Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
Chương 100
Sau khi cùng Phượng Dạ từ biệt, Hà Duyệt Lên xe ngựa được Tần Phong hộ tống đến tửu lâu mà Tử Ngọc đang trọ. Tử Ngọc kỳ quái nhìn Hà Duyệt cùng Tần Phong đi xuống cùng nhau, Hà Duyệt quay đầu lại nói: "Tần Phong, ngươi liền hộ tống ta đến đây thôi."
Tần Phong chú ý thấy Tử Ngọc, rõ ràng Tử Ngọc là thị nữ bên người của Hà Duyệt liền gật đầu nói: "Nếu gặp nạn cứ đi Tuyết Hồ Miếu xin giúp đỡ."
Tuyết Hồ Miếu là một lầu tình báo của Tử Mạch Quốc, này vẫn là Hà Duyệt sau khi nghe Tần Phong nói mới biết được, nơi này không giống như Lạc Hoa Cung tàn nhẫn hại người hay thông đồng bán nước, Tuyết Hồ Miếu chỉ cho người bắt lại những tội phạm hay những môn phái tà đạo, cũng có việc đi thu thập tin tức nơi biên giới, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc đánh nhau chính là từ Tuyết Hồ Miếu biết được.
Có thể cho hắn quyền lợi đi Tuyết Hồ Miếu cầu viện trợ, nhìn ra được opd thật sự quan tâm hắn, Hà Duyệt cười nhạt mở miệng nói: "Ta sẽ, Tần Phong, thay ta cảm ơn Phượng Dạ, cũng cảm ơn người đã giúp đỡ."
Tần Phong gật đầu, cưỡi ngựa xoay người hướng Hà Duyệt ôm quyền, "Đi đường cẩn thận."
"Gặp lại." Hà Duyệt nhìn theo Tần Phong ngheeng ngang cưỡi ngựa rời đi, sao đó nghiêng người đối với Tử Ngọc nói: "Chuẩn bị như thế nào?"
"Ngô công tử đã tìm được cũng đang toàn lực chế tạo thứ chủ tử nói."
"Vậy tốt rồi, Tử Ngọc, thu thập một chút đồ vật, cùng ta đi căn cứ." Hà Duyệt nói đưa đến nghi ngờ cho Tử Ngọc, "Chủ tử, người không trở về hoàng cung?"
"Nơi này không thuộc về ta, ta lưu lại được cái gì, thôi, ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm đi! Lại không đi chiến trường, không cần lo lắng."
Tử Ngọc tổng cảm thấy mục đích của Hà Duyệt thật không đơn giản, nhưng hiện tại Hà Duyệt rời khỏi hoàng cung Tử Mạch Quốc cũng chỉ có thể dẫn hắn ra khỏi Bạch Sương Thành.
Tử Ngọc vào khách điếm cầm tay nải của chính mình, đỡ Hà Duyệt tiến vào xe ngựa, cho xe rời đi, chạy nhanh đến biên cảnh Cán Giang Thành cũng chính là thành thị thông với Tuyết Dương Thành Huyền Minh Quốc.
Từ Bạch Sương Thành tới Cán Giang Thành đã là năm ngày sau, Cán Giang Thành có đặc thù núi cao, mà địa phương tồn tại đá lấy lửa chính là mấy vùng có địa thế cao này, vì mua đá lấy lửa, Tử Ngọc cùng Ngô Quý phí không ít tâm tư, tiêu hơn vạn lượng bạc trắng mới mua về được một xe đá lấy lửa.
Sau đó Ngô Quý vận chuyển về căn cứ bí mật ở Tuyết Dương Thành trong một sơn động trong khe núi để tiếp tục chế tạo pháo trúc vang đơn giản nhất mà Hà Duyệt luyện chế.
Trúc vang này đơn giản là bỏ thêm lưu huỳnh, than củi đập nát cùng với đá lấy lửa đã điều giải, uy lực có thể trực tiếp phá hủy lớp dung nham nguội cứng thật dày, khi chính mắt nhìn thấy uy lực của trúc vang, Ngô Quý bị dọa ngây người, thật không thể tin được thứ vũ khí tối thượng này lại được một Lân nhi yếu ớt chế tạo ra.
"Chủ tử, Ngô công tử đã rời khỏi Cán Giang Thành."
"Chúng ta cũng rời đi thôi, đi đến khe sâu đó nào."
Tử Ngọc gật đầu, sao đó ngồi trên xe ngựa, lại lần nữa giá xe rời khỏi Cán Giang Thành, chạy tới vùng núi Tuyết Dương Thành. Từ Cán Giang Thành đến khe sâu kia nhanh nhất là ba ngày, bởi vì Hà Duyệt mang thai đã sau tháng, Tử Ngọc không dám lỗ mãng nên bốn ngày mới vừa tới được khe núi bí mật.
Khe sâu Phong là một khe sâu rất đặc thù, vì xung quanh tồn tại nhiều thú dữ nên ít ai dám qua lại, hơn nữa hiên tại là đầu xuân cách thời gian ấm áp vẫn còn một hai tháng cho nên càng không có ai bén mảng đến nơi này.
Còn có khi đi tới khe núi này, cảm giác đầu tiên là thật nhiều âm u, nếu không phải Ngô Quý đã tiếp ứng ở đây trước chỉ sợ khó vào.
"Tham kiến Tuệ Thần." Ngô Quý quỳ một gối hương Hà Duyệt hành lễ.
"Ngô Quý ngươi đã cùng ta đồng hành không ít, không cần ở đâu gọi cái gì Tuệ Thần, mau đứng lên."
Ngô Quý đứng dậy, đối với Hà Duyệt tươi cười, ngay sau đó nói: "Hà công tử, ngươi tới thị sát sao?"
Hiện nay Ngô Quý đối với hắn sửa miệng, chỉ sợ rất khó, Hà Duyệt chỉ có thể tiếp nhận nói: "Ân, tình hình trúc vang thế nào rồi?"
"Đã làm được một trăm chi."
Một trăm chi, vẫn quá ít đi, Hà Duyệt tiến vào sâu bên trong, nhìn mấy người kia bận trước bận sau đúc rèn vũ khí, Hà Duyệt lại lần nữa hỏi: "Vũ khí rèn thế nào?"
"Đã có ba mươi, bởi vì thời gian cấp bách không thể làm nhiều kịp."
"Phía trước chiên sự thế nào? Lại khai chiến rồi!" Hà Duyệt thực lo lắng, nếu lúc này lại khai chiến tuyết đối đối với họ bất lợi, hắn chính là chờ đợi Ngô Quý mang trúc vang đi ứng tiếp nhưng xem ra không vui mừng lâu rồi.
"Chủ tử không cần lo lắng, lý do xuân năm, Tang Khúc Huyện đã bắt đầu nổi tuyết mà Thanh Loan Quốc Lĩnh Nam Huyện cũng có tuyết lớn, hai bên chỉ có thể tạm ngừng chiến."
Nổi tuyết rất đúng a! Như vậy bọn họ mới có thêm thời gian, Hà Duyệt mỉm cười giớ lên khóe miệng, ngay sau đó cùng Ngô Quý nói: "Ngô Quý, phiền toái ngươi làm việc tăng ca, nếu ngân lượng không đủ, đem cái này đi cầm đi."
Tử Ngọc nhìn thấy vòng ngọc trong tay Hà Duyệt, kinh hô: "Ngươi như thế nào lại đem vòng tay này lấy ra, đây chính là Hoàng Thượng...."
"Quốc gia khó khăn lâm nguy thì giữ nhiều của trên người làm cái gì?"
Ngô Quý tuy rằng không rõ ràng lắm lai lịch chiếc vòng tay này nhưng nhìn thấy hình thức độc đáo, cũng minh bạch vòng tay này giá trị liên thành, Ngô Quý cũng không dám nhận, "Hà công tử, vẫn đề tiền nong ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự có biện pháp."
"Ngô Quý, ngươi vẫn là kêu ta Hà Duyệt đi, Hà công tử này Hà côn g tử kia nghe rất kỳ quái."
"Nhưng..."
"Được rồi! Ngươi còn xem ta là bằng hữu không?" Hà Duyệt bộ dáng hùng hổ chọc người Tử Ngọc bên cạnh, Tử Ngọc tiến lên một bước nói: "Ngô công tử, chủ tử sẽ không để ý mấy chuyện này, ngươi không cần câu nệ."
Hà Duyệt gật đầu, Ngô Quý cũng không câu nệ nữa, gật đầu nói: "Hà Duyệt, mấy nagyf nữa trúc vang sẽ nhiều thêm một trăm bất quá từ nơi này đi đến Tang Khúc Huyện còn một chặng đường, chỉ sợ..."
Ngô Quý không nói Hà Duyệt liền quên mất từ đây tới Tang Khúc Huyện rất xa, chính là cách vạn dặm nha! Khụ khụ, khoa trương rồi, nhưng cũng không tính là ngắn, cưỡi ngựa đi đường chính nhanh nhất là nửa tháng. Cân nhắc vấn đề thời gian, Hà Duyệt lắc đầu, "Không được rồi, không thể kéo dài lâu như vậy, nếu trong lúc vận chuyển lại xảy ra chiến trận, khó bảo toàn quân ta sẽ thủ được lâu."
Ngô Quý cùng Tử Ngọc cũng đồng ý với Hà Duyệt, cho nên Ngô Quý mới muốn... "Ngày mai chúng ta đẩy nhanh tốc độ, hẳn có thể vào buổi sáng hôm sau thêm được hai trăm chi trúc vang, sau đó ta lập tức khởi hành đem số vũ khí này đi Huyền Minh Doanh."
"Chuyện hộ tống liền giao cho Tử Ngọc đi, Ngô Quý, ngươi còn phải trông coi nơi này, tranh thủ nhanh chóng đem số đá lấy lửa này dùng xong." Hà Duyệt nhìn về Tử Ngọc, "Tử Ngọc, việc hộ tống số vũ khí này liền làm phiền ngươi."
"Chủ tử, Hoàng Thượng phái nô tỳ tới đây để bạo hộ người, cũng không phải là...."
"Tử Ngọc! Có Ngô Quý ở chỗ này ngươi lo lắng cái gì, huống chi khe sâu này cũng không có ai qua lại."
Ngô Quý gật đầu, "Nếu không phải là tình huống đặc thù, ta sẽ tự mình đi trước.... Tử Ngọc cô nương, phiền toái ngươi." Ngô Quý muốn chính mắt giám sát nhóm người này chế tạo trúc vang, mà thẳng đến quân doanh chỉ có Tử Ngọc làm được, cho nên nhiệm vụ này giao cho Tử Ngọc là tốt nhất.
Hà Duyệt nhìn thấy Tử Ngọc vẫn là không yên tâm, tiến lên cầm tay nàng, trấn an nói: "Tử Ngọc, chỉ mau chòng kết thcus chiến tranh mới có thể trở về nhà."
Tử Ngọc trong nháy mắt hiểu được, lập tức thỉnh an nói: "Nô tỳ cẩn tuân mệnh lệnh chủ tử, nhất định tự mình đem số vũ khí này đến chiến trường."
"Ân, Tử Ngọc, ta tin tưởng ngươi."
Có người hộ tống, kế tiếp chính là tăng ca thêm giờ vội vàng làm thêm, vì có thể chuẩn bị được nhiều chi trúc vang hơn, từ giờ trở đi đều phân công giờ nghỉ, sau đó bám sát thời gian tận dụng hoàn thành sớm nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.
Thời gian một ngày một đem thật nhanh qua đi, vào buổi sang ngày thứ ba, Tử Ngọc đem số trúc vang chuẩn bị tốt lên đường, vì không để người trên đường xôn xao, Ngô Quý còn cố ý chế tác cơ quan, binh khí cùng trúc vang toàn bộ đều cất dưới cơ quan đó, chỉ có Tử Ngọc biết cách mở ra như thế nào.
"Tử Ngọc ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đốt lửa sau đó lập tức ném mạnh ra, tuyệt đối không thể để lâu trên tay."
Tử Ngọc gật đầu, "Yên tâm đi! Chủ tử, Ngô huynh đã cùng nô tỳ nói qua cách dùng, nô tỳ sẽ tự hướng Hoàng Thượng thuyết minh."
"Ân, Tử Ngọc, vất vả ngươi."
"Vì chủ tử làm việc là nô tỳ nên làm." Tử Ngọc nhảy lên xe ngựa, "Chủ tử, nô tỳ phải đi rồi."
Hà Duyệt gật đầu, Tử Ngọc lập tức gõ ngựa rời khỏi khe núi, đi Tang Khúc Huyện xa xôi.
Sau khi Tử Ngọc rời đi Hà Duyệt liền cùng Ngô Quý nói không cần chuẩn bị binh khí, mà là chuẩn bị thêm nhiều trúc vang, tận lực phải đem xe đá lấy lửa kia sử dụng hết trong một tháng.
Ngô Quý cũng cảm thấy chế tạo binh khí rất mất thời gian, vì thế đi xuống mệnh lệnh toàn lực làm trúc vang, chủ yếu thời gian là Ngô Quý giám sát, chuyên chở vật dụng giao cho thuộc hạ của Ngô Quý, sau khi dùng xong ngàn cân đá lấy lửa, hai ngàn chi trúc vang cùng trong nửa tháng nhanh chóng làm xong.
Ngô Quý đem ngân lượng phát cho đám người thủ công, sau đó họ rời đi, Ngô Quý đi đến căn nhà gỗ nhỏ, gõ cửa nói: "Hà Duyệt, người đã đi rồi."
"Tốt, ta lập tức rời đi."
Khi Hà Duyệt ra ngoài, Ngô Quý bị dọa ngây người, chỉ vào Hà Duyệt nói: "Ngươi?"
"Ta bây giờ chỉ có thể nam cải nử trang a." (*Tội cho em dầu thai trúng cái chuyện nam nam sinh tử nhưng lại không được an nhàn dưỡng thai =)))))
Xác thật, thân phận Lân nhi của Hà Duyệt rất đặc thù, nếu còn để ngước khác biết Hà Duyệt mang thai vậy càng phiền toái, bất quá.... "Ngươi mặc nữ trang cũng thật xinh đẹp."
"Ngô Quý, ngươi cũng trêu ghẹo ta." Hà Duyệt trừng mắc liếc Ngô Quý một cái, Ngô Quý sờ sờ cái mũi sau đó tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, nói: "Muội muội, có phải hay không nên khời hành?"
Được lắm ngươi một cái Ngô Quý, dám giễu cợt lão tử, Hà Duyệt gợi lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nói: "Huynh trưởng nói phải, làm phiền ca ca."
Ngô Quý xấu hổ, nhìn thấy Hà Duyệt dung mạo tuyệt thế, lập tức đỏ mặt quay đi, khẩn trương nói: "Ngươi nên lên xe ngựa, Hà Duyệt." (*Ứ ù ư yên nghiệt thụ......)
Hà Duyệt cuời trộm hai tiếng, theo sau hướng xe ngựa đi đến, Ngô Quý sau đó nhảy lên xe ngựa, khởi hành rời đi.
Vì muốn mau chóng đuổi kịp Tang Khúc Huyện, Hà Duyệt yêu cầu Ngô Quý không cần nghỉ tạm ở khách điếm, Ngô Quý nhưng thực lo lắng, bất quá tình huống cấp bách chỉ có thể nghe lời Hà Duyệt nói vội vàng lên đường. Tuy nói sáu tháng mang thai không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng đường xe lâu như vậy kéo dài, đường đi thì xóc nảy, vẫn là làm thân thể đang tính là tốt bị bệnh.
Lúc này mới rời lhoir Tuyết Dương Thành ba ngày, Hà Duyệt liền ngã bệnh, tuy nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được nhưng tình huống hiện tại nhất định phải để Hà Duyệt có không gian nghỉ dưỡng.
Ngô Quý nhíu mày nhìn đại phu vì Hà Duyệt bắt mạch, cũng hỏi: "Đại phu, tình huống của muội muội ta thế nào?"
Đại phu trẻ tuổi thu hồi tay, đứng lên đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, viết lên phương thuốc đưa cho Ngô Quý, "Tiểu ca, muội muội ngươi chỉ có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày ăn chút đồ bổ liền tốt rồi, bất quá, huynh đài à, muội muội ngươi chính là mang thai sáu tháng, tàu xe mệt nhọc như vậy, sẽ làm vị cô nương này hết sức thông khổ."
Quả nhiên như thế, Ngô Quý từ khi Hà Duyệt nói đến không cần nghỉ ngơi liền biết sẽ phát sinh chuyện này, không nghĩ tới nhanh như vậy lại xảy ra, thở dài một tiếng, sau khi cảm tạ đại phu liền đi bốc thuốc, cũng gọi tiếu nhị ngao tốt dược đưa tới.
"Ngô Quý."
Ngô Quý vội vàng tiến lên, nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt khẩn trương bắt lấy tay Ngô Quý, "Thanh Loan Quốc có phải hay không công vào rồi, quân chúng ta thua, có phải hay không!?"
"Hà Duyệt, ngươi gặp ác mộng thôi, không có việc này."
Ác mộng! Hà Duyệt nhìn khắp nơi, khách điếm? Trên giường. Nói vậy chính là.... "Lại là ác mộng."
Hà Duyệt vuột đầu, Ngô Quý đứng dậy đi đến bên bàn đem thuốc đến cho Hà Duyệt, "Đại phu nói, ngươi mệt nhọc quá độ, yêu cầu tĩnh dưỡng."
"Tĩnh dưỡng?" Hà Duyệt cho Ngô Quý một ánh mắt ngươi đừng đùa ta a, Ngô Quý kiên định gật đầu, Hà Duyệt nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay Ngô Quý, tiếp nhận uống một ngụm, nói: "Ngô Quý, thân thể ta hiện tại chỉ có làm trì hoãn thời gian, người cầm trúc vang một mình xuất phát đi Tang Khúc Huyện đi."
Tần Phong chú ý thấy Tử Ngọc, rõ ràng Tử Ngọc là thị nữ bên người của Hà Duyệt liền gật đầu nói: "Nếu gặp nạn cứ đi Tuyết Hồ Miếu xin giúp đỡ."
Tuyết Hồ Miếu là một lầu tình báo của Tử Mạch Quốc, này vẫn là Hà Duyệt sau khi nghe Tần Phong nói mới biết được, nơi này không giống như Lạc Hoa Cung tàn nhẫn hại người hay thông đồng bán nước, Tuyết Hồ Miếu chỉ cho người bắt lại những tội phạm hay những môn phái tà đạo, cũng có việc đi thu thập tin tức nơi biên giới, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc đánh nhau chính là từ Tuyết Hồ Miếu biết được.
Có thể cho hắn quyền lợi đi Tuyết Hồ Miếu cầu viện trợ, nhìn ra được opd thật sự quan tâm hắn, Hà Duyệt cười nhạt mở miệng nói: "Ta sẽ, Tần Phong, thay ta cảm ơn Phượng Dạ, cũng cảm ơn người đã giúp đỡ."
Tần Phong gật đầu, cưỡi ngựa xoay người hướng Hà Duyệt ôm quyền, "Đi đường cẩn thận."
"Gặp lại." Hà Duyệt nhìn theo Tần Phong ngheeng ngang cưỡi ngựa rời đi, sao đó nghiêng người đối với Tử Ngọc nói: "Chuẩn bị như thế nào?"
"Ngô công tử đã tìm được cũng đang toàn lực chế tạo thứ chủ tử nói."
"Vậy tốt rồi, Tử Ngọc, thu thập một chút đồ vật, cùng ta đi căn cứ." Hà Duyệt nói đưa đến nghi ngờ cho Tử Ngọc, "Chủ tử, người không trở về hoàng cung?"
"Nơi này không thuộc về ta, ta lưu lại được cái gì, thôi, ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm đi! Lại không đi chiến trường, không cần lo lắng."
Tử Ngọc tổng cảm thấy mục đích của Hà Duyệt thật không đơn giản, nhưng hiện tại Hà Duyệt rời khỏi hoàng cung Tử Mạch Quốc cũng chỉ có thể dẫn hắn ra khỏi Bạch Sương Thành.
Tử Ngọc vào khách điếm cầm tay nải của chính mình, đỡ Hà Duyệt tiến vào xe ngựa, cho xe rời đi, chạy nhanh đến biên cảnh Cán Giang Thành cũng chính là thành thị thông với Tuyết Dương Thành Huyền Minh Quốc.
Từ Bạch Sương Thành tới Cán Giang Thành đã là năm ngày sau, Cán Giang Thành có đặc thù núi cao, mà địa phương tồn tại đá lấy lửa chính là mấy vùng có địa thế cao này, vì mua đá lấy lửa, Tử Ngọc cùng Ngô Quý phí không ít tâm tư, tiêu hơn vạn lượng bạc trắng mới mua về được một xe đá lấy lửa.
Sau đó Ngô Quý vận chuyển về căn cứ bí mật ở Tuyết Dương Thành trong một sơn động trong khe núi để tiếp tục chế tạo pháo trúc vang đơn giản nhất mà Hà Duyệt luyện chế.
Trúc vang này đơn giản là bỏ thêm lưu huỳnh, than củi đập nát cùng với đá lấy lửa đã điều giải, uy lực có thể trực tiếp phá hủy lớp dung nham nguội cứng thật dày, khi chính mắt nhìn thấy uy lực của trúc vang, Ngô Quý bị dọa ngây người, thật không thể tin được thứ vũ khí tối thượng này lại được một Lân nhi yếu ớt chế tạo ra.
"Chủ tử, Ngô công tử đã rời khỏi Cán Giang Thành."
"Chúng ta cũng rời đi thôi, đi đến khe sâu đó nào."
Tử Ngọc gật đầu, sao đó ngồi trên xe ngựa, lại lần nữa giá xe rời khỏi Cán Giang Thành, chạy tới vùng núi Tuyết Dương Thành. Từ Cán Giang Thành đến khe sâu kia nhanh nhất là ba ngày, bởi vì Hà Duyệt mang thai đã sau tháng, Tử Ngọc không dám lỗ mãng nên bốn ngày mới vừa tới được khe núi bí mật.
Khe sâu Phong là một khe sâu rất đặc thù, vì xung quanh tồn tại nhiều thú dữ nên ít ai dám qua lại, hơn nữa hiên tại là đầu xuân cách thời gian ấm áp vẫn còn một hai tháng cho nên càng không có ai bén mảng đến nơi này.
Còn có khi đi tới khe núi này, cảm giác đầu tiên là thật nhiều âm u, nếu không phải Ngô Quý đã tiếp ứng ở đây trước chỉ sợ khó vào.
"Tham kiến Tuệ Thần." Ngô Quý quỳ một gối hương Hà Duyệt hành lễ.
"Ngô Quý ngươi đã cùng ta đồng hành không ít, không cần ở đâu gọi cái gì Tuệ Thần, mau đứng lên."
Ngô Quý đứng dậy, đối với Hà Duyệt tươi cười, ngay sau đó nói: "Hà công tử, ngươi tới thị sát sao?"
Hiện nay Ngô Quý đối với hắn sửa miệng, chỉ sợ rất khó, Hà Duyệt chỉ có thể tiếp nhận nói: "Ân, tình hình trúc vang thế nào rồi?"
"Đã làm được một trăm chi."
Một trăm chi, vẫn quá ít đi, Hà Duyệt tiến vào sâu bên trong, nhìn mấy người kia bận trước bận sau đúc rèn vũ khí, Hà Duyệt lại lần nữa hỏi: "Vũ khí rèn thế nào?"
"Đã có ba mươi, bởi vì thời gian cấp bách không thể làm nhiều kịp."
"Phía trước chiên sự thế nào? Lại khai chiến rồi!" Hà Duyệt thực lo lắng, nếu lúc này lại khai chiến tuyết đối đối với họ bất lợi, hắn chính là chờ đợi Ngô Quý mang trúc vang đi ứng tiếp nhưng xem ra không vui mừng lâu rồi.
"Chủ tử không cần lo lắng, lý do xuân năm, Tang Khúc Huyện đã bắt đầu nổi tuyết mà Thanh Loan Quốc Lĩnh Nam Huyện cũng có tuyết lớn, hai bên chỉ có thể tạm ngừng chiến."
Nổi tuyết rất đúng a! Như vậy bọn họ mới có thêm thời gian, Hà Duyệt mỉm cười giớ lên khóe miệng, ngay sau đó cùng Ngô Quý nói: "Ngô Quý, phiền toái ngươi làm việc tăng ca, nếu ngân lượng không đủ, đem cái này đi cầm đi."
Tử Ngọc nhìn thấy vòng ngọc trong tay Hà Duyệt, kinh hô: "Ngươi như thế nào lại đem vòng tay này lấy ra, đây chính là Hoàng Thượng...."
"Quốc gia khó khăn lâm nguy thì giữ nhiều của trên người làm cái gì?"
Ngô Quý tuy rằng không rõ ràng lắm lai lịch chiếc vòng tay này nhưng nhìn thấy hình thức độc đáo, cũng minh bạch vòng tay này giá trị liên thành, Ngô Quý cũng không dám nhận, "Hà công tử, vẫn đề tiền nong ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự có biện pháp."
"Ngô Quý, ngươi vẫn là kêu ta Hà Duyệt đi, Hà công tử này Hà côn g tử kia nghe rất kỳ quái."
"Nhưng..."
"Được rồi! Ngươi còn xem ta là bằng hữu không?" Hà Duyệt bộ dáng hùng hổ chọc người Tử Ngọc bên cạnh, Tử Ngọc tiến lên một bước nói: "Ngô công tử, chủ tử sẽ không để ý mấy chuyện này, ngươi không cần câu nệ."
Hà Duyệt gật đầu, Ngô Quý cũng không câu nệ nữa, gật đầu nói: "Hà Duyệt, mấy nagyf nữa trúc vang sẽ nhiều thêm một trăm bất quá từ nơi này đi đến Tang Khúc Huyện còn một chặng đường, chỉ sợ..."
Ngô Quý không nói Hà Duyệt liền quên mất từ đây tới Tang Khúc Huyện rất xa, chính là cách vạn dặm nha! Khụ khụ, khoa trương rồi, nhưng cũng không tính là ngắn, cưỡi ngựa đi đường chính nhanh nhất là nửa tháng. Cân nhắc vấn đề thời gian, Hà Duyệt lắc đầu, "Không được rồi, không thể kéo dài lâu như vậy, nếu trong lúc vận chuyển lại xảy ra chiến trận, khó bảo toàn quân ta sẽ thủ được lâu."
Ngô Quý cùng Tử Ngọc cũng đồng ý với Hà Duyệt, cho nên Ngô Quý mới muốn... "Ngày mai chúng ta đẩy nhanh tốc độ, hẳn có thể vào buổi sáng hôm sau thêm được hai trăm chi trúc vang, sau đó ta lập tức khởi hành đem số vũ khí này đi Huyền Minh Doanh."
"Chuyện hộ tống liền giao cho Tử Ngọc đi, Ngô Quý, ngươi còn phải trông coi nơi này, tranh thủ nhanh chóng đem số đá lấy lửa này dùng xong." Hà Duyệt nhìn về Tử Ngọc, "Tử Ngọc, việc hộ tống số vũ khí này liền làm phiền ngươi."
"Chủ tử, Hoàng Thượng phái nô tỳ tới đây để bạo hộ người, cũng không phải là...."
"Tử Ngọc! Có Ngô Quý ở chỗ này ngươi lo lắng cái gì, huống chi khe sâu này cũng không có ai qua lại."
Ngô Quý gật đầu, "Nếu không phải là tình huống đặc thù, ta sẽ tự mình đi trước.... Tử Ngọc cô nương, phiền toái ngươi." Ngô Quý muốn chính mắt giám sát nhóm người này chế tạo trúc vang, mà thẳng đến quân doanh chỉ có Tử Ngọc làm được, cho nên nhiệm vụ này giao cho Tử Ngọc là tốt nhất.
Hà Duyệt nhìn thấy Tử Ngọc vẫn là không yên tâm, tiến lên cầm tay nàng, trấn an nói: "Tử Ngọc, chỉ mau chòng kết thcus chiến tranh mới có thể trở về nhà."
Tử Ngọc trong nháy mắt hiểu được, lập tức thỉnh an nói: "Nô tỳ cẩn tuân mệnh lệnh chủ tử, nhất định tự mình đem số vũ khí này đến chiến trường."
"Ân, Tử Ngọc, ta tin tưởng ngươi."
Có người hộ tống, kế tiếp chính là tăng ca thêm giờ vội vàng làm thêm, vì có thể chuẩn bị được nhiều chi trúc vang hơn, từ giờ trở đi đều phân công giờ nghỉ, sau đó bám sát thời gian tận dụng hoàn thành sớm nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.
Thời gian một ngày một đem thật nhanh qua đi, vào buổi sang ngày thứ ba, Tử Ngọc đem số trúc vang chuẩn bị tốt lên đường, vì không để người trên đường xôn xao, Ngô Quý còn cố ý chế tác cơ quan, binh khí cùng trúc vang toàn bộ đều cất dưới cơ quan đó, chỉ có Tử Ngọc biết cách mở ra như thế nào.
"Tử Ngọc ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đốt lửa sau đó lập tức ném mạnh ra, tuyệt đối không thể để lâu trên tay."
Tử Ngọc gật đầu, "Yên tâm đi! Chủ tử, Ngô huynh đã cùng nô tỳ nói qua cách dùng, nô tỳ sẽ tự hướng Hoàng Thượng thuyết minh."
"Ân, Tử Ngọc, vất vả ngươi."
"Vì chủ tử làm việc là nô tỳ nên làm." Tử Ngọc nhảy lên xe ngựa, "Chủ tử, nô tỳ phải đi rồi."
Hà Duyệt gật đầu, Tử Ngọc lập tức gõ ngựa rời khỏi khe núi, đi Tang Khúc Huyện xa xôi.
Sau khi Tử Ngọc rời đi Hà Duyệt liền cùng Ngô Quý nói không cần chuẩn bị binh khí, mà là chuẩn bị thêm nhiều trúc vang, tận lực phải đem xe đá lấy lửa kia sử dụng hết trong một tháng.
Ngô Quý cũng cảm thấy chế tạo binh khí rất mất thời gian, vì thế đi xuống mệnh lệnh toàn lực làm trúc vang, chủ yếu thời gian là Ngô Quý giám sát, chuyên chở vật dụng giao cho thuộc hạ của Ngô Quý, sau khi dùng xong ngàn cân đá lấy lửa, hai ngàn chi trúc vang cùng trong nửa tháng nhanh chóng làm xong.
Ngô Quý đem ngân lượng phát cho đám người thủ công, sau đó họ rời đi, Ngô Quý đi đến căn nhà gỗ nhỏ, gõ cửa nói: "Hà Duyệt, người đã đi rồi."
"Tốt, ta lập tức rời đi."
Khi Hà Duyệt ra ngoài, Ngô Quý bị dọa ngây người, chỉ vào Hà Duyệt nói: "Ngươi?"
"Ta bây giờ chỉ có thể nam cải nử trang a." (*Tội cho em dầu thai trúng cái chuyện nam nam sinh tử nhưng lại không được an nhàn dưỡng thai =)))))
Xác thật, thân phận Lân nhi của Hà Duyệt rất đặc thù, nếu còn để ngước khác biết Hà Duyệt mang thai vậy càng phiền toái, bất quá.... "Ngươi mặc nữ trang cũng thật xinh đẹp."
"Ngô Quý, ngươi cũng trêu ghẹo ta." Hà Duyệt trừng mắc liếc Ngô Quý một cái, Ngô Quý sờ sờ cái mũi sau đó tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, nói: "Muội muội, có phải hay không nên khời hành?"
Được lắm ngươi một cái Ngô Quý, dám giễu cợt lão tử, Hà Duyệt gợi lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nói: "Huynh trưởng nói phải, làm phiền ca ca."
Ngô Quý xấu hổ, nhìn thấy Hà Duyệt dung mạo tuyệt thế, lập tức đỏ mặt quay đi, khẩn trương nói: "Ngươi nên lên xe ngựa, Hà Duyệt." (*Ứ ù ư yên nghiệt thụ......)
Hà Duyệt cuời trộm hai tiếng, theo sau hướng xe ngựa đi đến, Ngô Quý sau đó nhảy lên xe ngựa, khởi hành rời đi.
Vì muốn mau chóng đuổi kịp Tang Khúc Huyện, Hà Duyệt yêu cầu Ngô Quý không cần nghỉ tạm ở khách điếm, Ngô Quý nhưng thực lo lắng, bất quá tình huống cấp bách chỉ có thể nghe lời Hà Duyệt nói vội vàng lên đường. Tuy nói sáu tháng mang thai không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng đường xe lâu như vậy kéo dài, đường đi thì xóc nảy, vẫn là làm thân thể đang tính là tốt bị bệnh.
Lúc này mới rời lhoir Tuyết Dương Thành ba ngày, Hà Duyệt liền ngã bệnh, tuy nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được nhưng tình huống hiện tại nhất định phải để Hà Duyệt có không gian nghỉ dưỡng.
Ngô Quý nhíu mày nhìn đại phu vì Hà Duyệt bắt mạch, cũng hỏi: "Đại phu, tình huống của muội muội ta thế nào?"
Đại phu trẻ tuổi thu hồi tay, đứng lên đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, viết lên phương thuốc đưa cho Ngô Quý, "Tiểu ca, muội muội ngươi chỉ có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày ăn chút đồ bổ liền tốt rồi, bất quá, huynh đài à, muội muội ngươi chính là mang thai sáu tháng, tàu xe mệt nhọc như vậy, sẽ làm vị cô nương này hết sức thông khổ."
Quả nhiên như thế, Ngô Quý từ khi Hà Duyệt nói đến không cần nghỉ ngơi liền biết sẽ phát sinh chuyện này, không nghĩ tới nhanh như vậy lại xảy ra, thở dài một tiếng, sau khi cảm tạ đại phu liền đi bốc thuốc, cũng gọi tiếu nhị ngao tốt dược đưa tới.
"Ngô Quý."
Ngô Quý vội vàng tiến lên, nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt khẩn trương bắt lấy tay Ngô Quý, "Thanh Loan Quốc có phải hay không công vào rồi, quân chúng ta thua, có phải hay không!?"
"Hà Duyệt, ngươi gặp ác mộng thôi, không có việc này."
Ác mộng! Hà Duyệt nhìn khắp nơi, khách điếm? Trên giường. Nói vậy chính là.... "Lại là ác mộng."
Hà Duyệt vuột đầu, Ngô Quý đứng dậy đi đến bên bàn đem thuốc đến cho Hà Duyệt, "Đại phu nói, ngươi mệt nhọc quá độ, yêu cầu tĩnh dưỡng."
"Tĩnh dưỡng?" Hà Duyệt cho Ngô Quý một ánh mắt ngươi đừng đùa ta a, Ngô Quý kiên định gật đầu, Hà Duyệt nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay Ngô Quý, tiếp nhận uống một ngụm, nói: "Ngô Quý, thân thể ta hiện tại chỉ có làm trì hoãn thời gian, người cầm trúc vang một mình xuất phát đi Tang Khúc Huyện đi."
Bình luận truyện