Chương 6: Trêu Đùa
Editor: Mặn
Giết, giết người.
Thái Tử giết người.
.
Ánh mắt Ôn Trì khiếp sợ nhìn thi thể xụi lơ trên mặt đất, nhất thời, lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng lên.
Trước kia, hắn ở phim trường đã từng thấy rất nhiều diễn viên quần chúng đóng vai thi thể, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người chết thật sự, trước đó không lâu, người kia vẫn còn sống sờ sờ.
.
Trong dạ dày Ôn Trì có thứ gì đó quay cuồng, cảm giác ghê tởm mãnh liệt và nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy nháy mắt cường ngạnh xông vào đại não hắn.
Hắn cho rằng bản thân sẽ mất khống chế mà nôn ra tại chỗ, may mắn hắn vẫn còn nhịn được.
Cuối cùng, thân hình Ôn Trì lảo đảo, lui về sau hai bước.
Mấy thái giám cung nữ đi theo bên cạnh Thời Diệp đều bày ra vẻ mặt "nhìn quen không thể trách.
"
Một tên thái giám vô cảm vỗ tay hai lần, lập tức có bốn tiểu thái giám từ phía sau tiến lên.
Sau đó bốn tiểu thái giám động tác nhanh nhẹn gọn gàng kéo thi thể của Nguyệt Thiện xuống dưới.
Ôn Trì đờ người tại chỗ, ngay cả động cũng không dám động một chút.
Hắn trầm mặc nhìn cung nữ lấy ra cái khăn tay bằng gấm, cúi đầu quỳ trên mặt đất, thập phần cẩn thận lau sạch bàn tay vừa mới chạm vào Nguyệt Thiện của Thời Diệp.
Thời Diệp quay đầu, ánh mắt lãnh đạm rơi xuống người Ôn Trì.
Đôi mắt y đen tối, giống như một hàn đầm sâu không thấy đáy, không chút sinh khí, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, giống như.
.
chỉ cần một cái liếc mắt, y đã có thể nhìn thấu linh hồn của Ôn Trì.
Trong lòng Ôn Trì giật thót, vội vàng cúi đầu, đôi tay đang cầm hộp gỗ có chút phát run.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy ngữ điệu lành lạnh của Thời Diệp: "Người khác đưa cái gì ngươi liền nhận cái đó? Ngay cả một chút tâm tư phòng bị cũng không có.
"
Ôn Trì cúi đầu càng thấp.
Bên ngoài nhìn như hắn không hề bị khí thế của Thái Tử dọa sợ, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn đã sớm gió thảm mưa sầu.
Tại sao Thời Diệp biết Nguyệt Thiện tặng lá trà cho hắn?
Lúc này, Thời Diệp lại nói: "Ngươi không sợ mấy thứ kia có độc?"
Ôn Trì không dám nhìn vào mắt Thời Diệp, vội vàng cúi đầu nói: "Thái Tử điện hạ anh minh thần võ, có Thái Tử điện hạ tọa trấn Đông Cung, những thứ đầu trâu mặt ngựa kia làm sao dám đến đây tác oai tác quái, lại càng không có ai dám giở trò dưới mí mắt của ngài.
"
"Ngươi đó, chỉ cần há mồm thì chuyện gì ngươi cũng có thể nói.
" Thời Diệp giống như bị rắm cầu vồng của hắn mê hoặc, thế mà lại nở nụ cười, cười xong y lại nói: "Đáng tiếc, lời này của ngươi hoàn toàn sai rồi.
"
Ôn Trì nghe không hiểu lắm, lo lắng không yên ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Ý Thái Tử điện hạ là.
.
Lá trà này thật sự có độc?"
Một tay Thời Diệp chống cằm, toàn tâm toàn ý phô diễn tư thái lười biếng ưu nhã của bản thân, giống một tiểu hài tử thích đùa dai, thật giả lẫn lộn mà mở miệng: "Có độc hay không, ngươi thử sẽ biết.
"
Ôn Trì: "! "
Thái giám đi theo Thời Diệp yên lặng đi tới, nhận lấy hộp gỗ trong tay Ôn Trì, mở ra, hai tay cung kính nâng hộp gỗ lên trước mặt Ôn Trì: "Ôn công tử, mời.
"
Ôn Trì bị lần bẻ cua khét lẹt này của Thời Diệp dọa ngốc luôn rồi, sau đó, cả người dâng lên hơi thở sợ hãi tuyệt vọng.
Xong rồi xong rồi.
Rốt cuộc vẫn đến lượt hắn.
Quả nhiên mấy bộ phim cổ trang chiếu trên TV không hề gạt người, các nhân vật trong phim vô tình nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy, y như rằng ngay sau đó sẽ bị giết người diệt khẩu, trăm bộ như một, không khác chút nào.
Cho nên, tình hình bây giờ là Thái Tử đang muốn diệt khẩu hắn sao? Hắn chỉ là một cái pháo hôi, một vị người qua đường nhỏ bé bất lực lại rất là vô tội luôn có được không hả?
Vốn dĩ Ôn Trì cũng mang tâm thái đề phòng với việc tặng trà của Nguyệt Thiện, nghĩ bụng cứ nhận lấy trước rồi mang về vứt đi, bây giờ, thái độ của Thời Diệp lại khác thường như thế, hắn lại càng chắc chắn lá trà đó thật sự có vấn đề.
Ôn Trì do dự một chút, sau đó dưới ánh mắt sáng quắc của Thời Diệp, vươn ra hai ngón tay nhúm một nhúm lá trà trong hộp bỏ vào miệng, nhai nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Ôn Trì chết tâm, cảm thấy bản thân chắc sẽ không sống được bao lâu nữa, nên hắn đã lớn mật trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt Thời Diệp.
Không thể không thừa nhận, cho dù nửa bên mặt của Thời Diệp bị bỏng đến biến dạng, nhưng mà đôi mắt phượng của y vẫn rất câu nhân, mí mắt rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch, mang theo khí thế không giận tự uy của các bậc đế vương.
Đáng tiếc sâu bên trong đôi mắt xinh đẹp ấy, lại chỉ có một mảnh hoang vu bất tận.
Thời Diệp đối diện với ánh mắt hắn, hơi hơi sửng sốt, nhưng đã bị y giấu đi rất nhanh, sau đó y lại bày ra vẻ mặt thâm sâu khó lường, đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên gò má của bản thân, hứng thú nói: "Ngươi thật là một người kỳ lạ, không sợ chết sao?"
Ôn Trì thành thật nói: "Sợ chứ.
"
Thời Diệp kéo kéo khóe miệng, liếc mắt nhìn hộp gỗ trong tay thái giám, trong mắt y hiện lên một tia châm chọc: "Sợ mà ăn nhiều như vậy.
"
"! "
Ôn Trì có chút hổ thẹn, yếu ớt phản bác: "Không ăn sẽ sống sót sao?"
"Không.
" Thái Tử nhìn hắn, cười gằn, "Bổn cung có rất nhiều biện pháp khiến ngươi chết càng thảm hại hơn.
"
Ôn Trì tuyệt vọng.
Thời Diệp giống như đã chơi đủ rồi, phẩy phẩy tay, cung nữ lập tức hiểu ý, tiến lên đẩy xe lăn rời đi.
Ôn Trì lui sang bên cạnh.
Nào biết xe lăn được cung nữ đẩy đi chưa bao xa, liền dừng lại, âm thanh không kiên nhẫn của Thời Diệp theo gió truyền vào tai Ôn Trì: "Ngươi còn chưa đi theo?"
Ôn Trì sửng sốt, sau khi chắc chắn rằng Thời Diệp đang nói chuyện với hắn, mới vội vàng đi lên: "Thái Tử điện hạ còn có gì phân phó?"
"Đi theo.
" Thời Diệp cười như không cười, "Để bổn cung nhìn xem ngươi trúng độc mà chết như thế nào.
"
Ôn Trì: "! "
Wqnmlgb!
Phi phi.
.
Thanh niên ba tốt như hắn không nên nói tục chửi thề!
Nhưng mà, nếu như trong lúc vô ý hắn lỡ miệng nói ra mấy từ này, e là hắn sẽ càng chết mau hơn.
Ôn Trì sờ sờ sườn cổ lạnh buốt, héo héo đi theo sau lưng cung nữ.
-
Ôn Trì không biết lá trà hắn vừa ăn có độc hay không, dù sao suốt cả chặng đường, hắn đều không có bất cứ phản ứng phát độc nào, nhưng mà hắn lại suýt bị mấy suy nghĩ lung tung rối loạn của chính mình dọa sợ.
Đến khi cung nữ phía trước dừng lại, trong đầu Ôn Trì đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh máu me be bét của bản thân khi bị Thái Tử diệt khẩu.
Hắn thật sự rất sợ hãi tên Thái Tử vui giận thất thường này.
Bất kể như thế nào, Thái Tử bỗng nhiên kêu hắn theo sau chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Ôn Trì thu hồi suy nghĩ, lúc này mới phát hiện bản thân đã đi theo Thời Diệp vào thư phòng.
Thư phòng rất lớn, ngoại trừ một cái án thư đặt đầy tấu chương, thì còn có cả bàn thấp, ghế dựa, ghế quý phi, thậm chí giường nhỏ cũng có một cái, để khi Thời Diệp làm việc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.
Ôn Trì cụp mi rũ mắt, không tiếng động đứng nép người vào một góc khuất của thư phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ cần Thời Diệp không chú ý đến sự tồn tại của hắn, hắn liền tự xem bản thân là người tàn hình.
Có lẽ là trời cao nghe được lời cầu nguyện khẩn thiết trong nội tâm Ôn Trì, Thời Diệp vậy mà thật sự làm lơ sự tồn tại của hắn, sau khi được cung nữ đẩy đến phía sau án thư, liền day day thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe thái giám đọc nội dung của mấy quyển tầu chương trên bàn.
Giọng nói thái giám eo éo nhưng thong thả, chậm rãi đọc.
Ôn Trì đứng trong góc phòng, ôm tâm trạng chờ đợi cái chết, nhưng mà thật ra, hắn đang suy nghĩ xem trà này có thật sự bị tẩm độc hay không.
Nếu nói Thời Diệp rảnh rỗi sinh nông nổi, nhất thời nổi lên hứng thú muốn trêu chọc hắn cũng không phải không có khả năng.
Rốt cuộc cũng là đại sự liên quan đến mạng sống của mình, Ôn Trì suy ghĩ vô cùng nghiêm túc.
Đột nhiên, tiếng nói lạnh lẽo của Thời Diệp vang lên: "Ngồi.
"
Ôn Trì chợt tỉnh lại từ trạng thái thất thần, ngẩng đầu lên đã thấy Thời Diệp không biết mở mắt từ lúc nào, đôi con ngươi đen nhánh nhàn nhạt nhìn thẳng vào hắn.
Sau lưng Ôn Trì túa ra mồ hôi lạnh, hắn dùng khóe mắt liếc thấy một cái ghế dựa cách chỗ hắn đứng không xa, tay chân nhẹ nhàng di chuyển vài bước, sau đó thấp thỏm bất an ngồi trên ghế.
Thời Diệp vừa lòng, dùng ánh mắt ý bảo thái giám tiếp tục.
Kết quả thái giám vừa đọc không bao lâu, Thời Diệp bỗng nhiên nói: "Ăn.
"
Âm thanh thái giám đột nhiên im bặt, nắm chặt tấu chương, sợ tới không dám hé răng.
Các cung nữ thái giám đang hầu hạ trong thư phòng đồng loạt cúi thấp đầu, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch.
Ôn Trì tuyệt vọng nhận ra Thời Diệp đang nói chuyện với mình, hắn quay đầu nhìn thấy trên chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một đĩa điểm tâm vô cùng tinh xảo, lập tức duỗi tay chọn một khối có vẻ xinh đẹp nhất trong đó.
Tay hắn cầm điểm tâm, cái miệng nhỏ mở ra ăn từng miếng từng miếng.
Thời Diệp chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Trì, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng y lúc này.
Mồ hôi lạnh sau lưng Ôn Trì có xu hướng thấm ướt toàn thân, hắn chậm rãi ăn điểm tâm, nhưng cũng không dám dừng lại.
Cuối cùng, hắn ăn hết cả đĩa điểm tâm trên bàn.
Thời Diệp hỏi: "Ăn ngon không?"
Ôn Trì thành thật đáp: "Ăn ngon.
" Nhưng mà no quá.
Không ngờ sau khi nghe hắn trả lời, Thời Diệp giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, bỗng nhiên y đỡ lấy tay vịn xe lăn, ha ha nở nụ cười.
Trong thư phòng, tất cả mọi người bao gồm cả Ôn Trì đều an tĩnh như gà, chỉ có mình Thời Diệp giống như bị chạm sợi dây cười, cười đến vô cùng sảng khoái.
Sau khi cười đủ, y chỉ vào Ôn Trì nói: "Ngươi đó, sao cái gì ngươi cũng ăn được vậy?"
Ôn Trì: "! "
Má nó!
Hắn không ăn không nói không phải sẽ chết nhanh hơn à!
Ôn Trì ăn nhiều quá, chướng bụng muốn nôn, nhưng mà hắn không dám nôn! Chỉ có thể bi thống ra vẻ hổ thẹn cúi thấp đầu xuống.
"Nếu ngươi đã thích ăn như vậy.
.
" Thái Tử lên tiếng, "Sau này mỗi ngày đều tới đây ăn đi.
"
Ôn Trì: "! "
Xém chút nữa hắn đã gớt nước mắt, cố nén chua xót trong lòng: "Tạ Thái Tử điện hạ.
"
Nhưng mà nếu suy nghĩ thoáng hơn một chút, Thời Diệp nói như vậy có nghĩa là, lá trà kia không có độc, hắn lại có thể sống lâu thêm mấy ngày rồi.
Ôn Trì tự an ủi chính mình như thế.
-
Khi Ôn Trì cầm hộp gỗ đựng lá trà trở lại Trúc Địch Cư, Bình An đã về lâu rồi, đang nôn nóng đi vòng vòng trước cửa viện.
Nhìn thấy thân ảnh Ôn Trì đi tới, sắc mặt Bình An vui vẻ.
"Ôn công tử!" Bình An vội vàng chạy tới, "May mà người không có việc gì!"
Ôn Trì chỉ là đang cố ra vẻ là mình ổn mà thôi, thật ra trên đường trở về, bước chân hắn rối loạn, tim đập như sấm, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết không chân thực chút nào, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh từ từ cảm nhận mới được.
Nghĩ đến đây, Ôn Trì bước đi nhanh hơn: "Ta hơi mệt, đi nghỉ một lát.
"
Bình An vẫn không yên tâm: "Ôn công tử, nô tài nghe nói người đi dạo xung quanh đã vô tình gặp phải Nguyệt Thiện phu nhân và Nguyệt Quế công tử, Nguyệt Thiện cũng không sao, nhưng mà cái tên Nguyệt Quế công tử kia lòng dạ hẹp hòi, nô tài sợ người không cẩn thận trêu chọc hắn ta.
"
Nhắc tới Nguyệt Thiện, sắc mặt Ôn Trì bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, ngay cả những lời Bình An nói cũng nghe không được, ba bước gộp thành hai đi vào phòng ngủ.
Trong lòng Bình An nôn nóng, lại không dám đi theo quấy rầy Ôn Trì, hắn ta xoắn xuýt đi lại vài vòng trước cửa, sau đó đành phải đi phân phó Nhược Phương Nhược Đào nấu chút nước ấm cho Ôn Trì rửa mặt.
Ôn Trì thay xiêm y nằm trên giường, lăn lộn một buổi chiều, hắn đã sớm mệt mỏi đến choáng váng, nhưng mà lại không cách nào đi vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, dáng vẻ chết không nhắm mắt của Nguyệt Thiện cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Hắn không ngờ Thời Diệp tàn tật nhưng sức lực lại kinh người như vậy, có thể tay không bể gãy cổ một người trưởng thành.
Nếu Thời Diệp phát hiện hắn không phải là Ôn Lương.
.
Ôn Trì sợ hãi rụt rụt cổ, hắn và Ôn Lương không giống nhau, nếu sau này mỗi ngày đều chạy tới lắc lư trước mặt Thời Diệp, khả năng bại lộ thân phận sẽ cao gấp mấy chục lần.
Nói không chừng ngày mai Thời Diệp sẽ lập tức phát hiện chân tướng.
Chuyện này cũng bỏ qua đi, càng khiến Ôn Trì đau đầu hơn là, tra phụ Ôn Trường Thanh bên kia còn muốn úp nồi lên đầu hắn.
Đoán chừng mấy ngày nữa, việc hắn đánh ngất Ôn Lương sau đó thay Ôn Lương gả vào Đông Cung sẽ được Ôn phủ truyền khắp mọi nơi.
Không được.
Hắn phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết mới được.
Mặn: Đau não quá.
.
Bình luận truyện