Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 15





Trương Đại Nương vừa nói vừa muốn đi đỡ Trương Đình Liên, tuy rằng ngoài miệng mắng con gái lớn, nhưng trong lòng bà vẫn đau lòng con, vì trong mắt người mẹ, bất kể con mình là tốt hay xấu, đều là cục thịt từ trong bụng mình rơi ra.
Nhưng mà Trương Đình Liên lúc này cảm thấy mất mặt muốn chết, sau lại nghe nương mình mở miệng liền răn dạy mình, trong lòng Trương Đình Liên khó tránh khỏi giận chó đánh mèo lên bà.

Cho nên khi Trương Đại Nương duỗi tay kéo cô ta đứng lên, cô ta liền cố ý ôm con né tránh.
Trương Đình Liên lúc này lòng tràn đầy buồn bực, cô ta theo bản năng lén liếc Lý Khanh Khanh một cái, sau đó liền thấy Lý Khanh Khanh đang đóng cửa viện, không chỉ không thèm quay đầu liếc cô ta một cái, mà cũng không hề cười nhạo cô ta giống như trước đây.
Trước kia quan hệ của Trương Đình Liên và nguyên chủ vô cùng không tốt, không chỉ là vì hai người là tình địch, càng phần nhiều là cảm thấy xem đối phương không vừa mắt.

Nếu như là nguyên chủ, hôm nay thấy Trương Đình Liên té ngã như vậy, cô ta đã sớm cười cho Trương Đình Liên không còn mặt mũi.
Nhưng mà hiện tại Lý Khanh Khanh lại làm lơ như vậy, càng làm cho Trương Đình Liên cảm thấy mình chả tính là cái gì, càng nghẹn khuất cảm giác như đối phương không cho mình vào mắt.
Ngay khi Trương Đình Liên định xoay người rời đi, khóe mắt cô ta tình cờ lướt qua trên mặt Lý Khanh Khanh, chợt thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt cô đã mờ nhạt đi rất nhiều so với trước kia rồi.
Trương Đình Liên tưởng mình bị hoa mắt, vì thế cô ta dừng bước lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái liền làm cho sắc mặt cô ta tức khắc liền thay đổi.
Trương Đình Liên ngơ ngác nhìn mặt Lý Khanh Khanh, theo bản năng há mồm hỏi: "Sao mặt cô tốt lên rồi?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, duỗi tay sờ sờ gương mặt mình, vẻ mặt không để bụng nói: "Thời gian lâu rồi, thì phải phai nhạt đi thôi."
Vết sẹo trên mặt nguyên chủ vốn chính là nghịch lân, trước kia chỉ cần Trương Đình Liên cần nhắc tới cái này, cô ta liền sẽ lập tức nổi điên.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Mộ Quân tàn phế, vết sẹo trên mặt cô ta lại càng như là một dấu ấn sỉ nhục, biểu thị cô ta đã từng vì gả cho Thẩm Mộ Quân mà không từ thủ đoạn, hiện giờ càng biểu thị cho vận mệnh cùng tương lai thê thảm của cô ta.
Nhưng mà dấu ấn sỉ nhục này hai ngày nay rõ ràng nhạt đi nhiều.

Trương Đình Liên ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy mình lại một lần nữa không sánh bằng Lý Khanh Khanh.
Trương Đình Liên vốn dĩ đã không xinh đẹp bằng nguyên chủ, khi nguyên chủ còn chưa có gả cho Thẩm Mộ Quân, cô ta đã thập phần chướng mắt nguyên chủ.

Sau này nguyên chủ vì gả chồng mà huỷ hoại mất khuôn mặt mình, lúc ấy Trương Đình Liên liền cảm thấy mình rốt cuộc cũng xinh đẹp hơn Lý Khanh Khanh rồi, nhưng cái giá để trả cho cảm giác vui sướng này là, người đàn ông Trương Đình Liên thích đã bị cô ta giành mất rồi.
Mà hiện giờ vết sẹo trên mặt Lý Khanh Khanh đã nhạt đi, ngũ quan xinh đẹo vốn có lại lần nữa lộ ra.

Chuyện này làm cho trong lòng Trương Đình Liên thập phần không thoải mái, thậm chí trong nháy mắt liền có xúc động muốn nhào lên cào mặt đối phương.
Khi Trương Đình Liên còn âm thầm miên man suy nghĩ, Trương Đại Nương đã dẫn theo Lý Khanh Khanh đi vào trong thôn.

Trương Đình Liên nhìn hai người một trước một sau, không rõ hai người này đang muốn đi làm gì?
Tuy rằng Trương Đình Liên rất tò mò muốn cùng đi, nhưng giờ phút này cô ta mới vừa té ngã ngay trước mặt Lý Khanh Khanh một cái, cũng ngại đi theo đuôi người ta, nên đành một mình thở phì phì tự bế con về nhà.
Trương Đình Liên suy nghĩ cái gì, Lý Khanh Khanh một chút cũng không thèm để ý, chỉ cần Trương Đình Liên không chủ động trêu chọc cô, cô sẽ rộng lượng không so đo.

Đương nhiên, nếu cô ta quá rảnh rỗi không có việc gì đến kiếm chuyện với cô, cô cũng không ngại lăn lộn Trương Đình Liên một phen.
Lý Khanh Khanh vừa đi vừa cố nhớ lại tình cảnh lúc phân gia, nếu ngay cả chiếc xe lăn mà bên kia Thẩm gia còn dám giấu đi, vậy mấy thứ đồ khác của nhà bọn họ cũng chắc chắn bị giấu không ít.

Lúc đó lòng nguyên chủ đã không còn ở trên người Thẩm Mộ Quân, cho nên đối với đồ đạc của hắn cùng hai đứa con, cô ta căn bản không để bụng.
Lý Khanh Khanh nhớ tới cái rương gỗ tàn tạ trong nhà, bốn người một nhà bọn họ mà chỉ có một rương gỗ quần áo, hơn nữa bên trong phần lớn đều là quần áo của nguyên chủ thôi.
Thẩm Mộ Quân trước kia từng đi bộ đội, theo đạo lý hẳn là hắn phải có không ít mấy bộ quần áo quân đội, nhưng mà hôm qua khi cô thu dọn đồ vật trong nhà, ngoài cái áo khoác quân đội mốc meo, cũng không thấy còn gì nữa.

Sau khi giải ngũ, Thẩm Mộ Quân còn đi làm công nhân, nhà xưởng mỗi năm đều sẽ phát hai bộ quần áo lao động, một bộ cho mùa đông và một bộ cho mùa hè, nhưng mà Lý Khanh Khanh cũng không thấy mấy cái quần áo đó.
Càng quan trọng hơn một chút, đó chính là quần áo của bọn nhỏ đâu? Trước kia Thẩm Mộ Quân rất thường hay mua quần áo cho hai đứa, đặc biệt là đứa con gái Thẩm Nhạc Hương.

Nhưng mà hiện tại một bộ cũng không có, hiện giờ Thẩm Nhạc Hương vẫn chỉ mặc quần áo cũ nát của nguyên chủ mà thôi.
Lý Khanh Khanh càng suy nghĩ thì biểu cảm trên mặt càng khó coi, chờ tới cổng lớn nhà cũ Thẩm gia rồi, sắc mặt cô đã đen muốn như đít nồi.
Nếu như bọn họ tham quần áo của Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Gia Hảo thì cũng thấy đúng đi, vì có thể để cho chồng con bọn họ mặc.

Nhưng nhà bọn họ chỉ có hai đứa con trai, lấy quần áo Thẩm Nhạc Hương thì cho ai mặc? Chẳng lẽ sau khi lấy được, thì mang về cho mấy đứa cháu bên nhà mẹ đẻ bọn họ mặc sao?
Lúc này, người trong nhà cũ Thẩm gia đều đi làm việc, trong nhà chỉ có vợ con thứ và hai đứa nhóc song sinh.


Ngày thường Thẩm Hạ Quân sẽ thay phiên trông con với vợ mình, hôm nay vừa vặn là đến lượt Tống Thanh Mân.
Tống Thanh Mân đang nằm trên cái võng trước sân nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ liền ở trên chiếu bên cạnh chơi đùa.

Cô ta đột nhiên nghe được một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, vừa định ngồi dậy liền cảm thấy mí mắt giật giật một trận, Tống Thanh Mân nhịn không được thầm mắng một câu thật là đen đủi, liền rướn cổ hỏi vọng ra ngoài cổng xem là ai đến.
Lúc này người trong thôn đều đã đi làm, rất ít ai lại ghé qua đây.

Cô ta vốn còn đang muốn lười nhác ngủ một giấc thật yên ổn, kết quả vừa sắp ngủ liền nghe được tiếng gõ cửa thình thịch.
Người bên ngoài cũng không đáp lại, mà tiếp tục không nặng không nhẹ tiếp tục gõ cửa dồn dập.

Tống Thanh Mân liền tưởng là con cái nhà ai phá phách, lập tức bực bội kéo dép ra, đi về hướng cửa, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ mắng lầm bầm trong miệng.
"Ai đó? Có biết phiền không? Gõ gõ gõ, gõ hỏng cửa người ta có đền không?"
Trong nháy mắt cô ta kéo xong cái khóa cửa lớn, một người liền dùng sức đẩy cửa vào, đi thẳng vào trong sân viện.

Tống Thanh Mân còn chưa kịp thấy rõ là ai đến, đã bị đối phương đẩy cho một cái lảo đảo.

Cô ta đang muốn há mồm nổi bão, liền quay đầu nhìn thấy Lý Khanh Khanh đã sắp đi tới giữa sân.
Tống Thanh Mân cũng mặc kệ phía sau còn có người, lập tức buồn bực gân cổ mắng từ sau lưng Lý Khanh Khanh: "Lý Thanh Thanh, cái con quỷ kia, mày làm cái gì vậy? Nơi này là nhà tao chứ đâu phải nhà mày!"
Lý Khanh Khanh làm như không nghe thấy lời cô ta nói, hai mắt nhanh chóng quét qua đồ vật trong sân viện, thấy trong viện cũng không có bóng dáng chiếc xe lăn, liền thẳng một đường chạy vào phòng Tống Thanh Mân.
Tống Thanh Mân thấy thế tức khắc tức giận đến vành mắt đỏ bừng, cô ta vừa chạy về phía trước đuổi theo Lý Khanh Khanh vừa mắng: "Con quỷ cái, nghe không hiểu tiếng người hay là điếc hả? Nơi này là nhà Thẩm gia chúng tao, có phải nhà mày đâu? Mày đứng lại ngay cho tao!"
Miệng Tống Thanh Mân vừa mắng, tay lại giơ ra muốn tóm lại Lý Khanh Khanh hung hăng đánh cho một trận.

Nhưng khi cô ta vừa kéo được cánh tay Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh quay đầu lại liền hung hăng tát lên mặt cô ta một bạt tai.
Bạt tai này Lý Khanh Khanh đánh đến vang lên bốp một cái, Tống Thanh Mân tức khắc bị đánh đến trợn tròn mắt.
Trương Đại Nương đi theo phía sau hai người cũng bị một bạt tai lưu loát này của Lý Khanh Khanh làm cho hoảng sợ.

Bất quá nghĩ đến lời Tống Thanh Mân vừa mới mắng chửi người, Trương Đại Nương lại cảm thấy Lý Khanh Khanh đánh cũng thật có lý.
Cho dù Thẩm gia nhà bọn họ đã hoàn toàn phân gia, nhưng Lý Khanh Khanh vẫn là chị dâu của Tống Thanh Mân, xưa nay chỉ có chuyện chị dâu dạy bảo em dâu, đâu có em dâu nào vừa mới thấy chị dâu đã đứng chửi ầm lên như thế?
Lý Khanh Khanh đánh người xong, cũng không phản ứng lại Tống Thanh Mân đang choáng váng, thực mau liền tìm được chiếc xe lăn trong căn phòng kia.

Chiếc xe lăn bị dây thừng buộc lại, phía trên còn để một ít vải dệt linh tinh rối loạn, bị biến thành xe đẩy cho trẻ con ngồi chơi.
Lý Khanh Khanh thấy thế liền ném hết toàn bộ đồ đạc trên xe lăn xuống, hơi dùng sức nhấc chiếc xe lên, sau đó xoay người liền đi về hướng trong sân viện.
Tống Thanh Mân vừa nhìn thấy cô lấy xe lăn đi, lúc này như mới phản ứng lại, lập tức thét chói tai nhào về hướng Lý Khanh Khanh.
Bộ dáng Tống Thanh Mân như phát điên rồi, cô ta the thé gào lên: "Đây là nhà của chúng tao, nhà của chúng tao!! Mày dựa vào cái gì lấy đồ nhà tao?!"
Lý Khanh Khanh sức lực lớn đến kinh người, cứ như vậy giơ xe lăn lên cao, nhấc chân liền đạp vào cẳng chân Tống Thanh Mân một cái, Tống Thanh Mân bị cô đạp liền lập tức ngã ra trên mặt đất.
Trương Đại Nương vốn dĩ còn lo lắng Lý Khanh Khanh chịu thiệt thòi, vì kể từ khi gả vào Thẩm gia, Lý Khanh Khanh cũng chưa từng đi theo mọi người làm việc lần nào.

Nhìn bộ dáng ốm yếu mỏng manh của cô, làm sao là đối thủ của Tống Thanh Mân thường xuyên làm việc cơ chứ?
Nhưng mà khi bà chạy vào trong, liền nhìn thấy Tống Thanh Mân ngã trên mặt đất, kêu ai da ai da thê thảm.

Tuy rằng không biết vừa mới xảy ra cái gì, bất quá cũng nhìn ra được là Lý Khanh Khanh không sao cả.
Trương Đại Nương thấy hai đứa con Tống Thanh Mân nghe thấy được động tĩnh, muốn từ trên chiếu bò dậy qua xem nương bọn nó.

Bà liền duỗi tay kéo hai đứa bé lại một phen, sợ hai người lớn động tay động chân, không cẩn thận trúng hai đứa nhỏ.
Nhưng mà hai đứa con này bị Tống Thanh Mân nuông chiều hỏng rồi, đừng thấy bộ dáng bọn nó chỉ mới hơn một tuổi, nhưng tính khí cũng chả giống trẻ con tý nào.

Vừa nghe thấy nương bọn nó kêu gào thảm thiết, lập tức hung hăng giơ tay đẩy mạnh Trương Đại Nương một cái.
Trương Đại Nương hoàn toàn không đoán được bọn nó sẽ như vậy, cũng may hai đứa nhỏ sức lực cũng không lớn, bằng không thân già này của bà tuyệt đối bị bọn nó đẩy ngã chỏng chơ rồi.
Trương Đại Nương nhìn biểu cảm hung ác trên mặt hai đứa nhỏ, nhớ lại mỗi lần bà có món ngon đều cho chúng nó một ít, trong lòng Trương Đại Nương đột nhiên liền thật lạnh lên.

Bà theo bản năng liền buông lỏng tay ra, hai đứa nhỏ thấy thế, còn phun cho bà mấy bãi nước bọt.
Trương Đại Nương thấy thế lập tức như già thêm mấy tuổi, bà xoay người ngồi xuống cái băng ghế kế một bên.

Nghe tiếng Tống Thanh Mân mắng tục tiễu trong phòng, nhìn ánh mắt hung ác của hai đứa nhỏ trước mắt, quả nhiên là con cái ai nuôi thì giống người đó, hai đứa nhỏ này chỉ sợ sau này có trưởng thành cũng chỉ là bạch nhãn lang.
Trương Đại Nương nhịn không được lo lắng thay cho cha mẹ Thẩm Mộ Quân, hiện giờ đứa con cả đáng tin cậy Thẩm Mộ Quân đã bị tàn phế, đứa con dâu thứ này lại giống như quỷ hút máu, hai đứa cháu nhỏ còn có tiềm chất bạch nhãn lang, cuộc đời về già của bọn họ liệu có thể dựa vào ai đây?
Khi Trương Đại Nương lòng tràn đầy ưu sầu, Lý Khanh Khanh xách theo chiếc xe lăn trong tay, lướt qua đầu Tống Thanh Mân đi ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm cô ta kêu gào mắng chửi cái gì cả.
Lý Khanh Khanh đặt xe lăn ở bên cạnh Trương Đại Nương, sau đó lại xoay người đi vào trong phòng Tống Thanh Mân.

Không trong chốc lát lại đào ra được mấy món quần áo nhà mình, ấm nước quân dụng của Thẩm Mộ Quân cùng một cái tách trà tráng men.
Trong lúc đó, Tống Thanh Mân cũng nhiều lần bò dậy, hung thần ác sát bổ nhào vào trên người Lý Khanh Khanh, nhưng đều bị Lý Khanh Khanh dùng gót chân hoặc là dùng đầu gối hất cho một cái, lại hung hăng ngã về trên mặt đất.
Lúc này Tống Thanh Mân đã đầu tóc te tua, trên mặt, trên người cũng đầy bụi đất, cả người thoạt nhìn chật vật như thằng ngốc ở đầu thôn.

Giọng cô ta ồn áo lại the thé, khó nghe đến cực điểm, ai không biết không chừng còn tưởng nhà bọn họ bị thổ phỉ vào ấy chứ.
Tuy rằng hành vi của Lý Khanh Khanh thoạt nhìn, khụ khụ......!thật đúng là giống như thổ phỉ, nhưng cô chỉ "cướp" lại đồ vật nhà mình, cho dù là toàn bộ cả nhà Thẩm gia trở lại, hoặc là đại đội trưởng Lưu Văn Hậu lại đây, Lý Khanh Khanh cũng có thể đúng lý hợp tình lấy về.
Lý Khanh Khanh thậm chí hy vọng chuyện này càng ồn ào lớn hơn, làm cho toàn bộ người công xã đều lại đây nhìn xem, nhìn xem cả nhà Thẩm gia đối xử với con cả, anh cả bọn họ như thế nào?
Cái viện tử xinh đẹp hiện tại của Thẩm gia đây chính là dùng tiền trợ cấp mà trước đây Thẩm Mộ Quân ở bộ đội gửi về để xây nên.
Trước kia khi thân thể Thẩm Mộ Quân còn kiện toàn, cả gia đình toàn bộ như con đỉa lớn hút máu hắn.

Sau này hắn vì cứu người thành tàn phế, cũng vì nguyên chủ mỗi ngày làm ầm ĩ cùng trong nhà, cho nên cả gia đình đều bị phân ra ngoài.
Mấy đứa em trai em dâu nhà bọn họ, không nói đến chuyện đi qua chăm sóc anh cả mình thì thôi, vậy mà còn chiếm đoạt đồ đạc của anh mình?
Chuyện này bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là Thẩm gia bọn họ có lỗi với Thẩm Mộ Quân.
Hai đứa con Tống Thanh Mân vốn định nhào lên ngăn Lý Khanh Khanh, sau lại nhìn thấy ánh mắt Lý Khanh Khanh nhìn bọn nó, hai thằng bé lập tức sợ tới mức cũng gào lên.
Bên này tiếng khóc nháo vang rung trời, mấy đứa trẻ chơi gần đó nghe thấy được, có đứa tò mò chạy tới xem náo nhiệt, cũng có đứa chạy qua đồng ruộng gần đó gọi người lớn.
Tống Thanh Mân chỉ vào Lý Khanh Khanh mắng: "Mày, cái con quỷ cái, con khốn nạn kia, mày đến đây đi cướp à? Mày muốn giết người sao.....!Trời ơi sao lại có người độc ác đến như vậy, tràn vào nhà cướp bóc đồ đạc của người ta?"
Lý Khanh Khanh đặt toàn bộ đồ vật vào trong sân viện, liền xoay người đi vào phòng của em trai út bên kia, phảng phất như không hề nghe thấy tiếng Tống Thanh Mân chửi rủa.

Thay vì dây dưa chậm trễ với Tống Thanh Mân, chi bằng nỗ lực tìm về thêm chút đồ đạc của nhà mình.
Trong lòng Lý Khanh Khanh thậm chí còn cổ vũ Tống Thanh Mân, mắng đi, tiếp tục mắng đi, lớn tiếng hơn một chút, quậy cho chuyện lớn hơn nữa đi, đến lúc đó nhìn xem, rốt cục là Thẩm gia bên này xui xẻo hay là Lý Khanh Khanh cô xui xẻo?
Khi Lý Khanh Khanh vơ vét được gần hết đồ đạc của nhà mình, thì mấy người bên nhà cũ Thẩm gia mới vội vã từ bên ngoài chạy trở về.

Sau đó bọn họ liền thấy Lý Khanh Khanh cùng Trương Đại Nương đứng ở trong viện, dưới chân Lý Khanh Khanh còn chồng chất một đống lớn đồ đạc lung tung rối loạn.
Vợ con út Thẩm gia, Lưu Tình Hoa, thấy thế, vừa định há mồm chỉ vào mũi Lý Khanh Khanh mắng, đã bị con út Thẩm gia Thẩm Hiệu Quân đứng bên cạnh kéo lại một phen.
Đừng nhìn Thẩm Hiệu Quân năm nay mới hơn hai mươi tuổi, là con út trong nhà, nhưng hắn lại là đứa thông minh nhất trong bọn họ.

Khi hắn nhìn rõ ràng đồ vật dưới chân Lý Khanh Khanh, liền biết Lý Khanh Khanh chuyến này đến đây là vì cái gì.
Lúc trước khi Lưu Tình Hoa đi theo chị dâu thứ lén giấu đồ vật đi, Thẩm Hiệu Quân đã cảm thấy làm như vậy không đúng.

Rốt cuộc lúc ấy một nhà Thẩm Mộ Quân bị phân đi ra ngoài, mấy đứa em trai em dâu bọn họ chiếm phòng ở tốt đã không nói rồi, còn tham lam lấy đồ của anh cả bị liệt, chuyện này mà truyền ra, thế nào cũng bị người ta nói cho chết.
Tuy rằng lúc ấy Lý Khanh Khanh có vẻ như không quan tâm đến mấy thứ này, nhưng cũng không đại biểu mấy thứ này liền thuộc về bọn họ.

Hơn nữa trong số mấy thứ này, có rất nhiều vừa thấy liền biết là của Thẩm Mộ Quân, tỷ như: Ấm nước quân dụng, rồi quân trang, rồi xe lăn....Còn có quần áo của Thẩm Nhạc Hương nữa.
Nếu không phải mấy thứ này quá rõ ràng, bọn họ có thể cắn chết không thừa nhận mình tham lam đồ vật.

Nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, mấy thứ này chắc chắn thuộc về một nhà Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Hiệu Quân nhìn đồ vật trên mặt đất, khuôn mặt nhịn không được thoạt xanh thoạt trắng.

Lần đầu tiên hắn hối hận lúc ấy không có kiên quyết, kiên quyết không cho Lưu Tình Hoa tham lam mấy thứ này.
So với mấy món đồ Tống Thanh Mân lấy đi, thì đại đa số đồ Lưu Tình Hoa lấy đều là quần áo này nọ, trong số đó có vài món là quần áo của Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo.
Lưu Tình Hoa hiện tại còn chưa sinh con, cô ta vốn là định đem mấy quần áo đó gom về trước, chờ đến khi sinh con xong có thể dùng.

Ai mà nghĩ tới chứ? Con còn chưa mong được, lại chờ được Lý Khanh Khanh lại đây thu sau tính sổ.
Lưu Tình Hoa cũng không phải đồ ngốc, so sánh với Tống Thanh Mân hay thích đi chiếm lợi nhỏ của người khác, cô nàng tự nhận là mình vẫn có vài phần khôn vặt.

Lúc phân gia, cô nàng cũng mơ ước cái xe lăn kia, nhưng nghĩ đến đó là đồ mà ông anh cả ma ốm từng dùng qua, quá đen đủi, hơn nữa đồ vật kia vạn nhất bị người thấy được, đến lúc đó có nói như thế nào cũng nói không rõ, cho nên Lưu Tình Hoa căn bản không dám lấy xe lăn.
Lúc ấy Tống Thanh Mân còn tưởng rằng, Lưu Tình Hoa là vì bụng chưa có động tĩnh gì, nên không dám tranh giành với bà chị dâu đã sinh hai đứa con trai là mình, còn đắc ý một đoạn thời gian thật dài.
Lúc này, Tống Thanh Mân còn đang khóc lóc cũng mơ hồ ý thức được sự tình không thích hợp.

Bởi vì cô ta phát hiện chú Út sau khi trở về nhà, nhìn thấy tình cảnh cũng không dám đứng cùng một bên với cô ta.

Không chỉ có chú Út im thin thít, ngay cả cha chồng mẹ chồng cũng không ai muốn mở lời nói giúp cô ta.
Thẩm Hữu Quốc tuy là người nổi tiếng có tính tình tốt, nhưng tính tình tốt cũng không đại biểu cho ông không biết nóng giận.

Lúc trước tuy rằng ông biết con dâu thứ và con dâu út tham lam giấu đồ của con cả, nhưng cũng chỉ nghĩ bất quá chỉ là một ít món lặt vặt.

Nhưng mà lúc này ông nhìn đồ vật bày ra cả một sân, đột nhiên tức giận đến có chút không thở nổi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cái xe lăn kia,ông liền tức giận đến đôi mắt đỏ bừng nhìn Tống Thanh Mân.
"Anh cả chúng bây bị liệt, nên mới cần thứ này.

Chúng bây lấy cái này làm gì? Là đứa nào trong số chúng bây bị liệt hay sao? Lúc trước ta đi nhà anh cả chúng bây không nhìn thấy xe lăn, trở về hỏi chúng bây, cả đám còn dám nói là vợ thằng cả đem bán? Vậy thì đây là thứ gì đây?"
Thẩm Hữu Quốc cuồng loạn gào thét, trên mặt đều tức đến đỏ bừng.
Con út Thẩm gia thấy thế, lập tức đỡ ông ngồi xuống.

Kết quả hắn mới vừa vươn tay, đã bị cha mình hung hăng đạp một chân.
Vợ ông cũng bị dọa trợn tròn mắt, bà không dám tưởng tượng hai đứa con dâu này lại to gan như vậy? Bà duỗi tay chỉ chỉ Tống Thanh Mân còn đang nằm trên mặt đất, lại quay đầu chỉ chỉ Lưu Tình Hoa nói: "Trách không được, sau khi phân gia không có đứa nào cho ta tiến vào phòng các người.Ta còn tưởng rằng các người ghét bỏ ta già yếu vụng về, hóa ra là làm chuyện trái với lương tâm, sợ ta phát hiện.

Thật là làm bậy rồi......"
Thẩm Hạ Quân nghe vậy, trên mặt cũng đỏ bừng, hắn muốn duỗi tay đỡ lấy nương đang sắc mặt trắng bệch, kết quả bà liền giơ tay cho hắn một bạt tai.
Vợ Thẩm Hữu Quốc là người rất hiền lành, chưa bao giờ đánh con cái hay con dâu.

Cho dù lúc trước nguyên chủ từng chỉ tay vào mũi bà mắng, bà cũng chưa bao giờ giơ tay đánh cô ta.
Nhưng hiện tại kỳ thật bà rất muốn đánh Tống Thanh Mân, nhưng lại giơ tay đánh con thứ của mình.

Bởi vì nếu không phải thằng con này giúp đỡ, Tống Thanh Mân cũng không có khả năng giấu đồ vật kỹ như vậy.
Đương nhiên, nhà con Út bà cũng sai, mà người sai lớn nhất lại là vợ chồng bà.

Nếu không phải bọn họ cảm thấy thằng cả từ nhỏ đã ưu tú, nên giúp đỡ em trai em gái trong nhà một chút, cũng sẽ không dưỡng bọn họ thành tật xấu thích lấy đồ của anh trai như hiện tại.
Lý Khanh Khanh không có thời gian nhìn hai vợ chồng già này dạy dỗ con cái, cô chỉ chỉ đồ vật trên mặt đất, nhìn bọn họ nói: "Mấy thứ này đều là của nhà chúng con, cha, nương, hai người nhìn cho rõ ràng, đừng có đợi lát nữa con đi rồi, lại đi báo rằng con trộm đồ vật của nhà các người."
Thẩm Hữu Quốc nghe vậy, trên mặt nóng rát, hắn đã một phen tuổi, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy.

Hắn nghe Lý Khanh Khanh nói xong liền thở dài, vội phất phất tay ý bảo hắn đã biết rồi.
Tống Thanh Mân một bên nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, nhịn không được đỏ mắt nói: "Cha, nương, một nhà bọn họ đâu cần nhiều đồ đạc như vậy, huống chi cho dù bọn họ lấy đi, thì căn nhà nát bên đó cũng đâu có chứa hết?"
Tống Thanh Mân lúc này cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng mà nhìn nhiều đồ đạc bị lấy đi như vậy, cô ta cũng nhịn không được thấy thịt đau.
Thẩm Hạ Quân vừa nghe lời cô ta nói, lập tức liền trừng mắt liếc ra hiệu.

Tống Thanh Mân hầm hừ vỗ đùi một cái, nhịn không được cắn răng trừng mắt nhìn lại ông chồng mình.
Lúc này Thẩm Gia Sinh dẫn theo Thẩm Tu Dương cũng tới, Thẩm Gia Sinh không biết nơi này đã xảy ra cái gì, vừa nghe thấy tiếng ồn ào trong viện bên này, liền theo bản năng tưởng thím Lý lại đến kiếm chuyện.

Cho nên chưa kịp thấy rõ ràng là chuyện gì, liền vội vã đi gọi chú nhỏ nhà mình đến.
Ở trong lòng Thẩm Gia Sinh, bất luận là xảy ra chuyện gì, chỉ cần tìm chú nhỏ nhà mình đến là được.

Nói gì thì nói, chú nhỏ của nó là tiểu đội trưởng dân binh, rất nhiều lưu manh du côn đều sợ hãi chú nhỏ của nó.
Thẩm Tu Dương khó có khi trở về nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả liền liên tiếp gặp phải Lý Khanh Khanh náo loạn hai lần.

Hắn vừa đau đầu đẩy mấy đứa nhỏ đang bu đầy cổng lớn xem náo nhiệt ra, vừa đen mặt đi vào trong viện.
Sau đó hắn liền thấy cả sân viện đầy đồ vật, nhân tiện cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tống Thanh Mân kia.
Thẩm Tu Dương dù sao cũng là tiểu đội trưởng dân binh, lúc này kết hợp với hình ảnh cả sân viện đều là đồ đạc của nhà Thẩm Mộ Quân, cùng với biểu tình kỳ kỳ quái quái của cả gia đình bên này, tức khắc hắn liền đoán được bảy tám phần.
Lúc trước khi bên này phân gia, Thẩm Tu Dương cũng nghe Thẩm Lệ Nghiên nói vài câu, hắn lại không biết trong cái lần phân gia này lại có nhiều chuyện như vậy.
Lúc ấy Thẩm Lệ Nghiên đang ghi hận nguyên chủ, cho nên biết rõ một nhà nguyên chủ ăn lỗ nặng trong chuyện phân gia, cũng không có ý muốn trợ giúp bọn họ.
Thẩm Tu Dương nhìn đám người Thẩm Hạ Quân liếc mắt một cái, tuy hắn có thể đoán được cái chủ ý tham lam đồ vật này ắt hẳn không phải là chủ ý của Thẩm Hạ Quân cùng Thẩm Hiệu Quân, nhưng nếu đã lấy đồ của người ta, thì cả gia đình bọn họ không có khả năng không hề hay biết chút nào.

Nói gì thì nói, rõ ràng là nhiều đồ đạc đến như vậy kia mà.
Thẩm Tu Dương liền kéo Thẩm Hữu Quốc đến một bên, bắt đầu nhỏ giọng tìm hiểu tình huống cụ thể với ông.

Hắn biết Thẩm Hữu Quốc tuy rằng bất công với con cả, nhưng trong mấy chuyện lớn, ông vẫn thực công bằng.
Lý Khanh Khanh cũng không quan tâm Thẩm Tu Dương đã đến, cô biết Thẩm Tu Dương này giống Thẩm Mộ Quân, là một người thập phần chính trực.

Cho dù hắn vô cùng không thích người chị dâu họ là mình, cũng sẽ không giúp một nhà Thẩm gia khi dễ một phụ nữ như cô.
Ánh mắt Lý Khanh Khanh quét về phía Tống Thanh Mân đầy mặt khó chịu, ngữ khí thập phần vân đạm phong khinh nói: "Tôi xem cô còn rất bất mãn, nếu như cô không hài lòng như vậy, vậy hôm nay chúng ta làm lớn chuyện, báo lên......"
Không đợi Lý Khanh Khanh nói cho hết lời, Thẩm Hiệu Quân bên kia lập tức hô: "Chị dâu cả! Chuyện này là chúng em không đúng, chúng em ở chỗ này xin lỗi chị."
Bộ dáng Thẩm Hiệu Quân co được dãn được như vậy, Lý Khanh Khanh thập phần tán thưởng.

Đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tuy rằng cái chú em chồng này cũng không phải người gì tốt, nhưng cũng là người biết cái nào nặng cái nào nhẹ nha.
Lưu Tình Hoa sửng sốt một chút, dùng sức cắn chặt răng cũng nói theo: "Chị dâu cả, chuyện này xác thật là chúng em không đúng, xin chị nể tình đồ vật vẫn còn ở đây, chị đại nhân có đại lượng tha cho chúng em lần này đi?"
Tống Thanh Mân không nghĩ tới một nhà chú Út lại không có cốt khí như vậy, cô ta đều bị Lý Khanh Khanh đánh thành bộ dáng này, vẫn cố cắn chặt răng không muốn nhả ra.

Nhưng một nhà chú Út thì giỏi ha, chuyện xấu để cô ta lãnh, nhưng có gì thay đổi, bọn họ luôn là người nhận sai biết lỗi đầu tiên.
Tống Thanh Mân bị nhà chú em Út chọc cho tức giận không nhẹ, nhất thời không nhịn xuống liền buột miệng thốt ra: "Chuyện lấy đồ nhà anh cả, vốn là chủ ý của em dâu Út với cô Ba, tôi cũng nghe mấy người khuyến khích nên mới có lá gan lớn như vậy, bậy giờ người ta đánh tới cửa thì đổ hết lên đầu tôi, coi tôi là kẻ ác hả?"
Lời này của Tống Thanh Mân vừa ra, người chung quanh đều là vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả Lý Khanh Khanh cũng không kềm được khiếp sợ trên mặt mình.
Cô Ba là ai? Đó là đứa con gái duy nhất của Thẩm gia, đứa con gái ngoan lại hiểu chuyện Thẩm Lệ Nghiên, từ nhỏ đến lớn làm cái gì cũng ưu tú hơn so với người khác đó sao?
Lý Khanh Khanh chỉ biết cái chuyện phân gia là Thẩm Lệ Nghiên cùng hai người chị em dâu tính kế nguyên chủ, lại không nghĩ rằng còn tính luôn cả chuyện lấy trộm đồ vật này?
Trong tiểu thuyết cũng không có viết kỹ như thế, nên hiện giờ Lý Khanh Khanh đột nhiên nghe được, cũng thập phần kinh ngạc.

Hóa ra chuyện trộm đồ này cũng có phần của nữ chính Thẩm Lệ Nghiên?
Khi cô ta làm như vậy, không sợ sẽ gián tiếp hại chết anh cả cô ta và hai đứa cháu nhỏ sao? Hay là cô ta đã hiểu rõ hậu quả của chuyện trộm đồ này, cho nên mới cố ý làm như vậy, sau đó......!Sau đó chính là vì muốn ép điên anh cả cô ta, làm cho anh cả cô ta chịu không nổi, buộc lòng liên thủ với cô ta, lập mưu hại nguyên chủ?
Lý Khanh Khanh bị tưởng tượng trong đầu mình dọa sợ, cô nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo giữa mày, lần đầu tiên thay Thẩm Mộ Quân cảm thấy một trận thất vọng buồn lòng.
Lý Khanh Khanh vốn dĩ còn định......!Vì hai đứa nhỏ, cố gắng giao hảo tốt với cha mẹ chồng và nữ chính ấy chứ?
Nhưng trải qua chuyện hôm nay, Lý Khanh Khanh mới đột nhiên phát hiện, nhân tâm thật phải nói là đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều lần.
Trước khi Tống Thanh Mân gả vào Thẩm gia, cô ta chính là một người phụ nữ có tính cách thập phần táo bạo, không sợ hậu quả.

Lúc trước Thẩm Hạ Quân vì không cưới nguyên chủ, liền đến trước mặt Tống Thanh Mân, tố khổ với cô ta một trận.
Tống Thanh Mân liền đưa ra chủ ý làm gạo nấu thành cơm, đêm đó liền cùng Thẩm Hạ Quân ở trong ruộng bắp làm chuyện nam nữ.

Chuyện như vậy vào lúc ấy có thể nói là vô cùng lớn mật, cũng không có mấy phụ nữ dám bắt chước cô ta.
Hơn nữa bởi vì cô ta một hơi sinh ra hai đứa con trai, nên tự cảm thấy mình là công thần lớn nhất nhà bọn họ, mấy năm nay Thẩm Hạ Quân mọi chuyện đều nghe theo cô ta, liền dưỡng thành tính tình càng ngày càng vênh váo, thậm chí cho rằng cái nhà Thẩm gia này không thể nào rời khỏi cô ta được.
Khi nhìn thấy mọi người vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, Tống Thanh Mân không chỉ không hối hận, ngược lại còn đầy mặt đắc ý tiếp tục nói: "Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì, tôi chỉ nói lời thật thôi, nếu mấy người không tin, tôi có thể đối chất với hai người kia, ba mặt một lời."
Lưu Tình Hoa giơ đôi mắt lạnh lùng nhìn Tống Thanh Mân liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy Tống Thanh Mân thật là cực kỳ ngu xuẩn.
Nếu Tống Thanh Mân không nói những lời này, mọi người nhiều lắm chỉ cho rằng mấy chị em dâu cô là thích chiếm lợi nhỏ, lấy đồ lặt vặt.


Lý Khanh Khanh bên kia cũng sẽ chỉ lấy đồ vật đi, sau đó cao lắm là các cô nói lời xin lỗi kiểm điểm mà thôi.
Nhưng mà bởi vì mấy câu này của Tống Thanh Mân, tính chất sự việc liền thay đổi.

Từ lúc bắt đầu, chỉ là xấu tính thích chiếm lợi của anh cả, lén giấu đồ vật, bây giờ lại biến thành có ý định làm khó dễ một nhà anh cả.
Bên kia, mẹ Thẩm gia thiếu chút nữa ngất đi, vẫn là Trương Đại Nương một bên mắt sắc đỡ bà một phen, để bà ngồi ở một bên ghế nhỏ, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mẹ Thẩm gia tuy rằng cũng giống như tất cả những người làm mẹ khác, đều thương mấy đứa con nhỏ nhiều hơn, nhưng mà Thẩm Mộ Quân kia cũng là con của bà mà.

Nhưng hiện tại là cái tình huống như thế nào, con gái bà cùng hai đứa con dâu vì thù riêng, vậy mà không thèm nghĩ đến tình anh em, lập mưu chèn ép một nhà con cả?
Trương Đại Nương cũng không biết an ủi bà như thế nào, chỉ cảm thấy cả nhà cũ Thẩm gia này quả thật không yên ổn.

Đặc biệt là Thẩm Lệ Nghiên nhìn thành thật an phận vậy, không thể tưởng được cũng là một người nhiều tâm nhãn.
Lưu Tình Hoa thấy Lý Khanh Khanh đi tới, vội vã sốt ruột nói: "Chị dâu cả, chị đừng nghe chị ta nói bậy, chị ta là chó loạn cắn càng, em chưa bao giờ có ý tính kế nhà chị cả."
Lý Khanh Khanh thấy rõ chột dạ nên đáy mắt cô ta, liền càng thêm xác định Tống Thanh Mân nói sự thật.

Từ sau khi đến đây lấy đồ đạc, qua biểu hiện của nhà chú Út và nhà chú Hai, cô cũng nhìn ra được là ai có đầu óc ai không, ai mang tâm tư nhiều hơn ai.
Chỉ là, làm Lý Khanh Khanh cảm thấy ngoài ý muốn, chính là chuyện vậy mà cũng dính líu đến nữ chính?
Bởi vì lúc trước khi cô xem tiểu thuyết, là đứng ở thị giác nữ chính mà nhìn vào cả thế giới trong tiểu thuyết, cho nên trong rất nhiều chuyện, cô đều vô ý thức thiên vị nữ chính.
Nhưng mà hiện giờ, cô sống sờ sờ đứng ở trong thế giới này, lại đứng ở một góc độ khác nhìn vấn đề, Lý Khanh Khanh liền phát hiện có rất nhiều chuyện, cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.
Ví dụ như, nữ chính Thẩm Lệ Nghiên xinh đẹp thiện tâm, kỳ thật cũng chính là một cô gái tâm cơ có hào quang nữ chính mà thôi.
Nếu Thẩm Lệ Nghiên không có hào quang nữ chính, lấy tính tình hành động bất chấp hậu quả của cô ta như vậy, làm cách nào có thể thuận lợi giải quyết hết tất cả vấn đề cơ chứ.
Bên kia Thẩm Tu Dương cũng nghe thấy Tống Thanh Mân nói, sắc mặt vốn dĩ đang đen của hắn lại càng đen hơn.
Hắn nhíu chặt mày ho khan một tiếng, sau đó ánh mắt đen kịt chuyển về phía Lý Khanh Khanh nói: "Chuyện này là bên này không đúng, chị định xử lý như thế nào?"
Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái nhìn bốn phía chung quanh, sau đó nói nhẹ nhàng như đang bàn xem buổi tối ăn gì: "Bảo bọn họ tự mình đem đồ vật đưa trở về nhà tôi, thuận tiện cùng nhau đến trước cửa nhà tôi, đứng trước mặt mọi người, nói lời xin lỗi cả gia đình tôi."
Nghe được chuyện đứng trước mặt mọi người xin lỗi, Thẩm Hạ Quân chết sĩ diện liền nhịn không được nói: "Chị dâu cả, chuyện này xác thật là chúng em không đúng, nhưng em chúng em đã trả lại đồ vật rồi, đứng chỗ này nói xin lỗi chị là xong đi, có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? Vậy sau này mọi người nhìn mặt nhau cũng quá ngượng ngùng rồi?"
Thẩm Tu Dương nghe vậy cười lạnh nói: "Nếu lúc trước dám làm như vậy, thì cũng đừng sợ để người ta biết.

Trên đời này không có tường nào mà không lọt gió, bây giờ các người chủ động đi qua xin lỗi là còn đỡ, đỡ hơn sau này để người khác biết được, mang ra chì chiết, nói ra nói vào."
Tống Thanh Mân cảm thấy sự tình làm gì nghiêm trọng đến như vậy? Tuy rằng lúc trước bọn họ trộm đồ vật là không đúng, nhưng hiện tại Lý Thanh Thanh đã cầm đồ trở về, mà cô ta còn bị Lý Thanh Thanh đánh cho một trận rồi còn gì.

Nói như thế nào cũng là nhà bọn họ bên này thiệt thòi hơn, giờ còn muốn bọn họ đi qua chỗ nhà anh cả xin lỗi sao?
Mấy nhà khác trong đại đội bọn họ cũng không phải chưa từng xảy ra mấy chuyện thế này.

Thận chí có một ít chị em dâu còn vung tay đánh nhau, còn có một nhà thiếu chút nữa làm ra mạng người, cũng đâu thấy ai công khai xin lỗi như vậy.
Mấy gia đình nông thôn như bọn họ, nếu như thật sự trong nhà xảy ra chuyện gì, đều thích đóng cửa lại, ở nhà tự giải quyết.
Bất luận bọn họ có bao nhiêu thâm thù đại hận, đều không muốn làm ầm lên cho mọi người biết, để mọi người toàn đại đội chế giễu.

Đặc biệt là một số nhà có người lớn tuổi, trong nhà có chút chuyện gièm pha đều hận không thể không ra cửa luôn.
Thẩm Hiệu Quân hạ lưng xuống, vẻ mặt thành khẩn lại xin lỗi một lần, Lưu Tình Hoa cũng không dám phát cáu, đi xin lỗi theo.
Tuy rằng Lưu Tình Hoa vẫn cắn chặt không thừa nhận chuyện này là do cô ta cùng Thẩm Lệ Nghiên ra chủ ý, nhưng trong lòng mọi người lại thập phần rõ ràng.
Thẩm Hữu Quốc nhìn cả gia đình, thấy bọn nhỏ hết cầu lại bái Lý Khanh Khanh, chỉ có thể bỏ xuống mặt già nói: "Chuyện này là nhà cũ Thẩm gia bên đây thực xin lỗi hai đứa, cũng thực xin lỗi mấy đứa cháu bên kia.

Nhưng mà chuyện này không thể truyền ra được, nếu như để truyền ra ngoài, thì không tốt cho mấy đứa nhỏ.

Nếu con còn cảm thấy như vậy chưa hết giận, chúng ta bên này bồi lương thực và tiền được không?"
Thấy ông vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô như vậy, đây là tính toán lấy thân phận người già áp chế cô.

Lý Khanh Khanh theo bản năng muốn trực tiếp cự tuyệt, cô không hề quan tâm ông có phải người lớn trong nhà hay không đâu.

Thế nhưng Trương Đại Nương đứng một bên lại nhìn cô lắc lắc đầu.
Tuy rằng chuyện dù cho có làm lớn ra, cũng là Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân chiếm lý, nhưng nếu như thanh danh Thẩm gia hỏng rồi, đối với Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ cũng không tốt.
Người khác sẽ cảm thấy cô có thù tất báo, ngay cả người chí thân cũng đều không buông tha.

Về sau Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo không tránh được bị mấy đứa nhỏ trong thôn cô lập.
Bởi vì mới trước đây Lý Khanh Khanh đi tìm đám Vương Tiểu Phì tính sổ, cách không bao lâu lại đi qua tìm Thẩm gia tính sổ.

Mấy đứa nhỏ trong thôn ắt hẳn sẽ không dám chơi cùng con cái nhà cô, sợ một khi không cẩn thận cũng bị Lý Khanh Khanh tính sổ.
Trương Đại Nương mở miệng nói: "Nếu như các người muốn dùng tiền giải quyết vấn đề, vậy cũng được.

Nhưng nếu không để cho mấy đứa tham lam đau lòng một hồi, chỉ sợ về sau cả đám không ai nhớ trong lòng."
Trương Đại Nương nói xong vươn ra hai ngón tay, Tống Thanh Mân thấy thế nhịn không được nói: "Hai mươi?"
Trương Đại Nương trừng mắt nhìn cô ta liếc một cái, lắc đầu nói: "Đưa hai trăm đồng, rồi đi theo qua nhà, xin lỗi Mộ Quân."
Tống Thanh Mân nghe vậy tức khắc không vui, trong thôn bọn họ, hai trăm đồng chính là một số tiền lớn.
Ngay cả Lưu Tình Hoa đứng một bên nghe vậy, sắc mặt đều nhịn không được thay đổi.

Hai trăm nha, cũng không phải là hai mươi cũng không phải hai đồng, không biết có thể mua được bao nhiêu lương thực và đường đâu.
Nhưng mà cho dù trong lòng bọn họ có một trăm cái không vui, cuối cùng vẫn dong dong dài dài lấy tiền ra bồi thường, sau đó liền tiễn cái ôn thần Lý Khanh Khanh này đi.
Về chuyện xin lỗi này, bởi vì còn dính líu đến Thẩm Lệ Nghiên hôm nay không có ở đây, cho nên Lý Khanh Khanh liền bảo bọn họ hôm nào cùng nhau lại đây.
Tuy rằng không phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi, nhưng nếu phải đến tận nhà Thẩm Mộ Quân xin lỗi, trong lòng bọn họ vẫn thấy khó chịu.
Lưu Tình Hoa cảm thấy phải tốn đến hai trăm đồng tiền chính là bởi vì Tống Thanh Mân lấy nhiều quá nên mới vậy, cho nên phải do Tống Thanh Mân lấy ra đền.

Hai người ở nhà chưa nói được mấy câu, lại đột nhiên không quan tâm, đánh lên một trận.
Khi hai người kia đang đánh nhau khí thế ngất trời, Lý Khanh Khanh đang ở trong nhà thu dọn đồ vật, nhà bọn họ đột nhiên có thêm nhiều đồ vậy như vậy, cô thật sự có chút phạm sầu nha.
Thẩm Tu Dương giúp cô thu dọn một chút, lúc sau liền vào buồng trong nói chuyện với Thẩm Mộ Quân.
Còn hai anh em bọn họ đang nói cái gì, Lý Khanh Khanh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được, còn không phải là chuyện xấu hôm nay cô làm sao?
Lý Khanh Khanh cảm thấy từ sau khi xuyên đến nơi này, cái tính tình nóng nảy táo bạo của cô liền không thể hiểu được mà cải thiện rất nhiều.

Hôm nay khi đi qua bên đó, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tinh thần hung hăng đánh một trận.

Lại không nghĩ rằng, bên kia chỉ có một mình Tống Thanh Mân động thủ, mấy người khác ai cũng túng như chui đầu vào sọt ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện