Chương 60
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh bị hai đứa nhỏ thúc giục chạy tới, cơ hồ người của toàn bộ thôn Hòa Sơn đều đã đến đông đủ.
Lưu Hạ Chí đang đứng đằng trước đại đội chia thịt, đang cau mày vẻ mặt nghiêm túc nói cái gì đó, nhưng vì âm thanh chung quanh quá ồn ào, Lý Khanh Khanh một chữ cũng không thể nghe rõ.
Cô nhìn Thẩm Gia Hảo cùng Thẩm Nhạc Hương nói: "Người ở đây đông quá, hai con đi qua bên kia chờ đi."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy thập phần hiểu chuyện gật gật đầu, liền kéo Thẩm Gia Hảo đầy mặt không nỡ rời đi.
Lý Khanh Khanh nhìn hai chị em nó lui cui tìm một nơi ít người đứng, sau đó cả hai cùng nhau ngưỡng mặt nhỏ nhón chân mong chờ, Lý Khanh Khanh bị biểu tình này chọc cho phì cười.
Tuy rằng mỗi năm thôn Hòa Sơn đều có trận trượng chia thịt thế này vào mỗi dịp Tết, nhưng vì Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo còn nhỏ, nên đây vẫn là lần đầu tiên chúng nó đi xem chia thịt.
Hai đứa nhóc bị không khí vui mừng xung quanh cảm nhiễm, đứng ở cách đó không gần mấy nhưng vẫn ngờ nghệch cười.
Vì Lý Khanh Khanh tới tương đối trễ, cho nên liền xếp vào hàng cuối cùng của đội ngũ lãnh thịt.
Bất quá cô cũng không hề nóng nảy, lần này cô lập công lớn, đại đội trưởng nhất định sẽ chừa thịt cho cô trước.
Đúng là giống như Lý Khanh Khanh phỏng đoán, mấy người Lưu Hạ Chí cùng đại đội trưởng đã sớm để thịt riêng cho những người tham gia giết lợn rừng.
Những người dũng cảm giăng co với lợn rừng đó, đều được chia nhiều thịt hơn những người khác trong thôn nhiều.
Vì Lý Khanh Khanh một mình giết một con lợn rừng, cho nên một mình cô liền được chia hẳn một cái chân trước của con lợn rừng.
Tuy rằng có không ít người trong lòng thập phần bất mãn, nhưng mà bởi vì bọn họ đều không có hỗ trợ, cho nên cũng chỉ có thể tự mình thầm oán trách vài câu.
Sau khi Dương Đại Nguyệt lãnh thịt nhà mình xong, liền bảo Trần Đại Hách đem thịt về nhà trước.
Khi cô ta nhìn thấy Lý Khanh Khanh, liền hăm hở cất bước đi về phía Lý Khanh Khanh bên kia, nhưng nào ngờ liền trông thấy tên Lại Đầu trong thôn đã chen đến đứng sau lưng Lý Khanh Khanh rồi.
Mấy người đứng phía sau bị Lại Đầu chen hàng nhịn không được bất mãn nói: "Lại Đầu, mày làm gì vậy? Không biết xếp hàng sao?"
Lại Đầu căn bản không phản ứng người sau nói gì, mà chỉ trơ tráo giơ mặt nói với Lý Khanh Khanh: "Thanh Thanh à, sao trước nay tôi chưa từng phát hiện cô lại có sức lực lớn như vậy nhỉ?"
Khi Lại Đầu nói lời này, đôi mắt tam giác đáng khinh nhịn không được qua lại đánh giá trên người Lý Khanh Khanh.
Hắn là càng nhìn càng cảm thấy Lý Khanh Khanh xinh đẹp, đặc biệt là làn da trắng như muốn phát sáng lên, cùng với dáng người tinh tế lả lướt đó.
Tuy hắn không dám làm gì với Lý Khanh Khanh, nhưng mà nhìn cho đã ghiền thì cũng có thể đi.
Cho dù Lý Khanh Khanh có nhận ra cái gì, chỉ cần hắn không làm gì cả, Lý Khanh Khanh cũng không thể động thủ đánh hắn được.
Lại Đầu thấy Lý Khanh Khanh trầm mặc không nói, liền đắc ý nghĩ mình rốt cuộc bắt được chỗ nhược của cô m.
Tuy rằng Thẩm Mộ Quân đã cố ý giải thích cho Lý Khanh Khanh, nhưng mà bản thân Lại Đầu trước kia cũng từng động tay chân với Lý Thanh Thanh rồi, người phụ nữ này rốt cuộc có mấy cân mấy lượng hắn đều rất rõ ràng.
Cho dù Lý Khanh Khanh được Thẩm Mộ Quân dạy bảo, học được không ít bản lĩnh săn thú.
Như cho dù cô ta có bản lĩnh lớn thế nào, thì sức lực của một người cũng không có biện pháp thay đổi.
Khi Lại Đầu nghĩ như vậy, trong đôi mắt tức khắc tràn đầy đắc ý.
Tuy Hắn không biết vì sao đột nhiên sức lực Lý Khanh Khanh lại biến đổi lớn như vậy? Nhưng hắn biết, Lý Khanh Khanh nhất định che giấu cái bí mật gì đó thập phần quan trọng.
Ánh mắt Lý Khanh Khanh lạnh băng nhìn chằm chằm cái ót người xếp trước mặt, làm hại thanh niên đứng trước kia cảm thấy lưng rợn da gà một trận rét.
Người thanh niên kia nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là cô vợ nhà Thẩm Mộ Quân, liền thân thiện cười cười nói: "Cái chiêu giết lợn rừng của cô hôm nay quả thật lợi hại, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định nhờ Thẩm Mộ Quân chỉ điểm cho tôi một chút mới được."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười cười nói: "Nếu không phải chân hắn bị thương, hắn nhất định còn lợi hại hơn tôi nhiều."
Rốt cuộc sự tình hôm nay là nhờ có Thẩm Mộ Quân chủ động đứng ra giải thích cho cô, nên khi thổi phồng Thẩm Mộ Quân như vậy, trong lòng cô không có chút chột dạ nào.
Kỳ thật nếu nói cùng cấp bậc, dị năng của Thẩm Mộ Quân thật sự rất lợi hại và thực dụng hơn dị năng của Lý Khanh Khanh nhiều.
Cái dị năng như vậy, nếu dừng ở trên người kẻ xấu có lẽ sẽ trở thành tai họa, nhưng nếu nằm trong tay người như Thẩm Mộ Quân vậy, Lý Khanh Khanh một chút cũng không cảm thấy lo lắng.
Bởi vì Thẩm Mộ Quân này, ở trong lòng cô, hắn vẫn luôn là một chính nhân quân tử, là một người tốt.
Người thanh niên kia cũng không cảm thấy Lý Khanh Khanh đang khoác lác, ngược lại còn thầm cảm thấy lời cô nói rất đúng.
Rốt cuộc thì thân thủ Thẩm Mộ Quân mấy năm trước xác thật là rất tốt.
"Vậy hai nữa tôi liền qua vậy, đến lúc đó chỉ mong chị dâu không cảm thấy tôi phiền toái."
Lý Khanh Khanh thập phần khách khí nói: "Không đâu, không có đâu."
Lại Đầu thấy Lý Khanh Khanh trực tiếp làm lơ hắn, mà lại vừa nói vừa cười với thanh niên trước mặt, hắn giương mắt nhìn cái tên thanh niên kia một cái, thấy đó là một thanh niên có diện mạo không tệ lắm trong thôn, hắn nhịn không được thấp giọng mắng một câu thô tục.
Hắn tự nhận là tiếng mình mắng cực kỳ nhỏ, hoàn toàn không lo Lý Khanh Khanh sẽ nghe thấy.
Nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng, giây tiếp theo, Lý Khanh Khanh trên mặt còn mang theo ý cười đột nhiên xoay người đá một cú đá xoay vô cùng soái khí, làm hắn trực tiếp ôm mặt ngã ngào xuống đất.
Người thanh niên đứng trước Lý Khanh Khanh và người phụ nữ đứng sau lưng Lại Đầu, đều bị một màn này trước mắt dọa choáng váng.
Bởi vì toàn bộ quá trình quá nhanh, bọn họ căn bản chưa kịp thấy rõ ràng cái gì, chỉ biết hình như là Lý Khanh Khanh đá Lại Đầu một cái.
Sau khi Lý Khanh Khanh thu chân về, lúc này mới thu luôn nụ cười trên mặt lại.
Cô từ trên cao nhìn xuống Lại Đầu trên mặt đất, nhìn hắn không ngừng ôm miệng lớn tiếng kêu rên.
"Nếu không thích đầu lưỡi của mình nữa, cứ việc tiếp tục mắng tôi thử xem."
Khi Lý Khanh Khanh nói đến mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói mang theo một sự uy hiếp làm người không rét mà run.
Lại Đầu bị lời nói này của cô làm cho sợ, tiếng kêu rên tức khắc liền nhỏ lại.
Hắn chỉ cảm thấy miệng mình như bị đổ đầy cát, nhịn không được thống khổ nhỏ giọng hừ hừ.
Hai chị em Thẩm Nhạc Hương đang nhìn chằm chằm vào Lý Khanh Khanh, khi nhìn thấy một màn vừa mới phát sinh đó, cũng đã bị ngạc nhiên không nhỏ.
Thẩm Nhạc Hương nhịn không được trợn tròn mắt, hai con ngươi đen nhánh không hề sợ hãi, chỉ có tràn đầy sùng bái cùng hâm mộ.
"Gia Hảo, em vừa mới rồi có thấy gì không? Nương, nương thật là lợi hại nha!"
Khi Thẩm Nhạc Hương nói lời này, thanh âm con bé nhịn không được có hơi run rẩy.
Trước đây nó vẫn luôn sùng bái cha mình, hiện giờ nhìn thấy một cú đá đẹp mắt như vậy của Lý Khanh Khanh, tức khắc cảm thấy nương mình cũng lợi hại không kém.
So với Thẩm Nhạc Hương đang kích động, trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Gia Hảo cũng hiện lên một mạt sợ hãi.
Nhưng một chút sợ hãi này rất mau liền bị cảm xúc khác thay thế.
Lượng từ ngữ của Thẩm Gia Hảo không nhiều lắm, dùng hết đầu nhỏ, hơn nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra ba chữ.
"Nương, thật lợi hại, thật lợi hại."
Thẩm Tu Dương phụ trách duy trì trật từ liền đi nhanh về phía mấy hàng cuối, còn chưa thấy rõ là chuyện như thế nào, hắn liền nghe thấy có người hô: "Sao cô ta lại đột nhiên đánh người như vậy?"
Một người khác nhìn thoáng qua tình huống, thấy người bị đánh là Lại Đầu trong thôn, hắn liền nhỏ giọng nói với mấy người bên cạnh: "Nhất định là Lại Đầu trêu chọc người ta, bằng không đang êm đẹp sao người ta lại đi đánh nó?"
Một người phụ nữ khác vốn không nhìn Lý Khanh Khanh vừa mắt, nghe vậy, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, cất giọng chanh chua nói: "Sao trước nay không thấy Lại Đầu dám trêu chọc cô ta? Còn không phải là cô ta không chịu nổi tịch mịch, muốn tìm đàn ông......"
Không đợi cô ta nói xong lời trong miệng, Đổng Hiểu Na đứng đằng trước cô ta liền lạnh giọng ngắt lời: "Đúng là người dâm thấy dâm, miệng cô thối như vậy, đừng có tuỳ miệng há ra, không thì ai mà chịu nổi."
Tính tình Đổng Hiểu Na từ trước đến nay đều thẳng thắn, nhìn thấy chuyện chướng mắt, cô ta luôn là nhịn không được mở miệng nói lại.
Huống hồ người lúc này bị nghị luận là Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh nói như thế nào cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô ta, cô ta thật không có cách nào trơ mắt nhìn người ta đứng trước mặt cô mà hất nước bẩn vào Lý Khanh Khanh.
Người bị nói trở lại tên là Phùng Hương Hoa, là con dâu lớn nhà thư ký đại đội.
Cô ta là bạn chơi từ nhỏ của Trương Đình Liên, tình cảm của hai người từ bé đã vô cùng tốt.
Từ sau khi cô ta biết Trương Đình Liên thích Thẩm Mộ Quân, liền luôn muốn tác hợp Thẩm Mộ Quân cùng Trương Đình Liên.
Kết quả cô ta còn chưa thành công, đã bị nguyên chủ nhanh chân đến trước.
Đối với chuyện chị em tốt của mình không thể gả cho người trong lòng, mấy năm nay Phùng Hương hoa vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Mộ Quân sống không quá tốt, bất mãn trong lòng cô ta đối với Lý Thanh Thanh liền càng sâu.
Cho nên chỉ cần có cơ hội, Phùng Hương Hoa liền nhịn không được hất nước bẩn lên người Lý Thanh Thanh.
Tựa hồ như chỉ có làm như vậy, không thoải mái trong lòng cô ta mới có thể giảm bớt.
Phùng Hương Hoa bị Đổng Hiểu Na nói lại một câu, sắc mặt liền xanh mét lên, giọng nói của cô ta đầy bất mãn: "Đồng chí Đổng Hiểu Na, cô nói vậy là có ý gì? Hôm nay cô không nói chuyện này cho rõ ràng, Phùng Hương Hoa tôi nhất định sẽ không để yên."
Tính cách của Phùng Hương Hoa từ trước đến nay đều đanh đá, cô ta vừa nói vừa giơ tay lôi kéo Đổng Hiểu Na.
Đổng Hiểu Na bị cô ta gắt gao kéo lấy cánh tay, tức khắc tức giận đến muốn đẩy người ra.
Đáng tiếc cái thân thể mong manh cô thật không phải đối thủ của Phùng Hương Hoa to béo kia.
Mắt thấy Phùng Hương Hoa đang sắp giơ tay nắm tóc Đổng Hiểu Na, mà Đổng Hiểu Na chỉ là một cô gái yếu ớt từ trong thành tới, căn bản không phải đối thủ của Phùng Hương Hoa, người bên cạnh lập tức chạy lên tách hai người ra.
Phùng Hương Hoa không muốn buông tha mắng: "Tao mắng người khác, liên quan gì đến mày? Có phải tao nói gì đó không xuôi tai, không cẩn thận chọc tới tim đen của mày? Hay là......!bản thân mày với nó cũng là một loại?"
Đổng Hiểu Na tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, "Cô tùy tiện bịa chuyện bôi nhọ người khác, truyền bá ô ngôn uế ngữ, đó mới đúng là người hạ tiện."
Hai người ngươi mắng một câu ta mắng một câu, mọi người mắt thấy hai người lại sắp đánh nhau, vội đi tìm Thẩm Tu Dương phụ trách duy trì trật tự.
Thẩm Tu Dương thì đang dò hỏi tình huống Lý Khanh Khanh bên này, còn chưa giải quyết xong liền có người chạy tới tìm hắn, Thẩm Tu Dương tức khắc cảm thấy sọ não mình đau quá.
Hắn nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Tuy rằng Lại Đầu mắng chửi người là không đúng, nhưng mà chị cũng không thể đánh người.
Tôi thấy hàm răng hắn cũng bị thương rồi, cô phải bồi thường tiền thuốc men......"
Không đợi Thẩm Tu Dương nói cho hết lời, Lý Khanh Khanh liền sảng khoái móc ra ba đồng tiền quăng xuống.
Lại Đầu nằm trên mặt đất thấy thế, cho rằng Lý Khanh Khanh bị Thẩm Tu Dương doạ cho sợ hãi, hắn vội cáo mượn oai hùm nhìn Lý Khanh Khanh cười đắc ý.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục cười, liền nghe thấy Lý Khanh Khanh nhỏ giọng nói với hắn: "Lần sau, nếu để tao nghe thấy mày mắng tao, tao liền rút lưỡi mày."
Lại Đầu tức khắc sợ tới mức tỉnh hồn, hắn giơ khuôn mặt khóc tang nhìn về phía Thẩm Tu Dương, muốn nhờ Thẩm Tu Dương giúp đối phó Lý Khanh Khanh.
Kết quả khi hắn che miệng ngẩng đầu lên, liền phát hiện Thẩm Tu Dương vội vã xoay người rời đi.
Không có Thẩm Tu Dương " chống lưng", Lại Đầu tức khắc cảm thấy độ ấm chung quanh đều lạnh đi vài phần.
Bởi vì lý do Lý Khanh Khanh đánh người là vì Lại Đầu mắng chửi cô, nên cuối cùng chuyện này sau khi Lý Khanh Khanh thanh toán ba đồng tiền thuốc men liền kết thúc.
Lý Khanh Khanh từ đầu đến cuối đều không xin lỗi, Thẩm Tu Dương cùng đại đội trưởng cũng không bảo cô xin lỗi, bởi vì rốt cuộc chuyện này sai không phải hoàn toàn ở cô.
Đại đội trưởng chỉ nói cô về sau làm việc bình tĩnh một chút, không thể chuyện gì cũng lấy bạo lực ra giải quyết.
Lý Khanh Khanh đầy mặt khiêm tốn thụ giáo, cũng hứa hẹn về sau sẽ không bao giờ công nhiên đánh người.
Nếu về sau cô có đánh người, nhất định thừa dịp không có ai mới đánh, giống như lần đối phó Trần Văn Ngũ vậy.
Đại khái là dị năng Lý Khanh Khanh mới tới thăng cấp, cô cảm thấy hai ngày nay tính tình của mình có chút táo bạo.
Trong bất tri bất giác, lại mang thói quen thời mạt thế lại đây.
Lý Khanh Khanh quyết định sau khi trở về, nhất định phải cố gắng điềm tỉnh lại, về sau kiên quyết không thể xúc động như vậy nữa.
Cho dù lần sau có gặp mấy thứ như tên Lại Đầu này, cô cũng nhất định phải nhẫn nhịn đến khi không có người lại động thủ.
Rốt cuộc hiện tại là thời đại hoà bình, không phải cái thời mạt thế tùy thời kêu đánh kêu giết kia của cô.
Còn nữa, Lại Đầu hình như phát hiện ra cái gì? Cô cảm thấy cần phải tìm thời gian nào đó bắt người lại, cho Thẩm Mộ Quân vừa thử dị năng của hắn vừa thuận tiện tra hỏi một phen.
Lý Khanh Khanh vừa âm thầm nghĩ, vừa ôm một chậu thịt đi về hướng trong nhà.
Đi đằng trước cô, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo dọc theo đường đều đầy mặt sùng bái nhìn chằm chằm cô, Lý Khanh Khanh đều bị hai đứa nhỏ này nhìn đến chột dạ.
Thẩm Nhạc Hương nói: "Nương, về sau nương có thể dạy con được hay không, con cũng muốn lợi hại giống nương vậy, như vậy thì sẽ không có ai khi dễ con và em trai nữa."
Thẩm Nhạc Hương nói chuyện vô cùng ngây thơ, nhưng Lý Khanh Khanh, lại nhịn không được có hơi đau lòng nhìn về phía nó.
Đứa nhỏ này phải bị bao nhiêu người khi dễ rồi, mới có thể vội vàng mà muốn trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
"Hương Hương, nương không cần dạy con, con cũng có thể trở nên lợi hại như nương vậy."
Thẩm Nhạc Hương nghe xong, vẻ mặt không thể tin nhìn cô, hiển nhiên cũng không phải rất tin tưởng lời nương nó nói..
Bình luận truyện