Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký

Chương 16: Gặp qua



Edit: tiểu khê

Lúc Diệp Thanh Tri mở cửa, có chút kinh ngạc khi thấy Xuân a ma cùng với Trần phu lang lại đây, Trần phu lang không phải mới trở về sao?

Chỉ ngây ra một lúc, liền cười dẫn bọn họ vào nhà.

Vừa lúc đi ngang qua sân, Xuân a ma thấy tương thịt, liền cười nói: "Không hổ là công thức từ trong thành, thịt này vừa nhìn liền biết ngon rồi."

Diệp Thanh Tri chỉ cười cười, vẫn chưa nói.

Nói thật, tính cách hắn thật sự không quá thích giao tiếp, nếu không phải Trần phu lang còn có Đào a ma là người nhiệt tình, lại thường tới tìm hắn, bằng không đến bây giờ hắn cũng không kết giao không bọn họ.

Hiển nhiên, lấy tuổi tác của Xuân a ma sớm đã nhìn ra tính hắn, cho nên cũng không để ý, tiếp tục cười nói: "Nghe a ma Viên ca nhi nói ngươi chưa ăn qua thịt xông khói, vậy đi, ta cho ngươi một ít đây ha ha xem, nếu ăn ngon, sẽ cùng nhau làm."

Diệp Thanh Tri cười cười, thì ra là tới đổi thịt, liền nói: "Xuân a ma này bao nhiêu cân, để ta đi lấy thịt muối tới."

Xuân a ma cả giận, "Nói cái gì, đều là hương thân quê nhà, huống chi ca nhi còn chiếu cố ta như vậy, một chút thịt xông khói, ca nhi thích ăn chính là phúc khí chúng ta."

Diệp Thanh Tri lắc đầu, "Nhà nào cũng không dễ dàng, sao có thể lấy thịt không."

Người nhà quê gia quanh năm suốt tháng ít có thịt ăn, nuôi heo tới rồi mùa đông cũng là bán đi, chính mình chỉ để lại đầu heo cùng ít thịt, trong nhà nếu không quá khó khăn, sẽ lưu lại khoảng mười cân thịt, đó cũng là lưu lại chiêu đãi khách nhân hoặc là khi tết mới có thể ăn.

Thịt trong rổ trên tay Xuân a ma, ít nhất cũng có năm sáu cân, sợ là hơn phân nửa của nhà bọn họ, nói sao Diệp Thanh Tri cũng không muốn.

"Coi Thanh ca nhi nói kìa, chỉ là một chút thịt xông khói, hay là Thanh ca nhi coi thường nên không lấy." Xuân a ma cười nói.

"Sao lại coi thường chứ." Nhìn làn da đen nhánh của Xuân a ma, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn, nếu nhớ không lầm thì mới khoảng bốn mươi đi, thế nhưng lại già như vậy.

Xuân a ma lần này tới sợ không phải chỉ đơn giản là tới đưa thịt như vậy, hẳn là Trần phu lang trở về oán giận hắn, nên mới phải mang thịt lại đây để xin lỗi.

Quả nhiên, Xuân a ma lại nói: "Lần này tới để nói với Thanh ca nhi, nhi sao của ta, tuổi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện, hương thân quê nhà giúp đỡ lẫnnhau, nào lại muốn đồ vật gì."

"Nào phải đồ gì, là ta cho Trần ca sao, cũng không phải là thù lao, chỉ là kết giao với Trần ca sao, Xuân a ma đừng ghét bỏ mới đúng chứ!" Diệp Thanh Tri cười nói.

"Đúng là người đọc sách, không giống chúng ta." Xuân a ma khen nói, "Như vậy, thịt xông khói này là đáp lễ của chúng ta, lúc trước được ca nhi cho nhiều thứ tốt hơn, giờ chỉ lấy chút thịt như vậy để đáp lễ khiến ta cũng cảm thấy xấu hổ, còn thỉnh ca nhi nhất định không cần ghét bỏ."

Diệp Thanh Tri tiếp nhận rổ, "Vậy cảm tạ Xuân a ma." Trong lòng thở dài, Xuân a ma xin lỗi, tất nhiên là có ý tứ kết giao giữa hàng xóm, đặc biệt đất hắn cho bọn họ thuê là chiếm phần lớn, có điều Xuân a ma cũng là người biết điều, mới có thể nghĩ sâu xa như vậy, cho nên hắn tiếp nhận thịt, chính là tha thứ cho bọn họ, cả nhà Xuân a ma mới có thể yên tâm.

Chờ bọn họ đi rồi, Diệp Thanh Tri mang thịt xông khói vào nhà, vừa lúc Trình Huy trở về, trong tay mang theo rổ lớn thịt gà, vịt đã được rửa sạch sẽ.

Này đó là dùng để làm tương vịt cùng tương gà, dù sao đã làm tương thịt rồi, nước tương dư lại còn rất nhiều, không làm cũng lãng phí.

"Sao lại giết?" Gà vịt là đi mua một hộ trong thôn, khó trách đi lâu như vậy, thì ra là để rửa sạch sạch sẽ.

"Không phải, ta nói với tứ bá không cần ruột, hắn muốn, lúc này mới cùng nhau giết." Hơn nữa nhiều gà vịt như vậy, về nhà làm sẽ mang mùi tanh, Thanh ca nhi cũng không thích.

Ước chừng phơi năm ngày, mới được coi là không sai biệt lắm, cổ đại không khí thực tốt, càng không có tro bụi gì, Diệp Thanh Tri liền đem thịt treo ở dưới mái hiên hong gió, sẽ càng ngon miệng.

Ngày này thời tiết hiếm khi không lạnh, Diệp Thanh Tri liền nghĩ đi một chuyến lên trấn, hắn tính mua một ít bông, làm cho người trong nhà bộ áo bông, chờ khi tết đến là có đồ mới, còn có muối cùng gia vị cũng mau hết, đều cần phải mua.

Ngày này không ít người lên trấn, bọn họ ngồi xe bò nhà lí chính, Cẩn ca nhi lớn như vậy còn chưa đi lên trên trấn bao giờ, hôm nay thời tiết cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Diệp Thanh Tri dứt khoát ôm nó đi cùng.

Phu lang Lí Chính thấy Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi, cười nói: "Sao còn mang theo tiểu ca nhi?" Thanh ca nhi đối xử với tiểu ca nhi cũng thật tốt, sợ là như a ma ruột.

"Cũng không mua nhiều lắm, nên mang tiểu ca nhi lên trấn nhìn một cái." Diệp Thanh Tri cười cười, hắn vẫn luôn thực thích tiểu hài tử, đặc biệt Cẩn ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao không đau lòng được...

Đi lên trấn, Cẩn ca nhi chỉ cảm thấy đôi mắt mình không đủ nhìn, nhìn nhìn xung quanh, ôm cổ Diệp Thanh Tri, thanh âm mềm mại hỏi: "A ma, đó là cái gì?"

Cẩn ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn lại hóa thân mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi Diệp Thanh Tri không ít vấn đề khiến hắn á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên trả lời như thế nào, bất quá hắn cũng cao hứng khi Cẩn ca nhi cuối cùng có chút hoạt bát mà hài tử nên có.

Trên đường nhìn thấy rao hàng đường hồ lô, Cẩn ca nhi lại kì lạ không hỏi đó là cái gì, chỉ dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn.

Diệp Thanh Tri nhìn nhìn nó, xoa bóp khuôn mặt nhỏ cuối cùng có chút thịt, đi qua bỏ tiền mua năm xuyến, đem một xuyến trong đó đưa cho Cẩn ca nhi, bốn xuyến còn lại để Trình Huy bỏ vào giỏ mang về nhà, để Cẩn ca nhi chậm rãi ăn.

"A ma ăn." Cẩn ca nhi cong mắt, đem đường hồ lô đưa tới trước miệng Diệp Thanh Tri.

Diệp Thanh Tri nhẹ nhàng chạm vào một chút, "Ân, ăn ngon thật, a ma ăn, cẩn ca nhi cũng ăn đi."

Tiểu ca nhi chớp chớp mắt, nghi hoặc một hồi, liền quyết định tin tưởng a ma, lại đem đường hồ lô đưa tới trước miệng Trình Huy, kêu cha ăn, Trình Huy học bộ dáng Diệp Thanh Tri, chỉ chạm chạm, liền nói ăn ngon, bảo nó cũng ăn đi.

Cẩn ca nhi vui vẻ giơ đường hồ lô liếm vỏ bọc đường bên ngoài, ngọt ngào, thì ra đường hồ lô là hương vị này, quả nhiên ăn rất ngon.

"Thật là đồ nhà quê, một xuyến đường hồ lô muốn còn làm tới làm đi như vậy." Đột nhiên một thanh âm xuất hiện phía sau Diệp Thanh Tri, ngữ khí toàn là trào phúng.

Diệp Thanh Tri nhíu mày xoay người, liền thấy một cái hán tử mang theo một tiểu ca nhi nhìn rất yếu đuối đứng ở bọn họ phía sau, nói chuyện đúng là hán tử kia.

Trình Huy nhíu mày, thả ra sát khí nhè nhẹ.

Hán tử đối diện thấy Trình Huy, hiển nhiên ngây ra một lúc, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, ra vẻ trấn định nói: "Sao hả? Chẳng lẽ ngươi còn dám đánh người giữa đường?"

Hung danh Trình Huy đã truyền khắp làng trên xóm dưới, người đối diện hiển nhiên nhận ra y, cho nên mới có thể khẩn trương như vậy.

Diệp Thanh Tri giữ chặt tay Trình Huy, lắc đầu với y, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hán tử kia một cái, lôi kéo Trình Huy rời đi.

Nếu hắn nhớ không lầm, hoặc là nói ký ức nguyên chủ không sai, thì người này là đệ đệ cùng cha khác a ma với hắn, cũng chính là nhi tử kế a ma thân xác này của hắn.

Không nghĩ tới lại gặp được tại, đối với mà Diệp Thanh Tri nói, vẫn là không cần tranh luận với gã làm gì, bằng không cha và kế a ma biết hắn ở thôn Lĩnh Nam, sau này hắn tuyệt đối không những ngày tháng yên tĩnh.

"Đó là đệ đệ cùng cha với ta." Diệp Thanh Tri nhẹ giọng nói một câu bên tai Trình Huy, y liền buông một ít hỏa khí.

Quen biết Diệp Thanh Tri lâu như vậy, cũng chỉ ngẫu nhiên nghe hắn nói qua cha cùng a ma, nhưng cũng không nghe hắn nói qua đệ đệ, nghĩ cũng không phải là người tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện