Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]

Chương 33: Chương 33




Editor: TulaBachu1316

Tạ Bạch Lộ vẫn là sửng sốt một chút, cô xém chút nữa quên mất vụ này rồi---buổi tối cô còn phải làm cá kho mời vị thiếu gia này ăn!Nhưng cô không muốn đi cùng Đường Tự Lập, dù sao giờ vẫn còn sớm, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn đến hiệu sách một chuyến, anh tự mình đến nhà cậu 3 tôi trước đi.

”Đường Tự Lập lại cười sảng khoái, “Trùng hợp vậy? Tôi vừa khéo cũng muốn đến hiệu sách.

”Tạ Bạch Lộ trừng mắt nhìn anh: “Có phải là anh cố ý không?”“Cố ý gì cơ?” Đường Tự Lập giả ngốc với cô.

Tạ Bạch Lộ dứt khoát không để ý đến anh, tự mình đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, đến hiệu sách Tân Hoa ở cách đó không xa.

Thời kì đặc biệt, đầu sách trong hiệu sách Tân Hoa vô cùng ít, đa số là tranh ảnh các vở kịch mẫu và những câu trích dẫn của các lãnh đạo.


Nhưng Tạ Bạch Lộ vẫn là nhìn thấy không ít tiểu thuyết được xuất bản trong vài năm qua mà trước đây cô chưa từng đọc, bao gồm: “Đại lộ vàng”, “Còi đỏ Hoàng Hải”…và một số truyện tranh ngoài bìa viết: “Chiến trang Nam Bắc”, “Hoàng Kế Quang” gì gì đó.

Một cuốn tiểu thuyết tầm 1,5 tệ, truyện tranh có giá từ 8 xu đến 15 xu, thời điểm này, một công nhân lương tháng cũng chỉ được 30 tệ, những cuốn sách này thực sự không hề rẻ.

Tạ Bạch Lộ đi thành phố mang theo 5 tệ, cô định mua 1 cuốn tiểu thuyết đem về đọc, dẫu sao ở nhà cũng buồn chán, không có điện thoại di động, không có ti vi, ngay cả radio cũng không có.

Nhưng tiền của cô có hạn, cũng không biết quyển nào hay nhất, do dự một lúc, Tạ Bạch Lộ vẫn là hướng về phía Đường Tự Lập mở miệng hỏi: “Cái đó…bạn học Đường, những cuốn sách này anh có đọc qua chưa?”Cô cảm thấy Đường Tự Lập chắc là đọc qua rồi, trong sách không giới thiệu về người giàu có này nhiều, nhưng có viết anh từ nhỏ đã thích đọc sách.

Quả nhiên, Đường Tự Lập cười nói: “Về cơ bản đều đọc qua rồi, cô muốn mua sách sao?”“Đúng vậy.

“Tạ Bạch Lộ nói, “Tôi chỉ định mua một quyển, cho nên muốn nhờ anh giúp tôi giới thiệu quyển nào hay nhất.

”Đường Tự Lập nói: “Vậy cô không cần mua, những cuốn sách này ở nhà tôi đều có, ngày mai cô có thể đến nhà tôi mượn sách, muốn mượn mấy quyển thì mượn.

”Tạ Bạch Lộ vô cùng động tâm, con cháu cán bộ chính là khác biết, hơn 1 tệ một quyển sách, nhà anh lại đều có!“Nhưng, sau khi tôi mượn, bao lâu sau mới có thể trả lại cho anh?” Tạ Bạch Lộ hỏi.

Đường Tự Lập không để ý nói: “Lần sau khi nào cô đến thăm chú Phạm, lúc nào đem qua cũng được, dù sao mấy quyển đó tôi đều đọc qua rồi, cô cũng không cần vội đem trả.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện