Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà hàng lẩu cũng không xa lắm, đi một lúc liền tới.
Hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đem thực đơn đưa cho Nguyễn Du Du chọn, lấy di động ra, đầu tiên là xem số thẻ Nguyễn Du Du gửi, sau lại đem số cô lưu lại, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Lưu.
Nguyễn Du Du cao hứng nhận lấy thực đơn, toàn những món mà ngày thường không dám ăn đều gọi lên hết, nào là lòng non(*), thịt dê cuốn, tàu hũ ky (**), đai bột (***),.... Gọi xong thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất di động, liền đưa thực đơn cho hắn, hỏi " Ngài có ăn được cay không, chúng ta gọi một nồi lẩu điểm cửu cung cách(4*) nhé, hay là vẫn gọi một nồi lẩu uyên ương(5*) đi.
Editor : Có đoạn gọi đồ ăn thôi mà lê lết nửa tiếng á. T^T
(Phổ cập kiến thức )
(*)毛肚(Máo dù) : Chữ thứ hai có nghĩa là dạ dày, chứ đằng trước có nhiều nghĩa và Tiểu Bạch thấy nghĩa nhỏ bé non nớt là phù hợp nhất, nên suy ra từ này Bạch dịch là lòng non.
(**)豆腐皮(Dòufu pí) : tàu hũ ky hay còn gọi là phù trúc hoặc váng đậu, là một sản phẩm làm từ đậu nành. Trong quá trình nầu đậu, một lớp đậu mỏng chứa đạm và chất béo sẽ hình thành trên bề mặt nồi sữa đậu. Người ta sẽ vớt lớp màng mỏng này và phơi khô thành tàu hũ ky.
(***)粉带(Fěndài) : từ này dịch theo nghĩa gốc là đai bột, cầu cao nhân tượng trợ Tiểu Bạch từ này.
(4*)点九宫格 (Diǎn jiǔgōnggé) : Trong bản gốc ghi như vậy nên Bạch giữ nguyên, dịch ra có nghĩa là lẩu chín ngăn. Nổi lẩu 9 ngăn được xuất phát từ Trùng Khánh nên nó còn có tên gọi khác là lẩu Trùng Khánh. Đây là món lẩu cay, một trong những món ăn truyền thống của người Trung Quốc ở Trùng Khánh tỉnh Tứ Xuyên. Lẩu Trùng Khánh có màu đỏ, lấy vị cay là vị chủ đạo, ngoài ra còn có vị mặn,chua, phía dưới đáy là phần mỡ bò để tạo thêm phần ngậy và thơm cho nồi nước dùng. (Hình minh họa phía dưới)


(5*)鸳鸯锅(Yuānyāng guō) : Lẩu uyên ương hay còn gọi là lẩu Tứ Xuyên, Một loại lẩu có tên khá lạ và đặc biệt, bắt nguồn từ việc nồi lẩu có 2 ngăn, một bên cay nồng đặc trưng của lẩu xuyên tiêu, một bên thanh ngọt dễ chịu.



Thẩm Mộc Bạch tiếp nhận thực đơn, thấy cô gái nhỏ đã thượng vàng hạ cám(*) gọi một đống lớn đồ ăn cùng nước ô mai ướp lạnh, chỉ còn nồi lẩu là chưa có chọn. Hắn nhớ tới vẻ mặt cô hưng phấn chờ mong nói muốn ăn "lẩu vừa cay vừa nóng", liền trực tiếp kêu phục vụ lấy một nồi lẩu điểm cửu cung cách.
(*) : "Thượng vàng hạ cám" là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả những nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.
Không khí nhà hàng lẩu mát mẻ dễ chịu, lát thịt dê mỏng hồng hồng đang được thả vào trong nồi, hòa quyện cùng với nước sốt mè, xông lên một mùi hương cay nồng. Nguyễn Du Du thỏa mãn nheo đôi mắt, lạ uống một hớp lớn nước ô mai ướp lạnh.
Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều lắm, phần lớn thời gian hắn đều ngồi nhìn Nguyễn Du Du ăn.
Cô gái nhỏ ăn uống thật tốt, ăn đến miệng hồng hồng, chóp mũi cũng lấm tấm ít mồ hôi.
"Thẩm tiên sinh không thích ăn cay sao?" Nguyễn Du Du nuốt xuống một ngụ nước ô mai, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp nhìn Thẩm Mộc Bạch, so với cô mà nói, hắn ăn quá ít.
Thẩm Mộc Bạch nói : "Không có, tôi không kén ăn."
"Nga." Nguyễn Du Du cực kỳ hâm mộ mà nhìn hắn, không kén ăn có nghĩa là cơ thể hắn rất tốt, giống nguyên chủ vậy, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.
"Du Du." Thẩm Mộc Bạch đột nhiên gọi, cách nồi lẩu đang tỏa khói, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, " Em nên đổi cách gọi."
"Cái, cái gì." Nguyễn Du Du sửng sốt.
Cô vẫn luôn kêu hắn là "Thẩm tiên sinh", nhưng hiện tại, hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn gọi là "Ông xã ?"
Quá buồn nôn! Nguyễn Du Du không khỏi nổi lên một tầng da gà, cô chà xát cánh tay, hỏi ngược lại: "Thẩm tiên sinh hy vọng tôi xưng hô với anh như thế nào?"
Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch nhìn qua, liếc liếc cánh tay của cô, cánh tay kia thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, giống như chỉ thoáng dùng sức liền có thể đem bẻ, "Tùy em, chỉ cần trước mặt ông nội không cần gọi quá xa lạ là được."
Nguyễn Du Du suy tư gật gật đầu.
Xem ra hắn rất để ý Thẩm lão gia tử, vì muốn ông nội bệnh nặng yên tâm, hắn thậm chí lần đầu gặp cô liền cùng cô trực tiếp đi lãnh giấy hôn thú.
Nghĩ đến gần tối đi thăm lão gia tử, Nguyễn Du Du chợt nhận ra, " A, tôi vừa rồi không mua quần áo, cả người toàn mùi lẩu."
"Không sao." Thẩm Mộc Bạch nói: "Tôi đã kêu Lưu An chuẩn bị đồ cho em rồi, lát ghé qua nhà tắm rửa một chút là xong."
Nguyễn Du Du nghe vậy liền an tâm, xem ra trợ lý Lưu toàn năng đã lo hết thảy, cô chỉ cần vui vẻ hưởng thụ hết mỹ thực là được.
Thẩm Mộc Bạch trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn ngày một ít, hơi kinh ngạc liếc Nguyễn Du Du một cái. Nói thật, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào ăn nhiều như cô, những cô gái bên người Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong đều như nhau, chỉ ăn có hai, ba miếng, hắn vốn tưởng Nguyễn Du Du cũng sẽ giống vậy.
Cô gái nhỏ đem miếng ra xà lách tươi mát một ngụm ăn xong, thỏa mãn mà buông đũa, thở dài một hơi. Thẩm Mộc Bạch thấy thế liền hỏi: " Có muốn ăn điểm tâm nữa không?"
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, " Không cần."
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng thở ra, may mắn cô còn biết tiết chế, hắn thật sự lo lắng cô làm hỏng dạ dày của chính mình mất.
Lại nghe cô gái nhỏ đầy khát khao nói, "Tôi muốn để dành bụng ăn kem."
Thẩm Mộc Bạch: ".........."
Nguyễn Du Du cũng biết bản thân ăn rất nhiều, nhưng đây là cơ hội duy nhất để hưởng thụ nhiều mỹ thực như vậy, đặc biệt kem là đồ lạnh, thân thể yếu đuối kia của cô, tuyệt đối không chịu đựng được.
"Thẩm tiên sinh, tôi muốn ăn kem, ngài biết chỗ nào bán kem không?"
Cô gái nhỏ mắt trông mong mà nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như được khảm pha lê đen, giống như sợ hắn cự tuyệt, ngón tay thon nhỏ đặt trên bàn có chút khẩn trương mà nắm lại.
Thẩm Mộc Bạch há miệng, phát hiện chính mình có chút nói không nên lời. (Ảnh cạn lời với vợ r :>)
Hắn vẫy tay gọi người phục vụ lại, " Đi sang bên cạnh mua kem lại đây."
Người phục vụ liếc qua mấy cái đĩa trống không trên bàn, dù sao cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, miễn cưỡng khống chế được biểu tình trên mặt, mỉm cười nói: " Vâng, tiên sinh, Xin vui lòng chờ một chút."
Nguyễn Du Du ngồi thẳng tắp đoan chính, tay đặt nhẹ ở cạnh bàn, mắt không chớp, mong đợi nhìn chằm chằm về hướng cửa.
Khi người phục vụ cầm cây kem xuất hiện, Thẩm Mộc Bạch liền thấy mắt cô lập tức sáng ngời, tựa như có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm tối.
Nguyễn Du Du nhận lấy kem, ngẩng đầu nhìn người phục vụ: "Cảm ơn."
Biểu tình của cô rất nghiêm túc, thanh âm mềm mềm mại mại, giống như một đứa trẻ đang ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, tâm tình người phục vụ cũng trở nên ấm áp: "Không cần khách khí, chúc tiểu thư dùng ngon miệng."
Nguyễn Du Du cười tủm tỉm mà nhìn cây kem, một nửa màu lam nhàn nhạt tươi mát, một nửa màu hồng ngọt ngào, để gần một chút có thể ngửi được mùi thơm ngọt nồng đậm tỏa ra, cũng cảm giác được hơi tỏa ra lạnh lạnh do kem mang lại.
Nguyễn Du Du giương mắt nhìn nhìn Thẩm Mộc Bạch, lúc này mới để ý kem chỉ có một, cô có chút khó xử mím môi, dò hỏi : "Thẩm tiên sinh, ngài ăn kem không?"
"Tôi không ăn". Thẩm Mộc Bạc nói xong, tựa hồ cảm thấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô cúi đầu ở bên màu lam mà cắn một ngụm, lưu lại dấu răng rõ ràng.
Nhìn hành động thật giống con mèo nhỏ của cô trực tiếp chọc cười Thẩm Mộc Bạch.
Nguyễn Du Du nghe thấy giọng cười trầm thấp truyền đến, lúc giương mắt lên nhìn thì thấy hắn vẫn trưng ra cái vẻ mặt lạnh nhạt. Nguyễn Du Du không rảnh quản hắn, lại cắn một miếng nữa bên kem màu hồng, vị bơ cùng dâu tây thơm mát hòa tan trong miệng, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xuống yết hầu, thẳng xuống bụng, an ủi cái dạ dày vừa trải qua một trận hỏa hoạn cay nóng kia, quả thực vô cùng sảng khoái.
Mắt hạnh của Nguyễn Du Du cong thành vầng trăng non. Thẩm Mộc Bạch vừa nhìn liền biết cô đối với kem có bao nhiêu vừa lòng.
Cô gái nhỏ rũ nửa đầu, từng chút từng chút ăn kem, xuống vỏ ốc quế phía dưới liền cắn một ngụm giòn tan. Thẩm Mộc Bạch cũng không biết mình lấy kiên nhẫn ở đâu ra cứ như vậy ngồi nhìn cô ăn hết cây kem.
"Ăn ngon không?" Thậm chí hắn còn quan tâm mà dò hỏi một câu.
Nguyễn Du Du sờ sờ bụng, "Ăn ngon. Thẩm tiên sinh, cảm ơn ngài đã dẫn tôi đi ăn ngon."
Người ta nói " Trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn", còn cô đây là "Trộm đến kiếp phù du ba bữa ăn ngon", tuy rằng không biết vì sao cô xuyên sách, nhưng hôm nay cô có thể ăn bánh kem Black Forest, ăn lẩu vừa cay vừa nóng, lại ăn kem lạnh, như vậy đã có thể rời đi mà không còn gì tiếc nuối.
"Chúng ta hiện tại đi đâu?"
Thẩm Mộc Bạch đứng lên, "Về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chờ gần tối rồi đi bệnh viện."
Từ nhà hàng đi ra, liền thấy một chiếc xe Bentley đi tới, Lưu An ở bên trong mở cửa xe đi ra, "Tiên sinh, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, để ở cốp xe."
Thẩm Mộc Bạch đem chìa khóa xe thể thao ném qua cho Lưu An, "Cậu lái cái này về."
Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Bạch, ngồi vào ghế phụ chiếc Bentley, trong xe vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Cô cài dây an toàn, đem ba lô vừa mua ra ôm trước ngực, đúng lúc đang giữa giờ nghỉ trưa, hơn nữa vừa rồi mới ăn no, vào trong xe lạnh lạnh thật dễ chịu. Nguyễn Du Du liền gật gù ngủ mất.
Xe đã dừng dưới gara, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du.
Cô gái nhỏ ngủ thật thoải mái, cô ôm chiếc ba lô mới mua, đầu tựa vào ghế hơi hơi nghiêng, lông mi an tĩnh mà rũ xuống, thân thể theo hô hấp mà phập phồng nhẹ nhàng, cánh môi no đủ hồng nhuận hơi hơi hé ra.
Ngủ đến thập phần ngoan ngoãn.
Thẩm Mộc Bạch đang do dự có nên đánh thức cô hay không, đúng lúc gần đó vang lên âm thanh mở khóa xe, Nguyễn Du Du liền bừng tỉnh.
Lông mi dài động động hai lần như đôi cánh bướm sợ hãi, cô chậm rãi mở to mắt.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô nửa ngày, cô cũng ngơ ngác mà chằm chằm nhìn lại, ước chừng khoảng một hai phút sau, cô mới "A" một tiếng, "Thẩm tiên sinh, về đến nhà rồi sao?"
Thẩm Mộc Bạch "Ừ" một tiếng, xuống xe mở cốp sau lấy đồ.
Nguyễn Du Du đem ba lô khoác lên vai, cũng chạy tới giúp. Rất nhiều túi nha, nhìn dáng vé đó hình như là quần áo, đồ trang điểm gì đó mua cho cô, hai người tay xách đầy đồ, nhấn thang máy lên lầu.
Thang máy đi thẳng lên trước cửa nhà, Thẩm Mộc Bạch mã hóa vân tay, cửa liền mở, hai người vào phòng, đem đồ trên tay đặt hết xuống đất.
Phòng khách rất gọn gàng sạch sẽ, như một căn phòng mẫu tiêu chuẩn.
Thẩm Mộc Bạch chỉ chỉ vào một cánh cửa đang đóng, "Đây là phòng ngủ của tôi." Lại chỉ qua bên cạnh, "Đây là thư phòng".
Hắn bước hai bước tới mở cửa một căn phòng gần đó đang khép hờ, "Đây là phòng của em, chưa kịp chuẩn bị tốt, nếu em thích cái gì thì nói với tôi, tôi kêu Lưu An mua cho em."
Nguyễn Du Du đứng ở ngoài nhìn thoáng vào, phòng hẳn là vừa mới sắp xếp, giấy dán tường màu xám nhạt, giường, tủ quần áo, tủ đầu giường đều là màu đen, cùng không gian phòng khách đều một kiểu, nhưng ga trải giường lại là màu hồng nhạt, bên trên có hình con mèo hello kitty, hẳn là mới chuẩn bị.
Xem ra Thẩm Mộc Bạch một mình ở chỗ này, không có ở cùng người khác.
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh, nếu tôi cần gì khác tôi sẽ thông báo."
Cô không biết sở thích của nguyên chủ, nên sau này muốn gì thì để tự cô ấy nói với hắn, hiện tại quan trọng nhất là vẽ một lá bùa đuổi quỷ, vừa rồi trong đống đồ, có một cái có ký hiệu Đạo gia ở bên ngoài, hẳn là đồ dùng vẽ bùa Lưu trợ lý mua cho cô.
Vừa chuẩn bị đem túi kia mở ra, âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Thẩm Mộc Bạch truyền đến : "Đi tắm rửa trước đã, sau  nghỉ ngơi một lát rồi đi bệnh viện, khi nào từ bệnh viện trở về lại chơi."
Editor có lời muốn nói : Xưng hô giữa nam chính và nữ chính sẽ được từ từ thay đổi theo quan hệ giữa hai người.
Tác giả có lời muốn nói : Thế giới chỉ có hai người chính thức bắt đầu >v<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện