Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 97



Xuân năm, hiện đại gọi là Tết âm lịch, một ngày này Tử Mạch Quốc Bạch Sương Thành hỷ khí dương dương, náo nhiệt phi phàm, mặc kệ là hán tử, nữ nhân hay là Lân nhi đều sẽ vào ngày Xuân năm này mà mặc vào phục sức mới mừng năm mới ra cửa chúc mừng hay là đạp thanh.

Đèn lồng, hương bao, túi tiền, quần áo xinh đẹp, ở Bạch Sương Thành người tới ta đi, mà lúc này trong Thiên Phượng Cung chính là không ngừng đón tiếp những vị phi tần đến tặng quà chúc phúc.

Hà Duyệt vì ứng phó với những vị phi tần nhiệt tình này, giờ Mẹo liền dậy, giờ Thìn liền mang những lễ vật chuẩn bị trước, gương mặt tươi cười cùng các vị phi tử hậu cung và một ít quan viên tới thăm, loại này cực kỳ giống chuyện Hoàng Hậu nên làm liền không thèm để Phượng Dạ xem sắc mặt.

Phượng Dạ vì không để Hà Duyệt luôn luôn buồn bực mình liền lập tức phái người chuẩn bị chuyện xuất cung, lúc này Hà Duyệt mới thay đổi biểu tình, thay một thân trường bào năm mới màu đỏ, phủ thêm áo choàng lông tuyết hồ liền cùng Phượng Dạ lên xe ngựa ra ngoài.

Vừa ra hoàng cung, Hà Duyệt cùng Phượng Dạ trước hết đi tới Tướng quân phủ của Tần Phong, hàn huyên một chút sau đó mới đi ra ngoài du ngoạn. Lúc này đã gần buổi trưa, người trên đường không ngừng nhiều lên, vì không để Hà Duyệt xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì Phượng Dạ cơ hồ là đi theo Hà Duyệt không rời một bước, cũng thực sự làm Hà Duyệt phiền lòng.

Đứng ở trước sân khấu coi tạp kỹ, Hà Duyệt nhìn một hồi sau đó xoay người rời đi, Phượng Dạ nhìn thấy Hà Duyệt đứng ở trước một quán nhỏ lựa đồ vật cũng không tiến lên quấy rầy mà là cùng Tần Phong đứng chung một chỗ nói: "Thu thập được tin tức gì rồi?"

"Đã thẩm tra, xác thực có việc này."

Phượng Dạ nhắm chặt đôi mi, ánh mắt nhìn Hà Duyệt, Tần Phong cũng nhìn theo, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, thuộc hạ cho rằng việc này vẫn là nói cho Hà công tử cho thỏa đáng."

Việc này Phượng Dạ hiểu, nhưng.... Nếu đem việc này nói cho Hà Duyệt, Hà Duyệt nhất định sẽ....rời bỏ hắn, này không phải là điều mà Phượng Dạ muốn thấy nhất, "Thôi, việc này trẫm tự có suy tính, bên biên cảnh phái thêm nhiều người qua đó, trẫm phải là người nắm được tin tức sớm nhất, còn có, kinh thành đừng quên canh phòng nghiêm ngặt."

"Thuộc hạ minh bạch, Hoàng Thượng yên tâm."

Phượng Dạ cùng Tần Phong thần thần bí bí nói chuyện với nhau không để Hà Duyệt biết, Hà Duyệt vẫn là đang chuyên tâm chọn lựa những món đồ da lông tinh mỹ bên kia, có cái da lông che tay còn có bao đầu gối, thậm chí còn có chiếc mũ nhỏ xinh, cầm lấy đỉnh mũ đỏ đỏ, Hà Duyệt nhịn không được nghĩ đến hai vị công chúa trong hoàng cung Huyền Minh Quốc, ân, mua thứ này các nàng nhất định rất thích.

Thanh toán tiền mua mấy món da lông kia xong, Hà Duyệt liền tiếp tục du lịch, đi xuống phố, Hà Duyệt nhìn đến đại đa số người bán hàng đều là bán những món đồ da lông mà chính mình sản xuất hoặc là các loại thịt cá bắt được từ Mã Châu Hà hay thịt các loại động vật hoang dã, mà rau dưa tơ lụa, hoa quả đích thực ít đến đáng thương.

Hà Duyệt cân nhắc không biết có thể hay không liên kết mậu dịch được cho hai nước thì một bên gọc trong tửu quán truyền đến những thanh âm khẩn trương, Hà Duyệt buông hà bao trong tay, đi đến dòng người dày đặc bên trong tửu quán.

"Ngươi nói chính là sự thật?" Một hán tử cường tráng đập bàn kêu to.

Một hán tử hung mãnh dùng âm thanh thô tráng của mình nói: "Đương nhiên là thật rồi, Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc đang đánh nhau ai chẳng biết, ngươi thế nhưng không biết?"

"Thiên a! Ta liền nói Thanh Loan Quốc này không phải là thứ tốt mà, rình mò Huyền Minh Quốc lâu như vậy thậm chí còn muốn rình trộm quốc gia ta, nếu không phải hiện tại mùa đông giá rét không chừng Thanh Loan Quốc này tấn công trước là Tử Mạch Quốc a!"

Ngươi chung quanh đều gật đầu tán thành, Thanh Loan Quốc bá đạo tàn nhẫn vô lễ mọi người đều biết, Huyền Minh Quốc cũng thật là khổ, Thanh Loan Quốc một khi chủ động khơi mào chiến sự quả thật không phải chuyện đùa.

Hà Duyệt nghe thấy Huyền Minh Quốc mình đang cùng Thanh Loan Quốc đánh nhau sặc mặt liền trở nên cực độ khó coi, Huyền Minh Quốc đang chiến tranh, vì cái gì hắn không biết, Phượng Dạ chính là đang che đậy chuyện này? Hà Duyệt lắc đầu, mặc kệ là có dấu giếm hay không hắn cần phải nhanh chóng rời đi.

Hà Duyệt từ trong đám người ầm ĩ rời đi, xoay người liền đụng phải một nữ tử, Hà Duyệt lập tức dừng lại, xin lỗi nói: "Cô nương, ta không cố....hả... Tử Ngọc!"

"Chủ tử!" Tử Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này sẽ tìm được Hà Duyệt, kích động tiến lên thỉnh an: "Chủ tử, Tử Ngọc cuối cùng cũng tìm được người."

Hà Duyệt bị chuyện chính mình đụng trúng Tử Ngọc mà dọa sợ, sau khi đối phương thỉnh an liền hồi hồn nâng Tử Ngọc dậy, "Tử Ngọc, thật là ngươi?"

"Vâng, nô tỳ là Tử Ngọc."

Hắn trăm cay nghìn đắng chờ người tới Bạch Sương Thành đón không nghĩ tới sẽ gặp được Tử Ngọc ở dịp tình cờ này, Hà Duyệt cao hứng bắt lấy tay Tử Ngọc, "Tử Ngọc, có thể gặp được ngươi ở đây thật tốt quá."

Tử Ngọc cũng lộ ra nụ cười đã lâu không nhìn thấy, cuối cùng đỡ Hà Duyệt nói: "Chủ tử, chúng ta qua bên kia nói chuyện."

Hà Duyệt gật đầu, vội vàng cùng Tử Ngọc tiến vào hẻm nhỏ, Tử Ngọc vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ bảo hộ chủ tử không tốt, hại chủ tử chịu không ít khổ cực, thỉnh chủ tử trách phạt."

Bị không ít khổ, xác thật, hắn một đường này đi thật sự chịu tội không ít a, nhưng cuối cùng vẫn có thể bình an không có chuyện gì mà sống sót, còn nhận thực được không ít người cũng không có gì không đáng, duỗi tay nâng Tử Ngọc dậy, "Ta không trách các ngươi, ngày ấy tình huống khẩn trương, ngươi cùng Thải Hà đã dốc toàn lực."

"Chủ tử..."

"Được rồi, chủ tử ngươi lại không phải kẻ nhỏ nhen, nói không trách các ngươi rồi mà."

Biết Hà Duyệt tốt tính Tử Ngọc cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, cười nhạt sau đó ngeh được Hà Duyệt hỏi: "Tử Ngọc, ngươi như thế nào lại ở Bạch Sương Thành?"

"Hoàng Thượng từ lúc người gửi thư về biết được chủ tử còn sống liền phái Vô Phong đi tìm chủ tử, ai ngờ chủ tử đã bị Hoàng Đế Tử Mạch Quốc đón đi, Hoàng Thượng biết được tin tức liền mệnh lệnh nô tỳ tới tìm chủ tử đẻ bảo hộ người."

Lãnh Diệc Hiên thu được thư của hắn rồi, Hà Duyệt đối với chuyện này thật cao hứng, Ngô Quý thực sự giúp mình không ít, Hà Duyệt nhớ tới tin tức mới nghe được ở tửu lâu, nghiêm túc hỏi: "Huyền Minh Quốc có phải hay không cùng Thanh Loan Quốc chiến tranh?"

Tử Ngọc trầm mặc một hooig mới nói: "Đầu năm đã khai chiến, thời gian này vừa kết thúc trần đầu tiên."

"Tình hình chiến trường thế nào?" Hà Duyệt khẩn trương hỏi.

Tử Ngọc cúi đầu, "Tình hình chiến đấu không tốt lắm, binh lực cách nhau quá xa, hơn nữa khai chiến vào lúc trời đông giá rét, đối với chúng ta bất lợi vạn phần, từ trận chiến đầu tiên đã tử vong hơn ngàn người, chủ tử!"

Hà Duyệt ổn định được bước chân, thở ra một hơi, phất tay nói: "Ta không có việc gì." Trận thứ nhất liền thua thảm như vậy, kế tiếp còn đánh được như thế nào?

"Chủ tử đừng lo lắng, tuy nói rằng trần đầu chúng ta thua nhưng Thanh Loan Quốc cũng không có kết cục tốt."

Đây là qua trận chiến, địch thương tám ngàn, tổn hại một trăm, cái tiện nghi gì cũng đừng hòng nhặt được.

"Chủ tử hiện tại cái gì cũng không nên nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng thai, chờ khi hoàng tử xuất thế chiến dịch này cũng kết thúc."

Chiến tranh kéo dài càng lâu đối với quốc gia càng bất lợi, huông chi đầu với Thanh Loan Quốc binh lực cường hãn, Hà Duyệt nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng chính là ở chiến trường?"

Tử Ngọc gật đầu, "Từ khi biết được Thanh Loan Quốc muốn gây bất lợi cho triều ta, Hoàng Thượng liền hạ chỉ muốn địch thân xuất chinh."

"Thế còn triều đình?"

"Triều đình do Vân Vương chủ trì, Tả tướng đại nhân cùng vài vị tướng quân theo Hoàng Thượng đi chiến trường."

Tiêu Sở Nhiên thế nhưng lại đi chiến khu, Hà Duyệt có chút khiếp sợ, Tử Ngọc nhìn chằm chằm Hà Duyệt cau mày, vội vàng tiến lên nói: "Chủ tử, về chuyện người bị oan hại chết Vương Ngọc, đã điều tra rõ, cùng chủ tử người không quan hệ, Hoàng Thượng đã hạ chỉ cho "chủ tử" xuất cung ra ngoài Thái thị phủ tĩnh dưỡng một thời gian.

Lãnh Diệc Hiên hạ chỉ, Hà Duyệt nhưng thật ra minh bạch dụng ý Lãnh Diệc Hiên, hắn chính là muốn lưu lại một phương tiện để Hà Duyệt lấy cớ đó hồi cung nhưng tại sao? Không phải bây giờ hắn liền về sao?

"Tử Ngọc, Hoàng Thượng nói người đón ta về Huyền Minh Quốc?"

Vấn đề Hà Duyệt làm Tử Ngọc yên lặng không nói, Hà Duyệt nhận thấy được điều không thích hợp, nhanh chóng ép hỏi: "Tử Ngọc, ta không hy vọng ngươi giấu ta bất cứ chuyện gì."

"Chủ tử..."

"Ta là Huyền Minh Quốc Tuệ Thần, Huyền Minh Quốc lúc này gặp nạn, ta sao có thể ngồi im mặc kệ."

Tử Ngọc cúi đầu, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng hy vọng chủ tử an tâm ở Tử Mạch Quốc tĩnh dưỡng, chờ chiến sự vững vàng liền đón chủ tử về Huyền Minh Quốc."

Chiến sự vững vàng, này là muốn cái gì, Hà Duyệt đối với mệnh lệnh của Lãnh Diệc Hiên có chút bất mãn, Tử Ngọc phát giác vội vàng giải thích: "Chủ tử, Hoàng Thượng là lo lắng người lúc này trở về Huyền Minh Quốc, thứ nhất là đường xe mệt nhọc không tốt cho hoàng tử, thứ hai là lúc này Huyền Minh Quốc có chút loạn, Hoàng Thượng lo lắng người lúc này trở về sẽ có người nhân cơ hội này gây bất lợi, mới..."

Một phen giải thích, Hà Duyệt cũng coi như minh bạch dụng ý của Lãnh Diệc Hiên, xác thực lúc này Huyền Minh Quốc không an ổn, hơn nữa hắn có thai, nếu lúc này trở lại Phục Tương Thành, trở lại hoàng cung, cái đám Đức Phi hận hắn thấu xương kia không nhân cơ hội xuống tay mới có quỷ, khi đó Lãnh Diệc Hiên có gấp rút trở về cũng không kịp, ít nhất ở đây còn có Phượng Dạ uy quyền tối cao bảo vệ, huống chi phi tần Tử Mạch Quốc đối với hắn rất tốt, Hà Duyệt cơ bản không lo lắng ở đây sẽ bị ai làm hại mình.

Chính là hắn không phải là loại người chờ chết, hắn sợ Lãnh Diệc Hiên ở chiến trường xảy ra chuyện, rốt cuộc tên Viên Cẩm Hồng kia cũng là con người gian xảo, chuyện Lạc Hoa Cung lần trước chính là mật thám của Thanh Loan Quốc, nếu Viên Cẩm Hồng lần nữa phái nội gián qua, tung ám chiêu chỉ sợ lúc đó....

"Chủ tử, người có phải hy không thân thể không khỏe? Tiểu hoàng tử lăn lộn người?" Tử Ngọc lo lắng hỏi, ngay sau đó duỗi lấy tay bắt mạch cho Hà Duyệt.

Hà Duyệt bắt lấy tay Tử Ngọc, nghiêm túc nói: "Tử Ngọc, ta phải rời khỏi nơi này."

Tử Ngọc khiếp sợ, "Chủ tử, người nói cái gì? Rời khỏi nơi này, đi đâu?"

Hà Duyệt nhìn ra núi tuyết trắng xóa xa xa sau đó thu hồi tầm mắt, hít sâu một ngụm, nói: "Tử Ngọc, ta muốn đi chiến trường." (*Ta chính thức thông báo sắp có biến =)))))

"Không được!" Tử Ngọc nghe thấy Hà Duyệt muốn đi chiến trường, lắc đầu nói: "Chủ tử, chiến trường đao thương không có mắt, không nói đến Hoàng Thượng có đồng ý hay không nô tỳ cũng sẽ không đồng ý, chủ tử, người không vì bản thân cũng phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ a!"

Hài tử..... Hà Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua bụng chính mình, nếu quả không đi.... Hà Duyệt nhìn Tử Ngọc kiên trì, liền cười nói: "Được, ta không đi là được rồi đi. Tử Ngọc, ngươi nếu ở Bạch Sương Thành vậy hỏi thăm tình hình chiến trường nhiều thêm chút, ta muốn biết mọi tin tức."

Chỉ cần không đi, Tử Ngọc nhất định đồng ý, "Nô tỳ sẽ hỏi thăm, chủ tử người nên thư thái tinh thần."

Có Tử Ngọc đảm bảo, Hà Duyệt cũng tạm thời thu hồi bất an, dò hỏi nơi Tử Ngọc ở sau đó mới cùng Tử Ngọc tách ra, mà lúc này Phượng Dạ thiếu chút nữa lật tung cả Bach Sương Thành lên.

Hắn chẳng qua chỉ cùng Tần Phong nói chút chuyện Hà Duyệt đảo mắt một cái liền không thấy, mà cung nữ đi theo Hà Duyệt cũng không biết hắn ở đâu làm Phượng Dạ hận không thể giết người, cũng may cuối cùng Hà Duyệt từ một con hẻm nhỏ bước ra mới có thể làm đám cung nữ bảo toàn tính mạng.

Phượng Dạ một khắc thấy Hà Duyệt kia liền kích động tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt đẩy đẩy nhưng hoàn toàn bất động, bất mãn hô: "Phượng Dạ!"

Phượng Dạ buông Hà Duyệt, lo lắng hỏi: "Có hay không bị thương, hài tử có khỏe không?"

Từ thần sắc khẩn trương lo lắng của Phượng Dạ, Hà Duyệt liền biết việc mình biến mất đã dọa đến người này, cúi đầu xin lỗi nói: "Thực xin lỗi."

Phượng Dạ cũng rõ ràng hàm ý xin lỗi của Hà Duyệt, mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không có việc gì liền tốt rồi."

Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn Phượng Dạ, Phượng Dạ ôn nhu sửa sửa tóc mái cho Hà Duyệt, nói: "Mệt rồi đi? Chúng ta hồi cung dùng bữa."

Hy vọng không muốn hồi cung liền tan biến, Hà Duyệt thở dài một hơi, bất đắc dĩ đi theo Phượng Dạ, mà Tử Ngọc đứng ở một góc phố nhỏ cũng không một tiếng động biến mất.

(*Sắp có biến nhỏ nha, ta báo trước lần nữa =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện