Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn
Chương 52
Sau khi chọc Lục Tầm giận rời đi rồi, con trai cũng lạnh lẽo với cô.
Lâm Y Y tức khắc cảm thấy thật tịch mịch.
Bình thường vô cùng náo nhiệt, cô cũng quen.
Tuy rằng Mạnh Dục Nhiên không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần Lục Tầm ở đây, nó khẳng định cũng muốn ngồi kế bên, dường như sợ người ta tới cửa tới trộm đồ vật vậy, cần thiết nhìn chằm chằm hắn.
Lục Tầm cũng vậy.
Cơm nước xong hắn cũng không vội đi, một hai phải đợi chờ cho đến khi có món điểm tâm ngọt dọn lên.
Phát hiện thiếu niên không chào đón hắn, còn luôn đi theo chọc ghẹo nó, chọc nó tức đến muốn dựng tóc gáy lên mới thôi.
Nghĩ như vậy, có thêm một Lục Tầm ở đây, khác biệt vẫn rất lớn......
Thôi được rồi, không nghĩ nữa!
Cô chạy vào phòng con gái cưng tìm kiếm an ủi đi.
Phòng Mạnh San San đều là khắp nơi một màu màu hồng phấn công chúa.
Có thật nhiều mấy món đồ chơi lông xù xù mịn màng xinh đẹp, ngay cả mép giường, trên sàn nhà đều rải thảm lông màu hồng nhạt.
Lâm Y Y cảm thấy, mỗi lần đi vào phòng con gái, máu thiếu nữ trong cô đều muốn xông ra.
Nhìn thấy Lâm Y Y tiến vào, cô gái nhỏ liền ném con mèo Ngốc Cẩu qua một bên, nhào tới.
"Mẹ ơi, Lục thúc thúc đi rồi hả?"
Con bé chớp mắt, nhìn cô hỏi.
"Ừ."
Lâm Y Y ôm được con bé, gật gật đầu, sau đó liền hỏi nó: "San San rất thích Lục thúc thúc?"
Mạnh San San từ trong lòng ngực cô bò dậy, lại lần nữa ôm chặt Ngốc Cẩu: "Lục thúc thúc là người tốt, thúc còn mang đồ ăn cho cho ngốc cẩu, thúc nói, lần sau thúc phải tìm cho ngốc cẩu một cô vợ nha, muốn cho tụi nó có đôi có cặp......"
Lâm Y Y nhìn con gái một hồi lâu.
Sau đó lại cúi đầu nhìn con ngốc cẩu bị con bé cố gắng ôm chặt đang dùng sức giãy giụa.
Cuối cùng, có chút gian nan mà nói cho nó biết: "Ngốc cẩu là con cái, không thể tìm vợ được."
Mạnh San San: "......"
Hai mẹ con chính diện đối mặt nhau nói chuyện hạnh phúc cả đời của ngốc cẩu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài dường như truyền đến động tĩnh gì.
Lâm Y Y đi trước đưa đầu ra xem.
Vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy thanh âm từ lầu một truyền lên.
Vừa mới đi đến cửa thang, liền thấy dưới đại sảnh lầu một đèn đuốc sáng trưng.
Vừa đi xuống dưới lầu, vừa nghe được một giọng nữ mười phần mạnh mẽ: "Đi suốt đêm trở về thật là mệt chết tôi, không được, tôi phải trước hết đi lên ngủ một giấc."
"Đã nói trước khi trở về thì nói cho con cái một tiếng, sao mà bà mỗi lần đều như vậy."
Hay thật, nghe câu này có thể xác định là ai rồi!
Quả nhiên, cô mới vừa đi tới lầu một, liền thấy Lâm Bình nữ sĩ và Cố Thừa Di tiên sinh đang đi về phía thang lầu.
Lâm Bình nữ sĩ đi trước.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Y Y đã xuống lầu, sửng sốt một giây, rồi chợt đưa mắt liếc qua một cái cực kỳ xem thường.
"Hừ!"
Lâm Bình nữ sĩ tâm tình khó chịu mà hừ lạnh một tiếng, lướt qua cô đi lên lầu.
