể cảm nhận mọi phản ứng của nhân vật và độ hảo cảm của hệ thống đã bán đứng tâm trạng trong lòng hắn.
[Ting! Đối tượng có thể chinh phục Lâu Thăng trước mặt +20 điểm hảo cảm với ký chủ, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Nghe thấy tiếng thông báo trong đầu của hệ thống, ngoài mặt Hạ Từ Minh không biến sắc, trong lòng lại đác ý vô cùng, trực tiếp vây cái đuôi lên với hệ thống: “Nhìn đi, tôi nói rồi mà, không ai có thể kháng lại mị lực của tôi đâu, ngoài mặt Lâu Thăng trông có vẻ đạo mạo, trang nghiêm, độ hảo cảm không phải lại tăng vụt vụt lên rồi à.”
“Cái… Cài này cậu làm thế nào vậy?” Hệ thống nhìn Hạ Tử Minh một chốc đã làm tăng được 20 điểm hảo cảm, lập tức có hơi giật mình.
Nó không thể tin được, nói: “Lúc trước khi ký chủ ngày nào cũng quan tâm, đối xử ấm áp cho Lâu Thăng, nghĩ cách giúp nhà họ Lâu, độ hảo cảm của Lâu Thăng cũng chỉ tăng từng điểm một, có lúc còn tăng lên tụt xuống 5 điểm, lần này chỉ là hô hấp nhân tạo thôi, sao độ hảo cảm của hắn lại tăng tận 20 điểm?”
Có lẽ nào những kết luận dựa trên sự phân tích của hệ thống đều sai rồi sao?
Lâu Thăng kỳ thực là con người rất dễ bị sắc dục ảnh hưởng sao?
“Cái này cậu không hiểu phải chứ, cái này gọi là ‘hiệu ứng cầu treo’.” Hạ tử Minh cà lơ phất phơ nhún vai, nói vậy.
Hệ thống: “ Hiệu ứng cầu treo?”
Hạ Tử Minh khẽ cười nói: “Hiệu ứng cầu treo là chỉ một người trong hoàn cảnh nguy hiểm hoặc lúc gần kề cái chết, sẽ bất giác tim đập nhanh hơn, lúc đó gặp được một người khác, nhịp tim đập nhanh hơn vốn do tình trạng này gây ra lại sai lầm cho rằng là phản ứng sinh lý xảy ra khi bị người kia tác động, bởi vậy sinh ra tình yêu với đối phương.”
“Lâu Thăng là người vô cùng lãnh cảm, vì có bệnh tim mà cùng luôn cực kỳ kiềm chế mình. Vừa rồi hắn rơi xuống nước, tim vừa đập nhanh mà lại vừa cận kề cái chết… Lúc đó tôi cứu hắn lên, vừa hô hấp nhân tạo, vừa cố ý quyết rũ cọ loạn lên người hắn, độ hảo cảm của hắn đối với tôi bỗng nhiên tăng lên một khoảng lớn, 20 điểm vẫn là ít đó, hắn keo kiệt thật đấy.” Hắn vô tâm nói.
Hệ thống ngu luôn: “Còn có cách nói như thế này à? Vậy về sau, lúc chúng ta chinh phục nhân vật chỉ cần dùng hiệu ứng cầu treo này một lần, không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao?”
Bọn họ chẳng lẽ trong lúc vô ý đã tìm được một cách hack để chạy thẳng đến cuối rồi sao?
“Cảm tình sinh ra từ loại phản ứng này chính là áo giác nhất thời, không phải yêu thật. Đợi đến mấy ngày nữa khi hắn minh mẫn lại, cũng sẽ tự nhiên tiêu tán hết, không lâu dài.” Hạ Tử Minh cười khẽ lại lắc đầu.
Hệ thống mông lung nhìn hắn giống như không hiểu nếu đã như vậy thì vì sao còn phải giày vò như vậy làm gì.
Hạ Tử Minh vừa nhìn đã nhìn ra nghi vấn của nó, giải đáp: “Độ hảo cảm của Lâu Thăng đối với người khác quá thấp đi, độ hảo cảm cao nhất cũng chỉ duy trì ở 20 điểm không tăng nữa, không làm như vậy tôi rất khó phá vỡ giới hạn hảo cảm của hắn đối với người khác.”
“Mà những gì tôi phải làm bây giờ, là trước khi hắn tỉnh táo lại phải duy trì được mức độ hảo cảm này của hắn, khiến hảo cảm giả biến thành thật… Chỉ cần làm được, tôi bây giờ và về sau mà vượt qua được giới hạn độ hảo cảm của hắn dành cho người khác, thì sẽ trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất của hắn.” Hạ Tử Minh đã có chuẩn bị trước, ắt phải thành sự.
Sau khi hai người rơi xuống nước không lâu, Phương Vũ và những người bạn khác của Lâu Thăng lần lượt chạy tới, sau khi xác định hai người đều không xảy ra chuyện gì, còn là Chu Chi Minh cứu Lâu Thăng nữa, nháy mắt thở phào một hơi.
Hai người được sắp xếp ngồi trên ca nô, đi đến địa điểm Phương Vũ đã chuẩn bị để vui chơi tiếp theo.
Ở đó có một bữa tiệc thuộc về những thanh niên trẻ tuổi bọn họ, trong lúc ở đó, để kéo đầu tư cho công ty sắp mở của mình, Lâu Thăng luôn bắt chuyện với một ít bạn tốt giàu có có quan hệ tốt với mình, vô cùng tán thưởng năng lực cá nhân của mình, mà Hạ Tử Minh lại luôn dính bên người bạn tốt duy nhất của mình là Phương Vũ.
Giữa hai người gần như chẳng giao lưu gì.
Hệ thống vốn tưởng rằng Hạ Tử Minh sẽ mượn cơ hội đi tìm thời cơ duy trì độ hảo cảm ảo của Lâu Thăng đối với hắn, không ngờ Hạ Tử Minh lại kéo Phương Vũ vào chỗ tối, giả bộ uống say bày tỏ tình cảm với hắn.
“Tôi thích cậu, Phương Vũ, tôi không biết cậu nhìn ra được hay không, tôi… Tôi là người đông tình, tôi vẫn luôn thích cậu, tôi thích cậu đã 5 năm rồi…” Hạ Tử Minh đỏ hồng vành mắt, chuốc say chính mình, giữ chặt Phương Vũ, có vẻ như hắn đang lấy hết can đảm của mình, đập nồi dìm thuyền trực tiếp giải phòng tình cảm của Chu Chi Minh dành cho Phương Vũ và bày nó lên bàn.
Đời trước, nguyên chủ đến chết cũng không để Phương Vũ biết mình thầm yêu hắn…
Phương Vũ cũng chưa từng biết Chu Chi Minh vậy mà lại thích hắn, bây giờ hắn thành Chu Chi minh rồi, vậy để hắn thay Chu Chi Minh xóa đi nỗi tiếc nuối này.
Dù cho không thể ở bên nhau, hắn cũng muốn Phương Vũ biết Chu Chi Minh thích hắn ta.
Phương Vũ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Chu Chi Minh, người hắn coi là bạn thuở nhỏ lại có suy nghĩ như vậy với mình, há miệng ngạc nhiên nói: “Chi… Chi Minh, cậu uống nhiều rồi.”
“Tôi không có uống nhiều, tôi rất tỉnh tảo. Tôi biết mình đang nói gì, từ nhỏ đến lớn, ba tôi không thích tôi, tính khí của tôi không tốt, chưa từng có ai thật tâm coi tôi là bạn, đám người ưu tú đó đều xem thường tôi, những người nịnh bợ tôi, đi theo chơi với tôi chẳng qua đều là nhìn vào thế lực và tiền của nhà tôi, vì ba tôi, vì nhà họ Chu mới lấy lòng tôi, sau lưng không biết đã mắng tôi là thằng ăn hại bao nhiều lần.” Phương Vũ muốn chạy trốn, Hạ Tử Minh lại cắn môi, căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn: “Cậu… Chỉ có cậu là không như thế, chỉ có cậu thật tâm đối tốt với tôi, không vì cái gì, sau khi tôi sai, cậu còn nhắc nhở tôi, mắng cho tôi tỉnh, chưa từng đứng đợi để nhìn tôi phạm sai lầm, làm trò cười, tôi… Tôi thực sự thích cậu đấy.”
Bình luận truyện