Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 1 - Chương 12



Với tốc độ nhanh như chỉ thấy tàn ảnh, nó dễ dàng giết chết bốn thị vệ của hắn. Hắn đứng chết trân nhìn nó tàn sát, tận mắt thấy cách răng nó cắn ngập vào cổ một người, toàn thân đông đặc, bộ não dường như cũng không hoạt động. Dù một phần lờ mờ, bản năng trong hắn gào thét phải cử động, phải bỏ chạy, ít ra cũng phải kêu cứu, nhưng cơ thể cứ cứng đờ. Bụng hắn nôn nao, cảm thấy giá lạnh đến tận xương, biết mình phải làm gì nhưng không thể làm được.

Quá nhiều máu, người chết trước mắt hắn. Đây không phải phim ảnh, đây là hiện thực, hắn sợ đến không thể cử động, như cách hắn đã cứng đờ người khi thấy Hàn Trung giận dữ chém tên lưu manh đã đánh hắn.

Nó đã giết xong bốn người kia, chỉ còn hắn. Hắn thấy người mình run rẩy mất tự chủ khi nó chậm rãi đến gần, không như ban nãy lao nhanh đến không kịp nhìn rõ, giờ nó đi chậm, nhìn chằm chằm hắn, hắn thấy vẻ mặt mình tái nhợt trong màu mắt vàng điên loạn của nó. Nó đang bò trên tứ chi, rõ ràng là vừa hóa hình xong, vẫn còn lưu thói quen đi bốn chân của sói. Những cái xác vẫn nằm trên đất, những con người vừa rồi còn cười nói với hắn giờ đã là thi cốt vô hồn, vết thương còn trên cổ họ. Nó tấn công rất chính xác, luôn nhắm vào cổ vị trí yếu hại lộ ra ngoài nhất. Cổ một người bị nó xé toạc đến lộ xương.

Máu từ miệng nó nhỏ xuống, hòa vào màu xanh của cỏ. Răng nó đang nhe ra đỏ tươi đầy những máu, biết đâu trong miệng nó còn thịt của người kia.

Hắn cảm thấy nôn nao khó chịu trong bụng nhưng nhịn xuống, muốn quay người bỏ chạy, thì khoảnh khắc hắn cử động như giải một ma chú đông cứng thời gian, khiến nó không còn nhìn chằm chằm hắn nữa, mà nhảy bổ vào hắn, đè hắn xuống. Cắn.

Tay nó giữ chặt tay hắn, hắn còn có thể cảm thấy nanh vuốt đâm vào da thịt mình, cảm thấy máu mình đã chảy ra từ đó, nhưng đau nhất vẫn là cổ. Nó cắn xuống cổ. Đau đớn kinh khủng truyền đến từ đó, hắn cảm thấy nhịp đập của mạch máu dồn dập nơi ấy, cảm giác xót đau khiến ứa nước mắt quen thuộc khi bị thương.

Hắn không muốn chết. Hắn phải về nhà. Đau đớn làm tinh thần tỉnh táo, hắn vùng vẫy cố gắng thoát khỏi gọng kìm của nó, nhưng vừa cử động đầu liền cảm thấy da thịt chỗ thương bị xé rách, khiến hắn thét lên. Phải rồi, nó vẫn cúi đầu ghim răng vào đó, di động sẽ khiến vết cắn rách ra.

"Ai... cứu...." Hắn cố lớn thanh gọi, nhưng nghe sao quá bé nhỏ... Hàn Trung... hắn tuyệt vọng gọi y...

Nó ngẩng đầu khỏi cổ hắn, hắn cảm thấy máu không ngừng chảy từ cổ mình, thấy đôi mắt vàng của nó vẫn điên cuồng giận dữ đầy hoang dại, nó nhìn hắn, rồi chừng như chưa thỏa, liền nhào xuống cắn tiếp bên cổ kia.

Hàn Trung....Liên Hà.... Diệp Y bị mất máu làm cho choáng váng, tay bị giữ làm hắn không thể vùng thoát, chênh lệch thể lực quá lớn khiến hắn hoàn toàn là miếng mồi trong tay nó.

Hắn mơ hồ nghĩ không biết nam chủ nhị có sở thích ăn thịt người không?

"Đừng...." Hắn nức nở, quá đau, nghe giọng mình khản đặc không nhận ra, "Đừng...."

Nam chủ nhị ngẩng đầu lên, hắn đã không còn nhìn thấy gì vì nước mắt, chỉ lờ mờ nghe tiếng khàn khàn không rõ bên tai.... "Thiếu .....gia..."

Giọng này không phải của người trong phủ, âm từ như mới học phát âm, là nó nói. Diệp Y khi sắp chết còn mỉa mai liên tưởng, đúng như tiểu thuyết miêu tả, giọng nam chủ nhị khàn đục trầm thấp đầy từ tính, luôn khiến nữ chủ nhũn cả người....

" Không... vứt... t.. ta" Diệp Y bất lực nằm dài trên cỏ, mắt vô hồn nhìn trăng vẫn lạnh lẽo vô tình chiếu sáng, cơ thể đau đớn, giá lạnh bao quanh, cổ đã không còn cảm giác... Hắn sắp chết rồi....

Sau khi chết sẽ như thế nào? Linh hồn có tồn tại không? Có chuyển kiếp không? Hắn tha thiết muốn bất tỉnh luôn, để không cảm thấy quá sợ hãi như thế này nữa.... sợ hãi khi đối diện với cái chết còn đáng sợ hơn chính cái chết....

"Nếu... vứt.... ta.... ăn..... hết..." Hắn biểu tình co rúm đau đớn khi cảm thấy tay nó siết lại bấu sâu hơn vào tay hắn. Sau đó, trước khi hắn nhận ra, hắn đã kiệt quệ nhắm mắt lại, không còn biết gì hết.

Trước khi ngất đi, hắn mơ hồ nghe thấy....

Vang lên bên tai hắn là tiếng kịch tính đổ vỡ tan tành.

***

Nơi hoàng cung xa hoa thống trị quốc gia, một tòa điện đường được xây dựng ở trung tâm. Hoàng kim làm thềm, bạch ngọc làm đá, cả một tòa điện đường xây nguyên bằng bạch ngọc, từ dưới đi lên đúng 99 bậc đá hoàng kim, hai bên điện đường không phải sư tử hay rồng thông thường, mà là hai cái cây. Cây cao vừa tầm đến cửa điện đường, lá cây không phải xanh mà màu vàng, cái nó kết ra không phải quả mà là từng giọt thủy linh, thủy linh bạc lấp lánh giữa những tán cây vàng, nếu người nào tinh thông thuật pháp sẽ biết đây không phải cây thường, mà là thiên châu thủy hạ, chỉ lớn lên ở nơi phong thủy trong sạch nhất thế gian.

Điện đường không treo biển, nhận lấy vạn dân quốc gia này triều bái. Không ở nơi cao, nhưng vẫn như có mây mù phảng phất. Khi nhắc đến thánh điện nơi hoàng cung này, bất cứ ai cũng chỉ có nhìn lên kính ngưỡng.

Trích Tiên nhân duy nhất tại nhân gian.

Sâu trong điện đường, một nam tử tóc bạc thả dài đang ngồi tĩnh tọa trên giường bạch ngọc, nếu ai ở đây nhìn sẽ kinh hô ngạc nhiên khi thấy nam tử này có vô số điểm sáng bay quanh, những điểm sáng nhiều màu như xanh, tím, đỏ, vàng... chúng dao động tự do trong thiên địa, nhưng vẫn luôn giữ một tư thế như vòng quanh người ấy. Tựa như vô số đom đóm đủ màu bay trong không trung, quy tụ về một người, không khí thuần khiết lại đầy thần thánh trang nghiêm, dung mạo nam tử kia lại càng mĩ lệ đến khiến thế nhân điên cuồng...

Đột nhiên, nam tử mở mắt, đôi mắt vàng bắn ra một đạo hàn quang nhàn nhạt, bàn tay đưa lên, vô số điểm sáng lập tức tụ lại thành một quang cầu khổng lồ, tụ lại nơi trong lòng bàn tay đưa ra, rồi nhỏ lại nhỏ lại như đang tích súc lực lượng, cuối cùng nhỏ chỉ như một hạt gạo rồi biến mất. Nam tử thở ra, kim đồng không mang thần quang vô tình xa cách của thần linh nữa, ngược lại mang thần thái như của con người, có bất đắc dĩ, có chán nản, lại như hài lòng...

Cùng là kim đồng, nhưng hắc lang là sự hoang dã sơ khai, nam tử này là sự cao quý nhìn thấu triệt nhân gian. Cách xa, như trời và đất.

Một vật lấp lánh lóe sáng trên ngực nam tử, là mặt của một sợi dây chuyền. Nếu Diệp Y ở đây chắc chắn sẽ kinh hô ngạc nhiên, mặt dây này chính là một trong những mảnh vỡ của Ngũ giác đài hắn cần.

Y vươn tay ra, những hạt bạc như bụi của Quang Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt y, chúng tụ lại lơ lửng trên lòng bàn tay y, cấu thành một mặt gương.

Mặt gương đột nhiên gợn sóng, rõ ràng đang phản chiếu gương mặt mỹ lệ như không tồn tại trên nhân thế, giờ lại đang phản chiếu một hình ảnh hoàn toàn khác.

Nam tử không còn thấy chính mình trong gương nữa, mà thay vào đó là hình ảnh một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp khuynh thành, môi hồng quyến rũ, mắt phượng mày ngài...

Nhưng nếu so sánh, thì tính ra y còn đẹp hơn nàng.

Bản tính chân thật hoàn toàn không giống với bộ dáng trích tiên nhân bề ngoài, nam tử tựa tay lên cằm, chăm chú nghiêm túc nhìn xem nữ tử này ra sao. Một lúc sau liền bấm đốt tay tính toán, tính ra giờ vẫn chưa đến lúc gặp gỡ nàng, cũng không thể toán ra tên họ vị trí của nàng, ý niệm khẽ động, chiếc gương lại tan thành bụi của Quang Minh rồi biến mất, y tĩnh tọa tiếp tục tu luyện.

Cõi lòng hơi dao động vì hình ảnh nữ tử mình vừa thấy, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, trở về 'tâm như chỉ thủy'.

***

Đỗ Nguyệt Nhi thỏa mãn nằm ngủ trên giường sau một đêm vui vầy với đế vương, nhìn gương mặt nàng say ngủ, môi đế vương thoáng một nụ cười, rồi nụ cười ấy lập tức biến mất.

Hắn ngồi dậy, hắn không thể ngủ được, có quá nhiều việc cần hắn làm. Tấu chương của triều thần cần được phê duyệt, quan hệ giữa triều đình và Nguyệt Nhi đã đủ căng thẳng, không thể để họ có thêm cơ hội phê phán nàng và hắn....

Liên tục thiếu ngủ khiến hắn mệt mỏi, hắn biết mình cần nghỉ ngơi, nhưng cơ thể nàng như thuốc phiện khiến hắn mê muội, chỉ cần gần nàng, cọ xát da thịt mềm mại như tơ lụa của nàng, hắn liền quên hết tất cả. Ân ái đến khi kiệt sức mới thôi.

Triệu Hiên Viên tay đỡ trán, suy nghĩ nội dung tấu chương, "Đê Hà Giang cần tu sửa..."

Giữa đêm, cơ thể kiệt quệ như vậy nhưng hắn vẫn dốc sức làm việc, nhiều lúc hắn cảm thấy áp lực muốn phát điên, quăng bút quăng tấu sớ nhưng sau đó vẫn phải cắn răng nhặt lại tiếp tục phê duyệt. Nhiều lúc hắn lại điên cuồng nghĩ, mình mệt mỏi thế này để làm gì? Hi sinh Nguyệt nhi. Hay vứt quách triều đình. Chọn đi.

Lí trí biết, hai bên này đã đến mức không thể dung hòa, hắn phải hủy đi một trong hai.

Nhưng hắn không thể. Không thể làm vậy. Hắn không chọn được. Triều đình không chỉ là những quan viên, họ còn là những trung thần, là hiện thân cho một Triệu quốc hưng thịnh, là con đường để thực hiện lí tưởng làm một minh quân của hắn, hắn không thể giết đi những người đang đơn thuần cống hiến cho Triệu quốc.

Còn Nguyệt Nhi thì sao? Nàng là tình yêu của đời hắn, trong đời mình hắn chưa từng gặp nữ tử nào như nàng, cũng sẽ không còn cảm giác ấy với ai ngoài nàng. Hắn không bỏ được nàng.

"Mộ Dung gia kinh thương mở rộng...."

Khi đang đọc một tấu sớ đánh giá kinh thương của các thế gia trong kinh, mắt Hiên Viên lướt qua, rồi dừng lại trước 'Mộ Dung gia'.

Đây là gia tộc của nam nhân ấy. Người đã an ủi hắn. Đã nói tin tưởng hắn. Đã khuyên hắn sống cho mình.

Hắn không bao giờ nói ra, nhưng thật sự, khi con người ấy nói như thế với hắn, hắn đã cảm thấy một điều gì đó dậy lên trong mình. Cảm thấy bàn tay người ấy thật sự ấm áp, cảm thấy con người này rất hiểu hắn, cảm thấy cạnh y, hắn luôn....

Tay đế vương hạ xuống, ngừng một chút, rồi những nét bút nhanh chóng viết xuống, hình thành một tờ thánh chỉ nâng địa vị của Mộ Dung gia lên, trong thánh chỉ này toàn những lời hoa mỹ khen ngợi công lao của Mộ Dung gia, sau đó khen thưởng.... dù thật sự công lao của gia tộc này chẳng lớn đến thế. Nếu xét đoán công bằng, hắn sẽ không viết nó.

Lần đầu tiên hắn lấy cảm tình cá nhân để hạ thánh chỉ.

Môi Triệu Hiên Viên nâng lên, y có khen ngợi hắn không? Hắn đây là đang sống cho mình đúng lời y phải không?

Hoàn Đệ Thập Nhị Chương

Kế tiếp, phiên ngoại Hắc lang ^^ Nỗi sợ hãi của Diệp Y trong chương này là nỗi sợ rất thực của một người đối diện với cái chết, ta thấy trong những đam mỹ, mọi người luôn hoàn mỹ hóa nhân vật, khiến nhân vật dù ban đầu cuộc sống yên ả thế nào thì khi tận mắt thấy cảnh giết người vẫn bình tĩnh thoải mái lớn giọng hò hét như thường, tuy đọc rất hay rất khí phách nhưng ta luôn thấy nó cứ thế nào ấy. Thử hỏi với những người lớn lên trong xã hội hiện đại chúng ta, khi tận mắt thấy cảnh giết người, thật sự là nhân chứng, thì có mấy ai dũng cảm phi thường được như thế >< Diệp Y xuyên không, với Diệp Y, hoàng quyền rất xa lạ, chiến tranh càng chỉ thấy trên phim ảnh, lần đầu tận mắt thấy một con dã thú hình người cắn chết người, cảm thấy rõ sát ý của nó nên tự nhiên sẽ sợ đến cứng đờ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện