Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 11: Kiếm tiền



Editor: ChieuNinh

Tằng Tử Phu bận rộn hết năm ngày, tổng cộng đã làm xong bốn trăm ba mươi sáu đồ trang sức (hoa cài đầu), trong đó dùng tới tơ lụa tốt để làm thì có hai trăm tám mươi lăm cái. Tằng Tử Phu chọn lựa vài cái màu xanh da trời, màu hồng phấn, màu vàng nhạt giữ lại cho mình. Lại đưa cho Vương Thạch thị cách vách một đôi màu tím.

Tính tính thời gian, còn có hai mươi tám ngày nữa là tới lễ mừng năm mới. Thạch Lai Phúc còn làm hai ngày là xong. Nghĩ nghĩ lấy ra vải bố màu tím nhạt làm cho mình một bộ y phục trước. Chờ Thạch Lai Phúc bên kia xong việc, thì cùng nhau vào thành đi chợ, câu đối xuân cũng nên bắt đầu bán.

Mấy ngày này gần như mỗi ngày Tằng Tử Phu đều thiêu thùa may vá, bản lĩnh xuống tay cũng nhanh hơn, qua hai ngày đã may xong quần áo chỉ còn bỏ thêm bông vào cùng với thêu hoa. Tằng Tử Phu đã sớm nghĩ kỹ cho mình, chuẩn bị thêu hoa bách hợp màu lam nhạt trên quần áo, chắc hẳn sẽ rất lịch sự tao nhã.

Buổi tối Thạch Lai Phúc nắm chặt hai trăm văn tiền công trong tay, nghĩ nhất định đủ mua khối vải bố cho nương tử rồi. Cầm tiền chạy nhanh đến tiệm vải, ngay lúc Lệ đại nương định đóng cửa, liền vội vàng tiến lên: "Đại tỷ, ta muốn mua khối vải bố cho nương tử của ta, người xem có thể đóng cửa trễ chút không?"

Lệ đại nương cao thấp đánh giá Thạch Lai Phúc, cảm thấy nhìn quen mắt, cũng không nghĩ nhiều, tiền đưa tới cửa nào có đạo lý không cần, vội vàng buông tấm ván gỗ xuống nói: "Vừa nhìn đại huynh đệ liền biết là người thương nương tử, nhanh vào xem đi! Tùy tiện lựa chọn, nhìn ngươi thương nương tử như vậy, ta sẽ để giá rẻ cho ngươi."

Thạch Lai Phúc tạ ơn Lệ đại nương, vào cửa hàng trực tiếp cầm lấy vải màu tím sáng in hoa trắng nhỏ nói: "Lấy cái này, cắt cho ta năm thước." 

Lệ đại nương vừa nhìn trên mặt cười như nở hoa, vốn nghĩ hán tử kia cũng mua loại vải bông mười lăm văn, không nghĩ tới muốn mua chính là vải in hoa, cười tủm tỉm nói: "Đại huynh đệ thật sự là ánh mắt tinh tường, cái vải bố in hoa này trong tiệm của ta là số một số hai. Chất lượng cũng tốt, ta cũng vậy không nói nhiều, hai mươi hai văn một thước."

Thạch Lai Phúc có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Không phải hai mươi văn sao? Lần trước nương tử của ta ở tiệm của ngài mua vải bố, vừa ý khối vải này, nhưng là chê đắt không có mua. Lúc ấy ta ở ngay tại cửa ra vào. . . . . . nghe ngài nói hai mươi văn một thước."

Lệ đại nương vừa cẩn thận đánh giá Thạch Lai Phúc, bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, ta nói nhìn đại huynh đệ thấy thế nào lại quen mắt như vậy. Nương tử của ngươi có phải là non nửa tháng trước đến đây mua vài thước vải bông, bông còn cầm hai bao lớn vải lẻ?"

Thạch Lai Phúc gật gật đầu, lệ đại nương cười nói: "Nếu là đại muội tử, được, ta cũng lấy ít lời, liền tính cho ngươi hai mươi văn một thước." Thạch Lai Phúc tạ ơn Lệ đại nương, đưa cho Lệ đại nương một trăm văn, nhận năm thước vải bố ôm vào trong ngực, cười tủm tỉm rời đi.

Tằng Tử Phu ở nhà nhìn nhìn thời gian, không đúng! Như thế nào vẫn chưa trở lại? Trễ hơn trước kia, lúc này cũng nên trở lại, huống hồ hôm nay là ngày kết thúc công việc tính tiền. Không phải là đụng phải không trả tiền công  chứ? Tằng Tử Phu đi tới đi lui trong phòng! Nghe được tiếng động bên ngoài vội vàng mở cửa, thấy là Thạch Lai Phúc, nhẹ nhàng thở ra.

"Phúc ca, sao hôm nay muộn như vậy?" Thạch Lai Phúc chạy chậm đi vào, giống như ăn trộm, chạy chậm vào nhà, nhìn trái nhìn phải vừa liếc mắt phòng Thạch Lý thị, mới đóng cửa lại! Tằng Tử Phu thấy vậy cười cười: "Nương đã sớm ngủ rồi, chàng làm cái gì vậy? Cứ như là trộm!"

Thạch Lai Phúc đóng kín cửa, ngây ngô gãi gãi cái ót, lôi kéo Tằng Tử Phu tới trước bàn, mở bao đồ ra. Tằng Tử Phu nhìn thấy là vải bố màu tím in hoa trắng lúc trước mình vừa ý. Vốn là muốn bán đồ trang sức và câu đối xuân lại nhìn xem lần nữa, nếu còn thì mua.

Chắc là Thạch Lai Phúc biết mình yêu thích, bởi vì không có tiền để mua. . . . . . Vươn tay sờ lên khối vải vóc, nói không cảm động đó là giả. Đây là lần đầu tiên Thạch Lai Phúc tặng đồ cho mình. Tằng Tử Phu trách yêu nhìn Thạch Lai Phúc: "Chỉ biết tiêu tiền lung tung."

Thạch Lai Phúc nhìn thấy biểu lộ của Tằng Tử Phu, liền biết là nàng thích, lập tức cảm thấy mình không có phí công chịu khổ. Chỉ cần nàng yêu thích, nàng vui vẻ, khổ nhiều hơn nữa, mình cũng có thể chịu. Vội vàng móc từ trong lòng ngực ra một trăm văn tiền: "Nương tử, đây là tiền công còn dư lại. Nàng giữ."

Tằng Tử Phu nhận một chuỗi tiền đồng, lấy ra hai mươi văn: "Cái này chàng cất ở trên người." 

Thạch Lai Phúc không nhận: "Không cần, ta cũng không có chỗ tiêu tiền. Nàng giữ là được." 

Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Cho chàng cất thì cất đi, một người đàn ông ở bên ngoài sao có thể một đồng tiền trong túi cũng không có chứ!"

Thạch Lai Phúc nghe lời này, đành phải cười hì hì tiếp nhận: "Nương tử, hai ngày nay quá mệt mỏi, chúng ta đều không có. . . . . . nương tử." Tằng Tử Phu làm sao không rõ ý tứ của Thạch Lai Phúc chứ. Mà hai ngày này đúng lúc là ‘kỳ nguy hiểm’ của mình, một khi chuẩn bị không tốt liền lấy mệnh ra đền! Cỗ thân thể này qua năm mới mười sáu. Mười sáu tuổi là tuổi mụ, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ!

Nhưng thấy Thạch Lai Phúc như thế, tâm Tằng Tử Phu cũng mềm nhũn: "Chỉ một lần, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải vào thành, còn có hơn hai mươi ngày nữa là lễ mừng năm mới rồi, câu đối xuân cũng nên bán."

Thạch Lai Phúc không thể chờ đợi được vừa gật đầu vừa cởi quần áo Tằng Tử Phu, một lần cũng còn hơn không có à! Nương tử của mình thật là thơm!

Thạch Lai Phúc ghé vào trên người Tằng Tử Phu: "Nương tử, gần đây giống như lớn hơn." Lại bóp một cái: "Nàng thực mềm mại, ta muốn uống sữa." Nói xong miệng cũng đi lên. Mặt Tằng Tử Phu đỏ bừng, cái người này bình thường nhìn thành thành thật thật, vừa lên giường, cái lời nói xấu hổ nào đều cũng nói ra được.

Sáng sớm hôm sau, hai người Thạch Lai Phúc Tằng Tử Phu dậy thật sớm, làm xong thức ăn cho một ngày, nói rõ ràng với Thạch Lý thị rồi đi nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa. Ngày hôm qua Tằng Tử Phu đã hỏi mượn Vương Thạch thị rồi.

Thạch Lai Phúc mang mọi thứ chất lên xe lừa, Tằng Tử Phu từ trong nhà ôm ra một cái chăn bông trải lên xe lừa. Nàng cũng không muốn bị đông lạnh đâu. Hôm nay Tằng Tử Phu ăn diện một chút, còn cắm ba đóa Tiểu Hoa trên đầu mình, rất tôn lên màu da. Nghĩ thầm, cái này giống như quảng cáo sống rồi.

Vào thành, Thạch Lai Phúc trực tiếp đánh xe lừa tới chợ, bởi vì tới sớm, nộp phí bày quầy hàng cho Lý lão đầu rồi tìm vị trí tốt. Lúc này, đối với bày quầy không có hạn chế gì, ai cũng có thể tới bày, nhưng mỗi ngày phải nộp năm văn tiền. Cầm mẩu giấy mới có thể đi bày quầy. Bởi vì hôm nay là chợ phiên, cho nên nộp mười văn, về phần vị trí, chính là tới trước thì được trước, ai tới sớm thì có chỗ tốt.

Thạch Lai Phúc cho xe lừa dừng lại, từ trên xe chuyển xuống một cái bàn dài đặt trên mặt đất. Tằng Tử Phu bày biện câu đối xuân có nội dung đã được viết thật tốt. Lại lấy ra một giỏ trúc, bên trong đầy hoa cài đầu vải. Còn mình lấy cái chăn mền vây kín ở trên người, ngồi ở trên cái ghế nhỏ bằng trúc, cũng không giống những người bán hàng rong khác mà thét to như vậy.

Không lâu lắm thì có một phụ nhân mang theo hài tử, đi tới nhìn xem câu đối xuân: "Đại muội tử, phía trên này ghi cái gì?" 

Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nói: "Một năm vận may theo xuân đến, tứ quý thải vân cuồn cuộn tới; hoành phi: Vạn sự như ý, đại tỷ có muốn không? Năm văn tiền một bộ, còn tặng một tấm ‘xuất nhập bình an’."

Vị phụ nhân vừa nghe, nghĩ nghĩ, cái này năm văn tiền cũng không đắt, chữ lại xinh đẹp như vậy. Năm trước thấy nhà cách vách mua đến tám văn đó chứ, huống chi còn tặng xuất nhập bình an! Liền sảng khoái lấy bạc ra. Tằng Tử Phu thấy nàng sảng khoái như vậy, lại là khách hàng đầu tiên của mình. Liền lấy ra một hoa vải bình thường từ trong giỏ trúc, một đóa có hoa văn màu trắng vải màu tím, đưa cho nàng: "Đại tỷ, thấy tỷ sảng khoái như vậy, tặng tỷ cái hoa vải này, tỷ mang lên nhất định rất đẹp mắt."

Phụ nhân kia nghe xong, mới chú ý tới đồ trang sức trong giỏ xách, tiếp nhận câu đối xuân cuộn lại và hoa cài đầu: "Đại muội tử, cám ơn ngươi. Cái này bán làm sao? Thật sự là đồ mới lạ. Vừa tinh xảo khéo léo, lại đẹp mắt."

Tằng Tử Phu cười cười: "Cái này giá tiền không giống nhau, bên này một văn tiền một cái, bên kia ba văn tiền, nó được làm từ tơ lụa tốt nhất! Đại tỷ có thích hay không?"

Phụ nhân kia nhìn nhìn, vừa chọn lựa một cái vải bố bình thường. Trả tiền cho Tằng Tử Phu, liền lôi kéo hài tử rời đi. Tằng Tử Phu cười tủm tỉm nhìn sáu tiền đồng trong tay mình, Thạch Lai Phúc ở một bên nhìn cảm giác nương tử của mình thật bản lĩnh. Cũng vui vẻ theo! Lần này kiếm được ít nhất cũng bốn lượng bạc đó.

Bày quầy hàng, chẳng sợ không ai mua, người ấy mà, rất thích tham gia náo nhiệt, có một người tiến lên hỏi thăm sẽ có người thứ hai thứ ba. Thậm chí nhiều hơn, chỉ trong chốc lát trước quầy hàng của Tằng Tử Phu liền vây đầy người, đại đa số đều là phụ nhân, bình thường thì mua câu đối xuân, còn có thể mua một cái hai cái vải hoa. Có rất nhiều nam nhân đi ra mua đồ, cũng sẽ chọn một món đồ trang sức, một đồng tiền cũng không mắc, gần sang năm mới coi như là dỗ dành nương tử của mình.

Cho tới trưa, một rổ đồ trang sức đã gần thấy đáy rồi. Câu đối xuân bán ra ba trăm sáu mươi bảy bộ. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cũng rất vui vẻ. Chợ đông người thì loạn, Tằng Tử Phu hiểu đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài, cho nên cũng không có lấy hộp sắt đựng tiền ra, dù sao cũng nhanh tràn đầy. Trong lòng tính toán, ba trăm sáu mươi bảy bộ chính là một ngàn tám trăm ba mươi lăm văn tiền. Gần hai mươi hai lạng bạc. Hơn nữa còn đồ trang sức, cũng bán đi gần ba trăm cái. Tuyệt đối có hai lượng bạc rồi. Càng nghĩ càng hưng phấn!

Đến giữa trưa thì ít người hơn, Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phi đang ôm hộp sắt cười ngây ngô, nghĩ bộ dạng tiểu tham tiền của nương tử thật là đẹp mắt. Từ nay về sau mình phải cố gắng làm việc hơn, như vậy có thể thường xuyên nhìn thấy bộ dạng tiểu tham tiền của nàng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện