Xuyên Thành Chị Gái Ác Độc Của Vai Ác

Chương 3





"Mẹ nó, chuyện gì cũng đổ lên đầu tao, nó cho rằng nó là ai? Còn không phải con chó vẫy đuôi đi theo sau Cù Vũ Nguyệt sao? Tao khinh! Vị hôn phu của người ta là Tiêu đại thiếu gia, người ta mới chướng mắt một con chó xấu như nó.

Chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày......" Mạnh Minh cắm đôi tay ở túi quần, cúi đầu đi trên đường, hắn còn tức giận bất bình mà mắng.
"Người phía trước đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu".

Một thanh âm lười biếng gọi hắn lại.

Mạnh Minh vốn dĩ tâm tình đang khó chịu lại còn bị người như vậy kêu, càng nổi trận lôi đình.

Hắn hầm hầm quay đầu, trong miệng thốt ra những lời tàn nhẫn: "Ai dám kêu lão tử hỏi chuyện Ai? Da ngứa nên muốn bị đánh đúng không? Ra đây, lão tử cho mày cơ hội này."
Vừa mới dứt lời, Du Nguyệt từ cột điện chậm rì rì mà đi ra, đôi mắt lá liễu mang theo ba phần kiêu ngạo ngạo, nhàn nhạt mà liếc hắn một cái.

Mạnh Minh tức khắc liền thành thật, rụt cổ, trên mặt lộ ra lấy lòng cười: " Chị Cù, thật là trùng hợp."
"Khí thế không tồi, không phải nói muốn đánh tôi sao?" Du Nguyệt cố ý nhếch môi.

Mạnh Minh cúi đầu, ngón tay sờ sờ cái mũi mà cười: " Chị Cù, không thể nào, em vừa rồi chính là muốn đùa vui với chị thôi."
Môi nhợt nhạt khẽ gợi lên, loại người như Mạnh Minh này thường bắt nạt kẻ yếu, so với Trâu Thắng đứng đầu càng dễ dàng đối phó, tìm hắn hỏi chuyện lại thích hợp hơn.

"Hỏi cậu một chuyện, ngày hôm qua các cậu đi rồi thì làm cái gì?"
Mạnh Minh giả ngu giả ngơ: "Không có làm cái gì, liền đi dạo khắp nơi."
Du Nguyệt mặt căng thẳng, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Mạnh Minh, cậu tốt nhất là nói thật."
Mạnh Minh túm tóc trên đầu, còn giảo biện: "Chị Cù, thật sự không có làm cái gì."
"Thật tốt." Du Nguyệt cười lạnh, "Cù Khê Xuyên không thể đụng vào, về sau, bọn các cậu sẽ thật nhàm chán đi? "
Trên mặt Mạnh Minh hiện ra vui mừng, hắn đã nói tại sao tính cách quái đản của Cù đại tiểu thư như thế nào sẽ đột nhiên đổi tính? Ngày hôm qua chỉ là ở trước mặt tạp chủng kia làm bộ thôi.


"Đúng đúng." Mạnh Minh liên tục gật đầu phụ họa nói, "Thiếu Cù Khê Xuyên,thú vui đi học không còn sót lại."
" Không bằng cậu thế chỗ vị trí của Cù Khê Xuyên đi, Trâu Thắng bọn họ hẳn là rất vui lòng mỗi ngày tìm cậu chơi."
Mạnh Minh vừa nghe liền sợ tới mức chân thẳng nhũn ra, lời nói ra đều mang theo âm hơi hơi rung: "Chị Cù.....Chị đây là nói giỡn sao?" Nếu là chính bản thân mình biến thành trò vui, cuộc đời của hắn liền bị hủy.

Mạnh Minh nghĩ đến mặt Cù Khê Xuyên trắng bệch giống ma quỷ......!Không, hắn tuyệt đối không thể biến thành như vậy.

"Chuyện này quyết định ở cậu, còn xem cậu có nói thật không." Ánh mắt cao ngạo của Du Nguyệt nhìn về hắn, lạnh lẽo ủ rũ, "Còn không đem đồ vật cất giấu trong túi lấy ra đây sao?"
" Em lấy! Em lấy!" Mạnh Minh khuất phục từ trong túi lấy đồ vật, mở ra, nằm ở lòng bàn tay đều là pháo đỏ.

Du Nguyệt cầm lấy một cái, giơ lên, đối với đồ vật này lại nhìn xuống: "Pháo đốt? Dùng làm gì?"
"Dọa mèo hoang." Mạnh Minh ánh mắt né tránh, căng da đầu tiếp tục nói tiếp, "Mấy ngày hôm trước chúng em phát hiện Cù Khê Xuyên hay đi dưới cầu Tây Hà chăm sóc mèo hoang.

Ngày hôm qua, chị cảnh cáo chúng em không thể động Cù Khê Xuyên, anh Thắng tức giận không nhị được, liền......!Liền đem phát tác ra ở trên đám mèo......" Chú ý tới ánh mắt Du Nguyệt càng ngày càng lợi hại, Mạnh Minh không dám nói thêm gì nữa, dừng lại.

Đám hỗn đản này, đến một con mèo cũng không buông tha.

Khó trách ngày hôm qua Cù Khê Xuyên sẽ tức giận đến như vậy.

"Sau đó thế nào?" Du Nguyệt chịu đựng tức giận tiếp tục hỏi đến.

"Chúng ta không chú ý làm con mèo chạy thoát, cảm thấy nhàm chán liền trở lại."
Du Nguyệt đem pháo đốt ném về trên tay hắn, xoa xoa tay: "Còn có?"
"Còn có chính là, Cù Khê Xuyên hôm nay không biết đã phát điên cái gì, cư nhiên chủ động đi tìm anh Thắng, còn cùng hắn đánh một trận, dường như không muốn sống nữa.Hắn đánh anh Thắng sứt đầu mẻ trán, anh Thắng tức giận, đem em ra mắng, bắt em đi mang con mèo ngày hôm qua tới, anh Thắng muốn lột da nó ném lên trên mặt Cù Khê Xuyên."
Du Nguyệt khịt mũi mà hừ một tiếng: "Mạnh Minh, xem ra cậu góp không ít sức vào đó."
Mạnh Minh xin tha: "Chị Cù, em biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm nữa."
"Được." Loại này chuyện ma quỷ như này Du Nguyệt nửa điểm cũng không tin, "Đem pháo đốt ném vào thùng rác.

Sau đó mang tôi đi đến nơi mà ngày hôm qua các người bắt được con mèo hoang."
"Dạ, được được."
*******
Nước suối Tây Hà không còn trong, nơi này không có ai tới, trở nên hoang vắng, biến thành một cái đống rác.

Dưới cầu là nơi tụ tập của ruồi bọ và chuột, Du Nguyệt ở chỗ này thấy được hai con mèo đã chết,ánh mắt cô ngưng lại: "Đây cũng là các người làm?"
Mạnh Minh lập tức giải thích, nói: "Không không không, này không phải chúng em làm.

Có mèo cái của ai đó sinh ra nhiều quá nuôi không nổi, hoặc là loại mèo nào không tốt, bán không được, đều bị vứt bỏ ở nơi này, chúng nó sẽ không vồ mồi, chết một hai con là bình thường, đều là rẻ rúng......"
Du Nguyệt lạnh lùng liếc hắn rồi quát: "Câm miệng."
Mạnh Minh dừng lại không nói.

"Con mèo kia trông như nào?"
Mạnh Minh so sánh đôi bàn tay mình với hình dạng cái chèn: "Một con mèo con, đại khái lớn cỡ này, màu đen, cái đuôi có chút trắng.

Đúng rồi, lỗ tai giống như còn thiếu một khối, khá dễ dàng nhận ra."
Du Nguyệt gật gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu có thể trở về."
Mạnh Minh thử hỏi: "Chị Cù, không cần em tìm giúp sao? Nó rất nhỏ, chạy không xa nỗi."
"Không cần, nếu bị cậu tìm được, mèo con chỉ biết giãy giụa hơn."
"Vậy em đi đây." Mạnh Minh chậm rãi xoay người, âm thầm may mắn phiền toái của bản thân đã kết thúc, liền nghe thấy Du Nguyệt mở miệng nói: "Mạnh Minh, nói cho những người đó, Cù Khê Xuyên không chỉ có thế lực Cù gia che chở, còn có tôi che chở, nhớ cho chặt chẽ chuyện này."
"Dạ." Mạnh Minh ngượng ngùng đáp xong, cất bước rời đi.

Du Nguyệt bắt đầu tìm kiếm.


Cỏ dưới cầu rất cao, cũng rất nhiều, Du Nguyệt tìm non nửa ngày trời, bị muỗi cắn vài cái.

"Mèo con ra đây nhanh lên đi, lại không ra, chị phải bị muỗi hút thành thịt khô." Du Nguyệt nói, đột nhiên chú ý tới đám cỏ phía trước có động tĩnh, cô lén lút đi qua, đẩy bụi cỏ ra, phát hiện con mèo đen.

Nó được che đậy ở dưới hai tấm ván gỗ cũ, cuộn thành một cục tròn trong bộ đồng phục học sinh màu trắng, miệng vết thương trên đã bị xử lý đơn giản qua.

Xem ra là Cù Khê Xuyên làm, chỉ là ẩn nấp còn chưa được, nếu người nào có tâm muốn tìm nó là có thể tìm được.

Chú ý thấy người xa lạ tới gần, đôi mắt xanh phỉ thúy của mèo đen trợn tròn, đề phòng nhìn cô.

Trong nháy mắt, ánh mắt của nó làm Du Nguyệt nghĩ tới Cù Khê Xuyên.

Du Nguyệt không dám quá nôn nóng, đem cặp sách đồ vật đều đổ ra, lấy ra lương thực mua cho mèo vừa rồi mua dọc đường, mở ra, vớt ra một nắm nhỏ, đặt xuống bên cạnh nó theo một hàng có chút ngay ngắn, cuối cùng ngừng lại ở dưới cặp cô.

Chiến lược này còn tính là hữu dụng, mèo đen do dự mà đi tới một chút rồi ăn luôn, chân ngắn nhỏ đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng chui vào cặp sách Du Nguyệt.

Du Nguyệt nhẹ nhàng đóng cặp, mèo liền ở trong túi.

Du Nguyệt không kéo khóa kéo, sợ mèo không thở được.

Lấy đồng phục của Cù Khê Xuyên ra, run run, đem thư đặt ở mặt trên, thắt lại liền trở thành một cái bọc nhỏ, ôm bọc nhỏ cùng cặp sách về nhà.

Nhà Cù.

Du Nguyệt cầm một cây chổi lông gà trong phòng chơi với mèo mèo, Dì Đồng đi vào thấy tình huống này ngốc tại chỗ.

Du Nguyệt buồn cười nói: "Làm sao vậy ạ? Dì Đồng, dì làm gì hoảng hốt vậy? "
Dì Đồng lấy lại bình tĩnh: "Thật xin lỗi tiểu thư, tiểu thiếu gia tối hôm qua cùng dì nhắc tới chuyện con mèo này, dì không dám đáp ứng, không nghĩ tới cậu ấy đã trộm mang vào đây được,dì sẽ ôm đi đây."
Du Nguyệt rút một cây lông gà ném đến phía dưới bàn, mèo đen nhào qua bắt lấy, giống như bảo bối mà cất vào trong lòng ngực, ngốc ngoan ngốc ngoan, hoàn toàn không thấy sự đề phòng vừa rồi, rất buồn cười.

Dì Đồng đang muốn nằm sấp xuống bắt mèo đen, đã bị Du Nguyệt ngăn lại: "Dì Đồng, dì từ từ trước, chuyện nuôi mèo này, Cù Khê Xuyên......!Em ấy là muốn dưỡng con mèo đen này sao?"
"Không phải, tiểu thiếu gia chỉ nói có một con mèo đen bị thương, yêu cầu gửi nuôi trong phòng mấy ngày, vết thương tốt liền đưa trở về, tuyệt đối sẽ không ở lại lâu nên kêu tôi hỗ trợ giấu mấy ngày.

Tiểu thư, tiểu thiếu gia khả năng quá thích con mèo này nên mới mang theo trở về."
"Con biết rồi." Du Nguyệt gật đầu, nhu hòa mà nói: "Mèo đen trước đặt ở chỗ này của con, chờ hắn trở về, con sẽ cùng em ấy nói chuyện,được không ạ?"
"Này......" Dì Đồng nhìn con mèo rồi lại nhìn Du Nguyệt, nhất thời không thể ra chủ ý.

Du Nguyệt đoán được bà đang lo lắng cái gì mà bổ sung: "Yên tâm đi dì Đồng, con sẽ không làm nó bị thương." Hiện tại lòng tin vào Cù Vũ Nguyệt còn chưa có phá sản, đại tiểu thư thân phận rất ít làm ra chuyện vi phạm lời hứa cho nên miễn cưỡng vẫn có thể tin tưởng.

"Được,tiểu thư, dì đi chuẩn bị cơm chiều trước."
"Dạ."
Du Nguyệt vẫn luôn cùng mèo đợi đến thời gian ăn tối, khi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, cửa phòng bị người gõ mạnh.

Tới.

Cô khom lưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ tai mèo: " Bé dễ thương, nghe tiếng đập cửa, em ấy thực quý trọng em nha."
"Meow ~"
"Ngoan ngoãn đợi, chị muốn đi đàm phán cùng chủ nhân của em." Có lẽ đây có thể trở thành cơ hội làm cậu dỡ phòng bị xuống với cô.


Du Nguyệt mở cửa, Cù Khê Xuyên đứng ngoài cửa, trên mặt và dưới mí mắt của cậu đều có vết thương, còn không có kịp xử lý, môi mỏng không có chút máu, bị ép chặt thành một đường,đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn về phía cô, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, giống một ngụm thâm đàn (?), lôi kéo người ta chìm xuống.

Giống như lệ quỷ chạy ra từ địa ngục.

"Trả mèo cho tôi." Âm thanh của cậu thật lãnh lẽo lại bình tĩnh, không có một chút độ ấm, mang theo dao nhỏ sắc bén, tựa hồ áp chế cái gì.

Là tức giận, cậu hiện tại thật sự rất tức giận.

Du Nguyệt lại không sợ chết mà kích thích cậu: "Mèo đen là chị ôm về, theo đạo lý nó không thuộc về em."
Đôi mắt em co rụt lại, nắm tay cầm thật chặt, móng tay cắm vào thịt, lại không cảm giác được đau đớn.

Vì cái gì? Vì cái gì cô có thể không kiêng nể gì như vậy? Cướp đi đồ vật của cậu như một lẽ đương nhiên, vì cái gì một chút an ủi đều không để lại cho cậu?
"Cho tôi, tôi lập tức mang nó đi."
Du Nguyệt nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào lúm đồng tiền gương mặt, một chút một chút, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà chị không có ý cho nó đi."
Ánh mắt Cù Khê Xuyên xẹt qua một tia khủng hoảng: "Chị muốn làm gì với nó?"
Kích thích đến không sai lắm, lại đâm xuống, sau chừng nên nổ mạnh.

Du Nguyệt kịp thời mở miệng nói: "Nếu cậu đáp ứng một điều kiện của tôi, tôi liền đem nó đưa cậu, chờ cha đi công tác trở lại, tôi sẽ thuyết phục ông ấy nuôi còn mèo đen này."
Môi Cù Khê Xuyên kéo dài một vòng cung giễu cợt: "Muốn cho tôi đi tìm chết? Vẫn là muốn cho tôi lăn ra khỏi cái nhà này?"
"Đều không phải."
Cù Khê Xuyên nhất thời ngây ngẩn cả người, có chút không ngờ: " Là sao?"
Du Nguyệt lấy tay để lên môi, trịnh trọng mà nói chuyện là: "Cho tôi hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ vủa một người chị tốt." Nói thẳng ra, ngu ngốc gần như là đùa cột.

Cù Khê Xuyên chân mày nhíu vào nhau: "Chị chơi tôi?"
"Không phải, tôi thật sự nghiêm túc nói ra yêu cầu của mình với cậu."
Cậu lạnh lùng nói: "Nói vậy, chị hiểu tốt tức là khác người bình thường?"
"Chị nói ra yêu cầu này sẽ không xúc phạm tới em, chỉ là muốn khi chị tốt với cậu thì đừng dùng ác ý mà phỏng đoán chị, đơn thuần mà đem nó coi như tâm ý tốt.

Đương nhiên, nếu cậu có thể chỉ ra chị đối tốt với cậu mà có cái gì thật ra làm tổn thương cậu, cậu cũng có thể cự tuyệt chị, thế nào? Thật có lời rồi."
Du Nguyệt lười nhác mà dựa vào trên cửa làm Cù Khê Xuyên nhìn đến con mèo của cậu lăn ở trên thảm.

Cám dỗ và bức bối.

Cô làm tư thế thỉnh cầu: "Đáp ứng chị, cậu liền có thể ôm nó đi, nó cũng có thể ở lại."
Cậu sẽ không để con mèo ở trong tay cô nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.

Cù Khê Xuyên rũ mắt xuống, lông mi ở trên đầu mí mắt, trong mắt chứa một mảnh ám ảnh nồng đậm, đáp một tiếng "Tốt."
Hừ, Du Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, gian khổ bước đi,kế hoạch tác chiến bước đầu tiên, thành công.


Tác giả có lời muốn nói: Em trai càng lớn sẽ càng đáng yêu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện