Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 45



"Hồi Hoàng Thượng có thể dùng, bất quá cần cân xứng mấy vị dược dẫn."

Lãnh Diệc Hiên dư quang nhìn Triệu Du một cái, quay đầu nói: "Lý Minh, chuyện của Du Quý Khanh liền giao cho ngươi."

Lý Minh quỳ xuống: "Thần quyết không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng, sẽ toàn lực chữa bệnh cho Du Quý Khanh."

Triệu Du bây giờ mới ý thức đượcLãnh Diệc Hiên đây là thực sự muốn trị bệnh cho hắn, chút xót cảm động, khóe mắt hỗn loạn một tia nước, vội vàng đứng dậy đi về phía trước quỳ xuống mặt đất, "Thần thị khấu tạ Hoàng Thượng."

"Du Quý Khanh gần đây ngươi phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, trẫm cho ngươi không cần tham gia Thiên Vũ Chương."Lãnh Diệc Hiên thực nghiêm túc nói lại đổi lấy một đống tầm mắt kinh ngạc, ngay cả Hà Duyệt cũng lộ ra biểu cảm không thể tin được.

Tầm mắt cực nóng tràn ngập thâm tình, đây là điều mà Hà Duyệt nhìn được từ ánh mắt Triệu Du lên ngườiLãnh Diệc Hiên, màLãnh Diệc Hiên vẫn giữ nguyên biểu tình nghiêm cần trước sau như một nhưng Hà Duyệt vẫn nhìn ra ẩn sâu trong đôi mắt đen kia là một tia quan tâm. Không biết vị sao một cỗ vị chua xè tràn lên, tay bị cầm nháy mắt kéo xuống cũng làmLãnh Diệc Hiên chú ý tới gợi lên một tia cười đầy thâm ý.

Hòa Hương Viên hội tụ lần thứ ba cùng với hai lần trước bất đồng chỉ là nới mà nam thị cùng nữ phi giao lưu mà lần này trừ bỏ việc Hoàng Thượng sẽ tham gia còn có thưởng rượu ngâm thơ.

Các ngươi không nghe lầm, chính là ngâm thơ, việc này đối với Hà Duyệt xuyên không qua đây quả là một thử thách lớn, cũng may hắn xuyên từ thế kỷ 21, mấy đầu thơ cổ kinh điển hắn vẫn là biết đến tuy rõ ràng không phải là do hắn sáng tác.

Đức Phi Từ Tuệ ngâm một bài thơ về hoa đào, rất là nhu mỹ vì thế còn đượcLãnh Diệc Hiên khen ngợi vài câu làm Đức Phi tràn đầy vui sướng, Hoa Thần cũng không cam lòng yếu thế, một bài ca tụng hoa sen cũng rất ưu nhã, hơn nữa lại là do chính Thượng Quan Tuyết viết, cũng đượcLãnh Diệc Hiên tán thưởng.

Những người khác tuy rằng không nói ra được những câu hay nhưng ít nhất cũng ngâm được hai câu, chỉ có Hà Duyệt vẫn lẳng lặng lắng nghe, vì thế Tưởng Di mở miệng cười nói: "Nghe nói Duyệt Thượng Thị đọc đủ thứ thi ca, nói vậy chắc chắn thơ từ cũng không tồi."

Chung quanh ong ong nháy mắt trấn tĩnh xuống, ánh mắt nhất trí nhắm về phía Hà Duyệt, có xem kịch, có chờ mong, có trào phúng chờ chế giễu, tóm lại, tất cả mọi người đang chờ Hà Duyệt ngâm thơ, Hà Duyệt cũng không mất hứng, đầu không ngừng xoay chuyển những bài thờ đã từng xem qua nhưng không một cái nào phù hợp với hoàn cảnh hôm nay.

Từ Tuệ thấy Hà Duyệt không có mở miệng, cười nói: "Tịch Tần, này ngâm thơ phải chú ý tới ý cảnh, ta thấy đều là tự nhiên sáng tác nếu lập tức ngâm ra như vậy không có hiệu quả."

"Đức Phi tỷ tỷ nói sai rồi, Du Quý Khanh không phải ngâm thơ nhanh sao?"

Đức Phi nhìn thoáng qua Tưởng Di, mặt Tưởng Di mỉm cười không rõ tâm tư, Từ Tuệ thu hồi tầm mắt nhìn về phía Triệu Du, Triệu Du cũng coi như thức thời không có đứng ngây người, cười nói:" Thần thị tài học nông cạn, thớ khó có thể lọt tai, nếu luận về tào học làm sao có thể so với Tịch Tần, ai chẳng biết Tịch Tần là đệ nhất tài nữ kinh thành."

Hay! Tiết mục lại một lần nữa dừng trên người Tưởng Di, điều này làm cho những người ở chỗ kín vui vẻ trầm trồ khen ngời, Liễu Lam Nhi vì thế mà cũng không nhịn được cười phụt ra vài tiếng, các biểu tình vui sướng làm Tưởng Di hỏa khí công tâm, bàn tay trong tay áo cũng siết chặt thật lâu không buông.

Phi, cung đấu ngươi tới ta đi, thật không xuất sắc, nhưng Hà Duyệt vẫn biết chính mình cần ngâm một vài câu thơ bằng không sự việc hôm nay qua đi chỉ sợ khắp cái Huyền Minh Quốc này đều nói chính mình vô năng mất. Cũng may một hồi đấu đá vừa rồi cũng đủ cho Hà Duyệt thời gian, trời xanh không phụ người có lòng, Hà Duyệt cuối cùng cũng tìm được một câu phù hợp với ý cảnh ngày hôm nay.

Hà Duyệt giật giật thân mình tiến lên nửa bước hướng Lãnh Diệc Hiên chắp tay: "Thần thị tài hèn học ít."

"Không sao, cứ nói nghe một chút."

Hà Duyệt nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên cười quỷ dị, quay mắt nói: "Hà phong đưa hương khí, trúc lộ tích thanh vang."

Đây là một câu thơ cổ của Vương Hạo Nhiên, không có đọc hết hẳn là không khoe khoang đi? Hà Duyệt khẩn trương nhìn Lãnh Diệc Hiên, lại không chờ đượcLãnh Diệc Hiên nói gì đã nghe thấy Vân Vương Lãnh Vân Diệu nói: "Không tồi, nói ra được sự vật sự việc đặc sắc."

Hà Duyệt không thể không bội phục mấy cổ nhân này, một câu ngắn ngủi mà có thể nhìn ra được hàm ý sâu sắc trong đó.

"Quả nhiên tài đức vẹn toàn, tài học của Duyệt Thượng Thị tỷ tỷ bội phục." Từ Tuệ khen hai câu đưa tới những người khác ca ngợi, nhất thời những lời nói đều xoay quanh Hà Duyệt làm Hà Duyệt không biết cười thế nào mới tốt.

Lãnh Diệc Hiên nhưng thật ra thức thời giúp một chút, ca ngời Hà Duyệt hai câu liền đem ra đề tài khác, cớ những chuyện thú vị từ dân gian bên ngoài từ miệng Tiêu Sở Nhiên bật ra cũng là một phen phong vị. Bất quá làm người khác cảm thán chính là Tưởng Di thế nhưng xung phong khiêu vũ, người này không phải hàm súc sao? Như thế nào hôm nay lại tích cực như vậy?

Xung phong nhận việc khiêu vũ là tốt nhưng ai kêuLãnh Diệc Hiên không có hứng thú liền không đồng ý đề nghị của Tưởng Di làm Tưởng Di mất hết mặt mũi, cả khuôn mặt trắng không còn huyết sắc. Không biết có phải trùng hợp hay là cố ý, dưới gối Lãnh Diệc Hiên có hai đứa nhỏ- Đại công chúa Lãnh Sương cùng Nhị công chúa Lãnh Hiền chạy tiến vào, Lãnh Sương thế nhưng lanh lợi chạy tới trước mặtLãnh Diệc Hiên thỉnh an, Lãnh Hiền lại chạy thẳng đến trước Tưởng Di làm Tưởng Di một phen hoảng sợ, mau chóng nói: "Hiền Nhi, còn không mau chạy nhanh tới trước phụ hoàng thỉnh an."

Lãnh Diệc Hiên từ lúc hai nhi nữ của chính mình tiến vào đình viện sắc mặt đã bắt đầu khó coi, hiện giờ nhìn nhị nhi nữ không tôn kính như thế càng thêm không vui, đen mặt đặc biệt dọa người liền dọa tới luôn Lãnh Hiền vốn định thỉnh an.

Tưởng Di trong lòng sốt ruột hoảng loạn, hiện tại Hoàng Thượng không có hoàng tử, chỉ có hai vị công chúa, nếu nhi nữ của chính mình không lấy được lòng Hoàng Thượng, nàng làm sao có thể lần nữa mang thai hạ sinh hoàng tử, thống lĩnh lục cung. (Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ)

Tưởng Di không ngừng lôi kéo Lãnh Hiền ra trước, Lãnh Hiền lại khẩn trương không ngừng lôi kéo quần áo Tưởng Di làm Tưởng Di lòng như lửa đốt cũng làm cho những người khác thực chê cười.

"Nàng không muốn lại đây thì đừng ép!"Lãnh Diệc Hiên lạnh giọng nói làm Tưởng Di như bị đẩy vào hầm băng, khuôn mặt trắng bệch không nhúc nhít, phản phất như muốn ngất xỉu đặc biệt dọa người.

Hà Duyệt không thích Tưởng Di nhưng tiểu hài tử là vô tội, lần trước Lãnh Sương lưu lại cho hắn ấn tượng rất tốt, biết Lãnh Sương tâm niệm phụ hoàng, còn hài tử này so với Lãnh Sương còn nhỏ hơn sao có thể nhớ nhung nhiều đươc. Trộm lôi kéo cánh tay áo Lãnh Diệc Hiên,Lãnh Diệc Hiên biết Hà Duyệt là có ý gì, nhìn về trước Lãnh Sương đang khẩn trương không thôi, thu hồi khí lạnh khôi phục một chút ôn nhu nói: "Sương Nhi lại đây cho phụ hoàng nhìn xem."

Lãnh Sương nghe thấy phụ hoàng nhà mình kêu gọi, treo một bộ mặt tươi cười chạy đến bên cạnhLãnh Diệc Hiên, đương nhiên còn không quên hướng Hà Duyệt thỉnh an, điều đó làmLãnh Diệc Hiên rất vừa lòng, duỗi tay ôm Lãnh Sương ôm vào trong ngực, nhu hòa nói: "Sương Nhi có nhớ phụ hoàng không?"

"Nhớ, Sương Nhi rất nhớ phụ hoàng." Lãnh Sương nói xong còn không quên ở trên mặtLãnh Diệc Hiên hôn hôn, Lãnh Diệc Hiên ôn nhu xoa xoa đầu Lãnh Sương, không khí hai cha con hài hòa làm cho rất nhiều người đỏ mắt. Đương nhiên có một người vui mừng nhất chính là Hiền Phi Liễu Lam Nhi, dù sao cũng là mẫu thân thân sinh, con của mình được phụ hoàng coi trọng như thế đương nhiên cao hứng.

Đại khái là chú ý thấy Lãnh Sương được phụ hoàng chính mình ôm, Lãnh Hiền cũng buông ra lôi kéo quần áo Tưởng Di chạy lên trước, "Phụ hoàng."

Lãnh Diệc Hiên khẽ lên tiếng liền không phản ứng gì nữa có thể thấy được hắn vẫn còn để ý chuyện vừa rồi, Tưởng Di sắc mặt trắng bệch cắn cắn môi, những người khác cũng không dám nói lời nào, Thục Phi bèn tiến lên giải vây: "Hoàng Thượng, Hiền Nhi xuất cung đã lâu không gặp phụ hoàng, người còn lạ lẫm xin Hoàng Thượng chớ trách."

Lời của Thượng Uyển Như cũng chính là lời nói của nhiều người, rốt cuộc cũng vì Tịch Tần mới hồi cung không lâu, Nhị công chúa đi theo cũng mới trở về, lần đầu tiên gặp thánh nhan sao có thể không sợ hãi? Miệng phồng phồng, một đôi mắt to nghẹn đủ ủy khuất, nhìn thật đáng thương, Hà Duyệt nhìn cũng không đành lòng, lại một lần nữa lôi kéo áoLãnh Diệc Hiên,Lãnh Diệc Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Duyệt, nhẹ giọng thở dài một hơi rồi vươn tay ra, Lãnh Hiền cũng coi như thông minh, cao hứng chạy tới bên ngườiLãnh Diệc Hiên, ôm chặt lấyLãnh Diệc Hiên ủy khuất hô: "Phụ hoàng."

Người Huyền Minh Quốc đặc thù quy định, Lãnh Sương cùng Lãnh Hiền một năm cũng khó mà gặp mặt phụ hoàng, nếu hôm nay không phải là Hòa Hương Viên hội tụ đặc thù chỉ sợ là tới Thiên Vũ Chương mới có thể nhìn thấy. NhìnLãnh Diệc Hiên ôm hai đứa nhỏ bộ dáng tươi cười cũng coi như cấp cho chốn hậu cung băng lãnh này một tia ấm áp, Tưởng Di nhịn không được đối với Hà Duyệt gật đầu cảm tạ, đương nhiên cảm tạ là bây giờ còn về sau sử dụng thủ đoạn gì thì chắc chắn không nương tay!

Lãnh Vân Diệu nhìn đệ đệ mình ôm hai đứa nhỏ bộ dáng cha con tình thâm, trong lòng tràn đầy hâm mộ, ánh mắt nhìn trên người Tiêu Sở Nhiên, trong lòng có chút lo lắng, liền tính về sau nếu hai người ở bên nhau thì có được đứa nhỏ thuộc về họ hay không, rốt cuộc Lân nhi cũng rất khó thụ thai sinh tử. (Tán còn chưa được mà còn loạn tưởng:J)

Đương nhiên, Lãnh Vân Diệu cũng từ sự tình hôm nay mà biết đệ đệ mình muốn hoàng tử, nhưng hoàng tử này xem ra không dễ dàng gì, chỉ có thể nhìn xem trời cao có ban ân huệ này cho Hà Duyệt hay không thôi!

Cùng hai nhi nữ thân mật ở chung xong,Lãnh Diệc Hiên liền giao hai công chúa cho Tôn Đạo Toàn, nói: "Đại công chúa và Nhị công chúa cũng không còn nhỏ, là thời điểm đi Lâm Tĩnh Cung học tập, Tôn Đạo Toàn, ngươi đi an bài một chút, ngày mai liền đưa đi Lâm Tĩnh Cung để Ngụy Lương tự mình dạy dỗ."

"Nô tài tuân chỉ!"

Trong nháy mắt trần ai lạc định làm Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di choáng váng. Hà Duyệt có chút không hiểu, nghe ý tứ hẳn là đưa đi học tập, nhưng vì sao từ mặt Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di lại thấy vẻ kinh ngạc?

(*Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc)

Hiền Phi Liễu Lam Nhi là người phản ứng đầu tiên, vội vàng quỳ trên mặt đất, sốt ruột cầu xin: "Hoàng Thượng, Sương Nhi mới năm tuổi còn nhỏ......."

"Ba tuổi đã học thuộc Tam Tự Kinh, còn nhỏ?"

Một câu ý lạnh ném qua, Liễu Lam Nhi ngậm miệng, mà Tưởng Di cũng chỉ có thể nén giận không nói nhưng thật ra nàng rất kỳ vọng có thể có quyền quản giáo chính hài tử của mình bất quá nguyện vọng này cuối cùng cũng thất bại,Lãnh Diệc Hiên một chút hòa hoãn nói: "Vậy Đại công chúa và Nhị công chúa liền giao cho Thục Phi dạy dỗ."

Thượng Uyển Như có chút giật mình, nhưng thật mau cúi đầu lãnh chỉ, "Thần thiếp tuân chỉ."

Chẳng lẽ không phải chính mẫu thân mình quản giáo sao? Hà Duyệt càng thêm không hiểu cung quy của Huyền Minh Quốc, không đúng, tổng cảm thấy cung quy không phải chỉ quy định một loại như vậy, cũng coi như Thải Hà thông minh, lặng lẽ tới gần bên tai Hà Duyệt giải thích, Hà Duyệt vì thế cảm thán quả nhiên người cổ đại thật phức tạp.

Nguyên lai hậu cung Huyền Minh Quốc có quy định, nếu dưới trướng Hoàng Thượng có hoàng tử thì có thể do chính mẫu thân mình quản giáo, cùng lúc nếu sinh ra hài nữ dù mẫu thân thân phận có thấp kém thì cũng không mất quyền dạy dỗ con cái; nhưng nếu dưới gối Hoàng Thượng vẫn chưa có hoàng tử, trừ bỏ những người cai quản Đông Tây khu ra, một khi sinh hài nữ trên một tuổi đều sẽ mang đến cho Quý Phi hay Vinh Thần nuôi nấng, nếu hậu cung không người cầm quyền liền từ Hoàng Đế hạ lệnh xem ai sẽ nuôi nấng các công chúa.

Hiện tại hai vị công chúa đều đã vượt qua tuổi, lại chưa được an bài liền có chút không hợp lễ nghi. Cho nên khi nghe đến hai vị công chúa do Thục Phi Thượng Uyển Như giáo dưỡng, hậu cung không có nửa câu oán hận Hà Duyệt cũng nghĩ như thế.

Vấn đề nuôi nấng công chúa được sắp đặt xong,Lãnh Diệc Hiên liền cho hai vị công chúa đi xuống, lúc đi thanh âm thút thít kia làm người khác không nhịn được đau lòng, nhìn Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di sắc mặt trắng bệch, Hà Duyệt liền có chút lo lắng cho Thục Phi.

Nhưng Thục Phi tựa như không có việc gì, còn tươi cười nhiệt tình nói: "Hiền Phi muội muội, Tịch Tần muội muội yên tâm, ta sẽ đối xử hai vị công chúa như con ruột của mình."

Liễu Lam Nhi kéo kéo một điệu cười dối trá, Tưởng Di căn bản cười không ra nhưng cũng không cho Thượng Uyển Như xem sắc mặt gì. Thục Phi nói xong, không khí nặng nề cứng đờ, Lãnh Vân Diệu vẫn luôn sinh động cũng nhắm mắt yên lặng. Có lẽ là không ai lên tiếng,Lãnh Diệc Hiên cũng không có sắc mặt tốt làm Hà Duyệt sợ tới mức vội vàng lên tiếng nói: "Hoàng Thượng, cứ uống rượu mãi cũng không tốt, Thần thị có một trò thần kỳ này nếu không ngại thì cứ xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện