Chương 6
Hành động khác thường của Du Nguyệt vào buổi sáng,mang đến cho Cù Khê Xuyên không ít "nhiệt độ", bình thường trong ban, những người đó không thích phản ứng của cậu, người không quen thuộc đều sôi nổi bước tới nói vài lời khách sáo.
"Khê Xuyên, chị cậu thường mang bữa sáng đến cho cậu sao? Thật ôn nhu nha ~ tôi cũng tưởng tượng có một chị gái ôn nhu vậy."
Ôn nhu? Cậu gặp qua bộ dạng thật của cô sẽ không nói như vậy, trong lòng bị thương cậu làm sao hiểu?
"Quan hệ chị em các cậu thật tốt đi."
Tốt, cô đều tranh thủ thời khắc chơi chết cậu, cậu cũng đều thời thời khắc khắc có ý nghĩ chơi chết cô.
"Khê Xuyên,chị cậu thật xinh đẹp, không hổ là hoa khôi của trường ta, thật muốn làm quen cậu ấy nha."
Xinh đẹp, hơ.....!Cái này giống như không tìm thấy điểm có thể phản bác, chẳng qua, cũng chỉ có xinh đẹp mà thôi.
Cù Khê Xuyên rũ mí mắt xuống,náo nhiệt gì đó trong tai cậu như tiếng ruồi bọ bay, bay đến mức cậu nhíu mày, thật phiền, mặc kệ là Cù Vũ Nguyệt, vẫn là nguời thật sự có quan hệ cùng Cù Vũ Nguyệt, đều thật phiền.
"Muốn đi học, đi mau đi mau."
"Khê Xuyên, tan học lại tiếp tục nói nha."
"Đúng vậy đúng vậy."
Đám người một tổ ong mà tới, như một cơn gió mà đi, giống chưa bao giờ xuất hiện qua.
Loại tình huống này vẫn luôn liên tục đến lúc tan học, trong phòng học người lục tục đi hết, chỉ còn cậu cùng một cái nam sinh.
Khi nam sinh phải đi, khuôn mặt trầm, đem vai bao dây lưng chỉnh lại, khi đi qua bên người Cù Khê Xuyên, cặp sách làm bộ trong lúc lơ đãng vunglên, mang theo ấm nước hướng lên người Cù Khê Xuyên.
Ấm nước nện ở trên vai cậu, không đổ nước, loảng xoảng mà nện ở trên mặt đất, inox ma sát mặt đất phát ra tiếng chói vang......!
Nháy mắt, toàn bộ thế giớiyên tĩnh đến mức như chỉ còn cái âm thanh sắc nhọn này, giống số mệnh không thể chạy thoát.
Cù Khê Xuyên khóe môi hơi cong, vẫn là loại trò này, nước ấm không tưới đến trên người cậu, thật thất vọng đi.
"Nhặt lên." Cù Khê Xuyên bình tĩnh mà nói.
Nam sinh sắp bước ra phòng học chân dừng lại, xoay người, mang theo ác ý dơ bẩn mà nói: "A, Cù Khê Xuyên, mày mẹ nó cho rằng chính mình là ai? Thật sự coi Cù Vũ nguyệt là thiệt tình đối tốt với mày sao? Đừng nói giỡn, mày so với chó dưới mương còn ghê tởm hơn, người ta sẽ chơi với mày sao? Người ta chịu sao?"
"Nhặt lên." Cù Khê Xuyên chỉ là đơn giản lặp lại lời nói, một đôi mắt bình tĩnh như nước.
Nam sinh sắc mặt cứng lại, ngay sau đó thái độ cuồng vọng che dấu nổi lên: "Không tin sao? Tiêu thiếu gia về nước, Tiêu gia buổi tối có yến hội, thế nào, mày không biết đi? Cù Vũ Nguyệt căn bản không nói cho mày đi, ai chịu thừa nhận mày tồn tại? Tự cho là đúng, tiếp tục làm chó đi."
"Mày đang nói chính mày sao?" Thanh âm cậu so với gió thổi qua Siberia còn lạnh hơn.
"Mày nói......!Nói cái gì cơ?"
Cù Khê Xuyên dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, giống như đêm trắng quỷ mị: "Lúc tao không có tới, món đồ chơi cảu bọn họ liền là mày đi.
Sợ tao xoay người,mày lại phải trải qua quá trình đó? Không đúng, là so trước kia thảm hại hơn, rốt cuộc, những cái động tác nhỏ sau lưng của mày, bọn họ đem tính lên đầu tao."
Tình người, không phải khiêu chiến so với cậu làm cậu mãnh mẽ hơn mà là giẫm đạp so với cậu càng nhục người, ti tiện đến cực điểm.
"Mày......!Mày mày....nói lung tung cái gì đó?" Môi nam sinh phát run.
"Tao biết rất nhiều chuyện, rất nhiều......!mày, còn có bọn họ." Cù Khê Xuyên nhìn hắn giống đang xem một vật chết, khô khan mà lạnh nhạt, "Thủ đoạn tra tấn người có rất nhiều, nắm tay là tốt nhất nhưng cũng là thứ vô dụng nhất."
Những gì nợ nần mà bọn mày gây lên người tao, ngần này không đủ, càng nhiều, còn cần càng nhiều, tao sẽ đào lên càng nhiều dơ bẩn bí mật của bọn mày.
Khóe môi Cù Khê Xuyên cười càng lớn, giống dã thú đem hắn cắn nuốt hầu như không còn, nam sinh phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
Hắn bản năng đi trở về rồi lại đi hai bước, muốn đi nhặt lên cái ly nước inox kia, về sau phản ứng lại, lại vội không ngừng mà đào tẩu.
Cù Khê Xuyên thu hồi ánh mắt, khom lưng, nhặt lên ly nước của chính mình, biểu tình bình tĩnh đến mức phảng phất cái gì đều không có phát sinh qua, cậu chậm rãi thu thập cặp sách, rời đi.
Khi muốn xuống lầu, ở cửa thang lầu,cậu vừa lúc gặp phải Cù Vũ Nguyệt, trong ánh mắt có tia hoảng loạn, lại nghĩ tới lời nam sinh mới nói.
Tiêu gia buổi tối có yến hội, mày không biết đúng không?
Thật đúng là coi Cù Vũ nguyệt là thiệt tình đối tốt với mày sao?
Tự cho là đúng, ngoan ngoãn làm chó đi.....!
Ngoan ngoãn làm chó đi......!
Cù Khê Xuyên tự giễu cười, vẫn là sẽ để ý sao? Tâm mình thật yếu ớt vô dụng.
Du Nguyệt thấy cậu, ngừng lại, tay cầm nắm vịn, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười với cậu: "Khê Xuyên, thật may, chị còn đang muốn đi tìm cậu."
Miệng lưỡi này......!Cô lại muốn làm gì?
Sao lại không nói lời nào, Du Nguyệt nhíu mày: "Phản ứng lại được chưa? Hũ nút này."
"Có chuyện gì sao?"
"Mang cậu đi cắt tóc." Du Nguyệt kế hoạch thật tốt, Cù Khê Xuyên đầu tóc có chút dài quá, vừa lúc chính mình muốn đi làm tạo hình, hơn nữa lại là miễn phí.
Cù Vũ Nguyệt là người hưởng thụ, tuyển nhà tạo mẫu tóc thì chắc chắn có phẩm vị nhất định,cũng không tồi, không bằng mang Cù Khê Xuyên cùng đi, quay đầu lại đem cậu đưa về nhà là được.
Xem bộ dáng như không có việc gì của cô, Cù Khê Xuyên đột nhiên bực bội lên, nói một câu:
"Chị còn có thời gian sao?"
"Ừ? Có ý gì?"
Còn giả ngu giả ngơ sao?
"Không cần vội vàng chọn lựa lễ vật lấy lòng Tiêu Minh Duệ về nước sao?"
Tiêu Minh Duệ? Tiêu minh......!Mẹ nó! Nam chính quyển sách, vị hôn phu trên danh nghĩa của Cù Vũ Nguyệt, cốt truyện đã bắt đầu đến nước này sao? Cô còn tưởng rằng chỉ là bữa tiệc bình thường tụ họp lại thôi.
Phiền toái, cô nhớ rõ trong sách miêu tả nữ chính cùng bạn học của cô ấy cùng nhau ở trong yến hội làm phục vụ, nam nữ chính chạm vào liền ở bên nhau, nữ phụ số một số hai như cô có phần chen vào sao?
Du Nguyệt ngó Cù Khê Xuyên một chút, cậu sẽ không ngờ vực gì đi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Cù Khê Xuyên mở miệng nói: "Vẫn là chị thích bộ dạng tôi bực tức? Muốn nhìn bộ dạng tôi ghen ghét chị, muốn nhìn tôi bộ dạng cầu xin chị......!Chị trước tiên phải nói yêu cầu của mình, tôi mới có thể biểu hiện tốt."
Nói xong lời này cậu liền hối hận, chính mình khi nào trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy.
Du Nguyệt hỏi lại một câu: "Cậu thật sự muốn đi?"
"......"
Nhìn dáng vẻ này là thật sự muốn đi.
"Kỳ thật mang cậu đi cũng không phải không thể, chỉ là......" Du Nguyệt bực bội mà cắn môi.
"Cái gì?" Cù Khê Xuyên nhìn thẳng cô, trong mắt có dục vọng không giấu được, nếu Cù Vũ Nguyệt thật sự chịu mang mình đi, ít nhất có thể chứng minh với người khác, cậu ở Cù gia không phải một người trong suốt.
Du Nguyệt lại rất buồn rầu, yến hội bình thường mang Cù Khê Xuyên đi chơi cũng không có gì, chỉ là cái này bất đồng.
Đầu tiên, nam nữ chính gặp nhau ở yến hội, tất nhiên là điểm phiền toái tập trung rất cao đó; thứ hai, trên người cô không có bao nhiêu tiền, căn bản gánh nặng không được lễ phục của Cù Khê Xuyên, nếu là làm cậu mang bộ dạng hiện tại này = đi, không chừng lại cho rằng chính mình cố ý tìm phiền toái cho cậu, làm cậu xấu mặt.
Em trai à, tin tưởng chị, chị cũng muốn vì cậu làm một tổng tài bá đạo, chính là tình huống không cho phép, không có tiền! Không có tiền! Chị có thể là bạch phú mỹ giả, khóc lớn.
(つω。)
Du Nguyệt hung hăng nói: "Cậu có trang phục chưa?" Nếu không có, thật sự xin lỗi.
(っ˘̩╭╮˘̩)っ
"Ha?!" Cù Khê Xuyên trào phúng nói, "Không cần tiền của chị, tôi có tiền, chính tôi sẽ mua."
Khi Cù lão thái thái mới gặp Cù Khê Xuyên, vừa ra tay liền cho một bao mười lăm vạn (~ 543.491.770,95) coi như bao lì xì.
Bà cho rằng Cù Khê Xuyên về sau cũng sẽ giống Cù Vũ Nguyệt, có thân phận tôn quý, có rất nhiều tiền tiêu vặt......!Cho nên an tâm thoải mái đi.
Nhưng trên thực tế, không có, cái gì đều không có.
Cù Khê Xuyên vẫn luôn đem tiền lưu trữ, không dám dùng lung tung, ngay cả bữa sáng cũng không mua, tính toán tỉ mỉ, vì ngày sau chuẩn bị.
Đỡ trán, đột nhiên phát hiện chính mình chơi một hồi bá đạo tổng tài, lại là...!
Du Nguyệt xấu hổ mà khụ hai tiếng nói: "Nếu đã nói như vậy......!Vậy được rồi."
Cổng trường.
Tài xế lão Lý đôi mắt trừng ra, không phải nói Cù gia này hai chị em cảm tình không tốt sao? Quan hệ kém tới cực điểm.
Vì thế, hắn còn chuyên môn hỏi những người khác lấy kinh nghiệm, được kiến nghị đều là: Nếu muốn làm công tác này làm lâu dài cũng đừng quản chuyện của Cù Khê Xuyên.
Hiện tại xem ra, tình cảm không phải khá tốt sao? Đồn đãi thật là hại người.
Mở cửa xe, cùng Cù Khê Xuyên cùng nhau ngồi trên xe, Du Nguyệt mở miệng nói: "Lý thúc, chúng ta đi trước tiệm cắt tóc đi."
"Vâng, tiểu thư." Lão Lý sang sảng mà đáp, hắn vốn dĩ chính là tính tình thẳng thắn, một hai tháng nay tiểu thư lạnh lùng không nói lời nào, đều mau đem hắn làm nghẹn hỏng rồi, trong lòng còn cân nhắc công tác này sợ là làm không dài.
"Thiếu gia, còn không có ngồi quá lão Lý tôi lái xe đi? Hắc hắc." Lão Lý cách kính chiếu hậu đáp lời nói, "Không phải tôi khoe khoang, lão Lý tôi lái xe có kỹ thuật nhanh mà ổn, phạm vi trăm dặm trở về, không ai có thể so sánh được với tốc độ xe của tôi."
Cù Khê Xuyên chỉ là nhìn lên, một câu cũng không đáp, lạnh lùng giống một pho tượng.
Hai chị em này lần đầu gặp người đều là bộ dạng này sao? Một cái khuôn mẫu ấn ra tới chặt chẽ, lão Lý tỏ vệ thật sự buồn bực.
(╯_╰)
Du Nguyệt không hài lòng, nhíu hạ mày: "Khê Xuyên, Lý thúc nói với cậu cả nửa ngày trời, cậu ít nhất cũng dạ cái đi.
Cù Khê Xuyên nhàn nhạt mà liếc cô một cái, đối với Lý thúc đáp một cái: "Dạ."
"......" Du Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Tài xế lão Lý lại phá lên cười: "Nghe lời chị như vậy, ngày sau nhất định cũng sẽ nghe lời vợ nói."
Ai nghe lời cô nói, cậu bất quá là phản xạ đáp một câu mà thôi, Cù Khê Xuyên ở trong lòng phản bác, hai má hơi đỏ, giống như một mình sinh hờn dỗi.
Du Nguyệt thừa cơ dùng ngón tay chạm mặt cậu một chút, nhanh chóng liền thu hồi.
"?!"Cù Khê Xuyên trừng mắt nhìn cô, lại là bộ dạng cảnh giác.
Du Nguyệt biểu tình tự nhiên mà nói: "Trên mặt không có mấy lượng thịt, còn không ăn bữa sáng, thật sự muốn đói thành cây gậy trúc sao?"
Cù Khê Xuyên không rõ cô nói những lời này có ý gì.
"Về sau cùng chị, cùng nhau ngồi trên xe Lý thúc đi học, học giỏi không?" Cô ôn hòa hỏi đến.
Cậu nhìn cô, lông mi thật dài chạm với tóc mái của cậu, có điểm tối tăm cũng có chút đáng yêu.
Có lẽ đem tóc mái xén một chút, tối tăm liền sẽ thiếu một chút.
Du Nguyệt cong môi, vui đùa nói thêm một câu: "Hoặc là, cậu muốn cho chị mỗi ngày đi lớp cậu đưa bữa sáng, làm các bạn học của cậu mỗi ngày đều có thể thưởng thức dung nhan của chị, có thể, chị cậu không sợ phiền toái."
Cù Khê Xuyên lông mi run rẩy, che lại một mảnh hắc ám trong mắt: Không cần tin tưởng, không cần tin tưởng cô!.
Bình luận truyện