Chương 11
Khi Du Bách Chu nhìn đến cái gọi là tiên đoán này, đã là việc buổi sáng của hôm sau.
Cậu dậy sớm, không biết có phải do tối hôm qua gặp ác mộng hay không, đầu nặng nề, cảm giác muốn ngủ cũng không ngủ được
Ác mộng làm hại người mà.
Thời gian còn sớm, Du Bách Chu từ từ rửa mặt, thay đồng phục, lúc ra tới cửa, Phó Hạ đem cậu gọi lại, "Chờ lát nữa ba và ba lớn cùng nhau đưa con đi trường học."
Hôm nay Du Thần cùng Phó Hạ muốn cùng tham gia một hội nghị công tác, thức dậy cũng sớm như cậu.
"Dạ." Du Bách Chu ngoan ngoãn trả lời, ngồi ở trên sô pha chờ hai người.
Cậu nhìn ba nhỏ nghiêm túc đeo cà vạt cho ba lớn nhà mình, liếc mắt qua cũng nhận thấy được là một cái cà vạt tơ tằm giá trị xa xỉ, nhưng ý nghĩa phía sau so với giá cả còn trân quý hơn, nghe nói đây là lễ vật Phó Hạ đưa cho Du Thần vào ngày kỉ niệm kết hôn, cũng là cà vạt mà Du Thần thích nhất.
Du Bách Chu đợi vài phút, buồn ngủ một lần nữa thổi quét mà đến, nhịn không được ngáp một cái, cậu nhàm chán lấy ra di động muốn nhìn một chút trên Weibo có hay không đáng giá coi trọng, không nghĩ tới thời điểm lại ngáp một cái, ngón tay trượt trượt, chọn sang biểu tượng Tieba bên cạnh.
Du Bách Chu xoa xoa đôi mắt, không chọn đúng app cũng không sao, dù sao cũng chỉ dùng để gϊếŧ thời gian, vì thế cậu thuận tay xem Tieba hotsearch, trượt xuống nhìn, đột nhiên liền nhìn đến Tieba trường học mình có bài viết có chút kỳ quái, giống như đang thảo luận cái gì, cậu thuận tay nhấp vào Tieba.
Vừa nhìn thấy, cậu liền ngốc. ( ゚д゚)
Không, là nhìn đến tỉnh.
Thời điểm nhìn thấy cái tiên đoán kia, Du Bách Chu buồn ngủ nháy mắt đã tan hết, cậu đột nhiên từ trên sô pha nhà mình bật ngồi dậy: "Đệt! Những người này mạch não kiểu gì vậy??!"
Động tác cùng hình ảnh của cậu bên kia làm hai ba ba dọa sợ.
Phó Hạ quan tâm nói: "Làm sao vậy? Phát sinh cái gì?"
Nghe được tiếng Phó Hạ, Du Bách Chu lúc này mới nhớ tới bên cạnh mình vẫn còn có hai người ba, cậu vội vàng đem điện thoại ném tới trên sô pha, cười nói: "Ha ha, không có việc gì, chính là con đột nhiên nhớ tới hôm nay buổi sáng tiết đầu tiên là vật lý, làm con giật mình thôi."
Du Thần quét mắt liếc cậu một cái, "Tiền đồ đâu." Sau đó không lưu tình chút nào nói: "Muốn hay không ba mời giáo viên vật lý lớp con đến nhà mình ăn cơm để lá gan con lớn hơn chút?"
Du Bách Chu chạy nhanh nói: "Đừng, ba lớn, con không muốn đâu." (。ŏ﹏ŏ)
Du Thần sửa sang lại áo khoác tây trang, "Biết rõ rồi thì học hành đàng hoàng cho ba, nếu không chờ ngày nào đó ba mời toàn bộ giáo viên của con đến nhà mình làm khách đấy."
Du Bách Chu ủy ủy khuất khuất, "...... Dạ."
Đầu tiên là bị tiên đoán trên Tieba dọa đến, lại bị ba lớn nhà mình đe dọa, sau đó được ba nhỏ nhà mình an ủi, tâm tình sáng sớm của Du Bách Chu tựa như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Chạy như bay đến trường học, Du Bách Chu xông thẳng đến phòng học, người trong phòng học rất nhanh đã ngồi đầy, nhưng Hạ Diễn còn chưa tới.
Tuy Hạ Diễn chắc chắn sẽ không đến muộn cùng vắng họp, nhưng mỗi ngày đều là người đến trường học muộn nhất.
Du Bách Chu đi vào, đã bị Đồ Cao Minh kéo lấy cánh tay, làm như thật hỏi: "Đại ca, anh quyết định xuống tay với Hạ Diễn rồi sao?"
Du Bách Chu: "!!"
Không phải chứ, Đồ Cao Minh đã biết rồi!
Nếu Hạ Diễn cũng thấy được thì làm sao bây giờ? Anh có thể cho rằng chính mình lúc trước đối tốt với anh đều là hư tình giả ý hay không? Cho rằng chính mình làm nhiều đều như vậy chỉ là trải đường, kỳ thật mục đích chân chính vẫn là phải đối phó anh, giống như bữa cơm cuối cùng trong ngục giam?
Nhỡ đâu ở lúc Hạ Diễn báo thù lại hung hăng trả thù mình thì làm sao bây giờ?
Du Bách Chu không dám nghĩ tiếp nữa.
Việc này nếu không làm sáng tỏ, thù mới thêm hận cũ, cậu cảm thấy tương lai chính mình chỉ sợ là phải bị Hạ Diễn tương lai đánh xuống địa ngục.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể sợ.
Trực tiếp tìm Hạ Diễn giải thích?
Chính là Hạ Diễn nguyên bản liền không muốn để chính mình tới gần, thời điểm đầu sóng ngọn gió, thù mới thêm hận cũ, anh khẳng định càng thêm bài xích chính mình.
Như vậy hỏi không được, như vậy cũng không được, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? ('-﹏-';)
Nhìn Đồ Cao Minh, Du Bách Chu bỗng nhiên nghĩ đến một cái biện pháp.
Có rồi!
"Tiểu Đồ."
Du Bách Chu hiền lành hướng Đồ Cao Minh vẫy tay.
Đồ Cao Minh vẻ mặt khó hiểu thò lại gần, "Lão đại?"
Du Bách Chu ghé vào tai Đồ Cao Minh nói nói mấy câu, Đồ Cao Minh làm bộ nghe hiểu ngầm gật gật đầu.
Du Bách Chu nói xong, hỏi hắn: "Đã hiểu rồi chứ?"
Đồ Cao Minh nghiêm túc gật gật đầu: "Em đã hiểu!"
Nghe vậy, Du Bách Chu lúc này mới yên tâm trở về chỗ ngồi.
Trong chốc lát, tâm tình của cậu đã không còn căng chặt như vừa rồi, bởi vì cậu đã tìm được phương pháp hóa nguy thành an rồi.
Nếu lời nói dối là bị người một truyền mười, mười truyền trăm truyền đi, như vậy sự thật cũng theo đó truyền đi không phải là được rồi sao? Thậm chí còn có thể lại trau chuốt một chút.
Du Bách Chu yên lòng, nhìn đến Hạ Diễn cũng không hoảng hốt, thẳng đến giữa trưa, tiên đoán thứ nhất truyền đến tai cậu.
—— Du thiếu muốn Hạ Diễn trở thành em trai của mình, cũng không phải bởi vì hai người lớn lên giống nhau, cũng không phải bởi vì Du thiếu ở trên người Hạ Diễn tìm được bóng dáng em trai, mà là Du thiếu mượn chuyện này nhục nhã hắn, ha ha ha ha!
Lạch cạch.
Chiếc đũa trong tay Du Bách Chu rớt tới trên bàn.
Cậu máy móc ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Đồ Cao Minh vẻ mặt cười hì hì đối diện.
Đồ Cao Minh tự nhận chính mình làm một việc rất tuyệt vời, khoe khoang nói: "Đại ca, thế nào? Em lợi hại không?"
Du Bách Chu đột nhiên đứng dậy, Xa Thông cùng những người khác ở hai bên lôi kéo cậu, "Đại ca, bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Du Bách Chu sắc mặt dữ tợn, "Lợi hại! Cậu nhưng quá lợi hại! Tôi bảo cậu nói tôi muốn làm anh em với Hạ Diễn, cậu đây lại như nào, trực tiếp làm Hạ Diễn làm em trai tôi! Còn có câu cuối cùng kia ai làm cậu nói như vậy!! A! Đồ Cao Minh!!"
Đồ Cao Minh có điểm ngốc: "Aa? Ý của anh chẳng lẽ không phải như thế này à?"
Đối diện Du Bách Chu hai mắt nổi lửa, Xa Thông cùng những người khác hợp lực nổi gân xanh miễn cưỡng đem cậu đè lại, "Đại ca, nơi công cộng, chúng ta, chú ý hình tượng!"
Thời điểm tiết buổi chiều, Du Bách Chu quả thực không có mặt mũi nhìn Hạ Diễn.
Cậu không biết Hạ Diễn có thêm một người anh là tâm tình gì, nhưng cậu nhiều thêm một người em trai...... Tâm tình còn rất phức tạp.
Bên cạnh không ít nam sinh đang nghị luận về mỹ nữ học tỷ Khương Viện trước đó không lâu mới trở về bọn họ trường học, nói Khương Viện lớn lên còn đẹp hơn so với nữ minh tinh hiện tại, khí chất cũng nói đến không được, đổi lại Du Bách Chu ngày thường khẳng định thò lại gần nghe một chút, nhưng hôm nay cậu một chút tâm tình cũng không có.
Nếu lời đồn liên tục truyền đi như vậy, cậu cảm thấy chỉ sợ không cần đến lúc Hạ Diễn trưởng thành đối phó chính mình, chính mình liền phải áy náy mà chết, nhưng là nếu lại truyền một lời đồn nữa ra ngoài, cậu chỉ sợ không qua được cửa này của Đồ Cao Minh, cũng qua không được nhiều người nhiều miệng, không biết lại sẽ truyền thành phiên bản gì, cho nên phương pháp như vậy không thể dùng lại.
Nghĩ đến trộm gà không được còn mất nắm gạo, Du Bách Chu khóc không ra nước mắt 囧, đầu đều phải trọc.
Không được, dù Hạ Diễn vẫn đang ghét bỏ mình, đều phải đem chuyện này giải thích rõ ràng cho hắn!
Hàng phía sau, di động Hạ Diễn có WeChat ——
Phan Diệc: "Diễn ca, anh xem Tieba trường học không? Thằng nhóc Du Bách Chu kia cư nhiên tuyên bố nói muốn nhục nhã anh!"
Phan Diệc báo tin tức tới, so với chim sơn ca đều nhanh.
Hạ Diễn: "Không cần đem tâm tư đặt ở trên những việc vô dụng như này."
Phan Diệc: "Em nhàm chán mà."
Hạ Diễn: "Nhàm chán thì đi đọc sách."
Phan Diệc: "Đã biết. Đúng rồi Diễn ca, tin tức trên Tieba anh nếu là cảm thấy hứng thú có thể nhấn vào xem, coi như giải trí......"
Hạ Diễn: "Không có hứng thú."
Phan Diệc: "...... Vậy thôi. Đừng quên tan học chờ em cùng nhau trở về đó."
Hạ Diễn: "Ừ."
Trả lời Phan Diệc xong, chuông tự học cũng vang lên.
Hạ Diễn định buông di động xuống, suy nghĩ một chút, vẫn là nhấn vào Tieba.
Buổi chiều tan học, Du Bách Chu đứng ở bên cạnh chiếc Maybach nhà mình, thấp thỏm nhìn phương hướng cổng trường, chờ mãi chờ mãi vẫn là không được đợi Hạ Diễn đi ra.
Lý thúc gọi cậu một tiếng, "Tiểu thiếu gia? Bạn học cậu ra chưa?"
Du Bách Chu ở cổng trường đợi đã lâu, nhưng chậm chạp không thấy Hạ Diễn, cậu nói với Lý thúc: "Lý thúc, chú vẫn là đi về trước đi, không cần đợi cùng cháu, cháu chờ bạn xong sẽ về nhà cùng cậu ấy."
Du Bách Chu biết Lý thúc sẽ lo lắng cho mình, liền nói: "Chú đừng lo lắng, cháu sẽ không chậm trễ trên đường, chờ bạn học cháu ra sẽ trực tiếp cùng nhau về nhà."
Lý thúc do dự, "Vậy cũng được, tiểu thiếu gia trên đường nhất định phải chú ý an toàn."
Du Bách Chu ngoan ngoãn "Dạ", Lý thúc lúc này mới yên tâm rời đi.
Du Bách Chu lại chờ mười phút, thẳng đến xe ở cổng trường cũng giải tán xong rồi, rốt cuộc chờ được Hạ Diễn.
Cậu vốn dĩ nghĩ tìm cơ hội cùng Hạ Diễn giải thích ở trường học, nhưng tìm thật nhiều thứ cũng chưa tìm được cơ hội, lo lắng thời gian kéo đến càng dài, giải thích lên càng không dễ dàng, đơn giản liền nghĩ cùng Hạ Diễn cùng nhau ngồi xe buýt về nhà, ở trên đường tìm cơ hội cùng anh nói chuyện, sau đó đem sự việc giải thích rõ ràng.
Mắt thấy Hạ Diễn đã ra cổng trường, hướng trạm xe buýt cách cổng trường 100 mét có hơn đi đến, cậu cũng vội vàng đuổi kịp.
Bên ngoài trường học bọn họ có trạm xe buýt, nhưng bởi vì không cùng lộ tuyến với nhà Hạ Diễn, Hạ Diễn mỗi lần đều sẽ đi thêm một trăm mét, đi một trạm khác. Thông tin này đều là Du Bách Chu từ trong sách biết được.
Vì không muốn người khác nhìn ra chột dạ, Du Bách Chu làm bộ tiện đường đi theo phía sau Hạ Diễn.
Hoàng hôn màu cam chiếu xuống dưới, cậu cách Hạ Diễn một khoảng, vừa lúc khoảng cách bóng dáng hai người có thể vừa vặn đụng tới.
Du Bách Chu chắp tay sau lưng, dùng bóng dáng phán đoán cậu có đuổi kịp Hạ Diễn hay không.
Bóng dáng tách ra, cậu liền bước nhanh hơn hai bước; bóng dáng hợp ở bên nhau, cậu liền bước chậm lại vài bước, đường đi vài phút, cậu dường như tìm được rất nhiều niềm vui.
Chờ tới trạm xe buýt, Hạ Diễn dừng lại bước chân, Du Bách Chu cũng dừng lại theo.
Cậu lặng lẽ dịch đến bên cạnh Hạ Diễn, càng đến gần, giống như còn có thể ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên đồng phục Hạ Diễn.
Trạm xe buýt này cũng không đông học sinh, phần lớn đều là dân đi làm, cho nên đây là cơ hội tốt, cậu có thể nhân ở đây chỉ có hai người là học sinh, còn là bạn cùng lớp mà cùng Hạ Diễn nói chuyện.
Nghĩ, Du Bách Chu liền cũng liền làm.
"Bạn học Hạ Diễn, cậu ở chỗ này ngồi xe buýt một mình à?"
Không có trả lời.
"Trùng hợp thật, hôm nay tài xế nhà tớ có việc, tớ cũng ngồi xe buýt ở chỗ này ."
Như cũ không có trả lời.
"Hôm nay trời thật nóng mà, buổi chiều rồi mà vẫn còn nóng như vậy!"
Vẫn là không có trả lời.
"Hôm nay như thế nào giống như càng ngày càng nóng, ha ha." Du Bách Chu biết rõ cố hỏi, "Tớ muốn ngồi chuyến số 4, bạn học Hạ Diễn, cậu thì sao?"
Bên cạnh truyền đến một thanh âm tục tằng, "Bạn học Hạ Diễn muốn ngồi chuyến nào tôi không biết, tôi muốn ngồi chuyến 12."
Du Bách Chu đột nhiên hướng bên cạnh nhìn sang, khi nhìn đến gương mặt cùng thanh âm giống nhau tục tằng ở bên cạnh, ngốc. (ò_ô)
Mà lúc này Hạ Diễn, đã đứng ở vị trí chờ lên xe cạnh sân ga ven đường.
Du Bách Chu: "......"
"Chuyến số 4 đã đến trạm, mời hành khách mau chóng lên xe."
Âm thanh nhắc nhở lên xe vang lên, trạm xe buýt đông người, người ngồi chuyến số 4 cũng nhiều, Du Bách Chu đứng ở phía sau đám người, đi ra ngoài thật khó khăn.
Vài giây sau, xe buýt cũng đã sắp bị nhét đầy, Du Bách Chu sốt ruột nghĩ đến mọc cánh trực tiếp mà bay đi.
Cứ nghĩ rằng khả năng phải cùng Hạ Diễn bỏ lỡ như vậy, nhưng không nghĩ tới thần may mắn chiếu cố cậu, làm cậu thành người lên xe cuối cùng.
Hơn nữa càng thêm may mắn chính là, bên trong xe người đông lại chật, cậu vốn đang nghĩ nên như thế nào chen vào đi tìm Hạ Diễn, nhưng không nghĩ tới vừa lên tới liền thấy được Hạ Diễn —— Hạ Diễn liền đứng ở trước vị trí trước cửa xe!
Cơ hội này thật sự quá tuyệt vời, bên trong đã vào không được, Du Bách Chu nắm chặt tay vịn, vừa lúc liền đứng ở bên cạnh Hạ Diễn.
Trên đường trở về, cậu tự hỏi nên như thế nào cùng Hạ Diễn nói chuyện, còn chưa nghĩ ra, bên cạnh Hạ Diễn cư nhiên mở miệng trước, "Tôi nhìn đến lời đồn trên Tieba."
Du Bách Chu bởi vì Hạ Diễn đột nhiên mở miệng hoảng sợ, lại bởi vì Hạ Diễn đột nhiên nhắc tới những lời đồn đãi lung tung rối loạn đó làm hoảng sợ.
Cậu lo lắng Hạ Diễn thật đem những đồn đãi đó xem là thật, hoảng hốt lên, vội vàng mở miệng giải thích.
"Cái kia, cậu ngàn vạn đừng hiểu lầm, cũng ngàn vạn không cần tin tưởng, những cái đó đều là giả! Tớ không nghĩ muốn đối phó cậu, hơn nữa tớ cũng không phải muốn cậu làm em trai tớ, kỳ thật tớ muốn làm......"
Du Bách Chu nói tới đây, Hạ Diễn không rõ rãng có chút ngẩn ra, âm thanh sau đó trở nên trầm thấp: "Không cần cố ý nói ra."
Nghe vậy, Du Bách Chu đem "Bạn bè" sắp tới miệng lại thu trở về.
Sau đó......
"Từ từ!" Cậu đôi mắt thoáng trợn to, "Cậu đều đã biết??"
Hạ Diễn rũ mắt, nhìn cậu: "Biết."
Du Bách Chu đối diện tầm mắt Hạ Diễn, đây vẫn là lần đâu tiên cậu nhìn đôi mắt Hạ Diễn gần như vậy, con người màu trà đen hơn nửa bộ phận bị lông mi dài bao trùm, cậu không nghĩ tới đôi mắt Hạ Diễn lại xinh đẹp như vậy.
...... Không đúng, hiện tại không phải thời điểm phân tâm.
Du Bách Chu không nghĩ tới cư nhiên Hạ Diễn sẽ biết suy nghĩ của mình, nhưng kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại, chính mình đều biểu hiện rõ ràng như vậy, Hạ Diễn cũng nên phát hiện mới đúng.
Xem ra trong khoảng thời gian này cậu công lược là hữu dụng!
Du Bách Chu nhất thời có chút vui vẻ.
Nhưng cứ việc như thế, vì làm chính mình an tâm, cậu vẫn là không xác định hỏi hỏi, "Vậy cậu...... Không có bởi vì những lời đồn đó mà giận tớ phải không?"
Hạ Diễn mặc hai giây, mới nói: "Ừ."
Biết Hạ Diễn không có giận chính mình, Du Bách Chu liền cảm giác chính mình từ thung lũng bò lên trên đám mây trong một giay.
Thật tốt quá!
Nhưng mà, thời điểm cậu đang cao hứng đến đỉnh điểm, đột nhiên nghe thấy Hạ Diễn nói: "Du Bách Chu, đừng đưa bánh mì cho tôi nữa."
Đôm đốp đôm đốp, vô số đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, đánh nát vui vẻ của Du Bách Chu.
Nói không tức giận đâu???
Du Bách Chu cho rằng Hạ Diễn vẫn là giận dỗi, cho nên không chịu tiếp tục tiếp thu ý tốt của chính mình.
Hắn sốt ruột, tính giải thích, sau một giây, lại nghe Hạ Diễn nói: "Lần sau, đưa cái khác đi."
Bình luận truyện