Xuyên Qua Làm Nông Phụ
Chương 16: Lễ mừng năm mới (thượng)
Không ngoài suy nghĩ
của Tằng Tử Phu, cuối cùng Vương Lan vướng bệnh căn không dứt, cả ngày
đều chỉ nằm ở trên giường, luôn đổ mồ hôi lạnh cháng váng đầu. Dựa theo
lý giải của Lý Nhị ca, tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm, hơn nữa về sau muốn
thụ thai chỉ sợ có chút khó khăn.
Sau khi Tằng Tử Phu nghe được tin tức thì thở dài. Có đôi khi cũng nghĩ, nếu mình nói cho nàng biết những công việc cần chú ý, có thể hay không sẽ không có việc gì, nhưng rồi lại nghĩ lại, mình không phải là Thánh nữ. Nếu mình nói ra chắc nàng cũng sẽ không cảm kích, biết đâu lại có thể cho rằng là mình muốn hại nàng, người đều có mệnh. Ích kỷ thì ích kỷ đi!
Biết được Vương Lan sau này rất khó thụ thai, đối với chuyện lấy bình thê cho Thạch Lai Qúy coi như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vương Lan nghe xong tin tức này, ngoại trừ ở trên giường yên lặng rơi lệ, trong lòng là cực kỳ căm hận Tằng Tử Phu. Đổ tất cả trách nhiệm lên người nàng. Điểm này làm cho Tằng Tử Phu cũng thực bất đắc dĩ. Thôi, xem bộ dáng đáng thương hiện tại của nàng ta, sau này mình né tránh đi thì tốt rồi.
Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, Thạch Lý thị định thân cho Thạch Lai Qúy chính là người lúc trước bà mối đầu tiên giới thiệu - Nhị cô nương nhà Thạch Ngũ. Điều kiện nhà Thạch Ngũ tại Thạch gia thôn được cho là hộ khó khăn, tuy Thạch Thúy Cúc lớn lên không được xinh đẹp, nhưng nhìn cũng thuận mắt. Trước năm mới Tằng Tử Phu làm đại tẩu tử cùng Thạch Lý thị đã từng nhìn qua, kỳ thật nếu chỉnh đốn một chút cũng xem như không tệ. Nhìn kỹ cũng không kém, hơn nữa cười rộ lên có một má lúm đồng tiền, nhìn rất là vui vẻ, thuộc loại hình dễ nhìn.
Hơn nữa vừa nhìn cũng biết là hài tử thành thật, không có nhiều lòng dạ méo mó như vậy. Biết tiết kiệm, làm việc nhà đều rất lưu loát lại biết xuống đất làm ruộng. Theo lý thuyết, tuy nhà Thạch Ngũ có chút khó khăn nhưng cô nương cũng không phải xấu cũng không cần lập gia đình làm bình thê, nhưng đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ! Vốn ban đầu nếu không có gì xảy ra Thạch Lai Qúy cũng định thân rồi. Thạch Ngũ gia có hai cô nương, chờ đại tỷ gả đi xong cũng có thể xuất giá.
Đáng tiếc đại tỷ Thạch Thúy Hoa của Thạch Thúy Cúc mới vừa gả đi không đến một tháng thì Thạch Trần thị liền phát sốt mất đi. Lúc này cô nương chưa xuất giá đành phải giữ đạo hiếu ba năm. Vốn lúc trước cùng Thạch Lai Qúy làm mai Thạch Thúy Cúc cũng đã mười bốn tuổi, Thạch Lai Qúy cũng mười sáu tuổi. Chỉ là Thạch Lai Qúy cảm thấy Thạch Thúy Cúc lớn lên không đẹp, kéo đến kéo đi mất hai năm, đến khi Thạch Lai Qúy mười tám tuổi mới cưới Vương Lan cùng tuổi, Vương Lan cũng là bởi vì giữ đạo hiếu mới gả muộn. Chẳng qua Vương Lan ở trong thôn được xem như là hoa khôi, ngược lại không sao cả. Cũng không sợ không có ai lấy. Trong nhà mặc dù không phải thật tốt, nhưng là trôi qua cũng tạm được.
Nhưng mệnh Thạch Thúy Cúc không được tốt như vậy, điều kiện gia đình không tốt, thật vất vả sắp định hôn, chờ tỷ tỷ mình gả đi xong, thì mình có thể gả đi. Kết quả vừa gặp phải nương mình qua đời, còn phải giữ đạo hiếu, nhà trai bên kia sẽ không muốn đợi. Chuyện hôn nhân cũng mới chỉ tính thôi, Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu xong cũng mười bảy tuổi rồi. Ở tại nông thôn như vậy thuộc về đại cô nương, bình thường cô nương ở tuổi này cũng làm mẹ!
Hơn nữa trong nhà lại khó khăn, chuyện cưới gả nhất định là gặp trở ngại, bộ dáng lại bình thường, còn không biết cách ăn mặc. Thạch Ngũ cũng sợ khuê nữ của mình giữ mãi trong nhà, nghe xong lời nói Thạch Lý thị..., nghĩ nghĩ, điều kiện nhà lão Thạch là thật tốt. Hơn nữa lại là bình thê, không phân biệt lớn nhỏ, có lẽ hài tử trôi qua cũng sẽ không quá mức ủy khuất.
Quan trọng nhất là, nghe nói Vương Lan bị tổn thương thân thể, sợ là không dễ dàng có hài tử. Cô nương của mình tranh được sinh tiểu tử, vậy sau này còn không phải để khuê nữ của mình làm đương gia? Hơn nữa lúc trước trong lòng Thạch Thúy Cúc là cam tâm tình nguyện gả cho Thạch Lai Qúy, đáng tiếc khi đó thiếp cố ý, lang vô tình. Thạch gia cho sính lễ sính kim lại không ít. Tính tính thời gian, tháng ba năm sau Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu cũng tròn ba năm rồi. Việc này coi như định xuống.
Sau khi vấn đề này được xác định, người nhà lão Thạch cũng vội vàng chuẩn bị qua năm mới. Tất cả vội vàng làm Tằng Tử Phu xoay chuyển đến choáng váng, cũng không có cách nào, bên kia Vương Lan không làm được việc nặng, Thạch Lý thị tuổi cũng lớn, không có cách! Tất cả áp lực đều áp đến trên người Tằng Tử Phu, còn có chuyện phải nói là nguyệt sự của Tằng Tử Phu thật không có tới. Nhưng Tằng Tử Phu cũng không có nói gì, Vương Lan bên kia xảy ra chuyện này, mà bên mình tính tính thời gian vẫn chưa tới một tháng, cũng chưa chắc chắn.
Hơn nữa, nguyệt sự muộn một tháng, hai tháng cũng không có gì ly kỳ. Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, liền thuận theo tự nhiên thôi, chẳng qua mấy ngày này Tằng Tử Phu đối với phương diện ăn uống rất là chú trọng. Ăn thật nhiều rau xanh, lúc này là mùa đông, rau xanh rất thiếu thốn, hơn nữa giá cả lại mắc. Nhưng Thạch Lai Phúc cũng không thấy có vấn đề gì, nàng dâu lại thích ăn liền mua, cùng lắm thì mình ăn ít một chút. Lại nói trong nhà hiện tại cũng là có chút của cải.
Giai đoạn đầu mang thai, hài tử trong bụng đang trưởng thành, cần rất nhiều vi-ta-min B11. Tuy hiện tại còn chưa xác định có hay không, nhưng Tằng Tử Phu vẫn rất chú trọng. Đối với chuyện phòng the cùng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu nếu có thể kéo liền kéo(tránh), nếu thật sự không lay chuyển được Thạch Lai Phúc, cũng không cho phép hắn chơi đùa điên khùng. Ngược lại Thạch Lai Phúc lại là người biết săn sóc, chỉ cho là những ngày này nàng dâu rất mệt mỏi cho nên cũng phối hợp.
Buổi tối đem ba mươi, Tằng Tử Phu bao hết một nồi sủi cảo, sau khi nấu xong để Thạch Lai Phúc bưng lên bàn. Vương Lan ngồi ngay tại trên bàn, không có việc gì liền nhìn Tằng Tử Phu như quăng dao găm, Tằng Tử Phu coi như không có nhìn thấy. Dù sao hiện tại nháo đến nước này, Vương Lan cũng không dám nói gì lời khó nghe. Không phải là nhìn nhiều thêm vài lần sao? Tằng Tử Phu hoàn toàn không thèm để ý.
Một bên Thạch Lai Qúy thật sự là cảm thấy không còn mặt mũi rồi, cũng nói Vương Lan vài câu. Vương Lan cũng không phản bác, chỉ là yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lý thị một bên nhìn không vui: "Đêm ba mươi tết, ngươi khóc tang cái gì? Ngươi nhất định phải trù yểu lão Thạch gia chúng ta có phải hay không?"
Vương Lan thấy mẹ chồng nổi giận, cũng không dám cãi lại. Đến bây giờ mình chỉ có thể kẹp lấy cái đuôi làm người rồi. Chỉ sợ mình nhận một tờ hưu thư trả trở về nhà. Thạch Lai Qúy đối với Vương Lan còn có cảm tình, thấy vậy, thở dài gắp cho Vương Lan khối thịt: "Ngươi sống yên ổn chút đi, cho dù năm sau cưới bình thê, cũng sẽ không ủy khuất ngươi. Ai!"
Vương Lan trong miệng ăn thịt, trong lòng rất là khó chịu, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tằng Tử Phu...... Trong lòng càng hận! Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cũng muốn cho ngươi khóc như vậy. Nhưng đối với săn sóc của Thạch Lai Qúy, Vương Lan vẫn là rất hưởng thụ, cũng là biết rõ Thạch Thúy Cúc không đẹp. Cũng không sợ đến lúc đó mình chịu ủy khuất, hừ! Nói là bình thê, vào cửa muộn hơn ta thì chính là thiếp (tiểu nhân). Có thể sinh ra hài tử hay không còn không nhất định đâu!
Tằng Tử Phu liếc mắt mắt nhìn Vương Lan, vừa hay nhìn thấy trong mắt nàng ta chợt lóe tia ngoan độc! Thân thể liền run lên, ở hiện đại, mình là thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi. Nếu mình thật sự có hài tử, Vương Lan có thể hay không...... Tằng Tử Phu thở dài trong lòng, thời gian sau này mình phải gia tăng cẩn thận rồi.
Người một nhà vây quanh trên mặt bàn ăn xong sủi cảo, Tằng Tử Phu đứng dậy bắt đầu thu thập bát đũa, kỳ thật những công việc này, không phiền để Vương Lan làm. Nhưng Tằng Tử Phu thấy Vương Lan một bên cũng không có giác ngộ làm lấy, suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thôi, tự mình làm đi.
Mùng một đầu năm đều là thời gian họ hàng thăm viếng. Đại tỷ Thạch Lai Phúc, Thạch Hoa Lan mới sáng sớm đã tới đây rồi, nói là mùng hai có việc về không được, đành phải tới ngày mùng một. Nghe xong tên của nàng Tằng Tử Phu như bị sét đánh ngã vậy. Đặt tên ở nông thôn cổ đại, không phải Thúy, chính là Lan, Cúc gì đó! Đối với tên của mình bây giờ...... Hiện tại xem ra thật sự quá vẹn toàn rồi!
Thạch Hoa Lan ba năm trước đây sinh được một đôi long phượng thai, thoáng cái nam hài nữ hài đều có rồi, ở nhà mẹ chồng cũng được coi trọng, tính tình rất giống với Thạch Lai Phúc, đều là người có hiểu biết rất dễ tiếp xúc. Trong lòng Tằng Tử Phu suy đoán, phỏng chừng tính tình đều là giống người cha đã mất đi của Thạch Lai Phúc.
Tằng Tử Phu lấy ra hai bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị tốt, trong mỗi bao lì xì là mười văn tiền, tiền này coi như là nhiều rồi. Bình thường đều là cho vào có hai ba văn. Cười tủm tỉm đưa cho Lý Lỗi và Lý Nguyệt hai cái long phượng thai.
Hai tiểu oa nhi cười tủm tỉm nhận tiền lì xì, nãi thanh nãi khí nói: "Cám ơn đại cữu mẫu" bộ dáng quả thực đáng yêu. Tằng Tử Phu nhìn hai búp bê này trong lòng rất là ưa thích, đột nhiên cũng hi vọng mình có thể có một hài tử.( nãi thanh nãi khí: ngọt ngào ngây thơ)
Sau khi Tằng Tử Phu nghe được tin tức thì thở dài. Có đôi khi cũng nghĩ, nếu mình nói cho nàng biết những công việc cần chú ý, có thể hay không sẽ không có việc gì, nhưng rồi lại nghĩ lại, mình không phải là Thánh nữ. Nếu mình nói ra chắc nàng cũng sẽ không cảm kích, biết đâu lại có thể cho rằng là mình muốn hại nàng, người đều có mệnh. Ích kỷ thì ích kỷ đi!
Biết được Vương Lan sau này rất khó thụ thai, đối với chuyện lấy bình thê cho Thạch Lai Qúy coi như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vương Lan nghe xong tin tức này, ngoại trừ ở trên giường yên lặng rơi lệ, trong lòng là cực kỳ căm hận Tằng Tử Phu. Đổ tất cả trách nhiệm lên người nàng. Điểm này làm cho Tằng Tử Phu cũng thực bất đắc dĩ. Thôi, xem bộ dáng đáng thương hiện tại của nàng ta, sau này mình né tránh đi thì tốt rồi.
Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, Thạch Lý thị định thân cho Thạch Lai Qúy chính là người lúc trước bà mối đầu tiên giới thiệu - Nhị cô nương nhà Thạch Ngũ. Điều kiện nhà Thạch Ngũ tại Thạch gia thôn được cho là hộ khó khăn, tuy Thạch Thúy Cúc lớn lên không được xinh đẹp, nhưng nhìn cũng thuận mắt. Trước năm mới Tằng Tử Phu làm đại tẩu tử cùng Thạch Lý thị đã từng nhìn qua, kỳ thật nếu chỉnh đốn một chút cũng xem như không tệ. Nhìn kỹ cũng không kém, hơn nữa cười rộ lên có một má lúm đồng tiền, nhìn rất là vui vẻ, thuộc loại hình dễ nhìn.
Hơn nữa vừa nhìn cũng biết là hài tử thành thật, không có nhiều lòng dạ méo mó như vậy. Biết tiết kiệm, làm việc nhà đều rất lưu loát lại biết xuống đất làm ruộng. Theo lý thuyết, tuy nhà Thạch Ngũ có chút khó khăn nhưng cô nương cũng không phải xấu cũng không cần lập gia đình làm bình thê, nhưng đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ! Vốn ban đầu nếu không có gì xảy ra Thạch Lai Qúy cũng định thân rồi. Thạch Ngũ gia có hai cô nương, chờ đại tỷ gả đi xong cũng có thể xuất giá.
Đáng tiếc đại tỷ Thạch Thúy Hoa của Thạch Thúy Cúc mới vừa gả đi không đến một tháng thì Thạch Trần thị liền phát sốt mất đi. Lúc này cô nương chưa xuất giá đành phải giữ đạo hiếu ba năm. Vốn lúc trước cùng Thạch Lai Qúy làm mai Thạch Thúy Cúc cũng đã mười bốn tuổi, Thạch Lai Qúy cũng mười sáu tuổi. Chỉ là Thạch Lai Qúy cảm thấy Thạch Thúy Cúc lớn lên không đẹp, kéo đến kéo đi mất hai năm, đến khi Thạch Lai Qúy mười tám tuổi mới cưới Vương Lan cùng tuổi, Vương Lan cũng là bởi vì giữ đạo hiếu mới gả muộn. Chẳng qua Vương Lan ở trong thôn được xem như là hoa khôi, ngược lại không sao cả. Cũng không sợ không có ai lấy. Trong nhà mặc dù không phải thật tốt, nhưng là trôi qua cũng tạm được.
Nhưng mệnh Thạch Thúy Cúc không được tốt như vậy, điều kiện gia đình không tốt, thật vất vả sắp định hôn, chờ tỷ tỷ mình gả đi xong, thì mình có thể gả đi. Kết quả vừa gặp phải nương mình qua đời, còn phải giữ đạo hiếu, nhà trai bên kia sẽ không muốn đợi. Chuyện hôn nhân cũng mới chỉ tính thôi, Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu xong cũng mười bảy tuổi rồi. Ở tại nông thôn như vậy thuộc về đại cô nương, bình thường cô nương ở tuổi này cũng làm mẹ!
Hơn nữa trong nhà lại khó khăn, chuyện cưới gả nhất định là gặp trở ngại, bộ dáng lại bình thường, còn không biết cách ăn mặc. Thạch Ngũ cũng sợ khuê nữ của mình giữ mãi trong nhà, nghe xong lời nói Thạch Lý thị..., nghĩ nghĩ, điều kiện nhà lão Thạch là thật tốt. Hơn nữa lại là bình thê, không phân biệt lớn nhỏ, có lẽ hài tử trôi qua cũng sẽ không quá mức ủy khuất.
Quan trọng nhất là, nghe nói Vương Lan bị tổn thương thân thể, sợ là không dễ dàng có hài tử. Cô nương của mình tranh được sinh tiểu tử, vậy sau này còn không phải để khuê nữ của mình làm đương gia? Hơn nữa lúc trước trong lòng Thạch Thúy Cúc là cam tâm tình nguyện gả cho Thạch Lai Qúy, đáng tiếc khi đó thiếp cố ý, lang vô tình. Thạch gia cho sính lễ sính kim lại không ít. Tính tính thời gian, tháng ba năm sau Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu cũng tròn ba năm rồi. Việc này coi như định xuống.
Sau khi vấn đề này được xác định, người nhà lão Thạch cũng vội vàng chuẩn bị qua năm mới. Tất cả vội vàng làm Tằng Tử Phu xoay chuyển đến choáng váng, cũng không có cách nào, bên kia Vương Lan không làm được việc nặng, Thạch Lý thị tuổi cũng lớn, không có cách! Tất cả áp lực đều áp đến trên người Tằng Tử Phu, còn có chuyện phải nói là nguyệt sự của Tằng Tử Phu thật không có tới. Nhưng Tằng Tử Phu cũng không có nói gì, Vương Lan bên kia xảy ra chuyện này, mà bên mình tính tính thời gian vẫn chưa tới một tháng, cũng chưa chắc chắn.
Hơn nữa, nguyệt sự muộn một tháng, hai tháng cũng không có gì ly kỳ. Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, liền thuận theo tự nhiên thôi, chẳng qua mấy ngày này Tằng Tử Phu đối với phương diện ăn uống rất là chú trọng. Ăn thật nhiều rau xanh, lúc này là mùa đông, rau xanh rất thiếu thốn, hơn nữa giá cả lại mắc. Nhưng Thạch Lai Phúc cũng không thấy có vấn đề gì, nàng dâu lại thích ăn liền mua, cùng lắm thì mình ăn ít một chút. Lại nói trong nhà hiện tại cũng là có chút của cải.
Giai đoạn đầu mang thai, hài tử trong bụng đang trưởng thành, cần rất nhiều vi-ta-min B11. Tuy hiện tại còn chưa xác định có hay không, nhưng Tằng Tử Phu vẫn rất chú trọng. Đối với chuyện phòng the cùng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu nếu có thể kéo liền kéo(tránh), nếu thật sự không lay chuyển được Thạch Lai Phúc, cũng không cho phép hắn chơi đùa điên khùng. Ngược lại Thạch Lai Phúc lại là người biết săn sóc, chỉ cho là những ngày này nàng dâu rất mệt mỏi cho nên cũng phối hợp.
Buổi tối đem ba mươi, Tằng Tử Phu bao hết một nồi sủi cảo, sau khi nấu xong để Thạch Lai Phúc bưng lên bàn. Vương Lan ngồi ngay tại trên bàn, không có việc gì liền nhìn Tằng Tử Phu như quăng dao găm, Tằng Tử Phu coi như không có nhìn thấy. Dù sao hiện tại nháo đến nước này, Vương Lan cũng không dám nói gì lời khó nghe. Không phải là nhìn nhiều thêm vài lần sao? Tằng Tử Phu hoàn toàn không thèm để ý.
Một bên Thạch Lai Qúy thật sự là cảm thấy không còn mặt mũi rồi, cũng nói Vương Lan vài câu. Vương Lan cũng không phản bác, chỉ là yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lý thị một bên nhìn không vui: "Đêm ba mươi tết, ngươi khóc tang cái gì? Ngươi nhất định phải trù yểu lão Thạch gia chúng ta có phải hay không?"
Vương Lan thấy mẹ chồng nổi giận, cũng không dám cãi lại. Đến bây giờ mình chỉ có thể kẹp lấy cái đuôi làm người rồi. Chỉ sợ mình nhận một tờ hưu thư trả trở về nhà. Thạch Lai Qúy đối với Vương Lan còn có cảm tình, thấy vậy, thở dài gắp cho Vương Lan khối thịt: "Ngươi sống yên ổn chút đi, cho dù năm sau cưới bình thê, cũng sẽ không ủy khuất ngươi. Ai!"
Vương Lan trong miệng ăn thịt, trong lòng rất là khó chịu, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tằng Tử Phu...... Trong lòng càng hận! Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cũng muốn cho ngươi khóc như vậy. Nhưng đối với săn sóc của Thạch Lai Qúy, Vương Lan vẫn là rất hưởng thụ, cũng là biết rõ Thạch Thúy Cúc không đẹp. Cũng không sợ đến lúc đó mình chịu ủy khuất, hừ! Nói là bình thê, vào cửa muộn hơn ta thì chính là thiếp (tiểu nhân). Có thể sinh ra hài tử hay không còn không nhất định đâu!
Tằng Tử Phu liếc mắt mắt nhìn Vương Lan, vừa hay nhìn thấy trong mắt nàng ta chợt lóe tia ngoan độc! Thân thể liền run lên, ở hiện đại, mình là thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi. Nếu mình thật sự có hài tử, Vương Lan có thể hay không...... Tằng Tử Phu thở dài trong lòng, thời gian sau này mình phải gia tăng cẩn thận rồi.
Người một nhà vây quanh trên mặt bàn ăn xong sủi cảo, Tằng Tử Phu đứng dậy bắt đầu thu thập bát đũa, kỳ thật những công việc này, không phiền để Vương Lan làm. Nhưng Tằng Tử Phu thấy Vương Lan một bên cũng không có giác ngộ làm lấy, suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thôi, tự mình làm đi.
Mùng một đầu năm đều là thời gian họ hàng thăm viếng. Đại tỷ Thạch Lai Phúc, Thạch Hoa Lan mới sáng sớm đã tới đây rồi, nói là mùng hai có việc về không được, đành phải tới ngày mùng một. Nghe xong tên của nàng Tằng Tử Phu như bị sét đánh ngã vậy. Đặt tên ở nông thôn cổ đại, không phải Thúy, chính là Lan, Cúc gì đó! Đối với tên của mình bây giờ...... Hiện tại xem ra thật sự quá vẹn toàn rồi!
Thạch Hoa Lan ba năm trước đây sinh được một đôi long phượng thai, thoáng cái nam hài nữ hài đều có rồi, ở nhà mẹ chồng cũng được coi trọng, tính tình rất giống với Thạch Lai Phúc, đều là người có hiểu biết rất dễ tiếp xúc. Trong lòng Tằng Tử Phu suy đoán, phỏng chừng tính tình đều là giống người cha đã mất đi của Thạch Lai Phúc.
Tằng Tử Phu lấy ra hai bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị tốt, trong mỗi bao lì xì là mười văn tiền, tiền này coi như là nhiều rồi. Bình thường đều là cho vào có hai ba văn. Cười tủm tỉm đưa cho Lý Lỗi và Lý Nguyệt hai cái long phượng thai.
Hai tiểu oa nhi cười tủm tỉm nhận tiền lì xì, nãi thanh nãi khí nói: "Cám ơn đại cữu mẫu" bộ dáng quả thực đáng yêu. Tằng Tử Phu nhìn hai búp bê này trong lòng rất là ưa thích, đột nhiên cũng hi vọng mình có thể có một hài tử.( nãi thanh nãi khí: ngọt ngào ngây thơ)
Bình luận truyện