Lâm Y Y còn có chút ngơ ngác......
Nhìn nhìn lại Cố tiên sinh, người đang kéo hai cái vali lớn 28 tấc, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Cô vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Cố tiên sinh vẫn rất phúc hậu, nhanh chóng hoà giải: "Mẹ con tính cách trước giờ đều như vậy, con đừng có giận mẹ con, chờ lát nữa ta nói chuyện với bà ấy."
Lâm Y Y vừa mới gật đầu, liền nghe thấy giọng hùng hổ của Lâm Bình nữ sĩ đã quay ngoắt lại: "Nói tôi? Tôi còn chưa nói nó đâu!"
Giây tiếp theo, chỉ nghe âm thanh xuống lầu cộp cộp cộp.
Lâm Bình nữ sĩ đang đi vọt lại đây.
Bộ dáng hấp tấp như thế này khiến Lâm Y Y nhớ tới lần khi vị nữ sĩ này trở về, cũng như thế này, đổ ập xuống như đánh thẳng vào cô.
Vừa thấy mặt, không hề có chút thời gian đưa đẩy giao lưu tình cảm thân nhân gì cả, chỉ có ném lại đây một tấm ảnh chụp......
Đang nghĩ như vậy, Lâm Bình nữ sĩ quả thật cũng ném một tấm ảnh tới trên người cô.
Di ——?!
Lâm Y Y luống cuống tay chân mà tiếp được ám khí.
Bà đây là......
Lại chơi trò giới thiệu đối tượng cho mình nữa dao?
Không thể trách Lâm Y Y nghĩ như vậy.
Một màn này cũng dữ dội như lần trước!
"Con và cái tên họ Lục kia thế này là thế nào?"
Lâm Bình nữ sĩ tay ôm ngực, giống như nữ vương ngồi xuống trên sô pha.
Lâm Y Y lúc này đã thấy rõ ảnh chụp, trong ảnh là Lục Tầm đang dựa gần cô ngồi ở nhà ăn ăn cơm.
Trên ảnh chụp, Lục Tầm mới vừa ăn xong, rượu đủ cơm no, cả khuôn mặt đều là viết hoa hai chữ "Thỏa mãn"......
Nếu không rõ tiền căn hậu quả, còn tưởng rằng Lục Tầm nhìn cô cười đến ôn nhu lại ngọt ngào!
Lâm Y Y: "......"
Cô không khỏi hơi trừu trừu khóe miệng.
Góc độ chụp lén này, thấy thế nào cũng phải là Tiểu Trần hoặc là thím Trương rồi.
Ừ, khả năng lớn vẫn là thím Trương!
Này thật đúng là......
Lời đồn hại chết người!
"Nói một chút đi."
Lâm Bình nữ sĩ từ trên cao nhìn xuống, liếc cô một cái.
Xem bộ dáng bà vội vội vàng vàng chạy cả đêm về nước như đi bắt gian, Lâm Y Y không dám qua loa lấy lệ.
Cô cũng thật cẩn thận mà ngồi vào trên sô pha, lúc này mới đem chuyện khi đi câu cá cùng ba sau của cô, gặp được Lục Tầm mà nói ra.
Cô thật không có mặt mũi nói đến cái chuyện nhận lầm đối tượng xem mắt đâu nha.
Lâm Bình nữ sĩ lén trừng mắt nhìn Cố tiên sinh.
Cố Thừa Di tiên sinh có chút chột dạ mà ho nhẹ một tiếng: "Cái thằng bé tiểu Lục này kỳ thật vẫn là rất không tồi, làm người cũng chính phái, bà không cần dùng thành kiến nhìn hắn, giới giải trí cũng có người tốt mà."
Đáp lại hắn, là Lâm Bình nữ sĩ hừ lạnh.
"Kỳ thật, Lục Tầm sau này cũng là vì đáp lễ cho ba sau mới đến, lúc sau cũng ăn vài bữa cơm mà thôi."
Lâm Y Y cũng rất muốn thở dài.
Cái góc độ chụp bức ảnh này cũng thật sự là quá xảo quyệt!
Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì cái gì từ ảnh chụp nhìn ra tên họ Lục này lại loé lên ánh mắt mang theo sủng nịch?
Làm cô nổi da gà tới mức cả người run lên.
Lâm Bình nữ sĩ ngay từ đầu, đối với giới giải trí thật sự ôm thành kiến......
Cho nên thuận tiện, vừa nghe cái người tên Lục Tầm này là ông chủ công ty giải trí, liền cảm thấy tự nhiên có chút không đáng tin cậy.
Bất quá hiện tại suy nghĩ thêm chút nữa, có khi nào người ta là người tốt không?
Điểm nhìn người này, bà vẫn rất yên tâm lão Cố nhà mình.
Bản lĩnh lão Cố cái gì không có, chứ năng lực nhìn người vẫn có một chút cao......
Ví dụ thành công nhất trong đó, chính là cưới bà làm vợ đây!
Lâm Bình nữ sĩ hơi ưỡn ưỡn ngực.
Nghĩ như vậy xong, liền quyết định cho tên kia một cơ hội.
Vì thế, bà nhìn Lâm Y Y nói: "Như vậy đi, ngày mai con mời người ta tới nhà của chúng ta ăn bữa cơm, mẹ nhìn trước một chút."
Cái này, đến phiên Lâm Y Y khó xử.
"Làm sao vậy? Cho cha mẹ xem một cái cũng không được?"
Lâm Bình nữ sĩ lại tức giận lên: "Chẳng lẽ ăn cùng với nó một bữa cơm cũng không được ? Bình thường tới nhà chúng ta cũng quá cần mẫn đi mà......"
"Không phải, mẹ......"
Lâm Y Y còn chưa kịp giải thích, cô cùng Lục Tầm thật sự không có cái quan hệ gì cả.
Nhưng mà thấy bộ dáng Lâm Bình nữ sĩ vô cùng lo lắng, một hai phải gặp người, giống như chắc chắn bọn họ có quan hệ như thế nào đó không thể cho ai biết.
Lâm Y Y liếc ra sau, thím Trương đang tò mò ló mắt từ cửa sau nhìn lại đây.
Đối diện với tầm mắt của cô, trong nháy mắt lập tức liền chột dạ trốn ra sau.
Nhưng tay vẫn nắm chặt vách cửa.
Lâm Y Y: "......"
Thím Trương à, bà có biết cái gì gọi là "tránh được hòa thượng trốn không được miếu" không?
"Thật ra, mẹ cũng không phải muốn ngăn cản các con ở bên nhau."
Lâm Bình nữ sĩ quyết định dùng tư thái mềm mỏng, đem thái độ cầu thị của bà nói cho con gái trước: "Nếu là người tốt, mẹ không có gì để nói, nhưng mặc kệ thế nào, cũng phải gặp một lần thì chúng ta mới yên tâm, con nói đúng không?"
Dù sao Lâm Y Y hiện tại cũng mở công ty điện ảnh, cũng có thể nói là xây dựng sự nghiệp ở giới giải trí thượng, hai người bọn họ bây giờ còn có quan hệ hợp tác tới lui......
Cũng không thể nói là không xứng đôi.
Bà quyết định, vẫn quan sát trước một chút rồi nói.
Nếu cái tên họ Lục kia có thể qua cửa này của bà, vậy đoạn tình yêu này của con gái bà vô cùng ủng hộ.
Tóm lại, bà là một người mẹ rất phóng khoáng nha!
"Hôm nay con vừa mới nói với Lục Tầm, bảo hắn về sau không nên đến nhà chúng ta nữa!"
Lời này của cô vừa ra, tức khắc, toàn bộ phòng khách đều an tĩnh lại.
Lâm Bình nữ sĩ vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn cô.
Cố Thừa Di tiên sinh cũng trợn to mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người lúc này thật không khác nhau mấy......
Thậm chí còn có chút quen mắt.
Lâm Y Y: "......"
Cẩn thận nhớ lại một chút, hình như giống y đúc ánh mắt của Mạnh Dục Nhiên lúc nãy nhìn cô thì phải ?!
"Con, nếu hiện tại con nói, thật ra hai đứa con không có chút quan hệ nào hết......"
Cô yếu ớt nâng tay lên: "Hai người tin không?"
Lâm Y Y tức khắc cảm thấy thật tịch mịch.
Bình thường vô cùng náo nhiệt, cô cũng quen.
Tuy rằng Mạnh Dục Nhiên không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần Lục Tầm ở đây, nó khẳng định cũng muốn ngồi kế bên, dường như sợ người ta tới cửa tới trộm đồ vật vậy, cần thiết nhìn chằm chằm hắn.
Lục Tầm cũng vậy.
Cơm nước xong hắn cũng không vội đi, một hai phải đợi chờ cho đến khi có món điểm tâm ngọt dọn lên.
Phát hiện thiếu niên không chào đón hắn, còn luôn đi theo chọc ghẹo nó, chọc nó tức đến muốn dựng tóc gáy lên mới thôi.
Nghĩ như vậy, có thêm một Lục Tầm ở đây, khác biệt vẫn rất lớn......
Thôi được rồi, không nghĩ nữa!
Cô chạy vào phòng con gái cưng tìm kiếm an ủi đi.
Phòng Mạnh San San đều là khắp nơi một màu màu hồng phấn công chúa.
Có thật nhiều mấy món đồ chơi lông xù xù mịn màng xinh đẹp, ngay cả mép giường, trên sàn nhà đều rải thảm lông màu hồng nhạt.
Lâm Y Y cảm thấy, mỗi lần đi vào phòng con gái, máu thiếu nữ trong cô đều muốn xông ra.
Nhìn thấy Lâm Y Y tiến vào, cô gái nhỏ liền ném con mèo Ngốc Cẩu qua một bên, nhào tới.
"Mẹ ơi, Lục thúc thúc đi rồi hả?"
Con bé chớp mắt, nhìn cô hỏi.
"Ừ."
Lâm Y Y ôm được con bé, gật gật đầu, sau đó liền hỏi nó: "San San rất thích Lục thúc thúc?"
Mạnh San San từ trong lòng ngực cô bò dậy, lại lần nữa ôm chặt Ngốc Cẩu: "Lục thúc thúc là người tốt, thúc còn mang đồ ăn cho cho ngốc cẩu, thúc nói, lần sau thúc phải tìm cho ngốc cẩu một cô vợ nha, muốn cho tụi nó có đôi có cặp......"
Lâm Y Y nhìn con gái một hồi lâu.
Sau đó lại cúi đầu nhìn con ngốc cẩu bị con bé cố gắng ôm chặt đang dùng sức giãy giụa.
Cuối cùng, có chút gian nan mà nói cho nó biết: "Ngốc cẩu là con cái, không thể tìm vợ được."
Mạnh San San: "......"
Hai mẹ con chính diện đối mặt nhau nói chuyện hạnh phúc cả đời của ngốc cẩu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài dường như truyền đến động tĩnh gì.
Lâm Y Y đi trước đưa đầu ra xem.
Vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy thanh âm từ lầu một truyền lên.
Vừa mới đi đến cửa thang, liền thấy dưới đại sảnh lầu một đèn đuốc sáng trưng.
Vừa đi xuống dưới lầu, vừa nghe được một giọng nữ mười phần mạnh mẽ: "Đi suốt đêm trở về thật là mệt chết tôi, không được, tôi phải trước hết đi lên ngủ một giấc."
"Đã nói trước khi trở về thì nói cho con cái một tiếng, sao mà bà mỗi lần đều như vậy."
Hay thật, nghe câu này có thể xác định là ai rồi!
Quả nhiên, cô mới vừa đi tới lầu một, liền thấy Lâm Bình nữ sĩ và Cố Thừa Di tiên sinh đang đi về phía thang lầu.
Lâm Bình nữ sĩ đi trước.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Y Y đã xuống lầu, sửng sốt một giây, rồi chợt đưa mắt liếc qua một cái cực kỳ xem thường.
"Hừ!"
Lâm Bình nữ sĩ tâm tình khó chịu mà hừ lạnh một tiếng, lướt qua cô đi lên lầu.
Lâm Y Y còn có chút ngơ ngác......
Nhìn nhìn lại Cố tiên sinh, người đang kéo hai cái vali lớn 28 tấc, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Cô vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Cố tiên sinh vẫn rất phúc hậu, nhanh chóng hoà giải: "Mẹ con tính cách trước giờ đều như vậy, con đừng có giận mẹ con, chờ lát nữa ta nói chuyện với bà ấy."
Lâm Y Y vừa mới gật đầu, liền nghe thấy giọng hùng hổ của Lâm Bình nữ sĩ đã quay ngoắt lại: "Nói tôi? Tôi còn chưa nói nó đâu!"
Giây tiếp theo, chỉ nghe âm thanh xuống lầu cộp cộp cộp.
Lâm Bình nữ sĩ đang đi vọt lại đây.
Bộ dáng hấp tấp như thế này khiến Lâm Y Y nhớ tới lần khi vị nữ sĩ này trở về, cũng như thế này, đổ ập xuống như đánh thẳng vào cô.
Vừa thấy mặt, không hề có chút thời gian đưa đẩy giao lưu tình cảm thân nhân gì cả, chỉ có ném lại đây một tấm ảnh chụp......
Đang nghĩ như vậy, Lâm Bình nữ sĩ quả thật cũng ném một tấm ảnh tới trên người cô.
Di ——?!
Lâm Y Y luống cuống tay chân mà tiếp được ám khí.
Bà đây là......
Lại chơi trò giới thiệu đối tượng cho mình nữa dao?
Không thể trách Lâm Y Y nghĩ như vậy.
Một màn này cũng dữ dội như lần trước!
"Con và cái tên họ Lục kia thế này là thế nào?"
Lâm Bình nữ sĩ tay ôm ngực, giống như nữ vương ngồi xuống trên sô pha.
Lâm Y Y lúc này đã thấy rõ ảnh chụp, trong ảnh là Lục Tầm đang dựa gần cô ngồi ở nhà ăn ăn cơm.
Trên ảnh chụp, Lục Tầm mới vừa ăn xong, rượu đủ cơm no, cả khuôn mặt đều là viết hoa hai chữ "Thỏa mãn"......
Nếu không rõ tiền căn hậu quả, còn tưởng rằng Lục Tầm nhìn cô cười đến ôn nhu lại ngọt ngào!
Lâm Y Y: "......"
Cô không khỏi hơi trừu trừu khóe miệng.
Góc độ chụp lén này, thấy thế nào cũng phải là Tiểu Trần hoặc là thím Trương rồi.
Ừ, khả năng lớn vẫn là thím Trương!
Này thật đúng là......
Lời đồn hại chết người!
"Nói một chút đi."
Lâm Bình nữ sĩ từ trên cao nhìn xuống, liếc cô một cái.
Xem bộ dáng bà vội vội vàng vàng chạy cả đêm về nước như đi bắt gian, Lâm Y Y không dám qua loa lấy lệ.
Cô cũng thật cẩn thận mà ngồi vào trên sô pha, lúc này mới đem chuyện khi đi câu cá cùng ba sau của cô, gặp được Lục Tầm mà nói ra.
Cô thật không có mặt mũi nói đến cái chuyện nhận lầm đối tượng xem mắt đâu nha.
Lâm Bình nữ sĩ lén trừng mắt nhìn Cố tiên sinh.
Cố Thừa Di tiên sinh có chút chột dạ mà ho nhẹ một tiếng: "Cái thằng bé tiểu Lục này kỳ thật vẫn là rất không tồi, làm người cũng chính phái, bà không cần dùng thành kiến nhìn hắn, giới giải trí cũng có người tốt mà."
Đáp lại hắn, là Lâm Bình nữ sĩ hừ lạnh.
"Kỳ thật, Lục Tầm sau này cũng là vì đáp lễ cho ba sau mới đến, lúc sau cũng ăn vài bữa cơm mà thôi."
Lâm Y Y cũng rất muốn thở dài.
Cái góc độ chụp bức ảnh này cũng thật sự là quá xảo quyệt!
Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì cái gì từ ảnh chụp nhìn ra tên họ Lục này lại loé lên ánh mắt mang theo sủng nịch?
Làm cô nổi da gà tới mức cả người run lên.
Lâm Bình nữ sĩ ngay từ đầu, đối với giới giải trí thật sự ôm thành kiến......
Cho nên thuận tiện, vừa nghe cái người tên Lục Tầm này là ông chủ công ty giải trí, liền cảm thấy tự nhiên có chút không đáng tin cậy.
Bất quá hiện tại suy nghĩ thêm chút nữa, có khi nào người ta là người tốt không?
Điểm nhìn người này, bà vẫn rất yên tâm lão Cố nhà mình.
Bản lĩnh lão Cố cái gì không có, chứ năng lực nhìn người vẫn có một chút cao......
Ví dụ thành công nhất trong đó, chính là cưới bà làm vợ đây!
Lâm Bình nữ sĩ hơi ưỡn ưỡn ngực.
Nghĩ như vậy xong, liền quyết định cho tên kia một cơ hội.
Vì thế, bà nhìn Lâm Y Y nói: "Như vậy đi, ngày mai con mời người ta tới nhà của chúng ta ăn bữa cơm, mẹ nhìn trước một chút."
Cái này, đến phiên Lâm Y Y khó xử.
"Làm sao vậy? Cho cha mẹ xem một cái cũng không được?"
Lâm Bình nữ sĩ lại tức giận lên: "Chẳng lẽ ăn cùng với nó một bữa cơm cũng không được ? Bình thường tới nhà chúng ta cũng quá cần mẫn đi mà......"
"Không phải, mẹ......"
Lâm Y Y còn chưa kịp giải thích, cô cùng Lục Tầm thật sự không có cái quan hệ gì cả.
Nhưng mà thấy bộ dáng Lâm Bình nữ sĩ vô cùng lo lắng, một hai phải gặp người, giống như chắc chắn bọn họ có quan hệ như thế nào đó không thể cho ai biết.
Lâm Y Y liếc ra sau, thím Trương đang tò mò ló mắt từ cửa sau nhìn lại đây.
Đối diện với tầm mắt của cô, trong nháy mắt lập tức liền chột dạ trốn ra sau.
Nhưng tay vẫn nắm chặt vách cửa.
Lâm Y Y: "......"
Thím Trương à, bà có biết cái gì gọi là "tránh được hòa thượng trốn không được miếu" không?
"Thật ra, mẹ cũng không phải muốn ngăn cản các con ở bên nhau."
Lâm Bình nữ sĩ quyết định dùng tư thái mềm mỏng, đem thái độ cầu thị của bà nói cho con gái trước: "Nếu là người tốt, mẹ không có gì để nói, nhưng mặc kệ thế nào, cũng phải gặp một lần thì chúng ta mới yên tâm, con nói đúng không?"
Dù sao Lâm Y Y hiện tại cũng mở công ty điện ảnh, cũng có thể nói là xây dựng sự nghiệp ở giới giải trí thượng, hai người bọn họ bây giờ còn có quan hệ hợp tác tới lui......
Cũng không thể nói là không xứng đôi.
Bà quyết định, vẫn quan sát trước một chút rồi nói.
Nếu cái tên họ Lục kia có thể qua cửa này của bà, vậy đoạn tình yêu này của con gái bà vô cùng ủng hộ.
Tóm lại, bà là một người mẹ rất phóng khoáng nha!
"Hôm nay con vừa mới nói với Lục Tầm, bảo hắn về sau không nên đến nhà chúng ta nữa!"
Lời này của cô vừa ra, tức khắc, toàn bộ phòng khách đều an tĩnh lại.
Lâm Bình nữ sĩ vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn cô.
Cố Thừa Di tiên sinh cũng trợn to mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người lúc này thật không khác nhau mấy......
Thậm chí còn có chút quen mắt.
Lâm Y Y: "......"
Cẩn thận nhớ lại một chút, hình như giống y đúc ánh mắt của Mạnh Dục Nhiên lúc nãy nhìn cô thì phải ?!
"Con, nếu hiện tại con nói, thật ra hai đứa con không có chút quan hệ nào hết......"
Cô yếu ớt nâng tay lên: "Hai người tin không?"
Bình luận truyện