Chương 49: 49: Thế Giới 2 Vị Công Chúa Mê Muội 21
Đám kỹ nữ ở Hương Nghiên Các mắt liền dán chặt vào Tần Kiệt.
Hào quang nam chủ tỏa ra 4 phía.
“Xin hỏi vị công tử đây có quen biết với ta sao?” Vi Nhã nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Tần Kiệt sửng sốt: “Người… Tự dưng người biến mất khỏi Nam quốc, người có biết hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng lắm không?”
Ở phía dưới ngồi cắn hạt dưa.
Hôm nay vở kịch của má Trương đặc sắc quá.
Tần Kiệt kéo cô đi: “Thần sẽ đưa người về Nam quốc, đến lúc đó người muốn đánh mắng thần thế nào cũng được, nhưng người không thể ở đây”
Vi Nhã cố gắng rút tay mình ra: “Ngươi làm gì? Bỏ ta ra, bỏ ra”
Bỗng nhiên Tần Kiệt bị 1 hòn đá phi tới.
Hắn giơ tay ra đỡ đòn.
“Là ai?” Tần Kiệt đảo mắt nhìn quanh.
“Người của bổn vương mà ngươi cũng dám cướp?” Một vị thiếu hiệp áo trắng nãy giờ đứng trầm ngâm ở góc phòng cùng tên thuộc hạ, khoan thai đi về phía sân khấu.
Vi Nhã hơi bất ngờ.
Giọng nói đó, vóc dáng đó là Mộ Lâm.
Mộ Lâm từ nhỏ sống ở trong cung cùng mẫu phi của hắn, sau khi trưởng thành thì lập phủ đệ ở một châu xa xôi ở Khương quốc, rất ít khi về kinh thành, phần lớn thời gian của hắn đều ở trong vương phủ và Mật Các.
Vì vậy rất ít người biết mặt mũi hắn.
Tuy nhiên, không phải vì thế mà người khác coi thường hắn, bởi trong tay hắn có Mật Các, nắm được Mật Các trong tay, tới Hoàng đế Khương quốc cũng phải nể hắn 3 phần.
Một số vị quan khách tuy không nhận ra Mộ Lâm, nhưng lại nhận ra ngọc bội hình chữ Cửu của hắn, chỉ có duy nhất một chiếc, đại diện cho thân phận Cửu vương gia Khương quốc.
Hôm nay lại có thể thấy Cửu vương gia quyền cao chức trọng, không nhiễm bụi trần tới nơi như thế này, bọn họ lập tức hành lễ: “Tham kiến Cửu vương gia”
Những nữ tử ở Hương Nghiên Các nhìn thấy Mộ Lâm: Hôm nay là ngày gì mà sao nhiều nam nhân tới đây lại đẹp như vậy?
Mộ Lâm nhếch miệng: “Đứng lên đi”
Tần Kiệt chắp tay: “Cửu vương gia, đây là chuyện của Nam quốc, mong ngài đừng xen vào”
“Ngươi đang đứng trên đất Khương quốc ta, lại nói là chuyện của Nam quốc sao?”
Mọi ánh mắt đều hướng về Vi Nhã.
Nàng ta là ai mà có thể khiến Cửu vương gia lại đích thân ra mặt?
Má Trương đon đả: “Hai vị đừng nóng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử phong trần mà thôi, ở đây chúng tôi còn rất nhiều cô nương xinh đẹp quyến rũ”
Mộ Lâm liếc bà ta: “Nữ tử phong trần?”
Má Trương nhận ra mình lỡ miệng: “Ở trên lầu có phòng, để Tiểu An cô nương hầu hạ ngài ngâm thơ đối ẩm”
“Không thể được” Tần Kiệt phản đối.
Má Trương không nhịn được nữa: “Vị công tử này, từ nãy tới giờ ngươi tiêu tốn biết bao thời gian của các vị quan khách đây rồi.
Ngươi là ai hả, sao cứ bám riết lấy Tiểu An cô nương vậy hả?”
Tần Kiệt hơi đờ người ra.
Trước đây, mọi người thường nói Hòa An công chúa bám riết lấy hắn.
Nhưng giờ đây, người đàn bà này lại nói hắn bám riết lấy cô.
Hòa An công chúa không màng thân phận chạy tới Khương quốc làm kỹ nữ.
Đúng là phủi sạch mặt mũi Nam quốc.
Hắn là thần tử, phải có trách nhiệm đưa cô về.
Mộ Lâm quay sang má Trương: “Cho ta một phòng”
“Được được, mau chuẩn bị phòng”
Mộ Lâm quay sang Tần Kiệt: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại nàng”
Xong kéo Vi Nhã lên lầu.
Mộ Lâm kéo Vi Nhã vào trong, đóng sầm cửa lại, từng bước, từng bước tiến gần về phía cô.
“Nàng hôm đó đúng là nhẫn tâm, ta đã xuống nước tới vậy rồi mà nàng vẫn hạ tay được”
Ánh mắt Mộ Lâm lúc này vô cùng sắc bén, lại ẩn ẩn chút đáng sợ.
Vi Nhã lần đầu thấy vẻ mặt này của hắn.
Cô rất không thích.
“Cửu thúc à… Có gì từ từ nói”
“Bây giờ nàng mới nhớ ta là Cửu thúc của nàng?” Mộ Lâm nâng cằm Vi Nhã lên, mạnh bạo mà hôn cô.
Hắn phải trừng phạt cô, vì dám làm hắn lo lắng như vậy.
Nụ hôn của hắn tấn công xâm lược, đoạt hết hơi thở của cô.
Vi Nhã mất hết dưỡng khí, mặt đỏ tía tai, đẩy hắn ra, vội vàng hít thở.
Bảo bối muốn giết ta sao?
“Cửu thúc, không thể”
Mộ Lâm nhếch mép cười lạnh: “Không thể? Ban đầu là ai trêu chọc ta trước? Bây giờ nàng lại nói là không thể? Hoàng Vi Nhã, nàng đúng là tàn nhẫn”
Vi Nhã sửng sốt.
Cái gì?
Bảo bối nói ta tàn nhẫn.
Hệ thống dỏm, mi nói với ta không phải sự thật đi!
[Ký chủ, tôi nghe rất rõ, hắn nói cô tàn nhẫn đó]
Vi Nhã hét vào mặt hắn: “Người nói ta tàn nhẫn? Người khác có thể nói ta tàn nhẫn, nhưng riêng người thì không được”
Cô vì hắn mà đến từng thế giới gom góp từng sợi linh hồn của hắn, vì hắn mà vứt bỏ mặt mũi thân phận chạy tới đây mua vui cho người ta.
Vậy mà cô đổi được gì?
Cô đổi được một câu tàn nhẫn của hắn..
Bình luận truyện