Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 55: Tôi Chẳng Qua Chỉ Làm Những Chuyện Các Người Muốn Làm Mà Không Dám Làm



***

Cố Hành Chu nhìn khói trắng bốc lên từ điện thoại di động, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia vụn vỡ.

Rút điện khỏi ra khỏi dây sạc, sau đó đem điện thoại còn bốc khói trắng đã xử lý tốt vứt vào thùng rác.

Cố Hành Chu mặc quần áo xuống lầu đã là chiều. Chú Chung đem đồ ăn tới trước mặt Cố Hành Chu, nhìn anh trang phục chỉnh tề, "Tiểu thiếu gia hôm nay còn muốn ra ngoài sao?"

Cố hành Chu: "Dạ, có chút chuyện quan trọng cần đi ra ngoài một chuyến."

Chú Chung đem lời muốn kêu Cố Hành Chu ở nhà nuốt trở về, cũng không hỏi nhiều chỉ đi vào phòng bếp lấy canh giải rượu.

Cố Hành Chu nhìn chén canh, "Cháu đã tỉnh rượu, không cần uống cái này."

Nhưng mà chú Chung lại tiếp tục kiên trì, Cố Hành Chu không còn cách nào khác đành nhận lấy chén canh uống một hơi.

Chú Chung cho người uống canh giải rượu xong mới thở phào. Tối hôm qua Cố Hành Chu uống say khó đối phó như thế nào. Ông một bộ xương già cùng với hai người trẻ tuổi bận tới nửa đêm mới giải quyết xong.

Cố Hành Chu đem canh giải rượu uống xong liền ra cửa. Anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương với ai, trừ bỏ Tạ Ninh cũng chưa từng thích ai. Vốn định trước tiên đến trường tìm Tạ Ninh nhưng lại thấy cửa hàng bán hoa trên đường.

Cố Hành Chu kêu tài xế dừng xe, bước chân không chút nào do dự tiến vào cửa hàng bán hoa, muốn một bó hoa lớn nhất, đẹp nhất. Cũng không biết Tạ Ninh có thích không nhưng mỗi lần ba anh mua hoa tươi về cho mẹ thì nữ sĩ Phương Uyển sẽ cực kỳ vui vẻ.

Anh thậm chí có thể tượng tượng ra cảnh Omega của mình ôm bó hoa được tặng, cười rộ lên nhất định còn đẹp hơn hoa.

Theo đó Cố Hành Chu đi đi dừng dừng ở nhiều cửa hàng, nghĩ về những sở thích của Omega, mua rất nhiều thứ, cuối cùng dừng ở cửa hàng bánh kem cách Dư Hải cao trung không xa. Tạ Ninh thích ăn bánh kem cùng điểm tâm ngọt.

Cố Hành Chu sau khi đặt hết đồ vật vào trong xe, nhờ tài xế trông coi còn chính mình thì ôm bó hoa to lớn diễm lệ chờ ở cổng trường Dư Hải cao trung.

Sợ chốc nữa Tạ Ninh tan học không nhìn thấy chính mình, Cố Hành Chu còn chọn một vị trí đứng tương đối rộng rãi.

Một đôi mắt đào hoa nhìn về cổng trường, luôn đợi thân ảnh của Tạ Ninh xuất hiện.

Nhưng mà chưa đợi được Tạ Ninh lại thấy một nhóm học sinh khối mười kết thúc sớm hơn khối mười một.

Cố Hành Chu cũng là người nổi tiếng ở Dư Hải cao trung. Lúc trước khi tổ chức lễ nhập học cho học sinh khối mười cao trung, anh còn đại diện cho học sinh khối mười một đọc diễn văn chào đón tân học sinh.

Đêm đó hầu như các topic trên diễn đàn trường đều đạt tới đỉnh, cùng với thời điểm Cố Hanh Chu nhập học ở đây cũng không hề thua kém, đại bộ phận đều nói muốn thông tin của học trưởng này.

"Đó là Cố Hành Chu đi!"

"Mẹ nó, đúng là Cố học trưởng."

"Cố học trưởng sao lại không mặc đồng phục, trong tay còn ôm hoa, hôm nay không đến trường sao?"

"Chúng ta có nên tiến lên nói vài lời không?"

Mắt thấy ngày càng nhiều người đến đây, Cố Hành Chu cảm thấy đau đầu, lạnh giọng nói: "Đừng vây quanh ở đây nữa, mau về nhà đi."

Lúc này bốn phía của Cố Hành Chu đã vây quanh không ít người, có người đơn thuần muốn cùng Cố Hành Chu nói vài câu, có vài người thì do thấy người ta vây quanh, tưởng có gì náo nhiệt, tò mò lại xem.

Nhìn thấy soái ca đang ôm bó hoa giữa đám đông, phỏng chừng là muốn thổ lộ, trong lúc nhất thời ai cũng muốn xem náo nhiệt không chịu rời đi.

Tạ Ninh vừa đi ra liền thấy cảnh này, Cố Hành Chu ôm hoa bị bao vây ở trung tâm, khuôn mặt tràn đầy lạnh nhạt.

Cố Hành Chu biến mất một ngày, lúc này Tạ Ninh nhìn thấy thì hơi sửng sốt, mắt hạnh có chút dại ra, trong lúc nhất thời nội tâm có chút phức tạp.

Tạ Ninh đứng ở trong đám người chỉ như chú ngỗng ngốc đang cúi đầu tự hỏi, Cố Hành Chu cũng chú ý tới Tạ Ninh.

Chỉ thấy Omega ngoan ngoãn đang nhìn chính mình đến phát ngốc.

Cố Hành Chu trong ánh mắt khẽ hiện chút ánh sáng, chen khỏi đám đông đi về hướng Tạ Ninh.

Tạ Ninh phục hồi tinh thần, liền thấy Cố Hành Chu đang chen vào giữa dòng người, ôm bó hoa to diễm lệ đi về hướng này.

Bốn phía có quá nhiều người, phản ứng đầu tiên là muốn rời đi thật nhanh.

Mắt thấy Omega càng ngày càng gần, đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu bỗng nhiên co lại.

Chỉ thấy Omega quay đầu chạy đi giống như chuột nhỏ bị hoảng sợ.

Cố Hành chu: "!!!"

Chẳng lẽ ngày hôm qua Tạ Ninh bị anh hôn không phải tự nguyện mà là bị cưỡng ép!

Cố hành Chu hơi dừng động tác, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng sợ của Tạ Ninh, chẳng sợ đám người đông đúc, đôi chân dài cũng bước nhanh hơn.

Cố Hành Chu tối qua uống nhiều, không biết bản thân có xuất hiện trí nhớ lệch lạc không.

Nhưng mà anh biết ngày hôm qua say rượu cho hai người cơ hội, bất luận lần này có đánh vỡ hay không thì hai người cũng không thể lại như trước kia lui tới mà như chưa từng có gì.

Ngày từ đầu Tạ Ninh đối với mình có chút xa cách nhất định, chỉ cần nhìn thấy mình đều chạy. Nhưng sau đó anh luôn ép buộc Tạ Ninh lưu lại ở gần mình, gần đây mới hoà hoãn.

Tối hôm qua, Tạ Ninh không biết tâm ý của anh, hơn nữa lúc trước anh ở trước mặt Tạ Ninh giả vờ lý tính và khắc chế, Tạ Ninh mới không phòng bị.

Hiện tại bất đồng, ngày hôm qua uống nhiều, ôm Omega không cho người đi, nói thích còn hôn người ta.

Giống như tờ giấy trên cửa sổ đã bị đâm thủng, muốn khép lại không có khả năng.

Tạ Ninh giống như sợ bị đuổi theo, còn khẽ quay đầu nhìn Cố Hành Chu liếc mắt một cái.

Nếu không có cái liếc mắt này còn tốt, vừa quay lại liếc nhìn liền chạm phải đôi mắt đào hoa nhìn mình.

Hiện tại chỉ cần nhìn Cố Hành Chu, trong đầu Tạ Ninh sẽ tự động gửi đến hình ảnh hai người ở bên cạnh vào tối qua.

Nhìn ánh mắt như thể muốn nuốt cậu vào bụng, gương mặt Tạ Ninh nóng lên, nhưng phía sau cổ lại cảm thấy lạnh buốt.

Vừa chạm mắt đối phương, Cố Hành Chu vốn định giơ hoa lên.

Ai ngờ ngay sau đó Cố Hành chu liền thấy Omega quay đầu chuẩn bị chạy.

Cố Hành Chu: "..."

Tạ Ninh quay đầu rồi chạy như có gắn động cơ dưới chân, không phải cậu không muốn nói rõ ràng chuyện hai người với Cố Hành Chu mà chủ yếu là cổng trường có quá nhiều người, muốn trước mặt nhiều người như thế thừa nhận thích Cố Hành Chu... cậu ngại ngùng.

"Tạ Ninh!"

Tạ Ninh vừa định chạy thì âm thanh lớn truyền tới từ đằng sau.

Là Cố Hành Chu gọi cậu, gương mặt Tạ Ninh ửng hồng, căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp gọi cậu.

Những omega cùng quần chúng ăn dưa đang vây quanh cũng sửng sốt.

Thậm chí có nhiều Omega lộ ra biểu tình ngạc nhiên. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nhìn bộ dáng của Cố Hành Chu trước cổng trường, cũng có thể nhìn ra là muốn thổ lộ cùng ai đó.

Nhưng căn bản không thể nào nghĩ tới người Cố Hành Chu đợi là Tạ Ninh.

Nếu chỉ nói tên Tạ Ninh thì sẽ không nhiều người nhớ, nhưng nếu nói là pheromone có thể so được với vũ khí sinh hoá là mùi cá trích đóng hộp thì phỏng chừng không ai không biết.

Tạ Ninh, học sinh năm hai của cao trung.

Từ lúc vừa tiến vào cao trung không lâu thì điên cuồng theo đuổi Cố Hành Chu. Hiện tại trên diễn đàn vẫn còn lưu giữ rất nhiều tin tức về cậu, bao nhiêu thứ kỳ lạ mà cậu từng làm trước đây đều có đủ.

Nổi tiếng nhất là theo đuôi đi đến nhà vệ sinh. Lúc đó là gần tới nghỉ hè của năm nhất cao trung, Tạ Ninh cũng đã lì lợm la liếm Cố Hành Chu gần một năm. Cuối kỳ đó ngoại trừ thời điểm thi, còn lại không quản nghiêm. Đại bộ phận học sinh cùng giảng viên đều đem lực chú ý đặt vào kỳ thi cuối kỳ, còn Tạ Ninh cũng liền nộp giấy trắng.

Đó là ngày thi cuối cùng của hôm đó. Chỉ cần thi xong có thể rời khỏi trường rồi về thẳng nhà tận hưởng kỳ nghỉ hè. Một ít Omega cảm thấy buồn bực bởi vì Tạ Ninh thường xuyên quấn lấy Cố Hành Chu, vì vậy họ cũng chủ động nộp bài sớm, muốn chờ sẵn đợi Tạ Ninh.

Một vài Omega chặn Tạ Ninh trong toilet, tính toán giáo huấn cậu một chút để về sau biết mà tránh xa Cố Hành Chu. Giáo thảo là của mọi người, vì vậy muốn làm cậu nhận thức được, dừng tư tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Ai ngờ Tạ Ninh theo đuổi Cố Hành Chu cực kỳ lớn mật, bị mọi người chặn ở toilet thì đầu cúi xuống, không nói tiền nào.

Căn bản không cần người ta uy hiếp, đã tự cúi đầu.

Một Omega cười nhạo: " Không phải lá gan rất lớn sao? Như thế nào mà không dám lên tiếng."

Vì người nhìn ra được Tạ Ninh chính là miệng cọp gan thỏ, giống như bánh bao mềm. Vì thế liền đứng trước Omega nói những thứ bẩn thỉu.

Tạ Ninh nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Tôi chẳng qua chỉ làm những chuyện các người muốn làm mà không dám làm."

Khi nói chuyện, cái đầu tóc đỏ của Tạ Ninh cúi thấp, âm thanh cực nhỏ nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định. Dường như những việc cậu làm không có gì mất mặt. Mất mặt chính là bọn họ muốn làm nhưng không dám làm, lại còn tới đây giáo huấn cậu.

Lcúc ấy Tạ Ninh còn chưa giống lúc sau theo dõi, trộm tư trang một cách cực đoan. Chỉ là mỗi ngày gửi thư tình, đưa nước hay đi đến lớp một lén nhìn Cố Hành Chu.

"Mày nói cái gì?"

Mấy tên Omega kia rõ ràng bị lời nói của Tạ Ninh chọc giận.

Tạ Ninh bị doạ đến mức im bặt, rụt đầu rụt cổ. Tính cách hoàn toàn trái ngược với mái tóc đỏ này.

Nhìn bộ dáng nén giận của Tạ Ninh, vài Omega đều cười nhạo.

"Nói lại lần nữa, mày không nghe thấy sao?"

Sau đó liền đá ván cửa sau lưng Tạ Ninh, chỉ nghe "ầm" một tiếng.

Tạ Ninh cả người bị doạ run lên, bước chân cực kỳ nhanh trốn sang hướng bên cạnh, lại bị mấy Omega túm sau cổ kéo về.

Tạ Ninh nhìn Omega diễu võ dương oai, âm thanh có chút run rẩy: "Cậu... cậu..."

Vẻ mặt Omega kia đầy sự khinh thường: "Mày... mày.. mày kêu cái gì, tao kêu mày lặp lại những từ vừa nãy, nghe không hiểu?"

Tạ Ninh nuốt nước bọt, mím môi: "Cậu còn như vậu, tôi sẽ cho... lão sư."

Omega tiến lên túm tóc gáy của Tạ Ninh, kéo Tạ Ninh nhìn thẳng, "Bọn tao trước đây đánh giá cao mày, con cá thúi như mày cũng chỉ đến thế thôi."

Omega kia sức không nhỏ, Tạ ninh chỉ cảm thấy da đầu bị kéo căng, đau đến mức nước mắt rơi ra.

Trong khoảnh khắc kia, Tạ Ninh đã thể hiện hết năng lực mà mình có.

Bằng cách này chiếm vị trí cao trên diễn đàn trường.

Nhất chiến thành danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện