Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 97
Edit: An Ju
“Tiểu Nguyệt, em đừng nói như thế.” Phương Vũ ở ngoài phòng bệnh ngăn cản Lâu Nguyệt, nhưng trong lòng hắn đối với Hạ Tử Minh cũng có suy đoán như vậy.
Suy cho cùng, trong ấn tượng trước kia của hắn, Hạ Tử Minh chính là loại người ích kỷ, tư lợi, còn từng hà hiếp Lâu Thăng một lần tiếp một lần.
Bây giờ là Lâu Thăng thích cậu ta, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Nhưng nếu nói Hạ Tử Minh có thật tâm với Lâu Thăng, bọn họ có mấy ai sẽ tin tưởng đây?
Hạ Tử Minh chẳng qua chỉ là ‘ly miêu’ có phẩm hạnh thấp kém bị lợi dụng để tráo đổi với ‘thái tử’ mà thôi.
*Hai hình ảnh ‘ly miêu’ và ‘thái tử’ lấy từ câu ‘Ly miêu tráo thái tử’
Ba Lâu cũng khuyên nhủ: “Tiểu Nguyệt, nó cũng là anh con mà.”
Tuy bây giờ vẫn chưa thể tiếp nhận được lắm, nhưng rốt cuộc thì Chu Chi Minh mới là con trai ruột của ông.
“Không, còn không chấp nhận đâu. Anh con chỉ có một, con không chấp nhận kẻ này là anh con đâu, kẻ này chính là tên khốn bắt nạt anh con từ nhỏ đến giờ…” Lâu Nguyệt khóc đến mắt sưng lên nhưng hai hột đào: “Kẻ này đã thay anh con hưởng thụ phúc lợi hơn 20 năm rồi, bây giờ còn muốn quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận kế thừa mọi thứ của anh con. Anh ta dựa vào cái gì?”
Lâu Nguyệt khàn giọng nói như oán trách: “Vì sao người bị bệnh sắp chết lại là anh con? Sao lại không phải là anh ta? Mệnh của anh con sao lại khổ như thế chứ, người vốn là tốt số kết quả lại chịu khổ hơn 20 năm là anh ấy, bây giờ bệnh nặng như vậy cũng là anh.”
“Đúng, tôi cũng muốn biết tại sao người bị bệnh không phải tôi?” Hạ Tử Minh mặc cho cô em chửi bới, chết lặng cười khổ.
Lâu Thăng có ích hơn hắn nhiều, ưu tú xuất sắc, ai ai cũng thích cậu ấy, muốn cậu ấy sống sót, không giống như hắn chỉ là phế phẩm chẳng làm được cái gì, còn bị người khác ghét bỏ…
“Chi Minh, cậu đừng nghĩ như thế.” Phương Vũ đi tới, luôn miệng khuyên hắn, nhưng vì bệnh của Lâu Thăng, vẻ ưu sầu trên mặt hắn lại hiện rất rõ.
Hạ Tử Minh lại không cảm nhận được an ủi là bao.
Cùng với việc thân thế Lâu Thăng bị vạch trần, xung quanh loại đồn đoán linh tinh đều có cả, không ít người đều có những suy đoán ác ý về hắn, có người suy đoán hắn sớm đã biết thân thế cua mình và thông đồng với nhà họ Lâu, sợ Lâu Thăng nhận tổ quy tông nên trước kia mới luôn chĩa mũi dùi vào Lâu Thăng, có người đoán hắn về sau không giấu diếm được nữa mới dụ dỗ Lâu Thăng nhằm bảo trụ cuộc sống hưởng thụ vinh hoa phú quý bây giờ của bản thân, thậm chí còn có người nói bệnh tim của Lâu Thăng sở dĩ bị phát tác mạnh như vậy, chính là do Hạ Tử Minh âm thầm hại, Hạ Tử Minh muốn ngầm chiếm đoạt mọi thứ của Lâu Thăng, một trái tim độc ác và tồi tệ.
Chịu đủ các loại bịa đặt, sự hủy hoại quái gở, lại trước mắt thấy thân thể Lâu Thăng ngày càng suy yếu, Hạ Tử Minh sớm đã có chút chống đỡ không nổi nữa rồi.
Nếu muốn thoát khỏi những thứ này, khiến cho mọi thứ đều tốt đẹp lên, phương pháp chỉ có một là làm cho Lâu Thăng khỏe lại.
Nhưng nếu muốn Lâu Thăng khỏe lại, nào có dễ dàng như vậy?
Phải có được một trái tim hoàn toàn phù hợp mới được.
Muốn có trái tim hoàn toàn phù hợp, thì người có trái tim phù hợp với Lâu Thăng đó phải cận kề cái chết. Trên đời lấy đâu ra nhiều người sắp chết và kịp lúc nhận được sự đồng ý hiến tạng của thân nhân, mà hơn nữa còn phù hợp với Lâu Thăng như thế?
Trong đầu Hạ Tử Minh mù mờ một khoảng, nhìn Lâu Thăng ngủ mê man trên giường bệnh, bệnh tình càng ngày càng nặng, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều hi vọng anh sống, em cũng hi vọng anh sống.
Số mệnh của em và anh từ khi sinh ra đã được định là phải quấn lấy nhau rồi… Như vậy, quãng đường còn lại em để anh thay em sống tiếp, anh thay em đi tiếp, có được không?
Dù sao thì anh ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, là sự kỳ vọng của tất cả mọi người, là hi vọng của tất cả mọi người.
Mà em chỉ là ‘bãi đất bùn’ không ‘trét nổi lên tường’*…
*Hình ảnh trong câu ‘Lạn nên phù bất thượng tường’, hình như t có giải thích ở chương nào trước rồi đó, câu này ý là ko làm nên trò trống gì, vô dụng.
Ôm lấy suy nghĩ như vậy, vào một lần sau khi Lâu Thăng tiếp nhận trị liệu và hôn mê, Hạ Tử Minh liền lặng lẽ làm kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa mình và Lâu Thăng ở bệnh viện.
Hạ Tử Minh tung đồng xu một lần*, trong lòng tự nói với chính mình nếu tạng tim không tương thích, hắn sẽ đi cùng Lâu Thăng một đoạn đường cuối cùng, thay hắn đi cho hết đoạn đường sau này, cuộc đời sau này… Nếu tạng tim tương xứng, vậy đây là ý trời rồi…
Bắt đầu từ khi cuộc đời bọn họ bị tráo đổi, đó là ý trời đã định…
Sau khi làm kiểm tra độ tương thích tạng tim, Hạ Tử Minh lẳng lặng đợi kết quả kiểm tra tương thích.
Lâu Thăng yếu ớt nhìn ra tâm trạng hắn không đúng lắm, liền quan tâm hỏi hắn: “Em làm sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?”
“Lâu Thăng, em hi vọng anh khỏe lại, em thật sự hi vọng anh khỏe lại.” Hạ Tử Minh nhìn cơ thế hắn ngày càng yếu ớt, không ngừng khô héo, bắt lấy tay hắn rồi khóc nức nở.
Lâu Thăng là người cuối cùng quan tâm hắn, để ý hắn trên thế giới này, không có Lâu Thăng, hắn thật sự không biết con đường sau này nên đi như thế nào.
Lâu Thăng nhẹ nhàng vén các sợi tóc lộn xộn trên trán lên cho hắn, lau nước mắt cho hắn, trong lòng cũng đau lòng như hắn, ngoài miệng vẫn an ủi: “Đừng buồn, con người đến cuối đều sẽ phải chết, có thể quen biết em, ở bên em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.”
Hắn từng là người coi nhẹ mọi thứ, không quan tâm sống chết, vẫn luôn tuân theo một suy nghĩ là có thể sống thì sẽ sống thật tốt, nếu thật sự vận số không tốt, mắc bệnh nan y, hắn cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, cười đối diện với cái chết… Vì, một đời này không có thứ gì làm hắn quan tâm, cũng không có gì khiến hắn lưu luyến, hắn chẳng có gì vướng bận, cho dù hắn đi rồi, hắn cũng sẽ không cảm thấy có tiếc nuối gì.
Nhưng bây giờ khác rồi…
Bây giờ hắn có Hạ Tử Minh rồi, có người khiến cho hắn bận lòng, nhớ đến, hắn muốn sống, muốn ở bên Hạ Tử Minh cho tốt.
Nhưng ông trời lại như không cho phép.
“Em không muốn, em không muốn anh chết…” Hạ Tử Minh khóc đến nghẹn.
Lâu Thăng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cũng tràn đầy bi thương, hắn nghĩ Hạ Tử Minh ngốc nghếch, dễ xúc động, liều lĩnh, làm việc không suy nghĩ, dễ bị người lợi dụng như vậy, bây giờ thân thế của bọn họ bị vạch trần rồi, mình lại sắp chết… Hắn ngốc như vậy sẽ sống một mình thế nào đây?
Lâu Thăng vốn muốn chăm sóc hắn một đời, cảm thấy bản thân mình có thể dùng cả một đời trông nom tên ngốc này, bao bọc hắn.
Nhưng không ngờ, một đời của mình lại ngắn như thế.
Lâu Thăng chỉ vừa nghĩ đến hắn, trong lòng vừa nghĩ đến Hạ Tử Minh sau này thì lại không sao yên tâm được. Nhưng bây giờ, hắn lại không thể cho Hạ Tử Minh bất kỳ lời hứ hẹn nào, cũng không thể dặn dò hắn, chỉ có thể không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thuận khí cho hắn, an ủi hắn.
Hắn nhìn Hạ Tử Minh khóc bên nước mắt bên nước mũi, trong đầu cũng không ngừng nghĩ tại sao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với bọn họ như vậy?
…
Ba ngày sau Hạ Tử Minh nhận được kết quả kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa hắn và Lâu Thăng, bên trên biểu thị kết quả có độ tương thích cao.
Tốt rồi, như vậy là ông trời đã chọn thay cho hắn rồi.
Hạ Tử Minh cầm kết quả kiểm tra độ tương tích, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, tìm đến ba Chu, gõ cửa phòng ba Chu.
Ba Chu có hơi ngoài ý muốn khi thấy Hạ Tử Minh tìm đến mình, tự sau khi thân thế của Hạ Tử Minh và Lâu Thăng được công khai, ông đã không còn quan tâm đến Hạ Tử Minh nữa, Hạ Tử Minh thực sự là quá ngu dốt, ba Chu vốn không thích hắn, sau khi thân thế của hắn và Lâu Thăng bị vạch trần, ba Chu thậm chí còn từng có loại cảm xúc quả đúng như thế, đứa trẻ ngu dốt như vậy quả nhiên không phải con trai ông.
Hạ Tử Minh đặt đống báo cáo kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa hắn và Lâu Thăng cùng với giấy đồng ý tự nguyện hiến xác mà mình đã ký xong xuống trước mặt ba Chu, không nói câu nào, nhưng cũng đã thể hiện rõ ý của mình.
Ba Chu nhìn hai tài liệu Hạ Tử Minh mang đến, cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Hạ Tử Minh lại đồng ý làm đến mức này vì Lâu Thăng: “Cậu —-”
Ông nhìn ra được, đứa trẻ Chu Chi Minh này ích kỷ, hời hợt, yếu hèn lại vô dụng, xác thật là một kẻ chẳng làm được gì.
