Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 95: 95: Chưa Tìm Được Bằng Chứng




Trình Diệu Lan mới ngất xỉu hai lần, không phải bị thương nặng gì.

Vậy mà nhìn cô ta được bác sĩ đưa đi cấp cứu, Lâm Thu Hiền đã sợ tới xanh cả mặt mày.
Nghe tin con gái nhập viện, ông Trình Thiên Thành bỏ việc ở công ty, chạy tới bệnh viện để thăm Trình Diệu Lan.

Tuy nhiên, câu trả lời ông nhận được là không tìm ra nguyên nhân Trình Diệu Lan ngất xỉu, cơ thể không có gì bất thường.
“Có thể do cô ấy căng thẳng quá mức nên mới ngất xỉu thôi.” Đây là câu trả lời của bác sĩ, sau khi đã xem xét và đánh giá thể trạng của bệnh nhân.
Sau khi được được về phòng hồi sức, Trình Diệu Lan đã tỉnh dậy nằm trên giường.

Lúc này, bà Lâm Thu Hiền không dám lại gần con gái, sợ vì mình nên nó mới bị ngã như ban nãy.
“Diệu Lan, con không sao chứ?”
“Mẹ!”
Thấy con gái nhìn mình với ánh mắt âu yếm, thân thương gọi một tiếng mẹ, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì con gái yêu quý của mình cũng trở lại rồi, bà yên tâm phần nào.

“Có việc này mẹ muốn hỏi con.

Đồng nghiệp nói rằng con bị ngất xỉu khi đang ở công ty, lúc đó còn có Trình Diệu Vi.

Chuyện này là như thế nào?”
Thấy Trình Diệu Lan trầm tư, bà Lâm Thu Hiền quay sang nói với chồng: “Anh Thành, anh gọi điện cho Diệu Vi thử xem, hỏi nó đã làm gì con bé?”
Đột nhiên, Trình Diệu Lan ôm đầu, cố gắng nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Rõ ràng cô ta đang nói chuyện với Trình Diệu Vi, không biết vì sao mình lại bị ngất đi rồi phải nhập viện.

Thấy vợ tức giận, ông Trình Thiên Thành lấy điện thoại ra gọi cho Trình Diệu Vi.
Đối lập với không khí căng thẳng ở bệnh viện, Trình Diệu Vi đang sóng đôi cùng với Tư Tử Phàm để đưa Chủ tịch Park tới cửa hàng thực phẩm Hàn Quốc lớn nhất ở đây.

Cô đóng vai trò thông dịch viên, kết nối cuộc trò chuyện của Chủ tịch Park với Tư Tử Phàm.
Chủ tịch Park cười nói vui vẻ, tỏ ra rất hài lòng trước sự tiếp đãi của tập đoàn Tư thị.

Ông nói rằng dù đang ở đây nhưng ông có cảm giác như đang đứng trên đất nước của mình vậy.

Trình Diệu Vi nói tiếng Hàn với Chủ tịch Park vô cùng thành thục:
“Chủ tịch Park, đồ ăn Hàn Quốc rất được người Việt Nam ưa chuộng.

Vì vậy nên trên đất nước chúng tôi mới có nhiều cửa hàng thực phẩm Hàn Quốc chất lượng như thế này.

Tôi có ý kiến, tại sao chúng ta không thử ăn lẩu vào buổi tối nhỉ?”
Nghe xong đề nghị từ cô, Chủ tịch Park không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay.
“Bên cạnh đó, chúng tôi sẽ giới thiệu cho ông nhiều món đặc sản địa phương của chúng tôi nữa.


Ông cứ yên tâm, món ăn đều được làm từ đầu bếp của nhà hàng 5 sao, hơn nữa tôi cũng có thể nấu được món ăn Hàn Quốc để mời ông.”
Chủ tịch Park nghe vậy liền bật cười sung sướng, không nghĩ rằng bản thân lại được đối tác đề cao đến như vậy.

Nhân dịp ông đang vui vẻ, Trình Diệu Vi bộc bạch: “Ban đầu chúng tôi đã lựa chọn một nhà hàng Hàn Quốc để đón tiếp ông.

Tuy nhiên, sau khi xem xét lại thì chúng tôi nhận thấy rằng nếu không để ông được nếm thử món ăn địa phương của chúng tôi thì thật là đáng tiếc.

Do đó, tôi đã mạnh dạn thay đổi, hy vọng ông sẽ hài lòng với điều này.”
Nhận thấy đối tác rất trân trọng mình, Chủ tịch Park vui vẻ nhận lời, còn hứa sẽ đặt hàng bên tập đoàn Tư thị trong vòng ba năm tới.

Tin vui kéo đến, Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi không rời mắt, cảm thấy cô càng lúc càng hấp dẫn.
Sau đó, họ kêu tài xế đưa Chủ tịch Park về nhà mình để tiện đón tiếp, đồng thời cũng nhắc đầu bếp chuẩn bị món ăn trước.

Rời khỏi cửa hàng thực phẩm đó, Tư Tử Phàm liên hệ với người bạn bên phòng thí nghiệm, kiểm tra tiến độ so sánh dấu vân tay.

Tuy nhiên, câu trả lời anh nhận được lại không như mong muốn:
“Bọn tao đã làm việc cật lực rồi nhưng không thu được kết quả gì.

Xem ra, không còn hy vọng đâu.”
“Cái gì? Không tìm được dấu vân tay của Trình Diệu Lan hay Diệu Vi trên những bình rượu bị vỡ sao?”

Ngồi bên cạnh, Trình Diệu Vi nghe được cuộc điện thoại trao đổi của Tư Tử Phàm, bất giác hụt hẫng.

Cô cứ đinh ninh rằng mình đã nắm được bằng chứng tố cáo Trình Diệu Lan trong tay, ai ngờ lại không thu được kết quả gì.
“Cho tới lúc này, chúng tôi không tìm được bất cứ dấu vân tay nào của hai người họ.”
“Vậy chai rượu kia biến mất đi đâu rồi?” Trình Diệu Vi tự hỏi.

Cô thật sự muốn biết, chai rượu đó đang ở đâu.

Lúc này, khi cô đang tuyệt vọng đến nơi, liền nghe bên tai có giọng nói của hệ thống:
[Ngay bây giờ, chỉ cần bạn hôn nam chính một cái, tôi sẽ tiết lộ cho bạn biết.

Việc này thật đơn giản đúng không nào?]
“Vậy thì chuẩn bị mang nó ra cho tôi đi.”
Ngay lập tức, Trình Diệu Vi xoay người về phía Tư Tử Phàm, đưa tay lên giữ mặt anh, đặt một nụ hôn lên môi Tư Tử Phàm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện