Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 7: Gặp lại



Lúc tỉnh lại, Minh Phong lấy đồng hồ ra xem, phát hiện mình hôn mê khoảng 10 tiếng. Ngồi dậy xếp bằng, vận công.

Chỉ vận hành một vòng thật ngắn.

“Bội La, ta thành công.”

Ngắn ngủi một câu đủ làm Bội La phát điên.

“Chết tiệt, anh đừng có dùng bộ mặt lạnh như tiền đó để nói chuyện đại sự liên quan đến sinh tử được không. Có chút biểu tình thì sẽ chết à!”

Sẽ không chết, chính là Bội La được xem kịch vui.

Lúc cảm nhận kĩ hơn, Minh Phong phát hiện ma lực trong kinh mạch đã chuyển thành dạng dịch, lúc vận công ma lực chuyển hóa cũng trự tiếp biến thành thể lỏng—— đương nhiên dạng thể chất thì không thể so với nguyên tố. Mỗi lần gia tăng chỉ có thể cao hơn một chút, không biết đến lúc nào mới nhồi đầy thức hải để phát sinh biến chất.

Thêm một tháng sau đó, ma lực dịch hóa thành công mở rộng hỏa cầu thuật cùng thổ tưởng thuật, Minh Phong không biết tốc độ như vậy có nhanh hay không, thật ra Bội La biết nhưng nó lại không chịu nói. Nhưng bản thân Minh Phong rất hài lòng với tốc độc này.

Điểm đáng tiếc duy nhất là nội lực tuy tiến triển rất mạnh nhưng không thể tiến vào tiên thiên chi cảnh. Minh Phong vốn nghĩ so với ma lực không hề có trụ cột, nội lực sẽ biến chất trước. Bội La từng nói cơ thể từng tu luyện nội lực rất thích hợp tu luyện ma pháp thuật quả không sai. Không biết võ sĩ mà tu luyện nội lực thì tốc độ sẽ nhanh cỡ nào? Vấn đề này chỉ chợt lóe trong đầu Minh Phong mà thôi, kế tiếp cậu lại tiếp tục tiến nhập vào quá trình tu luyện. Đã không còn chuyện gì phiền hà, cậu lại tiến hành quá trình tu luyện như cũ. Chính là không bao lâu sau số tri thức Bội La chuyển tới đã tiêu hóa hết, vì thế ngồi thiền cùng kỹ năng tu luyện lại tăng thêm 2h.

Một năm sau.

Minh Phong chậm rãi mở to mắt, nhìn nhìn đồng hồ, vừa lúc là mười giờ. Khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng—— khả năng kiểm soát thời gian đã rất chuẩn.

Theo kỹ năng khai phá, việc luyện tập ngày càng phức tạp, khống chế cũng ngày càng khó. Minh Phong tương ứng gia tăng tỉ lệ thời gian tu luyện kỹ năng. Sau nửa năm, tỉ lệ ngồi thiền cùng luyện tập kĩ năng đã biến thành 1:1, mỗi loại 10h, còn dư 4h cậu dùng để tu luyện vũ kĩ—— đây là nội dung tu luyện được thêm vào sau khi nội lực đọt phá tiên thiên chi cảnh. Tuy không cầu trở thành võ sĩ có cơ thể cường giả, nhưng ít nhất cũng không để mình trở thành gánh nặng trong lúc chiến đấu.

Bởi vì Minh Phong luôn yêu cầu mỗi kĩ năng phải luyện tới hoàn mĩ, nên thời gian một năm, kĩ năng cậu thực sự nắm vững cũng không nhiều, tính ra thì có hỏa cầu thuật, hỏa tường thuật, lưu tinh hỏa vũ, hỏa thuẫn cùng thổ tường thuật, địa thứ, lưu sa thuật, địa liệt thuật, tổng cộng 8 kĩ năng. Tám kĩ năng này đều thuộc loại ma pháp đơn giản, chính là mỗi kĩ năng Minh Phong đều có thể nén nguyên tố trong chớp mắt.

Mỗi kĩ năng đều có tác dụng như tên, dễ nhớ dễ hiểu—— Minh Phong nghĩ vậy. Bất quá Bội La cho rằng người này đang phát huy khả năng đặt tên siêu thối nát của mình mà thôi.

Trong khoảng thời gian một năm này, Minh Phong thực sự say mê nghiên cứu cùng tu luyện ma pháp. Tuy những ngày tháng tu luyện cùng luyện tập rất buồn tẻ vô vị, nhưng cảm giác vui sướng mỗi lần năng lực tăng lên làm cậu muốn ngừng mà không được. Minh Phong thậm chí sinh ra một cảm giác lạc thú của nhân sinh cùng lắm chỉ là thế này thôi (may mắn Phong Hổ không biết ý tưởng của Minh Phong hiện giờ, bằng không phỏng chừng sau này cậu đừng hòng tu luyện nữa).

Vì thế, lúc một năm chấm dứt, tộc nhân đến hỏi có tiếp tục bế quan hay không, Minh Phong không chút do dự trả lời. Vị tộc nhân anh tuấn kia liền lưu lại thực vật đủ dùng trong nửa năm, sau đó quay về bộ lạc phục mệnh.

“Minh Phong, ta có chuyện muốn nói với anh.”

“Sao vậy?” Minh Phong khó hiểu, giọng Bội La thực sự rất nghiêm túc.

“Chúng ta nói về tâm tính của anh hiện giờ. Ta thấy anh bây giờ chỉ sống vì tu luyện, anh đừng quên lúc bắt đầu anh vì sống sót mới tu luyện chứ không phải sống vì tu luyện. Hiện giờ tâm tính của anh có phải đã rối loạn rồi không?”

Minh Phong sửng sốt, sau khi đắm chìm trong tu luyện cậu rất ít khi nghĩ tới chuyện này, hiện giờ bội la nói tới, thật sự làm người ta có cảm giác bừng tỉnh.

“Đúng a, cậu không nói ta cũng không chú ý, cám ơn Bội La.”

Lúc này, Minh Phong thực sự có chút hối hận về quyết định tiếp tục bế quan, nhưng có hối hận cũng vô dụng, vị tộc nhân kia đã trở về, mình sao có thể chạy theo nói không muốn bế quan nữa? Vậy cũng không tốt, mặc kệ thế nào, khoảng thời gian này cứ hảo hảo tu luyện.

Minh Phong quyết tâm sau đó lại bắt đầu chuyên tâm chìm trong tu luyện vô tận, vị tộc nhân kia rời đi vài ngày thì có một vị khách không mời xâm nhập vào nơi Minh Phong bế quan.

Minh Phong đang ngồi thiền dễ dàng phát hiện người xâm nhập, lập tức cũng xác định thân phận của người này—— Phong Hổ. Gặp lại nam nhân làm mình lúng túng muốn chết sắc mặt Minh Phong có chút xấu hổ. Gương mặt anh tuấn nóng lên, quyết định cho đối phương một ‘nghi thức chào đón nhiệt liệt’.

Bên kia, Phong Hổ tiến vào nơi Minh Phong bế quan có chút kinh hãi sự tiến bộ thần tốc của cậu—— một năm trước y có thể dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của Minh Phong, chính là hiện giờ phải mất chút công phu mới tìm được—— tuy nói ma pháp sư rất giỏi che chắn trong phương diện dò xét của người khác, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tiến bộ như vậy thực sự làm người ta giật mình.

Phong Hổ lập tức chạy về phía Minh Phong, tốc độ của y so với lần đầu gặp mặt đã tăng lên rất nhiều, xem ra không chỉ Minh Phong, một năm này Phong Hổ cũng đã tiến bộ rất lớn.

Rất nhanh, Minh Phong đã xuất hiện trong tầm mắt Phong Hổ. Nhìn dáng người gầy gầy tuấn dật của Minh Phong, Phong Hổ kích động, hận không thể lập tức tiến tới ôm chặt cậu vào lòng.

Tốc độ Phong Hổ đột nhiên lại tăng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần—— ‘ầm’ —— cảnh giác phát hiện trước mặt xuất hiện năng lượng dao động, Phong Hổ lập tức nhảy qua một bên, tiếp đó bên tai truyền tới một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Bởi vì nhảy ra đúng lúc nên không có việc gì, Phong Hổ lắc lắc hất đất cát ra khỏi người, trợn mắt há hốc nhìn cái hố to do ma pháp bùng nổ.

Này, này, này là sao? Tuy không phải ma pháp sư, nhưng đối với ma pháp hệ hỏa cấp thấp Phong Hổ cũng biết, nhưng, nhưng nó nào có uy lực lớn đến vậy a?! Một phần mười cũng không bằng!

Ngẩng đầu nhìn về phía Minh Phong, lại bị nụ cười trong sáng hiếm có trên gương mặt đối phương hút hồn.

Minh Phong lúc cảm nhận Phong Hổ đến có chút tức giận đại sắc lang không biết xấu hổ kia, cố tình lộ ra nụ cười ‘tà ác’, tức giận phóng ra hỏa cầu thuật. Nhưng cuối cùng Minh Phong cũng lấy lại lí trí, hỏa cầu phóng ra không chỉ tốc độ chậm mà uy lực cũng hạn chế.

Trong lòng biết rõ hỏa cầu kia không thành vấn đề với Phong Hổ. Nhưng nhìn y lông tóc vô thương, Minh Phong vẫn lắp bắp kinh hãi, có nhận thức mới về thực lực của người này. Sau đó nhìn Phong Hổ lắc lắc, Minh Phong bị chọc cười. Này mà cao thủ gì a, rõ ràng chỉ là một con khuyển to xác mà thôi.

Còn chưa cười xong, người trước mắt đã biến mất, lập tức cả người chìm vào cái ôm mạnh mẽ, hơi thở có chút phai nhạt sau một năm thời gian lại tràn đầy khoang mũi.

Phong Hổ hảo hảo lĩnh hội một chút ‘ôn hương nhuyễn ngọc’, ách, không tính là vậy, Minh Phong mặc dù gầy nhưng rất rắn chắc. Tóm lại, lĩnh hội được cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong lòng ngực, cảm giác cơ khác cuối cùng cũng giảm bớt. Khẩn cấp nâng mặt Minh Phong, áp miệng tới gặm cắn một phen, vừa gặm vừa lầm bầm than thở: “Nhớ chết đi được a——”

Cuối cùng cái miệng tham không đáy kia dừng lại trên cánh môi đỏ mộng ngọn ngọt, đáng tiếc còn chưa kịp thưởng thức hương vị đã bị hung hăng cắn một ngụm.

“Ngô, Minh Phong—— đại cẩu đáng thương hề hề cầu xin.

“Thôi đi.” Minh Phong không bị dao động: “Người ngươi toàn là cát, buông tay cho ta, buông tay!”

Cánh tay tráng kiện vẫn ôm chặt thắt lưng—— túm không ra?!

“Ta nhớ ngươi.” Câu nói yêu thương không chút che dấu phun ra.

Trái tim Minh Phong chấn động, tựa hồ trong kí ức chưa có ai trắng trợn biểu đạt tình cảm với mình như vậy. Minh Không không hiểu lắm cái gì gọi là yêu, chính là ánh mắt nóng rực của nam nhân này lại làm trái tim cậu cảm thấy thực ấm áp. Nếu không, cứ thử cùng người này đi? Mình từ khi gặp người này tình tự cũng thường xuyên có chút mơ hồ, có lẽ mình cũng có cảm giác? Trong tiểu thuyết nói trong tình yêu ai yêu trước sẽ thua, vậy mình hẳn là người chiếm thượng phong, sẽ không bị thương tổn đi?

Phong bảo bảo đáng yêu từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt tại khoa Uyển, chỉ có duy nhất người lãnh đạo khoa Uyển tiền nhiệm cho cậu thân tình, những tình cảm khác chỉ biết thông qua sách vở, vì thế chúng ta bỏ qua sự ngây ngốc cùng khó hiểu của cậu về tình yêu đi.

“Ngươi xác định là ta sao? Vì cái gì a?”

