Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 32
Editor: nhà Kẹo Bơ ??
Vào ngày thứ ba của kì nghỉ, vấn đề chăm sóc người già rốt cuộc đã được sắp xếp ổn thỏa. Gia đình bác tiếp tục chăm sóc bà ngoại, nhưng một năm chú phải chi ra ba vạn phí nuôi dưỡng, phí dùng để thuê bảo mẫu đến chăm nom.
Sau bữa cơm trưa ngày thứ ba, Cố Khê và Quan Trân Lệ rời khỏi thành phố K rồi đến trạm xe thành phố Q, Quan Trân Lệ về Chu gia, Cố Khê về trường học.
Ba ngày đó đối với cô mà nói cũng không phải một kì nghỉ vui vẻ gì, mỗi ngày đều phải trôi qua trong áp lực.
Cô đã sửa gần xong bản thảo, sau khi soát lại kĩ lưỡng một lần nữa liền gửi cho biên tập.
Sau khi trở về từ kì nghỉ Nguyên Đán, bầu không khí học tập càng trở nên khẩn trương. Trước khi vào lớp trong phòng học đã có người ôn tập, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, bảo vệ còn phải đuổi bớt những nhân tài này về để đóng cửa.
Cố Khê nộp bản thảo xong vẫn phải sửa lại, ban ngày cô không được cầm di động, chỉ có thể buổi tối trốn trong chăn thức đêm sửa, sửa đến lúc ngủ lúc nào cũng không biết.
Qua hai đêm cô cuối cùng cũng sửa xong theo yêu cầu của biên tập viên rồi gửi đi.
Cùng lúc đó, quyển tiểu thuyết thứ hai cô viết đã có kết quả, cũng chưa qua được vòng sơ thẩm, lý do trả lại bản thảo là câu chuyện không đủ mới mẻ độc đáo.
Cố Khê dở khóc dở cười, quyển thứ nhất cô chỉ viết trong hai ngày, tất cả việc viết lách và sửa chữa đều là đánh máy, kết quả lại lọt vào vòng chung thẩm, mà quyển thứ hai cô viết nghiêm túc như vậy mà còn không thể vượt qua vòng sơ thẩm.
Sau khi bị trả lại bản thảo, cô lại nộp cho một đầu tạp chí khác.
Kết thúc kì thi cuối kỳ là kì nghỉ đông, mọi người dù đang trong thời gian ôn tập nhưng vẫn thảo luận về việc muốn đi đâu chơi trong kì nghỉ này.
Vào bữa trưa, Sở Dục Tân cũng bắt đầu đề tài này, cậu hỏi Khương Linh trước.
Khương Linh nói: "Bố tớ nói đưa tớ đi phương Bắc ăn tết và ngắm tuyết."
Sở Dục Tân khinh thường, "Tuyết có cái gì đẹp, trong tủ lạnh không phải cũng có rất nhiều tuyết sao."
Ý của Sở Dục Tân đại khái là cố ý chọc Khương Linh tức giận, quả nhiên Khương Linh thở phì phò nói: "Sở Dục Tân, cậu biết cậu được gọi là gì không?"
"Là gì?"
"Trai thẳng ung thư!"
"Cậu nói không sai, tớ vẫn là trai thẳng." Sở Dục Tân vỗ bả vai Hạ Hữu Nam bên cạnh, "Dù có nam nhân ưu tú như Hạ thiếu bên cạnh, tớ vẫn lựa chọn làm trai thẳng."
Cố Khê cười cười, "Sở Dục Tân, trai thẳng và trai thẳng ung thư không giống nhau, trai thẳng ung thư là một loại bệnh, phải uống thuốc."
Khương Linh cũng tán đồng, "Đúng vậy, cậu tới giờ uống thuốc rồi đó."
Sở Dục Tân nói: "Tớ đọc nhiều sách, hai người các cậu đừng gạt tớ."
Cố Khê và Khương Linh nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều bật cười.
Trong lúc ba bọn họ đang trêu chọc, Hạ Hữu Nam vẫn luôn bình tĩnh ăn cơm.
Chờ sau khi mọi người yên tĩnh lại.
"Nghỉ đông cậu định đi đâu?"
Nghe được thanh âm đối diện của Hạ Hữu Nam, Cố Khê ngẩng đầu, cô không xác định anh có phải đang hỏi cô hay không, "Hả? Tớ sao?"
"Ừm."
Cố Khê do dự một lúc, nói đúng sự thật: "Tớ chắc là sẽ đi làm thêm."
Sở Dục Tân rất tò mò, "Cố Khê, cậu muốn đi làm thêm à."
"Ừ, chắc vậy."
"Làm việc làm thêm gì?" Sở Dục Tân hỏi.
"Còn chưa rõ lắm, đến lúc đó tính sau."
Khương Linh hỏi lại một câu, "Cố Khê, vậy nghỉ đông cậu ở đâu, sẽ không lại về nhà chứ."
Cố Khê nhìn ba người bọn họ, mọi người đều đang nhìn chờ cô trả lời, cô trầm mặc một lát, "Chắc là không quay về đâu."
Nơi đó ngoại trừ đem đến cho cô cảm giác nhục nhã thì cũng chẳng còn gì khác.
Khương Linh nhíu mày, "Nếu cậu không quay về thì đi đâu được? Trường học đến lúc đó tuyệt đối không cho ở lại đâu."
Cố Khê mím môi, "Lúc tìm việc có thể tìm chỗ bao ở."
Cô thân là một cô gái, ăn tết không trở về nhà lại ở bên ngoài làm công, Khương Linh trong lòng cảm thấy chua xót.
Sở Dục Tân nhìn Cố Khê, "Cố Khê, mấy người chúng mình đều là bạn tốt, cậu cũng đừng giấu chúng tớ, nhà cậu rốt cuộc có chuyện gì?"
Nhắc tới trong nhà, thần sắc Cố Khê ảm đạm đi, tuy rằng ba người bọn họ là bạn rất tốt của cô, nhưng phải tự mình nói ra tình huống trong nhà, việc cha ruột bị đi tù, mẹ tái giá, cha kế mưu đồ quấy rối chính mình, kể hết những chuyện này phải yêu cầu quá nhiều dũng khí.
Khương Linh dùng chiếc đũa gõ lên bàn Sở Dục Tân, Sở Dục Tân thấy Cố Khê không nói, suy nghĩ xem chính mình có nói sai điều gì.
Khương Linh khụ một tiếng, "Đừng nói về việc này nữa, ăn cơm đi."
Cố Khê trầm ngâm một lát, vẫn quyết định nói qua về chuyện trong nhà với bọn họ, "Kỳ thật thì mẹ tớ tái giá, cha kế không được tốt cho nên tớ không thích trở về căn nhà kia."
Khương Linh và Sở Dục Tân đều rất kinh ngạc.
Cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Cố Khê luôn ở trường học mà không về nhà.
Thì ra là thế.
Gia đình có cha kế mẹ kế từ trước đến nay đều có rất nhiều vấn đề, không phải ruột thịt thì sao có thể đối đãi như ruột thịt, bọn họ tuy rằng không thể hiểu hết nhưng có thể lý giải tâm tình của cô.
Cố Khê mím môi, "Các cậu đừng nói ra bên ngoài."
Sở Dục Tân phất tay, "Sẽ không, dù thế nào cũng sẽ không làm vậy đâu."
Cố Khê nói: "Ăn cơm đi."
Yên lặng ăn cơm trong chốc lát.
Sở Dục Tân đột nhiên hỏi: "Cố Khê, bản thảo kia của cậu thế nào, nhận được tiền nhuận bút chưa?"
Cố Khê nói: "Còn chưa có kết quả, biên tập nói qua mấy ngày mới có thể trả lời."
Sở Dục Tân nhếch miệng cười cười, "Nếu tiểu thuyết của cậu lên tạp chí, tớ đây liền có thể khoe với mọi người mình là bạn tác giả nổi tiếng rồi."
Cố Khê nói: "Ngàn vạn lần đừng, sẽ bị chê cười đấy."
"Vì sao?"
"Cậu ngẫm lại đi, những tác giả nổi tiếng đều viết những tác phẩm văn học có thể được đăng trên sách giáo khoa, mà tớ viết tiểu thuyết tình yêu, chẳng có mặt mũi nào để mà vênh mặt cả."
"Đâu phải thế, chỉ cần là truyện mà mọi người thích, vậy đều được coi là ưu tú."
Khương Linh cũng nói: "Đúng vậy, Cố Khê, tớ cảm thấy cậu viết rất hay, tớ sắp thành fan của cậu rồi đó."
Sở Dục Tân lại lần nữa gác lên vai Hạ Hữu Nam, "Nói ra thì việc viết tiểu thuyết tình yêu nam chính hoàn toàn có thể đắp nặn dựa trên Hạ Hữu Nam, chắc chắn sẽ làm mê hoặc một đám học sinh tiểu học trung học."
Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam, cười khẽ một tiếng, trong lòng nghĩ, anh vốn dĩ là nam chính tiểu thuyết mà.
____
Sau khi kết thúc kì thi cuối kỳ, mọi người trong ký túc xá đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, ngoại trừ một túi hành lý lớn còn có cả một túi lớn đựng sách vở và bài thi.
Cuộc sống cao trung vĩnh viễn không thể rời đi việc học tập, một tháng có thể quên đi rất nhiều kiến thức, nếu không củng cố ôn tập thường xuyên, lúc trở lại trường học sẽ kéo ra khoảng cách với người khác.
Cha mẹ Khương Linh bởi vì bận việc công tác nên không thể tới đón cô, Cố Khê giúp cô ấy mang một ít đồ vật đến cổng trường, sau khi nhìn thấy cô ấy lên xe buýt mới rời đi.
Mấy ngày nữa không thể ở lại trường học, Cố Khê tính mau chóng tìm được nơi làm việc bao ở, dọn ra khỏi trường học.
Ngay ngày hôm sau cô liền chạy tới khu trung tâm thương mại trong nội thành tìm việc, vì sắp đến tết nên không ít cửa hàng quần áo và nhà hàng đều tìm người làm. Tìm một công việc không hề khó nhưng phần lớn đều không bao ở, nếu không được bao ở, tiền trên người cô không trụ được bao lâu nữa.
Sau lần tiểu thuyết được đưa vào vòng chung thẩm, biên tập viên đưa cho cô 900 nhân dân tệ tiền nhuận bút, nhưng phải đợi tạp chí đưa ra thị trường mới có thể đưa tiền, cũng chính là nửa tháng sau cho nên cô vẫn phải chờ.
Ngày đầu tiên phỏng vấn năm công việc, không có việc nào bao ở, trong lòng cô vừa có chút mất mát vừa có chút lo lắng về việc trước khi trường đuổi đi không tìm được việc bao ở.
Ngày hôm sau cô lại đi phỏng vấn thêm một số cửa hàng nữa, cuối cùng tìm được một cửa hàng quần áo có thể bao ở như ý nguyện.
Cửa hàng quần áo mở trên phố đi bộ, bán cả quần áo nam nữ, diện tích hàng trăm mét vuông, có năm người hướng dẫn mua hàng, thêm quản lí và thu ngân là bảy người. Bởi vì nghỉ tết nhiều người mua quần áo nên cần tuyển thêm người.
Chỗ ở cũng rất thuận tiện, ngay trên tầng của cửa hàng, ký túc xá có thể ở sáu người, hiện tại mới chỉ có ba người ở, cô vào ở cũng dư dả.
Tiền lương mỗi ngày tạm thời chỉ có 50 tệ, còn trích thêm từ 1% quần áo bán được, tiền lương không tính là cao nhưng có thể bao ở thì cũng có thể thỏa mãn.
Sau khi quyết định làm việc ở đây, buổi chiều Cố Khê liền dọn đồ lại đây, định ngày mai bắt đầu đi làm.
Việc hướng dẫn mua của cửa hàng quần áo chủ yếu cung cấp gợi ý cho khách và giúp khách tìm kiếm số đo cùng màu sắc thích hợp, mặt khác chính là đẩy mạnh tiêu thụ.
Một ngày đi làm chín tiếng, chia làm ca sáng và tối, ca sáng từ 9 giờ đến gần giữa trưa, ca tối từ 6 đến 11 giờ. Ca chiều còn lại là từ hơn giữa trưa đến 10 giờ tối, có nghỉ giữa trưa ăn cơm. Mỗi người thay phiên đổi ca cho nhau.
Ngày đầu tiên Cố Khê đi làm, quản lí dẫn cô đi làm quen một vòng, nói một chút về bối cảnh cửa hàng và điểm bán trang phục, sau khi hiểu qua cô rất nhanh bắt tay vào làm việc.
Cô từng có kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ, công việc hướng dẫn mua đối với cô cũng giống như nhau.
Buổi sáng trong cửa hàng quần áo không có nhiều khách lắm, có hai cô bé khác đi cùng Cố Khê, thừa dịp quản lí không ở đó liền tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, Cố Khê một mình sửa sang lại quần áo trên giá.
Nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc thập phần thời thượng từ bên ngoài tiến vào, Cố Khê vội vàng ra chào đón, mỉm cười nói, "Hoan nghênh ghé thăm."
Trong đó có một nữ khách hàng đeo vòng cổ trân châu nói: "Mỹ nữ, các em có sản phẩm mới nào không, giới thiệu chút đi."
"Có, mời đi hướng này." Cố Khê dẫn bọn họ vào khu thời trang nữ, giới thiệu mấy sản phẩm mới thịnh hành năm nay.
Sau khi giới thiệu xong, các cô hiển nhiên không hài lòng, "Ai da, cái này mà tính là mới, năm trước đã ra rồi, năm ngoái chị mới mua một bộ, mặc hai lần liền vứt."
Cố Khê cười cứng ngắc, chỉ vào một chiếc áo màu nâu nhạt, "Vậy bộ này thì sao? Em cảm thấy kiểu dáng và màu sắc rất đẹp, rất xứng đôi với khí chất của các chị."
Được khen như vậy, nữ khách hàng mặc áo da đỏ hiển nhiên rất vui vẻ, "Cái này sao, cũng không tệ lắm, để chị đi thử."
"Vâng ạ, để em giúp chị gỡ xuống." Cố Khê gỡ xuống bộ quần áo, dẫn cô ấy vào phòng thử đồ.
Trong lúc thử quần áo, Cố Khê ở bên ngoài chờ, thuận tiện giới thiệu với nữ khách hàng đeo vòng cổ trân châu, cô ấy không cảm thấy quá hứng thú, trực tiếp hỏi: "Chỗ này có bán áo khoác lông chồn không?"
Cố Khê lắc đầu, "Không có."
Nữ khách hàng khảy khảy tóc, "Bây giờ chị muốn mua áo khoác lông chồn, những đồ khác trong nhà đã có nhiều rồi, đều không vứt đi được."
Cố Khê tiếp tục cứng đờ mà cười.
Cô thật sự không hiểu nổi thế giới của kẻ có tiền.
Nữ khách hàng sau khi thay xong quần áo ở phòng thử đồ, ra trước gương nhìn ngắm xoay vài vòng.
Cố Khê tiến đến nói, "Bộ quần áo này thật thích hợp với chị."
Nữ khách hàng cũng rất hài lòng với bộ quần áo này, "Bộ quần áo này bao nhiêu tiền?"
Bộ này Cố Khê vừa mới sửa sang lại, còn nhớ kỹ giá cả, "Bộ này 888 ạ."
Người phụ nữ sau khi nghe xong nói: "Ai da, một bộ quần áo như thế này mà 888, 500 tệ còn chấp nhận được."
Cố Khê vẫn tiếp tục cười, "Chỗ chúng em đều bán giá thật hết."
Nữ khách hàng nói: "Em đi nói với quản lí của em rằng nếu 500 tệ chị mua luôn."
Cố Khê giải thích: "Chúng em là cửa hàng trực thuộc công ty, giá cả đều đã định sẵn, không thể sửa đổi."
Từ phản ứng vừa rồi có thể nhìn ra chị ấy rất thích bộ quần áo này, từ cách ăn mặc của chị ấy thì hẳn là gia cảnh không tệ lắm, giá của bộ này chắc chắn có thể trả nổi, Cố Khê nói thêm câu nữa, "Bộ quần áo này là do nhà thiết kế của chủ tịch tổng công ty thiết kế, số lượng có hạn, mặc trên người chị cũng rất có khí chất, giá như thế này là vô cùng hợp lí rồi ạ."
Người phụ nữ lại soi gương, bày ra vài tư thế, "Ai, thôi bỏ đi, mua một bộ này vậy."
Cố Khê mỉm cười nói: "Được, để em giúp chị gói lại."
Chờ người phụ nữ thay xong quần áo, Cố Khê viết công của mình lên giấy bên quầy thu ngân, bộ quần áo này bán được sẽ trích phần trăm về cô.
Bộ quần áo giá 888 tệ, trích 1 phần trăm, chính là gần 9 tệ.
Cố Khê giúp chị ta kéo lại bộ đồ, nhân cơ hội giới thiệu thêm sản phẩm, "Chị muốn xem những bộ khác không, bên kia có mấy bộ váy mùa đông, cũng là hàng mới, có thể phối với cái áo chị mua."
Người phụ nữ nghĩ một lúc, nói: "Vậy để chị xem một chút."
Cuối cùng chị ta mua 1300 tệ quần áo.
Ban ngày khách ít, hóa đơn cũng ít, đa số thời gian trong tiệm đều không làm gì, tới buổi tối, người dần nhiều lên, việc hướng dẫn cũng bận hơn.
Cố Khê vốn tính bán 1 bộ quần áo liền đi ký xác nhận luôn, về sau lại phát hiện buổi tối không thể ký xác nhận một cách chuẩn xác, khách quá đông, cô vẫn luôn phải đi tới đi lui kho hàng tìm số đo và màu sắc, trong lúc cô tới kho hàng có một số khách thử xong liền trực tiếp cầm đi quầy thu ngân tính tiền, cô không viết được công của mình.
Qua 10 giờ tối, người dần ít đi, vài người lại ở một chỗ nói chuyện phiếm.
Cố Khê như cũ sửa sang lại quần áo bị khách xáo trộn, một cô gái trạc tuổi cô đi tới, là đồng nghiệp nhưng khác ca của cô, chỉ làm cùng nhau vào buổi tối. Cô thấy người khác gọi cô ấy là A Thanh, cũng không biết họ tên đầy đủ là gì.
A Thanh đi tới nhỏ giọng nói: "Cậu tên Cố Khê đúng không?"
"Ừm." Cố Khê gật đầu.
A Thanh nói: "Vậy tớ sẽ gọi cậu là A Khê."
A khê? Thật là kỳ quái, Cố Khê cười, "Cậu trực tiếp gọi Cố Khê là được."
"Ok." Cô gái tên A Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cậu cũng trạc tuổi tớ nhỉ."
Cố Khê nói: "Tớ mười bảy tuổi, còn cậu?"
"Tớ cũng vậy."
Người làm hướng dẫn mua ở đây đa số đều là những cô gái trẻ, ba cô gái ở chung ký túc xá với Cố Khê đều khoảng 20 tuổi, hai bọn họ mười bảy tuổi hẳn là trẻ nhất ở đây.
A Thanh nói: "Tớ thấy cậu bán được rất nhiều quần áo, chắc cũng phải được 1 vạn."
Cố Khê lắc đầu, "Tớ không nhớ, bất quá hẳn là chưa đến 1 vạn đâu."
"Vậy cũng rất tuyệt."
Cố Khê cười.
A Thanh nói: "Cậu biết không, tớ vừa thấy chị Thu đoạt công mấy người khách của cậu rồi."
"Khi nào?"
