Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 3: U Châu Vương vượt biên quan



Hàn Thiếu Lăng vội vàng đến nên chỉ tiện tay phủ thêm một cái áo ngoài màu đen, ra đi giữa lúc trí tuệ không minh mẫn lắm có thể thấy được phía dưới cũng không mặc gì.

Cái áo ngoài màu đen này ngoài tính chất đẹp đẽ và quý giá ra thì rất dày và nặng, đặt trên giường mây của nàng liền làm cho giường nặng nề lún xuống một khúc.

Hơi thở hắn như gió qua núi, áp lại gần, mùi huân hương trứ danh của nam nhân cực kỳ có tính xâm lược.

"Đừng đụng ta." Tang Viễn Viễn loay hoay trốn, tránh đi cánh tay dài của Hàn Thiếu Lăng.

Hắn lại cười cười, mắt hơi cong, khóe môi lại câu lên: "Phu nhân cũng quá thẹn thùng."

Gọi nàng là phu nhân, đó là ám chỉ nàng thực hiện nghĩa vụ làm phu nhân.

Thanh âm của Tang Viễn Viễn thực nhẹ nhàng, ngữ khí lại thập phần kiên định: "Ngươi không phải đã tìm được người khác thay thế ta rồi sao? Dùng một nông thôn dã phụ tới thay thế Vương nữ(*) của Tang Châu? Nực cười! Nhục nhã vô cùng như thế này ngươi muốn ta cam chịu ? Cho dù ta có đáp ứng đi nữa, trăm triệu phụ lão Tang Châu cũng sẽ không đáp ứng!"

(*)Vương nữ: con gái quân vương một châu.

Nam nhân của Vân Cảnh mười tám châu có thể cưới ba thê tử, nghiêm chút thì hai. Hoàn cảnh xã hội như thế, cùng nam nhân nói mấy chuyện như nhất thế song thân chính là chê cười.

Cho nên Tang Viễn Viễn chỉ có thể lấy thân phận tới nói.

Hàn Thiếu Lăng sắc mặt trầm xuống trong chớp mắt.

Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi hắn không bị người ngỗ nghịch. Chợt nghĩ hương vị ăn tuyệt sắc giai nhân trước mặt, trong lòng không dừng được càng tự đắc.

Mộng Vô Ưu tuy rằng lớn lên cực giống nàng, nhưng chung quy là kém hơn rất nhiều, giống như mắt cá và châu ngọc. Tang thị khí hậu rất tốt, Tang Viễn Viễn là được chiều chuộng nuôi trong đám mây ra tới, toàn bộ thế gian chỉ có một người như vậy.

"U Doanh Nguyệt nói cho nàng ?" Trong mắt Hàn Thiếu Lăng đúng lúc hiện lên bi thống cùng quyến luyến, "Ta chỉ là quá mức nhớ thương nàng, nhìn thấy nữ tử ki cực kỳ giống nàng, nhất thời say rượu mất khống chế...... Ta lập tức đem nàng ta tiễn đi, cuộc đời này không còn gặp nhau nữa."

Tang Viễn Viễn rũ xuống mắt, che khuất châm chọc trong mắt.

Tiễn đi mới là lạ.

Nàng suy nghĩ một lát, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn hắn nói: "Có thể. Ta cho ngươi thời gian một tháng xử lý tốt chuyện này. Nếu một tháng sau, ta không nghe được một chút xíu tin đồn nhảm nhí nào, ta đây sẽ tha thứ cho ngươi, cùng ngươi làm phu thê thật sự."

Mày rậm của Hàn Thiếu Lăng hơi nhíu, tràn đầy khó hiểu: "Không cần một tháng. Ta hiện tại liền có thể......"

Tang Viễn Viễn cắt ngang lời hắn, khóe môi hơi cười: "Thân thể của ta cần có thời gian khôi phục."

Hàn Thiếu Lăng giải thích nói: "Tang Nhi, ta đây không phải là người hiếu sắc, hôm nay cũng không muốn làm gì lỗ mãng với nàng. Ta sẽ an bài xuống, ngày mai tỉnh lại, ta bảo đảm sẽ không có bất luận cái sự tình gì làm nàng phiền lòng nữa."

"Ừ," Tang Viễn Viễn tuỳ tiện giơ tay rũ rũ mấy cọng tóc mái trên trán rồi vuốt ra sau tai, nói, "Ta tin ngươi, nhất định sẽ không cùng người "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"."

"Đương nhiên." Hàn Thiếu Lăng trong mắt có tia cười ngớ ngẩn.

"Nếu ngươi nói không giữ lời," Tang Viễn Viễn nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà nói, "Ta đây liền về Tang Châu, cùng ngươi...... cuộc đời này không còn gặp nhau nữa."

Hàn Thiếu Lăng cao giọng cười to: "Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh! Tang Nhi, nàng là của ta, đời này đều là của ta."

Hắn bình tĩnh nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt, ánh mắt kiên nghị từ trước đến nay lại không nhịn được mềm lại càng mềm.

Cổ họng tự nhiên cảm thấy khô, hô hấp cũng thô nặng vài phần.

Nữ tử trước mắt tựa như một đám mây mềm mại mát lạnh, hắn khó có thể tưởng tượng đem một đám mây như vậy ôm vào trong ngực là cảm giác gì, có phải sẽ hoà tan luôn không, chỉ còn lại hai tay trống trơn?

Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đại hôn đó, một lão ám vệ đi theo hắn mấy năm đột nhiên làm phản hành thích, trong khi hắn thất thần trong chốc lát, là nàng, giống một ngọn lửa đỏ bổ nhào vào trước người hắn, thay hắn chắn đao.

Khi nàng hôn mê, hắn vốn nên ở cạnh canh chừng nàng.

Chính là nữ nhân kia...... Đáng chết! Nữ tử tên Mộng Vô Ưu, tại sao lại cùng nàng giống nhau đến vậy!

Nhưng thật ra hắn không chút nào hối hận lâm hạnh một dã nữ nhân như vậy, chỉ là tưởng tượng đến phải đau khổ chờ một tháng, trong lòng liền cảm thấy có chút không đáng giá.

Tuy rằng tư vị của nữ nhân kia cực mỹ, nhưng người trước mắt này lại càng là vưu vật của nhân gian. Càng quan trọng hơn là thân phận của nàng đem đến cho hắn lợi ích đếm không xuể.

Hắn mơ hồ cảm thấy nàng thay đổi một ít.

Tang Châu là vùng đất rất có ý tứ, nam tử thì cực kỳ bưu hãn, nữ tử lại cực kỳ hiền lành xinh đẹp, đúng là ví dụ hoàn hảo cho thuyết âm dương. Là Vương nữ(con gái) của Tang Châu Vương, Tang Viễn Viễn ôn nhu lịch sự tao nhã, cử chỉ đoan chính, tư dung tuyệt thế, là thê tử thích hợp nhất mà người ta có thể chọn được.

Nữ nhân này, hẳn là ôn nhu như nước, bao dung hết thảy.

Hiện giờ, lại có chút góc cạnh nho nhỏ.

Điểm biến hóa này lại làm nàng đáng yêu đến cực điểm.

Tang Viễn Viễn thấy hắn nhìn mình xuất thần, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Còn có một sự kiện khác."

"Nàng nói đi." Thanh âm của Hàn Thiếu Lăng không tự giác nhu thuận rất nhiều.

"Ngươi thực sự tin tưởng U Doanh Nguyệt sẽ vì bị ngươi mắng mà dừng tay ?"

Hàn Thiếu Lăng rũ mắt: "Việc này trong lòng ta hiểu rõ. Mama Hôi Y kia, ta sẽ không để bà ta sống quá tối nay. An tâm, không có ai có thể tổn thương nàng một chút."

"Ta không tin được." Tang Viễn Viễn nói thẳng, "U Doanh Nguyệt đã làm chủ hậu cung suốt 5 năm, người nơi này nhiều ít cũng là tâm phúc của nàng ta, chỉ sợ trong lòng ngươi cũng chỉ biết đại khái. Ta không yên tâm. Ta muốn người Tang Châu tiến cung bảo hộ ta."

Tuy rằng bị sét đánh vào thế giới huyền huyễn tu tiên nhưng Tang Viễn Viễn rất tự giác hiểu lấy. Nàng biết với tình trạng của mình giờ phút này, muốn dựa vào việc tu tiên để thay đổi cốt truyện, bảo vệ tín mạng mình là si tâm mộng tưởng. Nàng hiện tại cần nhất là nhân thủ.

Hàn Thiếu Lăng hơi có chần chờ.

Tang Viễn Viễn nói: "U Doanh Nguyệt có thể mang người U Châu vào cung, ta không thể?"

Hàn Thiếu Lăng không còn lời gì để nói, chỉ có thể gật đầu.

Hoàn cảnh sinh tồn của Vân Cảnh mười tám châu rất cực đoan, mỗi ngày đều sẽ có một lượng lớn võ giả chết trận trên sa trường. Cứ mãi như thế nên tỉ lệ nam nữ chênh lệch rất nghiêm trọng, tạo thành cục diện nam tôn nữ ti thực nghiêm ngặt.

Nữ đế quân thượng vị mười năm cũng chỉ xoay chuyển được cái nhìn thế nhân đối với bà ta, đem bà ta dời ra khỏi hai chữ ' nữ tử ' . Các nữ tử khác thì địa vị vẫn thấp hèn như cũ.

Nữ tử xuất giá, đó là mang đến của cải cho nhà chồng cùng với làm công cụ sinh dục. Vương nữ cũng giống vậy, xuất giá liền theo chồng, sinh tử vinh hoa toàn gắn liền với với phu quân, nguyên thân ngay bên người cũng chỉ dẫn theo có hai thị nữ, càng đừng nói đến cái gì thị vệ.

May mắn phía trước có tấm gương của U Doanh Nguyệt, Tang Viễn Viễn mới có thể yêu cầu như vậy, cũng không xem như là ngoại lệ hay đột ngột.

Hàn Thiếu Lăng suy nghĩ một lát, nói: "Vậy trước khi người phụ vương nàng phái tới tiến cung, ta để Hàn Thập Nhị cùng Hàn Thập Tam lưu lại bảo hộ nàng."

Thị vệ được ban họ vương tộc đều là tử sĩ trong tử sĩ, tinh anh trong tinh anh. Xếp hạng càng về trước, ý nghĩa tu vi càng cao, càng được chủ quân trọng dụng. Mười hai cùng mười ba nhưng ra bên ngoài đều phải kêu một tiếng ' tướng quân '.

Vừa dứt lời, liền thấy hai hắc y nhân mang theo tàn ảnh từ ngoài điện tiến vào, đứng yên phía sau Hàn Thiếu Lăng.

Hàn Thiếu Lăng bình tĩnh nhìn Tang Viễn Viễn trong chốc lát, ôn hòa mà nói: "Ta đi xử lý một ít công vụ, ngày mai sáng sớm tới xem nàng. Tang Nhi, an tâm nghỉ tạm, ta sẽ bảo hộ nàng cả đời bình an."

Việc Hàn Ngũ làm phản trong hôm đại hôn giống một cây gai, đâm thật sâu trong lòng Hàn Thiếu Lăng đã hơn tháng nay. Hôm nay U Doanh Nguyệt lấy ra giải dược, đã lộ chân tướng, Hàn Thiếu Lăng nhất định vội vã đi tra rõ việc này.

Tang Viễn Viễn chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nàng thật sự rất mệt, hơn nữa mục đích cũng đạt tới, không có tâm lực gì đi xã giao với Hàn Thiếu Lăng.

Hai thị vệ đánh thức thị nữ cả điện, bọn họ trong lòng sợ hãi, cũng không dám hỏi nhiều, tay chân lanh lẹ mà thu thập những đồ vật bị U Doanh Nguyệt làm dơ, còn thay Tang Viễn Viễn lau mình, thay một bộ đồ khô mát mới.

Nàng vẫn không nhúc nhích mặc cho các thị nữ lật qua lật lại lau mình, trong lòng yên lặng lên kế hoạch tương lai. Đầu tiên, nên nói như thế nào để thuyết phục cha ruột thân thể này, Tang Châu vương, để ông ta đồng ý phái mấy cao thủ vào trong vương cung của Hàn Châu vương đây?

Chuyện này thật ra cũng rất li kinh phản đạo(*).

(*) Li kinh phản đạo: xa rời chuẩn mực.

Hôi Y là một mama có quan hệ cực kỳ thân thiết với U Doanh Nguyệt, hơn nữa sau sự kiện 5 năm trước...... Hàn Thiếu Lăng mới có thể phá lệ cho phép nàng đem một cường giả Linh Minh cảnh vào trong cung.

Tang Viễn Viễn nghĩ nghĩ, không biết khi nào đã tiến vào mộng đẹp.

Một giấc này ngủ luôn đến buổi trưa.

Khi tỉnh lại, phát hiện Hàn Thiếu Lăng đang ngồi ở mép giường, cười ngâm ngâm nhìn nàng.

"Tang Nhi. Chào buổi sáng."

Hắn ra ý bảo thị nữ đang canh giữ ở một bên tiến lên hầu hạ nàng.

Nữ tử mềm mại không xương được cẩn thận nâng lên, rửa mặt, trang điểm.

Ngồi vào trước bàn hướng nhìn vào trong gương, Tang Viễn Viễn sững sờ suýt nữa ngất xỉu.

Đây không phải là người phàm, là tiên nữ!

Nàng đã vào vai rất nhiều mỹ nhân, mặt e lệ mắt đưa tình, thướt tha tha thướt, cũng từng nghĩ lầm chính mình là khuynh quốc khuynh thành. Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện mỹ nhân chân chính căn bản không cần biểu diễn.

Thân ảnh Hàn Thiếu Lăng cao lớn tuấn lãng cũng xuất hiện trong gương, hướng về nàng cười: "Tang Nhi không cần khổ sở, cố gắng nghỉ ngơi, không cần mấy ngày là có thể khôi phục dung nhan."

Nghe câu này, ý là còn có thể càng đẹp thêm nữa?

Tang Viễn Viễn chậm rãi phun ra một ngụm khí.

Hàn Thiếu Lăng cùng nàng dùng cơm trưa sau đó liền vội vàng rời khỏi Hồi Vân điện, tiếp tục đi xử lý công vụ.

Hắn cũng không phải cái loại người dành phần lớn thời gian luyến ái, chơi bời lêu lổng bá tổng. Hắn bận thật sự, Tang Viễn Viễn đứng bên cửa sổ thật lớn khắc hoa gỗ trên đỉnh nhìn ra, phảng phất có thể thấy khói bốc lên ở phía tây.

Nhìn trong chốc lát, Tang Viễn Viễn tống cổ thị nữ ra ngoài, ngồi một mình trên giường, lấy ngọc giản trong hộp trang điểm ra.

Một đống thật nhiều ngọc giản trong hộp.

Nàng cầm lên một cái, mới vừa bóp gãy liền nghe được một âm thanh tục tằng dũng cảm vọt ra, làm rung chuyển đất trời quanh đại điện.

"Khuê nữ?!"

"Dạ." Tang Viễn Viễn yếu ớt trả lời.

Lập tức bên đối diện truyền ra một giọng như vịt đực bị siết cổ.

"Phu phu phu phu phu nhân! Khuê nữ tỉnh! Khuê nữ tỉnh rồi!"

Lại là một trận núi đồi rung chuyển.

Thực mau, trong ngọc giản đan xen giữa giọng nam thấp như tiếng dã thú, giọng nữ cao mang theo âm nức nở và một giọng nam trung nghe như tiếng nước chảy leng keng.

Một tràn hoà âm lộn xộn vang mãi, sau đó ngọc giản nát.

Tang Viễn Viễn đỡ trán, đổi một cái khác.

Lần này, phía đối diện hình như là đã thương lượng tốt, giọng nữ cao lên tiếng trước : "Viễn Nhi, Viễn nhi ngoan của mẫu thân...... Cha con mỗi ngày trù con, nói con không tỉnh lại nữa, mẫu thân đã nhiều ngày nay đang muốn cùng hắn hòa li......"

Tang Viễn Viễn: "......"

"Ta đã sớm nói, đặt tên sao lại đặt cái tên gì không tốt, hết chuyện lại gọi là Viễn Viễn, Viễn là xa còn gì, giờ gả đi xa như vậy, xảy ra chuyện cha mẹ đều không thể ở bên cạnh chăm sóc con...... Hu hu hu...... Ta lén dùng vương ấn của cha con, phát rất nhiều tin cho thằng nhãi ranh Hàn Châu Vương kia, hắn chỉ một mực đánh Thái Cực(*), không đáp ứng đưa con về đây......"

(*) đánh Thái Cực: ăn nói lòng vòng qua loa

Quả nhiên, người làm mẹ trong thiên hạ đều giống nhau.

"Nương, tiểu muội khẳng định có việc quan trọng muốn nói với chúng ta." Giọng nam trong sáng truyền đến, "Tiểu muội, đổi một cái ngọc giản khác, đừng bị nương chọc khóc theo."

"Đúng đúng, nhi tử nói đúng." Giọng nam thấp ồm ồm, chột dạ nói.

Tang Viễn Viễn bỗng nhiên cảm thấy đây đã đến lúc mình cần thể hiện tài năng diễn xuất rồi!

Ngọc giản được đổi thành cái mới một lần nữa, Tang Viễn Viễn đi thẳng vào vấn đề: "Cha, nương, ca ca, thân thể con đã không còn trở ngại, không cần lo lắng. Trong cung gần đây hình như có thích khách trà trộn vào, có thể phái vài người lại đây bảo hộ con...... Dạ mà hai người thôi cũng được, nếu không tiện thì một người cũng không sao ạ."

"Ai nha con gái ngoan của ta, con rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi! Tốt tốt tốt! Cha liền đi thu xếp!" Giọng nam tục tằng không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.

Cục đá treo trong lòng Tang Viễn Viễn rơi thình thịch xuống đất.

Không nghĩ tới Tang Châu vương còn rất phân biệt phải trái.

Tang Viễn Viễn lại tiếp tục cuộc sống hủ bại đưa tay người mặc áo, hả miệng người đưa cơm. Những thứ đưa đến cung phụng cho nàng có thể thấy được đều là thứ tốt nhất trong toàn bộ Hàn Châu.

Hàn Thiếu Lăng đối với nàng cực tốt, mỗi ngày đều bớt chút thời giờ lại đây cùng nàng nói chuyện, cử chỉ thủ lễ, không chút cẩu thả mà thực hiện ước hẹn một tháng.

Khoảng chừng qua hai ba ngày, chợt thấy Hàn Thiếu Lăng thần sắc quái dị đi vào trong điện, khóe mắt nhẹ nhàng run rẩy, nói: "Người phụ vương nàng phái đi đã tới rồi."

Tang Viễn Viễn trong lòng vui vẻ: "Để ta nhìn xem!"

Hàn Thiếu Lăng rối rắm đưa tay ra hiệu cho phép, liền thấy hai hàng hán tử cường tráng da đen nhánh, vững vàng như tháp sắt chạy vài trong điện, chấn động làm mấy hạt vàng li ti trên đỉnh điện rơi lả tả.

Đếm sơ qua một cái, chừng 40- 50 người!

Tang Viễn Viễn: "......"

Người cầm đầu giọng nói như chuông đồng: "Tang Đại, cùng Tang Nhị,Tang Tam...... Tang 48, phụng mệnh bảo hộ Vương nữ!"

Đây là đem thân vệ thân cận nhất phái tới! Tang Viễn Viễn trong lòng dâng lên cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Thị nữ trong điện sợ tới mức run bần bật —— mấy người này bề ngoài thật dã man, thoạt nhìn thật sự thật là đáng sợ, cái nắm tay thôi cũng muốn to bằng đầu các nàng.

Sắc mặt khó coi nhất đương nhiên thuộc về Hàn Thiếu Lăng.

Hắn vốn tưởng rằng, cho dù chính mình cho phép, Tang thị cũng nên có chút chừng mực, sẽ không náo loạn đến quá mức um sùm. Ai ngờ Tang Châu vương thế nhưng lại phái đi nhiều người như vậy!

Đoàn người này hấp tấp bôn ba mấy ngàn dặm, thanh thế mênh mông cuồn cuộn nghiền lại đây, nghe nói còn chạy chết gần ngàn con Vân Gian thú tốt nhất —— nhưng bọn họ cũng có năng lực đến!

Hơn nữa, rõ ràng đã gả vào Hàn Châu, bọn họ vì sao còn gọi nàng là ' Vương nữ ', đây ý là không thừa nhận hắn là chủ quân ?!

Hàn Thiếu Lăng cau mày, đang muốn phát tác, chợt có cấp tin tới báo, nói là, U Châu Vương cầm dụ lệnh của Đế Quân, dẫn quân vượt biên, chạng vạng sẽ đến thành Hàn Đô.

"U Vô Mệnh?!" Con ngươi Hàn Thiếu Lăng rút lại, đốt ngón tay không tự giác mà nắm chặt đến mức trắng bệch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện