Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu
PN10: TDxTTD: Mọi người đều nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Để chứng minh cho Thẩm Thanh Đường thấy sự tận tụy trong công việc của mình, vài ngày trước Tần Di đã nhận rất nhiều đơn hàng hợp tác với các đại năng khác, thậm chí còn đến Thủ Dương Tông và Học viện Thiên Hoàn làm trưởng lão danh dự một thời gian.
Về phần tại sao hắn không đi Thanh Ngọc Kiếm Tông, vấn đề nằm ở chỗ Thủ Dương Tông cho rất nhiều tiền, còn Học viện Thiên Hoàn thì … ai biểu phần lớn đơn hàng của Tần Di đều là do Cố Thanh Dung giới thiệu chứ?
Hơn nữa có không ít đơn hàng là hắn cùng Tiểu Bạch hợp tác hoàn thành với nhau.
Tiểu Bạch là thần thú Nhao Nhao ở đền Thần năm đó, để tiện gọi trong lúc làm nhiệm vụ Tần Di đã thuận miệng đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, không ngờ sau này gọi như vậy luôn.
Tiểu Bạch hết sức phản đối chuyện này, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn đánh không lại Tần Di, hơn nữa nó còn phải ăn cơm dựa vào đơn hàng của Tần Di cho nên chỉ có thể uất ức chịu nhục.
Tần Di bận rộn mấy tháng trời, kiếm được trăm vạn linh thạch, cảm thấy cả đời này dù Thẩm Thanh Đường có nằm trên đống linh thạch này gặm thì cũng không gặm hết được, thế là hắn liền yên tâm mang thành quả của mình về tìm Thẩm Thanh Đường.
·
Ánh nắng dịu nhẹ, dưới gốc cây hòe ở Thẩm gia đã bày sẵn một cái bàn đánh bài.
Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi ngồi quanh bàn chơi bài.
Lúc này Thẩm Thanh Đường chỉ lười biếng mặc một bộ đồ trắng đơn giản mỏng manh, giữa những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kẹp một nắm lá bài, bóng râm buông xuống đỉnh đầu, vài tia sáng vàng lọt qua khe hở vô tình rơi lên hàng mi dài mảnh của cậu, khiến cho làn da cậu càng thêm trong suốt như ngọc.
Quả nhiên, người đẹp thì lúc nào cũng đẹp, cho dù người đẹp không chải đầu, cứ lười biếng xõa tung mái tóc rối như vậy cũng khiến người ta say lòng.
Chỉ là lúc này người đẹp đang cau mày, vẻ mặt có chút khó coi.
Cậu mím môi, do dự đánh ra một lá bài, Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi liếc nhìn nhau, Mộ Phi lập tức cười ranh mãnh, trải quân bài ra nói: “Khéo ghê, đệ thắng rồi.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Thẩm Thanh Đường thua liên tiếp hơn chục ván, bắt đầu chơi xấu, lúc này cậu mất đi linh thạch, dựa lưng vào chiếc ghế tre mát lạnh, nhắm mắt lại, đưa tay lên nhấn hai bên thái dương phàn nàn: “Nóng quá đi, đệ bị chóng mặt nên không đánh nữa đâu”.
Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không có ý nói toạc ra, ngược lại Mộ Phi còn cười cười, không chút do dự vươn tay ra đem linh thạch bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình, còn nói: “Thẩm ca, đệ nghe nói Tần đại ca gần đây rất được các đại năng yêu thích, kiếm được rất nhiều linh thạch đó, bây giờ các huynh đều là người có tiền rồi.
Đệ và Thẩm đại ca thì không được như vậy, học viện vừa mới khấu trừ lệ phí hằng năm của đệ, bây giờ hàng tháng đệ còn không đủ tiền để mua đồ tu luyện, thật là xui xẻo mà.
”
Thẩm Thanh Đường còn đang giả vờ nhứt đầu, nhưng nghe Mộ Phi nói vậy, ánh mắt cậu liền khẽ động, không nhịn được mở mắt ra nói: “Học viện khấu trừ lệ phí hằng năm của đệ? Không phải đệ có huyết mạch Phượng Hoàng sao, họ dám trừ tiền của đệ à?”
Mộ Phi xấu hổ cười một tiếng: “Không phải đang trong thời kỳ chủ trương bình đẳng chủng tộc sao?”
Thẩm Thanh Đường nhớ tới chuyện này, sau đó cau mày nói: “Vậy thì cũng không thể bình đẳng tuyệt đối mà, bọn đệ có huyết mạch như vậy muốn tu luyện tốt thì cần nhiều tài nguyên hơn.
”
Mộ Phi nhìn vẻ mặt bất bình của Thẩm Thanh Đường, chỉ yên lặng cười cười, sau đó nói: “Thật ra cũng không khổ như vậy.
Bản thân đệ có tiết kiệm tiền, cũng đủ ăn rồi.
”
Thẩm Thanh Đường mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày trước Lan Đình có truyền tin về, nói hai ngày nữa chàng ấy sẽ đến đây, đệ cứ dứt khoát xin nghỉ mấy ngày ở lại đây đi, đến lúc đó nói chàng ấy lấy một ít linh thạch và pháp khí cho đệ.
”
Mộ Phi hơi sửng sốt, vừa định từ chối thì Thẩm Thanh Ngạn ở bên cạnh đã huých y một cái.
Mộ Phi do dự một lúc, nghĩ đến túi tiền của mình gần đây, y do dự không biết nên đồng ý hay là thôi đi, thì đúng lúc này từ trên đỉnh đầu của y lẳng lặng vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
“Ta còn chưa trở về đã bàn bạc phải chia tiền của ta như thế nào rồi? Em thật đúng là không biết thương phu quân của mình.
”
Tần Di trở về rồi?
Thẩm Thanh Đường vừa nghe thấy giọng của Tần Di liền giật cả mình, cơn buồn ngủ và nóng bức trên người lập tức biến mất, sau đó cậu yên lặng mỉm cười, từ trên ghế ngồi dậy, không hề né tránh hai mắt sáng ngời mỉm cười chăm chú nhìn Tần Di đang từ trên trời hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Sao chàng lại về sớm như vậy? Chẳng phải nói hai ngày nữa sao?”
Tần Di thích nhất là sự dịu dàng không hề che giấu của Thẩm Thanh Đường đối với mình, lúc này, áp suất thấp trên người hắn do bôn ba khắp nơi còn bị ép chia tiền đã tiêu tan hết, biến thành một sự ấm áp trầm lặng.
Đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Đường, Tần Di tùy ý ném hai chiếc nhẫn trữ vật cho Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn, nói: “Bên trong có không ít pháp bảo mới, nếu hai người rảnh rỗi có thể đi luyện thử xem.
”
Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi nhìn nhau, lập tức hiểu ý liền nhanh chóng rời đi.
Nhất thời, trong sân lớn chỉ còn lại Tần Di và Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, Tần Di nhìn xương quai xanh tinh xảo trắng nõn dưới lớp áo sa mỏng của Thẩm Thanh Đường, trong lòng run lên, không kìm được vươn tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Đường, kết quả Thẩm Thanh Đường đúng lúc này lại vui mừng đứng dậy nói: “Trong nhà có nước ô mai ướp lạnh, để em đi lấy cho chàng uống, người chàng đổ mồ hôi rồi.
”
Tần Di: …
Nhưng cuối cùng, Tần Di vẫn bình tĩnh rút tay khỏi eo Thẩm Thanh Đường, nói: “Để ta đi lấy, guốc của em không tiện.
”
Bên cạnh ghế ngồi của Thẩm Thanh Đường đặt một đôi guốc gỗ tinh xảo xinh đẹp, mát thì có mát thiệt nhưng thực sự rất bất tiện.
Thấy Tần Di đến cả chi tiết nhỏ như vậy cũng để ý, Thẩm Thanh Đường liền cười ngọt ngào, cũng không chối từ: “Cũng được, kia kìa, nước ô mai treo ở miệng giếng trong sân, chàng đi lấy cái thùng gỗ trong giếng là được rồi.
”
Tần Di thật sự làm theo lời cậu.
Không lâu sau, nước ô mai đã tới.
Nước ô mai được Thẩm Thanh Đường rót đầy trong một chiếc bình pha lê cực lớn, được treo trong một chiếc thùng gỗ đặt ở trong giếng, lúc này vừa lấy ra, những giọt nước lạnh lẽo trượt xuống thân bình, bên trong trôi nổi một lớp cánh hoa hồng và hoa quế thơm ngào ngạt, nước ô mai đỏ thắm thật đẹp mắt.
Trong thùng gỗ không chỉ có bình pha lê chứa đầy nước ô mai mà còn có một vài chiếc cốc pha lê trong suốt tuyệt đẹp đựng quả mơ tươi, quả xuân đào và đủ loại mứt quả.
Tất cả đều tỏa ra hơi lạnh sảng khoái.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường cẩn thận rót hai cốc nước ô mai, bỏ vài quả mơ vào, cho một ít sợi mứt hồng xắt nhỏ, trộn với hoa mộc khô vàng óng, rồi bưng cốc pha lê lên nhấp một ngụm chua chua ngọt ngọt sảng khoái, dư vị bất tận
Thẩm Thanh Đường ngày thường đem thứ này làm món ăn vặt, khi cậu muốn uống sẽ ngậm một quả mơ vào trong miệng, lạnh lạnh chua chua ngọt ngọt, một cốc có thể uống rất lâu.
Nhưng Tần Di thì khác, hắn một ngụm liền uống sạch hết nước ô mai trong cốc, chừa lại quả mơ, sau đó cứ như vậy mà cầm cốc nhìn Thẩm Thanh Đường cười.
Hôm nay, mái tóc đen dài của Tần Di được buộc cao đuôi ngựa, xõa ra sau đầu, trên ống tay áo màu xanh thẫm có hoa văn lá trúc màu bạc, càng làm tôn lên khí chất ngạo nghễ và cao quý trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn.
Thẩm Thanh Đường bị Tần Di nhìn cười như vậy, trong lòng có chút nóng lên, nhưng trước mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì, cúi người nói: “Em rót cho chàng một cốc nữa nhé?”
Kết quả Tần Di lại đem cái cốc dời đi, dùng tay chặn lại.
Thẩm Thanh Đường: ?
Sau đó, cậu liền thấy Tần Di nhếch khóe môi, thấp giọng nói: “Dù sao em cũng chưa uống hết, để ta nếm thử của em nhé?”
Thẩm Thanh Đường ngạc nhiên, cậu nhìn ý cười trong đôi mắt lấp lánh của Tần Di, đoán là Tần Di đang trêu chọc mình, nhưng cậu cũng không giận, mỉm cười đưa cốc cho hắn.
Tần Di thật sự nhấp một ngụm, cuối cùng còn bình luận: “Của em ngọt hơn.
”
Thẩm Thanh Đường mặt không đổi sắc: “Chàng càng ngày càng dẻo miệng, là học từ ai đó?”
Thẩm Thanh Đường còn chưa nói xong, đôi môi mỏng ấm áp mang theo vị ô mai và hoa quế thơm ngọt đã lấp kín môi cậu, nuốt hết lời cuối cùng của cậu vào trong bụng.
Nụ hôn của Tần Di rất tinh tế và dịu dàng, nhưng giữa môi và răng cọ xát vào nhau lại mang đến một sức nóng hấp dẫn.
Chốc lát sau, Thẩm Thanh Đường mềm nhũn mướt mồ hôi nằm trong lòng hắn, đình công rồi.
Kết quả lúc này Tần Di chống hai tay lên, từ trên cao nhìn Thẩm Thanh Đường đang đưa tay vuốt ve đôi môi mỏng hơi đỏ mọng ẩm ướt của mình, hỏi: “Vừa rồi em có nếm được chưa, có phải cốc của em ngọt hơn không?”
Thẩm Thanh Đường: …
Đôi tai trắng như ngọc của Thẩm Thanh Đường nóng bừng, sau đó cậu im lặng ngoảnh mặt đi: “Giữa ban ngày ban mặt, chàng lại nói bậy.
”
Tần Di ý cười càng sâu: “Mọi người đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta ba mùa thu rồi không gặp, em lại chẳng nhớ ta bằng một ngày của người khác.
”
Thẩm Thanh Đường rốt cuộc cũng không nhịn được nữa liếc nhìn Tần Di: “Chàng còn biết ngâm thơ nữa à, ai dạy cho chàng đó?”
Đừng nói là học được bằng cách ngâm thơ đối với cô nương xinh đẹp nào đó nha? Vụ này ở hoa lâu là thịnh hành nhất đó.
Nhưng nửa câu cuối Thẩm Thanh Đường không nói ra, cậu biết Tần Di kiêng kị với chuyện này, cho nên cho dù tức giận nghĩ như vậy, cậu cũng không nói ra.
Ngược lại, Tần Di liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, lúc này hắn hơi nhướng mày nói: “Đặc biệt học vì em, em không biết trân trọng mà còn đoán mò lung tung.
”
Thẩm Thanh Đường bị một câu của Tần Di chặn họng: “Em ——”
Nhưng nói được nửa chừng, Thẩm Thanh Đường lại không biết nên phản bác như thế nào.
Lúc này, Tần Di mới nhìn kỹ đôi môi mỏng mềm mại đỏ mọng như nước khẽ hé mở thấm chút nước ô mai chua của Thẩm Thanh Đường, hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, con ngươi có chút tối lại: “Nếu em cảm thấy có lỗi với phu quân mình, thì nên chủ động một chút đi.
”
Thẩm Thanh Đường lập tức nhìn Tần Di, vẻ mặt mang theo chút trách cứ.
Tần Di không hề che giấu mục đích của mình, hơi nhướng mày lên.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường vẫn sáp tới.
Hai cánh tay trắng nõn chống ở trước người, cậu ngẩng đầu lên hôn lên môi Tần Di.
Đôi môi của Thẩm Thanh Đường rất mềm mại, có mùi thơm ngọt ngào rung động, Tần Di ngửi thấy mùi hương đó, cảm thấy cả người như muốn ngã nghiêng.
Mà hắn cũng thực sự “ngã nghiêng”.
Nửa giờ sau, Tần Di ngửa đầu, lười biếng tựa vào đầu gối Thẩm Thanh Đường, lúc này hắn cắn một quả mơ Thẩm Thanh Đường đưa cho, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời nghiêm túc nói: “Ừm, quả nhiên người đẹp vẫn ngọt nhất.
”
Thẩm Thanh Đường đỏ bừng cả mặt, không chút nương tay mà đánh hắn một cái.
Tần Di ngược lại còn cười to hơn.
Nhất thời, bầu không khí vui vẻ lan tỏa khắp đình viện.
Vào một buổi trưa hè, thật nhẹ nhàng sảng khoái, chua chua ngọt ngọt, lại có chút tình nồng ý mật, thật sự khiến lòng người dễ chịu.
Bình luận truyện