Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác
Chương 28
Tần Tứ đã hôn mê một ngày một đêm, Nguyễn Ninh không biết bản thân đã chịu đựng qua một ngày một đêm đó như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, Tần lão phu nhân và Tần Hải Minh đều đã tới đây, Tần Hải Minh cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay sau đó, ông vốn dĩ rất ít quan tâm đến Tần Tứ, lại suốt ngày bận rộn công việc, sau khi nhận được điện thoại từ công ty liền vội vàng rời đi.
Tần lão phu nhân tuổi tác đã cao, không rời đi mà còn lo lắng đi qua đi lại, vì vậy Nguyễn Ninh khăng khăng thuyết phục bà về nhà nghỉ ngơi.
Tần lão phu nhân nói: “Ninh Ninh, con đừng buồn quá. Tiểu Tứ không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. Bà đã cho người ở đây trông coi rồi, con cũng về nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Ninh vẻ mặt phờ phạc, tưởng chừng như giây phút sau có thể yếu đuối mà khụy xuống, nhưng cô lại mạnh mẽ đến mức khiến người khác đau lòng.
“Con không sao đâu bà nội.”
Nguyễn Ninh nở nụ cười: “Tần Tứ sẽ sớm tỉnh lại thôi, con phải ở đây chờ anh ấy tỉnh lại. Con sợ anh ấy lúc tỉnh lại nếu không nhìn thấy con sẽ buồn.”
Thấy cô cố chấp, Tần Lão Phu Nhân cũng không miễn cưỡng nữa.
“ Nói qua nói lại đều trách bà nội không tốt.” Tần Lão Phu Nhân thở dài nói: “Nếu không phải bà nói bà bị bệnh phải nằm viện, các con cũng sẽ không lo lắng cho bà mà đến bệnh viện, nếu không đến bệnh viện, thì Tần Phóng, cái tên nghịch tử ấy cũng sẽ không có cơ hội để làm ra cái chuyện này.”
Nguyễn Ninh nói: “Bà nội, người đừng tự trách mình. Loại chuyện này nhất thời không tránh được. Cho dù hôm nay không đi bệnh viện, Tần Phóng cũng sẽ lựa chọn cơ hội khác để ra tay. Kết quả đều giống nhau thôi.”
Gia đình lục đục, lòng người bất an, hai đứa cháu trai tàn sát lẫn nhau, tâm trạng của Tần Lão Phu Nhân người ta có thể hiểu được.
Tần Lão Phu Nhân ở lại với Nguyễn Ninh được một lúc, sau vì sức khỏe không được tốt mới rời đi.
Sau khi Tần Lão Phu Nhân rời đi, Nguyễn Ninh ngồi thất thần bên ngoài phòng bệnh. Tần Tứ vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, cô không thể vào trong phòng bệnh, chỉ có thể hai mắt nhìn hắn qua một cánh cửa.
Cô giả vờ mình bình tĩnh hơn bất kì ai, nhưng thực ra cô lại là người sợ hãi nhất.
Khi chạy xuống nhà kho, cô tận mắt nhìn thấy Tần Tứ máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn ngã khụy xuống trước mặt cô…
Ngay lúc đó Nguyễn Ninh chỉ cảm thấy sợ hãi, cô ấy sợ rằng Tần Tứ sẽ xảy ra chuyện không hay và sợ rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô sợ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình với Tần Tứ.
Khi Tần Tứ bất tỉnh trên bàn mổ, cô lo lắng hồi hộp chờ ở bên ngoài, đợi hơn mười tiếng đồng hồ.
Hơn mười tiếng đồng hồ này đã khiến cô ấy nghĩ thông suốt và quyết định một chuyện.
Cô ấy muốn kết hôn với Tần Tứ, muốn rằng sau này đều có thể ở bên cạnh hắn, cùng hắn sống cho đến già, vĩnh viễn không chia lìa.
Trên thế giới này, e rằng sẽ không tìm được người thứ hai đối xử với cô tốt hơn Tần Tứ.
Từ trước tới bây giờ, cuộc sống của cô đã bị Tần Tứ chiếm giữ, ban đầu cô cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Tần Tứ, nhưng cuối cùng cô thấy rằng chỉ có Tần Tứ mới là người quan tâm đến cô bằng nhất.
Là do cô quá ngốc, lúc này mới thông suốt được, chỉ hy vọng Tần Tứ có thể bình an vô sự, cô sẽ không bao giờ để mất hắn nữa.
