Chương 15: Chương 15
Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại Truyện Bất Hủ và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
____________________
Một bàn người im lặng nín thở ước chừng ba giây, Lạc Thần tươi cười không giảm nói:
"Tôi không chiếu cố bất kì kẻ nào.
Nếu vào quân đoàn 7, liền tự dựa vào chính mình."
Bạch Cù nghe xong lời này, cơ hồ mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, nếu là muộn vài giây, hắn ta cảm thấy trái tim của mình có thể ngừng đập đột ngột.
Sau đó hắn đứng dậy, cầm ly rượu đỏ lên: "Cảm ơn điện hạ, ôi chao, cảm ơn tướng quân đề bạt, ta...ta sẽ nỗ lực."
So với biểu cảm của Bạch Cù, Bạch Tấn Nam trấn định hơn nhiều, tuy là như vậy, nhưng nếp nhăn nơi khoé mắt cong thành hình lưỡi câu đã bán đứng ông, ông ta nói:
"Đa tạ điện hạ thưởng thức."
Lạc Thần chỉ gật gật đầu không đáp, Bạch Tấn Nam liền chuyển hướng đến người đối diện:
"Bạch Thục, ta thấy hai ngày nay thân thể ngươi không tồi, ba ngày sau có yến tiệc sinh nhật của mợ ngươi, Đại Tây phu nhân.
Ngươi cùng đi theo mẫu thân, nhận thức một vài người, ngươi là trưởng tử, sau này muốn kế thừa trang viên phải trải qua rèn luyện."
Bạch Thục không rõ vì cái gì lại đem chuyện này đặt lên bàn nói, Bá tước Dawson chắc chắn không phải tùy ý áy náy.
Halena phu nhân cười nói: "Không ngờ thân thể Bạch Thục tốt nhanh như vậy, Thư mời của trang viên Đắc Lợi chỉ viết tên Bạch Cù, ngày trước đều là Bạch Cù đi, nếu không lần này đừng đi, chờ ta cùng tẩu tử chào hỏi, lần sau lại cùng đi......"
"Bạch Thục đi." Dawson đánh gãy lời nói, đôi mắt hơi híp lại, giọng điệu trầm xuống: "Bạch Cù chuẩn bị vào Quân đoàn 7, ở nhà chuẩn bị."
Halena cả đời đều sợ cặp mắt kia của hắn, một bụng lời nói cuối cùng thành cam chịu.
Lạc Thần nhìn đám người một nhà tâm tư không đồng nhất, ý cười càng sâu.
__________________
"Lá gan của Bạch Tấn Nam thật sự rất lớn á, xem trưởng tử như một món hàng, con trai thứ của ông ta, như thế nào không biết xấu hổ nói muốn tới quân đoàn chúng ta? Tên Bạch Cù đó giá trị vũ lực nhiều nhất cũng chỉ có SS đi? Đánh nhau phỏng chừng đều khóc hết nước mắt, vào quân đoàn làm gì? Quét rác sao?" Charles đến phòng cũng chưa kịp vào liền hét to những lời này.
Lạc Thần không nói chuyện, Charles liền tiếp tục nói: "Hắn thật sự cho rằng nhà hắn là khu nghỉ dưỡng, chúng ta tới đây để nghỉ dưỡng sao? Nếu tra ra núi sau có cái gì..."
Trong mắt Lạc Thần chợt loé hồng quang, Charles lập tức im lặng, che miệng nhìn bốn phía, không phát hiện người khác mới yên tâm.
Nhưng vẫn chưa hết giận, hắn lại chuyển đề tài nói: "Còn có bạch Thục thiếu gia kia, tuy rằng dung mạo tuấn tú, cho dù so với Omega bình thường đẹp hơn mấy lần, cũng không quý như vậy đi? Bị làm một đêm có thể đổi được chuyện tốt như vậy sai, quả thực không có quá giá trị a!"
"Bọn họ một nhà cũng thật hội diễn......!Ân......" Charles còn chưa nói hết nhịp, đột nhiên toàn bộ lưng đau âm ỉ, nhỏ vụn kêu rên, lúc sau mới phát hiện chính mình bị người dùng khuỷu tay đè lên tường.
Là Lạc Thần.
Hắn phát hỏa.
Tốc độ cực nhanh, không biết là đau hay sốc, mồ hôi ướt đẫm cả tóc.
"Ta nói không cần nói nữa, nghe thấy sao?"
Lạc Thần biết Charles kỳ thật muốn phát hoả và chất vất chính mình, chỉ là hắn không dám, bất đắc dĩ đem hỏa hướng về phía đối diện.
Vốn dĩ tính nết Charles hắn đã sớm sờ thấu, Charles nhất định sẽ không cho qua nếu không giải thích, dù sao anh ta cũng không dám đối mặt trực tiếp với hắn, nhưng mà miệng Charles cứ nói bóng nói gió, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Tuy rằng hai người bọn họ thực sự chính là một đêm, nhưng hoàn toàn không phải lỗi của người ta.
Vì ngăn chặn Charles về sau lại nói lời này, Lạc Thần liền buông tay nói: "Buổi tối ngày đó ta có ý thức."
"Cái gì?" Charles kinh ngạc, có điểm không thể tin được, lập tức nói: "Sao có thể? Không phải ngươi uống rượu bị hạ thuốc sao!?"
Lạc Thần nghiêm túc nói: "Kia bất quá chỉ là thảo dược, ta lần đầu tiên đến kì mẫn cảm so với cảm giác ấy mãnh liệt hơn vô số lần, ta đều có ý thức."
"......"
"Cho nên, về sau không cần nói cái gì nữa, đây là ta đáp ứng bồi thường cho gia tộc Dawson."
Charles rối rắm, nói nửa ngày hoá ra người ta mới là người bị hại.
Nhưng làm thế nào một người có tính kỉ luật cao và khả năng khống chế mạnh như thái tử lại không khống chế được?
Không khỏi nghĩ đến lúc ở trong phòng ăn, thời điểm Charles thấy đối phương ngồi xuống, kinh ngạc đến mức hồi lâu không nhúc nhích.
Sau vẫn là nhờ Cách Thụy đẩy đẩy hắn mới hoàn hồn.
(*) Cách Thuỵ là nam phó của Charles
(*) hắn ở đây là chỉ Charles nhó
Mặc dù là mang theo thành kiến, hắn vẫn không khỏi nhìn người ta vài lần.
Hắn dám cam đoan rằng đây là Omega đẹp nhất trong kinh nghiệm sống siêu phong phú của hắn.
Đường nét của Trưởng tử nhà Dawson mềm mại không cứng nhắc, dường như có tuyết ẩn giữa lông mày, lạnh lùng và kiêu ngạo, cố tình có một đôi mắt phượng gác trên khuôn mặt như hoa như ngọc ấy.
Đôi đồng tử nâu nhạt trở nên rõ ràng hơn khi ánh nến chiếu vào, theo đuôi mắt dài và hẹp, tất cả ý thức của những kẻ nhìn trộm đều bị cuốn vào.
Bất tri bất giác nghĩ: Nếu buổi tối ngày đó, hắn đi theo người hầu kia đến cùng......!
Vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt đỏ mờ mịt của Lạc Thần, Charles lập tức chột dạ cúi đầu nói: "Kia, kia cũng không hảo phục chúng a!"
Thao, hắn lại dám nhớ thương người của Thái Tử, ngại sống quá lâu sao?
Lạc Thần ý vị thâm trường nói: "Ta chỉ đồng ý cho hắn vào, nhưng ta không đảm bảo hắn đi ra, có thể ở lại bao lâu là tùy thuộc vào hắn."
Charles thấy bộ dạng này của tướng quân, nháy mắt sáng tỏ.
"Vậy thì bữa tiệc sinh nhật của Đại Tây phu nhân, Ngươi đi không?"
Đại Tây phu nhân là trưởng nữ của người chú thứ hai của Lạc Thần.
Hoắc Lợi công tước.
Cũng chính là đường tỷ Lạc Thần, theo lý là nên đi, nhưng Thái Tử dù sao cũng là hoàng trữ, trăm công ngàn việc, có thể mời tới đã là có mặt mũi lớn, không tới cũng là theo lẽ thường tình.
Kết quả hắn không chút do dự nói: "Không đi."
"Vậy Carl ngươi có đi hay không?" Charles lại chuyển hướng sang phó quan bên cạnh, phải biết rằng Carl là biểu đệ Charles, cũng là từ phủ công tước ra tới.
Morley_cha hắn có quá nhiều tình nhân ở bên ngoài, cho nên hài tử cũng nhiều, hắn lại không phải trưởng tử, chỉ có thể đi theo tướng quân, sau này có mặt mũi, cha hắn mới nhớ tới tên hắn.
Carl biết rõ vinh quang chính mình đều là tướng quân cho, cho nên kiên định lắc đầu nói: "Tướng quân không đi ta không đi."
"Các ngươi thật sự không đi sao?" Sợi thanh tuyền trong đầu Charles còn chưa lưu xong, đối với Lạc Thần, miệng khoan khoái tới một câu: "Bạch Thục hình như cũng đi."
Carl lập tức đánh hắn.
Charles thật muốn tát chính mình hai cái, quả nhiên sắc lệnh trí hôn, lập tức xoay chuyển nói: "Kia Lango đường đệ cũng đi."
Lạc Thần cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Charles thấy hắn không nói lời nào, đoán hắn phỏng chừng do dự, quả nhiên chính cung vẫn là quan trọng nhất, hoa dại chỉ là ngẫu nhiên thử một chút, đây mới là nam nhân Pisu của bọn họ.
Liền không ngừng cố gắng nói: "Hôm qua tôi xem bằng hữu của Eugene cập nhật bài đăng của hắn.
Hắn là một tên cặn bã, trước kia từng dây dưa với Rango.
Cách đây vài ngày, hắn còn đặt ảnh chụp của Rango làm ảnh đại diện, chúng ta đến nhìn con cóc ghẻ đó đi?"
Eugene là con trai của công chúa duy nhất trong dòng dõi nhà Pisu, là tôn tử của công chúa Hess, không sợ trời không sợ đất.
Ngay cả vị hôn thê của Thái Tử hắn cũng dám thổ lộ.
"Cậu ta cùng ngươi nói cái gì?" Lạc Thần đột nhiên hỏi.
(*) đoạn này chắc là nói về Lango á
"Cái gì cũng không thể gạt được ngươi." Charles cười tủm tỉm nói: "Em ấy phát rất nhiều tin tức cho ngươi mà không thấy hồi âm, liền gửi cho ta, nói rất nhớ ngươi, kêu ta nói cho ngươi biết."
Hơn nữa, chuyện của Bạch Thục chúng ta phải thực sự xin lỗi đường đệ, con bướm lần trước, nếu đưa cho Lango, nó nhất định cao hứng." chủ trương Charles chính là đối xử tốt với tình nhân, đối với người trong nhà liền càng tốt, hắn tra cũng là một loại cảnh giới.
(*) tra nam
Lạc Thần nhìn hắn một cái, chỉ có mình hắn không hề phát hiện bản thân bị người lợi dụng, tức khắc lại có chút kinh ngạc nhìn người nọ cư nhiên hướng hắn duỗi tay.
"Đầu nhi?" Charles thúc giục một tiếng, "Đi không?"
"Không đi." Ánh mắt Lạc Thần đột nhiên tối đi, "Kêu ta điện hạ! Kêu xong liền lăn!"
"......" Không đi liền không đi! Dỗi!! Charles không rõ gần đây như thế nào mạch não anh cứ không hiểu được thái tử.
Toàn dậm chân tại chỗ! Quả nhiên tâm thái tử khó dò a!
_Hết Chương 15_
_________________
Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại Truyện Bất Hủ và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4.
Bình luận truyện