Chương 47: Tình mềm tựa nước, hẹn đẹp như mơ (2)
Đại khái là Tô Tử Ngưng một đêm vất vả, Tần Mặc Hàm ngày thứ hai khí sắc tốt lên rất nhiều, đương lúc nàng cúi đầu buộc đai lưng, Tô Tử Ngưng sắc mặt âm trầm đi vào. Bất quá vừa nhìn thấy nàng, trong con ngươi vẻ lo lắng trong nháy mắt tản đi, giữa lông mày lộ ra ấm áp: "Nàng đã tỉnh." Nói xong liền tiến lên thay nàng đem đai lưng buộc tốt, ngước mắt nhìn một chút mặt của nàng: "Sắc mặt nàng tốt hơn nhiều rồi, không còn tái nhợt nữa."
"Ừm, cảm ơn Ngưng nhi vất vả một đêm." Tần Mặc Hàm trong mắt mang cười, trầm thấp mở miệng nói.
Tô Tử Ngưng sững sờ, lúc kịp nhận ra nàng ấy vừa nói gì, mặt liền đỏ lên, không chỉ thẹn thùng, mà là thẹn đến luống cuống. Tuy một tiếng "Ngưng nhi" vang lên nghe sủng ái vạn phần, nhưng nàng vốn là một linh hồn tám trăm tuổi lại đi định tình cùng một nữ tử mấy chục tuổi, nàng cảm thấy mình đã đủ xấu hổ rồi, giờ đối phương lại gọi nàng như vậy, ngay cả cha nương nàng cũng chưa từng gọi thế, khiến nàng không biết phải trốn vào đâu.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng kia dáng vẻ vô cùng xấu hổ, không nhịn được cười: "Không thích ta gọi nàng Ngưng nhi?"
Tô Tử Ngưng không biết nên nói như thế nào, tuy nói xấu hổ, thế nhưng lời từ trong miệng Tần Mặc Hàm nói ra, giọng nói thanh nhã dịu dàng khiến cho tâm của nàng đều nhanh mềm nhũn. Nàng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải, liền tuổi đã cao, cho nên nghe cảm thấy không đúng lắm."
Tần Mặc Hàm nghe, có chút nghiêm túc lặp lại hai lần: "Ngưng nhi, Ngưng nhi? Ta cảm thấy rất tốt, nơi nào là không đúng đâu?"
"Hàm nhi thích liền tốt." Tô Tử Ngưng đột nhiên quay đầu, cười đến quyến rũ động lòng người, nhìn xem vẻ mặt Tần Mặc Hàm có chút ngốc, nàng lại gật đầu một cái, tiếp tục dùng âm thanh mê hoặc nói: "Ừ, Hàm Nhi? Hoàn toàn chính xác, nghe rất êm tai."
Tần Mặc Hàm mặt đỏ ửng, ném lại câu: "Ra dùng bữa", liền bước nhanh ra ngoài. Tô Tử Ngưng cười đến rung người, sau đó liền theo nàng ấy ra phòng trước.
Dùng cơm xong, Tô Tử Ngưng mới nói cho nàng, người Mộ Dung gia vừa đến, hiện tại đang trò chuyện cùng Tần Chung Hạo ở ngoài đại điện. Mộ Dung Xương Bình – phụ thân của Mộ Dung Hoài thái độ rất là ngạo mạn, nói rằng muốn Tần gia chịu trách nhiệm, giao Cửu Chuyển Đan cho Mộ Dung Hoài trị chân. Bởi vậy, Tô Tử Ngưng lúc vào cửa, sắc mặt mới khó coi như vậy.
Tần Mặc Hàm nghe sắc mặt cũng có chút ám trầm, Mộ Dung gia thật sự là vô sỉ đến cùng cực rồi. Nhíu nhíu mày, nàng đối với Tần Phóng nói: "Ngươi liền nói ta bị thương nặng khó lành, không còn sống lâu nữa, để Mộ Dung gia đem Mộ Dung Viễn giao cho Tần gia xử trí."
Tần Phóng nghe được sững sờ, Tô Tử Ngưng trợn mắt nhìn nàng, vừa giận vừa gấp: "Nàng nói bậy bạ gì đó? Nào có người dạng này rủa mình!"
"Tiểu chủ tử xin cẩn trọng lời nói!" Tần Phóng cũng là nhíu mày.
Tần Mặc Hàm có chút buồn cười, lắc đầu: "Ta bất quá là lừa bịp bọn hắn một phen, cũng không tính rủa mình, dựa theo Tu Chân giới mà nói, ta cũng coi như không còn sống bao lâu nữa." Bây giờ Tần Mặc Hàm chỉ còn lại năm mươi năm thọ nguyên, cũng có thể xem là không còn sống bao lâu.
Tô Tử Ngưng nghe được trong lòng khó chịu, trầm mặc không nói một lời, Tần Mặc Hàm vội nói: "Nàng đừng gấp, ta có thể Kết Đan hay không, nàng còn không rõ ràng sao?" Sống ở hiện đại, nàng đối với những hành vi lừa gạt mười phần chán ghét, nhưng lúc này, nàng cũng muốn dùng một lần để dạy dỗ đám người Mộ Dung gia.
Bất quá nhìn xem Tô Tử Ngưng sắc mặt vẫn không tốt lên, nàng chậm rãi đi qua, chân thành nói: "Có một số việc ta còn không kịp nói cho nàng, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần tu vi đến, Kết Đan đối với ta mà nói, so với người bình thường đơn giản hơn rất nhiều, nàng cứ tin tưởng ta."
Tô Tử Ngưng nhìn nàng nói chắc chắn như thế, cảm thấy hơi yên tâm chút, Tần gia tại Tu Chân đại lục vạn năm hùng cứ một phương, không phải là không có đạo lý, tất nhiên có điểm huyền diệu. Ở đời trước còn có người đồn rằng....Nghĩ đến đây, nàng lập tức giật mình. Lúc trước nhìn thấy Tần Mặc Hàm đột nhiên cưỡng ép đột phá tới Nguyên Anh, nàng ẩn ẩn có chút phỏng đoán, chỉ là về sau bận bịu lo lắng cho Tần Mặc Hàm, liền không có nghĩ lại. Nàng nhớ đời trước, lúc nàng nhập Tiên Thiên chi cảnh, Tu Chân đại lục có lưu truyền một sự kiện liên quan đến bí mật Bắc Xuyên Tần gia, nói là người Tần gia có loại bí thuật, có thể ngược dòng tìm hiểu tu vi kiếp trước, vì vậy có thể trong thời gian ngắn cưỡng ép vượt qua mấy cảnh giới. Tin đồn này không khỏi gây nên chấn động khắp nơi, nhưng bởi vì không người tận mắt nhìn thấy, cũng không ai nguyện ý tin tưởng loại năng lực nghịch thiên này, sau đó cũng không dần dần tản đi, cho nên nàng ấn tượng cũng không khắc sâu. Giờ phút này đột nhiên dần hiện ra đến, lập tức ngây người, chẳng lẽ chuyện đó là sự thật?
Tần Mặc Hàm nhìn nàng bỗng nhiên ngẩn ra, có chút không yên lòng: "Nàng làm sao rồi?"
"Không có việc gì. Vậy nàng chuẩn bị làm thế nào, tự mình đi ra sao?" Tô Tử Ngưng thu trong lòng kinh ngạc, dời đi câu chuyện.
Tần Mặc Hàm cũng không hỏi nữa, kéo tay của nàng nói: "Theo giúp ta diễn một vở kịch đi!"
Giữa lúc Mộ Dung Xương Bình cùng Tần Chung Hạo giằng co, Tô Tử Ngưng dìu Tần Mặc Hàm tiến vào đại điện. Mộ Dung Xương Bình lông mày nhíu lại, nhìn xem nữ tử kia sắc mặt trắng bệch, động tác mệt mỏi, lập tức hiểu rõ, chính là nữ nhân này làm hại con của hắn bị phế đi chân hai lần!
Tần Chung Hạo nhìn Tần Mặc Hàm tiến đến, bận bịu sốt ruột nói: "Tiểu thư không hảo hảo nghỉ ngơi, tới đây làm gì? Các ngươi làm sao không ngăn tiểu thư?"
Tần Mặc Hàm trầm thấp ho khan, thoạt nhìn ốm yếu vô cùng, yếu ớt nói: "Nghe bọn hắn nói, Mộ Dung gia chủ có chút cường ngạnh, chẳng những không nhận sai, còn bức bách gia chủ trị thương cho con của hắn, Mặc Hàm cảm thấy, cần phải để Mộ Dung gia chủ nhận rõ sự tình chân tướng."
Mộ Dung Xương Bình sắc mặt âm trầm: "Ngươi cùng thuộc hạ của ngươi hai lần phế đi đùi phải con ta, sự thật bày ở trước mắt có gì để nói."
Tần Mặc Hàm không vội đáp lời, Tô Tử Ngưng âm thanh lạnh lùng nói: "Hoàn toàn chính xác không có gì đáng nói, cho nên Mộ Dung gia chủ hẳn là cảm kích, phế chính là đùi phải của hắn, mà không phải mạng hắn."
"Ngươi là ai, ta cùng Tần gia chủ nói chuyện, chỗ nào đến phiên nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi xen vào!" Mộ Dung Xương Bình con ngươi âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng lại không chút nào lay động, trào phúng liếc tới.
"Ta tuy không phải người Tần gia, nhưng bằng hữu của ta bị người làm nhục, ta cũng nên đứng ra nói một câu. Mộ Dung gia chủ hẳn là lớn tuổi thấy không rõ sự thật, con trai ngoan của ngươi là đức hạnh gì, Hoành Châu đại khái không ai không biết, ngươi lại giả câm vờ điếc. Đổi lại Hoành Châu gia tộc lớn nào người kế thừa bị người vũ nhục, Mộ Dung Hoài cũng không thể chỉ bị phế một cái chân, ngài không cảm thấy may mắn sao?" Tô Tử Ngưng đối với Mộ Dung gia quả thực chán ghét đến cực điểm, thượng bất chính hạ tắc loạn, một ổ đều là cặn bã.
"Nói càn!" Mộ Dung Xương Bình giận không kềm được, trực tiếp muốn động thủ, lại bị Tần Chung Hạo ngăn lại.
"Mộ Dung gia chẳng lẽ thật không đem Tần gia để ở trong mắt?"
"Hừ." Mộ Dung Xương Bình oán hận dừng tay, không khách khí chút nào nói: "Nhi tử nhà ta cũng không gây ra chuyện gì, có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Tần tiểu thư không thích cứ việc từ chối, nhi tử ta cũng không phải lấy đi sự trong sạch của tiểu thư mà không chịu trách nhiệm, vậy mà lại hạ độc thủ, ta không nên đến đòi lại công đạo sao?" Mộ Dung Xương Bình là chết không thừa nhận, nói lời càng khiến người ta tức giận.
Tần Chung Hạo tức giận đập bàn: "Mộ Dung Xương Bình, chuyện mà nhi tử ngươi đã gây ra, ta liền đã điều tra rõ ràng, Mộ Dung gia không nể mặt Tần gia, vậy ta đây cũng liền không cho các ngươi mặt mũi. Vạn Kiếm Tông dù muốn che chở cho Mộ Dung gia ngươi, cũng phải nhìn xem có dám hay không đắc tội Hoành Châu cùng Bắc Xuyên Tần gia!"
Mộ Dung Xương Bình đang muốn phát tác, thế nhưng nghe được Bắc Xuyên Tần gia, động tác lập tức dừng lại, cau mày nói: "Thế nào lại kinh động đến Bắc Xuyên Tần gia, các ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, Bắc Xuyên mấy trăm năm không màn thế sự, lại có thể vì một Tần gia dòng thứ mà ra mặt ư?"
Tần Chung Hạo cười lạnh: "Các ngươi không hiếu kỳ, vì sao trước đây chưa từng biết dòng chính Tần gia ta còn có Mặc Hàm sao? Kia mấy chục năm nàng ở nơi nào đâu?"
Mộ Dung Xương Bình biến sắc, trầm mặc không nói chuyện, cẩn thận suy xét lời nói của Tần Chung Hạo. Tần Phóng giờ phút này lại cắn răng nói: "Hôm qua Mộ Dung Hoài mang theo Mộ Dung Viễn một cái Nguyên Anh chi cảnh, còn có ba tu sĩ Kim Đan tìm tới cửa. Mộ Dung Viễn không để ý ta cảnh cáo, xuất thủ đả thương tiểu chủ tử. . . Tiểu chủ tử bất quá mới Trúc Cơ. . . Kết quả, kết quả bị tổn thương tính mệnh, lúc này chỉ còn lại mấy chục năm thọ nguyên."