“Tần Phóng này, thành công chưa thấy, thất bại có thừa.”
Lục Chí Thành đi đi lại lại trong ngôi nhà cổ của Lục gia, vẻ mặt lo lắng.
Lục Cảnh nhìn dáng vẻ khó chịu của cha, không khỏi buồn cười: “Cha, cha có thể đừng đi qua lại nữa được không, làm con chóng hết cả mặt.”
Lục Chí Thành trừng mắt nhìn hắn: “Con cũng thế, làm việc sao có thể bốc đồng như vậy? Đó là Tần Tứ. Dựa vào tên Tần Phóng, ngay cả phụ nữ đều nhìn không vừa mắt, đừng nói lại có thể đối phó với Tần Tứ?”
Lục Cảnh rót hai chén trà, một chén đặt ở đối diện, một chén cầm đưa lên miệng, bộ dạng rất nhàn nhã.
Nguyễn Ninh có thể thoát ra từ tay của Tần Phóng, lại có cơ hội để báo cảnh sát, thực sự khiến anh ta không ngờ tới. Điều này không chỉ cho thấy Tần Phóng rất ngu xuẩn, mà còn thấy rằng Nguyễn Ninh rất thông minh.
Anh thích người phụ nữ thông minh.
Anh cúi đầu cười, tâm trạng Lục Cảnh bỗng nhiên trở nên rõ ràng, anh nói: “Tần Phóng quả nhiên rất ngu ngốc, nhưng cũng chính vì ngu ngốc nên mới dễ dàng bị lợi dụng. Con căn bản không mong đợi hắn rút lui, để hắn ta làm một vật hi sinh, đổi lại Tần Tứ bị thương nặng bất tỉnh thì cũng đáng.”
Lục Chí Thành ngồi xuống đối diện với hắn, cầm tách trà đặt xuống, thở dài: “Nếu không phải con lấy mẹ hắn ta ra làm điểm yếu, uy hiếp hắn làm ra chuyện này, dựa vào cái tính tình vừa rụt rè vừa nhút nhát của hắn. Chưa nói là chỉ hủy mặt, e rằng bị cưa chân cũng không dám tìm Tần Tứ báo thù.”
Lời này đúng là một chút cũng không sai, Tần Phóng từ nhỏ đã sợ Tần Tứ, nỗi sợ hãi đã thấm sâu vào xương tủy của hắn, để hắn nói hai ba câu cứng nhắc ngoài mạnh trong yếu còn được, còn để hắn ta chống lại Tần Tứ, điều đó như là cần lấy mạng của hắn ta.
“ Cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn ta làm chuyện này.” Lục Cảnh cười: “ Trần Xu đã đẩy mẹ của Tần Tứ xuống lầu, hại bà ta chết thảm như vậy mới có thể gả vào nhà họ Tần. Tần Hải Minh đã quá mù quáng, đến tận bây giờ vẫn không biết những chuyện này, còn tưởng mình cưới được một người vợ tốt tài đức vẹn toàn. Ha ha, nắm trong tay điểm yếu này, Trần Xu cũng không thể không bị chúng ta khống chế, dù là yêu cầu bà ta ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Tần Thị, bà ta cũng phải làm cho bằng được.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Lục Chí Thành: ” Chỉ hi vọng lần này Tần Tứ có thể chết trong bệnh viện, đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Năm năm trước, hắn đã hại ông nội của con cuối cùng ôm hận mà chết, cho nên lúc đó ta đã lập lời thề, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm hắn để tính sổ. “
Khi nhắc tới ông nội, sắc mặt Lục Cảnh như đóng băng xuống, ngón tay xoa xoa tách trà, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
“Cho dù Tần Tứ còn sống sót sau đại nạn này, con cũng nhất định sẽ khiến hắn phải tỉnh lại trong sự hối hận.”
Tần Tứ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng hình như lại là thật.
Nguyễn Ninh quỳ xuống trước mặt hắn, không màng đến tôn nghiêm của mình khổ sở van nài.
“Tần Thiếu, em sai rồi, em sau này sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với anh nữa! Xin anh đừng ly hôn với em mà, được không?”
Nhìn thấy Nguyễn Ninh quỳ xuống trước mặt mình, Tần Tứ phát hiện nội tâm mình bình tĩnh, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Đây là người vợ mà sau khi cưới anh chưa gặp qua hai lần.
Một kẻ thế thân yêu thích hư vinh.
Đối với Tần Phu Nhân trên danh nghĩa này, hắn một năm không gặp nổi một lần, hơn nữa là hắn cũng chưa từng chạm vào cô, ngày thứ hai sau kết hôn hắn ném cho cô một chiếc thẻ đen để cô “tự sinh tự diệt”. Lúc đó nếu như không phải hắn lo lắng bà nội sẽ bị kích động, thì hắn căn bản không thể chịu đựng được cô.
Nhưng người phụ nữ này khá can đảm, làm những chuyện ngốc nghếch đó, tất cả đều khiến hắn ghét bỏ.
Nguyễn Ninh thích Lục Cảnh, hắn không quan tâm, nhưng với tư cách là Tần Phu Nhân trên danh nghĩa, cho dù hắn chưa từng chạm vào cô, cô dù trống vắng và cô đơn đến mấy, cũng không nên cả gan làm loạn đi nuôi một tình nhân, lại dám đội cho hắn một chiếc mũ xanh rờn như vậy? Haiz, Tần Tứ suýt nữa tức giận tới bật cười.
“Lúc cô đánh cắp bí mật của công ty tôi cho Lục Cảnh, không nghĩ tới sẽ có ngày này sao?” Giọng điệu của Tần Tứ lạnh lùng đến cực điểm.
Nguyễn Ninh sửng sốt, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Tần Tứ giễu cợt: “Thế nào? Tưởng là tôi không biết những chuyện ghê tởm mà cô đã làm sao? Tôi vẫn còn giữ đoạn video cô bị Lục Cảnh hạ thuốc mê và bị năm người đàn ông luân phiên nhau làm nhục, cô có muốn xem thử không?”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ lười nói nhảm với cô, coi như nói thêm một câu là xúc phạm chính mình, hắn ghét bẩn thỉu.
Ném qua một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, Tần Tứ nói: “Tôi ký rồi.”
Nguyễn Ninh hai mắt đỏ hoe, nhìn vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên Tần Tứ, lạnh lùng và dứt khoát.
Hiện tại cô ta không có gì, chỉ có danh phận là Tần phu nhân, cô không thể để mất nó.
Nguyễn Ninh nhắm mắt lại nói: “Em không ký, em có chết cũng sẽ không ly hôn!”
Tần Tứ ra vẻ tươi cười, tàn nhẫn không chút thương cảm, cũng không thèm nhìn Nguyễn Ninh lấy một cái, rời đi thẳng, chỉ để lại một câu.
“Vậy thì hãy cút xa một chút, đừng làm bẩn mắt tôi.”
“…”
Đầu óc choáng váng, Tần Tứ tỉnh lại với cơn đau đầu không dứt, hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, khuôn mặt tuấn tú ấy vô cùng lạnh lùng như người xa lạ.
Khi vừa cử động được hai lần, chân hắn đau dữ dội, như thể thịt bị xé ra.
Tần Tứ nằm lại trên giường, bài trí trong phòng khiến anh chắc chắn lúc này mình đang ở bệnh viện.
Một lượng lớn ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc quét qua, Tần Tứ nhíu mày, đầu hắn như sắp nổ tung.
Thật lâu sau, hắn lại mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu rõ.
Tại sao hắn lại mơ thấy mình đã kết hôn với Nguyễn Ninh?
Những đều hắn nhìn thấy được là cái gì?
Tần Tứ đau đầu, trên đùi cơn đau cũng đến dữ dội, hắn là một người có thể đặc biệt chịu được đau đớn, từ nhỏ đến lớn đều có sẹo, trên đường đi hắn đều tê rần vì đau. Cho dù đau như thế, hắn cũng không than nói một lời nào, môi mím chặt, hàm sụp xuống thật chặt.
Mọi thứ trong giấc mơ vẫn rất sống động, Nguyễn Ninh khóc lóc và van xin, sự thờ ơ và vô cảm của chính hắn, tất cả dường như đã được dàn dựng trong thực tế.
Hắn nhắm mắt lại, và trong một khoảnh khắc hắn không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.
Lúc này, cửa phòng từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, Tần Tứ nhíu mày, tự mình đẩy cửa vào mà không có sự cho phép của anh là đã vi phạm điều cấm kỵ.
Nhưng nhìn thấy người tiến vào trong phòng, Tần Tứ sững sờ, cụm từ “Cút ra ngoài” dưới đầu lưỡi định thốt ra đột ngột được thu lại.
Trong khoảng thời gian này, Tần lão phu nhân và Tần Hải Minh đều đã tới đây, Tần Hải Minh cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay sau đó, ông vốn dĩ rất ít quan tâm đến Tần Tứ, lại suốt ngày bận rộn công việc, sau khi nhận được điện thoại từ công ty liền vội vàng rời đi.
Tần lão phu nhân tuổi tác đã cao, không rời đi mà còn lo lắng đi qua đi lại, vì vậy Nguyễn Ninh khăng khăng thuyết phục bà về nhà nghỉ ngơi.
Tần lão phu nhân nói: “Ninh Ninh, con đừng buồn quá. Tiểu Tứ không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. Bà đã cho người ở đây trông coi rồi, con cũng về nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Ninh vẻ mặt phờ phạc, tưởng chừng như giây phút sau có thể yếu đuối mà khụy xuống, nhưng cô lại mạnh mẽ đến mức khiến người khác đau lòng.
“Con không sao đâu bà nội.”
Nguyễn Ninh nở nụ cười: “Tần Tứ sẽ sớm tỉnh lại thôi, con phải ở đây chờ anh ấy tỉnh lại. Con sợ anh ấy lúc tỉnh lại nếu không nhìn thấy con sẽ buồn.”
Thấy cô cố chấp, Tần Lão Phu Nhân cũng không miễn cưỡng nữa.
“ Nói qua nói lại đều trách bà nội không tốt.” Tần Lão Phu Nhân thở dài nói: “Nếu không phải bà nói bà bị bệnh phải nằm viện, các con cũng sẽ không lo lắng cho bà mà đến bệnh viện, nếu không đến bệnh viện, thì Tần Phóng, cái tên nghịch tử ấy cũng sẽ không có cơ hội để làm ra cái chuyện này.”
Nguyễn Ninh nói: “Bà nội, người đừng tự trách mình. Loại chuyện này nhất thời không tránh được. Cho dù hôm nay không đi bệnh viện, Tần Phóng cũng sẽ lựa chọn cơ hội khác để ra tay. Kết quả đều giống nhau thôi.”
Gia đình lục đục, lòng người bất an, hai đứa cháu trai tàn sát lẫn nhau, tâm trạng của Tần Lão Phu Nhân người ta có thể hiểu được.
Tần Lão Phu Nhân ở lại với Nguyễn Ninh được một lúc, sau vì sức khỏe không được tốt mới rời đi.
Sau khi Tần Lão Phu Nhân rời đi, Nguyễn Ninh ngồi thất thần bên ngoài phòng bệnh. Tần Tứ vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, cô không thể vào trong phòng bệnh, chỉ có thể hai mắt nhìn hắn qua một cánh cửa.
Cô giả vờ mình bình tĩnh hơn bất kì ai, nhưng thực ra cô lại là người sợ hãi nhất.
Khi chạy xuống nhà kho, cô tận mắt nhìn thấy Tần Tứ máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn ngã khụy xuống trước mặt cô…
Ngay lúc đó Nguyễn Ninh chỉ cảm thấy sợ hãi, cô ấy sợ rằng Tần Tứ sẽ xảy ra chuyện không hay và sợ rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô sợ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình với Tần Tứ.
Khi Tần Tứ bất tỉnh trên bàn mổ, cô lo lắng hồi hộp chờ ở bên ngoài, đợi hơn mười tiếng đồng hồ.
Hơn mười tiếng đồng hồ này đã khiến cô ấy nghĩ thông suốt và quyết định một chuyện.
Cô ấy muốn kết hôn với Tần Tứ, muốn rằng sau này đều có thể ở bên cạnh hắn, cùng hắn sống cho đến già, vĩnh viễn không chia lìa.
Trên thế giới này, e rằng sẽ không tìm được người thứ hai đối xử với cô tốt hơn Tần Tứ.
Từ trước tới bây giờ, cuộc sống của cô đã bị Tần Tứ chiếm giữ, ban đầu cô cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Tần Tứ, nhưng cuối cùng cô thấy rằng chỉ có Tần Tứ mới là người quan tâm đến cô bằng nhất.
Là do cô quá ngốc, lúc này mới thông suốt được, chỉ hy vọng Tần Tứ có thể bình an vô sự, cô sẽ không bao giờ để mất hắn nữa.
“Tần Phóng này, thành công chưa thấy, thất bại có thừa.”
Lục Chí Thành đi đi lại lại trong ngôi nhà cổ của Lục gia, vẻ mặt lo lắng.
Lục Cảnh nhìn dáng vẻ khó chịu của cha, không khỏi buồn cười: “Cha, cha có thể đừng đi qua lại nữa được không, làm con chóng hết cả mặt.”
Lục Chí Thành trừng mắt nhìn hắn: “Con cũng thế, làm việc sao có thể bốc đồng như vậy? Đó là Tần Tứ. Dựa vào tên Tần Phóng, ngay cả phụ nữ đều nhìn không vừa mắt, đừng nói lại có thể đối phó với Tần Tứ?”
Lục Cảnh rót hai chén trà, một chén đặt ở đối diện, một chén cầm đưa lên miệng, bộ dạng rất nhàn nhã.
Nguyễn Ninh có thể thoát ra từ tay của Tần Phóng, lại có cơ hội để báo cảnh sát, thực sự khiến anh ta không ngờ tới. Điều này không chỉ cho thấy Tần Phóng rất ngu xuẩn, mà còn thấy rằng Nguyễn Ninh rất thông minh.
Anh thích người phụ nữ thông minh.
Anh cúi đầu cười, tâm trạng Lục Cảnh bỗng nhiên trở nên rõ ràng, anh nói: “Tần Phóng quả nhiên rất ngu ngốc, nhưng cũng chính vì ngu ngốc nên mới dễ dàng bị lợi dụng. Con căn bản không mong đợi hắn rút lui, để hắn ta làm một vật hi sinh, đổi lại Tần Tứ bị thương nặng bất tỉnh thì cũng đáng.”
Lục Chí Thành ngồi xuống đối diện với hắn, cầm tách trà đặt xuống, thở dài: “Nếu không phải con lấy mẹ hắn ta ra làm điểm yếu, uy hiếp hắn làm ra chuyện này, dựa vào cái tính tình vừa rụt rè vừa nhút nhát của hắn. Chưa nói là chỉ hủy mặt, e rằng bị cưa chân cũng không dám tìm Tần Tứ báo thù.”
Lời này đúng là một chút cũng không sai, Tần Phóng từ nhỏ đã sợ Tần Tứ, nỗi sợ hãi đã thấm sâu vào xương tủy của hắn, để hắn nói hai ba câu cứng nhắc ngoài mạnh trong yếu còn được, còn để hắn ta chống lại Tần Tứ, điều đó như là cần lấy mạng của hắn ta.
“ Cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn ta làm chuyện này.” Lục Cảnh cười: “ Trần Xu đã đẩy mẹ của Tần Tứ xuống lầu, hại bà ta chết thảm như vậy mới có thể gả vào nhà họ Tần. Tần Hải Minh đã quá mù quáng, đến tận bây giờ vẫn không biết những chuyện này, còn tưởng mình cưới được một người vợ tốt tài đức vẹn toàn. Ha ha, nắm trong tay điểm yếu này, Trần Xu cũng không thể không bị chúng ta khống chế, dù là yêu cầu bà ta ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Tần Thị, bà ta cũng phải làm cho bằng được.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Lục Chí Thành: ” Chỉ hi vọng lần này Tần Tứ có thể chết trong bệnh viện, đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Năm năm trước, hắn đã hại ông nội của con cuối cùng ôm hận mà chết, cho nên lúc đó ta đã lập lời thề, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm hắn để tính sổ. “
Khi nhắc tới ông nội, sắc mặt Lục Cảnh như đóng băng xuống, ngón tay xoa xoa tách trà, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
“Cho dù Tần Tứ còn sống sót sau đại nạn này, con cũng nhất định sẽ khiến hắn phải tỉnh lại trong sự hối hận.”
Tần Tứ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng hình như lại là thật.
Nguyễn Ninh quỳ xuống trước mặt hắn, không màng đến tôn nghiêm của mình khổ sở van nài.
“Tần Thiếu, em sai rồi, em sau này sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với anh nữa! Xin anh đừng ly hôn với em mà, được không?”
Nhìn thấy Nguyễn Ninh quỳ xuống trước mặt mình, Tần Tứ phát hiện nội tâm mình bình tĩnh, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Đây là người vợ mà sau khi cưới anh chưa gặp qua hai lần.
Một kẻ thế thân yêu thích hư vinh.
Đối với Tần Phu Nhân trên danh nghĩa này, hắn một năm không gặp nổi một lần, hơn nữa là hắn cũng chưa từng chạm vào cô, ngày thứ hai sau kết hôn hắn ném cho cô một chiếc thẻ đen để cô “tự sinh tự diệt”. Lúc đó nếu như không phải hắn lo lắng bà nội sẽ bị kích động, thì hắn căn bản không thể chịu đựng được cô.
Nhưng người phụ nữ này khá can đảm, làm những chuyện ngốc nghếch đó, tất cả đều khiến hắn ghét bỏ.
Nguyễn Ninh thích Lục Cảnh, hắn không quan tâm, nhưng với tư cách là Tần Phu Nhân trên danh nghĩa, cho dù hắn chưa từng chạm vào cô, cô dù trống vắng và cô đơn đến mấy, cũng không nên cả gan làm loạn đi nuôi một tình nhân, lại dám đội cho hắn một chiếc mũ xanh rờn như vậy? Haiz, Tần Tứ suýt nữa tức giận tới bật cười.
“Lúc cô đánh cắp bí mật của công ty tôi cho Lục Cảnh, không nghĩ tới sẽ có ngày này sao?” Giọng điệu của Tần Tứ lạnh lùng đến cực điểm.
Nguyễn Ninh sửng sốt, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Tần Tứ giễu cợt: “Thế nào? Tưởng là tôi không biết những chuyện ghê tởm mà cô đã làm sao? Tôi vẫn còn giữ đoạn video cô bị Lục Cảnh hạ thuốc mê và bị năm người đàn ông luân phiên nhau làm nhục, cô có muốn xem thử không?”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ lười nói nhảm với cô, coi như nói thêm một câu là xúc phạm chính mình, hắn ghét bẩn thỉu.
Ném qua một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, Tần Tứ nói: “Tôi ký rồi.”
Nguyễn Ninh hai mắt đỏ hoe, nhìn vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên Tần Tứ, lạnh lùng và dứt khoát.
Hiện tại cô ta không có gì, chỉ có danh phận là Tần phu nhân, cô không thể để mất nó.
Nguyễn Ninh nhắm mắt lại nói: “Em không ký, em có chết cũng sẽ không ly hôn!”
Tần Tứ ra vẻ tươi cười, tàn nhẫn không chút thương cảm, cũng không thèm nhìn Nguyễn Ninh lấy một cái, rời đi thẳng, chỉ để lại một câu.
“Vậy thì hãy cút xa một chút, đừng làm bẩn mắt tôi.”
“…”
Đầu óc choáng váng, Tần Tứ tỉnh lại với cơn đau đầu không dứt, hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, khuôn mặt tuấn tú ấy vô cùng lạnh lùng như người xa lạ.
Khi vừa cử động được hai lần, chân hắn đau dữ dội, như thể thịt bị xé ra.
Tần Tứ nằm lại trên giường, bài trí trong phòng khiến anh chắc chắn lúc này mình đang ở bệnh viện.
Một lượng lớn ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc quét qua, Tần Tứ nhíu mày, đầu hắn như sắp nổ tung.
Thật lâu sau, hắn lại mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu rõ.
Tại sao hắn lại mơ thấy mình đã kết hôn với Nguyễn Ninh?
Những đều hắn nhìn thấy được là cái gì?
Tần Tứ đau đầu, trên đùi cơn đau cũng đến dữ dội, hắn là một người có thể đặc biệt chịu được đau đớn, từ nhỏ đến lớn đều có sẹo, trên đường đi hắn đều tê rần vì đau. Cho dù đau như thế, hắn cũng không than nói một lời nào, môi mím chặt, hàm sụp xuống thật chặt.
Mọi thứ trong giấc mơ vẫn rất sống động, Nguyễn Ninh khóc lóc và van xin, sự thờ ơ và vô cảm của chính hắn, tất cả dường như đã được dàn dựng trong thực tế.
Hắn nhắm mắt lại, và trong một khoảnh khắc hắn không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.
Lúc này, cửa phòng từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, Tần Tứ nhíu mày, tự mình đẩy cửa vào mà không có sự cho phép của anh là đã vi phạm điều cấm kỵ.
Nhưng nhìn thấy người tiến vào trong phòng, Tần Tứ sững sờ, cụm từ “Cút ra ngoài” dưới đầu lưỡi định thốt ra đột ngột được thu lại.
Bình luận truyện