A Thanh nhìn xung quanh, ghé sát vào tai cô nói: "Lúc cậu đi vào kho hàng, chị Thu đưa khách hàng đi tính tiền, viết là công của chị ta, tớ đã nhìn thấy hai ba lần."
Cố Khê cho rằng những vị khách đó không được tính công, không nghĩ tới đồng nghiệp lại làm như vậy.
Trong lòng cô nháy mắt liền không cân bằng, đây là cô cực khổ chạy kho hàng giúp khách tìm số đo và màu sắc, nếu đưa khách tính tiền hộ cô cũng không oán hận, nhưng đồng nghiệp này lại dẫn đường trước, ngồi mát ăn bát vàng, trong lòng cô rất khó chịu.
Cố khê hỏi: "Chị ấy thường xuyên như vậy sao?"
"Đúng vậy, tớ cũng bị chị ta làm thế rất nhiều lần, cho nên cậu phải cẩn thận."
Cố Khê gật đầu, "Ừm."
Cố Khê biết chị Thu mà A Thanh nhắc tới, là người lớn tuổi nhất nơi này, 28 tuổi, mọi người đều gọi chị ta là chị Thu. Ỷ vào mình lớn tuổi nhất mà khi dễ người mới tới, cô cũng không thể chịu đựng việc này.
Sau khi được A Thanh nhắc như vậy, bắt đầu từ ngày hôm sau Cố Khê đặc biệt lưu ý đến chuyện này.
Cô làm khác ca với chị Thu, cũng chỉ có buổi tối mới làm cùng nhau.
Có hai nam sinh hơn hai mươi tuổi bước vào cửa hàng, Cố Khê tiến lên nghênh đón, nói hoan nghênh ghé thăm.
Trong đó có một nam sinh hướng nội nhìn thấy Cố Khê đang chào đón mình thì lỗ tai lập tức đỏ ửng, một nam sinh khác cắt đầu húi cua thì vẫn luôn nhìn cô.
Bị người khác nhìn chằm chằm khiến Cố Khê cảm thấy lúng túng nhưng vẫn duy trì mỉm cười như cũ, "Xin mời xem hàng."
Nam sinh đầu húi cua nói: "Có quần áo thích hợp với tôi không, giới thiệu cho tôi vài bộ."
"Áo hay quần ạ?"
"Áo đi."
Cố Khê dẫn bọn họ vào khu thời trang nam, hơi đánh giá cách ăn mặc của anh ta. Quần bò rách phối hợp với áo khoác liền mũ quân phục Hàn Quốc rất hợp thời trang.
Cố Khê giới thiệu một số kiểu tương tự, "Anh có thích cái áo hoodie này không, có phong cách hip-hop, vải nhung, có thể mặc bên ngoài, cũng có thể mặc bên trong phối với áo khoác giữ ấm."
Nam sinh hướng ngoại đầu húi cua nói: "Ánh mắt em không tồi, phong cách này rất thích hợp với anh."
Cố Khê hỏi: "Anh có muốn thử một chút không?"
"Được thôi." Nam sinh chỉ vào nam sinh hướng nội bên cạnh, "Em giới thiệu cho cậu ta vài bộ đi."
Chờ nam sinh đầu húi cua vào phòng thử đồ, Cố Khê nhìn nam sinh hướng nội. Cậu ta ăn mặc rất văn nhã, quần bò bình thường phối hợp với áo lông đen, "Anh muốn mua quần áo gì?"
Nam sinh hướng nội đỏ mặt chọn lựa bên giá áo, "Anh, anh sẽ tự xem."
Cố Khê cũng nhìn ra được anh ta đang thẹn thùng, không tiếp tục giới thiệu nữa, "Vâng, anh cứ thoải mái xem, nếu thích bộ nào em có thể giúp anh xem có số đo thích hợp hay không."
"Ừm." Nam sinh trộm nhìn cô một cái, tiếp tục tìm quần áo.
"Nhân viên, bộ này có số lớn hơn một chút không?"
Cố Khê nhìn về hướng âm thanh phát ra, là một người phụ nữ trung niên lựa quần áo cho con trai mình, chọn trúng một cái áo khoác, con trai bà hơi béo nên số đo không thích hợp.
Cố Khê tiến lên hỏi: "Em mặc size bao nhiêu?"
"XXL." Cố Khê nhìn quần áo trên giá, bên trên có XXXL nhưng lại không có XXL, cô nói: "Bác từ từ, cháu đi tìm kho hàng một lúc."
Cố Khê nhớ kĩ mã số trên trang phục, vào kho hàng tìm, kho hàng là một căn phòng mười mấy gian, bên trong có vài cái giá xếp theo mã số nam nữ, mấy ngày cô mới tới muốn tìm mã số phải tìm rất lâu, về sau vào nhiều dần quen nên tìm vô cùng nhanh.
Cô tìm được quần áo thì bước nhanh ra ngoài, phát hiện nam sinh đầu húi cua vừa mới thử quần áo đã thử xong, chị Thu đang định thanh toán cho anh ta, Cố Khê cuối cùng tận mắt nhìn thấy được cảnh chị ta ngồi mát ăn bát vàng.
Cô đang muốn đi qua nói chị ta thì vị khách nữ lúc trước chờ cô lấy quần áo vẫy tay, "Nhân viên, tìm được rồi sao?"
Cố Khê lập tức trả lời, "Tìm được rồi, có size XXL, bác bảo em thử xem." Cô đi vòng lại, mở túi quần áo ra đưa cho nữ khách hàng.
Nữ khách hàng giũ quần áo ra nhìn, lại đưa cho con trai, "Cởi áo khoác ra rồi thử đi."
Cố Khê quay đầu lại muốn nhìn chị Thu có phải đã mang hai khách hàng kia đi tính tiền không, lại phát hiện nam sinh đầu húi cua đã đi tới, anh ta nói: "Chỗ các em bán quần áo tính trích phần trăm nhỉ."
Cố Khê hơi ngạc nhiên với lời nói của anh ta, gật đầu, "Vâng, đúng vậy ạ."
Nam sinh đầu húi cua đưa quần áo cho cô, "Anh mua cái này, em muốn viết đơn không?"
Cố Khê cảm thấy kỳ quái, "Đồng nghiệp của em chưa viết đơn cho anh sao?"
"Chị ấy định viết đơn cho anh, nhưng anh thấy hẳn phải là em viết đơn mới đúng."
Trong lòng Cố Khê cảm thấy thật cảm động, "Cảm ơn." Cô tiếp nhận quần áo, nhìn hóa đơn, bên trên không viết công, cô lấy bút từ trong túi ra viết công mình vào.
Nam sinh đầu húi cua nói: "Bạn anh còn đang xem, đợi lát nữa có vấn đề lại tìm em."
"Vâng, được ạ."
Vào ngày thứ ba của kì nghỉ, vấn đề chăm sóc người già rốt cuộc đã được sắp xếp ổn thỏa. Gia đình bác tiếp tục chăm sóc bà ngoại, nhưng một năm chú phải chi ra ba vạn phí nuôi dưỡng, phí dùng để thuê bảo mẫu đến chăm nom.
Sau bữa cơm trưa ngày thứ ba, Cố Khê và Quan Trân Lệ rời khỏi thành phố K rồi đến trạm xe thành phố Q, Quan Trân Lệ về Chu gia, Cố Khê về trường học.
Ba ngày đó đối với cô mà nói cũng không phải một kì nghỉ vui vẻ gì, mỗi ngày đều phải trôi qua trong áp lực.
Cô đã sửa gần xong bản thảo, sau khi soát lại kĩ lưỡng một lần nữa liền gửi cho biên tập.
Sau khi trở về từ kì nghỉ Nguyên Đán, bầu không khí học tập càng trở nên khẩn trương. Trước khi vào lớp trong phòng học đã có người ôn tập, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, bảo vệ còn phải đuổi bớt những nhân tài này về để đóng cửa.
Cố Khê nộp bản thảo xong vẫn phải sửa lại, ban ngày cô không được cầm di động, chỉ có thể buổi tối trốn trong chăn thức đêm sửa, sửa đến lúc ngủ lúc nào cũng không biết.
Qua hai đêm cô cuối cùng cũng sửa xong theo yêu cầu của biên tập viên rồi gửi đi.
Cùng lúc đó, quyển tiểu thuyết thứ hai cô viết đã có kết quả, cũng chưa qua được vòng sơ thẩm, lý do trả lại bản thảo là câu chuyện không đủ mới mẻ độc đáo.
Cố Khê dở khóc dở cười, quyển thứ nhất cô chỉ viết trong hai ngày, tất cả việc viết lách và sửa chữa đều là đánh máy, kết quả lại lọt vào vòng chung thẩm, mà quyển thứ hai cô viết nghiêm túc như vậy mà còn không thể vượt qua vòng sơ thẩm.
Sau khi bị trả lại bản thảo, cô lại nộp cho một đầu tạp chí khác.
Kết thúc kì thi cuối kỳ là kì nghỉ đông, mọi người dù đang trong thời gian ôn tập nhưng vẫn thảo luận về việc muốn đi đâu chơi trong kì nghỉ này.
Vào bữa trưa, Sở Dục Tân cũng bắt đầu đề tài này, cậu hỏi Khương Linh trước.
Khương Linh nói: "Bố tớ nói đưa tớ đi phương Bắc ăn tết và ngắm tuyết."
Sở Dục Tân khinh thường, "Tuyết có cái gì đẹp, trong tủ lạnh không phải cũng có rất nhiều tuyết sao."
Ý của Sở Dục Tân đại khái là cố ý chọc Khương Linh tức giận, quả nhiên Khương Linh thở phì phò nói: "Sở Dục Tân, cậu biết cậu được gọi là gì không?"
"Là gì?"
"Trai thẳng ung thư!"
"Cậu nói không sai, tớ vẫn là trai thẳng." Sở Dục Tân vỗ bả vai Hạ Hữu Nam bên cạnh, "Dù có nam nhân ưu tú như Hạ thiếu bên cạnh, tớ vẫn lựa chọn làm trai thẳng."
Cố Khê cười cười, "Sở Dục Tân, trai thẳng và trai thẳng ung thư không giống nhau, trai thẳng ung thư là một loại bệnh, phải uống thuốc."
Khương Linh cũng tán đồng, "Đúng vậy, cậu tới giờ uống thuốc rồi đó."
Sở Dục Tân nói: "Tớ đọc nhiều sách, hai người các cậu đừng gạt tớ."
Cố Khê và Khương Linh nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều bật cười.
Trong lúc ba bọn họ đang trêu chọc, Hạ Hữu Nam vẫn luôn bình tĩnh ăn cơm.
Chờ sau khi mọi người yên tĩnh lại.
"Nghỉ đông cậu định đi đâu?"
Nghe được thanh âm đối diện của Hạ Hữu Nam, Cố Khê ngẩng đầu, cô không xác định anh có phải đang hỏi cô hay không, "Hả? Tớ sao?"
"Ừm."
Cố Khê do dự một lúc, nói đúng sự thật: "Tớ chắc là sẽ đi làm thêm."
Sở Dục Tân rất tò mò, "Cố Khê, cậu muốn đi làm thêm à."
"Ừ, chắc vậy."
"Làm việc làm thêm gì?" Sở Dục Tân hỏi.
"Còn chưa rõ lắm, đến lúc đó tính sau."
Khương Linh hỏi lại một câu, "Cố Khê, vậy nghỉ đông cậu ở đâu, sẽ không lại về nhà chứ."
Cố Khê nhìn ba người bọn họ, mọi người đều đang nhìn chờ cô trả lời, cô trầm mặc một lát, "Chắc là không quay về đâu."
Nơi đó ngoại trừ đem đến cho cô cảm giác nhục nhã thì cũng chẳng còn gì khác.
Khương Linh nhíu mày, "Nếu cậu không quay về thì đi đâu được? Trường học đến lúc đó tuyệt đối không cho ở lại đâu."
Cố Khê mím môi, "Lúc tìm việc có thể tìm chỗ bao ở."
Cô thân là một cô gái, ăn tết không trở về nhà lại ở bên ngoài làm công, Khương Linh trong lòng cảm thấy chua xót.
Sở Dục Tân nhìn Cố Khê, "Cố Khê, mấy người chúng mình đều là bạn tốt, cậu cũng đừng giấu chúng tớ, nhà cậu rốt cuộc có chuyện gì?"
Nhắc tới trong nhà, thần sắc Cố Khê ảm đạm đi, tuy rằng ba người bọn họ là bạn rất tốt của cô, nhưng phải tự mình nói ra tình huống trong nhà, việc cha ruột bị đi tù, mẹ tái giá, cha kế mưu đồ quấy rối chính mình, kể hết những chuyện này phải yêu cầu quá nhiều dũng khí.
Khương Linh dùng chiếc đũa gõ lên bàn Sở Dục Tân, Sở Dục Tân thấy Cố Khê không nói, suy nghĩ xem chính mình có nói sai điều gì.
Khương Linh khụ một tiếng, "Đừng nói về việc này nữa, ăn cơm đi."
Cố Khê trầm ngâm một lát, vẫn quyết định nói qua về chuyện trong nhà với bọn họ, "Kỳ thật thì mẹ tớ tái giá, cha kế không được tốt cho nên tớ không thích trở về căn nhà kia."
Khương Linh và Sở Dục Tân đều rất kinh ngạc.
Cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Cố Khê luôn ở trường học mà không về nhà.
Thì ra là thế.
Gia đình có cha kế mẹ kế từ trước đến nay đều có rất nhiều vấn đề, không phải ruột thịt thì sao có thể đối đãi như ruột thịt, bọn họ tuy rằng không thể hiểu hết nhưng có thể lý giải tâm tình của cô.
Cố Khê mím môi, "Các cậu đừng nói ra bên ngoài."
Sở Dục Tân phất tay, "Sẽ không, dù thế nào cũng sẽ không làm vậy đâu."
Cố Khê nói: "Ăn cơm đi."
Yên lặng ăn cơm trong chốc lát.
Sở Dục Tân đột nhiên hỏi: "Cố Khê, bản thảo kia của cậu thế nào, nhận được tiền nhuận bút chưa?"
Cố Khê nói: "Còn chưa có kết quả, biên tập nói qua mấy ngày mới có thể trả lời."
Sở Dục Tân nhếch miệng cười cười, "Nếu tiểu thuyết của cậu lên tạp chí, tớ đây liền có thể khoe với mọi người mình là bạn tác giả nổi tiếng rồi."
Cố Khê nói: "Ngàn vạn lần đừng, sẽ bị chê cười đấy."
"Vì sao?"
"Cậu ngẫm lại đi, những tác giả nổi tiếng đều viết những tác phẩm văn học có thể được đăng trên sách giáo khoa, mà tớ viết tiểu thuyết tình yêu, chẳng có mặt mũi nào để mà vênh mặt cả."
"Đâu phải thế, chỉ cần là truyện mà mọi người thích, vậy đều được coi là ưu tú."
Khương Linh cũng nói: "Đúng vậy, Cố Khê, tớ cảm thấy cậu viết rất hay, tớ sắp thành fan của cậu rồi đó."
Sở Dục Tân lại lần nữa gác lên vai Hạ Hữu Nam, "Nói ra thì việc viết tiểu thuyết tình yêu nam chính hoàn toàn có thể đắp nặn dựa trên Hạ Hữu Nam, chắc chắn sẽ làm mê hoặc một đám học sinh tiểu học trung học."
Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam, cười khẽ một tiếng, trong lòng nghĩ, anh vốn dĩ là nam chính tiểu thuyết mà.
____
Sau khi kết thúc kì thi cuối kỳ, mọi người trong ký túc xá đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, ngoại trừ một túi hành lý lớn còn có cả một túi lớn đựng sách vở và bài thi.
Cuộc sống cao trung vĩnh viễn không thể rời đi việc học tập, một tháng có thể quên đi rất nhiều kiến thức, nếu không củng cố ôn tập thường xuyên, lúc trở lại trường học sẽ kéo ra khoảng cách với người khác.
Cha mẹ Khương Linh bởi vì bận việc công tác nên không thể tới đón cô, Cố Khê giúp cô ấy mang một ít đồ vật đến cổng trường, sau khi nhìn thấy cô ấy lên xe buýt mới rời đi.
Mấy ngày nữa không thể ở lại trường học, Cố Khê tính mau chóng tìm được nơi làm việc bao ở, dọn ra khỏi trường học.
Ngay ngày hôm sau cô liền chạy tới khu trung tâm thương mại trong nội thành tìm việc, vì sắp đến tết nên không ít cửa hàng quần áo và nhà hàng đều tìm người làm. Tìm một công việc không hề khó nhưng phần lớn đều không bao ở, nếu không được bao ở, tiền trên người cô không trụ được bao lâu nữa.
Sau lần tiểu thuyết được đưa vào vòng chung thẩm, biên tập viên đưa cho cô 900 nhân dân tệ tiền nhuận bút, nhưng phải đợi tạp chí đưa ra thị trường mới có thể đưa tiền, cũng chính là nửa tháng sau cho nên cô vẫn phải chờ.
Ngày đầu tiên phỏng vấn năm công việc, không có việc nào bao ở, trong lòng cô vừa có chút mất mát vừa có chút lo lắng về việc trước khi trường đuổi đi không tìm được việc bao ở.
Ngày hôm sau cô lại đi phỏng vấn thêm một số cửa hàng nữa, cuối cùng tìm được một cửa hàng quần áo có thể bao ở như ý nguyện.
Cửa hàng quần áo mở trên phố đi bộ, bán cả quần áo nam nữ, diện tích hàng trăm mét vuông, có năm người hướng dẫn mua hàng, thêm quản lí và thu ngân là bảy người. Bởi vì nghỉ tết nhiều người mua quần áo nên cần tuyển thêm người.
Chỗ ở cũng rất thuận tiện, ngay trên tầng của cửa hàng, ký túc xá có thể ở sáu người, hiện tại mới chỉ có ba người ở, cô vào ở cũng dư dả.
Tiền lương mỗi ngày tạm thời chỉ có 50 tệ, còn trích thêm từ 1% quần áo bán được, tiền lương không tính là cao nhưng có thể bao ở thì cũng có thể thỏa mãn.
Sau khi quyết định làm việc ở đây, buổi chiều Cố Khê liền dọn đồ lại đây, định ngày mai bắt đầu đi làm.
Việc hướng dẫn mua của cửa hàng quần áo chủ yếu cung cấp gợi ý cho khách và giúp khách tìm kiếm số đo cùng màu sắc thích hợp, mặt khác chính là đẩy mạnh tiêu thụ.
Một ngày đi làm chín tiếng, chia làm ca sáng và tối, ca sáng từ 9 giờ đến gần giữa trưa, ca tối từ 6 đến 11 giờ. Ca chiều còn lại là từ hơn giữa trưa đến 10 giờ tối, có nghỉ giữa trưa ăn cơm. Mỗi người thay phiên đổi ca cho nhau.
Ngày đầu tiên Cố Khê đi làm, quản lí dẫn cô đi làm quen một vòng, nói một chút về bối cảnh cửa hàng và điểm bán trang phục, sau khi hiểu qua cô rất nhanh bắt tay vào làm việc.
Cô từng có kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ, công việc hướng dẫn mua đối với cô cũng giống như nhau.
Buổi sáng trong cửa hàng quần áo không có nhiều khách lắm, có hai cô bé khác đi cùng Cố Khê, thừa dịp quản lí không ở đó liền tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, Cố Khê một mình sửa sang lại quần áo trên giá.
Nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc thập phần thời thượng từ bên ngoài tiến vào, Cố Khê vội vàng ra chào đón, mỉm cười nói, "Hoan nghênh ghé thăm."
Trong đó có một nữ khách hàng đeo vòng cổ trân châu nói: "Mỹ nữ, các em có sản phẩm mới nào không, giới thiệu chút đi."
"Có, mời đi hướng này." Cố Khê dẫn bọn họ vào khu thời trang nữ, giới thiệu mấy sản phẩm mới thịnh hành năm nay.
Sau khi giới thiệu xong, các cô hiển nhiên không hài lòng, "Ai da, cái này mà tính là mới, năm trước đã ra rồi, năm ngoái chị mới mua một bộ, mặc hai lần liền vứt."
Cố Khê cười cứng ngắc, chỉ vào một chiếc áo màu nâu nhạt, "Vậy bộ này thì sao? Em cảm thấy kiểu dáng và màu sắc rất đẹp, rất xứng đôi với khí chất của các chị."
Được khen như vậy, nữ khách hàng mặc áo da đỏ hiển nhiên rất vui vẻ, "Cái này sao, cũng không tệ lắm, để chị đi thử."
"Vâng ạ, để em giúp chị gỡ xuống." Cố Khê gỡ xuống bộ quần áo, dẫn cô ấy vào phòng thử đồ.
Trong lúc thử quần áo, Cố Khê ở bên ngoài chờ, thuận tiện giới thiệu với nữ khách hàng đeo vòng cổ trân châu, cô ấy không cảm thấy quá hứng thú, trực tiếp hỏi: "Chỗ này có bán áo khoác lông chồn không?"
Cố Khê lắc đầu, "Không có."
Nữ khách hàng khảy khảy tóc, "Bây giờ chị muốn mua áo khoác lông chồn, những đồ khác trong nhà đã có nhiều rồi, đều không vứt đi được."
Cố Khê tiếp tục cứng đờ mà cười.
Cô thật sự không hiểu nổi thế giới của kẻ có tiền.
Nữ khách hàng sau khi thay xong quần áo ở phòng thử đồ, ra trước gương nhìn ngắm xoay vài vòng.
Cố Khê tiến đến nói, "Bộ quần áo này thật thích hợp với chị."
Nữ khách hàng cũng rất hài lòng với bộ quần áo này, "Bộ quần áo này bao nhiêu tiền?"
Bộ này Cố Khê vừa mới sửa sang lại, còn nhớ kỹ giá cả, "Bộ này 888 ạ."
Người phụ nữ sau khi nghe xong nói: "Ai da, một bộ quần áo như thế này mà 888, 500 tệ còn chấp nhận được."
Cố Khê vẫn tiếp tục cười, "Chỗ chúng em đều bán giá thật hết."
Nữ khách hàng nói: "Em đi nói với quản lí của em rằng nếu 500 tệ chị mua luôn."
Cố Khê giải thích: "Chúng em là cửa hàng trực thuộc công ty, giá cả đều đã định sẵn, không thể sửa đổi."
Từ phản ứng vừa rồi có thể nhìn ra chị ấy rất thích bộ quần áo này, từ cách ăn mặc của chị ấy thì hẳn là gia cảnh không tệ lắm, giá của bộ này chắc chắn có thể trả nổi, Cố Khê nói thêm câu nữa, "Bộ quần áo này là do nhà thiết kế của chủ tịch tổng công ty thiết kế, số lượng có hạn, mặc trên người chị cũng rất có khí chất, giá như thế này là vô cùng hợp lí rồi ạ."
Người phụ nữ lại soi gương, bày ra vài tư thế, "Ai, thôi bỏ đi, mua một bộ này vậy."
Cố Khê mỉm cười nói: "Được, để em giúp chị gói lại."
Chờ người phụ nữ thay xong quần áo, Cố Khê viết công của mình lên giấy bên quầy thu ngân, bộ quần áo này bán được sẽ trích phần trăm về cô.
Bộ quần áo giá 888 tệ, trích 1 phần trăm, chính là gần 9 tệ.
Cố Khê giúp chị ta kéo lại bộ đồ, nhân cơ hội giới thiệu thêm sản phẩm, "Chị muốn xem những bộ khác không, bên kia có mấy bộ váy mùa đông, cũng là hàng mới, có thể phối với cái áo chị mua."
Người phụ nữ nghĩ một lúc, nói: "Vậy để chị xem một chút."
Cuối cùng chị ta mua 1300 tệ quần áo.
Ban ngày khách ít, hóa đơn cũng ít, đa số thời gian trong tiệm đều không làm gì, tới buổi tối, người dần nhiều lên, việc hướng dẫn cũng bận hơn.
Cố Khê vốn tính bán 1 bộ quần áo liền đi ký xác nhận luôn, về sau lại phát hiện buổi tối không thể ký xác nhận một cách chuẩn xác, khách quá đông, cô vẫn luôn phải đi tới đi lui kho hàng tìm số đo và màu sắc, trong lúc cô tới kho hàng có một số khách thử xong liền trực tiếp cầm đi quầy thu ngân tính tiền, cô không viết được công của mình.
Qua 10 giờ tối, người dần ít đi, vài người lại ở một chỗ nói chuyện phiếm.
Cố Khê như cũ sửa sang lại quần áo bị khách xáo trộn, một cô gái trạc tuổi cô đi tới, là đồng nghiệp nhưng khác ca của cô, chỉ làm cùng nhau vào buổi tối. Cô thấy người khác gọi cô ấy là A Thanh, cũng không biết họ tên đầy đủ là gì.
A Thanh đi tới nhỏ giọng nói: "Cậu tên Cố Khê đúng không?"
"Ừm." Cố Khê gật đầu.
A Thanh nói: "Vậy tớ sẽ gọi cậu là A Khê."
A khê? Thật là kỳ quái, Cố Khê cười, "Cậu trực tiếp gọi Cố Khê là được."
"Ok." Cô gái tên A Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cậu cũng trạc tuổi tớ nhỉ."
Cố Khê nói: "Tớ mười bảy tuổi, còn cậu?"
"Tớ cũng vậy."
Người làm hướng dẫn mua ở đây đa số đều là những cô gái trẻ, ba cô gái ở chung ký túc xá với Cố Khê đều khoảng 20 tuổi, hai bọn họ mười bảy tuổi hẳn là trẻ nhất ở đây.
A Thanh nói: "Tớ thấy cậu bán được rất nhiều quần áo, chắc cũng phải được 1 vạn."
Cố Khê lắc đầu, "Tớ không nhớ, bất quá hẳn là chưa đến 1 vạn đâu."
"Vậy cũng rất tuyệt."
Cố Khê cười.
A Thanh nói: "Cậu biết không, tớ vừa thấy chị Thu đoạt công mấy người khách của cậu rồi."
"Khi nào?"
A Thanh nhìn xung quanh, ghé sát vào tai cô nói: "Lúc cậu đi vào kho hàng, chị Thu đưa khách hàng đi tính tiền, viết là công của chị ta, tớ đã nhìn thấy hai ba lần."
Cố Khê cho rằng những vị khách đó không được tính công, không nghĩ tới đồng nghiệp lại làm như vậy.
Trong lòng cô nháy mắt liền không cân bằng, đây là cô cực khổ chạy kho hàng giúp khách tìm số đo và màu sắc, nếu đưa khách tính tiền hộ cô cũng không oán hận, nhưng đồng nghiệp này lại dẫn đường trước, ngồi mát ăn bát vàng, trong lòng cô rất khó chịu.
Cố khê hỏi: "Chị ấy thường xuyên như vậy sao?"
"Đúng vậy, tớ cũng bị chị ta làm thế rất nhiều lần, cho nên cậu phải cẩn thận."
Cố Khê gật đầu, "Ừm."
Cố Khê biết chị Thu mà A Thanh nhắc tới, là người lớn tuổi nhất nơi này, 28 tuổi, mọi người đều gọi chị ta là chị Thu. Ỷ vào mình lớn tuổi nhất mà khi dễ người mới tới, cô cũng không thể chịu đựng việc này.
Sau khi được A Thanh nhắc như vậy, bắt đầu từ ngày hôm sau Cố Khê đặc biệt lưu ý đến chuyện này.
Cô làm khác ca với chị Thu, cũng chỉ có buổi tối mới làm cùng nhau.
Có hai nam sinh hơn hai mươi tuổi bước vào cửa hàng, Cố Khê tiến lên nghênh đón, nói hoan nghênh ghé thăm.
Trong đó có một nam sinh hướng nội nhìn thấy Cố Khê đang chào đón mình thì lỗ tai lập tức đỏ ửng, một nam sinh khác cắt đầu húi cua thì vẫn luôn nhìn cô.
Bị người khác nhìn chằm chằm khiến Cố Khê cảm thấy lúng túng nhưng vẫn duy trì mỉm cười như cũ, "Xin mời xem hàng."
Nam sinh đầu húi cua nói: "Có quần áo thích hợp với tôi không, giới thiệu cho tôi vài bộ."
"Áo hay quần ạ?"
"Áo đi."
Cố Khê dẫn bọn họ vào khu thời trang nam, hơi đánh giá cách ăn mặc của anh ta. Quần bò rách phối hợp với áo khoác liền mũ quân phục Hàn Quốc rất hợp thời trang.
Cố Khê giới thiệu một số kiểu tương tự, "Anh có thích cái áo hoodie này không, có phong cách hip-hop, vải nhung, có thể mặc bên ngoài, cũng có thể mặc bên trong phối với áo khoác giữ ấm."
Nam sinh hướng ngoại đầu húi cua nói: "Ánh mắt em không tồi, phong cách này rất thích hợp với anh."
Cố Khê hỏi: "Anh có muốn thử một chút không?"
"Được thôi." Nam sinh chỉ vào nam sinh hướng nội bên cạnh, "Em giới thiệu cho cậu ta vài bộ đi."
Chờ nam sinh đầu húi cua vào phòng thử đồ, Cố Khê nhìn nam sinh hướng nội. Cậu ta ăn mặc rất văn nhã, quần bò bình thường phối hợp với áo lông đen, "Anh muốn mua quần áo gì?"
Nam sinh hướng nội đỏ mặt chọn lựa bên giá áo, "Anh, anh sẽ tự xem."
Cố Khê cũng nhìn ra được anh ta đang thẹn thùng, không tiếp tục giới thiệu nữa, "Vâng, anh cứ thoải mái xem, nếu thích bộ nào em có thể giúp anh xem có số đo thích hợp hay không."
"Ừm." Nam sinh trộm nhìn cô một cái, tiếp tục tìm quần áo.
"Nhân viên, bộ này có số lớn hơn một chút không?"
Cố Khê nhìn về hướng âm thanh phát ra, là một người phụ nữ trung niên lựa quần áo cho con trai mình, chọn trúng một cái áo khoác, con trai bà hơi béo nên số đo không thích hợp.
Cố Khê tiến lên hỏi: "Em mặc size bao nhiêu?"
"XXL." Cố Khê nhìn quần áo trên giá, bên trên có XXXL nhưng lại không có XXL, cô nói: "Bác từ từ, cháu đi tìm kho hàng một lúc."
Cố Khê nhớ kĩ mã số trên trang phục, vào kho hàng tìm, kho hàng là một căn phòng mười mấy gian, bên trong có vài cái giá xếp theo mã số nam nữ, mấy ngày cô mới tới muốn tìm mã số phải tìm rất lâu, về sau vào nhiều dần quen nên tìm vô cùng nhanh.
Cô tìm được quần áo thì bước nhanh ra ngoài, phát hiện nam sinh đầu húi cua vừa mới thử quần áo đã thử xong, chị Thu đang định thanh toán cho anh ta, Cố Khê cuối cùng tận mắt nhìn thấy được cảnh chị ta ngồi mát ăn bát vàng.
Cô đang muốn đi qua nói chị ta thì vị khách nữ lúc trước chờ cô lấy quần áo vẫy tay, "Nhân viên, tìm được rồi sao?"
Cố Khê lập tức trả lời, "Tìm được rồi, có size XXL, bác bảo em thử xem." Cô đi vòng lại, mở túi quần áo ra đưa cho nữ khách hàng.
Nữ khách hàng giũ quần áo ra nhìn, lại đưa cho con trai, "Cởi áo khoác ra rồi thử đi."
Cố Khê quay đầu lại muốn nhìn chị Thu có phải đã mang hai khách hàng kia đi tính tiền không, lại phát hiện nam sinh đầu húi cua đã đi tới, anh ta nói: "Chỗ các em bán quần áo tính trích phần trăm nhỉ."
Cố Khê hơi ngạc nhiên với lời nói của anh ta, gật đầu, "Vâng, đúng vậy ạ."
Nam sinh đầu húi cua đưa quần áo cho cô, "Anh mua cái này, em muốn viết đơn không?"
Cố Khê cảm thấy kỳ quái, "Đồng nghiệp của em chưa viết đơn cho anh sao?"
"Chị ấy định viết đơn cho anh, nhưng anh thấy hẳn phải là em viết đơn mới đúng."
Trong lòng Cố Khê cảm thấy thật cảm động, "Cảm ơn." Cô tiếp nhận quần áo, nhìn hóa đơn, bên trên không viết công, cô lấy bút từ trong túi ra viết công mình vào.
Nam sinh đầu húi cua nói: "Bạn anh còn đang xem, đợi lát nữa có vấn đề lại tìm em."
"Vâng, được ạ."
Bình luận truyện