Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 50: Song hỉ lâm môn



Editor: ChieuNinh

Chuyện trong tiệm chấm dứt, Tằng Tử Phu tự mình đi cảm tạ Ngưu Đại Thành và Trần phủ bên kia một phen. Đáng nhắc tới chính là, Tằng Nhị Ngưu được Ngưu Đại Thành coi trọng, đến làm quan sai dưới tay hắn. Bất kể thế nào mặc vào y phục quan sai, mà ngay cả thôn trưởng Tằng gia thôn cũng phải nể mặt ba phần. Đối với cái này Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường đều hết sức cao hứng cho hắn. Tằng Nhị Ngưu cũng không phải người quên gốc, mặc dù rời khỏi ‘Ăn uống chơi bời’ nhưng thỉnh thoảng đều tới xem một chút, thời điểm bận rộn cũng sẽ giúp một tay.

Bên Thạch Thúy Cúc tính tính thời gian cũng sắp tới ngày lâm bồn rồi, mấy ngày nay cả nhà đều chăm sóc Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy quả thực là một tấc cũng không rời. Bởi vì chuyện trồng khoai lang, trong nội tâm Thạch Thúy Cúc đối với Tằng Tử Phu lại tồn tại một phần cảm kích. Ngẫm lại những ngày này, Tằng Tử Phu không tính toán hiềm khích lúc trước đối với mình rất tốt, thường trợ cấp đồ gia dụng cho nhà mình, bằng không, mình sao có thể uống được canh gà? Mặc lên vải thêu hoa văn đẹp?

Nhìn túi vải trong tay Tằng Tử Phu vừa mới đưa tới. Đây chính là tơ lụa đó! Đừng nói mình có thể mặc, chính là nhìn còn chưa có nhìn thấy qua. Đừng xem chỉ là cho tiểu hài tử mặc, nhưng cũng tốn không ít tiền. Đừng nói Tiểu Diệp Tử và Cỏ Nhỏ, ngay cả Tiểu Bùn vào dịp lễ mình chỉ dùng vải bông bình thường làm giày nhỏ. So với cái này, đúng thật là cầm không lên được mặt bàn, mình cũng không phải không biết tốt xấu, chỉ là thời gian trước mê tâm, hơn nữa mất hài tử, tỷ tỷ nhà mình nói lời ra tiếng vào, liền làm ra những chuyện không nên làm kia. Ngẫm lại, thật sự bừng tỉnh cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Ngẫm lại Qúy ca đối với mình rất tốt, trước kia sao có thể sinh ra ý niệm nếu mình gả cho đại ca thì tốt rồi ở trong đầu? Mặc dù không có ai biết, nhưng mà bây giờ mình suy nghĩ một chút đều cảm thấy hổ thẹn vô cùng, thật sự là không còn mặt mũi! Qúy ca, lúc trước khi biết mình có thể gả cho Qúy ca cũng rất là vui vẻ, trận vừa rồi Qúy ca đối với mình có chút xa lạ, mình có thể cảm nhận được. Hiện tại coi như tốt rồi, Nhị thúc đã làm qua thái y, hắn nói cái thai này là nam hài, thì nhất định là vậy.

Mình không thể nào quên được, lúc Nhị thúc bắt mạch, thời điểm gật gật đầu nói là nam thai, biểu lộ mừng rỡ của Qúy ca, đôi mắt sáng lóng lánh! Mà ngay cả nương đối với mình cũng là càng thêm tốt hơn, còn khen mình là một người có khả năng. Đại tẩu tươi cười, vừa nhìn liền biết không phải làm bộ, nàng cũng là thiệt tình cao hứng cho mình.

Cuộc sống như vậy, tuy có nghèo khổ một chút, có chút chênh lệch với đại ca đại tẩu, nhưng đại ca đại tẩu cũng không phải ăn một mình, luôn luôn đều mang đồ tốt đến cho. Những đồ này thời điểm mình còn là cô nương gia ở nhà, quanh năm suốt tháng đều không thấy được, huống chi còn được ăn vào trong miệng, dùng đến trên người? Huống hồ cho dù nghèo khổ, cũng còn tốt hơn so với thời điểm mình còn làm cô nương ở nhà, tối thiểu nhất mình không cần ngày ngày xuống đất làm ruộng rồi, loại công việc vừa bẩn vừa cực, mình đã nếm qua.

Hiện tại, mình cũng không cầu cái gì, chỉ cầu ông trời phù hộ, có thể để cho mình bình an sinh nhi tử. Huống hồ, đại tẩu tử đã đáp ứng với mình, chờ sinh hài tử, ở cữ xong, giúp đỡ đại tẩu ở trong nhà làm điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’, để cho Qúy ca mỗi ngày đi theo đại ca qua lại đưa đến trong cửa hàng, mỗi tháng cho một lượng bạc tiền công!

Đó là một lượng bạc đó, ngẫm lại đã cảm thấy cuộc sống sau này có hi vọng, Qúy ca đau khổ đắng cay giúp đỡ nhà người ta làm công ngắn hạn, một tháng cũng được có hai ba trăm văn tiền, phương diện ăn uống cũng không được no bụng. Tính lại, mình và Qúy ca ăn mặc tiết kiệm, một năm cũng không dùng được ba bốn lượng bạc, Sở Hà biểu đệ lại là người đọc sách có bản lĩnh. Chờ sau này hài tử lớn lên, mình cũng có thể góp đủ tiền cho hài tử đọc sách, chỉ cần hài tử không chịu thua kém thi đậu lấy công danh, mình có thể hưởng phúc làm thái thái rồi!

Thạch Lai Qúy bưng nước ấm vào nhà, nhìn nương tử của mình nằm nghiêng ở trên giường, cầm mảnh vải nhỏ đại tẩu tử đưa tới làm yếm cho hài tử, vẻ mặt tươi cười, tâm tình mình cũng rất tốt, cất kỹ chậu nói: "Thúy nhi, đang nghĩ gì?"

Thạch Thúy Cúc lấy lại tinh thần, cười cười: "Không nghĩ gì, chính là cảm thấy cuộc sống như vậy thực thoải mái, chị dâu đối với ta thật tốt, đây chính là tơ lụa." Thạch Lai Qúy ở một bên cởi giày cho Thạch Thúy Cúc, ngâm chân cho Thạch Thúy Cúc, vừa nói: "Thúy nhi, ít hôm nữa sẽ tốt rồi, ta sẽ cố gắng làm việc, cũng để cho nàng mặc quần áo tơ lụa thượng hạng."

Thạch Thúy Cúc nghe xong lời nói của Thạch Lai Qúy, trong lòng ngọt ngào, đương nhiên vẫn còn lý trí. Biết rõ loại khả năng này tính không phải rất lớn, đáng quý là Qúy ca có lòng, mình cũng rất thỏa mãn: "Qúy ca, chàng đối với ta thật tốt, thời gian trước, ta thật sự là bị mỡ heo làm mờ mắt, Qúy ca." Thạch Lai Qúy vội vàng cắt đứt lời Thạch Thúy Cúc: "Thúy nhi, chuyện quá khứ, đừng nói nữa, cũng trách ta không có bản lĩnh để cho nàng chịu khổ chịu vất vả, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, cả nhà chúng ta sẽ sống tốt thôi."

Thạch Thúy Cúc lau nước mắt gật gật đầu. Đúng vào lúc này, Thạch Thúy Cúc cảm giác mình bụng có chút đau đớn, tính tính thời gian cũng biết là sẽ sinh trong hai ngày này. Một tay khoát lên trên bờ vai Thạch Lai Qúy, tay kia ôm bụng, cau mày: "Qúy ca, đau." Thạch Lai Qúy kịp phản ứng, vội vàng để cho Thạch Thúy Cúc nằm xong thì chạy ra cửa kêu đám người Thạch Lai Phúc.

Tằng Tử Phu đỡ Thạch Lý thị vào trong phòng Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Phúc đi ra cửa thỉnh bà đỡ. Thạch Lai Qúy ở ngoài cửa nghe Thạch Thúy Cúc kêu một tiếng so với một tiếng thảm thiết, nắm chặt nắm tay, trong lòng thật sự là không thở nổi. Lý Quang Xuân cũng chạy tới, lúc bà đỡ còn chưa tới, liền bắt mạch cho Thạch Thúy Cúc trước: "Mạch tượng không có vấn đề, thai nhi cũng khỏe mạnh, yên tâm."

Sau khi bà đỡ vào phòng, Lý Quang Xuân liền đi ra, ngồi cùng một chỗ với Thạch Lai Phúc chờ tin tức, nói như thế nào cũng là con trai của cháu mình. Về phần Lý Sở Hà, vì tránh tị hiềm nên cũng không có tới. Tằng Tử Phu ngồi ở bên giường nắm tay Thạch Thúy Cúc: "Thúy Cúc, hít sâu, nghe ta, thở ra rồi hít vào."

Cuối cùng Thạch Thúy Cúc bình an sinh hạ một tiểu tử mập mạp, Tằng Tử Phu ôm vào trong ngực ước lượng thoáng cái rồi cười nói: "Nương, đây là con nghé con, cân nặng khoảng tám cân (4 kg)." Thạch Lý thị nghe xong, xoa xoa tay tiếp nhận tiểu tử kia, cười không thấy con mắt, Thạch Thúy Cúc nằm ở trên giường cũng an tâm. Mặc dù biết Lý Quang Xuân chắc là không sẽ nhìn lầm, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong nội tâm ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng. Như thế rất tốt rồi, Thạch Lai Qúy ở ngoài cửa biết được tin kích động có chút nghẹn ngào, Thạch Lai Phúc tiến lên nện cho Thạch Lai Qúy một quyền, hắn thật là cao hứng cho đệ đệ mình!

Thật không ngờ chính là, ngày hôm sau từ kinh thành truyền đến tin tức ‘động trời’, quý phi nương nương bị đày vào lãnh cung. Hoàng thượng hạ chỉ bỏ qua tất cả hành vi phạm tội của Lý Quang Xuân, còn có ngợi khen, nói là ngợi khen kỳ thật chính là biến tướng của đền bù tổn thất. Vương Huyện lệnh tự mình tới đưa tin tức, chỉ sợ mấy ngày nữa là thánh chỉ có thể đến Kim Lan huyện.

Thạch Lý thị mừng rỡ, cái này nếu quan phục nguyên chức, chỉ bằng thời điểm khi phụ tử bọn hắn gặp rủi ro nhà mình giúp đỡ, đó cũng là một người đắc đạo (gà chó thăng thiên)! Biểu hiện của Lý Quang Xuân thì bình tĩnh rất nhiều, cẩn thận hỏi Vương Huyện lệnh là chuyện gì xảy ra, Vương Huyện lệnh cũng biết được không nhiều lắm, nhưng mà nghe nói đại khái.

Té ra, cha quý phi nương nương, là triều đình quan to nhất phẩm, vụng trộm giữ lại lương thực triều đình cấp phát cho các nơi cứu trợ thiên tai! Đến đây treo đầu dê bán thịt chó, hơn phân nửa lương thực đều đổi thành lương thực cũ bị nấm mốc. Nạn dân cực đói cũng mặc kệ lương thực cũ mốc meo này có thể ăn được hay không. Lần này có thể nghĩ là biết, nạn dân đều là đói lâu, sau khi ăn lương thực cũ mốc meo xuất hiện chuyện ngộ độc thức ăn!

Nạn dân ngay cả cơm còn không có mà ăn, càng không có khả năng có tiền đi hốt thuốc chữa bệnh không phải sao? Liền xuất hiện tử vong, lúc này lại cũng không phải là chết vài chục người, vài trăm người, mà hơn một ngàn, trên vạn người đó! Quan địa phương đè ép không nổi, đành phải báo đi lên trên, hoàng đế nổi trận lôi đình. Sau khi tra ra nguyên nhân trực tiếp lột mũ quan nhất phẩm, định tội buổi trưa ngày hôm sau chém đầu răn chúng!

Quý phi nương nương một mực vẫn luôn thụ sủng của hoàng đế, tuy bị liên quan đến, nhưng không đến mức bị biếm lãnh cung. Nhưng thiện ác đến cuối cùng cũng có báo, hoàng hậu mua được cung nữ bên cạnh quý phi nương nương. Hoàng đế biết rõ quý phi nương nương sở tác sở vi, nhất là mua chuộc thái y Lý Quang Xuân kê đơn độc hại Tần phi mang thai không thành, liền vu oan hãm hại, càng tức giận! Mà dù sao cũng là nữ nhân mình đã từng yêu thương trong lòng, bỏ qua tử tội, trực tiếp biếm lãnh cung.

"Đại khái chuyện chính là như vậy, chi tiết trong đó, ta lại không biết rất rõ ràng. Lý đại ca, lần này ngươi được mây mờ trăng sáng rồi! Ở đây lão đệ chúc mừng Lý đại ca trước!" Sau khi Lý Quang Xuân nghe rõ, chỉ thở dài, sự tình nào có nói đơn giản như vậy? Quý phi nương nương làm bao nhiêu chuyện, vì sao hoàng hậu đơn độc đẩy mình ra?

Năm gần đây, mình đã nếm đủ lòng người ấm lạnh, cuộc sống hiện tại thật sự là thoải mái. Mặc dù không có cẩm y ngọc thực, chỉ là ông lão bình dân, nhưng người xưa nói rất hay, Bạch Thái (cải trắng) đậu hũ duy trì bình an! Kêu mình trở về lần nữa? Nói vậy quan phục nguyên chức (phục chức) là không có vấn đề, nhưng làm thái y sao có thể không liên lụy vào những chuyện mờ ám trong nội cung? Lại có mấy ai có thể thoát thân được?

Huống hồ, đây là hoàng hậu cho đại mặt mũi, hoàng hậu đơn giản sao? Thủ đoạn của nàng còn cao hơn so với quý phi nương nương, nếu không làm sao có thể dễ dàng tha thứ sự kiêu ngạo của quý phi nương nương? Chỉ là nàng đang chờ đúng thời cơ thôi, một lần ra tay sẽ khiến cho ngươi thoát thân không được. Nếu mình thật sự trở về, thì phải là người của hoàng hậu, mình có làm được chuyện che giấu lương tâm dùng sở học cả đời, vốn là y thuật cứu mạng người vội tới bên hoàng hậu làm ‘đao phủ’ sao? Không thể! Nếu không, mình cũng sẽ không đắc tội quý phi nương nương mà thiếu chút nữa bị mất tánh mạng!

Ý chỉ của Hoàng đế đến, nhưng cũng không có viết rõ muốn Lý Quang Xuân quan phục nguyên chức, mà là nhắc tới nếu như Lý Quang xuân nguyện ý là sẽ được quan phục nguyên chức. Cuối cùng Lý Quang xuân dùng lý do tuổi đã già, lực bất tòng tâm vì vậy cự tuyệt hồi kinh phục chức. Tuy Thạch Lý thị cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà nhìn một loạt mỹ kim bảo khố trước mắt, ngược lại choáng váng hoa mắt!

Tại kinh thành xa xa, sau khi hoàng đế biết rõ Lý Quang Xuân không có lựa chọn hồi kinh phục chức, khóe miệng giương lên, ngược lại là người hiểu được tiến thoái, lại thuận tiện ngự bút ban thưởng viết bốn chữ to ‘diệu thủ hồi sinh’!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện