Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta




Một đêm ngon giấc.

Sáng tinh mơ hôm sau, cũng đã đến lúc lên đường, mấy người vẫy tay từ biệt Thẩm phủ, sau đó yên lặng lên xe ngựa đi đến thành trấn Trần Đỉnh Nguyên đang ở để tập trung.

Khoảng giờ Dần, mọi người đều đã có mặt ở quảng trường địa phương.

Chẳng mấy chốc, Trần Đỉnh Nguyên đã xuất hiện.

Lúc này ông ta để thủ hạ là đệ tử ngoại môn điểm danh từng người một, sau khi xác nhận chính xác, ông ta giơ tay lên, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc phi thuyền bạch ngọc.

Phi thuyền bạch ngọc gặp gió liền biến lớn, trong nháy mắt đã dài ra hai ba thước, hoa văn trên phi thuyền tinh xảo phức tạp, thân thuyền còn tỏa ra ánh sáng trong suốt óng ánh, cứ vậy mà lẳng lặng lơ lửng trong không trung.

Các tu sĩ đến từ những thành trấn nhỏ chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, đôi mắt họ lập tức sáng lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ước ao và khát vọng.

Phải biết rằng Trần Đỉnh Nguyên cũng chỉ là Trúc Cơ, nhưng đã có thể sử dụng một pháp khí lợi hại như vậy, những người trẻ tuổi có mặt ở đây đều có tham vọng nhắm tới Kim Đan và thậm chí là Nguyên Anh, nhìn thấy cảnh này giống như nhìn thấy bản thân trong tương lai, làm sao có thể không phấn khích được?
Trần Đỉnh Nguyên nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, lúc này mới âm thầm cười cười, cất cao giọng nói: “Nếu đã tập trung đông đủ rồi thì lên hết đi, trước giờ Ngọ phải có mặt ở tông môn, chờ các trưởng lão tuyển chọn đệ tử xong, còn phải sắp xếp nơi ở cho các ngươi nữa.


Trần Đỉnh Nguyên vừa dứt lời, các tu sĩ lập tức đến xếp hàng trước phi thuyền, lần lượt từng người một bước lên phi thuyền.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Đỉnh Nguyên không khỏi hài lòng vuốt vuốt râu – lớp tu sĩ này không tồi, phương diện giáo dưỡng của họ cũng khá được, mặc dù thiên phú không tốt bằng những công tử đến từ thành Thanh Ngọc, nhưng tiền đồ tương lai của họ chắc hẳn sẽ không đến nỗi tệ.

Sư tôn vẫn luôn dạy ông ta rằng, có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó, nếu một tu sĩ có nhân phẩm không tồi, cho dù thiên phú có kém một chút thì cũng không thể khinh thường.

Suy cho cùng, giới tu chân có rất nhiều thiên tài khiến người ta phải tiếc hùi hụi, nhưng vẫn luôn có loại người dựa vào tâm cảnh ổn định mà leo lên từng bước, cuối cùng giết chết rất nhiều thiên tài, trở thành người già dặn kinh nghiệm nhất và có sức ảnh hưởng nhất.

Có khá nhiều trưởng lão như vậy ở trong Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Vì vậy Trần Đỉnh Nguyên không quá sốt ruột với tiến độ tu luyện của mình, ông ta chỉ cần làm đến đâu chắc đến đấy, không hy vọng mình một bước lên trời, chỉ hy vọng một ngày nào đó ông ta sẽ là người cười cuối cùng.

Tuy nhiên, Trần Đỉnh Nguyên vẫn rất hâm mộ những tu sĩ vừa có tài vừa có đức, chẳng hạn như Tần Di và Thẩm Thanh Đường.


Ông ta còn muốn nhắc nhở hai người họ tránh cái hố to khi họ bái sư nữa.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng Trần Đỉnh Nguyên không có làm vậy.

Ông ta cảm thấy hễ là người bình thường thì sẽ không chọn cái hố đó.

• •
Phi thuyền di chuyển trên không trung, xung quanh là những tảng mây trắng xóa nhanh chóng xẹt qua, nhưng phi thuyền lại được vòng bảo hộ che chở ở chính giữa, bên trong trời yên biển lặng, ngay cả tóc của mọi người cũng không hề lay động.

Thẩm Thanh Đường và Tần Di đứng ở mũi thuyền, lẳng lặng nhìn xuống, nhìn thấy hơn trăm mẫu đồng ruộng phì nhiêu, cứ thế mà yên lặng vụt qua ngay dưới mí mắt họ.

Tâm trạng càng ngày càng tốt đẹp.

Nhìn tất cả những điều này, Thẩm Thanh Đường không hiểu sao cảm thấy con đường tương lai của cậu và Tần Di đang lặng lẽ thay đổi, dẫn đến một con đường rộng mở tươi sáng hơn.

Khẽ mỉm cười, Thẩm Thanh Đường nắm lấy tay Tần Di, đang định nhỏ giọng nói với Tần Di rằng nếu lát nữa Lê Trường Phong không chọn hắn, hắn cũng tuyệt đối đừng chọn một người, thì phía trước truyền đến một tràng kinh hô.

Thẩm Thanh Đường giật mình, không hẹn mà cùng Tần Di ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cách đó không xa có một dãy núi hùng vĩ nhấp nhô, đắm mình trong ánh nắng dịu dàng.

Dãy núi tràn ngập linh quang, xung quanh rải rác vô số tòa nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng, ở nơi cao nhất mơ hồ có một tòa kiếm tháp, trên đỉnh tháp tỏa ra linh quang vạn trượng.

Vô số bạch hạc thong thả bay lượn xung quanh tòa kiến trúc, lên lên xuống xuống, bên trong rừng cây rậm rạp vây chung quanh tràn ngập linh khí, nuôi dưỡng cho kiếm tông khổng lồ này giống như một vùng đất thần tiên.

Nơi đó chính là Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Thẩm Thanh Đường vô thức nắm chặt tay Tần Di, Tần Di cũng co tay lại nắm chặt tay cậu.

Mãi cho đến lúc này, Thẩm Thanh Đường mới nhận ra rằng, dường như cánh cổng của tu chân giới đã thực sự chân chính rộng mở với bọn họ.

Mà lúc này, một câu nói của Trần Đỉnh Nguyên đã kéo hai người trở về hiện thực.


“Mọi người chú ý an toàn, đừng nóng vội, chuẩn bị bái kiến các vị trưởng lão và trưởng môn.


Nhất thời, những tu sĩ vẫn còn đang thảo luận sôi nổi liền lập tức im bặt.

Chiếc phi thuyền bạch ngọc lặng lẽ di chuyển về phía trước, đáp xuống một khoảng đất trống bằng phẳng trước cửa núi của Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Ở đó đã có những tu sĩ mặc trang phục của đệ tử ngoại môn màu xanh nhạt sẵn sàng đón tiếp họ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt của tất cả các tu sĩ là một khối ngọc trắng tinh khiết trên bệ đá khổng lồ, hơi tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Đây là bước kiểm tra thiên phú linh căn trước khi nhập môn.

Tất cả các tu sĩ đều háo hức muốn thử.

Đây cũng là nguyên nhân có không ít tu sĩ mặc dù đã thua cuộc thi nhưng vẫn nuôi hy vọng tiến vào nội môn.

Suy cho cùng, chỉ cần bạn là đơn linh căn Thiên phẩm, ngay cả khi bạn thể hiện không tốt trong cuộc thi, vẫn sẽ có trưởng lão sẵn lòng thu nhận bạn.

Lúc này, Trần Đỉnh Nguyên gật đầu ra hiệu với các đệ tử ngoại môn trước đài kiểm tra, rồi nói với các tu sĩ mới đến lần này: “Kiểm tra thiên phú linh căn, xếp hàng từng người một.


Nghe thấy câu này, các tu sĩ lập tức đi xếp hàng, chỉ có một thiếu niên có chút trẻ con nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Không phải năm người đứng đầu có thể tự chọn sư phụ sao? Còn phải kiểm tra cái này sao?”
Trần Đỉnh Nguyên: …
Đột nhiên, bầu không khí ở hiện trường liền trở nên kỳ lạ.

Thẩm Thanh Đường khẽ nhíu mày, vừa định giải thích cho Mộ Phi, Trần Đỉnh Nguyên đã nói: “Năm người đứng đầu tất nhiên là tự chọn sư môn, nhưng cũng phải kiểm tra thiên phú linh căn, ngươi có vấn đề gì?”
Mộ Phi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “À, vậy thì không có việc gì.



Trần Đỉnh Nguyên không khỏi ho khan một tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dáng trẻ con ngây thơ của Mộ Phi, cũng không định tiếp tục so đo nữa, chỉ nói: “Nếu đã không còn vấn đề gì, vậy bắt đầu kiểm tra đi.


Nhưng ông ta không biết rằng, khi ông ta nói xong câu này, có một ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua đầu mọi người, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào trên người Mộ Phi.

Mộ Phi dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng trên đầu và xung quanh ngoại trừ bầu trời và núi rừng thì không có gì cả.

Kỳ lạ……
• •
Ngay sau đó, buổi kiểm tra bắt đầu.

Tần Di là người đầu tiên, hắn dẫn đầu đi về phía trước với sắc mặt bình tĩnh, yên lặng ấn tay vào ngọc thạch, tức khắc hồng quang rực sáng, những tia sáng đỏ rực bay lên ngút trời gần như chiếu sáng toàn bộ cổng chào bằng đá trước cổng núi của Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Trong đám tu sĩ ngay lập tức bùng nổ tiếng kinh hô cực kỳ hâm mộ, cách họ nhìn Tần Di cũng tức khắc thay đổi.

Lúc trước bọn họ ít nhiều cũng có chút xem thường Tần Di, cho rằng Tần Di là một tán tu, chắc là dùng thủ đoạn bất chính mới giành được chiến thắng.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy kết quả kiểm tra thiên phú linh căn, bọn họ lập tức bái phục hoàn toàn.

Hỏa linh căn Thiên phẩm!
Hỏa linh căn có tính ứng dụng rộng rãi, có thể được dùng để luyện đan, luyện pháp khí, cũng có tính công kích cao, bản thân đã là linh căn được ưa chuộng rồi, mà Tần Di không những là đơn Hỏa linh căn không thôi, mà còn là Hỏa linh căn Thiên phẩm!
Thật sự là thiên phú khiến người ta kinh ngạc đến không thể ghen tị mà!
Mà Trần Đỉnh Nguyên cũng không ngờ rằng Tần Di lại là Hỏa linh căn Thiên phẩm, ông ta sửng sốt một hồi, không phải là chưa từng thấy, chỉ là không hợp với lẽ thường —— ông ta cũng biết Tần Di là một tán tu, lại còn xuất thân từ một thành trấn nhỏ ở tầng dưới, xác suất này là một triệu người chỉ có một người chứ không phải nói quá?
Nhưng trừ một lần phát sáng đó ra, linh ngọc kiểm tra cũng không có phát ra bất kỳ ánh sáng tạp chất nào nữa, chứng minh Hỏa linh căn Thiên phẩm của Tần Di là hàng thật không thể thật hơn.

Trần Đỉnh Nguyên từ từ định thần lại, đang định công bố kết quả kiểm tra thì một ánh sáng vàng vội vội vàng vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt các tu sĩ.

Khi ánh sáng biến mất, một thanh niên ăn mặc sang trọng, khắp người đeo ngọc bội, dung mạo vô cùng anh tuấn xuất hiện.

Khi Trần Đỉnh Nguyên nhìn thấy chàng trai trẻ trong bộ y phục sang trọng này, trái tim ông ta chùng xuống: Ôi không, sao năm nay lại để vị này xuất hiện đầu tiên thế?
Chàng trai trẻ có một đôi mắt đào hoa long lanh quyến rũ, lúc này cười híp mắt đánh giá Tần Di một phen, sau đó nói: “Ái chà chà, tiểu tu sĩ thiên phú không tồi nha, ta tên Cung Phất Vũ, là trưởng lão của Phù Chú viện, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”
Đám tu sĩ còn đang không hiểu chuyện gì, vừa nghe thấy vị tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ, đoan trang cao quý này là trưởng lão của một viện, lập tức quăng ánh mắt cực kỳ hâm mộ về phía Tần Di.

Chỉ có Trần Đỉnh Nguyên trong lòng lặng lẽ đổ mồ hôi dùm Tần Di, thầm nghĩ Tần Di nhất định không được đồng ý với Cung Phất Vũ nha.

Nếu hắn thực sự đồng ý, thì đời này của hắn coi như bỏ.


Những đệ tử khác của Thanh Ngọc Kiếm Tông biết nội tình cũng lộ ra vẻ mặt bất minh, hiển nhiên là đang chờ xem kịch vui.

Mà Cung Phất Vũ vẫn đang cười tủm tỉm nhìn Tần Di, lúc này còn lấy ra một cây quạt nhẹ nhàng phẩy phẩy.

Mà những tiểu tu sĩ được chọn làm đệ tử phía dưới nhìn thấy kim quang từ trong quạt phát ra, lập tức trừng to hai mắt.

Pháp khí cực phẩm đó, vị này đúng thật là đại nhân vật rồi! Thật là xa xỉ!
Chẳng qua, ở trong đám ánh mắt hoặc là cực kỳ hâm mộ hoặc là cực kỳ ghen ghét, Tần Di lại bày ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu lên, xuyên qua lớp mặt nạ lẳng lặng nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Cung Phất Vũ một chút, sau đó cúi đầu chắp tay, nói: “Thật có lỗi, ý tốt này của tiền bối, thứ cho vãn bối không dám nhận.


Cung Phất Vũ nhướng mày, gõ gõ quạt: “Ngươi chê ta?”
Những lời này vừa nói ra, dưới đài lập tức có kẻ há hốc mồm, còn có kẻ vui sướng khi người gặp họa.

Đều cảm thấy lần này Tần Di đã đắc tội với vị tiền bối này rồi.

Chỉ có Tần Di cung kính cúi đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Vãn bối không dám chê tiền bối, chỉ là vãn bối không biết nhiều chữ, hơn nữa chữ viết lại còn khó xem, sợ rằng khi vào Phù Chú viện sẽ không học được gì.


Cung Phất Vũ: ?
Lập tức, Cung Phất Vũ nhìn Tần Di một cái kỳ dị: “Người nhà ngươi không dạy ngươi viết chữ sao?”
Tần Di nghiêm túc nói: “Vãn bối là tán tu, đều là tu luyện theo tiền bối trong đoàn lính đánh thuê, thật sự không biết được nhiều chữ, tiền bối nếu không tin, có thể hỏi những người cùng quê với vãn bối.


Cung Phất Vũ lẳng lặng nhìn Tần Di trong chốc lát, sau đó vẻ mặt thúi quắc nói: “Xúi quẩy, thôi bỏ đi, không cần ngươi nữa.


Tần Di mặt không đổi sắc: “Đa tạ tiền bối đã thông cảm cho nỗi khổ của vãn bối.


Cung Phất Vũ khịt mũi, xoay người lùi lại, mà vào lúc này, bốn quang ảnh có màu sắc khác nhau từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt các tu sĩ.

Đây là bốn đại biểu trưởng lão do bốn viện khác phái tới để chiêu mộ đệ tử lần này.

------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện