Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 15: Ánh sáng tanh hồng
Bên người U Vô Mệnh đang tụ lại càng ngày càng nhiều những đóm sáng màu xanh lá.
Dù cho Tang Viễn Viễn trong lòng đang bấn loạn nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được luồng Mộc linh uẩn cường đại tươi tốt kia.
Hắn ta vậy mà lại là cường giả Mộc hệ!
Thật là ngoài dự kiến của Tang Viễn Viễn. Nàng vốn dĩ cho rằng U Vô Mệnh thuộc Hỏa hệ, hoặc chí ít cũng thuộc Kim.
Không nghĩ tới lại là Mộc, giống như nàng, cũng thuộc tính hệ Mộc.
Nếu tu hành bên cạnh cường giả cùng thuộc tính đảm bảo sẽ có được thành tựu bất ngờ!.
Hắn lôi kéo tới quá nhiều linh uẩn, tất cả linh uẩn tụ lại bên ngoài hiện giờ đã hình thành một cơn lốc nho nhỏ, chỉ cần hấp thu số lượng linh uẩn tán ra trong không khí bên cạnh cơn lốc đó thôi cũng bằng nàng vất vả tu hành mười ngày nửa tháng.
Loại này cơ hội nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nàng áp xuống một đống dấu hỏi trong lòng, cưỡng ép mình tĩnh tâm nhập định.
Sức hấp dẫn linh uẩn của nàng thế nhưng lại so với U Vô Mệnh còn mạnh hơn.
Cái mấy linh uẩn li ti như những đóm sáng xanh lập loè lập tức làm phản, cả cơn lốc xoáy màu xanh nhỏ đó dần dần trở nên không hợp quy tắc, từ bên người U Vô Mệnh thoát đi, cọ tới cọ lui mà hướng về phía Tang Viễn Viễn.
Nàng có chút thụ sủng nhược kinh, lại hơi có rợn da gà.
Đang do dự phát sầu, bỗng nhiên cảm giác được bên tai hơi động một chút, một thanh âm trắc trắc mang theo ý cười vang lên ở bên tai nàng: "Toàn bộ đều cho ngươi, được không a?"
Tang Viễn Viễn giật mình một cái, mở mắt.
Liền thấy quanh thân hắn đang có một hào quang ánh sáng xanh sáng ngời, hắn hướng về phía nàng cười, hai tay mở ra đem nàng nhốt vào trong lòng ngực.
Mùi hương cỏ cây nồng đậm hoà vào nhau, hắn nâng tay lên, ấn mí mắt nàng xuống: "Đừng thất thần."
Tang Viễn Viễn thấp thỏm mà tĩnh hạ tâm.
Nàng ngay tức khắc được tẩm trong quầng sáng màu xanh lá được tắm gội.
Trước, sau, trái, phải, tất cả đều là linh uẩn mãnh liệt, chúng nó gắt gao vây quanh nàng, phía sau tiếp trước chui vào lỗ chân lông nàng, rèn luyện thân hình nàng.
Linh uẩn như triều dâng, tựa như U Vô Mệnh.
Vô cùng bổ ích cho nàng, nhưng cũng có thể dễ dàng đem nàng hủy diệt.
Hắn tựa hồ cảm thấy loại hành động giống như cho trẻ con ăn này thực mới lạ, rất có ý tứ. Hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui sướng, vì nàng tụ thêm càng nhiều linh uẩn.
Có tiện nghi không chiếm chính là đồ ngốc.
Tang Viễn Viễn dốc hết sức lực, hút một cái đầy thống khoái.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được cốt cách, nội tạng, huyết nhục cùng làn da của nàng đều bám đầy ánh sáng xanh nhạt nhẽo. Chúng nó thực nhỏ yếu, nhưng sinh cơ bừng bừng, như là những chồi non đầy sức sống.
Lúc ban đầu, chúng nó chỉ là màu xanh lục hơi vàng vàng mờ nhạt, dần dần lại như là lột mất lớp bao phủ bên ngoài mà toả ra màu xanh lục thật đậm, về sau màu lại càng biến chuyển theo hướng thanh khiết hơn, chuyển thành nộn nộn màu xanh lá mạ. Cuối cùng, màu xanh lá mạ đầy sinh cơ liền tràn xuống dưới, tẩm nhập vào da của nàng, biến thành một cổ lực lượng thực sự, cuồng cuộn ẩn sâu trong thân thể.
U Vô Mệnh vỗ vỗ bả vai nàng, đánh thức nàng từ trong trạng thái nhập định.
"Làm gì?" Tang Viễn Viễn theo bản năng nhíu mày không vui.
Liền thấy đôi mắt đen đang nhìn thẳng mình, thần sắc nàng có có một hai phần chột dạ.
"Có việc." Hắn nói.
Giọng Tang Viễn Viễn ngay lập tức mềm lại trong một giây đồng hồ: "A, chính sự quan trọng hơn. Ngươi đi vội đi, không cần phải trông chừng ta."
U Vô Mệnh quái dị nhìn nàng, cười: "Tiểu Tang Quả, đừng nghĩ dùng bộ dáng lừa gạt Hàn Thiếu Lăng kia tới đối phó ta. Muốn rời ta, trừ phi ngươi chết. Không, đã chết rồi thì ta cũng sẽ đem ngươi chế thành tiêu bản gỗ mang theo, mãi đến khi ta nhàm chán mới thôi."
Tang Viễn Viễn: "Vẫn nên mang sống đi, như vậy tương đối tiện hơn."
U Vô Mệnh: "......" Bộ dáng làm như rất có đạo lý.
Nàng duỗi mặt ra cho hắn, để hắn mân mê một hồi dịch dung cho nàng.
"Tiểu Tang Quả thật là thiên phú trác tuyệt." Hắn nhàn nhàn bình luận, "Một buổi tối liền đã tấn đến nhị trọng thiên Linh Ẩn cảnh, thật đáng mừng."
Tang Viễn Viễn hoảng sợ: "Nhanh như vậy?"
"Ờ." Hắn vẫn không chút để ý, "Bất quá Linh Ẩn cảnh không có gì dùng được. Ngươi còn phải cần mẫn thêm chút."
Tang Viễn Viễn nhanh chóng thuận thế bò theo lan can: "Ngươi lợi hại như vậy, khẳng định thật mau chóng có thể mang tu vi của ta nâng lên rồi! Nếu khi chúng ta về Tang Châu, tu vi ta có thể thăng cấp lên Linh Minh cảnh, bọn họ nhất định sẽ kinh hãi đến rớt cằm! Ha ha ha...U Vô Mệnh, ngươi quá lợi hại!"
Kiểu ôm chân phú hào xin được mang theo, vuốt lông ngựa vuốt cho thật sướng như thế này, kiếp trước Tang Viễn Viễn tràn đầy kinh nghiệm.
Cũng không biết có lừa được hắn hay không, nhưng tóm lại, U Vô Mệnh thoạt nhìn tâm tình tốt lên không ít, trước khi ra cửa còn đem nàng ôm trước ngực sờ đầu nàng hai cái.
Sao mai mới vừa đem thái dương hồng như lòng đỏ trứng túm ra sau dãy núi xa.
Trong không khí vẫn tràn ngập hương vị của máu cùng thiết, bước ra khỏi hành cung lâm thời, Tang Viễn Viễn tức khắc nghe được tiếng tru che trời lấp đất.
"Cái gì......"
Nàng ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu tường cũng có rải rác khói thuốc súng.
Minh ma tấn công lên tường thành?!
Bên ngoài hành cung, đã có đại quân chỉnh chỉnh tề tề xếp trận, chỉ đợi U Vô Mệnh ra lệnh một tiếng.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mí mắt hơi rũ, thanh âm không lớn không nhỏ: "Khi giết người đỏ cả mắt rồi, ngẫm lại trong nhà còn có người đang đợi."
"Có thể sống thì không cần chết."
"Rõ!" Đại quân tề hô, "Chém hết yêu ma, dương quốc uy ta!"
U Vô Mệnh hứng thú rã rời phất phất tay.
Đoản Mệnh triển khai bốn vó, chạy phía trước nhất của đại quân.
Đại quân hành trang chỉnh tề, mặt đất phát ra rung động rất có quy luật.
Đoản Mệnh không có ý chờ đợi đồng loại, nó hô hô chạy như điên, mau chóng ném đại bộ phận đội quân xa xa ở sau mình, một ngựa chạy tới gần cửa thành.
U Vô Mệnh thì thầm bên tai Tang Viễn Viễn, thực phiền não mà nói: "Ngươi nói những người này như thế nào lại không biết tốt xấu, chẳng lẽ bắt ta nói trắng ra ——' các ngươi đừng xuất lực nha, để đám người của Hàn Thiếu Lăng chết trước đi! ', như vậy bọn họ mới bằng lòng nghe lời sao?"
"Hay lần sau ngươi thử nói vậy xem?" Tang Viễn Viễn chân thành kiến nghị.
Hắn nâng tay lên, vỗ đầu nàng: "Nghĩ cái gì đâu không, ta chính là vua của một nước, làm sao có thể nói lời nói như thế chứ!"
Tang Viễn Viễn quay đầu lại trừng hắn, thấy trong mắt cùng khoé môi hắn đều tràn ngập ý cười, cái loại cười mà vừa nhìn thấy đều biết là cười từ tận đáy lòng.
Nàng cũng bị lây, không tự giác mà cong cong khóe môi.
Tầm mắt chạm nhau, U Vô Mệnh như là bị sững sờ, giật mình run rẩy, xoay đầu nàng qua chỗ khác.
"Chưa thấy qua nam nhân sao!" Rất có mùi ba phần tức muốn hộc máu.
Tang Viễn Viễn thản nhiên nói: "Chưa thấy qua người đẹp như vậy."
U Vô Mệnh: "......"
Cưỡi trên lưng Đoản Mệnh, hắn bắt đầu thấy cả người không thích hợp. Trong chốc lát càu nhàu nó lông quá mềm, trong chốc lát lại càu nhàu nó đi không vừa ý, lại trong chốc lát, còn càu nhàu nó hôm nay tại sao không có đánh rắm.
Đoản Mệnh: "......"
Tới dưới cửa thành, bỗng nhiên nghe được một tiếng rít gào, liền thấy từ trên thiết tường thành cao 30 trượng, một vật máu thịt lênh láng rơi thẳng tắp xuống dưới!
Minh ma?!
Nếu Minh ma có thể đứng trên hắc thiết trường thành, chẳng phải có ý nghĩa là tường thành đã bị công hãm?
Minh ma ngã lả tả phía trước.
Đây là lần đầu tiên Tang Viễn Viễn đứng cách sinh vật khủng bố đó gần như thế này. Đáng tiếc từ 30 trượng rơi xuống, nó đã bị quăng một cái nát nhừ, nhìn không ra hình dạng.
Chỉ thấy một bãi máu thịt màu đỏ sậm, tản mát ra mùi hôi cực kỳ tanh nồng.
Nàng không khỏi có chút buồn bực: "Bên ngoài trường thành không phải cũng rất cao sao? Cho dù tường thành có bị công hãm đi nữa, chúng nó ngã xuống cũng chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ đúng không? Nếu ta không mở cửa thành, để cho chúng nó tự mình rớt xuống thì sao?"
U Vô Mệnh dùng tay so so: "Một tầng đệm một tầng, đệm đến khi quăng ngã xuống cũng không chết, vậy làn sóng tiến công lần sau chả phải có thể tiến vào thành rồi sao."
Tang Viễn Viễn rùng mình một cái.
Nàng lần đầu tiên tự mình cảm nhận được, số lượng là một sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Một con Minh ma ngã chết trên mặt đất giống như là máu muỗi dính ở trên tường, vậy phải chồng lên bao nhiêu tầng mới đến cảnh giới có ngã xuống cũng không chết?
Chợt, nàng ý thức được một sự kiện khác đáng sợ hơn —— Minh ma sẽ không bay, nhưng nếu có thể bò lên trên tường thành, như vậy, một mặt tường thành bên kia có phải đã chất đầy thi thể như vậy?
Thân thể của nàng không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy.
U Vô Mệnh nở nụ cười: "Sợ cái gì. Ngươi ngay cả ta cũng không sợ, còn sợ Minh ma làm chi. Tiểu Tang Quả, nam nhân mà ngươi thích còn hung tàn hơn Minh ma nhiều."
Hắn nói như vậy xong, một tay từ sau lưng rút ra thanh đại hắc đao của mình, thấp thấp đè lên người ở bên cạnh.
Đoản Mệnh bắt đầu hăng hái chạy vội.
Giống một ngôi sao băng, xuyên qua cửa thành vùn vụt —— binh lính phụ trách cửa thành phảng phất cũng đã hiểu biết phương pháp hành sự của vị này, thấy mũi đao kia cạ xuống nền đất bằng hắc thiết mang theo một đường tia sáng toé lửa lướt tới, bọn họ liền nhanh chóng kéo cái cửa nhỏ bên giữa cổng thành để U Vô Mệnh xông ra.
Quân Hàn Châu đang theo hai bên đường đi nhảy lên tường thành, mà U Vô Mệnh lại là lập tức vùn vụt xuyên qua cửa thành, thẳng tới một đường. Càng đi về phía trước, hơi thở cùng đao hắc thiết càng nặng nề đè trên người, làm Tang Viễn Viễn cảm thấy hít thở không thông.
Trái tim trong lồng ngực của nàng nhảy loạn ' thình thịch ' , giữa không gian nặng nề hắc ám, chỉ có một phiến cửa nhỏ bằng hắc thiết, bị kéo ra phát ra âm thanh vang vọng chói tai. Đèn chiếu gắn hai bên trái phải trên vách đồng cũng không thể xua hết thâm trầm hắc ám, nàng không biết từ khi nào đã đem tay nắm lên trên cánh tay của U Vô Mệnh, giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng.
Cánh tay còn lại của hắn giờ phút này vẫn thong thả đặt bên hông nàng, thanh thản như cũ.
Xuyên qua tường thành thật ra chỉ mất có mấy giây.
Trong cảm giác của Tang Viễn Viễn, lại như là một thế kỷ.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh sáng đỏ rực tanh nồng.
Ra tới rồi!
Con ngươi trong nháy mắt co chặt lại của Tang Viễn Viễn hiện ra một khuôn mặt máu chảy ồ ồ đang phóng đại lên.
Trên mặt nó chỉ có một cặp mắt màu trắng cùng một cái miệng khổng lồ, trong miệng lè ra một cái lưỡi màu đen dài, trên lưỡi dài phủ kín gai ngược, hai hàng răng cưa cùng răng nanh mọc từ tận xương tai ra.
Tứ chi cùng thân thể cũng giống như con người, nhưng cả người lại không có da, trên người tràn đầy máu me và dịch nhầy.
Chúng nó vọt người nhảy lên rất cao, lao từ trên xuống dưới, toàn bộ sát ý đều hướng về cái kẻ đang dám can đảm một mình lao ra cửa thành chịu chết này.
Không ngờ U Vô Mệnh lại là người đưa ma cho chúng nó.
Tang Viễn Viễn thậm chí thấy không rõ hắn xuất đao như thế nào, trong tiếng kêu rên chói tai, trọng đao dễ dàng chặt đứt đôi con Minh ma nghe "xoạt" một tiếng, đặc biệt dễ nghe.
Theo tiếng vang trầm thấp lại réo rắt táp bên tai, con đường phía trước trong nháy mắt đã trống trải vô cùng, tốc độ chạy của Đoản Mệnh cũng không có chịu chút ảnh hưởng nào.
Hắn che trời lấp đất đánh úp lại Minh ma, thật giống như đánh vào đám trò chơi giết chóc vô hình trên mạng, dễ dàng bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Máu nóng tưới xuống dưới, trên má Tang Viễn Viễn cũng dính vài tia, cái loại nhiệt huyết này phảng phất có thể thẳng tắp đi đến tận đáy lòng.
Nàng gắt gao nhấp môi, hô hấp cũng thật cẩn thận.
U Vô Mệnh đang cười.
Cười đến vô cùng cuồng vọng, cười như làm càn.
Nghiến qua thêm một con, nháy mắt đã dọn ra một được một thông đạo sạch sẽ, hai bên chất đống chân tay và các bộ phận còn lại của Minh ma.
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn xem, thấy trên má hắn cũng dính vài vết máu, trong đôi mắt đen thâm thuý phản chiếu màu đỏ đậm đầy đất, khóe môi cong nhẹ cười lạnh băng, lộ ra một chút răng trắng sắc nhọn.
Tim hắn đập cực kỳ trầm ổn, một tay nắm dây cương, ôm bên hông nàng, một cái tay khác nghiêng nghiêng giơ đao, dập nát hết thảy ma vật xông đến trước mặt.
Phía sau cửa thành mở rộng ra, trống trận rung trời, thiết kỵ binh từ cửa thành lao ra, giống một làn sóng triều sắt thép, gắt gao đuổi theo vua của bọn họ.
U Vô Mệnh như hổ thêm cánh, dễ dàng lấy thêm huyết nhục của ba con Minh ma liều chết xung phong lại đây, quân coi giữ tường thành đang lung lay sắp đổ đã có thể hơi hoãn lại một chút.
Hắn lệnh cho quân đội mình tiếp tục ở dưới tường thành tử thủ cổng thành nghiền áp Minh ma.
Mà hắn lại một mình một ngựa, lập tức xung phong liều chết chạy đến phía dưới bên ngoài trường thành.
Hô hấp của hắn thô nặng không ít, hơi hơi cúi người, trong thanh âm mang lên một tia hưng phấn: "Sau khi trở về ...... chết ở trong tay ta được không?"
Dù cho Tang Viễn Viễn trong lòng đang bấn loạn nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được luồng Mộc linh uẩn cường đại tươi tốt kia.
Hắn ta vậy mà lại là cường giả Mộc hệ!
Thật là ngoài dự kiến của Tang Viễn Viễn. Nàng vốn dĩ cho rằng U Vô Mệnh thuộc Hỏa hệ, hoặc chí ít cũng thuộc Kim.
Không nghĩ tới lại là Mộc, giống như nàng, cũng thuộc tính hệ Mộc.
Nếu tu hành bên cạnh cường giả cùng thuộc tính đảm bảo sẽ có được thành tựu bất ngờ!.
Hắn lôi kéo tới quá nhiều linh uẩn, tất cả linh uẩn tụ lại bên ngoài hiện giờ đã hình thành một cơn lốc nho nhỏ, chỉ cần hấp thu số lượng linh uẩn tán ra trong không khí bên cạnh cơn lốc đó thôi cũng bằng nàng vất vả tu hành mười ngày nửa tháng.
Loại này cơ hội nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nàng áp xuống một đống dấu hỏi trong lòng, cưỡng ép mình tĩnh tâm nhập định.
Sức hấp dẫn linh uẩn của nàng thế nhưng lại so với U Vô Mệnh còn mạnh hơn.
Cái mấy linh uẩn li ti như những đóm sáng xanh lập loè lập tức làm phản, cả cơn lốc xoáy màu xanh nhỏ đó dần dần trở nên không hợp quy tắc, từ bên người U Vô Mệnh thoát đi, cọ tới cọ lui mà hướng về phía Tang Viễn Viễn.
Nàng có chút thụ sủng nhược kinh, lại hơi có rợn da gà.
Đang do dự phát sầu, bỗng nhiên cảm giác được bên tai hơi động một chút, một thanh âm trắc trắc mang theo ý cười vang lên ở bên tai nàng: "Toàn bộ đều cho ngươi, được không a?"
Tang Viễn Viễn giật mình một cái, mở mắt.
Liền thấy quanh thân hắn đang có một hào quang ánh sáng xanh sáng ngời, hắn hướng về phía nàng cười, hai tay mở ra đem nàng nhốt vào trong lòng ngực.
Mùi hương cỏ cây nồng đậm hoà vào nhau, hắn nâng tay lên, ấn mí mắt nàng xuống: "Đừng thất thần."
Tang Viễn Viễn thấp thỏm mà tĩnh hạ tâm.
Nàng ngay tức khắc được tẩm trong quầng sáng màu xanh lá được tắm gội.
Trước, sau, trái, phải, tất cả đều là linh uẩn mãnh liệt, chúng nó gắt gao vây quanh nàng, phía sau tiếp trước chui vào lỗ chân lông nàng, rèn luyện thân hình nàng.
Linh uẩn như triều dâng, tựa như U Vô Mệnh.
Vô cùng bổ ích cho nàng, nhưng cũng có thể dễ dàng đem nàng hủy diệt.
Hắn tựa hồ cảm thấy loại hành động giống như cho trẻ con ăn này thực mới lạ, rất có ý tứ. Hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui sướng, vì nàng tụ thêm càng nhiều linh uẩn.
Có tiện nghi không chiếm chính là đồ ngốc.
Tang Viễn Viễn dốc hết sức lực, hút một cái đầy thống khoái.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được cốt cách, nội tạng, huyết nhục cùng làn da của nàng đều bám đầy ánh sáng xanh nhạt nhẽo. Chúng nó thực nhỏ yếu, nhưng sinh cơ bừng bừng, như là những chồi non đầy sức sống.
Lúc ban đầu, chúng nó chỉ là màu xanh lục hơi vàng vàng mờ nhạt, dần dần lại như là lột mất lớp bao phủ bên ngoài mà toả ra màu xanh lục thật đậm, về sau màu lại càng biến chuyển theo hướng thanh khiết hơn, chuyển thành nộn nộn màu xanh lá mạ. Cuối cùng, màu xanh lá mạ đầy sinh cơ liền tràn xuống dưới, tẩm nhập vào da của nàng, biến thành một cổ lực lượng thực sự, cuồng cuộn ẩn sâu trong thân thể.
U Vô Mệnh vỗ vỗ bả vai nàng, đánh thức nàng từ trong trạng thái nhập định.
"Làm gì?" Tang Viễn Viễn theo bản năng nhíu mày không vui.
Liền thấy đôi mắt đen đang nhìn thẳng mình, thần sắc nàng có có một hai phần chột dạ.
"Có việc." Hắn nói.
Giọng Tang Viễn Viễn ngay lập tức mềm lại trong một giây đồng hồ: "A, chính sự quan trọng hơn. Ngươi đi vội đi, không cần phải trông chừng ta."
U Vô Mệnh quái dị nhìn nàng, cười: "Tiểu Tang Quả, đừng nghĩ dùng bộ dáng lừa gạt Hàn Thiếu Lăng kia tới đối phó ta. Muốn rời ta, trừ phi ngươi chết. Không, đã chết rồi thì ta cũng sẽ đem ngươi chế thành tiêu bản gỗ mang theo, mãi đến khi ta nhàm chán mới thôi."
Tang Viễn Viễn: "Vẫn nên mang sống đi, như vậy tương đối tiện hơn."
U Vô Mệnh: "......" Bộ dáng làm như rất có đạo lý.
Nàng duỗi mặt ra cho hắn, để hắn mân mê một hồi dịch dung cho nàng.
"Tiểu Tang Quả thật là thiên phú trác tuyệt." Hắn nhàn nhàn bình luận, "Một buổi tối liền đã tấn đến nhị trọng thiên Linh Ẩn cảnh, thật đáng mừng."
Tang Viễn Viễn hoảng sợ: "Nhanh như vậy?"
"Ờ." Hắn vẫn không chút để ý, "Bất quá Linh Ẩn cảnh không có gì dùng được. Ngươi còn phải cần mẫn thêm chút."
Tang Viễn Viễn nhanh chóng thuận thế bò theo lan can: "Ngươi lợi hại như vậy, khẳng định thật mau chóng có thể mang tu vi của ta nâng lên rồi! Nếu khi chúng ta về Tang Châu, tu vi ta có thể thăng cấp lên Linh Minh cảnh, bọn họ nhất định sẽ kinh hãi đến rớt cằm! Ha ha ha...U Vô Mệnh, ngươi quá lợi hại!"
Kiểu ôm chân phú hào xin được mang theo, vuốt lông ngựa vuốt cho thật sướng như thế này, kiếp trước Tang Viễn Viễn tràn đầy kinh nghiệm.
Cũng không biết có lừa được hắn hay không, nhưng tóm lại, U Vô Mệnh thoạt nhìn tâm tình tốt lên không ít, trước khi ra cửa còn đem nàng ôm trước ngực sờ đầu nàng hai cái.
Sao mai mới vừa đem thái dương hồng như lòng đỏ trứng túm ra sau dãy núi xa.
Trong không khí vẫn tràn ngập hương vị của máu cùng thiết, bước ra khỏi hành cung lâm thời, Tang Viễn Viễn tức khắc nghe được tiếng tru che trời lấp đất.
"Cái gì......"
Nàng ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu tường cũng có rải rác khói thuốc súng.
Minh ma tấn công lên tường thành?!
Bên ngoài hành cung, đã có đại quân chỉnh chỉnh tề tề xếp trận, chỉ đợi U Vô Mệnh ra lệnh một tiếng.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mí mắt hơi rũ, thanh âm không lớn không nhỏ: "Khi giết người đỏ cả mắt rồi, ngẫm lại trong nhà còn có người đang đợi."
"Có thể sống thì không cần chết."
"Rõ!" Đại quân tề hô, "Chém hết yêu ma, dương quốc uy ta!"
U Vô Mệnh hứng thú rã rời phất phất tay.
Đoản Mệnh triển khai bốn vó, chạy phía trước nhất của đại quân.
Đại quân hành trang chỉnh tề, mặt đất phát ra rung động rất có quy luật.
Đoản Mệnh không có ý chờ đợi đồng loại, nó hô hô chạy như điên, mau chóng ném đại bộ phận đội quân xa xa ở sau mình, một ngựa chạy tới gần cửa thành.
U Vô Mệnh thì thầm bên tai Tang Viễn Viễn, thực phiền não mà nói: "Ngươi nói những người này như thế nào lại không biết tốt xấu, chẳng lẽ bắt ta nói trắng ra ——' các ngươi đừng xuất lực nha, để đám người của Hàn Thiếu Lăng chết trước đi! ', như vậy bọn họ mới bằng lòng nghe lời sao?"
"Hay lần sau ngươi thử nói vậy xem?" Tang Viễn Viễn chân thành kiến nghị.
Hắn nâng tay lên, vỗ đầu nàng: "Nghĩ cái gì đâu không, ta chính là vua của một nước, làm sao có thể nói lời nói như thế chứ!"
Tang Viễn Viễn quay đầu lại trừng hắn, thấy trong mắt cùng khoé môi hắn đều tràn ngập ý cười, cái loại cười mà vừa nhìn thấy đều biết là cười từ tận đáy lòng.
Nàng cũng bị lây, không tự giác mà cong cong khóe môi.
Tầm mắt chạm nhau, U Vô Mệnh như là bị sững sờ, giật mình run rẩy, xoay đầu nàng qua chỗ khác.
"Chưa thấy qua nam nhân sao!" Rất có mùi ba phần tức muốn hộc máu.
Tang Viễn Viễn thản nhiên nói: "Chưa thấy qua người đẹp như vậy."
U Vô Mệnh: "......"
Cưỡi trên lưng Đoản Mệnh, hắn bắt đầu thấy cả người không thích hợp. Trong chốc lát càu nhàu nó lông quá mềm, trong chốc lát lại càu nhàu nó đi không vừa ý, lại trong chốc lát, còn càu nhàu nó hôm nay tại sao không có đánh rắm.
Đoản Mệnh: "......"
Tới dưới cửa thành, bỗng nhiên nghe được một tiếng rít gào, liền thấy từ trên thiết tường thành cao 30 trượng, một vật máu thịt lênh láng rơi thẳng tắp xuống dưới!
Minh ma?!
Nếu Minh ma có thể đứng trên hắc thiết trường thành, chẳng phải có ý nghĩa là tường thành đã bị công hãm?
Minh ma ngã lả tả phía trước.
Đây là lần đầu tiên Tang Viễn Viễn đứng cách sinh vật khủng bố đó gần như thế này. Đáng tiếc từ 30 trượng rơi xuống, nó đã bị quăng một cái nát nhừ, nhìn không ra hình dạng.
Chỉ thấy một bãi máu thịt màu đỏ sậm, tản mát ra mùi hôi cực kỳ tanh nồng.
Nàng không khỏi có chút buồn bực: "Bên ngoài trường thành không phải cũng rất cao sao? Cho dù tường thành có bị công hãm đi nữa, chúng nó ngã xuống cũng chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ đúng không? Nếu ta không mở cửa thành, để cho chúng nó tự mình rớt xuống thì sao?"
U Vô Mệnh dùng tay so so: "Một tầng đệm một tầng, đệm đến khi quăng ngã xuống cũng không chết, vậy làn sóng tiến công lần sau chả phải có thể tiến vào thành rồi sao."
Tang Viễn Viễn rùng mình một cái.
Nàng lần đầu tiên tự mình cảm nhận được, số lượng là một sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Một con Minh ma ngã chết trên mặt đất giống như là máu muỗi dính ở trên tường, vậy phải chồng lên bao nhiêu tầng mới đến cảnh giới có ngã xuống cũng không chết?
Chợt, nàng ý thức được một sự kiện khác đáng sợ hơn —— Minh ma sẽ không bay, nhưng nếu có thể bò lên trên tường thành, như vậy, một mặt tường thành bên kia có phải đã chất đầy thi thể như vậy?
Thân thể của nàng không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy.
U Vô Mệnh nở nụ cười: "Sợ cái gì. Ngươi ngay cả ta cũng không sợ, còn sợ Minh ma làm chi. Tiểu Tang Quả, nam nhân mà ngươi thích còn hung tàn hơn Minh ma nhiều."
Hắn nói như vậy xong, một tay từ sau lưng rút ra thanh đại hắc đao của mình, thấp thấp đè lên người ở bên cạnh.
Đoản Mệnh bắt đầu hăng hái chạy vội.
Giống một ngôi sao băng, xuyên qua cửa thành vùn vụt —— binh lính phụ trách cửa thành phảng phất cũng đã hiểu biết phương pháp hành sự của vị này, thấy mũi đao kia cạ xuống nền đất bằng hắc thiết mang theo một đường tia sáng toé lửa lướt tới, bọn họ liền nhanh chóng kéo cái cửa nhỏ bên giữa cổng thành để U Vô Mệnh xông ra.
Quân Hàn Châu đang theo hai bên đường đi nhảy lên tường thành, mà U Vô Mệnh lại là lập tức vùn vụt xuyên qua cửa thành, thẳng tới một đường. Càng đi về phía trước, hơi thở cùng đao hắc thiết càng nặng nề đè trên người, làm Tang Viễn Viễn cảm thấy hít thở không thông.
Trái tim trong lồng ngực của nàng nhảy loạn ' thình thịch ' , giữa không gian nặng nề hắc ám, chỉ có một phiến cửa nhỏ bằng hắc thiết, bị kéo ra phát ra âm thanh vang vọng chói tai. Đèn chiếu gắn hai bên trái phải trên vách đồng cũng không thể xua hết thâm trầm hắc ám, nàng không biết từ khi nào đã đem tay nắm lên trên cánh tay của U Vô Mệnh, giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng.
Cánh tay còn lại của hắn giờ phút này vẫn thong thả đặt bên hông nàng, thanh thản như cũ.
Xuyên qua tường thành thật ra chỉ mất có mấy giây.
Trong cảm giác của Tang Viễn Viễn, lại như là một thế kỷ.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh sáng đỏ rực tanh nồng.
Ra tới rồi!
Con ngươi trong nháy mắt co chặt lại của Tang Viễn Viễn hiện ra một khuôn mặt máu chảy ồ ồ đang phóng đại lên.
Trên mặt nó chỉ có một cặp mắt màu trắng cùng một cái miệng khổng lồ, trong miệng lè ra một cái lưỡi màu đen dài, trên lưỡi dài phủ kín gai ngược, hai hàng răng cưa cùng răng nanh mọc từ tận xương tai ra.
Tứ chi cùng thân thể cũng giống như con người, nhưng cả người lại không có da, trên người tràn đầy máu me và dịch nhầy.
Chúng nó vọt người nhảy lên rất cao, lao từ trên xuống dưới, toàn bộ sát ý đều hướng về cái kẻ đang dám can đảm một mình lao ra cửa thành chịu chết này.
Không ngờ U Vô Mệnh lại là người đưa ma cho chúng nó.
Tang Viễn Viễn thậm chí thấy không rõ hắn xuất đao như thế nào, trong tiếng kêu rên chói tai, trọng đao dễ dàng chặt đứt đôi con Minh ma nghe "xoạt" một tiếng, đặc biệt dễ nghe.
Theo tiếng vang trầm thấp lại réo rắt táp bên tai, con đường phía trước trong nháy mắt đã trống trải vô cùng, tốc độ chạy của Đoản Mệnh cũng không có chịu chút ảnh hưởng nào.
Hắn che trời lấp đất đánh úp lại Minh ma, thật giống như đánh vào đám trò chơi giết chóc vô hình trên mạng, dễ dàng bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Máu nóng tưới xuống dưới, trên má Tang Viễn Viễn cũng dính vài tia, cái loại nhiệt huyết này phảng phất có thể thẳng tắp đi đến tận đáy lòng.
Nàng gắt gao nhấp môi, hô hấp cũng thật cẩn thận.
U Vô Mệnh đang cười.
Cười đến vô cùng cuồng vọng, cười như làm càn.
Nghiến qua thêm một con, nháy mắt đã dọn ra một được một thông đạo sạch sẽ, hai bên chất đống chân tay và các bộ phận còn lại của Minh ma.
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn xem, thấy trên má hắn cũng dính vài vết máu, trong đôi mắt đen thâm thuý phản chiếu màu đỏ đậm đầy đất, khóe môi cong nhẹ cười lạnh băng, lộ ra một chút răng trắng sắc nhọn.
Tim hắn đập cực kỳ trầm ổn, một tay nắm dây cương, ôm bên hông nàng, một cái tay khác nghiêng nghiêng giơ đao, dập nát hết thảy ma vật xông đến trước mặt.
Phía sau cửa thành mở rộng ra, trống trận rung trời, thiết kỵ binh từ cửa thành lao ra, giống một làn sóng triều sắt thép, gắt gao đuổi theo vua của bọn họ.
U Vô Mệnh như hổ thêm cánh, dễ dàng lấy thêm huyết nhục của ba con Minh ma liều chết xung phong lại đây, quân coi giữ tường thành đang lung lay sắp đổ đã có thể hơi hoãn lại một chút.
Hắn lệnh cho quân đội mình tiếp tục ở dưới tường thành tử thủ cổng thành nghiền áp Minh ma.
Mà hắn lại một mình một ngựa, lập tức xung phong liều chết chạy đến phía dưới bên ngoài trường thành.
Hô hấp của hắn thô nặng không ít, hơi hơi cúi người, trong thanh âm mang lên một tia hưng phấn: "Sau khi trở về ...... chết ở trong tay ta được không?"
Bình luận truyện