Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 83: Mục tiêu của chúng ta là! Kiếm chuyện! Kiếm chuyện! Và kiếm chuyện!



Được rồi!!!

Thì ta tình tiết kích khởi vẫn là cần địa điểm chỉ định đặc biệt a!!!

Tiêu Dư An chậm rãi gật đầu, một bước nặng một bước nhẹ hướng Tẩm cung đi đến.

Tuyết rơi dày đặc, quần áo của Tiêu Dư An sớm đã ướt đẫm, hắn chỉ mặc có một cái áo trắng mỏng phong phanh, lại bị lạnh hơn nửa buổi, giờ đây hai mắt mờ nhòa, bước chân lảo đảo, mỗi lần đi mười mấy bước lại không thể không tạm thời dừng lại hơi hơi thở gấp một hơi, bởi vì mệt mỏi, vai của hắn giống như bị đè nghìn cân nặng, đè đến nổi hắn hơi hơi cong lưng, dao găm giấu trong ngực và hai cây trâm ngọc cùng nhau đâm hắn, đau đớn khiến cho tinh thần của Tiêu Dư An không bị giá lạnh nuốt chửng nhanh như vậy, hắn đem toàn bộ tinh lực trên cơ thể đều tập trung ở con đường trước mắt, hoàn toàn không chú ý đến Án Hà Thanh cẩn thận dè dặt mà đi theo sau lưng hắn, đáy mắt toàn là kiềm nén.

Án Hà Thanh vài lần mở miệng, vài lần đưa tay, nhưng mà những lời chưa nói ra toàn bộ đều chôn vùi trong gió tuyết, tay đưa ra lại dần dần nắm thành đấm thu về.

Lộ trình không qua một khắc giờ (15 phút), hai người đã đi đằng đẳng nửa canh giờ.

Tiêu Dư An ở trước cửa Tẩm cung ngừng lại bước chân, dài dài mà thở ra một hơi sương trắng, quay người nhìn hướng Án Hà Thanh.

Thời gian cách vài tháng, hai người lần nữa bốn mắt nhìn nhau, nhưng mà giờ đây, cảm xúc nơi sâu thẳm trong con ngươi đôi bên đều không thản nhiên giống như trước kia vậy, Tiêu Dư An nghĩ: Trong nguyên tác quân vương thiếu niên Bắc quốc nhìn vị nam tử thanh tuyển vô song trước mắt này, là một loại tâm trạng như thế nào nhỉ?

Là hận lớn hơn sợ hãi, hay là sợ hãi lớn hơn hận nhỉ?

Lúc bị Án Hà Thanh sống sống xẻo xuống xương máu đó, quân vương thiếu niên lại là một loại tâm trạng như thế nào nhỉ?

Án Hà Thanh thì sao?

Là trút giận ư?

Nhất định là trút giận rồi, những cái thù nước mất nhà tan đó, những cái hận khi nhục ngược đãi đó, những cái đã từng bị chà đạp dưới đất đó, đều ở trong từng dao từng dao biến thành lạnh nhạt rồi đúng chứ?

Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh hướng hắn đi tới, từ sau khi Án Hà Thanh rời đi, Tiêu Dư An thường xuyên sẽ mơ thấy một cảnh, ở trong giất mơ, có lúc hắn chính là cá tên quân vương thiếu niên Bắc quốc đó, có lúc hắn chỉ là một người đứng bên ngoài quan sát, bất luận loại nào, hắn đều lạnh hết cả người, truật mục kinh tâm.

Nhưng giờ đây, thật sự đã đến thời khắc này, Tiêu Dư An mới phát hiện mình một chút cũng không sợ Án Hà Thanh, hắn yên tĩnh mà đứng ở đó, giống như trước kia mỗi lần nhìn thấy Án Hà Thanh hướng hắn đi tới vậy.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này, chung quy không giống trước kia.

Tiêu Dư An rủ mắt, từ trong ngực mò ra dao găm, Án Hà Thanh bất ngờ ngừng lại bước chân, mắt không rời mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An hít một hơi sâu, bỗng nhiên vung lên dao găm hướng trên cánh tay hung hăng gạch một dao.

Đã như vậy, thà để Án Hà Thanh động tay, không bằng hắn tự mình làm.

Máu tanh đỏ chói mắt cùng ánh bạc của dao găm cùng nhau chói vào con ngươi của Án Hà Thanh, đau đến nổi lục phủ ngũ tạng của hắn đang run rẩy, con ngươi Án Hà Thanh co rút, một bước lên trước, Tiêu Dư An lại đột nhiên nâng cao âm lượng: “Đừng, ngươi đừng qua đây, ngươi nghe ta nói, cầu xin ngươi nghe ta nói.”

Vài tiếng khẩn cầu khiến Án Hà Thanh không thể không ngừng lại bước chân, hắn sống chết mà nhìn chằm chằm dao găm trong tay Tiêu Dư An, yết hầu lên xuống chuyển động, hô hấp gấp rút.

Tiêu Dư An ổn định lại tâm thần, duỗi cánh tay bị thương, tùy ý để máu thuận theo cánh tay hắn nhỏ giọt lên tuyết trắng xóa, Tiêu Dư An phơi đi cơn đau, chậm rãi mở miệng: “Án Hà Thanh, một dao này, cầu ngươi tha cho Triệu công công, tha cho những người khác của Bắc quốc, có tức giận gì, có thù gì, có thể mười lần ghi lên thân ta.”

Lời nói vừa dứt, Tiêu Dư An lại một dao vung lên trên cánh tay, vết máu lật lên da thịt, đau đến nổi Tiêu Dư An cả người rút lại thân thể run lẩy bẩy, hắn thở một hơi lại nói: “Một dao này, là thay tộc người ngươi mà xẻo, năm đó sau khi tiên đế phá quốc đã diệt hết cả tộc ngươi, nay đến lượt hoàng tộc Bắc quốc lưu vong khắp nơi, nhưng cầu ngươi bảo vệ tốt Vĩnh Ninh, nàng hiện giờ đang ở Vĩnh Ninh điện, hy vọng ngươi mau chóng đi tìm nàng, dù sao ta cũng trốn không được, ngươi muốn bất cứ lúc nào đối với ta thiên đao vạn qua đều được… …”

Tiêu Dư An lời nói chưa xong, Án Hà Thanh đột nhiên vài bước lên trước đoạt lấy dao, việc xảy ra đột ngột, Tiêu Dư An chỉ cảm thấy bóng người trước mắt một thoáng, Án Hà Thanh đã ở trước mặt mình.

Tiêu Dư An bản năng rất muốn lùi ra sau, nhưng hắn toàn trên dưới nơi cần đau thì đau, nơi cần cứng thì cứng, đâu còn chỗ nào có thể khống chế được bước chân, một bước loạng choạng hướng ra sau ngã xuống, đột nhiên phần eo bị người ôm lấy, ấm áp trong phút chốc bao bọc ở xung quanh.

Án Hà Thanh một tay chặt chẽ mà ôm lấy Tiêu Dư An, một tay ấn ở trên vết thương nơi cánh tay của hắn cố gắng cầm máu, Án Hà Thanh đôi tay run rẩy, đôi môi trắng bệch, giống như những vết dao nhìn thấy mà phát hoảng ấy là đâm ở trên người hắn vậy.

Tiêu Dư An ngây cả người, hắn hơi hơi mở miệng, muốn hỏi gì đó, lại không biết hỏi cái gì, một cái lưỡng lự, lồng ngực đột nhiên nhói đau, trước đó tích lũy vất vả nhiều ngày một cái bạo phát, một miệng tanh ngọt từ trong cổ họng nhổ ra, nhuộm lên mặt đất một màu đỏ đảm chiến tâm kinh.

Sau khi ho ra máu tụ, đầu của Tiêu Dư An đau như ầm ầm nổ ra vậy, trong lúc lờ đờ hắn dường như nghe thấy tiếng kêu gọi sốt ruột của Án Hà Thanh, từng tiếng từng tiếng kêu gọi giống như mang theo cơn đau xé tim nứt phổi, nhưng mà Tiêu Dư An nghe không rõ ràng, hắn dồn sức mà rất muốn đáp lại, nhưng cuối cùng cũng là thể lực không chống đỡ nổi, bất tỉnh mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện