Chương 35: Tô Tử Ngưng công khí mười phần!
"Thiếu gia!" Hai tên hộ vệ còn lại vừa xông vào liền trợn đến muốn rách cả mí mắt, Mộ Dung Trùng là con cháu dòng chính của Mộ Dung gia, hắn chết rồi bọn họ cũng không trốn được tội! Hai người nhìn vị cô nương mặc áo đen vừa ra tay liền tập kích giết chết một người trong bọn họ, bây giờ đối phương lại không chút chần chờ, cũng không nói một lời đã lập tức giết chủ nhân của bọn họ, quả thực muốn điên rồi. Hung ác nói: "Ngươi muốn chết!"
Tần Mặc Hàm vẻ mặt có chút lo lắng, hai người này đều là Kim Đan kỳ, lúc nãy Tô Tử Ngưng dựa vào Tiên khí trong tay, ba người kia lại thả lỏng cảnh giác, tiến hành đánh lén mới có thể giết một người trong đó, hiện tại tuy rằng đã kết liễu Mộ Dung Trùng, thế nhưng giờ khắc này một chọi hai, chênh lệch quá lớn.
Tô Tử Ngưng sắc mặt tối sầm, mấy người này vừa lên đảo liền chạm vào trận pháp do nàng bày sẵn, biết là có chuyện không ổn rồi, nàng một đường lòng như lửa đốt chạy về, vừa lúc nhìn thấy bọn vô liêm sỉ kia dám đùa cợt Tần Mặc Hàm. Nhìn thấy tên khốn Mộ Dung Trùng muốn chạm cái bàn tay dơ bẩn của hắn vào nàng ấy, nàng làm sao nhịn được nữa, tức giận đến mức xông thẳng vào giết chết hắn!
Nàng cẩn thận bảo hộ Tần Mặc Hàm sau lưng, dặn dò: "Nàng đừng tùy tiện vận dụng linh lực, có ta đây."
Hai tên hộ vệ Mộ Dung gia nhìn trước mắt rõ ràng mới Trúc Cơ Tô Tử Ngưng, lên cơn giận dữ: "Nói khoác không biết ngượng, một cái Trúc Cơ lại dám giết hại chủ nhân của chúng ta, chúng ta nhất định bắt ngươi thần hồn đều nát!"
"A, ba cái Kim Đan không bảo vệ được chủ nhân, một kẻ còn bị liên lụy chết ngay tại chỗ, ta cái này Trúc Cơ tự nhiên dám!" Tô Tử Ngưng ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nàng không sự chết, chỉ sợ không có cách nào thắng được hai tên tu sĩ Kim Đan để mà bảo vệ Tần Mặc Hàm, nàng tâm tình mơ hồ có chút nôn nóng, đối với hai người trước mắt sát ý càng ngày càng nặng, trên người luồng lệ khí kia lần thứ hai dâng lên, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.
Tần Mặc Hàm nhìn cả người Tô Tử Ngưng bị sát khí bao vây, lông mày hơi nhíu lại, sau một khắc Tô Tử Ngưng đột nhiên lấy ra Càn Khôn Phiến, trực tiếp đem hai người kia ép ra ngoài cửa động. Nàng không chậm trễ chút nào, thừa dịp hai người bị Càn Khôn Phiến đè ép, trong nháy mắt bay thẳng qua, Càn Khôn Phiến lần thứ hai lượn vòng, đem hai người tách ra, đồng thời trong tay áo lập tức rút ra một thanh cốt đao.
Hai người không ngốc, Tô Tử Ngưng có thể giết một người trong bọn họ, tất nhiên có mang báu vật, bởi vậy nhìn thấy Càn Khôn Phiến, con mắt liền trợn to. Bọn họ vừa tránh được cây quạt kia, liền lập tức theo sát không rời, muốn trực tiếp đoạt lấy cây quạt từ trong tay Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng làm bộ thu quạt không kịp, mắt thấy một người trong đó xông lên trước nắm chặt Càn Khôn Phiến, Tô Tử Ngưng cũng là đưa tay đi cướp lại, người kia cười ha ha: "Tiên khí! Một cái Trúc Cơ nơi nào có tư cách lấy Tiên khí!" Hắn tiếng nói cũng bởi vì kích động mà run rẩy, một đôi mắt chỉ lo nhìn chằm chằm Càn Khôn Phiến, một cái tay khác vô cùng tùy ý mạnh mẽ đánh về Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng liếc mắt cười lạnh , dưới chân sử dụng huyễn ảnh bộ, tuy nói không thể hoàn toàn tránh được chiêu thức của hắn, nhưng cũng kịp vung lên cốt đao quét ngang bụng đối phương, trong nháy mắt truyền một luồng ma khí theo đao chém vào, không chút lưu tình.
Tô Tử Ngưng bị hắn đánh bật ra ngoài, nhưng hắn bị trúng đao liền phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo bị một đạo linh lực bắn trúng ngã nhào trên mặt đất, Càn Khôn Phiến trong tay cũng liền văng đi mất. Hắn lập tức kịch liệt co giật, hết sức thống khổ bưng lấy miệng vết thương màu đen trên bụng.
Tô Tử Ngưng lung lay đứng dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, cười lạnh một tiếng đem Càn Khôn Phiến thu vào trong tay, liếc mắt trào phúng nhìn tên tu sĩ còn lại. Quả nhiên là chó cắn chó, sợ bị đồng bọn của chính mình đoạt mất báu vật, vì lẽ đó hắn quả đoán ra tay đánh lén, vừa đúng lúc giúp nàng một tay.
Bị hai bên tập kích cùng lúc, nam nhân kia thảm thiết ở đó giãy giụa, hắn bị cốt đao chứa đầy ma khí chém qua, cốt đao này vốn là Tô Tử Ngưng dùng xương ở Mai Cốt Chi Địa chế tạo thành, khi gây sát thương sẽ kèm theo kịch độc, tên tu sĩ kia một bên nhiễm độc, một bên bị ma khí ăn mòn, giờ khắc này chính là sống không bằng chết lăn lộn. Nam nhân vừa đánh lén đồng bọn thấy vậy có chút sợ hãi, nhưng vẫn gắt gao nhìn chòng chọc Tô Tử Ngưng, dù sao chỉ là cái Trúc Cơ nha đầu: "Tiên khí? Mau mau ngoan ngoãnđưa nó cho ta, ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây!"
Tô Tử Ngưng vẻ mặt xem thường, trong con ngươi một mảnh tối tăm, người này trước vẫn là đem con mắt dơ bẩn của hắn nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, còn mưu toan... , càng nghĩ càng giận, Tô Tử Ngưng lập tức lấy ra hắc kiếm, lắc mình rơi vào bên cạnh hắn mạnh mẽ bổ xuống. Toàn thân hắc kiếm được bao bọc một tầng linh lực mạnh mẽ, đối phương vừa tránh thoát thì kiếm liền không ngừng hướng hắn tấn công.
Người kia hiển nhiên không ngờ tới một Trúc Cơ tu sĩ lại dám chủ động công kích hắn, hơn nữa linh lực cũng rất cổ quái, nhất thời đánh cho hắn đầu váng mắt hoa. Mà Tô Tử Ngưng cũng không cho hắn cơ hội thở dốc, sau một đòn lập tức lại đánh tới, kiếm trong tay phải thế như gió cuốn, tay trái liên tục đánh ra thủ ấn vỗ vào người đối phương.
Kim Đan kỳ tu sĩ bất kể là linh lực hay là tốc độ cũng đều trên cấp Trúc Cơ, bởi vì Kim Đan kỳ có thể chạm đến một ít pháp tắc của thiên đạo, điểm này Trúc Cơ căn bản không cách nào làm được. Tuy nhiên Tô Tử Ngưng thật ra đã sớm lĩnh ngộ đạo pháp cảnh giới Kim Đan, chỉ là linh lực còn chưa đủ để đột phá mới tạm thời dừng ở Trúc Cơ. Hơn nữa nàng là cực phẩm ngũ linh căn, năm hệ cân bằng cần lượng linh lực gấp năm tu sĩ bình thường mới có thể đột phá cảnh giới, vì vậy linh lực của nàng hiện thời mạnh hơn Trúc Cơ rất nhiều, do đó nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ được, không đến nỗi chốc lát liền khô cạn linh lực.
Người kia càng đánh càng hoảng sợ, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, bỗng nhiên lui ra sau ba trượng sau, hắn nhanh chóng ngưng tụ linh lực ở lòng bàn tay, sau đó hét to một tiếng, lăng không hóa thành một đạo quang ảnh điên cuồng nện xuống đỉnh đầu Tô Tử Ngưng!
Bên trong động Tần Mặc Hàm không khỏi lo lắng, nàng cố gắng nhắm mắt lại, tiếp tục vận chuyển một nửa linh lực. Chấn động to lớn ở ngoài kia khiến thân thể nàng dừng một chút, sau đó truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết, rốt cục để nàng an tâm xuống. Cuối cùng cũng coi như vận chuyển hoàn thành, Tần Mặc Hàm đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài.
Đi ra ngoài động, Tần Mặc Hàm vẻ mặt sững sờ, bên ngoài một nam nhân nằm yên trên đất khắp người đều là vết máu, đạo vết thương trên bụng vô cùng dữ tợn. Một nam nhân khác hai mắt bị chém mù, một cánh tay cũng bị đứt đoạn.
Giờ khắc này Tô Tử Ngưng đứng yên ở một bên, máu me khắp người sợi tóc ngổn ngang, kiếm trong tay xuyên thấu qua lồng ngực người kia, toàn bộ tình cảnh máu tanh mà tàn nhẫn. Trong đôi mắt nàng ấy nổi lên dòng lệ khí đỏ rực, trên người một luồng hắc khí không ngừng quay quanh, xem ra có chút âm u khủng bố.
Tần Mặc Hàm vẻ mặt ngưng trọng, khí tức trên người Tô Tử Ngưng để nàng rất không thoải mái, so với trước đây gặp phải nhện xanh thì hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm, cái kia ma khí nồng nặc không ngừng tỏa ra khắp người nàng! Nghĩ đến ghi chép về Mai Cốt Chi Địa, trong lòng Tần Mặc Hàm cả kinh: "Tử Ngưng?" Nàng ấy lẽ nào nhập ma?
Tô Tử Ngưng quay đầu, trong mắt sát khí chưa lùi, nhìn thấy Tần Mặc Hàm đang kinh sợ đứng trước cửa động. Trong nháy mắt nàng lập tức thu lại ma khí trên người, hoảng loạn buông ra kiếm trong tay, liền lui về sau mấy bước, xem ra vô cùng căng thẳng. Nàng không còn chỗ nào để trốn, trong lúc hoảng loạn cuối cùng trực tiếp chạy đi. Tần Mặc Hàm muốn đi theo nàng, nhưng vì linh lực không đủ, nhất thời không cách nào đuổi theo được, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lại, vẻ mặt phức tạp mà nhìn theo bóng lưng của nàng ấy.
Tô Tử Ngưng trong lòng khó chịu lợi hại, Tần Mặc Hàm đã nhìn thấy dáng dấp bản thân mình khi nãy, vì giết bọn họ, nàng hầu như đem toàn bộ ma khí áp chế trong cơ thể phóng ra ngoài. Ma khí tuy sẽ ăn mòn thần trí của nàng, nhưng là trong thời gian ngắn sát ý cuồn cuộn sẽ giúp sức chiến đấu tăng lên bội phần, vì lẽ đó dáng dấp kia của nàng, khẳng định là chẳng khác gì người trong Ma tộc, Tần Mặc Hàm sẽ nghĩ nàng như thế nào? Nàng ra tay không chút lưu tình, mấy người kia tử trạng vô cùng thê thảm, nàng ấy có phải sẽ thấy nàng thật tàn nhẫn, cho rằng nàng đã rơi vào Ma đạo? Tần Mặc Hàm trong xương là cái người rất hiền lành, điểm này nàng rất rõ ràng.
Tu chân đại lục từ khi bắt đầu có người ghi chép lại, liền cảnh báo rằng Ma tộc đáng sợ dường nào, hung tàn đến bực nào. Năm đó cùng Ma tộc một trận đại chiến, cũng là nỗi ám ảnh mà khắp tu chân đại lục không người nào không biết rõ. Vạn năm qua, tu chân đại lục vẫn rất căng thẳng về vấn đề này, phàm là kẻ nào cùng Ma tộc có chút liên lụy, chờ đợi hắn chính là người người tru diệt! Điều này lý giả vì sao lúc trước nàng rõ ràng cứu nhiều người như vậy, nhưng chỉ vì trên người nhiễm ma khí, liền bị khắp nơi truy sát, không có một người chịu thay nàng biện giải, chỉ có Văn Nhân Thu... Thế nhưng Văn Nhân Thu về sau chỉ muốn lợi dụng nàng, còn Tần Mặc Hàm thì sao? Tần Mặc Hàm không còn ký ức, sẽ chấp nhận dáng vẻ khi nãy của nàng sao? Tô Tử Ngưng không dám đi hỏi, chỉ có thể chật vật đào tẩu.
Nàng ở bên ngoài tránh né hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Tần Mặc Hàm, trong lòng vừa hoang mang vừa sợ hãi . Nàng không nhịn được bật cười một tiếng, cười khổ không thôi. Nhớ nàng lúc trước sau khi nhập ma, tuy rằng nản lòng thoái chí, nhưng xưa nay cũng chưa từng biết sợ, ai dám gây chuyện với nàng, tới một người giết một người, nàng cũng sẽ không để ý. Nhưng hiện tại, nàng sợ Tần Mặc Hàm lựa chọn...
Chờ đến tự giễu qua đi, Tô Tử Ngưng cũng nghĩ thông suốt, nàng chậm rãi đứng lên, con mắt có chút nặng nề. Đúng rồi, nàng u mê nghĩ, sống nhiều như vậy chẳng phải uổng phí hay sao. Tần Mặc Hàm nếu thật sự ruồng bỏ nàng thì lại làm sao, đã không phải lần đầu tiên tao ngộ, nàng có cái gì mà không chấp nhận được, bất quá lại mất đi một lần nữa. Nàng còn có thể tùy ý làm mưa làm gió, cuộc sống tự do thoải mái như đời trước. Nhớ lại ngày xưa từng không ngừng nhắc nhở bản thân, đừng bao giờ đem trái tim mình giao ra nữa, hiện tại Tần Mặc Hàm đối nàng căn bản cũng không có tình cảm gì, nàng ngược lại ở đây xoắn quýt thật là ngu ngốc.
Âm thầm tự an ủi bản thân một hồi, tâm tư của nàng cũng bình tĩnh rất nhiều, quả nhiên là bị Tần Mặc Hàm ôn nhu mê hoặc, đã quên thế giới này vốn lãnh khốc vô tình.
Cảm giác mình tâm lý đã đủ mạnh, Tô Tử Ngưng nhấc chân chậm rãi hướng về sơn động, nàng lúc nãy đã chạy đi rất xa. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến... Vạn nhất lại có thêm người khác lên bờ, Tần Mặc Hàm biết phải làm sao? Tô Tử Ngưng sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng quên hết tất cả tâm tư vừa dựng lên ở trong lòng, nàng lắc mình mấy cái đã không còn thấy bóng dáng.
Vội vội vàng vàng chạy tới cửa động, những thi thể kia đã được người xử lý tốt dùng cỏ khô che lấp, mà bên trong động không có bóng dáng Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng trong lòng co rụt lại, lập tức muốn xông ra đi tìm, nhưng đã nhìn thấy Tần Mặc Hàm cầm trong tay túi nước cùng một con thỏ rừng đã được làm sạch, đang đứng ở cửa động.
Tô Tử Ngưng cứng đờ, Tần Mặc Hàm nhưng là bình tĩnh nói: "Nàng đã trở về? Ta vừa săn được một con thỏ, nàng đốt lửa lên, ta đến nướng thịt." Giọng điệu này, giống như lúc nãy Tô Tử Ngưng không phải chạy trối chết, mà chỉ là đi ra ngoài dạo chơi một chuyến.
Tô Tử Ngưng có chút không biết phản ứng ra sao, nàng đứng yên ở tại chỗ, một lát sau mới nặng nề mở miệng: "Nàng lúc nãy nhìn thấy đúng không?"
Tần Mặc Hàm liếc mắt nhìn nàng, mím mím môi, đạm nhạt nói: "Ừ, ta nhìn thấy. Nàng làm sao, lại muốn tính toán diệt khẩu?" Nàng trong giọng nói tựa hồ mang theo chút hờn dỗi, thế nhưng lại cảm giác thấy nàng đang tức giận.
Tô Tử Ngưng trầm mặc chốc lát, vẻ mặt oan ức, cuối cùng trầm giọng nói: "Nàng không phải biết ta không nỡ sao."
Nàng vừa nói xong, Tần Mặc Hàm liền sửng sốt một phen, sau đó lại có chút bật cười: "Vậy nàng còn muốn nói gì nữa đây?"
Tô Tử Ngưng vẫn có chút khẩn trương: "Tần Mặc Hàm, trên người ta có ma khí, lúc nãy có thể giết bọn họ, cũng là dựa vào nó, nàng hiểu?"
Tần Mặc Hàm chuẩn bị nhóm lên đống lửa, rất nghiêm túc đáp: "Ta rất vui mừng, không có nó nàng đánh không lại bọn hắn." Nói xong, nàng lại cúi đầu: "Ta cũng rất xin lỗi, ta biết nàng bị nhiễm ma khí trong thời gian sống ở Mai Cốt Chi Địa, nàng rơi vào đó, cũng bởi vì ta."
Tô Tử Ngưng sau khi nghe xong lắc lắc đầu: "Không phải, không có quan hệ gì với nàng." Nàng cúi đầu có chút do dự nói: "Vì lẽ đó ta như vậy, nàng chọn lựa..."
Thấy nàng ấp a ấp úng không nói, Tần Mặc Hàm trong lòng minh bạch: "Chán ghét nàng, hoặc là cùng nàng mỗi người đi một ngả?"
Tô Tử Ngưng nắm chặt tay giấu trong tay áo, vẻ mặt không giấu được căng thẳng.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Nàng không tin tưởng ta sao?"
"Không phải, nhưng nàng phải hiểu, Ma Tộc là tử địch của Tu chân giới."
Tần Mặc Hàm dừng lại, gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Vì lẽ đó ngày sau nàng cần khống chế tâm tình của chính mình, tuyệt đối đừng để những người khác phát hiện, chỉ là nàng thật sự....Nhập ma sao?"
Tô Tử Ngưng choáng váng, gương mặt cứng đờ gật đầu, lại lắc đầu, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Mặc Hàm thật sự không có chút nào quan tâm.
Tần Mặc Hàm thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự nhập ma, Tô Tử Ngưng về sau sợ là sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm. Trong đôi mắt nàng hiện lên ý cười ôn nhu, nghiêng đầu nhìn nàng ấy: "Được rồi, đã như vậy, nàng làm gương mặt hung dữ để làm gì, cười một cái nha?"
Tô Tử Ngưng sắc mặt đỏ lên, bận rộn lui lại nói: "Ta không hung dữ, ta chỉ là muốn nhắc nhở nàng."
Tần Mặc Hàm không nhịn được xoa nhẹ đầu của nàng, động tác rất quen thuộc. Tô Tử Ngưng phảng phất giống như bị thu phục, bởi vì trước đây ở Vô Cực Tông, Tần Mặc Hàm cũng thường thường làm như vậy. Trong lòng tảng đá hạ xuống, Tô Tử Ngưng tâm tình càng trở nên tốt, ở một bên giúp đỡ Tần Mặc Hàm nhóm lửa, sớm đem những ý nghĩ gì kia ném lên chín tầng mây. Đại khái là trước đây nàng đã quen giả bộ ngoan hiền trước Tần Mặc Hàm rồi, giờ đây đối với nàng ấy, nàng thật sự là ngoan ngoãn vô hại.
Tần Mặc Hàm ở một bên yên tĩnh nhìn Tô Tử Ngưng, bờ môi đẹp đẽ của nàng ấy hơi mím lại, con mắt sáng lấp lánh, mũ trùm buông ra sau, gương mặt mười phần xinh đẹp quyến rũ hoàn toàn lộ ra. Hàng mi dài của nàng ấy khẽ vểnh lên, chỉ một cái chớp mắt thoáng qua cũng lộ ra cỗ ý vị câu người. Tần Mặc Hàm suy nghĩ, người đẹp như vậy, càng nhìn càng thấy yêu thích, cho nên dáng vẻ âm trầm lạnh lẽo kia không thích hợp với nàng ấy chút nào.
==========================
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: "Thẳng tắp" cô nương, ngươi đây là đang diễn hài kịch sao? Vừa ầm ầm chạy đi rồi lại vẫy đuôi chạy về a~
"Thẳng tắp" cô nương: Các người phải công nhận ta khí tràng cường đại, vừa hung lại vừa soái. Ta đây công khí mười phần!
Tác giả quân: Soái bất quá ba giây, trong nháy mắt liền bị tức phụ xoắn đến cong vòng! Chà chà.
"Thẳng tắp" cô nương: .....
Bình luận truyện