Chương 77: Sẽ có nhà riêng của chúng ta
"Bởi vì Nhuyễn Nhuyễn nói nơi này cầu nguyện đặc biệt linh."
Tần Viện Viện cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật đúng là tin lời nàng nói bừa."
"Không tin nàng cũng nên tin chính mình a." Hứa Phán Phán khẽ cười nói.
Mi mắt Tần Viện Viện run run, trả lời: "Nhàm chán." Sau đó đi tới chỗ đậu xe, bắt đầu dọn pháo hoa.
"Ngươi thân với Tần Viện Viện từ khi nào vậy?"
Đột nhiên có tiếng người hỏi làm Hứa Phán Phán giật cả mình: "Làm gì thình lình xuất hiện vậy má."
Cố Tịnh Nhuyễn nhéo nhéo lỗ tai: "Cái gì kêu thình lình? Ngươi vừa mới chằm chằm nhìn theo nàng xem cái gì?"
"Cảm thấy nàng có chút giống."
"Giống cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn truy vấn.
"Giống ta khi còn nhỏ, khát vọng hâm mộ lại ẩn nhẫn."
Nói cái gì lung tung rối loạn?
"Nói ngươi cũng không hiểu, bất quá ta may mắn hơn nàng một chút, ta gặp được các ngươi."
Cố Tịnh Nhuyễn hơi ngưng thần sắc, như là đã hiểu ra cái gì.
Cô còn nhớ rõ mình và Hứa Phán Phán cũng coi như là không đánh không quen nhau, trước khi trở thành bạn bè còn thường nghe người khác nói qua Hứa Phán Phán không dễ tiếp xúc, mặc dù Hứa Phán Phán chưa từng cùng cô nhắc tới chuyện gia đình, nhưng cô vẫn có thể đại khái đoán ra một ít chuyện.
"Ngươi đối xử người ta tốt chút đi, ta cảm giác nàng rất hâm mộ ngươi."
Hứa Phán Phán nói đánh gãy suy nghĩ của cô.
"Hâm mộ ta? Hâm mộ ta cái gì?"
"Ngươi có lẽ không biết ngươi có rất nhiều thứ đáng làm người khác hâm mộ."
Hứa Phán Phán tự nhiên nghiêm túc làm Cố Tịnh Nhuyễn bối rối, cô nói đùa: "Hâm mộ ta xinh đẹp phóng khoáng thông minh hay gì."
Cố Tịnh Nhuyễn chờ Hứa Phán Phán phản bác mà chờ một hồi cũng không thấy.
Ngược lại nghe nàng thừa nhận: "Đúng vậy ngươi xinh đẹp phóng khoáng thông minh."
Hứa Phán Phán chưa nói hết, càng hâm mộ chính là Cố Tịnh Nhuyễn có một gia đình yêu thương.
Ngày đó thấy Tần Viện Viện, Hứa Phán Phán từ trong ánh mắt ấy thấy được thứ cảm xúc quen thuộc, hâm mộ.
Tần Viện Viện hâm mộ Cố Tịnh Nhuyễn.
Hứa Phán Phán biết tới Cố Tịnh Nhuyễn còn sớm hơn Cố Tịnh Nhuyễn biết tới nàng, mới vừa lên sơ trung Cố Tịnh Nhuyễn giống như là một cô công chúa nhỏ, kiêu ngạo vô lý, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin 'ta là lão đại, không ai thắng được ta'. Sự kiêu ngạo của Hứa Phán Phán chính là ở chỗ nàng bất cần, không sao cả, dù sao không ai để ý; mà Cố Tịnh Nhuyễn thì lại là sau lưng có người, không sợ trời không sợ đất, bản chất cả hai có khác nhau.
"Ngươi đừng đột nhiên khen ta a, chịu không nổi." Cố Tịnh Nhuyễn chà xát cánh tay, "Nổi da gà hết trơn rồi này."
Hứa Phán Phán cười khẽ.
"Ngươi có gì không vui hả?" Cố Tịnh Nhuyễn đã sớm phát hiện không thích hợp, bây giờ mới có thể mở lời hỏi.
"Không phải không vui, mà là ta đã hạ quyết tâm."
Cố Tịnh Nhuyễn lẳng lặng nghe, cô cảm giác Hứa Phán Phán hẳn là còn có chuyện muốn nói.
Hứa Phán Phán đi vào đình hóng gió bên cạnh, Cố Tịnh Nhuyễn đi theo nàng ngồi xuống.
"Ai sẽ không thích người dịu dàng chứ, chuyện gì cũng được quan tâm săn sóc, nói chuyện đều được lắng nghe, sở thích thì tương đồng, ta trước kia còn tưởng rằng chính mình sẽ không nhìn lầm người." Hứa Phán Phán thở dài, "Ta không phải không nghĩ tới, chỉ là không biết vì cái gì, càng hiểu biết ta càng tò mò càng muốn mang lại ấm áp cho nàng, ta cũng không biết đó là tình cảm gì, kỳ kỳ quái quái không thể hiểu được."
Đây là lần đầu tiên Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy nàng nói chuyện này, thật ra cô cũng rất tò mò, Triệu Tây Ninh vì cái gì nhập được vào mắt Hứa Phán Phán? Tuy rằng xem ở mặt ngoài thì Triệu Tây Ninh quả thật rất ưu tú, nhưng mà......
"Nói thật, ta không hiểu cho lắm, các ngươi tổng cộng cũng chưa gặp qua mấy lần đi? Như thế nào khắc sâu vậy?"
"Ai biết được, trước đó ta nghĩ muốn thi vào đại học H."
Cố Tịnh Nhuyễn khiếp sợ nhìn nàng, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
"Đại học H mà ngươi nói chính là đại học H kia đó hả?"
Hứa Phán Phán gật gật đầu, còn không đợi cô phản ứng, nàng lại tiếp tục nói: "Chẳng qua là chuyện trước đó, hiện tại không muốn nữa."
"Vậy hiện tại ngươi muốn thi trường nào?"
"Đại học T."
"Đó là đại học thể dục thể thao, ngươi đi làm gì."
"Tâm lý học thể dục thể thao cũng khá tốt."
Cố Tịnh Nhuyễn cạn lời, không trả lời mà trực tiếp cầm di động ra tìm tòi một chút, đọc xong phần giới thiệu mới gật đầu nói: "Là một chuyên ngành rất đặc biệt a, cách đại học G cũng không xa, chúng ta đây chẳng phải là có thể thường xuyên gặp nhau?"
Hứa Phán Phán gật đầu: "Đúng vậy, đặc biệt chọn nó vì ngươi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy bĩu môi: "Ta coi như là vì ta đi."
Chờ phóng hết pháo hoa, mấy người cũng không sai biệt lắm chuẩn bị về nhà.
Tới dưới chân núi, Tần Viện Viện nhìn Tạ Tri Ý đang trò chuyện vui vẻ cùng Cố Tịnh Nhuyễn, hừ lạnh một tiếng: "Không biết còn tưởng rằng hai người là tình lữ, dính nhau thấy ớn."
Hứa Phán Phán tựa như xem kịch vui, liếc nhìn hai người một cái.
Cố Tịnh Nhuyễn nhướng mày nhìn Tần Viện Viện, trong lòng kinh ngạc, cô còn tưởng là Tần Viện Viện đã sớm đoán được, bất quá ngẫm lại cũng phải, ai sẽ nghĩ tới phương diện kia.
"Đồ nít ranh." Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên muốn chọc tức nàng.
Quả nhiên Tần Viện Viện nghe tới ba chữ này lập tức xù lông.
"Ngươi nói ai hả!" Tần Viện Viện dứt lời liền xông tới.
Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng núp phía sau Tạ Tri Ý, tay chặt chẽ nắm lấy quần áo nàng, "Tỷ tỷ, chị xem kìa."
Tạ Tri Ý nhìn Tần Viện Viện, đối phương lập tức bất động, vẻ mặt châm chọc mà nhìn Cố Tịnh Nhuyễn ở phía sau, nói: "Chỉ biết núp ở phía sau người khác, đồ nhát gan."
Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng làm cái mặt quỷ, nhớ tới mấy lời Hứa Phán Phán nói khi nãy, cảm thấy có lý. Tuy là có chút không lễ phép, nhưng ngẫm kỹ lại con nhóc này cũng rất đáng yêu.
"Đúng là đồ nhát gan." Tần Viện Viện khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó lại chuyển ánh mắt sang Tạ Tri Ý, "Ngươi có trở về hay không? Không quay về ta đi đây."
Tạ Tri Ý lắc lắc đầu: "Không trở về."
"Ta biết ngay." Tần Viện Viện bĩu môi lầm bầm, sau đó chuẩn bị lên xe về nhà.
"Trên đường cẩn thận nha đồ nít ranh."
Tần Viện Viện dừng bước, lại quay đầu trừng mắt nhìn cô, "Ngươi mới là đồ nít ranh, cả nhà ngươi đều là nít ranh."
Nói xong cũng không đợi Cố Tịnh Nhuyễn phản ứng, liền chuyển hướng sang Hứa Phán Phán, phất phất tay: "Ta đi nha, có duyên gặp lại!"
Hứa Phán Phán mỉm cười gật đầu: "Gặp lại sau."
Cố Tịnh Nhuyễn nhịn không được cười nàng, Tần Viện Viện lại trừng cô một cái, "Đi thật đây."
Cố Tịnh Nhuyễn cười gật đầu.
Thẳng đến lên xe, Tần Viện Viện vẫn còn hơi buồn bực, Cố Tịnh Nhuyễn đây là uống lộn thuốc hay gì? Đột nhiên kỳ quái vậy.
Tạ Tri Ý nhớ rõ Cố Tịnh Nhuyễn nói đêm nay ở nhà một mình, chờ Cố Tịnh Nhuyễn tiễn xong nhóm bạn, Tạ Tri Ý mới lên tiếng: "Về nhà thôi."
Cẩm Thành ở phương nam, mùa đông trên cơ bản không thấy được tuyết, mặc dù là hiện tại cũng chỉ cảm giác được gió lạnh rét run.
"Thật muốn nhìn thấy tuyết a." Cố Tịnh Nhuyễn cảm khái một tiếng.
"Thành phố B hàng năm có tuyết, sang năm chị mang em đi ngắm tuyết."
Ánh mắt Cố Tịnh Nhuyễn lập tức sáng ngời, kêu lên: "Quá tuyệt!"
Tạ Tri Ý kéo kéo tai thỏ của cô, cùng nhau tươi cười.
Về đến nhà đúng như sở liệu, trong nhà không có người, Cố Tịnh Nhuyễn mở đèn, cởi ra áo ngoài cùng mũ, ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi nè."
Tạ Tri Ý nghe vậy ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Em đói không? Có muốn ăn gì không?"
Cố Tịnh Nhuyễn vừa định nói mình không đói thì nghe bụng mình kêu lên ọt ọt, cô gãi gãi đầu: "Hình như đói bụng rồi."
Tạ Tri Ý bật cười: "Ngốc."
"Chị nói ai ngốc vậy nha."
"Là chị, chị ngốc."
Mỗi lần gặp dáng vẻ cô làm nũng, Tạ Tri Ý chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.
Nghe Tạ Tri Ý tự nhận, Cố Tịnh Nhuyễn vừa lòng gật đầu: "Biết liền tốt."
Tạ Tri Ý thấy cô được tiện nghi còn khoe mẽ, nàng cười cười rồi sau đó đi vào phòng bếp: "Ăn mì được chứ?"
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
Hiện tại đêm đã khuya, lấp bụng là đủ rồi.
Trong chốc lát, phòng bếp truyền ra mùi hương.
Tạ Tri Ý từ trong nồi múc một muỗng súp đổ vào bát nếm một ngụm, đang chuẩn bị kêu Cố Tịnh Nhuyễn thì cảm giác vòng eo mình bị người từ phía sau ôm lấy.
Cố Tịnh Nhuyễn dựa vào lưng nàng, chậm rãi nói: "Thật hạnh phúc a."
"Huh?" Tạ Tri Ý không kịp phản ứng.
"Cảm giác như là cùng tỷ tỷ có một gia đình riêng, thật hạnh phúc."
Ta Tri Ý hơi sững người, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nàng hiện lên ý cười, xoay người hôn nhẹ bên môi cô một cái, nhẹ giọng nói: "Sẽ có."
Sẽ có gia đình.
Nhà riêng của chúng ta.
Đối với lời Tạ Tri Ý nói, Cố Tịnh Nhuyễn trước nay đều sẽ không nghi ngờ.
Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu.
Lại một lát sau, Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy thanh âm Tạ Tri Ý: "Tới, bưng mì."
Cố Tịnh Nhuyễn thuận theo buông nàng ra.
Mới vừa bưng mì đến bàn ăn thì nghe được tiếng bước chân, còn không đợi cô phản ứng, liền nghe thấy tiếng nói của mẫu hậu đại nhân nhà mình: "Làm sao về trễ như vậy?"
Cố Tịnh Nhuyễn choáng váng hỏi: "Không phải ba mẹ nói không trở lại sao?"
"Mẹ đang hỏi con."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe ra mẹ cô không kiên nhẫn, cảm nhận được tâm tình mẹ có lẽ không tốt.
"Con đi ra ngoài cùng bạn bè phóng pháo hoa."
Xưa giờ Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Tạ Dao dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô.
Cũng không phải hung dữ, chính là cảm thấy quái quái.
Chẳng lẽ là?
"Mẹ, mẹ ra khỏi phòng đã bao lâu?"
Tạ Dao nhìn nàng một cái: "Có thể bao lâu, mới vừa bị con đánh thức."
Đánh thức? Cô căn bản là không lớn tiếng nói chuyện a?
Nhưng mà mới ra tới hẳn là không nhìn thấy gì đi, khả năng chỉ là bị đánh thức nên tâm tình không tốt?
Tạ Tri Ý nghe thấy động tĩnh cũng từ phòng bếp ra tới, vừa lúc đối diện ánh mắt Tạ Dao.
Chỉ một giây khoảnh khắc, Tạ Tri Ý liền từ trong mắt Tạ Dao nhìn ra thần sắc khác với trước kia.
Tạ Tri Ý nhìn Tạ Dao, qua một lúc mới mở miệng: "Mẹ."
Tạ Dao không lên tiếng, như cũ nhìn nàng, Tạ Tri Ý cũng không nhúc nhích, thẳng tắp đón nhận ánh mắt Tạ Dao.
Cố Tịnh Nhuyễn thật sự nhìn không được, mới lên tiếng nói: "Hai người làm gì vậy nha? Mẹ, tỷ tỷ gọi mẹ đó."
Tạ Dao nhàn nhạt ừ một tiếng, xoay người trở về phòng mình.
Lưu lại Cố Tịnh Nhuyễn không hiểu ra sao.
Tạ Tri Ý thấy cô ngốc ngốc, sợ cô nghĩ nhiều cho nên mở miệng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong ngủ."
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
Phòng Tạ Tri Ý vẫn như vậy, chỉ là drap trải giường chăn gối này kia đã bị cất đi.
"Tỷ tỷ đêm nay cùng em ngủ." Cố Tịnh Nhuyễn cười nhìn nàng.
Còn không đợi Tạ Tri Ý trả lời, cửa phòng Tạ Dao lại mở ra.
Tạ Dao nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, lại nhìn về phía Tạ Tri Ý, nói: "Đổi cái drap giường cũng không đổi được sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy ngữ khí Tạ Dao có chút không tốt, vừa định nói chuyện đã bị Tạ Tri Ý ngăn lại.
"Để con đổi."
"Nhuyễn Nhuyễn nghỉ ngơi sớm một chút." Tạ Tri Ý nhẹ nhàng nói.
Tạ Dao theo Tạ Tri Ý vào phòng nàng, sau đó đóng sập cửa, lưu lại Cố Tịnh Nhuyễn ngồi đờ mặt ra.
Cố Tịnh Nhuyễn ôm thú bông ở trên giường lăn hai vòng, chuẩn bị đợi lát nữa lẻn đến phòng tỷ tỷ, bản thân cô cũng chừa cửa cho nàng, lát nữa tỷ tỷ cũng có thể lại đây tìm cô.
Trong bất tri bất giác Cố Tịnh Nhuyễn ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Tri Ý nói là có chút việc phải về Tạ gia.
Cố Tịnh Nhuyễn không tránh được mất mát nhưng cũng chưa nói thêm cái gì.
Liên tiếp mấy ngày, hai người đều không hẹn gặp nhau được, hơn nữa cũng không biết có phải do Cố Tịnh Nhuyễn ở nhà lâu rồi hay không, cô làm gì mẹ cô cũng thấy chướng mắt.
Cũng may khối 12 khai giảng trước một tuần, Cố Tịnh Nhuyễn cũng coi như là có thể thoát khỏi bầu không khí quái dị ở nhà.
Bình luận truyện