Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 57: Đương nhiên lựa chọn thông cảm hắn
Giờ ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ) ngày thứ hai, Tiêu Dư An ôm lấy đầu bởi vì say rượu mà đau nhức ngẩn người.
Đêm qua cả đầu hắn toàn là hình ảnh uy vũ mạnh mẽ của chàng trai bắt ngựa tuần hoàn qua lại, sau đó mơ thấy một vị đại hán Mông Cổ mình hổ thân gấu dùng giọng nũng nịu nói với hắn: “Tổng tài tài ~ Ta có phải là chàng trai bắt ngựa đơn thuần nhất, lương thiện nhất, dễ thương nhất mà ngươi từng gặp qua không a?”
Tiêu Dư An bị dọa đến nổi quay người là chạy, sau đó đụng vào trong ngực, của một người, hắn ngẩng đầu nhìn, vậy mà là Án Hà Thanh, sau đó so với Mộng Cổ đại hán còn kinh dị hơn mà mơ vào đây.
Án Hà Thanh đột nhiên mẹ nó đã hôn hắn!!! Còn hôn đến thâm tình không thôi, hôn đến hắn cũng sắp hoài nghi đây là tình yêu rồi!!!
Hôn xong sau đó, Án Hà Thanh chằm chằm mà nhìn hắn, mở miệng là hát: “Đó là con đường thần kỳ dẫn đến thiên đàng ai ai~”*
(*Từ bài hát thiên lộ《天路》cũng là một bài hát Mông Cổ có Vietsub)
Đây con mẹ nó là cái gì và cái gì a!!!
Cảm giác uống say rồi xuất hiện ảo giác thật đặc biệt đáng sợ!
Tiêu Dư An đang vò đầu, Hồng Tụ đẩy cửa đi vào, thấy Tiêu Dư An đã tỉnh rồi, vội vàng mang đến canh giải rượu và khăn nóng.
Canh nóng vào bụng, Tiêu Dư An hơi hơi hồi lại tinh thần, hỏi: “Hôm qua ta làm sao mà về được?”
Hồng Tụ che miệng ấm áp nhẹ cười: “Hồi hoàng thượng, là Án thị vệ đưa người về, công tâm kế này của hoàng thượng, thật sự rất thành công.”
Tiêu Dư An nhếch nhếch khóe miệng: “Hắn uống say rồi ư? Nếu uống say rồi thì, ngươi đem chút canh giải rượu cho hắn.”
“Án thị vệ đêm qua thần chí tỉnh táo, trái lại hoàng thượng, say đến bất tỉnh nhân sự, thật là làm nô tỳ sợ hết hồn.” Hồng Tụ đáp, “Hoàng thượng, nô tỳ mở cửa sổ, đổi đổi gió?”
“Ừm, mở ra đi.”
Hồng Tụ đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, gió xuân đem theo tia nắng ấm áp lướt vào, Hồng Tụ quay đầu nhìn Tiêu Dư An cười: “Hoàng thượng, cây lê ở góc vườn nở hoa rồi.”
“Hoa lê?” Tiêu Dư An vốn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại rơi lên cây trâm hoa đỏ thẩm được cài trên búi tóc của Hồng Tụ, chính là cái cây Tiêu Dư An tặng cho cô lúc trước.
Hồng Tụ cười đáp: “Ừm, trắng trắng như tuyết a, rất là đẹp, xem ra muốn hồi ấm rồi.”
Xuân, ôn hòa ấm áp, ly biệt sắp đến.
Các sứ giả Tây Thục quốc lưu lại ở Bắc quốc gần nửa tháng, sau khi tuyết xuân hơi tan, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Dư An ưu tiên thái độ giao hữu ngoại giao, đem một đám người Tiêu Bình Dương tiễn ra cung thành.
Tiêu Bình Dương dắt lấy tuấn mã, tư thế hiên ngang, nàng đối với Tiêu Dư An nói: “Quân thượng Bắc quốc, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Tiêu Dư An cười bảo: “Nhất định.”
Tiêu Bình Dương đột nhiên cong môi cười nhẹ: “Quân thượng Bắc quốc, thiên hạ rộng lớn, ngươi ta cuối cùng sẽ thành một nhà.”
Ôi đệt.
Tiêu Bình Dương nàng cười rồi!?
Nói là Thiết Diện Nương Tử chưa từng cười đâu? Đây đột nhiên cười rồi là vài cái ý gì?
Còn nữa cái gì gọi là cuốn cùng sẽ thành một nhà, ngươi xem qua kịch bản rồi? Biết Án Hà Thanh phải thống nhất thiên hạ?
Tiêu Dư An vẫn còn đang sốc, Tiêu Bình Dương đã cáo từ mà đi, móng ngựa lộc cộc, tiếng tiếng truyền vào cung thành, không biết chọc vào trong lòng của ai.
Xuân, trăm cỏ nảy mầm, trăm bệnh tái phát.
Công chúa Vĩnh Ninh vô tình nhiễm phong hàn, bệnh mệt mỏi mà nằm liệt trên giường, vài ngày không dậy.
Tiêu Dư An nghe thấy tin tức, vội vàng đến Vĩnh Ninh điện coi nàng, công chúa Vĩnh Ninh nằm ở trên giường, một bộ mặt nhỏ ho đến mắt đỏ mũi đỏ, trông rất là đáng thương.
Tiêu Dư An hỏi thái y, nghe nói là không phải đại bệnh mới yên lòng trở lại, thấy công chúa Vĩnh Ninh suy sụp vô lực, Tiêu Dư An bồi nàng nói chuyện đến một lúc lâu, nói rồi nói công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên bảo: “Hoàng thượng ca ca, ta có thích một người.”
Híc
Tiêu Dư An hít vào thở ra, trong lòng ngầm khen: Quả nhiên lần trước gặp nhau ở phố xá nam chính nữ chính nhất kiến chung tình rồi! Không hỗ là cặp canon! Ông trời làm mối đúng là Nhanh! Chuẩn! Lẹ!
Công chúa Vĩnh Ninh cẩn thận tỉ mỉ mà quan sát biểu cảm của Tiêu Dư An, thấy biểu cảm của người từ kinh ngạc biến đổi thành xúc động, trong lòng không kiềm được mà lại hồi hộp ba phân, âm thầm níu chặt góc chăn, chờ đợi hồi đáp của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An im lặng chốc lát, nói: “… … ta hiểu, ta đều hiểu.”
Công chúa Vĩnh Ninh hồi hộp mà hỏi: “Hoàng thượng ca ca, huynh, huynh, huynh không có ý kiến gì sao?”
Hắn sao dám có ý kiến!!
Tiêu Dư An cười bảo: “Không có, muội phải vui vui vẻ vẻ a, không cần phải có gánh nặng, không sao cả.”
Công chúa Vĩnh Ninh trong lòng mừng rỡ, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Dư An làm nũng: “Cảm ơn hoàng thượng ca ca!!!”
Tiêu Dư An vỗ vỗ lưng nàng, trong lòng hơi có cảm khái con gái nhà ta mới trưởng thành.
Sau đó vài ngày tiếp theo sau đó, Án Hà Thanh phát hiện Tiêu Dư An cứ dùng một loại ánh mắt kỳ dị mà nhìn hắn, một chốc khiến hắn hoài nghi chuyện tình cảm hoặc là cuốn trục của mình bị phát hiện.
Sau đó Án Hà Thanh phát giác, Tiêu Dư An hắn có thể… …
Chỉ là mắt có bệnh.
Đêm qua cả đầu hắn toàn là hình ảnh uy vũ mạnh mẽ của chàng trai bắt ngựa tuần hoàn qua lại, sau đó mơ thấy một vị đại hán Mông Cổ mình hổ thân gấu dùng giọng nũng nịu nói với hắn: “Tổng tài tài ~ Ta có phải là chàng trai bắt ngựa đơn thuần nhất, lương thiện nhất, dễ thương nhất mà ngươi từng gặp qua không a?”
Tiêu Dư An bị dọa đến nổi quay người là chạy, sau đó đụng vào trong ngực, của một người, hắn ngẩng đầu nhìn, vậy mà là Án Hà Thanh, sau đó so với Mộng Cổ đại hán còn kinh dị hơn mà mơ vào đây.
Án Hà Thanh đột nhiên mẹ nó đã hôn hắn!!! Còn hôn đến thâm tình không thôi, hôn đến hắn cũng sắp hoài nghi đây là tình yêu rồi!!!
Hôn xong sau đó, Án Hà Thanh chằm chằm mà nhìn hắn, mở miệng là hát: “Đó là con đường thần kỳ dẫn đến thiên đàng ai ai~”*
(*Từ bài hát thiên lộ《天路》cũng là một bài hát Mông Cổ có Vietsub)
Đây con mẹ nó là cái gì và cái gì a!!!
Cảm giác uống say rồi xuất hiện ảo giác thật đặc biệt đáng sợ!
Tiêu Dư An đang vò đầu, Hồng Tụ đẩy cửa đi vào, thấy Tiêu Dư An đã tỉnh rồi, vội vàng mang đến canh giải rượu và khăn nóng.
Canh nóng vào bụng, Tiêu Dư An hơi hơi hồi lại tinh thần, hỏi: “Hôm qua ta làm sao mà về được?”
Hồng Tụ che miệng ấm áp nhẹ cười: “Hồi hoàng thượng, là Án thị vệ đưa người về, công tâm kế này của hoàng thượng, thật sự rất thành công.”
Tiêu Dư An nhếch nhếch khóe miệng: “Hắn uống say rồi ư? Nếu uống say rồi thì, ngươi đem chút canh giải rượu cho hắn.”
“Án thị vệ đêm qua thần chí tỉnh táo, trái lại hoàng thượng, say đến bất tỉnh nhân sự, thật là làm nô tỳ sợ hết hồn.” Hồng Tụ đáp, “Hoàng thượng, nô tỳ mở cửa sổ, đổi đổi gió?”
“Ừm, mở ra đi.”
Hồng Tụ đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, gió xuân đem theo tia nắng ấm áp lướt vào, Hồng Tụ quay đầu nhìn Tiêu Dư An cười: “Hoàng thượng, cây lê ở góc vườn nở hoa rồi.”
“Hoa lê?” Tiêu Dư An vốn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại rơi lên cây trâm hoa đỏ thẩm được cài trên búi tóc của Hồng Tụ, chính là cái cây Tiêu Dư An tặng cho cô lúc trước.
Hồng Tụ cười đáp: “Ừm, trắng trắng như tuyết a, rất là đẹp, xem ra muốn hồi ấm rồi.”
Xuân, ôn hòa ấm áp, ly biệt sắp đến.
Các sứ giả Tây Thục quốc lưu lại ở Bắc quốc gần nửa tháng, sau khi tuyết xuân hơi tan, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Dư An ưu tiên thái độ giao hữu ngoại giao, đem một đám người Tiêu Bình Dương tiễn ra cung thành.
Tiêu Bình Dương dắt lấy tuấn mã, tư thế hiên ngang, nàng đối với Tiêu Dư An nói: “Quân thượng Bắc quốc, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Tiêu Dư An cười bảo: “Nhất định.”
Tiêu Bình Dương đột nhiên cong môi cười nhẹ: “Quân thượng Bắc quốc, thiên hạ rộng lớn, ngươi ta cuối cùng sẽ thành một nhà.”
Ôi đệt.
Tiêu Bình Dương nàng cười rồi!?
Nói là Thiết Diện Nương Tử chưa từng cười đâu? Đây đột nhiên cười rồi là vài cái ý gì?
Còn nữa cái gì gọi là cuốn cùng sẽ thành một nhà, ngươi xem qua kịch bản rồi? Biết Án Hà Thanh phải thống nhất thiên hạ?
Tiêu Dư An vẫn còn đang sốc, Tiêu Bình Dương đã cáo từ mà đi, móng ngựa lộc cộc, tiếng tiếng truyền vào cung thành, không biết chọc vào trong lòng của ai.
Xuân, trăm cỏ nảy mầm, trăm bệnh tái phát.
Công chúa Vĩnh Ninh vô tình nhiễm phong hàn, bệnh mệt mỏi mà nằm liệt trên giường, vài ngày không dậy.
Tiêu Dư An nghe thấy tin tức, vội vàng đến Vĩnh Ninh điện coi nàng, công chúa Vĩnh Ninh nằm ở trên giường, một bộ mặt nhỏ ho đến mắt đỏ mũi đỏ, trông rất là đáng thương.
Tiêu Dư An hỏi thái y, nghe nói là không phải đại bệnh mới yên lòng trở lại, thấy công chúa Vĩnh Ninh suy sụp vô lực, Tiêu Dư An bồi nàng nói chuyện đến một lúc lâu, nói rồi nói công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên bảo: “Hoàng thượng ca ca, ta có thích một người.”
Híc
Tiêu Dư An hít vào thở ra, trong lòng ngầm khen: Quả nhiên lần trước gặp nhau ở phố xá nam chính nữ chính nhất kiến chung tình rồi! Không hỗ là cặp canon! Ông trời làm mối đúng là Nhanh! Chuẩn! Lẹ!
Công chúa Vĩnh Ninh cẩn thận tỉ mỉ mà quan sát biểu cảm của Tiêu Dư An, thấy biểu cảm của người từ kinh ngạc biến đổi thành xúc động, trong lòng không kiềm được mà lại hồi hộp ba phân, âm thầm níu chặt góc chăn, chờ đợi hồi đáp của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An im lặng chốc lát, nói: “… … ta hiểu, ta đều hiểu.”
Công chúa Vĩnh Ninh hồi hộp mà hỏi: “Hoàng thượng ca ca, huynh, huynh, huynh không có ý kiến gì sao?”
Hắn sao dám có ý kiến!!
Tiêu Dư An cười bảo: “Không có, muội phải vui vui vẻ vẻ a, không cần phải có gánh nặng, không sao cả.”
Công chúa Vĩnh Ninh trong lòng mừng rỡ, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Dư An làm nũng: “Cảm ơn hoàng thượng ca ca!!!”
Tiêu Dư An vỗ vỗ lưng nàng, trong lòng hơi có cảm khái con gái nhà ta mới trưởng thành.
Sau đó vài ngày tiếp theo sau đó, Án Hà Thanh phát hiện Tiêu Dư An cứ dùng một loại ánh mắt kỳ dị mà nhìn hắn, một chốc khiến hắn hoài nghi chuyện tình cảm hoặc là cuốn trục của mình bị phát hiện.
Sau đó Án Hà Thanh phát giác, Tiêu Dư An hắn có thể… …
Chỉ là mắt có bệnh.
Bình luận truyện