Tần Phóng nói bi phẫn khiến cho Mộ Dung Xương Bình cùng Tần Chung Hạo đều sửng sốt, Tần Chung Hạo cũng không biết tình huống của Tần Mặc Hàm, lần này mới đưa linh lực dò xét tay nàng, lập tức thay đổi mặt: "Cái này. . . Chuyện gì xảy ra?"
Mộ Dung Xương Bình liền cấp tốc gạt qua Tần Phóng, vội tiến lên dò xét, cũng là giật mình kinh ngạc: "Nói hươu nói vượn, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy!"
Thế nhưng hắn trong lòng biết rõ, một cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, hoàn toàn có thể dễ dàng đánh chết Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, liền gặp Tần Chung Hạo một mặt kinh hãi bi thương, tức giận nói: "Mộ Dung Xương Bình, ta muốn con của ngươi đền mạng!"
Mộ Dung Xương Bình vốn là khí thế hùng hổ mà kéo đến đây đòi Cửu Chuyển Đan, trong nháy mắt liền bị yếu thế, lần này hỏng rồi, dám kinh động đến Bắc Xuyên Tần gia, dù cho mười cái Vạn Kiếm Tông cũng không dám bảo hộ cho hắn.
Mộ Dung Xương Bình cười gượng xuống nước, thấp giọng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, người trẻ tuổi máu nóng, khó tránh khỏi có chút kích động, Hoài nhi bị phế đi chân cũng xem như đã nhận được giáo huấn, ta thực sự không biết Mộ Dung Viễn vậy mà đả thương đến thiên kim các ngài, ta lập tức trở về chuẩn bị tốt nhất đan dược, đưa đến quý phủ."
Tần Chung Hạo không mảy may để ý tới: "Thuốc gì, có thể trả lại cho nàng hai trăm năm thọ nguyên! Nàng nếu vô pháp Kết Đan, hậu quả sẽ như thế nào, Mộ Dung gia chủ hiểu rõ. Mặc Hàm vô tội gặp nạn, sự tình đều do Mộ Dung gia các ngươi gây nên, nếu không phải ngươi đồng ý, Mộ Dung Viễn làm sao lại giúp nhi tử ngươi động thủ, ta xem Mộ Dung gia chủ làm thế nào bàn giao!"
"Tần gia chủ, hai nhà cùng ở tại Hoành Châu, những năm qua đều có mối giao hảo tốt, lại hợp tác làm ăn không ít, ngài thật sự là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Mộ Dung Xương Bình cắn răng nói.
"Tần mỗ nhận lệnh của Bắc Xuyên gia chủ, nhất định phải nhận được bàn giao của Mộ Dung gia!" Tần Chung Hạo lấy ra mật lệnh của Bắc Xuyên, đặt ở trên bàn. Bắc Xuyên Tần gia ẩn dật đã lâu không ra mặt, thế nhưng các thế lực lớn không ai mà không biết ký hiệu của Tần gia. Mộ Dung Xương Bình nhìn thấy mật lệnh, lập tức trên mặt hiện lên giãy giụa.
Sau một hồi hắn mới mở miệng nói: "Oan có đầu nợ có chủ, động thủ là Mộ Dung Viễn, cũng không phải là con ta, ta đem người giao cho các ngươi, tùy các ngươi xử trí!"
Tần Mặc Hàm thoáng nhìn sang, hơi kinh ngạc, Mộ Dung Xương Bình chẳng những vô sỉ, còn không có đầu óc, một Nguyên Anh tu sĩ, nói cho xử trí, liền cho xử trí, chỉ vì một cái phế vật nhi tử? Thật không biết là nên nói phụ tử tình thâm, hay là ngu muội vô tri!
"Mộ Dung gia chủ, hắn tuy là người trực tiếp động thủ, thế nhưng căn nguyên vẫn là con của ngươi, để một gia thần làm kẻ chết thay, liền có thể đền bù tổn thương của Mặc Hàm nhà ta sao?" Tô Tử Ngưng không khách khí chút nào nói, nếu không phải bây giờ chưa đến thời điểm trở mặt cùng Vạn Kiếm Tông, nàng nhất định muốn mạng của Mộ Dung Hoài, hoặc ít ra khiến cho hắn sống không bằng chết.
Mộ Dung Xương Bình xanh cả mặt, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người hung ác: "Còn muốn như thế nào nữa?"
"Mặc Hàm nhất định phải Kết Đan trước trăm tuổi, thương thế của nàng còn chưa tốt, Mộ Dung gia không thể hiện chút thành ý sao?"
"Ngươi. . ." Mộ Dung Xương Bình nghiến răng nghiến lợi.
"Năm viên cấp sáu Tụ Thần Đan, một viên cấp bảy Hồi Linh Đan, kèm theo một viên Kim Đan kỳ đan dược, cũng không có gì quá mức?" Tô Tử Ngưng cười nhẹ nói, " Hoặc là, hỏi một chút Bắc Xuyên Tần gia, như thế phải chăng quá mức?"
Mộ Dung Xương Bình sầm mặt quăng tay áo: "Ngày mai đưa lên là được!"
Quả nhiên, ngày thứ hai, Mộ Dung Viễn liền bị phong bế tu vi đưa vào Tần gia, có thể bắt lấy hắn, đoán chừng là Mộ Dung Xương Bình tự mình động thủ. Đan dược cũng toàn bộ dâng lên, Mộ Dung gia giờ phút này chỉ sợ tức đến hộc máu.
Tần Mặc Hàm uống trà, không để ý đến Mộ Dung Viễn đang lạnh lùng đứng trong điện. Nàng đối Tô Tử Ngưng nói: "Tử Ngưng, nàng nói nên xử trí như thế nào."
Tô Tử Ngưng không hề nghĩ ngợi: "Mộ Dung gia đều mặc kệ hắn, chúng ta cần gì lưu tình, giết." Nghĩ tới ngày đó hắn đối với Tần Mặc Hàm ra tay độc ác, nàng liền không muốn buông tha hắn . Còn Mộ Dung gia kia vô sỉ dơ bẩn bại hoại, sẽ có một ngày nàng khiến cho bọn hắn đều xuống địa ngục.
Mộ Dung Viễn trong mắt có chút hoảng hốt, mặc dù hắn bị Mộ Dung Xương Bình đưa tới, thế nhưng hắn vẫn chưa tin được, hắn đường đường là Nguyên Anh chi cảnh tu sĩ, Tần gia có thể nói giết liền giết, mà nữ tử kia giọng điệu sắc bén, cả người tỏa ra sát khí, tuyệt không phải đang nói đùa.
Tần Mặc Hàm thoáng giật mình, lập tức có chút bật cười, nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Viễn: "Mộ Dung gia chủ thật là bỏ được, ngươi vì bảo hộ con của hắn, hắn lại vì con của hắn mà quả quyết từ bỏ ngươi."
Mộ Dung Viễn sắc mặt có chút khó coi: "Là ta đả thương ngươi, ngươi muốn thế nào, cứ tới là được."
Tô Tử Ngưng cười lạnh: "Ngươi sẽ không cho rằng, Mộ Dung Xương Bình sẽ xin tha cho ngươi? Hắn hôm qua sau khi đem trách nhiệm đẩy hết lên ngươi, liền đi thẳng một mạch, không có bất kỳ bày tỏ gì, ngay cả một câu đều không có."
Tô Tử Ngưng vừa nói xong, sắc mặt Mộ Dung Viễn ngày càng tái nhợt, cuối cùng trong mắt ẩn ẩn tia bi thương, hắn lúc ấy vốn không có ý định tổn thương Tần Mặc Hàm, nhưng Tần Mặc Hàm đột nhiên bắt Mộ Dung Hoài, hắn tình thế cấp bách mới vội vàng xuất thủ, cũng không thể nương tay, Tần Mặc Hàm bị thương khẳng định không nhẹ. Nhưng hắn không ngờ tới, Mộ Dung Xương Bình lại chọn từ bỏ hắn.
"Ta có mắt như mù nhận lầm chủ, nay gặp kiếp nạn này cũng không tránh khỏi, tùy ý các ngươi muốn làm gì cũng được." Mộ Dung Viễn dù bi phẫn, vẫn còn duy trì lấy tôn nghiêm của hắn.
———-
Bình luận truyện