“Ta cũng không biết a, dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy nhất định là ngươi. Luôn mơ hồ muốn thân cận ngươi, mỗi lần thấy ngươi đều muốn ôm ngươi vào lòng mới an tâm, sau đó muốn hôn người, rồi——”

Nói thêm nữa chính là chủ đề hạn chế! Minh Phong vội vàng đánh y một cái, nhưng thực hiển nhiên cái đánh đó chẳng đau cũng chẳng đủ gãi ngứa, nhưng tốt xấu gì cũng ngắt lời Phong Hổ.

“Là do ngươi tới kì động dục.”

Nói thì nói vậy, nhưng khóe miệng lại cong cong không thể nào che dấu, trong lòng mơ hồ cũng cảm thấy vui vẻ.

Trực giác dã thú nhạy bén cảm nhận được tâm tình thực sự của Minh Phong, khóe miệng Phong Hổ nhếch lên, một lần nữa ôm Minh Phong vào lòng.

“Ngươi rốt cuộc tới làm gì?”

Khó có dịp Minh Phong thuận theo để Phong Hổ ôm lấy mình, lồng ngực gầy yếu kề sát lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ cùng độ ấm thấm vào cơ thể cậu, nhiệt độ cơ thể Minh Phong luôn thấp hơn bên ngoài.

“Bình thường sau thời kì bế quan đầu tiên, bộ lạc sẽ phái tộc nhân tới hỏi có cần người tiến hành huấn luyện thực chiến hay không.”

“Vì thế ngươi tới?”

“Ta nhớ ngươi, dù sao phụ thân cũng đã xuất quan. Hiện giờ không phải kì triều cường, trong bộ lạc không có gì cần lo lắng, hơn nữa ta tuy trẻ tuổi nhưng trải qua quá trình rèn luyện trong kì triều cường cũng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, vì thế liền tới đây.”

Thực chiến a? Minh Phong có chút do dự, không biết trình độ hiện tại của cậu có đủ để tiến hành huấn luyện thực chiến.

“Cái kia, ta không biết trình độ của mình hiện giờ có đủ để huấn luyện chưa nữa.”

“Vậy ngươi đạt tới mức nào rồi?”

“Ân, ta đã có phương pháp tu luyện của mình, khai phá được tám ma pháp, còn có ma lực đã hóa lỏng. Ôi chao——”

Vừa mới dứt lời, eo nhỏ bị một đôi tay to ôm chặt, cả người xoay nửa vòng, hai người đổi thành tư thế đối mặt.

“Sao vậy?” Sao làm ra bộ dáng khiếp sợ như vậy? Chẳng lẽ tu vi của mình vượt ngoài dự đoán của y? Minh Phong giãn mày, tuy Bội La không chịu nói nhưng cậu tin tưởng tốc độ tu luyện của mình tuyệt đối không chậm hơn nhân loại nơi này, hiện giờ theo biểu tình của Phong Hổ, đại khái không chỉ là không chậm hơn đi.

“Không có gì, chỉ là có chút hiểu được tâm tình của mọi người lúc ta xuất quan lần đầu tiên.” Phong Hổ thu hồi biểu tình ngu ngốc trên mặt: “Là vầy, người bình thường phải mất ít nhất khoảng mười năm mới có thể hoàn thành hóa lỏng năng lượng, tư chất tốt giống phụ thân cùng ba ba ta đại khái cũng mất hai đến ba năm. Một năm có thể làm được, theo ta biết chỉ có hai chúng ta mà thôi. Còn có uy lực ma pháp ngươi phóng ra khi nãy, so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều. Ngươi nha, tới trình độ này tuyệt đối có thể tiến hành huấn luyện thực chiến.”

“Ngươi cũng vậy?”

“Ân!”

“Vậy ngươi hiện giờ không phải rất lợi hại sao?”

“Này à, so với bạn cùng lứa thì có thể, nhưng chống lại tộc nhân trên trăm tuổi thì không có phần thắng.”

Suýt chút nữa quên con người ở đây sống siêu cấp lâu, cho dù tư chất không cao cũng có thể bù lại bằng thời gian.

“Vậy tiến hành huấn luyện thực chiến tốt lắm. Khuya rồi, chúng ta ăn cơm tối đã, huấn luyện từ ngày mai bắt đầu, suốt một năm không nghỉ ngơi thực mệt mỏi a.”

Hoàn Chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện