Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 170: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (2)



Anh nói không nhiều lắm, vẻ mặt lãnh đạm, Mạc Lâm Sở y như tiểu đại nhân ngồi xuống bên cạnh Trần Sương Âm, đưa bánh mì của mình cho Trần Sương Âm.
Trần Sương Âm lắc đầu không chịu ăn, Mạc Lâm Sở xé bánh mì thành hai phần, đưa một phần cho Trần Sương Âm. Trần Sương Âm do dự một lát, thật sự rất đói bụng, lúc này mới nhận bánh mì.
Kể từ ngày đó, Mạc Lâm Sở bắt đầu đi theo bảo vệ nữ chủ, hai đứa trẻ ở cô nhi viện không nơi nương tựa, nâng đỡ lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
Hai năm sau, một thiếu niên với vết bầm trên mặt tới cô nhi viện, thiếu niên này chính là boss phản diện An Cẩn Thâm.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện luôn thích bắt nạt những người mới đến, hơn nữa bề ngoài An Cẩn Thâm có vẻ là một đứa trẻ ngoan và ít nói, nên sau khi người lớn rời đi, bọn trẻ hợp lại bắt nạt An Cẩn Thâm.
Vào lúc nữ chủ Trần Sương Âm đang muốn kéo nam chủ đi giúp An Cẩn Thâm, thì đột nhiên tính cách An Cẩn Thâm thay đổi, trong mắt hiện lên lạnh nhạt không phù hợp với lứa tuổi, rồi đánh những đứa trẻ bắt nạt hắn một trận.
Động tĩnh của An Cẩn Thâm quá lớn, viện trưởng phải đến, lúc này độc ác trong mắt An Cẩn Thâm biến mất, vẻ mặt mê mang mà nhìn mọi người xung quanh.
Thấy viện trưởng muốn răn dạy An Cẩn Thâm, nữ chủ lập tức chạy tới giải thích, nói rằng bạn kia động thủ trước, ỷ đông hiếp yếu An Cẩn Thâm.
Viện trưởng gật đầu, giáo huấn cả An Cẩn Thâm và những cô nhi khác, sau đó nắm tay An Cẩn Thâm rời đi, trước khi đi, An Cẩn Thâm ngoảnh lại nhìn thoáng qua nữ chủ mặt đầy lo lắng, lộ ra nụ cười nhạt tỏ vẻ cảm kích.
Bị An Cẩn Thâm giáo huấn một trận, những cô nhi khác không dám bắt nạt An Cẩn Thâm thoạt nhìn ngoan hiền nữa, thậm chí còn có chút sợ hãi hắn.
An Cẩn Thâm bị bọn nhỏ cô lập, mà Trần Sương Âm vừa tò mò vừa lo lắng lôi kéo Mạc Lâm Sở đến chỗ An Cẩn Thâm.
Nhưng mà mới vừa đi đến bên cạnh An Cẩn Thâm, An Cẩn Thâm đột nhiên quay lại, nở một nụ cười ngây thơ rực rỡ, còn gọi bọn họ là anh chị, sau đó hỏi họ đây là nơi nào.
Trần Sương Âm còn đang chớp mắt ngây ngốc, lúc này sắc mặt An Cẩn Thâm đột nhiên trầm xuống, nam chủ thấy tình huống không thích hợp, lập tức kéo nữ chủ về sau mình, sau đó An Cẩn Thâm lạnh lùng mà nhìn lướt qua hai người, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, An Cẩm Thâm vừa đến cô nhi viện không lâu đã được một người phụ nữ đến đón.
Một tháng sau, cha mẹ Trần Sương Âm tìm ra nữ chủ, cũng đưa cô trở về nhà.
Trước khi đi Trần Sương Âm đã bí mật đưa ngọc thạch luôn đeo trên cổ từ nhỏ cho Mạc Lâm Sở, còn nói sau khi trưởng thành sẽ đến tìm anh.
Mười mấy năm sau, Trần Sương Âm cùng Mạc Lâm Sở tình cờ gặp lại nhau ở trường đại học thành phố S.
Ngày đó gió rất lớn, hoa anh đào trong học viện bay múa đầy trời, thời khắc Trần Sương Âm ôm một chồng tài liệu đi lướt qua Mạc Lâm Sở, điện thoại của Trần Sương Âm vang lên.
Lúc lấy điện thoại ra, tài liệu trong tay Trần Sương Âm bị gió thổi bay, một trong số đó bay qua trước mặt nam chủ, Mạc Lâm Sở vươn tay kịp thời bắt được.
Thấy Trần Sương Âm mặc váy không tiện, Mạc Lâm Sở nhặt lên những tờ khác, đưa tới trước mặt Trần Sương Âm.
Nhìn gương mặt tuấn tú không cảm xúc của Mạc Lâm Sở, Trần Sương Âm ngẩn người, mỉm cười nhận lấy tài liệu khi Mạc Lâm Sở sắp nhíu mày.
Một bông hoa anh đào màu hồng nhạt bị gió thổi bay trên tóc của Trần Sương Âm, gương mặt thanh tú của cô nở nụ cười ngọt ngào.
Trần Sương Âm nói cảm ơn với Mạc Lâm Sở, rồi xoay người rời đi. Nhìn mái tóc dài của Trần Sương Âm phiêu bay theo gió, Mạc Lâm Sở mím môi, cũng xoay người đi.
Từ đây, nhân sinh hai người được nối ray thêm lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện