Xuyên Qua Ngàn Năm
Chương 40: Đã mặt dày lại còn giả tạo
Mấy ngày sau đó hầu như không có lúc nào Ngọc Mai được thảnh thơi ngoài thời gian ngủ, công việc lập lại y xì như ở Lộ và Châu, Ngọc Mai cũng không còn dư hơi để quan tâm đến cô nàng mặc đồ dân tộc, nghe đâu cô ta xin xỏ muốn ở lại gần khu vực trung tâm của Trại vì thân cô thế cô nhưng lại bị từ chối: đã không có hạ thể còn đòi hỏi.
Từ lúc anh chàng tắm hồ để ý đến cô ta, dù không đụng chạm gì đến cô nhưng Ngọc Mai vẫn ghét lây, cứ tưởng làm quen được người bạn cùng trang lứa, nhưng hóa ra chỉ có thể dừng lại ở mức xã giao, thậm chí sợ còn không được. Trong đời, có mấy ai không gặp phải kiểu người chỉ nhìn mặt thôi đã thấy ghét, cứ như nợ nần nhau từ kiếp nào, cũng có thể kiếp trước cô ta là vợ bé của chồng cô cũng không chừng.
Lúc đi chung trên xe ngựa, nghe cô ta và ba lớn nói chuyện Ngọc Mai ngồi kế bên cũng tóm tắt được sơ lược. Tên gọi Bơ Hay, xuất thân trong gia đình nhiều đời làm thầy thuốc, bản thân cũng biết được khá nhiều dược liệu, nhưng không theo nghề y của gia đình mà chỉ thích công việc nữ công gia chánh, tự nhận bản thân có tay nghề thêu giỏi nhất thành nơi cô ta từng sinh sống.
Nghe đến đây, ông Ba như vô tình hỏi dò:
“Nghề thêu tay nơi này rất được coi trọng, sao cô không làm việc cho Vương? Đem kỹ thuật thêu dạy tại các trường học nghề để tìm một chức danh, như vậy sẽ đảm bảo hơn cho cuộc sống đối với thân gái một mình như cô.”
Bơ Hay kinh ngạc chớp đôi mắt đang được mở lớn hết cỡ:
“Tại sao phải dạy lại nghề tôi đã bỏ rất nhiều tâm huyết và công sức mới học được, nếu dạy cho họ biết rồi thì tôi đâu còn được xem là người giỏi nhất nữa.”
Cô ta nói xong đến phiên hai cha con ông Ba nhìn nhau kinh ngạc: nghĩ vậy cũng được luôn hả.
Ngọc Mai ngứa miệng hỏi móc: “Vậy ai can đảm xuống cấp để dạy cho cô thành giỏi nhất vậy?”
“Là mẹ tôi, nếu muốn dạy lại thì sau này tôi cũng chỉ dạy cho con cái của tôi thôi.”
Hai cha con lại nhìn nhau thêm lần nữa, không hẹn mà cùng đồng thanh: “À! Gia truyền.”
Đoạn đường còn lại ông Ba và Bơ Hay như được rà đúng hệ, chuyển qua nói về cây cỏ hoa lá hẹ có chất độc, chắc vì có chung đam mê nên đề tài tám nhìn có vẻ rất hợp rơ. Hết độc dược lại chuyển tiếp nói đến văn hóa vùng miền quê hương cô ta sống, nghe cách nói chuyện ông lang, bà lang và một vài phong tục cúng kiếng cổ xưa, gắn liền với sản xuất nông nghiệp, trời đất, bản mường, mưa giông, sấm sét, thì có vẻ niên đại cô ấy sống cũng không cùng thời với cha con Ngọc Mai.
Nhìn phong thái, điệu bộ khi nói chuyện cũng rất ra dáng tiểu thư đài các, quê hương mà cô ta nói đến cũng không biết ở đâu trên bản đồ thế giới giống như ông cháu A Mã. Lúc đang nói chuyện rôm rả, ông Ba buột miệng hỏi vì có chút tò mò khi nghe cô ta nói ngôn ngữ ở nơi này quá tốt:
“Cô biết nói ngôn ngữ ở đây à? Cô mới đến được vài ngày học cách nào mà lẹ thế!”
Tâm tình đang khá tốt vì mọi việc có vẻ thuận lợi, cha con nhà này cũng quá dễ dụ, không có độ khó cần phải khiêu chiến nên Bơ Hay cảm thấy rất tự đắc. Nghe thấy câu hỏi của ông Ba thì có hơi khựng lại, vẻ mặt hiện nét bối rối nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, nhẹ mỉm cười lên tiếng:
“Ngôn ngữ dân tộc của tôi cũng giống nơi này, chỉ có chữ viết là không phải.”
Vì cha con ông cũng vậy nên ông Ba chẳng nghi ngờ gì, chỉ có Ngọc Mai thấy lạ trong lòng khi vô tình phát hiện được nét mặt bối rối đó dù chỉ kịp nhìn thoáng qua. Ngọc Mai cũng không để tâm lắm vì cho rằng có thể bản thân nhìn nhầm, nhưng đến khi ông Ba khoe mấy cuốn sách đang đọc, chính thói quen trong vô thức của cô ta đã khiến Ngọc Mai nảy sinh nghi ngờ.
Với người không biết đọc chữ khi cầm một quyển sách bất kỳ, thì phản ứng đầu tiên họ sẽ nhìn chăm chăm vào quyển sách hay lật nhanh xem hình vẽ, riêng cô nàng này lại nhìn lướt từng hàng dài giống như đang đọc, với cách nhìn lướt từng hàng đó trông rất giống như cô ta biết chữ.
Ngọc Mai cảm thấy cô nàng Bơ Hay có điều gì đó muốn che giấu, nếu giả thuyết cô ta đến vùng đất này từ khá lâu, thì việc biết chữ cũng như nói được ngôn ngữ là chuyện rất bình thường, nhưng cô ta nói mới được thần biển đưa đến và khẳng định không hề biết chữ, vậy thể hiện này có phải như một thói quen trong vô thức, khiến cô ta không thể kiểm soát được nên vô tình bị Ngọc Mai nhìn thấy.
Cũng có thể do Ngọc Mai quá nhạy cảm, sẵn bản thân đang có ấn tượng xấu nên suy nghĩ có hơi quy chụp cá nhân, nhưng với tính cách cẩn thận của bản thân, Ngọc Mai không muốn bỏ qua những nghi ngờ này, cô lặng lẽ ghi nhớ trong bụng, sẽ chú ý kỹ hơn khi có dịp gặp lại, xem thử mục đích cuối cùng của cô nàng đó muốn gì ở hai cha con cô.
Ngọc Mai mới vừa nghĩ đến có dịp gặp lại ở nhà sau, bước lên nhà trên đã thấy Bơ Hay linh thiêng xuất hiện trước cửa nhà. Ngọc Mai thiếu điều muốn lên tiếng hỏi cô ta ăn gì thì cúng cho, chứ đừng dọa nhau thế. Sự bất ngờ đến không hề báo trước, cũng không cho Ngọc Mai có thêm thời gian ổn định tinh thần, cô bị ép buộc đón nhận không chỉ một sự bất ngờ mà đến hai, khiến cô muốn nổi cơn tam bành.
Bình thường anh chàng tắm hồ không phải cứ muốn là gặp được, hôm nay không ai mượn cũng không ai mong lại tò tò đến, tức một nỗi sớm không đến muộn không đến, đến cùng lúc với cô ta mới bực chứ, giống như hai người đã có hẹn sẵn từ lúc nào, đã vậy cô nàng đó không biết vô tình hay cố ý còn đứng nép sát rạt bên người anh chàng tắm hồ của cô, nhìn cứ như nàng dâu nhỏ thẹn thùng nép bên chồng mới cưới, thấy ngứa cả mắt.
Hơn nửa năm nay, bỏ công sức ra cưa ổng thì ổng không thèm đổ, cô nàng Bơ Dở này vừa mới xuất hiện ổng đã kiếm cớ lượn lờ trước mặt con gái nhà người ta, hóa ra khẩu vị của ổng thuộc dạng này. Tự dưng thấy tức cái lòng ngực. Ngọc Mai quạu đeo không muốn tiếp chuyện ai cả, liếc xéo anh chàng tắm hồ một cái dài cả cây số rồi mới chịu quay người đi luôn một hơi vào buồng, bỏ mặt hai người đứng xớ rớ trước cửa nhà, vô không được mà đi cũng không xong.
Bởi vậy mới nói một khi con gái quan tâm quá sẽ hóa mù, nếu Ngọc Mai chịu khó quay lại sẽ nhìn thấy Võ Ca đang lùi bước chân, mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên sát khí nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô nàng Bơ Hay, hai bàn tay nắm chặt như đang cố kìm nén bản thân.
Vẫn là ông Ba không biết gì bị dính chưởng, nghe con gái nói có khách đến tìm mình, đi ra thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn mời cả hai vào nhà.
“Không biết hai người hôm nay đến đây có việc gì? Mời ngồi!” Vừa nói ông Ba vừa rót trà vào chén cho họ.
Võ Ca lời ít ý nhiều: “Không đi cùng, đến ăn cơm.”
Nói xong cũng không thèm nhìn ai, tự bước đến chõng tre trong góc nhà, đặt mông ngồi lên rồi đập đập hai bàn chân vào nhau cho bớt bùn đất, sau đó khoanh hai chân lại ngồi thiền. Ông Ba rủa trong bụng: mới qua giờ ăn sáng đã đến đòi ăn trưa, ăn chực thôi mà, có cần phải tranh thủ dữ vậy sao.
Từ hôm xuất phát đi từ Phủ đến Lộ, Châu rồi Trại, hầu như việc ăn uống của hai cha con đều có người chuẩn bị sẵn, đi trên đường thì bắp khoai, bánh trái, về đến nhà thì cơm canh đủ cả, tới giờ là được các thân sĩ từ cấp một đến cấp mười thay phiên nhau đem đến, hai cha con chỉ chờ ăn không cần đụng tay chân.
Chắc do Ngọc Mai đang hỗ trợ việc trồng các loại đặc sản nên mới được đặc cách phục vụ như vậy. Mặc dù món ăn không được ngon đối với hai cái miệng đã được nuông chiều trong khoảng thời gian sống trong rừng, nhưng nhập gia thì tùy tục, dù sao cũng lăn lộn mấy tháng ở Phủ nên cũng thấy quen. Mà dù có không quen cũng bắt buộc phải tập cho bằng quen, bởi vì Ngọc Mai đang hô hào tiết kiệm, đối với cô hiện tại cái gì mà miễn phí cũng đều được xem là chân ngôn.
Ngọc Mai đang đứng dựa vách gỗ cửa buồng thám thính, nghe anh chàng tắm hồ nói vậy buồn bực vừa mới tan biến một ít lại được lấp đầy. Tự dưng nổi hứng đến đây đòi ăn cơm là muốn kiếm chuyện sao? Nghe nói mẹ và bà nội anh ta đang sống ở đâu gần đây, không về nhà ăn cơm đến chỗ cô làm gì? Cô có nấu gì đâu mà ăn chứ, anh ta cũng thừa biết là cô đang được Tri Trại nuôi mà.
Thật rõ ràng là đang kiếm cớ đi cùng cô nàng Bơ Dở đây mà. Rất muốn ngó lơ, nhưng bị ảnh hưởng văn hóa cả ngàn năm văn minh thấm nhuần, nên không thể quá mất lịch sự được, Ngọc Mai đành bấm bụng bước lên nhà trên tiếp chuyện khi cô ta yêu cầu cần gặp Ngọc Mai.
Không biết cô nàng Bơ Hay từ đâu mà biết tin Ngọc Mai có rất nhiều hạt giống, nên đến xin xỏ một vài loại về trồng để ổn định cuộc sống.
Ngọc Mai cũng không phải là người nhỏ mọn gì, dù không tình nguyện lắm nhưng cũng cố gắng dẫn cô ta đi hỏi xin lòng vòng, được mớ các loại của người dân xung quanh đưa cho cô ta, các loại hạt giống này đều không thuộc diện đặc sản của khu vực Trại nên Ngọc Mai xin cho cô ta khá nhiều, chủ yếu lúa và một vài loại rau củ bình thường đang được người dân bốn nước sử dụng.
Vừa về đến nhà, chỉ mới rót nước chưa kịp uống đã lại nổi quạu tiếp. Lòng tốt của Ngọc Mai có vẻ rất dễ bị lợi dụng, thay vì thấy đủ thì cô ta lại muốn xin thêm các loại hạt giống trồng thuộc diện đặc sản. Không biết cô ta moi móc thông tin từ đâu mà chắc chắn Ngọc Mai sẽ có và đưa cho, mấy hôm nay người dân nơi này tạm thời ngưng trồng mấy loại đặc sản, đất đai đều để dưỡng vì Ngọc Mai không còn hạt giống, phải đợi cô quay về rừng một chuyến tìm thêm rồi mới có mà đem phân phát cho các Tri tiếp tục trồng.
Hiện tại thông tin Ngọc Mai có hạt giống hầu như không ai biết, chỉ có cấp Tri và trưởng tử tộc mới biết, mọi người dân nơi đây đều nghĩ các loại giống hiện đang có để trồng là của trưởng tử tộc, Ngọc Mai là người của Vương phái đến hướng dẫn mọi người trồng trọt. Ngọc Mai chỉ dự định cho thông báo tên tuổi khi đặc sản đã được nổi tiếng và nhiều người biết đến, còn hiện tại thì không, vậy thông tin này từ đâu cô ta có.
Thêm một việc khiến Ngọc Mai mãnh liệt bất an là khi cô ta xin hạt giống, Ngọc Mai hỏi dò loại giống nào, thì hầu như cô ta đều muốn đầy đủ các loại đặc sản ở Trại đã từng trồng, điều này thật cũng quá rêu rao rồi, không thể là trùng hợp được. Chắc chắn một trong số các Tri ở nơi này là nội gián.
Cô ta sẽ là gián điệp của ai trong ba nước còn lại, có vẻ cô nàng Bơ Dở này quá tự tin nên không cần cố kỵ điều gì, cứ nói huỵch toẹt trước mặt Ngọc Mai, hay cô ta cho rằng Ngọc Mai không cùng đẳng cấp nên không cần xem trọng, nếu nghĩ sâu xa hơn thì thái độ này có thể xem là đang coi thường ra mặt.
Càng tiếp xúc Ngọc Mai càng thấy cô nàng Bơ Hay này cứ giả tạo sao sao, một mặt thì nói thật ngại quá, mang phiền phức đến cho hai cha con cô, mặt khác thì không ngừng yêu cầu và đòi hỏi. Bộ tưởng rằng cô ngu lắm hay sao vậy, chắc nghĩ lợi dụng được!
Nghe cô ta liệt kê xong các loại hạt giống muốn có, Ngọc Mai nổi máu du côn, làm ra vẻ ngạc nhiên tột độ, phun cái vèo một họng nước vừa uống chưa kịp nuốt vào mặt cô ta, vì kiểm soát chưa chuẩn lắm nên lỡ trớn hơi quá lố tí. Ngọc Mai tỉnh rụi như không có việc gì xảy ra, giãy nảy lên kêu trời kêu đất:
“Ở đâu ra! Cô làm ơn đi hỏi hạt giống ở chỗ các Tri hoặc trưởng tử tộc giùm tôi cái, đến hạt giống trên tay cô đang cầm là tôi xin về mới có đấy. Mấy loại cô nói tôi đến nhìn còn chưa thấy, cô tin hay không thì tùy, nếu rảnh rỗi quá thì dạo một vòng quanh, hỏi thăm xem thử tôi nói có đúng không.”
Trong đời Ngọc Mai, chưa bao giờ gặp loại người nào đã mặt dày lại còn giả tạo như cô nàng này, được cho một lại muốn đòi hỏi thêm ba. Tự nhiên như ruồi, xọc vào nhà người khác xin xỏ mắt không chớp lấy một cái, khi bị từ chối thì vẻ mặt như có ai ức hiếp, mắt đỏ hoe nhìn rất chi đáng thương, hết mở miệng xin lỗi rồi thì tới ỉ ôi khóc lóc nói mình nghe nhầm, hỏi nghe ai nói thì không trả lời mà chỉ ngồi than trời trách đất phận gái đơn chiếc không nơi nương tựa, người không biết gì nhìn vô tưởng đâu Ngọc Mai đang chèn ép cô ta.
Ai tử tế thì Ngọc Mai tử tế lại, ai cà chớn một Ngọc Mai trả lại gấp mười, loại người lợi dụng như cô ta ở quê cô đầy. Mấy túi vải đựng hạt giống cô ta cầm trên tay, nếu không được sử dụng liền hoặc đem phơi khô sẽ dễ mắc các mầm bệnh do ẩm ướt, lúc phun nước vào mặt cô ta Ngọc Mai đã cố tình canh trúng.
Vừa ngồi uống trà ông Ba vừa thông thả nhìn hai người trước mặt diễn trò, kẻ tám lạng người nửa cân chờ mãi vẫn chưa thấy hồi kết, ông Ba nhìn không nổi nữa bèn đứng dậy lên tiếng tiễn khách.
“Thôi nào, dĩ hòa vi quý! nếu có sự nhầm lẫn thì thôi bỏ qua. Ngọc Mai, con đi chợ mua cho ba một ít rượu trắng không thôi lát vãn không còn ai bán để mua. Ba đi qua nhà chú Hai đại y có việc, khi nào đến giờ cơm ba sẽ về. Còn cô Bơ Hay cũng về nhà nấu cơm nước kẻo muộn.”
Hình như còn thiếu một người, ông Ba quay nhìn Võ Ca đang đứng dựa người ở kệ gỗ dài phía sau ghế Ngọc Mai đang ngồi, chau mày liếc lên liếc xuống cả người anh ta, không biết nên đuổi đi luôn hay giữ lại.
Ngọc Mai không lên tiếng chỉ gật đầu với ba lớn xem như đồng ý, đứng dậy đang định đi thì liếc thấy anh chàng tắm hồ đứng phía sau từ lúc nào không rõ, hình như là tò tò theo từ xa lúc cô đi xin hạt giống, không biết đi theo bảo vệ cô hay bảo vệ Bơ Dở nữa.
Bước ra cửa, vừa đi Ngọc Mai vừa tính toán nợ cũ chồng nợ mới, nghĩ tới nghĩ lui quyết định sẽ cho anh ta thêm một cơ hội, nếu đi theo sau lưng thì sẽ xem xét bỏ qua tội mê gái, còn không đi theo cô mà đi theo Bơ Dở thì đừng hòng cô để ý đến nữa.
Từ lúc anh chàng tắm hồ để ý đến cô ta, dù không đụng chạm gì đến cô nhưng Ngọc Mai vẫn ghét lây, cứ tưởng làm quen được người bạn cùng trang lứa, nhưng hóa ra chỉ có thể dừng lại ở mức xã giao, thậm chí sợ còn không được. Trong đời, có mấy ai không gặp phải kiểu người chỉ nhìn mặt thôi đã thấy ghét, cứ như nợ nần nhau từ kiếp nào, cũng có thể kiếp trước cô ta là vợ bé của chồng cô cũng không chừng.
Lúc đi chung trên xe ngựa, nghe cô ta và ba lớn nói chuyện Ngọc Mai ngồi kế bên cũng tóm tắt được sơ lược. Tên gọi Bơ Hay, xuất thân trong gia đình nhiều đời làm thầy thuốc, bản thân cũng biết được khá nhiều dược liệu, nhưng không theo nghề y của gia đình mà chỉ thích công việc nữ công gia chánh, tự nhận bản thân có tay nghề thêu giỏi nhất thành nơi cô ta từng sinh sống.
Nghe đến đây, ông Ba như vô tình hỏi dò:
“Nghề thêu tay nơi này rất được coi trọng, sao cô không làm việc cho Vương? Đem kỹ thuật thêu dạy tại các trường học nghề để tìm một chức danh, như vậy sẽ đảm bảo hơn cho cuộc sống đối với thân gái một mình như cô.”
Bơ Hay kinh ngạc chớp đôi mắt đang được mở lớn hết cỡ:
“Tại sao phải dạy lại nghề tôi đã bỏ rất nhiều tâm huyết và công sức mới học được, nếu dạy cho họ biết rồi thì tôi đâu còn được xem là người giỏi nhất nữa.”
Cô ta nói xong đến phiên hai cha con ông Ba nhìn nhau kinh ngạc: nghĩ vậy cũng được luôn hả.
Ngọc Mai ngứa miệng hỏi móc: “Vậy ai can đảm xuống cấp để dạy cho cô thành giỏi nhất vậy?”
“Là mẹ tôi, nếu muốn dạy lại thì sau này tôi cũng chỉ dạy cho con cái của tôi thôi.”
Hai cha con lại nhìn nhau thêm lần nữa, không hẹn mà cùng đồng thanh: “À! Gia truyền.”
Đoạn đường còn lại ông Ba và Bơ Hay như được rà đúng hệ, chuyển qua nói về cây cỏ hoa lá hẹ có chất độc, chắc vì có chung đam mê nên đề tài tám nhìn có vẻ rất hợp rơ. Hết độc dược lại chuyển tiếp nói đến văn hóa vùng miền quê hương cô ta sống, nghe cách nói chuyện ông lang, bà lang và một vài phong tục cúng kiếng cổ xưa, gắn liền với sản xuất nông nghiệp, trời đất, bản mường, mưa giông, sấm sét, thì có vẻ niên đại cô ấy sống cũng không cùng thời với cha con Ngọc Mai.
Nhìn phong thái, điệu bộ khi nói chuyện cũng rất ra dáng tiểu thư đài các, quê hương mà cô ta nói đến cũng không biết ở đâu trên bản đồ thế giới giống như ông cháu A Mã. Lúc đang nói chuyện rôm rả, ông Ba buột miệng hỏi vì có chút tò mò khi nghe cô ta nói ngôn ngữ ở nơi này quá tốt:
“Cô biết nói ngôn ngữ ở đây à? Cô mới đến được vài ngày học cách nào mà lẹ thế!”
Tâm tình đang khá tốt vì mọi việc có vẻ thuận lợi, cha con nhà này cũng quá dễ dụ, không có độ khó cần phải khiêu chiến nên Bơ Hay cảm thấy rất tự đắc. Nghe thấy câu hỏi của ông Ba thì có hơi khựng lại, vẻ mặt hiện nét bối rối nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, nhẹ mỉm cười lên tiếng:
“Ngôn ngữ dân tộc của tôi cũng giống nơi này, chỉ có chữ viết là không phải.”
Vì cha con ông cũng vậy nên ông Ba chẳng nghi ngờ gì, chỉ có Ngọc Mai thấy lạ trong lòng khi vô tình phát hiện được nét mặt bối rối đó dù chỉ kịp nhìn thoáng qua. Ngọc Mai cũng không để tâm lắm vì cho rằng có thể bản thân nhìn nhầm, nhưng đến khi ông Ba khoe mấy cuốn sách đang đọc, chính thói quen trong vô thức của cô ta đã khiến Ngọc Mai nảy sinh nghi ngờ.
Với người không biết đọc chữ khi cầm một quyển sách bất kỳ, thì phản ứng đầu tiên họ sẽ nhìn chăm chăm vào quyển sách hay lật nhanh xem hình vẽ, riêng cô nàng này lại nhìn lướt từng hàng dài giống như đang đọc, với cách nhìn lướt từng hàng đó trông rất giống như cô ta biết chữ.
Ngọc Mai cảm thấy cô nàng Bơ Hay có điều gì đó muốn che giấu, nếu giả thuyết cô ta đến vùng đất này từ khá lâu, thì việc biết chữ cũng như nói được ngôn ngữ là chuyện rất bình thường, nhưng cô ta nói mới được thần biển đưa đến và khẳng định không hề biết chữ, vậy thể hiện này có phải như một thói quen trong vô thức, khiến cô ta không thể kiểm soát được nên vô tình bị Ngọc Mai nhìn thấy.
Cũng có thể do Ngọc Mai quá nhạy cảm, sẵn bản thân đang có ấn tượng xấu nên suy nghĩ có hơi quy chụp cá nhân, nhưng với tính cách cẩn thận của bản thân, Ngọc Mai không muốn bỏ qua những nghi ngờ này, cô lặng lẽ ghi nhớ trong bụng, sẽ chú ý kỹ hơn khi có dịp gặp lại, xem thử mục đích cuối cùng của cô nàng đó muốn gì ở hai cha con cô.
Ngọc Mai mới vừa nghĩ đến có dịp gặp lại ở nhà sau, bước lên nhà trên đã thấy Bơ Hay linh thiêng xuất hiện trước cửa nhà. Ngọc Mai thiếu điều muốn lên tiếng hỏi cô ta ăn gì thì cúng cho, chứ đừng dọa nhau thế. Sự bất ngờ đến không hề báo trước, cũng không cho Ngọc Mai có thêm thời gian ổn định tinh thần, cô bị ép buộc đón nhận không chỉ một sự bất ngờ mà đến hai, khiến cô muốn nổi cơn tam bành.
Bình thường anh chàng tắm hồ không phải cứ muốn là gặp được, hôm nay không ai mượn cũng không ai mong lại tò tò đến, tức một nỗi sớm không đến muộn không đến, đến cùng lúc với cô ta mới bực chứ, giống như hai người đã có hẹn sẵn từ lúc nào, đã vậy cô nàng đó không biết vô tình hay cố ý còn đứng nép sát rạt bên người anh chàng tắm hồ của cô, nhìn cứ như nàng dâu nhỏ thẹn thùng nép bên chồng mới cưới, thấy ngứa cả mắt.
Hơn nửa năm nay, bỏ công sức ra cưa ổng thì ổng không thèm đổ, cô nàng Bơ Dở này vừa mới xuất hiện ổng đã kiếm cớ lượn lờ trước mặt con gái nhà người ta, hóa ra khẩu vị của ổng thuộc dạng này. Tự dưng thấy tức cái lòng ngực. Ngọc Mai quạu đeo không muốn tiếp chuyện ai cả, liếc xéo anh chàng tắm hồ một cái dài cả cây số rồi mới chịu quay người đi luôn một hơi vào buồng, bỏ mặt hai người đứng xớ rớ trước cửa nhà, vô không được mà đi cũng không xong.
Bởi vậy mới nói một khi con gái quan tâm quá sẽ hóa mù, nếu Ngọc Mai chịu khó quay lại sẽ nhìn thấy Võ Ca đang lùi bước chân, mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên sát khí nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô nàng Bơ Hay, hai bàn tay nắm chặt như đang cố kìm nén bản thân.
Vẫn là ông Ba không biết gì bị dính chưởng, nghe con gái nói có khách đến tìm mình, đi ra thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn mời cả hai vào nhà.
“Không biết hai người hôm nay đến đây có việc gì? Mời ngồi!” Vừa nói ông Ba vừa rót trà vào chén cho họ.
Võ Ca lời ít ý nhiều: “Không đi cùng, đến ăn cơm.”
Nói xong cũng không thèm nhìn ai, tự bước đến chõng tre trong góc nhà, đặt mông ngồi lên rồi đập đập hai bàn chân vào nhau cho bớt bùn đất, sau đó khoanh hai chân lại ngồi thiền. Ông Ba rủa trong bụng: mới qua giờ ăn sáng đã đến đòi ăn trưa, ăn chực thôi mà, có cần phải tranh thủ dữ vậy sao.
Từ hôm xuất phát đi từ Phủ đến Lộ, Châu rồi Trại, hầu như việc ăn uống của hai cha con đều có người chuẩn bị sẵn, đi trên đường thì bắp khoai, bánh trái, về đến nhà thì cơm canh đủ cả, tới giờ là được các thân sĩ từ cấp một đến cấp mười thay phiên nhau đem đến, hai cha con chỉ chờ ăn không cần đụng tay chân.
Chắc do Ngọc Mai đang hỗ trợ việc trồng các loại đặc sản nên mới được đặc cách phục vụ như vậy. Mặc dù món ăn không được ngon đối với hai cái miệng đã được nuông chiều trong khoảng thời gian sống trong rừng, nhưng nhập gia thì tùy tục, dù sao cũng lăn lộn mấy tháng ở Phủ nên cũng thấy quen. Mà dù có không quen cũng bắt buộc phải tập cho bằng quen, bởi vì Ngọc Mai đang hô hào tiết kiệm, đối với cô hiện tại cái gì mà miễn phí cũng đều được xem là chân ngôn.
Ngọc Mai đang đứng dựa vách gỗ cửa buồng thám thính, nghe anh chàng tắm hồ nói vậy buồn bực vừa mới tan biến một ít lại được lấp đầy. Tự dưng nổi hứng đến đây đòi ăn cơm là muốn kiếm chuyện sao? Nghe nói mẹ và bà nội anh ta đang sống ở đâu gần đây, không về nhà ăn cơm đến chỗ cô làm gì? Cô có nấu gì đâu mà ăn chứ, anh ta cũng thừa biết là cô đang được Tri Trại nuôi mà.
Thật rõ ràng là đang kiếm cớ đi cùng cô nàng Bơ Dở đây mà. Rất muốn ngó lơ, nhưng bị ảnh hưởng văn hóa cả ngàn năm văn minh thấm nhuần, nên không thể quá mất lịch sự được, Ngọc Mai đành bấm bụng bước lên nhà trên tiếp chuyện khi cô ta yêu cầu cần gặp Ngọc Mai.
Không biết cô nàng Bơ Hay từ đâu mà biết tin Ngọc Mai có rất nhiều hạt giống, nên đến xin xỏ một vài loại về trồng để ổn định cuộc sống.
Ngọc Mai cũng không phải là người nhỏ mọn gì, dù không tình nguyện lắm nhưng cũng cố gắng dẫn cô ta đi hỏi xin lòng vòng, được mớ các loại của người dân xung quanh đưa cho cô ta, các loại hạt giống này đều không thuộc diện đặc sản của khu vực Trại nên Ngọc Mai xin cho cô ta khá nhiều, chủ yếu lúa và một vài loại rau củ bình thường đang được người dân bốn nước sử dụng.
Vừa về đến nhà, chỉ mới rót nước chưa kịp uống đã lại nổi quạu tiếp. Lòng tốt của Ngọc Mai có vẻ rất dễ bị lợi dụng, thay vì thấy đủ thì cô ta lại muốn xin thêm các loại hạt giống trồng thuộc diện đặc sản. Không biết cô ta moi móc thông tin từ đâu mà chắc chắn Ngọc Mai sẽ có và đưa cho, mấy hôm nay người dân nơi này tạm thời ngưng trồng mấy loại đặc sản, đất đai đều để dưỡng vì Ngọc Mai không còn hạt giống, phải đợi cô quay về rừng một chuyến tìm thêm rồi mới có mà đem phân phát cho các Tri tiếp tục trồng.
Hiện tại thông tin Ngọc Mai có hạt giống hầu như không ai biết, chỉ có cấp Tri và trưởng tử tộc mới biết, mọi người dân nơi đây đều nghĩ các loại giống hiện đang có để trồng là của trưởng tử tộc, Ngọc Mai là người của Vương phái đến hướng dẫn mọi người trồng trọt. Ngọc Mai chỉ dự định cho thông báo tên tuổi khi đặc sản đã được nổi tiếng và nhiều người biết đến, còn hiện tại thì không, vậy thông tin này từ đâu cô ta có.
Thêm một việc khiến Ngọc Mai mãnh liệt bất an là khi cô ta xin hạt giống, Ngọc Mai hỏi dò loại giống nào, thì hầu như cô ta đều muốn đầy đủ các loại đặc sản ở Trại đã từng trồng, điều này thật cũng quá rêu rao rồi, không thể là trùng hợp được. Chắc chắn một trong số các Tri ở nơi này là nội gián.
Cô ta sẽ là gián điệp của ai trong ba nước còn lại, có vẻ cô nàng Bơ Dở này quá tự tin nên không cần cố kỵ điều gì, cứ nói huỵch toẹt trước mặt Ngọc Mai, hay cô ta cho rằng Ngọc Mai không cùng đẳng cấp nên không cần xem trọng, nếu nghĩ sâu xa hơn thì thái độ này có thể xem là đang coi thường ra mặt.
Càng tiếp xúc Ngọc Mai càng thấy cô nàng Bơ Hay này cứ giả tạo sao sao, một mặt thì nói thật ngại quá, mang phiền phức đến cho hai cha con cô, mặt khác thì không ngừng yêu cầu và đòi hỏi. Bộ tưởng rằng cô ngu lắm hay sao vậy, chắc nghĩ lợi dụng được!
Nghe cô ta liệt kê xong các loại hạt giống muốn có, Ngọc Mai nổi máu du côn, làm ra vẻ ngạc nhiên tột độ, phun cái vèo một họng nước vừa uống chưa kịp nuốt vào mặt cô ta, vì kiểm soát chưa chuẩn lắm nên lỡ trớn hơi quá lố tí. Ngọc Mai tỉnh rụi như không có việc gì xảy ra, giãy nảy lên kêu trời kêu đất:
“Ở đâu ra! Cô làm ơn đi hỏi hạt giống ở chỗ các Tri hoặc trưởng tử tộc giùm tôi cái, đến hạt giống trên tay cô đang cầm là tôi xin về mới có đấy. Mấy loại cô nói tôi đến nhìn còn chưa thấy, cô tin hay không thì tùy, nếu rảnh rỗi quá thì dạo một vòng quanh, hỏi thăm xem thử tôi nói có đúng không.”
Trong đời Ngọc Mai, chưa bao giờ gặp loại người nào đã mặt dày lại còn giả tạo như cô nàng này, được cho một lại muốn đòi hỏi thêm ba. Tự nhiên như ruồi, xọc vào nhà người khác xin xỏ mắt không chớp lấy một cái, khi bị từ chối thì vẻ mặt như có ai ức hiếp, mắt đỏ hoe nhìn rất chi đáng thương, hết mở miệng xin lỗi rồi thì tới ỉ ôi khóc lóc nói mình nghe nhầm, hỏi nghe ai nói thì không trả lời mà chỉ ngồi than trời trách đất phận gái đơn chiếc không nơi nương tựa, người không biết gì nhìn vô tưởng đâu Ngọc Mai đang chèn ép cô ta.
Ai tử tế thì Ngọc Mai tử tế lại, ai cà chớn một Ngọc Mai trả lại gấp mười, loại người lợi dụng như cô ta ở quê cô đầy. Mấy túi vải đựng hạt giống cô ta cầm trên tay, nếu không được sử dụng liền hoặc đem phơi khô sẽ dễ mắc các mầm bệnh do ẩm ướt, lúc phun nước vào mặt cô ta Ngọc Mai đã cố tình canh trúng.
Vừa ngồi uống trà ông Ba vừa thông thả nhìn hai người trước mặt diễn trò, kẻ tám lạng người nửa cân chờ mãi vẫn chưa thấy hồi kết, ông Ba nhìn không nổi nữa bèn đứng dậy lên tiếng tiễn khách.
“Thôi nào, dĩ hòa vi quý! nếu có sự nhầm lẫn thì thôi bỏ qua. Ngọc Mai, con đi chợ mua cho ba một ít rượu trắng không thôi lát vãn không còn ai bán để mua. Ba đi qua nhà chú Hai đại y có việc, khi nào đến giờ cơm ba sẽ về. Còn cô Bơ Hay cũng về nhà nấu cơm nước kẻo muộn.”
Hình như còn thiếu một người, ông Ba quay nhìn Võ Ca đang đứng dựa người ở kệ gỗ dài phía sau ghế Ngọc Mai đang ngồi, chau mày liếc lên liếc xuống cả người anh ta, không biết nên đuổi đi luôn hay giữ lại.
Ngọc Mai không lên tiếng chỉ gật đầu với ba lớn xem như đồng ý, đứng dậy đang định đi thì liếc thấy anh chàng tắm hồ đứng phía sau từ lúc nào không rõ, hình như là tò tò theo từ xa lúc cô đi xin hạt giống, không biết đi theo bảo vệ cô hay bảo vệ Bơ Dở nữa.
Bước ra cửa, vừa đi Ngọc Mai vừa tính toán nợ cũ chồng nợ mới, nghĩ tới nghĩ lui quyết định sẽ cho anh ta thêm một cơ hội, nếu đi theo sau lưng thì sẽ xem xét bỏ qua tội mê gái, còn không đi theo cô mà đi theo Bơ Dở thì đừng hòng cô để ý đến nữa.
Bình luận truyện