Chương 17: Chương 17
Cô đã hoàn thành chương trình giảng dạy lớp bốn của trường tiểu học, cũng đã vượt qua kỳ thi.
Nhưng toán Olympic thì chỉ mới tới lớp ba.
Không còn cách nào, thiên phú học tập của Lâm Bối Bối không cao, cô cũng không phải thiên tài, sở dĩ hiện tại cô có thể trong thời gian này nhanh chóng đạt tới tiến độ như vậy cũng là vì có không gian học thần, còn có sự kiên trì của cô.
-
"Cho em một tiếng rưỡi, đây là bài thi toán Olympic, em cứ ở chỗ này làm đi, chỉ cần có thể đạt một nửa số điểm, cô sẽ giúp em báo danh".
— Trong phòng giáo viên, cô giáo Lâm đưa cho Lâm Bối Bối một tờ giấy.
Lâm Bối Bối nhận lấy bài thi lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm lấy bút!
Cô giáo Lâm thấy Lâm Bối Bối cầm bút lên và nhìn vào bài thi, nhưng vẫn không bắt đầu viết thì thở dài.
Kỳ thật, cô đối với kết quả thi lần này của Lâm Bối Bối cũng không xem trọng.
Tuần trước bọn họ đã có một kỳ thi hàng tháng nhưng kết quả của Lâm Bối Bối không phải là rất tốt.
Thử hỏi nếu ngay cả chương trình giảng dạy trong sách giáo khoa cũng không thể học tốt thì sao có thể học tốt toán Olympic đây.
Lần này những đứa trẻ trong lớp đăng ký tham gia cuộc thi đều đã từng đăng ký tham gia Olympic toán ở bên ngoài, các em ấy có nền tảng nhất định của toán Olympic, nhưng Lâm Bối Bối!
Theo như cô biết thì gia cảnh của Lâm Bối Bối không giàu có, cũng không có tham gia bất kỳ lớp học nâng cao hay năng khiếu nào bên ngoài.
Quên đi, để cho đứa nhỏ này thử một lần xem, nói không chừng con bé sẽ! bỏ cuộc.
Vừa nghĩ xong cô giáo Lâm đã nhìn thấy Lâm Bối Bối bắt đầu viết.
Cô giáo Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy quyển sách bài tập bên cạnh bắt đầu chấm điểm.
Bên này Lâm Bối Bối cũng bắt đầu làm bài.
Lúc đầu cầm lấy bài thi cô theo thói quen nhìn hết một lượt toàn bộ.
Cô nhìn thấy loại đề quen thuộc, cũng nhìn thấy loại đề hoàn toàn xa lạ, cô biết đó là những bài cô chưa từng học qua.
Đối với những câu hỏi Olympic phần lớn là tổng hợp kiến thức kiểm tra kết hợp với kiến thức Olympic toàn tiểu học.
Mà cô chỉ mới học được toán Olympic năm lớp ba tiểu học.
Nhưng Lâm Bối Bối không muốn bỏ cuộc.
Nếu có thể đạt một nửa điểm trong lần thi này thì cô có thể đăng ký tham gia cuộc thi Olympic nửa tháng sau, trong nửa tháng chờ đợi đó cô có thể học được kiến thức toán Olympic còn lại, đến lúc đó cô sẽ có sức tranh giành trong cuộc thi.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ trong chớp mắt, Lâm Bối Bối rất nhanh đã bắt đầu trả lời!
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đợi đến khi cô giáo Lâm chấm xong quyển bài tập cuối cùng thì đã nghe được tiếng đồng hồ báo thức.
Cô giáo Lâm lập tức hoàn hồn.
Đây là tiếng đồng hồ báo thức mà cô đặt ra trong một tiếng rưỡi.
"Bối Bối, đã đến lúc nộp bài".
Lâm Bối Bối gật đầu, buông bút đưa bài thi qua.
Cô giáo Lâm nhận lấy, rũ mắt nhìn, khi nhìn thấy trên giấy không ít chỗ trắng xóa thì cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.
Quả nhiên rất nhiều đề Lâm Bối Bối không làm được.
Về phần những đề đã làm kia có lẽ cũng sẽ làm sai không ít.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô giáo Lâm vẫn cầm bút đỏ và bắt đầu chấm.
Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng với tiếng bút xẹt qua trên giấy.
Lâm Bối Bối nhìn cây bút đỏ trên giấy thi, trong lòng không khỏi dâng lên một tiếng.
"009, cậu nói xem tôi có thể đạt được một nửa điểm không?"
[ Lát nữa ký chủ sẽ biết thôi.
]
"! Được rồi".
Sự chờ đợi có vẻ lâu, nhưng cũng có vẻ rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau Lâm Bối Bối đã thấy cô giáo Lâm dừng bút, bắt đầu tính điểm.
Thật ra lúc này cô giáo Lâm đang rất ngạc nhiên.
Bởi vì cô ấy không nghĩ tới Lâm Bối Bối lại làm đúng không ít đề, mặc dù phần lớn là câu hỏi trắc nghiệm.
.
Bình luận truyện