Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 67: Phẫn nộ



Vốn tâm tình tốt đã bị Ngạo Thiên bang bọn họ hủy diệt rồi. Thử nghĩ chút coi, các ngươi nếu như bị kéo đi, nhiều người chơi hoặc vẻ mặt hiếu kỳ, hoặc vẻ mặt hèn mọn nhìn ngươi. Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết ngươi là ai, còn có không ít người chơi đều len lén quay chụp cảnh như thế, hình tượng của ta là triệt để bị hủy rồi Ta giận rồi đó!

“Các ngươi buông ra cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí.” Ta giãy dụa ra, không được, không thể cứ tiếp tục bị kéo như thế.

“Ngại quá, bang chủ đã nói, nhìn thấy Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt thì mang về cho ta, để ngừa hắn sẽ chạy, các ngươi chú ý chút cho ta. Bởi vì mặt nạ Ngân Nguyệt chỉ có người ấy, cho nên nhìn thấy thì mang người ấy về.” Một người trong số đó mặt không thể hiện ra cái gì, thái độ cung kính trả lời.

Hừ ~~~~~~~~, Cuồng Long Ngạo Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ta, Nghiệp Thiên Huy, tuyệt sẽ không đơn giản tha thứ ngươi! Hừ hừ! Ta Nghiệp Thiên Huy đã giận, vậy hậu quả rất nghiêm trọng.

“Bang chủ, ngươi đã đưa tới rồi.” Một tiểu đội trưởng mang ta vào, dẫn đầu đi vào hồi báo.

È ~~~~, anh hai đã nói rằng, Ngạo Thiên có một hắc bang, sẽ không là thật chứ? Thái độ của những người này thật là cung kính, huấn luyện rất có tố chất a! Có điều, này không trở ngại tới lửa giận của ta. Hừ, ngươi cho là ngươi là hắc bang lão đại thì oán hận rất giỏi sao! Ta Nghiệp Thiên Huy mới không sợ ngươi! Thù mới hận cũ, chúng ta cứ từ từ mà tính.

“Huy Huy, ngươi rốt cục đã về, ngươi năm ngày này đã chạy đi đâu? Ta phái người tìm ngươi đều không đượ, M ngươi cũng M không được.” Ngạo Thiên vẫy lui mọi người xong, hớn hở chạy tới cạnh ta.

Ta lãnh đạm nhìn hắn, nâng chén trà lên uống, một điểm ý tứ trả lời hắn cũng không có. Hỏa Vũ thì vui tươi hớn hở nhìn một màn trước mắt này.

“Huy Huy, ngươi đừng giận có được không, lúc ấy là ta không tốt, không nên loạn phát giận, chọc ngươi thương tâm. Ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, chính là đừng không để ý tới ta, có được không a!” Ngạo Thiên lúc này giọng điệu mềm mại xuống, không khó nghe ra tia cầu xin của hắn.

… … … .

“Huy Huy, ngươi nói một chút được không! Ta biết, người kia.” Nói xong rồi chỉ vào Hỏa Vũ đang xem kịch vui. “Hắn là sủng vật phượng hoàng của ngươi, ta lúc đó không phải không biết sao, cho nên ngươi đừng giận.” Thấy ta vẫn như cũ không để ý tới hắn, thảnh thơi uống trà, đông nhìn tây ngó chính là không nhìn hắn, Ngạo Thiên lúc này biết sự tình có chút nghiêm trọng rồi, Huy Huy của hắn thực sự phát hỏa rồi. E rằng Huy Huy mắng ra còn tốt, cứ như bây giờ lạnh băng không để ý tới hắn, lúc này mới khiến người ta lo lắng a!

“Huy Huy, ngươi tha thứ ta lần này được không! Ta lúc đó cũng cho rằng hằn là một… nửa khác của ngươi, thêm Nghiệp Thiên Mẫn đã là cực hạn của ta rồi, cho nên ta mới phát hỏa, mới đối với ngươi như vậy.”

… … … .

Ta nhàn nhạt nhìn hắn, ưm, trà uống được rồi, rốt cục không khát nước rồi. Bụng có chút đói nga, tiếp tục khởi công. Ta hướng tới món điểm tâm bắt đầu công kích. Chính là không để ý tới Ngạo Thiên đang cầu xin ta, khiến ta tha thứ cho hắn.

“Huy Huy, ta chính là bởi vì quá để ý ngươi thôi, mới có thể như vậy a! Ngươi tha thứ cho ta lúc này đây được không a!” Không ngừng cố gắng, nhất định phải thành công thuyết phục Huy Huy, không thì hắn tiền đồ khó lo a!

Ha ha ha ha ha ha ha, ngươi nói của ngươi, ta ăn của ta, hai việc không thể làm chung. Cứ thế Ngạo Thiên liên tục sám hối, ta liên tục ăn, Hỏa Vũ thỉnh thoảng ngáp một cái, dần dần tới chạng vạng. Thật là, nguyên bản chuẩn bị tới chế thuốc, bị Ngạo Thiên khiến cho thất bại, món nợ này ta tính trên đầu hắn, tức chết ta thôi.

“Nói xong chưa?” Ta học giọng điệu Ngạo Thiên, lạnh lùng hỏi.

“Huy Huy?” Ngạo Thiên có chút sợ đứng lên, kiếp trước trong đao quang kiếm ảnh, kiếp này trong súng đạn hắn cũng chưa từng sợ qua, lúc này lại nổi lên nỗi sợ.

“Hừ. Thứ nhất, ngươi không tin ta, mà tin lời hắn nói, là không tín nhiệm ta. Thứ hai, ngươi tức giận với ta, ngữ khí lạnh như băng, là không thương ta. Ngươi câm miệng.” Thấy hắn muốn mở miệng biện giải, ta bỗng rống lên một tiếng với hắn, thấy hắn ngược lại câm miệng, ta thỏa mãn gật đầu, lần này cơ hội hiếm có, nếu không phải hắn đuối lý trước, ta còn không có cơ hội có thể vừa dọa vừa rống hắn như thế a! Không thì hắn khẳng định dùng cái loại ánh mắt lạnh lùng đông chết người ta nhìn ta thôi! “Thứ ba, ngươi kêu thủ hạ ngươi đem ta kéo về, ven đường bao nhiêu người chơi thấy rồi? Là vũ nhục đối với ta. Thứ tư, ta thời gian quý giá, ngươi lại khiến ta lãng phí một ngày nghe ngươi lảm nhảm, là dằn vặt với cái lỗ tai của ta. Lời nói cuối cùng, ngươi, Đào Lăng Thương, làm ra rất ─ không ─ vui.”

“Huy Huy, ta, ta biết sai rồi, ngươi tha thứ ta đi!”

“Hừ.” Ta phất cũng không phất tay thì rời bỏ hắn đi, bụng lại đói rồi, ai rảnh cùng ngươi ở đây lề mề chứ, nghe ngươi nói không ngừng tha thứ ta a! Lấp đầy bụng là việc cấp bách. Ăn xong còn phải chế thuốc đây! Bản đại gia, khụ khụ, thời gian của bản thân chính là rất quý giá, hái nhiều dược liệu như vậy, có thể luyện ra bao nhiêu bảo bối dược dược a! Thời gian chính là tiền a, những lời này một chút cũng không sai a!

“Huy Huy ───.” Ngạo Thiên thấy ta ly khai, lập tức cũng đuổi theo. Cũng không quản bọn thuộc hạ lúc này thấy mình sẽ nghĩ thế nào, hình tượng rốt cục hoàn toàn xóa bỏ rồi. Nhưng nếu như Huy Huy tha thứ hắn, vậy hắn cần gì phải lưu ý nhiều vậy, Huy Huy là quan trọng nhất.

Ừ, ăn ngon ăn no a! Ơ? Nếu như ta làm bánh bao, bánh bột mì, bánh ngọt nghìn tầng(1), bánh bông lan (2), những đồ ăn này để chút vào dược liệu, luyện chế ra không chỉ giảm thiểu độ đói, còn có thể tăng thuộc tính đồ ăn, ta đây không phải kiếm thêm một món? Ai nha nha nha nha, lúc ấy ta sao không nghĩ tới điều này chứ! Tâm động không bằng hành động, nhanh mượn phòng bếp dùng một lát a! Cũng may lúc ấy ta ở phòng bếp đứng qua, cùng các đầu bếp quan hệ tốt. Người bình thường muốn mượn dùng, còn mượn không được ấy!

Ta vừa muốn đứng dậy rời đi, đã bị Ngạo Thiên an tĩnh ngồi một bên, đều sắp bị ta quên mất ngăn lại. “Huy Huy, ta, ta. Ngươi vẫn không chịu tha thứ ta sao?” Nói xong bi ai thở dài, cúi đầu xuống. Khiến ta có cảm giác thương cảm vô cùng, hảo ở chỗ này một người thấy được, không phải còn không biết làm ầm ĩ thành bộ dáng gì đây!

Quên đi, quên đi, hắn bị ta lăn qua lăn lại cũng được rồi, ha hả, đến nay mới ngừng, chỉ có một mình ta có thể khiến Ngạo Thiên biến thành như vậy, thật sự là quá vinh hạnh rồi.

“Để ta tha thứ ngươi cũng có thể, sau này ngươi đều mỉm cười với ta, đồng thời phải vô điều kiện tin tưởng ta, không thể hung dữ với ta, chọc ta tức, chuyện quan trọng theo ta, coi như là ta sai đi, cũng phải nói đúng! … … .”Ta thoáng cái nói ra một đống lớn, chỉ thấy Ngạo Thiên từ kinh ngạc, rất nhanh khôi phục thành bình thường, mang theo nét cười nhàn nhạt, sủng nịch đáp ứng toàn bộ.

Hô ~~~~~, kiếm được rồi, oa ha ha ha ha ha ha, sau này lại thêm một người cầm tiền rồi, ta đắc ý cười, lại đắc ý cười.

Trong lòng ta tuy rằng cuồng tiếu, nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, này cũng không thể khiến Ngạo Thiên nhìn ra được, không thì tâm hồn nhỏ bé của hắn sẽ bị thương tổn. “Ngươi đáp ứng rồi, vậy được, ta liền tha thứ ngươi.” Nói xong, cười lớn với hắn. Thực khổ cực, treo mặt cả ngày, bây giờ đau quá nga. Loại khổ cực sống này, thật đúng là không thích hợp để ta làm.

“Thật tốt quá.” Ngạo Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục bộ dạng khốc liệt ban đầu, nhưng khóe miệng tươi vui vẫn có thể đơn giản nhìn ra.

“Được rồi, được rồi, ta đi làm đan dược có thuộc tính đồ ăn chuẩn bị bán, đóng cửa ba ngày, đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

“Được.” Ngạo Thiên đáp ứng một tiếng, tuy rằng có ba ngày không thấy Huy Huy, nhưng chẳng lo, còn nhiều thời gian mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện