Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi Ngụy Kiến Hoa về thì trong nhà có thêm một người làm việc, vẫn là Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt phụ trách nấu cơm.

Giữa trưa, hai người dùng thịt khô còn từ năm ngoái xào với cọng tỏi non*, xào bầu và nấu canh cải.

*腊肉炒蒜苗

Hà Hiểu Vân theo thường lệ trước tiên đem cơm đến chỗ mấy người Vương Xuân Hoa rồi lại đi bờ sông, hai anh em Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Kiến Hoa làm một chỗ.

Diện mạo Ngụy Kiến Hoa có đặc trưng của người Ngụy gia mày rậm mắt to, có nét phấn chấn của người thiếu niên, Hà Hiểu Vân cảm giác nhìn cậu ấy là có thể đoán được bộ dáng sau này của Ngụy Viễn Hàng ở tuổi này.

Không giống với những người khác trong Ngụy gia ít nói, Ngụy Kiến Hoa nói rất nhiều, điểm này Ngụy Viễn Hàng rất giống với chú mình.

"Cơm hôm nay thơm quá, tay nghề nhị tẩu và đại tẩu thật tốt." Cậu rõ ràng đói cồn cào, miệng đang nhanh chóng và cơm nhưng cũng không quên nịnh bợ.

Hà Hiểu Vân cảm thấy tiểu tử này so người nào đó chỉ biết ăn thì biết điều hơn hẳn, chí ít người ta còn biết đạo lý cắn người miệng mềm*.

*xuất phát từ câu 拿人手短, 吃人嘴软 /Ná rén shǒu duǎn, chī rén zuǐ ruǎn/: nhận được lợi ích từ người khác phải nể mặt người ta
Cô nghe trong lòng thoải mái, bưng đĩa thịt lên xớt vào trong chén Ngụy Kiến Hoa, vốn không bao nhiêu thịt lập tức vơi một nửa.

"Đủ rồi đủ rồi nhị tẩu, chừa chút cho nhị ca đi." Ngụy Kiến Hoa vội nói.

Hà Hiểu Vân nói: "Không sao đâu, nhị ca sẽ nhường cậu."

Ngụy Kiến Hoa gượng cười hai tiếng, liếc nhị ca mình một cái.

Cậu biết là quan hệ hai người không tốt, nhưng lần này về luôn cảm thấy bọn họ là lạ, khó mà nói.

Nói không tốt đi thì nhị tẩu không giống trước kia luôn la lớn, nói tốt thì lại không thấy hai người nói gì với nhau, nhưng nếu nói giống như người lạ thì giữa người lạ cũng không có bầu không khí vi diệu như vậy.

Không sai, vi diệu.

Ngụy Kiến Hoa ở trong lòng khen cho mình tìm ra được từ này.

Còn không phải là vi diệu sao, lúc trước nhị tẩu lúc nào thì nhiệt tình với cậu như vậy? Còn không ngừng gắp thịt cho mình.

Thịt ăn rất ngon không sai, nhưng nếu cậu ăn nhiều thịt vậy thịt của nhị ca liền ít đi, nhị ca chưa chắc sẽ tính sổ nhị tẩu, nhưng khẳng định sẽ tìm mình!
Từ nhỏ làm cái đuôi theo sau lưng nhị ca, Ngụy Kiến Hoa không thể hiểu anh mình hơn nữa.

Từ nhỏ đến lớn, người lớn nào cũng nói nhị ca rất ngoan, hiểu chuyện nghe lời, chỉ có những đứa nhóc bọn cậu mới biết, nhị ca đánh nhau hung ác cỡ nào.

Những tên côn đồ ở công xã lúc trước chuyên ăn hiếp mấy đứa nhỏ ngoan hiền lại không ai dám đi gây chuyện với nhị ca, bởi những kẻ từng không có mắt này đều đã bị đánh sợ.

Càng làm cho bọn côn đồ tức giận là dù cho bọn chúng đánh nhau với nhị ca bị thua, chạy tới mắc vốn với người lớn thì cũng sẽ không có ai tin, bởi vì người trong đại đội đều biết con trai thứ hai Ngụy gia vô cùng thành thật, sao có thể đánh nhau? Dần dà mấy đứa tên xấu này nhìn thấy nhị ca đều sẽ đi đường vòng.

May là làm em trai của anh nên Ngụy Kiến Hoa gần như chưa từng bị người khác ăn hiếp.

Nhưng không cho người khác ăn hiếp cậu không có nghĩa là nhị ca sẽ không ăn hiếp! Giống như trước mắt, mặc dù nhị ca chỉ ăn cơm phần mình không để ý tới cậu, nhưng Ngụy Kiến Hoa cảm thấy bởi vì thịt trong chén mà mình có vẻ đã bị ghim.

Cậu đau khổ giãy dụa, vừa cảm thấy thịt là thật thơm vừa sợ nếu ăn hết sẽ bị nhị ca xử lý.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy phía trước có một người quen quen, vội nói sang chuyện khác: "Đây không phải là Chương lão sư sao? Cổ cũng tới đưa cơm?"
Hà Hiểu Vân nhìn theo tầm mắt cậu nhìn qua, cách đó không xa có một cô gái hai bốn hai lăm tuổi, thắt hai bím tóc, nhìn rất nhã nhặn.

Mấy người trẻ tuổi ngồi ăn cơm cạnh cô ấy cũng không giống người trong đại đội lắm.

Hà Hiểu Vân nhớ ra, bọn họ là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới.

Chương lão sư trong miệng Ngụy Kiến Hoa tên là Chương Ngọc Dung, là giáo viên tiểu học trong đội, hiện tại giáo viên dân ban, cách gọi giống như là giáo viên dạy thay sau này vậy.

Đây không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ trùng hợp là vị Chương Ngọc Dung này, đã từng là đối tượng hẹn hò của Ngụy Kiến Vĩ.

Nói ra thì rất cẩu huyết, Ngụy Kiến Vĩ năm nay hai mươi tám tuổi, bốn năm trước, tuổi của anh tại nông thôn coi như thanh niên lớn tuổi, cho nên Vương Xuân Hoa sắp xếp cho anh xem mắt, có người giới thiệu cho anh thanh niên trí thức Chương Ngọc Dung.

Tuy nói thanh niên trí thức là người trong thành phố, nhưng lúc này không có quan hệ thì căn bản không có hy vọng về thành phố, cho nên không ít người đều lựa chọn ở lại kết hôn sinh con, mà Ngụy Kiến Vĩ mặc dù xuất thân nông thôn nhưng cũng đã được bộ đội đề bạt, điều kiện rất tốt, hai người cũng coi như tương xứng.

Xấu chính là ở chỗ còn có một nguyên chủ Hà Hiểu Vân, cô và Chương Ngọc Dung tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình thì nhỉnh hơn một chút, cho tới nay đều là đối tượng được các thanh niên trong đại đội trầm trồ khen ngợi.

Nhưng sau khi Chương Ngọc Dung đến thì không ít người đem hai người ra so sánh, cảm thấy nguyên chủ mặc dù xinh đẹp nhưng tính cách cũng không tốt, không văn nhã bằng Chương Ngọc Dung.


Nguyên chủ luôn luôn rất hiếu thắng, nghe thấy như vậy liền đơn phương coi Chương Ngọc Dung là đối thủ, đi đâu cũng muốn chèn ép đối phương.

Lúc người ta giới thiệu Ngụy Kiến Vĩ cho Chương Ngọc Dung thì Hà gia vừa vặn cũng chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho nguyên chủ, chỉ là điều kiện không bằng Ngụy Kiến Vĩ, nguyên chủ thấy vậy, trong lòng nhất thời bất bình cho nên mới có chuyện sau này làm bộ rơi xuống nước, nhất quyết ăn vạ Ngụy Kiến Vĩ.

Sau khi Ngụy Kiến Hoa nói xong câu đó thì phát giác bầu không khí chẳng những không chuyển biến tốt hơn mà có vẻ như càng kỳ lạ, lại bổ sung: "Chương lão sư từng dạy em một năm, cô ấy chơi đàn violon rất tốt, cũng rất có kiên nhẫn..."
Nói nói, thấy không ai để ý tới mình liền ngượng ngùng ngừng lại.

Cúi đầu và hai miếng mới nhớ ra khúc mắc giữa Chương lão sư với nhị ca, nhị tẩu, Ngụy Kiến Hoa nhắm mắt lại, hận không thể tát cho mình mấy cái.

Thật sự là hết chuyện để nói, nếu như nhị tẩu bởi vậy lại cãi nhau với nhị ca thì cậu chỉ sợ thực sự phải dùng cái chết để tạ tội.

Hà Hiểu Vân nghe xong cũng không nghĩ gì, cô cũng không phải nguyên chủ thì sao lại để ý chuyện này.

Huống hồ theo cô biết thì Ngụy Kiến Vĩ và Chương Ngọc Dung cũng không có gì, hai người lúc trước mới gặp nhau có một lần đã bị phá hỏng.

Nếu không, lấy điều kiện và tính cách của hai người thì quả thực rất xứng đôi.

Thấy Ngụy Kiến Hoa còn đang rầu rĩ, cô dứt khoát đứng lên, nói: "Tôi ra bờ sông rửa tay, hai người từ từ ăn."
Cô vừa đi thì Ngụy Kiến Hoa lập tức nịnh nọt gắp thịt trong chén mình qua cho nhị ca.

"Anh ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."
Ngụy Kiến Vĩ không nói gì, vẫn chăm chú ăn cơm của mình.

Anh không nói gì trong lòng Ngụy Kiến Hoa sẽ còn thấp thỏm, đành phải tiếp tục kẹp thịt, một miếng, hai miếng, ba miếng...!mắt thấy thịt thơm ngào ngạt rời mình mà đi, cậu quả thực khóc không ra nước mắt, đau lòng đến tột đỉnh, rốt cục nhịn không được, tội nghiệp nói: "Anh, anh nói gì đi."
Ngụy Kiến Vĩ rốt cục hạ mình nhìn cậu một cái, nói một câu, "Nói ít thôi, ăn nhiều vào."
"Vâng." Ngụy Kiến Hoa hít hít cái mũi, gật đầu, nhớ tới thịt bị gắp ra, trong lòng run rẩy, đau.

Chờ bọn họ ăn xong Hà Hiểu Vân từ bờ sông đi tới, dọn dẹp bát đũa xách về nhà.

Ngụy Kiến Hoa nhìn bóng dáng cô đi xa, nhìn nhìn lại anh mình, muốn hỏi chị dâu có phải tức giận không nhưng cuối cùng cũng không dám.

Về nhà chuẩn bị rửa chén thì Hà Hiểu Vân phát hiện nước trong lu đã hết.

Phùng Thu Nguyệt nói: "Chị ra ruộng gọi đại ca em về xách nước."
"Không cần đâu chị dâu, để em đi."
"Thùng nước nhà chúng ta lớn em xách không nổi đâu.

Đại ca em thật là, biết trong nhà chỉ có hai người chúng ta mà buổi sáng trước khi đi cũng không xách nước về."
"Thùng nước lớn thì em xách tám phần đầy được được." Hà Hiểu Vân cười nói.

Đại đội Thanh Thủy Hà luôn không thiếu nước, trừ con sông ở chân núi ra thì trong đội còn có ba cái giếng, bình thường mọi người giặt quần áo sẽ ra bờ sông, rửa rau nấu cơm thì dùng nước ngầm múc lên từ giếng.

Mấy ngày trước nước trong nhà đều là Ngụy Kiến Vĩ xách, hai ngày này cấy mạ, anh đại khái cũng vội vàng nên quên mất.


Hà Hiểu Vân cầm lấy đòn gánh và hai cái thùng nước đi về phía cái giếng gần nhà nhất, Ngụy Viễn Hàng cũng đi theo cô như cái đuôi nhỏ.

Cái giếng đó cách sông không xa, mấy người cấy mạ vừa cơm nước xong xuôi, đang ngồi nghỉ ngơi.

Đứa nhỏ tinh mắt, lập tức nhìn thấy người nhà mình, la lớn: "Ba —— chú —— "
Ngụy Kiến Hoa nhìn thấy cháu trai, lại thấy chị dâu đang xách thùng nước liền muốn đứng lên "Ở nhà hết nước sao? Để em ra giúp nhị tẩu."
Nhưng người bên cạnh đã nhanh hơn cậu một bước.

Ngụy Kiến Vĩ lấy cái mũ rộng vành vắt lên cành cây xuống chụp lên đầu sải bước đi tới.

Thùng nước trong nhà làm bằng sắt, thùng rất sâu, một thùng nước ít cũng phải mười mấy hai mươi ký, Hà Hiểu Vân lắc lắc cái thùng trong giếng hai cái, sau khi nước vào định nhấc lên thì phát hiện khá là tốn sức, cô đang định đổ ra ngoài một chút thì bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay, cầm lấy quai thùng nhấc lên, một thùng nước đầy liền đứng lên thành giếng.

"Ai vậy?"
Cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện là Ngụy Kiến Vĩ, hai người đứng khá gần, có thể nhìn thấy một bên mặt dưới cái mũ rộng vành của anh, lạnh lùng mà trầm mặc.

Hà Hiểu Vân muốn mở miệng lại không biết nói gì.

"Ba giỏi quá đi!" Ngụy Viễn Hàng bên cạnh hai người nhảy nhót, dùng sức vỗ tay cho ba mình.

Trong chốc lát Ngụy Kiến Vĩ đã múc đầy thùng còn lại, cầm lấy đòn gánh, móc dây thừng hai đầu vào quai thùng, dễ dàng nhấc thùng lên đi về phía trước.

Hà Hiểu Vân đành phải dắt tay Ngụy Viễn Hàng đuổi theo.

Đi ngang qua một bên ruộng có mấy người đang ở đó nghỉ ngơi, trông thấy ba người nhà họ đi qua thì một người trong đó trêu chọc nói: "Tôi nói Kiến Vĩ vội vã đi làm gì đâu, thì ra là đi gánh nước về nhà, Kiến Vĩ biết thương vợ ghê ta!"
Hà Hiểu Vân đi ở phía sau, thấy không rõ Ngụy Kiến Vĩ có biểu cảm gì, chỉ thấy anh nghiêng đầu qua đó một chút, gật gật đầu với người đang nói liền bước nhanh rời đi.

Cô cũng nhìn thoáng qua bên kia, Chương Ngọc Dung trước đó Ngụy Kiến Hoa nhắc tới cũng ở đó, đang nhìn bọn họ.

Có vẻ như phát hiện ánh mắt của Hà Hiểu Vân nên quay qua chạm vào mắt cô một chút rồi mới mới dời đi chỗ khác tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Giếng nước cách nhà khoảng chừng ba bốn trăm mét, trên đường hai bên đều là ruộng nước, không có gì che chắn, Hà Hiểu Vân lấy tay che nắng, ánh mắt không khỏi dừng ở bóng lưng trước mặt.

Người Ngụy gia vóc dáng cao lớn, Ngụy Kiến Vĩ có vẻ còn cường tráng hơn một chút, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, dính ở trên lưng, phần lưng rộng lớn cơ bắp rắn chắc theo bước đi của anh là phập phồng.

Lần này anh đưa lưng về phía cô, hẳn cũng không thể phát hiện cô đang trộm nhìn đi? Hà Hiểu Vân nghĩ như vậy, cố ý nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái, trong lòng tự nhủ, có giỏi thì lưng anh mọc mắt ra xem!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện