Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 54: 54: Ai Dám Làm Phu Nhân Tôi Không Thoải Mái 1




Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Minh Phong không vội vã rời đi.
Công ty Vị Mỹ là do anh với bạn cùng phòng hồi đại học hùn vốn mở vào mười mấy năm trước, quy mô lúc đó so với hiện tại nhỏ hơn rất nhiều.

Lợi nhuận cũng không cao như mong muốn của bọn anh, về sau bạn cùng phòng nhận được thư mời của nước ngoài, liền cùng gia đình sang nước ngoài định cư luôn, lúc ấy trên tay anh cũng không có tiền, nên vay mượn khắp nơi, rồi mua hết cổ phần trên tay bạn học.

Đối với anh thì lúc đầu cất bước luôn gian nan, mặc kệ là to hay nhỏ, đều có một phần tình cảm của anh, cho nên dù giờ này ngày này, anh đã không cần công ty này nữa rồi, lợi nhuận của công ty này đối với anh mà nói có cũng như không, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ mở cửa.
Hiện tại tới nơi này vất vả của anh như rút sạch, tự nhiên Chu Minh Phong cũng có hào hứng nhìn bốn phía một chút.
Muốn nhìn một chút xem còn hình bóng của mấy năm trước không.
Chu Minh Phong muốn nhìn hoàn cảnh làm việc một chút, mấy lãnh đạo cầu còn không được, quy mô công ty không hơn trăm người, ở nơi cạnh tranh kịch liệt Yên Kinh này không đáng kể chút nào, nếu ông chủ xem trọng nơi này thì đối với bọn họ mà nói tuyệt đối không phải chuyện xấu.

Vào lúc mấy người chen chen chúc chúc, Chu Minh Phong đã đi tới khu vực làm việc, cứ như vậy nhìn thấy Khương Tân Tân đang ngồi đánh chữ ở bàn làm việc.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của cô.
Anh dạo bước đi, quản lý cùng trợ lý Lưu đi theo ở phía sau, anh giả bộ lơ đãng hỏi: "Vị này là người mới vừa rồi phát tư liệu?"
Trợ lý Lưu: "?"
Chu tổng sợ là buổi tối muốn ngủ ở phòng khách.
Thế mà lại dám xưng hô với phu nhân như vậy.
Trước đó quản lý chưa từng gặp qua Chu Minh Phong, đương nhiên cũng không biết quan hệ của Khương Tân Tân với Chu Minh Phong.
Hiện tại toàn bộ công ty, ngoại trừ Chu Diễn ở bên ngoài ra, cũng chỉ có trợ lý Lưu biết thôi.

Quản lý vội vàng đáp: "Đúng thế."
Chu Minh Phong biểu lộ ấm áp đi đến trước bàn làm việc của Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân đã sớm nghe được động tĩnh, lúc này ngẩng đầu lên, một mặt bất đắc dĩ: Người đàn ông này có phải diễn kịch đến nghiện rồi hay không? Không sợ cô gọi một tiếng chồng, phá hủy mất sân khấu của anh ngay ở đây sao?
"Chu tổng." Cô đành phải gọi như vậy.
Chu Minh Phong trong nháy mắt có tia mỉm cười, nhưng rất nhanh liền biến mất trả lại biểu cảm bình thường, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Khương Tân Tân.
Anh ừ một tiếng, đặt tư liệu trong tay mình ở trên mặt bàn của cô: "Cái này trả lại cho cô."
Khương Tân Tân rất không hiểu a.
Vì cái gì mà muốn trả lại cho cô? Loại tài liệu này vốn dĩ mỗi người một phần, cho dù không cần nữa cũng có thể đặt trên mặt bàn phòng họp, đương nhiên sẽ có người thu dọn.
Anh còn cố ý tới đưa cho cô.
"Vất vả rồi." Anh lại bổ sung một câu, muốn thái độ ôn hòa bao nhiêu thì có bấy nhiêu ôn hòa, mỗi tế bào toàn thân anh đều viết là một ông chủ vô cùng tốt.
Khương Tân Tân nhìn hai con mắt của anh, lộ ra nụ cười kinh doanh: "Hẳn là, ngài khách khí quá."
Quả nhiên, khi Chu Minh Phong nghe được cô xưng hô với anh là "Ngài", thần sắc hơi ngưng lại, ánh mắt dừng lại mấy giây trên bàn làm việc của cô, rồi lại khôi phục tự nhiên.

Anh tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì đi về phía trước, khúc nhạc dạo ngắn này cơ hồ không làm người để ở trong lòng.

Quản lý cũng đã nhìn, chỉ liếc qua tư liệu để ở trên bàn, thấy phía trên không hề có chữ gì, lại đuổi theo.
Khương Tân Tân bình tĩnh cầm một xấp văn kiện che tư liệu đi.
Chờ sau khi Chu Minh Phong được mọi người mang đi thật xa, cô mới rũ mắt xuống, di chuyển văn kiện, quả nhiên đằng sau tư liệu có một dòng chữ quen thuộc của người nào đó.

Trong nháy mắt tim Khương Tân Tân đập nhanh hơn.
Nói ra điều gì đó không phù hợp, vậy mà cô cảm nhận được cảm giác lén lút có bao nhiêu kích thích.
【 Chưa thông báo, xin đừng tức giận.


Khương Tân Tân nhanh tay nhanh mắt, gấp tư liệu lại, thấy không có ai chú ý tới cô, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ tư liệu vào trong túi, trong lòng có chút hãi hùng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô không khỏi ảo não: Cô khẩn trương cái gì a.
Bất quá, nhớ tới anh lặng lẽ viết mấu chữ kia, nhớ tới dòng chữ dỗ dành đó, vốn tâm tình Khương Tân Tân có chút vi diệu, nhưng thời điểm này mọi sự vi diệu đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Tâm tình Khương Tân Tân cũng không tệ lắm.
Cô sẽ không tức giận, cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Đây là công ty của anh, anh là ông chủ lớn nhất, anh muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, chẳng lẽ còn phải chờ tâm tình cô tốt rồi chọn thời gian đến sao?
Với trình độ nào đó mà nói, Khương Tân Tân rất tự hiểu lấy mình.

Không nên sinh khí mà mãi mãi không xảy ra cũng được, sợ sau khi cô tức giận, người khác không để ý tới hoặc là không thèm để ý, vậy kết quả chẳng phải là mình bị mất mặt sao? Nhưng bây giờ, cô không có tức giận, anh ngược lại còn viết giấy nhắn cô.
Mỗi người, đều thích cảm giác "Được quan tâm được thiên vị" a.
Đương nhiên cô sẽ không ngoại lệ.
- -------
Chu Minh Phong đang thị sát công ty này.

Trước trước sau sau đều nhìn thật cẩn thận, bỏ ra gần một giờ, vừa vặn thời gian chuẩn bị tới cuộc họp sau cũng đủ, quản lý giải thích vẫn chưa thỏa mãn.

Chu Minh Phong đi ra khỏi công ty, mặt trời chói chang chang trên đỉnh đầu, anh giống như vô tình nhìn một vòng, liền nhìn thấy mấy người đang chuyển hàng cách đó không xa, anh ngừng chân dừng lại.
Quản lý thấy anh nhìn sang, đuổi theo vội vàng nói: "Đây là mấy công nhân bốc vác do công ty thuê."
Chu Minh Phong mỉm cười gật đầu, anh đeo kính mắt gọng vàng, liếc mắt một cái liền nhận ra đứa con trai Chu Diễn của mình.
Lúc mới đầu Chu Diễn không thích ứng được, nhưng tới bây giờ cậu chuyển hàng đã không thở gấp nữa, hoàn toàn chứng minh khả năng tôi luyện của cậu.

Ánh mắt Chu Minh Phong thâm trầm, anh nhìn con trai mình từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ phải làm công việc gì vừa mệt mỏi vừa bẩn, là người khác có lẽ sẽ đau lòng con trai, nhưng anh thì ngược lại -- sẽ không.
Anh chưa hề nghĩ tới chuyện con đường mà mình bước qua, thì nhất định con trai mình phải đi một lần, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ để con trai nếm thử một chút khổ.
Nhưng nếu là do con trai muốn tự mình nuôi sống mình, thì anh sẽ không ngăn cản.
So với dự đoán của Khương Tân Tân không giống nhau, Chu Minh Phong chưa hề nghĩ rằng Chu Diễn đang nói đùa.

Thậm chí trong lòng anh, đối với yêu cầu duy nhất của con trai mình thì phải nói được làm được.
Chu Diễn đã mở miệng, thì trong mắt Chu Minh Phong, Chu Diễn sẽ không có chỗ hối hận.
Chu Diễn mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng nhìn thấy ba ba của mình.
Nhất thời, để chứng minh chính mình rất tài giỏi, Chu Diễn chuyển càng hăng say hơn, một người chuyển hai hoặc ba rương cũng không có vấn đề gì.
Chu Minh Phong chỉ nhìn vài lần liền thu hồi mắt lại, đưa tay nhìn đồng hồ, lại khách khí tạm biệt quản lý: "Quản lý Tôn, vất vả cho cậu rồi, tôi còn có cuộc họp, lần sau nếu rảnh thì lại tới, đến lúc đó phải tâm sự thật tốt."
Nụ cười trên mặt quản lý Tôn càng thêm phần chân thành: "Chu tổng ngài quá khách khí, đây đều là việc tôi phải làm."
Sau khi hàn huyên vài câu, Chu Minh Phong liền ngồi lên chiếc xe Maybach rời đi.
Quản lý Tôn vẫn đứng nguyên tại chỗ cảm khái không thôi, rồi nói với trợ lý ở bên cạnh: "Thật không ngờ tới hôm nay tôi có thể nhìn thấy Chu tổng."
Trợ lý cũng một mặt kích động: "Tôi cũng không ngờ Chu tổng thế mà lại bình dị gần gũi như vậy!"

...
Chu Minh Phong ngồi ở phía sau xe, nhớ tới cái gì đó, trầm giọng hỏi: "Mấy tháng này nhiệt độ có cao hay không?"
Trợ lý Lưu nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Ân, nhiệt độ gần đây khá cao."
Chu Minh Phong gật đầu.
Trợ lý Lưu ngược lại đoán không được, Chu tổng đây là cũng đau lòng cho con trai sao?
Cái kia?
Trợ lý Lưu dò hỏi: "Cần thông báo cho quản lý Tôn để tăng lương cho mấy nhân viên làm việc ngoài trời hay không?"
"Không cần." Chu Minh Phong nói: "Năm nay không nóng bức như năm ngoái."
Trợ lý Lưu: Quấy rầy rồil.
Còn tưởng rằng Chu tổng đang đau lòng cho con trai.
Kỳ thật trợ lý Lưu đi theo Chu Minh Phong cũng nhiều năm rồi, lại còn hay xử lý công việc, rồi đến cả chuyện riêng tư nữa.

Cậu cũng biết Chu tổng với Chu Diễn có mâu thuẫn, cậu cũng đã nghĩ qua, thật sự không có biện pháp giải quyết nào cả.
Chu Diễn hi vọng có thể thu hút sự chú ý của Chu tổng, nhưng Chu Diễn lại có tính cách "Ngươi không nói chuyện với ta, ta cũng sẽ không nói chuyện với ngươi".
Chỉ có thể nói, hai cha con nhà này tính cách thật sự không khác biệt mấy.
Chu Diễn không nói nhiều, Chu tổng thì càng ít nói hơn, phương diện tán gẫu của hai người đều ở trạng thái bị động.
Mẫu thuẫn của hai cha con không phải là không thể hòa giải, đầu năm nay, cái gọi là mâu thuẫn cái gọi là hiểu lầm, hoàn toàn có thể dùng miệng đến giải quyết! Nếu như không có ý định giải quyết hiểu lầm, vậy khẳng định nên đem miệng quyên tặng cho người nào cần đi.
Hiện tại xuất hiện một thay đổi đó là -- cuối cùng Chu gia cũng đã có một người siêu siêu nói nhiều!
Không chỉ có nói nhiều, còn rất biết trò chuyện!
Trợ lý Lưu cũng đã an lòng, cậu càng ngày càng cảm thấy, chỉ cần phu nhân vẫn ở Chu gia, vậy thì chuyện kia cũng không tính là chuyện khó!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện