Chương 18
Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 18:
Cơn mưa lớn và tiếng sấm chói tai đã đánh thức Cố Dịch Đồng.
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện tia chớp, sấm sét nổi lên như muốn đột ngột mạnh mẽ chia đôi bầu trời đêm.
Cố Dịch Đồng lật người xuống giường, đi thẳng tới phòng ngủ chính, khi đi ngang qua phòng khách, cô phát hiện một bóng người nho nhỏ màu đen đang cuộn mình trên ghế sô pha, ngay lúc tia chớp lóe lên, cô thấy rõ ràng đó chính là Hạ Lộc Sanh.
Sợ sấm sét, đây là nỗi sợ duy nhất của Hạ Lộc Sanh mà Cố Dịch Đồng biết được khi ở chung suốt bốn năm trước kia.
Cố Dịch Đồng bật đèn trong phòng khách, sau đó bước tới, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lộc Sanh".
Hạ Lộc Sanh cả người run lên, sau khi nghe được lời của Cố Dịch Đồng thì ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
Cố Dịch Đồng mới vừa ngồi vào bên cạnh Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh liền nghiêng đầu dựa vào trên bả vai Cố Dịch Đồng, hai tay ôm lấy cánh tay cô.
Tìm được một vị trí thoải mái, Cố Dịch Đồng vươn tay ra ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, thành thục nắm vành tai em ấy, nhẹ nhàng nhào nặn: "Lộc Sanh ngoan, đừng sợ đừng sợ".
Trước năm 2010, cũng trong cơn giông bão như hôm nay, Hạ Lộc Sanh lần đầu tiên kéo tay áo của Cố Dịch Đồng để lộ ra sự yếu đuối của chính mình, "Có thể hay không.....!Có thể hay không xoa xoa lỗ tai của tôi?"
Đây là một thói quen mà dì Hạ để lại cho Hạ Lộc Sanh.
Dì Hạ hơi mê tín, khi mưa giông sấm sét, dì Hạ nói rằng đây chính là Lôi Công tới bắt mấy hồn ma yêu quái làm chuyện xấu, sau đó dì nhẹ nhàng véo vào dái tai của Hạ Lộc Sanh, một lần một lần lặp lại: "Bé Sanh ngoan, đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây, bé Sanh về nhà thôi".
Dì Hạ nói như vậy là vì sợ Lôi Công nhận nhầm người, lấy nhầm linh hồn của Lộc Sanh đem đi, làm như vậy là để cho bảy hồn sáu phách của Lộc Sanh ở lại trong thân thể em ấy.
Vào lúc ấy Hạ Lộc Sanh căn bản không sợ sét gì cả, dì Hạ mỗi lần véo vào lỗ tai nói vậy em ấy có chút không vui, thế nhưng không biết tại sao, sau khi dì Hạ rời đi, Lộc Sanh liền bắt đầu dị thường sợ tiếng sấm.
Lúc này Cố Dịch Đồng véo tai Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng an ủi.
Cơ thể run rẩy của Hạ Lộc Sanh dần dần ổn định, Cố Dịch Đồng hơi cúi đầu liếc mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ trên bả vai mình.
Này vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
Hạ Lộc Sanh mặt đầy nước mắt, âm thầm khóc.
"Lộc..
Lộc Sanh", Cố Dịch Đồng có chút hoảng rồi.
Hạ Lộc Sanh cuối cùng ức chế không được, nức nở khóc thành tiếng, vùi đầu vào vai Cố Dịch Đồng, bên ngoài ầm ầm sấm sét, giọng nói của Hạ Lộc Sanh mơ hồ không rõ, em ấy khóc: "Em...!em nhớ mẹ, em rất nhớ mẹ!".
Trái tim Cố Dịch Đồng bị bóp chặt bởi tiếng khóc của Hạ Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh đột nhiên suy sụp như đã bị đè nén từ lâu, cô khóc càng lúc càng gấp gáp, giọng nói càng lúc càng lớn, ban đầu như con thú nhỏ bị thương rên rỉ dần biến thành tiếng gào khóc.
"Em nhớ mẹ, em nhớ mẹ lắm..."
Hết lần này đến lần khác, Hạ Lộc Sanh gào khóc dường như chỉ nói một câu như vậy.
Cố Dịch Đồng hiểu được chỉ với ba chữ này thôi, trước sau cũng chỉ ba chữ này nhưng Hạ Lộc Sanh đã khóc đến khản cả cổ.
Em ấy không còn mẹ nữa, em ấy sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Cố Dịch Đồng không nói một lời chỉ ôm thật chặt Hạ Lộc Sanh, viền mắt ửng hồng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài sấm sét dần dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa dồn dập.
Tiếng khóc của Hạ Lộc Sanh bắt đầu nhỏ dần, cô ấy dựa vào vai Cố Dịch Đồng thút tha thút thít.
Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh mà cảm thấy đau nhói trong lòng, cô thương tâm đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má em ấy, "Ngoan, em có nhớ những gì tôi đã nói không?"
Hạ Lộc Sanh nức nở không lên tiếng.
Cố Dịch Đồng lẩm bẩm nói: "Em là sự tiếp nối của dì Hạ trên cõi đời này, Lộc Sanh, chỉ cần em mạnh khoẻ thì dì Hạ vẫn sẽ còn đó".
Ngừng chốc lát Cố Dịch Đồng lại nói: "Lộc Sanh, coi như vì dì Hạ, em phải thật khoẻ mạnh, được không?"
Hạ Lộc Sanh im lặng gật đầu, đáp lại những lời của Cố Dịch Đồng.
Sau khi xoa dịu cảm xúc của Hạ Lộc Sanh, đã là quá nửa đêm, Cố Dịch Đồng nhìn người đang ngủ say, thở dài một hơi, từ trong hộp lấy ra một cái túi giữ ấm, đổ đầy nước ấm vào.
Thử một chút nhiệt độ, sau đó Cố Dịch Đồng ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng chườm túi nước ấm lên mắt Hạ Lộc Sanh.
Trong giấc mộng Hạ Lộc Sanh mơ hồ nhíu nhíu mày, giật giật thân thể, có dấu hiệu tỉnh lại, Cố Dịch Đồng một tay cầm túi nước ấm, tay kia nhẹ vỗ về em ấy: "Ngoan, ngủ đi em, ngủ đi, tôi ở đây".
"Ngủ đi, ngủ đi, tôi ở đây."
Hạ Lộc Sanh nhíu mày dần dần thả lỏng ra, hơi thở cũng dần dần yên ổn lại.
Cố Dịch Đồng sau khi xoa mắt cho Hạ Lộc Sanh xong, liền đi ra ban công, mở cửa sổ, ngây người nhìn chằm chằm vào thành phố bị mưa lớn rửa trôi.
Sau một trận mưa, nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh cuốn theo hơi nước trong không khí vào ban công, Cố Dịch Đồng một đêm không ngủ, ở trên ban công đứng cho tới rạng sáng, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, cô bị cảm...!
Cố Dịch Đồng đeo khẩu trang, đưa Hạ Lộc Sanh tới chỗ Triệu Nhã Tô.
Triệu Nhã Tô nhìn dáng vẻ Cố Dịch Đồng, lo lắng nói: "Dịch Đồng bị cảm sao? Đêm qua trời mưa nên cảm à?"
Cố Dịch Đồng mang theo giọng mũi nói: "Không có chuyện gì ạ, hai ngày nữa là tốt rồi".
Triệu Nhã Tô do dự một lúc, nhìn Hạ Lộc Sanh bên cạnh một chút, sau đó đối với Cố Dịch Đồng nói: "Dịch đồng, em có rảnh không? Tôi có một số việc cần thảo luận với em".
Ngoại trừ chuyện tình có quan hệ với Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng không nghĩ tới Triệu Nhã Tô còn có thể cùng với cô nói chuyện gì, liền không chút do dự gật đầu: "Dạ có".
Hai người đến hành lang, đối mặt với nhau.
Triệu Nhã Tô sắp xếp lại ngôn ngữ, mở miệng: "Là như vậy, một tuần sau ở thành phố S sẽ có một cuộc thi cello nhỏ dành cho thanh thiếu niên, cô nghĩ là để Lộc Sanh tham gia thử xem".
"Thi đấu?"
Triệu Nhã Tô gật đầu: "Giới hạn độ tuổi tham gia cuộc thi là bảy đến mười sáu tuổi.
Lộc Sanh vừa vặn mười sáu, kỳ thực dựa theo trình độ của Lộc Sanh tham gia loại thi đấu này có chút nhân tài không có đất dụng võ nhưng dù sao trước kia Lộc Sanh chưa từng tham gia thi đấu, mục đích lần tham gia này không phải nằm ở thứ hạng mà là cho em ấy làm quen một chút cảm giác và quy trình thi đấu mà thôi".
Sau khi nói xong, Triệu Nhã Tô vẫn do dự, còn có chút muốn nói lại thôi.
Cố Dịch Đồng nhìn ra Triệu Nhã Tô chưa nói hết lời liền nói: "Cô Triệu, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, tất cả đều là vì muốn tốt cho Lộc Sanh".
Sau khi nghe lời này, Triệu Nhã Tô ngẩn ra, chỉ chốc lát sau nhu hòa nở nụ cười: "Vậy cô sẽ nói thẳng, sau khi kết thúc thi đấu, thành phố S còn có một buổi hòa nhạc cello.
Nếu Lộc Sanh có thể tham gia thì sẽ rất hữu ích với em ấy".
Cố Dịch Đồng hơi nhướng mắt, nhìn Triệu Nhã Tô hỏi: "Có phải là chi phí hơi đắt hay không ạ?"
Triệu Nhã Tô không nghĩ tới Cố Dịch Đồng đầu óc chuyển nhanh như vậy.
Triệu Nhã Tô gật đầu cho biết: "Vé khứ hồi đến thành phố S có giá hơn hai nghìn.
Cuộc thi phải trải qua các vòng sơ loại và chung kết, mất khoảng một tuần, sau đó ở lại hai ngày để chờ buổi biểu diễn.
Biểu diễn không phải là cá nhân trình diễn mà là rất nhiều người chơi Cello ưu tú đều biểu diễn ở đó, tổng cộng ba ngày, vé vào cửa khoảng một nghìn.
Nửa tháng tiền ăn ở, cũng như phí đăng ký tham gia cuộc thi, các khoản tiền nhỏ lặt vặt chưa tính đến....ít nhất tổng cộng cũng tốn năm, sáu nghìn".
Cố Dịch Đồng mặt mày buông lỏng.
Năm, sáu nghìn không coi là nhiều, so với dự tính của cô thì ít hơn nhiều, đang muốn đáp lại chợt nghe Triệu Nhã Tô chuyển đề tài.
"Nhưng tiền không phải là vấn đề chính.
Cô thích Lộc Sanh, nếu như có thể bồi dưỡng Lộc Sanh, số tiền kia cô cho em ấy cũng không vấn đề gì nhưng mấu chốt là.....!Lộc Sanh cần em bầu bạn, em có thời gian nửa tháng dành cho Lộc Sanh hay không?"
Câu nói sau cùng, Triệu Nhã Tô nhẹ nhàng nói..
Bình luận truyện