Cho dù hắn và Lâu Thăng ở bên nhau, ba Chu cũng không cảm thấy hắn yêu Lâu Thăng thật lòng, mà cảm thấy lúc trước hắn bắt đầu do nhất thời thấy mới mẻ chứ không có thật lòng, sau này lại thấy Lâu Thăng đoản mệnh, Hạ Tử Minh là đang mong với thân phận góa của hắn sẽ kiếm được lợi… Trái lại không ngờ tuy Chu Chi Minh không đáng tin, nhưng trong lòng lại là thật tâm thật ý với Lâu Thăng, ngay cả tính mạng của mình cũng nguyện buông vì Lâu Thăng.
“Xin ông đừng nói với Lâu Thăng, hiện tại cứ nói với anh ấy trước là ông đã tìm được trái tim phù hợp với anh ấy rồi.” Hạ Tử Minh đỏ hồng hai mắt thầm bàn bạc với ba Chu.
Hắn biết người sống muốn quyên hiện tim tạng là không được pháp luật cho phép, bản thân cho dù muốn hiến tim cho Lâu Thăng cũng không được làm chuyện này.
Chỉ có, chỉ có ba Chu mới có thể giúp hắn làm chuyện này…
Hắn muốn Lâu Thăng sống, thế giới chỉ thiếu dạng người sáng lạn, đem lại hạnh phúc cho xã hội như Lâu Thăng, nhưng không thiếu dạng kiến mọt như hắn.
Ba Chu nhăn mày nhìn Hạ Tử Minh, hồi lâu vẫn không phục hồi lại tinh thần, giống như đây là lần đầu tiên ông quen biết người này vậy.
Qua một hồi lâu nữa, ông mới mở miệng hỏi Hạ Tử Minh: “Cậu có muốn cái gì không?”
Tuy không muốn Hạ Tử Minh chết đi, nhưng Lâu Thăng là đứa con mà vợ ông đã dùng mạng đổi lấy, ông lại hi vọng Lâu Thăng có thể sống sốt khỏe mạnh hơn…
“Không, tôi không muốn cái gì cả.” Ba Chu hiếm khi mở miệng hỏi hắn có muốn gì không, nhưng lần này Hạ Tử Minh lại lắc đầu phủ nhận.
Hắn không muốn gì cả, không có người thân, không có bạn bè… Không ràng buộc, chỉ có một Lâu Thăng, hắn hi vọng người này có thể sống sót khỏe mạnh.
Ba Chu nhìn hắn, nhăn mày thật chặt, trong lòng không hiểu sao có cảm giác hơi tệ, chỉ đành đồng ý: “Ta sẽ nỗ lực tìm được trái tim phù hợp với Lâu Thăng.”
Nhưng có thể hay không thể tìm được, lại chỉ có thể xem ý trời…
Hạ Tử Minh hiểu rõ ý chưa nói trong câu của ông, chỉ cười cười rồi không nói gì nữa.
Đang trong lúc cơ thể Lâu Thăng ngày một tệ, bác sĩ truyền đạt thông báo bệnh tình nguy kịch cho hắn, tuyên bố nếu hắn không tìm được trái tim thích hợp sẽ sống không quá nửa năm nữa, ba Chu cuối cùng tuyên bố với bọn họ đã tìm được trái tim thích hợp với Lâu Thăng.
Mọi người đều thở phào một hơi, vui mừng, giống như có được lối thoát, hết sức phấn khởi.
Lâu Thăng cũng rất nhanh thoát ra khỏi tâm trạng bi quan sắp chết, cả ngày kéo tay Hạ Tử Minh mặc sức tưởng tượng tương lai với hắn. Hắn cực kỳ dịu dàng nhìn Hạ Tử Minh, nói: “Em biết không? Có lẽ số mạng chúng ta bắt đầu từ khi tráo đổi đã định sẽ ràng buộc lẫn nhau rồi, em biết anh từ nhỏ đến lớn đều là một người không có cảm xúc gì, đối với bất cứ một n gười hay một chuyện nào đều không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng em thì khác —- từ nhỏ đến lớn, em là người duy nhất có thể kích thích cảm xúc của anh.”
Bất kể là ghét hay là thích, từ khi bắt đầu, Hạ Tử Minh đã là người khác biệt, là người duy nhất có thể dẫn dắt cảm xúc của hắn.
So với Hạ Tử Minh, đối với những người khác, phần nhiều chỉ là sự bình tĩnh không có cảm xúc.
Duyên phận của bọn họ từ khi bắt đầu đã được định sẵn rồi.
“Thật ra, em cũng có bí mật không nói với anh. Đó chính là từ nhỏ đến lớn, có lẽ trước đây em cho là mình thích Phương Vũ, nhưng người mà ánh mắt em luôn dõi theo, hướng về đều là anh, cảm xúc của em vẫn luôn lên xuống theo anh, cho dù là đối đầu, tức không thể chịu nổi hay là căm ghét, anh từ trước đến nay vẫn luôn là người nằm trong tư tưởng và tâm hồn em nhiều nhất.” Tỉ mỉ nhớ lại, kỳ thực một đời của hắn bắt đầu từ khi sinh ra, bất luận là thích hay là ghét thì cũng đã bắt đầu quấn lấy Lâu Thăng rồi.
Lâu Thăng vẫn luôn là người ở vị trí quan trọng nhất.
Lâu Thăng nghe cách nói như vậy của hắn, lập tức cười khẽ: “Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là rất có duyên hay sao?”
“Có lẽ, anh nói không sai, duyên phận của chúng ta từ khi sinh ra bắt đầu đã được định sẵn rồi.” Hạ Tử Minh cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng, chân thành hôn lên mu bàn tay hắn.
Tim Lâu Thăng có tin tốt rồi, xuân về hoa nở, mọi thứ đều như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng đúng vào lúc này, Hạ Tử Minh lại ngoại tình.
Người phát hiện ra chuyện này sớm nhất là Lâu Nguyệt, cô nàng tình cờ bắt gặp Chu Chi Minh cùng một người đàn ông cao gầy ôm ấp, thì thầm với nhau vào một lần đi dạo phố với bạn thân, ngoài miệng cô nàng ngoài miệng không nói gì, chỉ thầm tìm Hạ Tử Minh một lần, không dám nói trước mặt Lâu Thăng, nhưng khả năng diễn xuất của cô nàng từ trước đến giờ đều chẳng ra sao cả, trước mặt Lâu Thăng, khó khăn lắm cô nàng mới bày ra được vẻ mặt hơi tốt với Hạ Tử Minh, lần thứ hai khó mà che giấu được biểu cảm khó coi.
Lâu Thăng là người hiểu biết cỡ nào, nhìn thấu lòng người giống như gương sáng vậy, trong lòng lập tức có suy đoán.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra hắn thường xuyên không liên lạc được với Chu Chi Minh, Chu Chi Minh thường không nghe điện thoại của hắn, lấy lý do là đang ở ngoài, là đang bận làm cái cớ.
Trong lòng Lâu Thăng càng ngày càng thấy bất an hơn, điểm bùng nổ của câu chuyện là vào một lần hắn tình cờ nhìn thấy tin nhắn Weixin trên điện thoại của Chu Chi Minh.
Lúc đó Chu Chi Minh đi lấy thuốc giúp Lâu Thăng, tin nhắn Weixin chợt lóe lên, Lâu Thăng lại nhìn ra được đây là người có mối quan hệ thân mật với Hạ Tử Minh gửi tới, tin nhắn đối phương gửi đến là: “Em đang ở đâu đây? Sao không nghe điện thoại của anh, không phải em đã nói chỉ cần một tin nhắn, bất luận em đang ở đâu, đều sẽ gọi là đến sao?”
Tin nhắn kiểu này khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy quan hệ của đối phương với Chu Chi Minh không đơn giản, mập mờ không rõ.
Lâu Thăng dưới sự thúc đẩy của trí tò mò, run tay mở khóa điện thoại Hạ Tử Minh liền phát hiện trong đó có rất nhiều ảnh thân mật của Chu Chi Minh cùng một người đàn ông.
Ghi chú Hạ Tử Minh cài đặt cho người đàn ông đó còn là ‘anh yêu’…
Người đàn ông đó có vẻ ngoài cực gì giống với mối tình đầu Phương Vũ của Hạ Tử Minh.
Lâu Thăng cầm lấy điện thoại của Hạ Tử Minh, cảm thấy tim mình đột nhiên đau thắt lại.
Lần này, Hạ Tử Minh hoàn toàn không gạt được nữa, giấy không gói được lửa nữa rồi. Nhưng hắn lại giải thích với Lâu Thăng: “Xin lỗi, từ sau khi anh bệnh, chúng ta vẫn luôn không có chuyện kia… Em, em cũng là một người đàn ông, luôn không chịu được cô đơn, em vốn chỉ muốn chơi bời thôi, về sau lại dần không dừng lại được, sinh ra tình cảm… Em, em vốn muốn đợi đến khi anh phẫu thuật xong, bệnh tình tốt lên, mới nói với anh, nhưng, nhưng không ngờ…”
Lại là một đống từ lời nói cực kỳ phổ biến của những tên đàn ông đốn mạt.
“Đợi đến sau khi tôi khỏe mới nói với tôi? Nói với tôi cái gì? Chia tay với tôi à?” Lâu Thăng lạnh lùng nhìn hắn, lại bật cười.
Hắn sao có thể vì hiện tại có một khoảng thời gian tốt đẹp lâu như vậy, mà quên đi Chu Chi Minh là dạng người thế nào chứ?
Thái độ Hạ Tử Minh thể hiện ra cực kỳ hối lỗi, giống như làm sai chuyện, giống như trong lòng không vững tâm, chỉ có thể một mực nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi…”
“Ha ~” Lâu Thăng khẽ bật cười thành tiếng, trong lòng lại lạnh đi phân nửa, sắc mặt trắng xanh, lập tức thấy không khỏe.
Hạ Tử Minh thấy sắc mặt hắn không đúng liền bước lên, khẩn trương, nói: “Lâu Thăng, anh làm sao vậy?”
Lâu Nguyệt không đợi hắn tiến lên đã tát cho Hạ Tử Minh một cái, cũng không nhẫn nhịn nữa, tức giận vô cùng: “Cút đi, đừng đến gần anh tao nữa. Tao biết mà, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mày từ trước đến giờ chẳng phải là thứ gì tốt đẹp hết!”
“Anh, anh đừng hẹn hò với anh ta nữa. Hạng người như anh ta, căn bản không đáng, anh Phương Vũ vẫn luôn thích anh, anh ấy tốt hơn nhiều so với loại người đốn mạt này.” Cô nàng nói xong, còn khuyên Lâu Thăng.
Cô nàng còn chưa nói xong, Lâu Thăng đã che ngực, sắc mặt trắng bệch, trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh liền ngất đi.
“Anh ơi —-”
“Lâu Thăng!” Lâu Nguyệt và Hạ Tử Minh đều bị hắn dọa cho sợ nhảy dựng, vội vã ấn vào chuông cấp cứu, gọi bác sĩ tới cho Lâu Thăng.
“Tiểu Nguyệt, em đừng nói như thế.” Phương Vũ ở ngoài phòng bệnh ngăn cản Lâu Nguyệt, nhưng trong lòng hắn đối với Hạ Tử Minh cũng có suy đoán như vậy.
Suy cho cùng, trong ấn tượng trước kia của hắn, Hạ Tử Minh chính là loại người ích kỷ, tư lợi, còn từng hà hiếp Lâu Thăng một lần tiếp một lần.
Bây giờ là Lâu Thăng thích cậu ta, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Nhưng nếu nói Hạ Tử Minh có thật tâm với Lâu Thăng, bọn họ có mấy ai sẽ tin tưởng đây?
Hạ Tử Minh chẳng qua chỉ là ‘ly miêu’ có phẩm hạnh thấp kém bị lợi dụng để tráo đổi với ‘thái tử’ mà thôi.
*Hai hình ảnh ‘ly miêu’ và ‘thái tử’ lấy từ câu ‘Ly miêu tráo thái tử’
Ba Lâu cũng khuyên nhủ: “Tiểu Nguyệt, nó cũng là anh con mà.”
Tuy bây giờ vẫn chưa thể tiếp nhận được lắm, nhưng rốt cuộc thì Chu Chi Minh mới là con trai ruột của ông.
“Không, còn không chấp nhận đâu. Anh con chỉ có một, con không chấp nhận kẻ này là anh con đâu, kẻ này chính là tên khốn bắt nạt anh con từ nhỏ đến giờ…” Lâu Nguyệt khóc đến mắt sưng lên nhưng hai hột đào: “Kẻ này đã thay anh con hưởng thụ phúc lợi hơn 20 năm rồi, bây giờ còn muốn quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận kế thừa mọi thứ của anh con. Anh ta dựa vào cái gì?”
Lâu Nguyệt khàn giọng nói như oán trách: “Vì sao người bị bệnh sắp chết lại là anh con? Sao lại không phải là anh ta? Mệnh của anh con sao lại khổ như thế chứ, người vốn là tốt số kết quả lại chịu khổ hơn 20 năm là anh ấy, bây giờ bệnh nặng như vậy cũng là anh.”
“Đúng, tôi cũng muốn biết tại sao người bị bệnh không phải tôi?” Hạ Tử Minh mặc cho cô em chửi bới, chết lặng cười khổ.
Lâu Thăng có ích hơn hắn nhiều, ưu tú xuất sắc, ai ai cũng thích cậu ấy, muốn cậu ấy sống sót, không giống như hắn chỉ là phế phẩm chẳng làm được cái gì, còn bị người khác ghét bỏ…
“Chi Minh, cậu đừng nghĩ như thế.” Phương Vũ đi tới, luôn miệng khuyên hắn, nhưng vì bệnh của Lâu Thăng, vẻ ưu sầu trên mặt hắn lại hiện rất rõ.
Hạ Tử Minh lại không cảm nhận được an ủi là bao.
Cùng với việc thân thế Lâu Thăng bị vạch trần, xung quanh loại đồn đoán linh tinh đều có cả, không ít người đều có những suy đoán ác ý về hắn, có người suy đoán hắn sớm đã biết thân thế cua mình và thông đồng với nhà họ Lâu, sợ Lâu Thăng nhận tổ quy tông nên trước kia mới luôn chĩa mũi dùi vào Lâu Thăng, có người đoán hắn về sau không giấu diếm được nữa mới dụ dỗ Lâu Thăng nhằm bảo trụ cuộc sống hưởng thụ vinh hoa phú quý bây giờ của bản thân, thậm chí còn có người nói bệnh tim của Lâu Thăng sở dĩ bị phát tác mạnh như vậy, chính là do Hạ Tử Minh âm thầm hại, Hạ Tử Minh muốn ngầm chiếm đoạt mọi thứ của Lâu Thăng, một trái tim độc ác và tồi tệ.
Chịu đủ các loại bịa đặt, sự hủy hoại quái gở, lại trước mắt thấy thân thể Lâu Thăng ngày càng suy yếu, Hạ Tử Minh sớm đã có chút chống đỡ không nổi nữa rồi.
Nếu muốn thoát khỏi những thứ này, khiến cho mọi thứ đều tốt đẹp lên, phương pháp chỉ có một là làm cho Lâu Thăng khỏe lại.
Nhưng nếu muốn Lâu Thăng khỏe lại, nào có dễ dàng như vậy?
Phải có được một trái tim hoàn toàn phù hợp mới được.
Muốn có trái tim hoàn toàn phù hợp, thì người có trái tim phù hợp với Lâu Thăng đó phải cận kề cái chết. Trên đời lấy đâu ra nhiều người sắp chết và kịp lúc nhận được sự đồng ý hiến tạng của thân nhân, mà hơn nữa còn phù hợp với Lâu Thăng như thế?
Trong đầu Hạ Tử Minh mù mờ một khoảng, nhìn Lâu Thăng ngủ mê man trên giường bệnh, bệnh tình càng ngày càng nặng, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều hi vọng anh sống, em cũng hi vọng anh sống.
Số mệnh của em và anh từ khi sinh ra đã được định là phải quấn lấy nhau rồi… Như vậy, quãng đường còn lại em để anh thay em sống tiếp, anh thay em đi tiếp, có được không?
Dù sao thì anh ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, là sự kỳ vọng của tất cả mọi người, là hi vọng của tất cả mọi người.
Mà em chỉ là ‘bãi đất bùn’ không ‘trét nổi lên tường’*…
*Hình ảnh trong câu ‘Lạn nên phù bất thượng tường’, hình như t có giải thích ở chương nào trước rồi đó, câu này ý là ko làm nên trò trống gì, vô dụng.
Ôm lấy suy nghĩ như vậy, vào một lần sau khi Lâu Thăng tiếp nhận trị liệu và hôn mê, Hạ Tử Minh liền lặng lẽ làm kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa mình và Lâu Thăng ở bệnh viện.
Hạ Tử Minh tung đồng xu một lần*, trong lòng tự nói với chính mình nếu tạng tim không tương thích, hắn sẽ đi cùng Lâu Thăng một đoạn đường cuối cùng, thay hắn đi cho hết đoạn đường sau này, cuộc đời sau này… Nếu tạng tim tương xứng, vậy đây là ý trời rồi…
Bắt đầu từ khi cuộc đời bọn họ bị tráo đổi, đó là ý trời đã định…
Sau khi làm kiểm tra độ tương thích tạng tim, Hạ Tử Minh lẳng lặng đợi kết quả kiểm tra tương thích.
Lâu Thăng yếu ớt nhìn ra tâm trạng hắn không đúng lắm, liền quan tâm hỏi hắn: “Em làm sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?”
“Lâu Thăng, em hi vọng anh khỏe lại, em thật sự hi vọng anh khỏe lại.” Hạ Tử Minh nhìn cơ thế hắn ngày càng yếu ớt, không ngừng khô héo, bắt lấy tay hắn rồi khóc nức nở.
Lâu Thăng là người cuối cùng quan tâm hắn, để ý hắn trên thế giới này, không có Lâu Thăng, hắn thật sự không biết con đường sau này nên đi như thế nào.
Lâu Thăng nhẹ nhàng vén các sợi tóc lộn xộn trên trán lên cho hắn, lau nước mắt cho hắn, trong lòng cũng đau lòng như hắn, ngoài miệng vẫn an ủi: “Đừng buồn, con người đến cuối đều sẽ phải chết, có thể quen biết em, ở bên em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.”
Hắn từng là người coi nhẹ mọi thứ, không quan tâm sống chết, vẫn luôn tuân theo một suy nghĩ là có thể sống thì sẽ sống thật tốt, nếu thật sự vận số không tốt, mắc bệnh nan y, hắn cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, cười đối diện với cái chết… Vì, một đời này không có thứ gì làm hắn quan tâm, cũng không có gì khiến hắn lưu luyến, hắn chẳng có gì vướng bận, cho dù hắn đi rồi, hắn cũng sẽ không cảm thấy có tiếc nuối gì.
Nhưng bây giờ khác rồi…
Bây giờ hắn có Hạ Tử Minh rồi, có người khiến cho hắn bận lòng, nhớ đến, hắn muốn sống, muốn ở bên Hạ Tử Minh cho tốt.
Nhưng ông trời lại như không cho phép.
“Em không muốn, em không muốn anh chết…” Hạ Tử Minh khóc đến nghẹn.
Lâu Thăng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cũng tràn đầy bi thương, hắn nghĩ Hạ Tử Minh ngốc nghếch, dễ xúc động, liều lĩnh, làm việc không suy nghĩ, dễ bị người lợi dụng như vậy, bây giờ thân thế của bọn họ bị vạch trần rồi, mình lại sắp chết… Hắn ngốc như vậy sẽ sống một mình thế nào đây?
Lâu Thăng vốn muốn chăm sóc hắn một đời, cảm thấy bản thân mình có thể dùng cả một đời trông nom tên ngốc này, bao bọc hắn.
Nhưng không ngờ, một đời của mình lại ngắn như thế.
Lâu Thăng chỉ vừa nghĩ đến hắn, trong lòng vừa nghĩ đến Hạ Tử Minh sau này thì lại không sao yên tâm được. Nhưng bây giờ, hắn lại không thể cho Hạ Tử Minh bất kỳ lời hứ hẹn nào, cũng không thể dặn dò hắn, chỉ có thể không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thuận khí cho hắn, an ủi hắn.
Hắn nhìn Hạ Tử Minh khóc bên nước mắt bên nước mũi, trong đầu cũng không ngừng nghĩ tại sao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với bọn họ như vậy?
…
Ba ngày sau Hạ Tử Minh nhận được kết quả kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa hắn và Lâu Thăng, bên trên biểu thị kết quả có độ tương thích cao.
Tốt rồi, như vậy là ông trời đã chọn thay cho hắn rồi.
Hạ Tử Minh cầm kết quả kiểm tra độ tương tích, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, tìm đến ba Chu, gõ cửa phòng ba Chu.
Ba Chu có hơi ngoài ý muốn khi thấy Hạ Tử Minh tìm đến mình, tự sau khi thân thế của Hạ Tử Minh và Lâu Thăng được công khai, ông đã không còn quan tâm đến Hạ Tử Minh nữa, Hạ Tử Minh thực sự là quá ngu dốt, ba Chu vốn không thích hắn, sau khi thân thế của hắn và Lâu Thăng bị vạch trần, ba Chu thậm chí còn từng có loại cảm xúc quả đúng như thế, đứa trẻ ngu dốt như vậy quả nhiên không phải con trai ông.
Hạ Tử Minh đặt đống báo cáo kiểm tra độ tương thích tạng tim giữa hắn và Lâu Thăng cùng với giấy đồng ý tự nguyện hiến xác mà mình đã ký xong xuống trước mặt ba Chu, không nói câu nào, nhưng cũng đã thể hiện rõ ý của mình.
Ba Chu nhìn hai tài liệu Hạ Tử Minh mang đến, cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Hạ Tử Minh lại đồng ý làm đến mức này vì Lâu Thăng: “Cậu —-”
Ông nhìn ra được, đứa trẻ Chu Chi Minh này ích kỷ, hời hợt, yếu hèn lại vô dụng, xác thật là một kẻ chẳng làm được gì.
Cho dù hắn và Lâu Thăng ở bên nhau, ba Chu cũng không cảm thấy hắn yêu Lâu Thăng thật lòng, mà cảm thấy lúc trước hắn bắt đầu do nhất thời thấy mới mẻ chứ không có thật lòng, sau này lại thấy Lâu Thăng đoản mệnh, Hạ Tử Minh là đang mong với thân phận góa của hắn sẽ kiếm được lợi… Trái lại không ngờ tuy Chu Chi Minh không đáng tin, nhưng trong lòng lại là thật tâm thật ý với Lâu Thăng, ngay cả tính mạng của mình cũng nguyện buông vì Lâu Thăng.
“Xin ông đừng nói với Lâu Thăng, hiện tại cứ nói với anh ấy trước là ông đã tìm được trái tim phù hợp với anh ấy rồi.” Hạ Tử Minh đỏ hồng hai mắt thầm bàn bạc với ba Chu.
Hắn biết người sống muốn quyên hiện tim tạng là không được pháp luật cho phép, bản thân cho dù muốn hiến tim cho Lâu Thăng cũng không được làm chuyện này.
Chỉ có, chỉ có ba Chu mới có thể giúp hắn làm chuyện này…
Hắn muốn Lâu Thăng sống, thế giới chỉ thiếu dạng người sáng lạn, đem lại hạnh phúc cho xã hội như Lâu Thăng, nhưng không thiếu dạng kiến mọt như hắn.
Ba Chu nhăn mày nhìn Hạ Tử Minh, hồi lâu vẫn không phục hồi lại tinh thần, giống như đây là lần đầu tiên ông quen biết người này vậy.
Qua một hồi lâu nữa, ông mới mở miệng hỏi Hạ Tử Minh: “Cậu có muốn cái gì không?”
Tuy không muốn Hạ Tử Minh chết đi, nhưng Lâu Thăng là đứa con mà vợ ông đã dùng mạng đổi lấy, ông lại hi vọng Lâu Thăng có thể sống sốt khỏe mạnh hơn…
“Không, tôi không muốn cái gì cả.” Ba Chu hiếm khi mở miệng hỏi hắn có muốn gì không, nhưng lần này Hạ Tử Minh lại lắc đầu phủ nhận.
Hắn không muốn gì cả, không có người thân, không có bạn bè… Không ràng buộc, chỉ có một Lâu Thăng, hắn hi vọng người này có thể sống sót khỏe mạnh.
Ba Chu nhìn hắn, nhăn mày thật chặt, trong lòng không hiểu sao có cảm giác hơi tệ, chỉ đành đồng ý: “Ta sẽ nỗ lực tìm được trái tim phù hợp với Lâu Thăng.”
Nhưng có thể hay không thể tìm được, lại chỉ có thể xem ý trời…
Hạ Tử Minh hiểu rõ ý chưa nói trong câu của ông, chỉ cười cười rồi không nói gì nữa.
Đang trong lúc cơ thể Lâu Thăng ngày một tệ, bác sĩ truyền đạt thông báo bệnh tình nguy kịch cho hắn, tuyên bố nếu hắn không tìm được trái tim thích hợp sẽ sống không quá nửa năm nữa, ba Chu cuối cùng tuyên bố với bọn họ đã tìm được trái tim thích hợp với Lâu Thăng.
Mọi người đều thở phào một hơi, vui mừng, giống như có được lối thoát, hết sức phấn khởi.
Lâu Thăng cũng rất nhanh thoát ra khỏi tâm trạng bi quan sắp chết, cả ngày kéo tay Hạ Tử Minh mặc sức tưởng tượng tương lai với hắn. Hắn cực kỳ dịu dàng nhìn Hạ Tử Minh, nói: “Em biết không? Có lẽ số mạng chúng ta bắt đầu từ khi tráo đổi đã định sẽ ràng buộc lẫn nhau rồi, em biết anh từ nhỏ đến lớn đều là một người không có cảm xúc gì, đối với bất cứ một n gười hay một chuyện nào đều không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng em thì khác —- từ nhỏ đến lớn, em là người duy nhất có thể kích thích cảm xúc của anh.”
Bất kể là ghét hay là thích, từ khi bắt đầu, Hạ Tử Minh đã là người khác biệt, là người duy nhất có thể dẫn dắt cảm xúc của hắn.
So với Hạ Tử Minh, đối với những người khác, phần nhiều chỉ là sự bình tĩnh không có cảm xúc.
Duyên phận của bọn họ từ khi bắt đầu đã được định sẵn rồi.
“Thật ra, em cũng có bí mật không nói với anh. Đó chính là từ nhỏ đến lớn, có lẽ trước đây em cho là mình thích Phương Vũ, nhưng người mà ánh mắt em luôn dõi theo, hướng về đều là anh, cảm xúc của em vẫn luôn lên xuống theo anh, cho dù là đối đầu, tức không thể chịu nổi hay là căm ghét, anh từ trước đến nay vẫn luôn là người nằm trong tư tưởng và tâm hồn em nhiều nhất.” Tỉ mỉ nhớ lại, kỳ thực một đời của hắn bắt đầu từ khi sinh ra, bất luận là thích hay là ghét thì cũng đã bắt đầu quấn lấy Lâu Thăng rồi.
Lâu Thăng vẫn luôn là người ở vị trí quan trọng nhất.
Lâu Thăng nghe cách nói như vậy của hắn, lập tức cười khẽ: “Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là rất có duyên hay sao?”
“Có lẽ, anh nói không sai, duyên phận của chúng ta từ khi sinh ra bắt đầu đã được định sẵn rồi.” Hạ Tử Minh cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng, chân thành hôn lên mu bàn tay hắn.
