Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 30: Lao tâm khổ trí tìm hiểu một chút



Tiêu Dư An đã dưỡng thương vài ngày, đợi vết hằn trên cổ phai đi sau đó, mới dám phóng phóng khoáng khoáng mà đi dạo xung quanh.

Ngày thứ hai xử lý triều chính, bởi vì lo lắng Án Hà Thanh sẽ bị người khác lén lút làm khó, Tiêu Dư An xem bản tấu xem tới chần chừ, do dự, dứt khoát buông bỏ gánh nặng trước tiên, đi thẳng đến Cảnh dương cung.

Hồng Tụ như có lời muốn nói lại thôi, Tiêu Dư An coi như không nhìn thấy.

Năm tháng đã tới xế chiều, thời gian đã tối. Gió lạnh tích lũy, những đám mây ưu sầu dày đặc*, Tuyết rơi nhộn nhịp, nhã nhạn trôi nổi, rơi đến nổi cả một mảnh đất trắng xóa. Tuyết của Bắc quốc, dường như không bao giờ nghỉ ngơi mà tung bay không ngừng rơi xuống.

(*Gốc là: 岁将暮,时既昏。寒风积,愁云繁. - Tuế trương mộ, thời ký hôn. Hàn phong tích, sầu vân phồn. Xuất phát từ bài <Tuyết Phú> của Nam bắc triều Tạ Huệ Liên - <雪赋> 南北朝:谢惠连)

Tiêu Dư An kéo chặt ngoại bào, phủi đống tuyết trên bờ vai xuống, đưa tay gõ cửa gian phòng của Án Hà Thanh.

Dương thị vệ tận tâm tận trách đi theo Tiêu Dư An chắp tay: “Hoàng thượng, vi thần ở ngoài cửa chờ đợi.”

Tiêu Dư An không cho phép: “Lạnh lắm, ngươi về đi.”

Dương Liễu An kiên trì: “Vi thần không cảm thấy lạnh.”

Tiêu Dư An tùy ý nắm lên tay một nắm tuyết, nhét vào trong vạt áo Dương Liễu An: “Có lạnh không?”

Dương Liễu An rùng mình một cái: “... … Không, không, không, lạnh, không lạnh.”

Ngươi cũng đã run cầm cập rồi còn ở đó không lạnh!

Tiêu Dư An cười khóc không được: “Đi tìm nơi nào đó ấm áp đem y phục hong khô đi, sau đó một canh giờ sau rồi lại đến đây.”

Dương Liễu An tuy rằng vẫn còn do dự, nhưng mà dưới sự kiên trì của Tiêu Dư An không thể không tuân chỉ.

Gió bắc gào thét, tuyết rơi ước áo, Dương Liễu An lén lút tìm tới một vườn nhỏ trồng dương liễu ở Cảnh dương cung, thấy xung quanh không bóng người, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai?” Trong nhà truyền ta một giọng nói nghi hoặc, không lâu sau đó, cửa phòng được mở ra.

Dương Liễu An nhìn sự thích thú dâng trào như điên của Hiểu Phong Nguyệt, cười sảng khoái một tiếng: “Là ta.”

“Ngươi,ngươi, sao lại ướt hết rồi, mau vào đây.” Hiểu Phong Nguyệt vội vàng kéo người vào nhà, Đốt nóng nồi than, đem đến trước mặt người, tìm đến vài bộ trang phục khô, “Mau đem áo ướt cởi xuống, mặt cái của ta.”

“Ừm.” Dương Liễu An cởi ngoại bào xuống, đưa cho Hiểu Phong Nguyệt.

“Áo trong cũng thay xuống đi, đều ướt hết rồi, cẩn thận phong hàn.” Hiểu Phong Nguyệt lo lắng mà nói, dưới mắt đầy sự đau lòng.

Mặt Dương Liễu An không để ý lộ ra một chút đỏ: “Áo trong, thì, thì không cần đâu, không sao cả.”

Hiểu Phong Nguyệt đột nhiên hiểu ra chuyện, hắn cúi đầu xuống khiến cho người ta không nhìn rõ biểu cảm, nhưng vành tai sớm đã đỏ ửng, Hiểu Phong Nguyệt ấp úng nói: “Ngươi, ngươi thay đi, ta đi ra ngoài sân quét quét tuyết, ngươi thay là được.”

“Đừng đừng đừng, bên ngoài rất là lạnh.” Dương Liễu An đưa tay kéo lại Hiểu Phong Nguyệt.

Hiểu Phong Nguyệt ngữ khí sốt ruột: “Không được, mặc áo ướt sẽ nhiễm phong hàn.”

Dương Liễu An giữ chặt người: “Ta thay, ta thay, ngươi đừng ra ngoài.”

Vừa nói, Dương Liễu An vừa vội vã cởi áo trong, vội vội vàng vàng thay một cái áo khô lên, Hiểu Phong Nguyệt cầm lấy áo ướt, đem đến trên than lửa mà hơ: “Hôm nay sao lại đến đây? Không cần hầu hạ hoàng thượng sao?”

Dương Liễu An đáp: “Hoàng thượng đã đến Cảnh dương cung, tìm Án Hà Thanh.”

Hiểu Phong Nguyệt nghe xong, đột nhiên thở dài một hơi.

Dương Liễu An không đành: “Làm sao vậy?”

Hiểu Phong Nguyệt giải thích: “Lúc trước đó, ta nghe nói một chuyện không căn cứ, nói là hoàng thượng gần đây chỉ đơn độc sủng một người, không ngờ tới, vậy mà là hoàng tử Nam Yến quốc.”

Dương Liễu An khẩn trương mà nắm lấy tay Hiểu Phong Nguyệt, nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngươi nhớ nhà rồi sao?”

Hiểu Phong Nguyệt trong lòng như mộc thanh phong, đối với Dương Liễu An ôn nhu mỉm cười: “Nam Yến quốc tùy rằng là quê nhà của ta, nhưng mà ta cô độc một thân một mình, cũng không có gì để mà nhớ nhung, với lại bây giờ… …”

bây giờ nhập cốt tương tư, lung linh đậu đỏ, không có ngươi không thể gọi là nhà.

Hiểu Phong Nguyệt ngừng một chút, cúi đầu nhìn nồi than ánh lửa đớp đớp.

Dương Liễu An không nhận ra dị dạng, không buông không bỏ mà hỏi: “Vậy tại sao lại than thở?”

Hiểu Phong Nguyệt thu xếp lại tâm trạng, ngẩng đầu đáp: “Hoàng tử Nam Yên quốc, sợ là sẽ trở thành mục tiêu công kích a.”

Dương Liễu An khó hiểu: “Hửm? Tại sao?”

Hiểu Phong Nguyệt vừa trải áo ướt của Dương Liễu An ra, cẩn thận mà hơ, vừa trả lời: “Độc đắc ân sủng, từ đó đến nay chưa từng hỷ sự, nơi Cảnh dương cung này, nhiều nhất là lao tâm khổ trí đương vô ý, cũng nhiều nhất là thủ đoạn toán tận quá thông minh.”

-

Tiêu Dư An cũng đang lo lắng về vấn đề này: “Gần đây có người nào muốn hại ngươi không?”

Án Hà Thanh lắc lắc đầu.

“Hồng Tụ thì sao, động ngươi rồi chứ?”

Án Hà Thanh lắc lắc đầu.

“Nội vụ phủ thì sao? Triệu công công thì sao?”

Án Hà Thanh vẫn như cũ lắc lắc đầu.

Tiêu Dư An vỗ vỗ ngực thở dài ra một hơi.

Xem ra kỹ năng của bên phản diện đều đang trong trạng thái làm lạnh.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Dư An, Án Hà Thanh cau mày khó hiểu: “Ngươi tại sao lại giúp ta? Mặc dù ngươi không phải là quân vương, nhưng mà hiện giờ vẫn như cũ có thể mượn lấy thân phận này, hô mưa gọi gió, một tay che trời ư?”

Tiêu Dư An khều khều lông mày.

Án Hà Thanh đây là tin tưởng hắn ư?

Nhưng mà chính mình làm gì đám hô mưa gọi gió chứ, hô a hô a, nam chính dao của ngươi có thể sẽ hô tới mất, gọi a gọi, cái Bắc quốc này cũng sẽ bị gọi đến mất đi a, hô cái gì mà hô! Gọi cái gì mà gọi a!

Tiêu Dư An cong môi cười nhạt: “Không có tại sao, ta muốn cùng ngươi trở thành bạn.”

Án Hà Thanh nói: “Bạn?”

Tiêu Dư An nói: “Đại trượng phu xử thế xử, đương giao tứ hải anh hùng.”

Án Hà Thanh mắt lộ cảnh giác, im lặng không nói.

Tiêu Dư An cũng lười mà trêu trọc hắn ta nói chuyện, lấy cái ghế nhỏ, để gần nồi than lửa, nhìn ra ngoài cửa sổ vù vù kêu gào bi thương, xoa xoa lòng bàn tay, làm ấm thân thể.

Án Hà Thanh nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Ngươi… … sợ lạnh?”

Tiêu Dư An trước tiên là ngẩng người, sau đó trả lời: “A? Ừm. Ta sinh ra là người phương nam, sợ lạnh.”

Án Hà Thanh lại hỏi: “Ngươi lúc còn sống tên gọi là gì?”

Tiêu Dư An chấm một chút nước trong ly sứ, trên bàn tròn hoàng hoa lê từng nét từng nét mà viết ra tên mình.

Án Hà Thanh lẩm bẩm đọc lên: “Tiêu, Dư, An.”

“Ừm, lúc không có ai khác, ngươi cứ trực tiếp gọi tên ta đi.” Tiêu Dư An trên mặt cùng mắt cùng nhau mỉm cười, ánh lửa hồng của than lửa phủ lên trên khuôn mặt trắng nõn nà như gốm sứ của hắn, con mắt ánh lên sự hiền lành, mờ mờ ảo ảo.

Án Hà Thanh nhìn đến có chút không rõ ràng, tỉ mỉ rất lâu, nhận lời nói: “Được.”

-

Một canh giờ chớp mắt đã qua đi, y phục của Dương Liễu An cuối cùng cũng hông khô, hắn tự mình thay lên áo trong sau đó, Hiểu Phong Nguyệt chu đáo mà giúp hắn mặc lên ngoại bào, đeo lên thắt lưng, chỉnh lý vạt áo.

Hai người đối diện nhau rất lâu, Dương Liễu An rời mắt đi: “Ta quay về đón hoàng thượng đây.”

Hiểu Phong Nguyệt lo lắng mà nhìn ngoài cửa sổ: “Tuyết lớn như vậy, đem theo ô không?”

Dương Liễu An lắc lắc đầu, đứng dậy hướng ra ngoài cửa: “Thôi khỏi, sợ là sẽ có người sinh nghi.”

Hiểu Phong Nguyệt nhếch miệng xuống, không còn kiên trì.

Dương Liễu An vừa mới mở cửa phòng ra, gió tuyết gào thét mà quát tới nơi đây, Hiểu Phong Nguyệt đột nhiên nghĩ ra gì đó, kéo lại Dương Liễu An, từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi hương, đưa cho hắn.

“Đây là?” Dương Liễu An vô cùng kinh ngạc nhận lấy túi hương.

Hiểu Phong Nguyệt nói: “Ô không thể cầm, cái túi hương sát người này, cũng có thể cầm mà đúng chứ?”

Dương Liễu An dụi dụi đầu, vui vẻ lại mắc cỡ mà cười: “Ừm, cảm ơn, ta nhất định sẽ giữ gìn cho tốt.”

Hiểu Phong Nguyệt cúi đầu: “Mau đi đi, đừng để hoàng thượng đợi đến sốt ruột.”

Dương Liễu An giúp Hiểu Phong Nguyệt đóng lại cửa, đem túi hương cẩn thận tỉ mỉ mà bỏ vào trong quần áo hàng ngày, nắm chặt ngoại bào vội vã rời đi.

m phong gào thét giận dữ, hàn phong lạnh thấu xương, tuyết lớn che đi tai mờ đi mắt, cả một thế giới như bị một chiếc áo trắng thuần khiết bao bọc lấy, cả hai người bọn họ ai cũng không nhìn thấy, sau sân vườn nhỏ trong dương liễu, vậy mà lại có người lén lút đừng đó.

Tần Ngọc nhìn bóng dáng Dương Liễu An vội vã rời đi, lại nhìn nơi nhà cửa đóng kín của Hiểu Phong Nguyệt, tấm tắc hô lên vài tiếng kỳ lạ, sau đó liền nghiền ngẫm một chút rồi lộ ra nụ cười, dưới mắt ánh lên một tia xảo quyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện