Chương 295: Đại thần chúng ta yêu đương đi!
Không lâu sau trò chơi mới mở thêm chức năng kết hôn đồng giới, việc này rất được đón nhận từ cộng đồng LGBT.
Cho nên ngay hôm sau cặp đôi Đông phương, Bắc phương liền tổ chức đám cưới.
Hoa Y đổi một bộ váy phù hợp cầm hoa tới.
Bước vào phòng của Bắc phương trước khi cử hành hôn lễ.
"Tặng em"
Bắc phương nhìn thấy cô liền nở nụ cười kéo tay cô: "Chị dâu, chị cũng mau bắt anh ấy về tay đi, em chúc chị sớm ngày đạt thành tâm nguyện"
Hoa Y: "Cảm ơn"
Tiếng chuông nhà thờ reo lên, cặp đôi phu phu bước vào, Đông phương khoác trên mình vest đen lịch lãm, Bắc phương lại mặc vest trắng ngọt ngào mềm mại.
Cả hai nhìn nhau nở nụ cười, đeo nhẫn vào ngón áp út, trao nhau một nụ hôn.
Cùng lúc ngoài trời pháo hoa nở rộ, một con phượng hoàng lửa đạp mây đáp xuống.
Giọng nói trầm ấm vang lên: "Đến muộn xin lỗi, quà cưới của hai người"
Vô Phương từ cửa lớn xuất hiện.
Bắc phương bước tới kéo cô, tất cả quan khách đều di chuyển qua sân sau cùng nâng chén chung vui với hai người.
Một lúc sau Hầu Ca cũng tới, xin lỗi vì tới muộn hắn liền tự phạt hai ly, nói chuyện rất rôm rả với cặp đôi mới cưới.
Hoa Y len lén kéo tay Vô Phương, nắm tay hắn cùng bước vào nhà thờ, bên trong còn có ánh sáng mờ ảo ấm áp, trên sàn trải đầy cánh hoa hồng đỏ rực xinh đẹp.
Cô kéo hắn bước lên trên bục, ngay tại nơi Đông phương và Bắc phương từng đứng.
Cô vòng tay qua cổ hắn đặt nụ hôn lên đôi môi hắn, chỉ lướt qua nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô nhìn anh nóng bỏng, khoé miệng nâng cao xinh đẹp chói mắt.
"Vô Phương em tại giây phút thiêng liêng này cầu hôn anh, anh có muốn là của em, mãi mãi"
Hắn cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, miệng khẽ mở ra, cho đến khi anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ nhận lời, hắn lại từ chối.
"Không nên là tôi..."
Hoa Y kiễng chân, mũi chạm vào mũi hắn, ánh mắt chưa từng rời khỏi đôi mắt hắn.
"Vô Phương, anh muốn em ở bên người đàn ông khác, muốn em lấy hắn, mãi mãi ở bên hắn?"
Hắn thở hắt ra, ánh mắt dao động, đầy bi thương nhìn cô, hắn không thể trả lời, bởi vì hắn không muốn, từ tận sâu trong đáy lòng kêu gào hắn không thể, nếu người đó xuất hiện hắn thậm chí còn muốn giết chết hắn ta, nhất định phải giết chết hắn ta.
Cho nên hắn không trả lời.
Hoa Y híp mắt: "Anh chắc chắn anh chịu được?"
Vô Phương siết chặt nắm tay, ánh mắt hắn ánh lên sự u tối, chết chóc, chỉ một chút thôi khi hắn nghĩ về người sẽ ở bên cô liền không thể ngăn lại cỗ xao động mạnh mẽ sâu trong lòng.
Hoa Y lùi ra sau một bước, nâng tay gài lại sợi tóc vương trên trán hắn.
"Đúng như anh mong muốn"
Nói xong cô liền xoay người bước đi, bỏ mặc người đằng sau lần đầu tiên trong đôi mắt dịu dàng ấy xuất hiện sát khí lãnh khốc.
Hoa Y quay lại cáo biệt rồi đăng xuất luôn.
Cô mở ra bản thảo, điên cuồng đánh chữ, dùng lực lớn đến nỗi màn hình nứt vỡ thiếu chút nữa thủng hẳn màn hình.
Hoa Y đánh xong liền gửi hết bản thảo qua, tiện lên mạng đặt một bàn máy tính mới.
Xong việc cơn tức giận đã nguôi đi phần nào, cô leo lên giường đi ngủ.
————————————
Hoa Y: "Không đúng, cảm xúc không đúng, vị trí tay cũng đặt sai"
Đạo diễn vốn đang định hô cắt, ánh mắt chuyển qua cô gái bên cạnh.
Hầu Bội Ca quay đầu khó hiểu: "Tối qua tôi đã luyện phân cảnh này rất nhiều, còn gửi cả video qua đạo diễn, cô đừng có gây rối"
Đạo diễn quay đầu nhìn hắn: "Bội Ca xác thực tôi cũng đang định hô cắt, cảm xúc của cậu không phù hợp"
Hoa Y đứng lên bước về phía trước: "Mạc Phùng bây giờ đang đối diện với người hắn yêu, lại không có tình ý trong ánh mắt, biểu cảm sốt ruột, tức giận muốn giữ người lại của anh đâu? Vị trí tay đặt cũng quá thẳng thừng, không chút e ngại, nhuần nhuyễn như vậy để thể hiện hắn là tra nam đỉnh cấp?"
Hầu Bội Ca cũng bực lần đầu có người chê kĩ thuật diễn của hắn: "Cô nói thì hay lắm, văn viết ra thì hay cô thực hành đi xem có dễ như lời cô nói không"
Hoa Y liếc hắn, dùng kịch bản trong tay đẩy hắn ra: "Tránh ra"
—-
"Em đừng đi..."
Thiếu niên xoay người, ánh mắt mông lung nhìn người trước mặt.
"Nhưng mà A Hạo đang gặp nguy hiểm"
Hắn sửng sốt khi nhìn vào ánh mắt cô, bên trong đó chứa đựng vô vàn tình cảm phức tạp, tức giận có, đau thương có, nhiều hơn là thỉnh cầu van xin.
Cô bước nhanh lại đây khiến hắn sợ hãi lùi ra sau, lưng áp lên cánh cửa, cùng lúc cô chống tay đặt cạnh tai hắn, ngón tay còn cọ lên mặt phẳng hơi run lên nhè nhẹ.
Ánh mắt cô lúc này nhìn hắn lại thêm phần bá đạo, tức giận và tình cảm dành cho hắn: "Xin em, ở lại đây với tôi"
Hắn chớp mắt, cố gắng giảm thiểu tiếng hít thở, cô gái trước mặt cách hắn gần trong gang tấc, đôi mắt cô sáng lấp lánh, u buồn xinh đẹp.
"Hắn có tất cả, nhưng tôi...lại chỉ có em"
Vốn tưởng một nụ hôn sẽ kề lên môi, Hoa Y liền đứng thẳng người dậy, lùi ra sau, ánh mắt liếc về phía Hầu Bội Ca.
"Anh vẫn nên về ca hát đi"
Nói xong cô cầm lên kịch bản bước về vị trí cạnh đạo diễn, ông lúc này mới sực tỉnh, liên tục quay qua nhìn cô, cuối cùng lời đã thốt ra khỏi miệng.
"Cô có muốn chuyển nghề sang làm diễn viên không? Bộ phim sắp tới của tôi có vai hợp với cô lắm"
Hoa Y ngẩng đầu nhìn ông: "Không hứng thú" cúi đầu lại gạch gạch phân đoạn trên kịch bản.
Hầu Bội Ca cũng ngơ ra, hắn chỉ vì giận quá thách thức cô, lại không nghĩ cô thực sự diễn được, còn là loại diễn suất cấp bậc cao như vậy, chính hắn còn bị cuốn vào câu truyện, 2p vừa đây hắn dường như đã thấy chân chính Mạc Phùng.
Hầu Bội Ca không khỏi liếc nhìn cô thêm vài lần, bên cạnh đó còn có thiếu niên vừa nãy, liên tục liếc nhìn cô mặt còn đỏ lên vô cùng khả nghi.
Hoa Y những tưởng mình đã hạ hoả vào đêm qua nhưng xác thực đến hôm nay cô mới bùng nổ, hậu quả là Hầu Bội Ca ăn đủ, cô trước kia gần như không nhúng tay vào kĩ thuật diễn phế vật của hắn thì hôm nay hắn bị cô chỉnh chết đi sống lại.
Cảnh quay cuối cùng hoàn thành, tâm trạng cô tạm thời tốt hơn không ít.
Vốn định về nhà tắm nước nóng thư thái đầu óc, ra đến cửa liền bị Hầu Bội Ca ngăn lại.
"Cơ Hoa Y!"
Cô quay đầu có chút không kiên nhẫn nhìn hắn.
Hầu Bội Ca: "Tôi mời cô đi ăn cơm"
"Không cần, cảm ơn" Hoa Y rất khoát nhanh gọn.
Hầu Bội Ca: "Nếu là chuyện liên quan đến Vô Phương thì sao?"
Cô quay đầu híp mắt nhìn hắn.
Bình luận truyện