Tim Lâu Thăng có tin tốt rồi, xuân về hoa nở, mọi thứ đều như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng đúng vào lúc này, Hạ Tử Minh lại ngoại tình.
Người phát hiện ra chuyện này sớm nhất là Lâu Nguyệt, cô nàng tình cờ bắt gặp Chu Chi Minh cùng một người đàn ông cao gầy ôm ấp, thì thầm với nhau vào một lần đi dạo phố với bạn thân, ngoài miệng cô nàng ngoài miệng không nói gì, chỉ thầm tìm Hạ Tử Minh một lần, không dám nói trước mặt Lâu Thăng, nhưng khả năng diễn xuất của cô nàng từ trước đến giờ đều chẳng ra sao cả, trước mặt Lâu Thăng, khó khăn lắm cô nàng mới bày ra được vẻ mặt hơi tốt với Hạ Tử Minh, lần thứ hai khó mà che giấu được biểu cảm khó coi.
Lâu Thăng là người hiểu biết cỡ nào, nhìn thấu lòng người giống như gương sáng vậy, trong lòng lập tức có suy đoán.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra hắn thường xuyên không liên lạc được với Chu Chi Minh, Chu Chi Minh thường không nghe điện thoại của hắn, lấy lý do là đang ở ngoài, là đang bận làm cái cớ.
Trong lòng Lâu Thăng càng ngày càng thấy bất an hơn, điểm bùng nổ của câu chuyện là vào một lần hắn tình cờ nhìn thấy tin nhắn Weixin trên điện thoại của Chu Chi Minh.
Lúc đó Chu Chi Minh đi lấy thuốc giúp Lâu Thăng, tin nhắn Weixin chợt lóe lên, Lâu Thăng lại nhìn ra được đây là người có mối quan hệ thân mật với Hạ Tử Minh gửi tới, tin nhắn đối phương gửi đến là: “Em đang ở đâu đây? Sao không nghe điện thoại của anh, không phải em đã nói chỉ cần một tin nhắn, bất luận em đang ở đâu, đều sẽ gọi là đến sao?”
Tin nhắn kiểu này khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy quan hệ của đối phương với Chu Chi Minh không đơn giản, mập mờ không rõ.
Lâu Thăng dưới sự thúc đẩy của trí tò mò, run tay mở khóa điện thoại Hạ Tử Minh liền phát hiện trong đó có rất nhiều ảnh thân mật của Chu Chi Minh cùng một người đàn ông.
Ghi chú Hạ Tử Minh cài đặt cho người đàn ông đó còn là ‘anh yêu’…
Người đàn ông đó có vẻ ngoài cực gì giống với mối tình đầu Phương Vũ của Hạ Tử Minh.
Lâu Thăng cầm lấy điện thoại của Hạ Tử Minh, cảm thấy tim mình đột nhiên đau thắt lại.
Lần này, Hạ Tử Minh hoàn toàn không gạt được nữa, giấy không gói được lửa nữa rồi. Nhưng hắn lại giải thích với Lâu Thăng: “Xin lỗi, từ sau khi anh bệnh, chúng ta vẫn luôn không có chuyện kia… Em, em cũng là một người đàn ông, luôn không chịu được cô đơn, em vốn chỉ muốn chơi bời thôi, về sau lại dần không dừng lại được, sinh ra tình cảm… Em, em vốn muốn đợi đến khi anh phẫu thuật xong, bệnh tình tốt lên, mới nói với anh, nhưng, nhưng không ngờ…”
Lại là một đống từ lời nói cực kỳ phổ biến của những tên đàn ông đốn mạt.
“Đợi đến sau khi tôi khỏe mới nói với tôi? Nói với tôi cái gì? Chia tay với tôi à?” Lâu Thăng lạnh lùng nhìn hắn, lại bật cười.
Hắn sao có thể vì hiện tại có một khoảng thời gian tốt đẹp lâu như vậy, mà quên đi Chu Chi Minh là dạng người thế nào chứ?
Thái độ Hạ Tử Minh thể hiện ra cực kỳ hối lỗi, giống như làm sai chuyện, giống như trong lòng không vững tâm, chỉ có thể một mực nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi…”
“Ha ~” Lâu Thăng khẽ bật cười thành tiếng, trong lòng lại lạnh đi phân nửa, sắc mặt trắng xanh, lập tức thấy không khỏe.
Hạ Tử Minh thấy sắc mặt hắn không đúng liền bước lên, khẩn trương, nói: “Lâu Thăng, anh làm sao vậy?”
Lâu Nguyệt không đợi hắn tiến lên đã tát cho Hạ Tử Minh một cái, cũng không nhẫn nhịn nữa, tức giận vô cùng: “Cút đi, đừng đến gần anh tao nữa. Tao biết mà, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mày từ trước đến giờ chẳng phải là thứ gì tốt đẹp hết!”
“Anh, anh đừng hẹn hò với anh ta nữa. Hạng người như anh ta, căn bản không đáng, anh Phương Vũ vẫn luôn thích anh, anh ấy tốt hơn nhiều so với loại người đốn mạt này.” Cô nàng nói xong, còn khuyên Lâu Thăng.
Cô nàng còn chưa nói xong, Lâu Thăng đã che ngực, sắc mặt trắng bệch, trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh liền ngất đi.
“Anh ơi —-”
“Lâu Thăng!” Lâu Nguyệt và Hạ Tử Minh đều bị hắn dọa cho sợ nhảy dựng, vội vã ấn vào chuông cấp cứu, gọi bác sĩ tới cho Lâu Thăng.
Bình luận truyện